Chương 44: Vương Ký ân hận
ThaoPham
04/01/2021
Nhậm Thiếu Thiên trên đường đi cứu Hạ Hoa vô tình bị xe của Vương Ký tông vào,đây chỉ là tình cờ khi hai xe đi hai đường nhưng đến ngã 3 lại có chung một điểm đến,dưới tốc độ nhanh hai xe tông vào nhau,hai xe va vào nhau tạo nên một âm thanh chói tai:
" Rầm"
" Két"
Trợ lý của Nhậm Thiếu Thiên va anh nhanh chống ra khỏi xe trong tình trạng bị thương không nhiều.
Xe của Vương Ký bị nặng hơn,sau khi va chạm với xe của Nhậm Thiếu Thiên, tài xế của Vương Ký rẻ qua trái đâm vào một căn nhà hoang khác,hai người trong xe tình trạng không được khá lắm.
Nhậm Thiếu Thiên ra khỏi xe,nhìn vào chiếc xe đâm vào nhà hoang, Thiếu Thiên hoàn toàn không biết mặt Vương Ký, anh cùng trợ lý đi đến gần để xem,nhìn thấy chiếc xe đang chảy xăng,Nhậm Thiếu Thiên nhanh chống đập kính cứu người.
Vương Ký lúc này tình trạng tuy không tốt nhưng nhận thức vẫn còn,ông ta biết đó chính là Nhậm Thiếu Thiên, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng cứu người của Thiếu Thiên, Vương Ký không còn cảm giác thù hận trong lòng nữa,thay vào đó là cảm giảc tội lỗi.Ông ta không biết Thiếu Thiên có biết ông ta là kẻ thù của anh không, tại sao vẫn muốn cứu ông.
Nhậm Thiếu Thiên và trợ lý nhanh chống đưa hai người ra khỏi xe,ra ngoài an toàn cũng là lúc tiếng xe nổ lớn:
" Bùm"
Chiếc xe bốc lửa cháy nghi ngút.
Vương Ký đang nghĩ:Nếu cậu biết tôi là kẻ thù của cậu,vậy cậu có cứu tôi không.
" Ông không sao chứ"
Nhậm Thiếu Thiên hỏi thăm đến tình trạng của Vương Ký,thật là Nhậm Thiếu Thiên chưa biết mặt Vương Ký.
" Tôi không sao,cảm ơn cậu đã cứu tôi"
Vương Ký nhẹ nhàng nói.
Ông ta vẫn nói tiếp:
" Nếu cậu biết tôi là kẻ thù của cậu liệu cậu có cứu tôi không?"
Nhậm Thiếu Thiên lờ mờ đoán người này là Vương Ký, là kẻ thù của anh:
" Ông là Vương Ký "
Vương Ký không nói gì,ngụ ý đồng ý là Nhậm Thiếu Thiên nói đúng.
Thiếu Thiên trong ánh mắt nổi lên tia hận thù,không còn ôn nhu như lúc cứu người hoạn nạn lúc nảy nữa.
" Tôi vẫn cứu,cứu ông để ông nhận tội giết gia đình tôi,cứu ông để cho ông biết đau khổ mà tôi đã từng trãi qua,cứu ông để cho ông biết quãng đời sau này của ông do tôi điều khiển"
Từng lời Thiếu Thiên nói ra Vương Ký cảm nhận được Thiếu Thiên đã từng rất đau,đau cũng đúng thôi,đứa trẻ từ nhỏ đã mất đi người thân phải sống nhờ nhà người khác,làm sao không đau cho được.
Nhìn vào đôi mắt của Thiếu Thiên, Vương Ký thấy được điều quen thuộc,đôi mắt rất giống mẹ của anh,người phụ nữ mà cả đời này ông không bao giờ có.
Sự phẫn nộ của Thiếu Thiên càng nổi lên khi Vương Ký cứ im lặng,im lặng là sao chứ,là nhận tội hay là ngoan cố,Thiếu Thiên chưa hiểu thái độ của Vương Ký bực tức quát:
" Kẻ độc ác"
" Tôi không để ông sống yên đâu"
Vương Ký lúc này mới lên tiếng:
" Muốn làm gì tùy cậu,là tôi có lỗi với cậu,nhưng tôi có ân hận cũng muộn rồi"
Lục Vĩnh Kỳ đã đến cũng nghe được đoạn đối thoại của Vương Ký và Thiếu Thiên. Vĩnh Kỳ cũng hiểu tâm trạng của Thiếu Thiên nhưng chưa giải quyết Vương Ký bây giờ được,Hàn Nhật Hạo còn cần Vương Ký cho chuyện nhà Tôn gia.
" Nhậm tổng về nhà với phu nhân trước đi,Vương Ký giao lại cho tôi,xong việc tôi trả ông ta cho Nhậm tổng muốn xử ông ta kiểu gì cũng được"
Nhậm Thiếu Thiên cũng không có ý kiến gì,giờ Vương Ký đã ra thế này cũng không gắp.
" Cảm ơn Lục tổng đã giúp tôi cứu Hạ Hoa, vậy tôi giao Vương Ký lại cho anh,tôi về trước đây"
Lục Vĩnh Kỳ cho người đưa Thiếu Thiên và trợ lý của Thiếu Thiên về Nhậm gia trước,rồi đưa Vương Ký đến bệnh viện,canh gác thật kỹ,không cho trốn thoát,nhưng Vương Ký ông ta không có ý định bỏ trốn.
Vương Ký cảm giác tội lỗi khi nhìn vào ánh mắt thù hận của Nhậm Thiếu Thiên,Vương Ký câm hận bản thân mình tại sao mù quán đẩy người mình yêu vào đường chết,đến lúc ông cần trả giá cho tình yêu hoang đường của ông,trả luôn cả món nợ cứu mạng của Nhậm Thiếu Thiên. Ông trời không muốn ông chết,ông sẽ sống trả cho xong món nợ mà ông đã nợ Nhậm gia,còn cả Tôn gia.
( Mọi người ủng hộ mình tác phẩm đầu tay này nhé,mình biết mình còn nhiều thiếu sót,nhưng vẫn mong các bạn ủng hộ,xin chân thành cảm ơn nhiều ạ)
" Rầm"
" Két"
Trợ lý của Nhậm Thiếu Thiên va anh nhanh chống ra khỏi xe trong tình trạng bị thương không nhiều.
Xe của Vương Ký bị nặng hơn,sau khi va chạm với xe của Nhậm Thiếu Thiên, tài xế của Vương Ký rẻ qua trái đâm vào một căn nhà hoang khác,hai người trong xe tình trạng không được khá lắm.
Nhậm Thiếu Thiên ra khỏi xe,nhìn vào chiếc xe đâm vào nhà hoang, Thiếu Thiên hoàn toàn không biết mặt Vương Ký, anh cùng trợ lý đi đến gần để xem,nhìn thấy chiếc xe đang chảy xăng,Nhậm Thiếu Thiên nhanh chống đập kính cứu người.
Vương Ký lúc này tình trạng tuy không tốt nhưng nhận thức vẫn còn,ông ta biết đó chính là Nhậm Thiếu Thiên, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng cứu người của Thiếu Thiên, Vương Ký không còn cảm giác thù hận trong lòng nữa,thay vào đó là cảm giảc tội lỗi.Ông ta không biết Thiếu Thiên có biết ông ta là kẻ thù của anh không, tại sao vẫn muốn cứu ông.
Nhậm Thiếu Thiên và trợ lý nhanh chống đưa hai người ra khỏi xe,ra ngoài an toàn cũng là lúc tiếng xe nổ lớn:
" Bùm"
Chiếc xe bốc lửa cháy nghi ngút.
Vương Ký đang nghĩ:Nếu cậu biết tôi là kẻ thù của cậu,vậy cậu có cứu tôi không.
" Ông không sao chứ"
Nhậm Thiếu Thiên hỏi thăm đến tình trạng của Vương Ký,thật là Nhậm Thiếu Thiên chưa biết mặt Vương Ký.
" Tôi không sao,cảm ơn cậu đã cứu tôi"
Vương Ký nhẹ nhàng nói.
Ông ta vẫn nói tiếp:
" Nếu cậu biết tôi là kẻ thù của cậu liệu cậu có cứu tôi không?"
Nhậm Thiếu Thiên lờ mờ đoán người này là Vương Ký, là kẻ thù của anh:
" Ông là Vương Ký "
Vương Ký không nói gì,ngụ ý đồng ý là Nhậm Thiếu Thiên nói đúng.
Thiếu Thiên trong ánh mắt nổi lên tia hận thù,không còn ôn nhu như lúc cứu người hoạn nạn lúc nảy nữa.
" Tôi vẫn cứu,cứu ông để ông nhận tội giết gia đình tôi,cứu ông để cho ông biết đau khổ mà tôi đã từng trãi qua,cứu ông để cho ông biết quãng đời sau này của ông do tôi điều khiển"
Từng lời Thiếu Thiên nói ra Vương Ký cảm nhận được Thiếu Thiên đã từng rất đau,đau cũng đúng thôi,đứa trẻ từ nhỏ đã mất đi người thân phải sống nhờ nhà người khác,làm sao không đau cho được.
Nhìn vào đôi mắt của Thiếu Thiên, Vương Ký thấy được điều quen thuộc,đôi mắt rất giống mẹ của anh,người phụ nữ mà cả đời này ông không bao giờ có.
Sự phẫn nộ của Thiếu Thiên càng nổi lên khi Vương Ký cứ im lặng,im lặng là sao chứ,là nhận tội hay là ngoan cố,Thiếu Thiên chưa hiểu thái độ của Vương Ký bực tức quát:
" Kẻ độc ác"
" Tôi không để ông sống yên đâu"
Vương Ký lúc này mới lên tiếng:
" Muốn làm gì tùy cậu,là tôi có lỗi với cậu,nhưng tôi có ân hận cũng muộn rồi"
Lục Vĩnh Kỳ đã đến cũng nghe được đoạn đối thoại của Vương Ký và Thiếu Thiên. Vĩnh Kỳ cũng hiểu tâm trạng của Thiếu Thiên nhưng chưa giải quyết Vương Ký bây giờ được,Hàn Nhật Hạo còn cần Vương Ký cho chuyện nhà Tôn gia.
" Nhậm tổng về nhà với phu nhân trước đi,Vương Ký giao lại cho tôi,xong việc tôi trả ông ta cho Nhậm tổng muốn xử ông ta kiểu gì cũng được"
Nhậm Thiếu Thiên cũng không có ý kiến gì,giờ Vương Ký đã ra thế này cũng không gắp.
" Cảm ơn Lục tổng đã giúp tôi cứu Hạ Hoa, vậy tôi giao Vương Ký lại cho anh,tôi về trước đây"
Lục Vĩnh Kỳ cho người đưa Thiếu Thiên và trợ lý của Thiếu Thiên về Nhậm gia trước,rồi đưa Vương Ký đến bệnh viện,canh gác thật kỹ,không cho trốn thoát,nhưng Vương Ký ông ta không có ý định bỏ trốn.
Vương Ký cảm giác tội lỗi khi nhìn vào ánh mắt thù hận của Nhậm Thiếu Thiên,Vương Ký câm hận bản thân mình tại sao mù quán đẩy người mình yêu vào đường chết,đến lúc ông cần trả giá cho tình yêu hoang đường của ông,trả luôn cả món nợ cứu mạng của Nhậm Thiếu Thiên. Ông trời không muốn ông chết,ông sẽ sống trả cho xong món nợ mà ông đã nợ Nhậm gia,còn cả Tôn gia.
( Mọi người ủng hộ mình tác phẩm đầu tay này nhé,mình biết mình còn nhiều thiếu sót,nhưng vẫn mong các bạn ủng hộ,xin chân thành cảm ơn nhiều ạ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.