Chương 44
Trì Tiểu Gia
30/06/2022
Là Phó Miêu gọi tới, nói qua về kịch bản của bộ phim mới, blah blah vài câu đã nói xong.
Lúc Dung Hạc trở lại phòng khách, thấy anh họ đang vui vẻ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, giống như vừa mới nhận được thứ gì đó tốt lắm.
Cậu có chút khó hiểu, luôn cảm thấy trong lúc nghe điện thoại, Lục Tiêu Viễn và anh họ đã thực hiện giao dịch ngầm nào đó không muốn để người ta biết.
Sau đó cậu đã tự mình hỏi Lục Tiêu Viễn, đáp án nhận được lại là “Không có gì”.
Thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, hai người lại bắt đầu lao đầu vào công việc.
Hôm nay, buổi đọc kịch bản “Tiến về phía trước” sẽ kết thúc, Dung Hạc về nhà, việc đầu tiên làm chính là tưới nước cho “con của thầy Lục”.
Gần đây ngày càng dài, trời tối rất muộn, ngoài cửa sổ tiếng xào xạc của cỏ cây hòa cùng với tiếng gió, hoàng hôn chậm rãi tụ lại một chỗ, dường như một giây trước vẫn còn là mùa đông lạnh thấu xương, giây sau, mùa hè ngọt ngào đã đến.
Mặt trời ở phía chân trời lặn chậm dần lại, để lại một chùm ánh sáng đẹp nhất, vừa hay chiếu qua cửa sổ sát đất, mang lại cho từng nụ hoa nhài xanh một chút ấm áp vàng nhạt.
Dung Hạc khẽ động tâm, lấy điện thoại di động ra chụp mà không dùng bất cứ bộ lọc nào, sức sống tự nhiên và mạnh mẽ của nó như muốn xuyên thủng màn hình.
Lục Tiêu Viễn lúc này đang ở trong nhà thể thao cách đó hơn mười cây số, chạy roadshow cho bộ phim mới ở Lăng Bắc, theo quy trình bình thường có lẽ sắp kết thúc rồi.
Vừa đúng lúc.
Dung Hạc đột nhiên rất muốn khoe khoang với Lục Tiêu Viễn mình giúp hắn nuôi con trai tốt đến mức nào, bèn mở wechat, gửi tin nhắn cho Lục Tiêu Viễn: [Thầy Lục, cho anh xem con của anh nè.]
Hình ảnh còn chưa kịp gửi, đã bị cuộc gọi của Tề Hòa cắt ngang.
*
Lục Tiêu Viễn bị sốt, đang trong bệnh viện.
Lúc đầu chỉ là sốt nhẹ, nhưng sau ba ngày chạy roadshow liên tục, xoay như chong chóng, biến thành sốt cao.
Chủ đề #Lục Tiêu Viễn Lộ té xỉu # đã nằm trên hot search.
Vì sự việc xảy ra ở lối đi từ quầy lễ tân đến hậu trường, trên mạng không có nhiều video liên quan, chỉ có một bức ảnh mờ, sau khi phóng to, có thể mơ hồ nhìn thấy một nhóm nhân viên đang nháo nhào đỡ Lục Tiêu Viễn.
Có người tự xưng mình ở hiện trường tiết lộ, nói Lục Tiêu Viễn bị sốt nên đi lại không vững, lúc xuống bục thì bước hụt, còn nói trạng thái của Lục Tiêu Viễn từ lúc bắt đầu đã không tốt, nhưng vì fan và khán giả, nên mới kiên trì cho tới cuối.
Lục Tiêu Viễn sinh bệnh, người tức giận nhất chính là fan, vô số fan xếp hàng chất vấn phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn, bảo bọn họ chăm sóc hắn như thế nào vậy, nhưng dù phòng làm việc giải thích như thế nào thì họ cũng nhất quyết không tin.
Ngồi trên xe đến bệnh viện, Dung Hạc nhìn thông tin dư luận liên quan mà Trương Ngạn chia sẻ cho cậu, lòng nóng như lửa đốt. Mặc dù Tề Hòa đã nói qua điện thoại rằng chuyện không nghiêm trọng như vậy.
Đúng là xui xẻo rủ nhau mà đến, xe chạy sắp đến nơi, thì lại bị tắc đường do cao điểm, hơn mười phút sau, chiếc xe phía trước hình như đã cắm rễ trên mặt đất, không thấy nhúc nhích gì cả, bốn phương tám hướng thỉnh thoảng truyền ra tiếng còi xe inh ỏi.
Cậu thấy còn cách bệnh viện hai km, Dung Hạc sốt ruột, dứt khoát mở cửa xe lao ra ngoài mặc kệ sự can ngăn của tài xế.
Mười lăm phút sau, Dung Hạc cuối cùng cũng đến bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại gọi điện thoại cho Tề Hòa, ngay sau đó đã được đưa đến cửa phòng bệnh của Lục Tiêu Viễn.
Vừa mở cửa ra, một chân mới bước vào đã dừng lại.
Cách đó không xa, Lục Tiêu Viễn quay lưng về phía cửa, lưng hơi cong lên, hai tay nắm thắt lưng quần, rõ ràng là vừa thay quần xong.
Trên giường bệnh có cà vạt, mà áo sơ mi màu đen trên người Lục Tiêu Viễn dính đầy bụi, chứng tỏ sự cố trên mạng nói có một phần là sự thật.
Trái tim lo sợ, bất an bị đè tại chỗ bởi thanh âm dây quần kéo lên trong một giây.
Ngay khi cậu đang nghĩ việc mình không nên tùy tiện xông vào, Lục Tiêu Viễn ở trong phòng bệnh xoay người, nhìn thấy cậu thì sửng sốt một chút, sau đó nói: “Vào đi.”
Thanh tuyến rõ ràng mang theo sự khàn khàn do bị cảm, thiếu đi một chút lạnh nhạt, thêm vài phần suy yếu hiếm thấy.
Dung Hạc chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của Lục Tiêu Viễn, trái tim đột nhiên co quắp lại, cũng không quan tâm đối phương đang cởi quần áo, cước nhanh đến bên cạnh giường, thở hổn hển nói: “Anh bị sao thế, có nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao, chỉ cảm lạnh xíu thôi.” Lục Tiêu Viễn chưa kịp nói xong đã ho khan một tiếng, lồng ngực rung lên dữ dội, nghe không giống như bị “cảm lạnh” xíu nào.
“Nhưng trên mạng có người nói anh ngã từ trên bục xuống.”
“Trên mạng nói lung tung thôi.” Lục Tiêu Viễn nói nhỏ.
Nhưng lấp lánh trong mắt lại hơi quá so với lời nói.
Để cho Dung Hạc nhận ra hắn đang nói ngược lại vấn đề.
Nhưng Lục Tiêu Viễn vẫn đang lành lặn đứng trước mặt cậu, khiến cậu không còn hoảng hốt như lúc trước nữa.
“Đợi anh thay quần áo sạch xong đã.”
Lục Tiêu Viễn nói, không đợi Dung Hạc phản ứng, ngón tay thon dài đã không kiêng dè gì cởi nút cổ áo, một đường đi thẳng xuống dưới, lộ ra cơ ngực đầy đặn. Áo sơ mi màu đen trượt xuống từ vai, để lộ bờ vai rộng và thẳng, phần cơ bắp cánh tay vô cùng cường tráng cũng theo đó lộ ra.
Nhưng từ đầu đến cuối, biểu tình của Lục Tiêu Viễn vẫn lạnh nhạt, đôi môi trắng bệch, mắt lại đỏ như máu…
“Vậy anh thay nhanh lên, đừng để bị cảm lạnh!”
Dung Hạc đứng đó như khúc gỗ, một lúc lâu sau mới trả lời, tròng mắt đảo tới đảo lui, nhìn trời, nhìn đất, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, gắng gượng chờ Lục Tiêu Viễn thay quần áo xong.
Quần áo là quần áo hè, cho dù là loại áo có cúc thì lúc cởi và mặc cũng không quá nửa phút, nhưng động tác của Lục Tiêu Viễn lại chậm chạp, dường như có cái gì đó bất tiện.
Không phải bị thương lúc ngã chứ?
Dung Hạc nảy ra một ý tưởng rất hợp lý.
Vì vậy, khi Lục Tiêu Viễn cởi áo, tùy ý ném lên ghế, sau đó khom lưng lấy quần áo khô từ trong túi ra, ánh mắt lo lắng của Dung Hạc không tự chủ được cũng chuyển động theo.
Nhưng lại đụng phải thắt lưng và cơ bụng mềm dẻo, mạnh mẽ của đối phương.
Cậu nuốt nước bọt, trong nháy mắt đã quên mất ý đồ của mình khi nhìn Lục Tiêu Viễn là xác nhận xem có bị thương hay không, chờ cậu nhớ tới ý định ban đầu của mình, thì cậu đã nhìn sạch nửa người trên của Lục Tiêu Viễn, từng li từng tí một, không bỏ sót một chỗ nào cả.
Nhưng bệnh nhân Lục Tiêu Viễn vẫn không mặc quần áo chỉnh chu như trước, cứ như không coi ai ra gì, không chút hoang mang từ trong đống quần áo chọn ra một món đồ ưng ý. Giống như cậu càng nhìn, Lục Tiêu Viễn lại càng lề mề. Nhưng trên thực tế, Lục Tiêu Viễn vẫn đang mặc quần áo, hình như cũng không chú ý nhiều đến cậu.
Khuôn mặt Dung Hạc đã sớm bị đốt đến nóng bỏng, lại phát hiện mình không có cách nào để mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng: Nhanh lên, nhanh lên.
Nhưng cậu lại đột nhiên nhớ tới bộ phim đầu tay “Gặp em” của Lục Tiêu Viễn, những cảnh kinh điển hương diễm nhưng không thô tục đó, cùng với những chuyện cậu làm mỗi khi nhìn thấy hắn trong vai “Lý Sơ” kia.
Mỗi lần làm xong, một thân khô nóng khó nhịn đều sẽ nguội lạnh trong trong sự trống trải bị bao trùm, những thứ tình cảm xấu hổ cũng theo đó mà bị nuốt chửng.
Lần đầu tiên, cậu thậm chí còn không kịp đến phòng vệ sinh phòng xử lý, dứt khoát quấn mình trong chăn, thở dốc, thẳng đến khi bộ phim kết thúc cũng không dám thò mặt ra đối diện với Lục Tiêu Viễn, cảm thấy mình đã làm ô uế sự thuần khiết của cặp đôi trên màn ảnh nhỏ.
Thân thể trong màn hình lạnh như băng cậu đã nhìn qua rất nhiều lần, giờ phút này lại hoàn chỉnh hiện ra chân thật trước mặt cậu, hơn nữa so với năm đó càng thêm xinh đẹp, tản ra hormone ấm áp, tràn đầy sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Trong đầu giống như có vô số con ngựa chạy qua, ánh mắt chột dạ của Dung Hạc chuyển qua chuyển lại giữa Lục Tiêu Viễn và khe nứt trên tường, hai điểm hợp thành một đường.
Lục Tiêu Viễn từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, vẻ mặt rất bình thường, có lẽ cũng không biết cậu đang nhìn trộm hắn.
Dung Hạc tự an ủi mình.
“Tiểu Hạc.”
“Dạ?”
Tiếng gọi bất ngờ khiến Dung Hạc thẳng lưng, tố chất nghề nghiệp của diễn viên phát huy tác dụng, buộc cậu phải giả vờ bình tĩnh chống lại ánh mắt Lục Tiêu Viễn.
Tuy nhiên, làn da trắng mịn bẩm sinh lại hiện lên màu hồng lạc quẻ, đặc biệt là ở chỗ má và vành tai.
Lục Tiêu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, chỉ cài một cái cúc ở giữa áo sơ mi, rồi đi đến bên cạnh Dung Hạc, cầm lấy lòng bàn tay bốc lửa của cậu, trực tiếp ấn vào bụng hắn: “Nếu em thích, có thể tự mình sờ một chút,”
Lúc Dung Hạc trở lại phòng khách, thấy anh họ đang vui vẻ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, giống như vừa mới nhận được thứ gì đó tốt lắm.
Cậu có chút khó hiểu, luôn cảm thấy trong lúc nghe điện thoại, Lục Tiêu Viễn và anh họ đã thực hiện giao dịch ngầm nào đó không muốn để người ta biết.
Sau đó cậu đã tự mình hỏi Lục Tiêu Viễn, đáp án nhận được lại là “Không có gì”.
Thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, hai người lại bắt đầu lao đầu vào công việc.
Hôm nay, buổi đọc kịch bản “Tiến về phía trước” sẽ kết thúc, Dung Hạc về nhà, việc đầu tiên làm chính là tưới nước cho “con của thầy Lục”.
Gần đây ngày càng dài, trời tối rất muộn, ngoài cửa sổ tiếng xào xạc của cỏ cây hòa cùng với tiếng gió, hoàng hôn chậm rãi tụ lại một chỗ, dường như một giây trước vẫn còn là mùa đông lạnh thấu xương, giây sau, mùa hè ngọt ngào đã đến.
Mặt trời ở phía chân trời lặn chậm dần lại, để lại một chùm ánh sáng đẹp nhất, vừa hay chiếu qua cửa sổ sát đất, mang lại cho từng nụ hoa nhài xanh một chút ấm áp vàng nhạt.
Dung Hạc khẽ động tâm, lấy điện thoại di động ra chụp mà không dùng bất cứ bộ lọc nào, sức sống tự nhiên và mạnh mẽ của nó như muốn xuyên thủng màn hình.
Lục Tiêu Viễn lúc này đang ở trong nhà thể thao cách đó hơn mười cây số, chạy roadshow cho bộ phim mới ở Lăng Bắc, theo quy trình bình thường có lẽ sắp kết thúc rồi.
Vừa đúng lúc.
Dung Hạc đột nhiên rất muốn khoe khoang với Lục Tiêu Viễn mình giúp hắn nuôi con trai tốt đến mức nào, bèn mở wechat, gửi tin nhắn cho Lục Tiêu Viễn: [Thầy Lục, cho anh xem con của anh nè.]
Hình ảnh còn chưa kịp gửi, đã bị cuộc gọi của Tề Hòa cắt ngang.
*
Lục Tiêu Viễn bị sốt, đang trong bệnh viện.
Lúc đầu chỉ là sốt nhẹ, nhưng sau ba ngày chạy roadshow liên tục, xoay như chong chóng, biến thành sốt cao.
Chủ đề #Lục Tiêu Viễn Lộ té xỉu # đã nằm trên hot search.
Vì sự việc xảy ra ở lối đi từ quầy lễ tân đến hậu trường, trên mạng không có nhiều video liên quan, chỉ có một bức ảnh mờ, sau khi phóng to, có thể mơ hồ nhìn thấy một nhóm nhân viên đang nháo nhào đỡ Lục Tiêu Viễn.
Có người tự xưng mình ở hiện trường tiết lộ, nói Lục Tiêu Viễn bị sốt nên đi lại không vững, lúc xuống bục thì bước hụt, còn nói trạng thái của Lục Tiêu Viễn từ lúc bắt đầu đã không tốt, nhưng vì fan và khán giả, nên mới kiên trì cho tới cuối.
Lục Tiêu Viễn sinh bệnh, người tức giận nhất chính là fan, vô số fan xếp hàng chất vấn phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn, bảo bọn họ chăm sóc hắn như thế nào vậy, nhưng dù phòng làm việc giải thích như thế nào thì họ cũng nhất quyết không tin.
Ngồi trên xe đến bệnh viện, Dung Hạc nhìn thông tin dư luận liên quan mà Trương Ngạn chia sẻ cho cậu, lòng nóng như lửa đốt. Mặc dù Tề Hòa đã nói qua điện thoại rằng chuyện không nghiêm trọng như vậy.
Đúng là xui xẻo rủ nhau mà đến, xe chạy sắp đến nơi, thì lại bị tắc đường do cao điểm, hơn mười phút sau, chiếc xe phía trước hình như đã cắm rễ trên mặt đất, không thấy nhúc nhích gì cả, bốn phương tám hướng thỉnh thoảng truyền ra tiếng còi xe inh ỏi.
Cậu thấy còn cách bệnh viện hai km, Dung Hạc sốt ruột, dứt khoát mở cửa xe lao ra ngoài mặc kệ sự can ngăn của tài xế.
Mười lăm phút sau, Dung Hạc cuối cùng cũng đến bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại gọi điện thoại cho Tề Hòa, ngay sau đó đã được đưa đến cửa phòng bệnh của Lục Tiêu Viễn.
Vừa mở cửa ra, một chân mới bước vào đã dừng lại.
Cách đó không xa, Lục Tiêu Viễn quay lưng về phía cửa, lưng hơi cong lên, hai tay nắm thắt lưng quần, rõ ràng là vừa thay quần xong.
Trên giường bệnh có cà vạt, mà áo sơ mi màu đen trên người Lục Tiêu Viễn dính đầy bụi, chứng tỏ sự cố trên mạng nói có một phần là sự thật.
Trái tim lo sợ, bất an bị đè tại chỗ bởi thanh âm dây quần kéo lên trong một giây.
Ngay khi cậu đang nghĩ việc mình không nên tùy tiện xông vào, Lục Tiêu Viễn ở trong phòng bệnh xoay người, nhìn thấy cậu thì sửng sốt một chút, sau đó nói: “Vào đi.”
Thanh tuyến rõ ràng mang theo sự khàn khàn do bị cảm, thiếu đi một chút lạnh nhạt, thêm vài phần suy yếu hiếm thấy.
Dung Hạc chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của Lục Tiêu Viễn, trái tim đột nhiên co quắp lại, cũng không quan tâm đối phương đang cởi quần áo, cước nhanh đến bên cạnh giường, thở hổn hển nói: “Anh bị sao thế, có nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao, chỉ cảm lạnh xíu thôi.” Lục Tiêu Viễn chưa kịp nói xong đã ho khan một tiếng, lồng ngực rung lên dữ dội, nghe không giống như bị “cảm lạnh” xíu nào.
“Nhưng trên mạng có người nói anh ngã từ trên bục xuống.”
“Trên mạng nói lung tung thôi.” Lục Tiêu Viễn nói nhỏ.
Nhưng lấp lánh trong mắt lại hơi quá so với lời nói.
Để cho Dung Hạc nhận ra hắn đang nói ngược lại vấn đề.
Nhưng Lục Tiêu Viễn vẫn đang lành lặn đứng trước mặt cậu, khiến cậu không còn hoảng hốt như lúc trước nữa.
“Đợi anh thay quần áo sạch xong đã.”
Lục Tiêu Viễn nói, không đợi Dung Hạc phản ứng, ngón tay thon dài đã không kiêng dè gì cởi nút cổ áo, một đường đi thẳng xuống dưới, lộ ra cơ ngực đầy đặn. Áo sơ mi màu đen trượt xuống từ vai, để lộ bờ vai rộng và thẳng, phần cơ bắp cánh tay vô cùng cường tráng cũng theo đó lộ ra.
Nhưng từ đầu đến cuối, biểu tình của Lục Tiêu Viễn vẫn lạnh nhạt, đôi môi trắng bệch, mắt lại đỏ như máu…
“Vậy anh thay nhanh lên, đừng để bị cảm lạnh!”
Dung Hạc đứng đó như khúc gỗ, một lúc lâu sau mới trả lời, tròng mắt đảo tới đảo lui, nhìn trời, nhìn đất, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, gắng gượng chờ Lục Tiêu Viễn thay quần áo xong.
Quần áo là quần áo hè, cho dù là loại áo có cúc thì lúc cởi và mặc cũng không quá nửa phút, nhưng động tác của Lục Tiêu Viễn lại chậm chạp, dường như có cái gì đó bất tiện.
Không phải bị thương lúc ngã chứ?
Dung Hạc nảy ra một ý tưởng rất hợp lý.
Vì vậy, khi Lục Tiêu Viễn cởi áo, tùy ý ném lên ghế, sau đó khom lưng lấy quần áo khô từ trong túi ra, ánh mắt lo lắng của Dung Hạc không tự chủ được cũng chuyển động theo.
Nhưng lại đụng phải thắt lưng và cơ bụng mềm dẻo, mạnh mẽ của đối phương.
Cậu nuốt nước bọt, trong nháy mắt đã quên mất ý đồ của mình khi nhìn Lục Tiêu Viễn là xác nhận xem có bị thương hay không, chờ cậu nhớ tới ý định ban đầu của mình, thì cậu đã nhìn sạch nửa người trên của Lục Tiêu Viễn, từng li từng tí một, không bỏ sót một chỗ nào cả.
Nhưng bệnh nhân Lục Tiêu Viễn vẫn không mặc quần áo chỉnh chu như trước, cứ như không coi ai ra gì, không chút hoang mang từ trong đống quần áo chọn ra một món đồ ưng ý. Giống như cậu càng nhìn, Lục Tiêu Viễn lại càng lề mề. Nhưng trên thực tế, Lục Tiêu Viễn vẫn đang mặc quần áo, hình như cũng không chú ý nhiều đến cậu.
Khuôn mặt Dung Hạc đã sớm bị đốt đến nóng bỏng, lại phát hiện mình không có cách nào để mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng: Nhanh lên, nhanh lên.
Nhưng cậu lại đột nhiên nhớ tới bộ phim đầu tay “Gặp em” của Lục Tiêu Viễn, những cảnh kinh điển hương diễm nhưng không thô tục đó, cùng với những chuyện cậu làm mỗi khi nhìn thấy hắn trong vai “Lý Sơ” kia.
Mỗi lần làm xong, một thân khô nóng khó nhịn đều sẽ nguội lạnh trong trong sự trống trải bị bao trùm, những thứ tình cảm xấu hổ cũng theo đó mà bị nuốt chửng.
Lần đầu tiên, cậu thậm chí còn không kịp đến phòng vệ sinh phòng xử lý, dứt khoát quấn mình trong chăn, thở dốc, thẳng đến khi bộ phim kết thúc cũng không dám thò mặt ra đối diện với Lục Tiêu Viễn, cảm thấy mình đã làm ô uế sự thuần khiết của cặp đôi trên màn ảnh nhỏ.
Thân thể trong màn hình lạnh như băng cậu đã nhìn qua rất nhiều lần, giờ phút này lại hoàn chỉnh hiện ra chân thật trước mặt cậu, hơn nữa so với năm đó càng thêm xinh đẹp, tản ra hormone ấm áp, tràn đầy sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Trong đầu giống như có vô số con ngựa chạy qua, ánh mắt chột dạ của Dung Hạc chuyển qua chuyển lại giữa Lục Tiêu Viễn và khe nứt trên tường, hai điểm hợp thành một đường.
Lục Tiêu Viễn từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, vẻ mặt rất bình thường, có lẽ cũng không biết cậu đang nhìn trộm hắn.
Dung Hạc tự an ủi mình.
“Tiểu Hạc.”
“Dạ?”
Tiếng gọi bất ngờ khiến Dung Hạc thẳng lưng, tố chất nghề nghiệp của diễn viên phát huy tác dụng, buộc cậu phải giả vờ bình tĩnh chống lại ánh mắt Lục Tiêu Viễn.
Tuy nhiên, làn da trắng mịn bẩm sinh lại hiện lên màu hồng lạc quẻ, đặc biệt là ở chỗ má và vành tai.
Lục Tiêu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, chỉ cài một cái cúc ở giữa áo sơ mi, rồi đi đến bên cạnh Dung Hạc, cầm lấy lòng bàn tay bốc lửa của cậu, trực tiếp ấn vào bụng hắn: “Nếu em thích, có thể tự mình sờ một chút,”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.