Chương 29: Kế Hoạch Bắt Cóc
Rainy
13/12/2023
“Cậu vẫn ổn đấy chứ?” Dị Lương Tân hỏi.
“Cảnh sát không phát hiện ra tôi. Những phương thức liên lạc cũ đã bị tổ chức cắt đứt cả rồi nên thời gian qua tôi không gọi cho ông được.” Người trợ lý nói.
“Tình hình ở nghĩa trang thế nào rồi, có thấy cảnh sát nào đang theo dõi chứ?” Dị Lương Tân hỏi.
“Không rõ, tôi không thấy ai đang theo dõi nghĩa trang cả.”
“Đây là cái bẫy, không phải bảo vệ, làm gì có chuyện đứng lù lù ra chứ.” Kế Hàn Phong xen vào.
“Tôi rất tiếc. Có vẻ chúng ta không thể hồi sinh cho gia đình ông được rồi.” Người trợ lý thông báo “Nhưng ông đừng nên vì thế mà từ bỏ nghiên cứu này.”
“Tại sao chứ? Tôi biết cậu rất quan tâm tới vấn đề này, cậu cứ việc tiếp tục, còn tôi đâu còn lí do gì nữa.” Dị Lương Tân nói.
“Đúng là tâm nguyện của vợ ông là hồi sinh bà ấy cùng ba mẹ ông. Tuy nhiên, thử nghĩ xem, gốc rễ ban đầu vẫn là bà ấy muốn hiện thực hóa việc hồi sinh người chết đúng chứ?” Trợ lý thuyết phục.
Dị Lương Tân ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng “Phải, cậu nói cũng có lý.”
“Rất có lý luôn.” Kế Hàn Phong vỗ tay ủng hộ “Giáo sư Dị, nghe rồi đấy, tiếp tục làm việc thôi.”
“Cậu im lặng chút đi.” Dị Lương Tân nói với Kế Hàn Phong rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với trợ lý “Tôi sẽ cho người hướng dẫn cậu tới phòng nghiên cứu mới.”
“Vâng, và tôi có một đề xuất.” Người trợ lý nêu ý kiến.
“Cậu cứ nói.”
“Hiện tại các nghiên cứu đang tiến triển rất chậm, tôi nghĩ bây giờ cần một nhà nghiên cứu mới thông thạo những phương pháp tiến bộ.”
“Cậu muốn tìm thêm người à? Đó là việc tổ chức sẽ lo, cậu cần gì phải quản.” Dị Lương Tân cảm thấy khó hiểu.
“Người này có chút quan hệ đặc biệt với ông, nên tôi muốn đích thân ông ra quyết định.”
“Quan hệ với tôi thì hiện tại chỉ còn mỗi Dị Quân thôi, cậu muốn nói tới nó à?” Dị Lương Tân hỏi.
“Đúng vậy.”
Dị Lương Tân do dự, thật lòng thì ông cũng muốn Dị Quân theo con đường nghiên cứu này của ông, nhưng vợ ông lại muốn con trai họ tránh xa tổ chức này.
Giống như đọc được suy nghĩ của ông, người trợ lý tiếp tục thuyết phục “Tôi biết vợ ông không muốn Dị Quân tham gia, đó là vì bà ấy yêu thương cậu ta. Nhưng nghĩ lại mà xem, cậu ta đã làm gì chứ. Cậu ta đã đưa bà ấy cùng ông bà nội vào lòng đất lạnh lẽo, để cho họ chìm sâu và biến mất trong làn khói đen. Tôi nghĩ ở bên kia, bà ấy không còn nguyện vọng muốn bảo vệ đứa con bất hiếu này nữa đâu.”
Dị Lương Tân suy nghĩ đắn đo. Kế Hàn Phong nghe cuộc nói chuyện này cảm thấy có gì đó không ổn liền nói xen vào “Nhưng chẳng phải cậu ta ở phe chống lại chúng ta sao? Làm sao mà thuyết phục cậu ta tham gia nghiên cứu được chứ?”
“Đó là điều tôi sắp đề cập, tôi cho rằng nên bắt cóc Dị Quân tới, rồi chúng ta sẽ có biện pháp để ép cậu ta thay đổi quan điểm.” Người trợ lý trả lời Kế Hàn Phong.
“Có nhầm không vậy? Hồi trước làm cho giáo sư Lưu cùng lắm chỉ đi trộm xác, xóa chứng cứ. Giờ thì mới có một ngày mà nào là cướp xác, nào là bắt cóc. Sau này còn tới cái gì nữa, thâu tóm thiên hạ à.” Kế Hàn Phong không tin được vào tai mình.
“Cậu im lặng đi.” Dị Lương Tân quát, ông đang cần tập trung suy nghĩ.
“Dù chưa biết sẽ phải làm gì để nó thay đổi suy nghĩ, nhưng cứ bắt nó về đây trước đã.” Sau một lúc thì ông cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Nghiêm túc đấy à?” Kế Hàn Phong hỏi lại.
“Phải, nghiên cứu này chỉ có tiển triển dưới tay ba tôi và tôi, điều đó có nghĩa đây là sứ mệnh của nhà họ Dị, và Dị Quân sẽ phải tiếp tục sứ mệnh đó.” Dị Lương Tân nói.
Kế Hàn Phong không hiểu được kiểu lập luận đó, cũng không tìm ra các bác bỏ, hắn ta đành nhượng bộ “Nếu hai người đã quyết vậy thì được thôi. Có điều, phải thông qua quyết định của người quản lý nữa.”
Dị Lương Tân gật đầu, ý bảo Kế Hàn Phong liên hệ với quản lý.
Sau khi được kể rõ ý định của Dị Lương Tân và trợ lý của ông, người quản lý nói “Nhà họ Dị đúng là có thiên phú trong việc này, nếu có thêm Dị Quân tham gia thì chúng ta như hổ mọc thêm cánh.”
Đùa ư? Ông ta cũng theo ý họ à, Kế Hàn Phong lo lắng nghĩ. Và đúng như dự đoán, người quản lý nói tiếp “Tôi thông qua hành động này. Hãy nhớ, hành động cẩn trọng và không được làm ảnh hưởng tới tổ chức.”
“Rõ.” Kế Hàn Phong đáp rồi cúp máy. Hắn quay sang Dị Lương Tân nói “Hài lòng rồi chứ? Bây giờ ai sẽ đi bắt cóc con trai ông đây? Đừng bảo là tôi nhé?”
Dị Lương Tân không chịu nổi thái độ không coi ông ra gì của tay trợ lý mới này nữa, ông lớn tiếng “Nếu cậu không muốn tham gia thì tôi cũng không cần, chúng tôi sẽ tự lo liệu chuyện này.”
Kế Hàn Phong nhún vai bỏ ra ngoài để Dị Lương Tân bàn kế hoạch với tay trợ lý cũ.
“Cảnh sát không phát hiện ra tôi. Những phương thức liên lạc cũ đã bị tổ chức cắt đứt cả rồi nên thời gian qua tôi không gọi cho ông được.” Người trợ lý nói.
“Tình hình ở nghĩa trang thế nào rồi, có thấy cảnh sát nào đang theo dõi chứ?” Dị Lương Tân hỏi.
“Không rõ, tôi không thấy ai đang theo dõi nghĩa trang cả.”
“Đây là cái bẫy, không phải bảo vệ, làm gì có chuyện đứng lù lù ra chứ.” Kế Hàn Phong xen vào.
“Tôi rất tiếc. Có vẻ chúng ta không thể hồi sinh cho gia đình ông được rồi.” Người trợ lý thông báo “Nhưng ông đừng nên vì thế mà từ bỏ nghiên cứu này.”
“Tại sao chứ? Tôi biết cậu rất quan tâm tới vấn đề này, cậu cứ việc tiếp tục, còn tôi đâu còn lí do gì nữa.” Dị Lương Tân nói.
“Đúng là tâm nguyện của vợ ông là hồi sinh bà ấy cùng ba mẹ ông. Tuy nhiên, thử nghĩ xem, gốc rễ ban đầu vẫn là bà ấy muốn hiện thực hóa việc hồi sinh người chết đúng chứ?” Trợ lý thuyết phục.
Dị Lương Tân ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng “Phải, cậu nói cũng có lý.”
“Rất có lý luôn.” Kế Hàn Phong vỗ tay ủng hộ “Giáo sư Dị, nghe rồi đấy, tiếp tục làm việc thôi.”
“Cậu im lặng chút đi.” Dị Lương Tân nói với Kế Hàn Phong rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với trợ lý “Tôi sẽ cho người hướng dẫn cậu tới phòng nghiên cứu mới.”
“Vâng, và tôi có một đề xuất.” Người trợ lý nêu ý kiến.
“Cậu cứ nói.”
“Hiện tại các nghiên cứu đang tiến triển rất chậm, tôi nghĩ bây giờ cần một nhà nghiên cứu mới thông thạo những phương pháp tiến bộ.”
“Cậu muốn tìm thêm người à? Đó là việc tổ chức sẽ lo, cậu cần gì phải quản.” Dị Lương Tân cảm thấy khó hiểu.
“Người này có chút quan hệ đặc biệt với ông, nên tôi muốn đích thân ông ra quyết định.”
“Quan hệ với tôi thì hiện tại chỉ còn mỗi Dị Quân thôi, cậu muốn nói tới nó à?” Dị Lương Tân hỏi.
“Đúng vậy.”
Dị Lương Tân do dự, thật lòng thì ông cũng muốn Dị Quân theo con đường nghiên cứu này của ông, nhưng vợ ông lại muốn con trai họ tránh xa tổ chức này.
Giống như đọc được suy nghĩ của ông, người trợ lý tiếp tục thuyết phục “Tôi biết vợ ông không muốn Dị Quân tham gia, đó là vì bà ấy yêu thương cậu ta. Nhưng nghĩ lại mà xem, cậu ta đã làm gì chứ. Cậu ta đã đưa bà ấy cùng ông bà nội vào lòng đất lạnh lẽo, để cho họ chìm sâu và biến mất trong làn khói đen. Tôi nghĩ ở bên kia, bà ấy không còn nguyện vọng muốn bảo vệ đứa con bất hiếu này nữa đâu.”
Dị Lương Tân suy nghĩ đắn đo. Kế Hàn Phong nghe cuộc nói chuyện này cảm thấy có gì đó không ổn liền nói xen vào “Nhưng chẳng phải cậu ta ở phe chống lại chúng ta sao? Làm sao mà thuyết phục cậu ta tham gia nghiên cứu được chứ?”
“Đó là điều tôi sắp đề cập, tôi cho rằng nên bắt cóc Dị Quân tới, rồi chúng ta sẽ có biện pháp để ép cậu ta thay đổi quan điểm.” Người trợ lý trả lời Kế Hàn Phong.
“Có nhầm không vậy? Hồi trước làm cho giáo sư Lưu cùng lắm chỉ đi trộm xác, xóa chứng cứ. Giờ thì mới có một ngày mà nào là cướp xác, nào là bắt cóc. Sau này còn tới cái gì nữa, thâu tóm thiên hạ à.” Kế Hàn Phong không tin được vào tai mình.
“Cậu im lặng đi.” Dị Lương Tân quát, ông đang cần tập trung suy nghĩ.
“Dù chưa biết sẽ phải làm gì để nó thay đổi suy nghĩ, nhưng cứ bắt nó về đây trước đã.” Sau một lúc thì ông cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Nghiêm túc đấy à?” Kế Hàn Phong hỏi lại.
“Phải, nghiên cứu này chỉ có tiển triển dưới tay ba tôi và tôi, điều đó có nghĩa đây là sứ mệnh của nhà họ Dị, và Dị Quân sẽ phải tiếp tục sứ mệnh đó.” Dị Lương Tân nói.
Kế Hàn Phong không hiểu được kiểu lập luận đó, cũng không tìm ra các bác bỏ, hắn ta đành nhượng bộ “Nếu hai người đã quyết vậy thì được thôi. Có điều, phải thông qua quyết định của người quản lý nữa.”
Dị Lương Tân gật đầu, ý bảo Kế Hàn Phong liên hệ với quản lý.
Sau khi được kể rõ ý định của Dị Lương Tân và trợ lý của ông, người quản lý nói “Nhà họ Dị đúng là có thiên phú trong việc này, nếu có thêm Dị Quân tham gia thì chúng ta như hổ mọc thêm cánh.”
Đùa ư? Ông ta cũng theo ý họ à, Kế Hàn Phong lo lắng nghĩ. Và đúng như dự đoán, người quản lý nói tiếp “Tôi thông qua hành động này. Hãy nhớ, hành động cẩn trọng và không được làm ảnh hưởng tới tổ chức.”
“Rõ.” Kế Hàn Phong đáp rồi cúp máy. Hắn quay sang Dị Lương Tân nói “Hài lòng rồi chứ? Bây giờ ai sẽ đi bắt cóc con trai ông đây? Đừng bảo là tôi nhé?”
Dị Lương Tân không chịu nổi thái độ không coi ông ra gì của tay trợ lý mới này nữa, ông lớn tiếng “Nếu cậu không muốn tham gia thì tôi cũng không cần, chúng tôi sẽ tự lo liệu chuyện này.”
Kế Hàn Phong nhún vai bỏ ra ngoài để Dị Lương Tân bàn kế hoạch với tay trợ lý cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.