Chương 3: Truy Tìm Tung Tích Thây Ma
Rainy
12/12/2023
Cuộc gọi của Tần Lỗi khiến cho Dị Quân chỉ vừa mới về nhà vài tiếng đồng hồ lại phải lên đường. Lần này, đích thân Tần Lỗi lái xe tới đón Dị Quân.
“Làm sao các ông lại tìm được tung tích của thây ma đó.” Vừa lên xe, Dị Quân liền đặt câu hỏi.
“Là nhờ ADN cả. Chúng tôi đã lấy mẫu từ cái xác. Và may mắn đã mỉm cười với chúng tôi. Phòng ADN đầy chuyên nghiệp đã nhanh chóng tìm ra manh mối.” Tần Lỗi tự hào nói “Cái xác đó từng là tội phạm ở thành phố và còn lưu lại mẫu ADN. Thông tin về hắn từ đó dễ dàng có được. Thây ma đó là Lương Trạch, làm nghề thợ kim hoàn, từng đi tù về tội lừa đảo. Sau khi ra tù thì trở về sống với vợ.”
“Thế người vợ đó sẽ biết rõ hành tung của Lương Trạch mấy ngày gần đây, và sẽ có thể giúp ta tìm ra lí do vì sao anh ta biến thành thây ma.” Dị Quân nói.
“Tôi e là không đơn giản như vậy, bởi vì Lương Trạch đã chết vào tháng trước.” Tần Lỗi nói.
Dị Quân không bất ngờ trước thông tin đó, nếu là vào tháng trước thì dễ hiểu vì sao cái xác bị phân hủy nhiều đến thế. Anh tiếp tục suy đoán “Vậy là trộm xác à?”
“Đúng vậy, chúng tôi đang cho người kiểm tra nghĩa trang đó.” Tần Lỗi xác nhận.
Khi tới nơi, Dị Quân thấy một đội cảnh sát đang kiểm tra từng ngôi mộ. Tần Lỗi giải thích “Chúng tôi muốn kiểm tra chắc chắn rằng còn có cái xác nào bị trộm nữa không.”
Sau đó ông gọi một cảnh sát tới hỏi tình hình hiện tại.
“Thưa sếp, có nhiều ngôi mộ có dấu vết bị đào gần đây. Chúng tôi vẫn tiếp tục kiểm tra. Đây là danh sách những ngôi mộ bị đào hiện tại.”
Tần Lỗi nhận lấy danh sách rồi cho cậu cảnh sát tiếp tục làm việc.
“Đều là những người mới chết không lâu. Những ngôi mộ cũ không có dấu hiệu bị đào.” Tần Lỗi nhận xét.
Dị Quân hiểu điều này có nghĩa là gì. Có thể xác định là một tháng trước đã có kẻ nào đó tới đây để lấy những cái xác về làm thí nghiệm. Ngoài ra nó còn nói lên được rằng ngoài Lương Trạch, vẫn còn nhiều thây ma khác.
Tần Lỗi lại dẫn Dị Quân tới gặp một nhóm điều tra khác đang điều tra người canh giữ nghĩa trang. Ông ta thành thật khai nhận là cách đây hơn ba tuần đã có một lần ngủ quên. Do không phát hiện có gì bất ổn nên ông giấu nhẹm việc này.
“Dựa vào thời gian ông ta ngủ quên, cộng với số xác bị đánh cắp. Có thể thấy là có nhiều kẻ cùng thực hiện. Chắc là một tổ chức nghiên cứu trái phép nào đó.” Tần Lỗi dự đoán.
Một lúc lâu sau, nhóm kiểm tra bia mộ đã xong việc. Họ phát hiện ra là còn có một nhóm mộ khác vào năm năm trước cũng bị đào mất.
“E là cái tổ chức này đã tồn tại ít nhất năm năm rồi.” Tần Lỗi đưa ra nhận xét.
Dị Quân thấy việc này không lạ, đối với một dự án như vậy, việc tốn cả chục năm để nghiên cứu vẫn là quá bình thường. Anh gật đầu đồng ý với cảnh sát trưởng.
Tần Lỗi hỏi Dị Quân với ánh mắt mong chờ “Cậu Dị nghĩ sao?”
Dị Quân lắc đầu “Tôi cũng chỉ nghĩ được giống ông thôi.”
Vị cảnh sát trưởng thất vọng ra mặt, ông đã mong chờ Dị Quân có thể đưa ra những phán đoán thể hiện trí thông minh vượt bậc như các giáo sư trong tiểu thuyết. Nhưng xem ra, lần này ông đã hiểu được thế nào là thực tế.
Dị Quân nhìn ra được nỗi thất vọng đó, từ đầu anh cũng chỉ nghĩ mình có thể đóng góp về mặt chuyên môn thôi, không cho rằng qua được Tần Lỗi về khả năng phá án.
Tần Lỗi đưa Dị Quân về nhà và bảo sẽ liên hệ lại sau nếu có tiến triển mới, đồng thời cũng thông báo là bên phía điều tra khu rừng cũng không có phát hiện gì. Dị Quân hiểu điều đó có nghĩa là các manh mối đã bị đứt sạch.
Sáng hôm sau, Dị Quân tới thăm ba. Các bác sĩ thông báo là Dị Lương Tân vẫn đang phục hồi, nhưng có lẽ vài ngày sau mới tỉnh lại.
Thế là anh lại trở về nhà. Dị Quân ngồi xuống ghế suy nghĩ xem có cách nào để giúp cảnh sát tìm ra hung thủ.
Anh nhìn lên bức ảnh treo trên tường. Đó là Dị Ninh, ông nội anh, một giáo sư chuyên về kỹ thuật y sinh, giống như cha con anh.
Dị Quân nhớ ra căn phòng làm việc ở tầng trên cùng của Dị Ninh vẫn còn được giữ nguyên hiện trạng đến tận bây giờ. Anh tự nhủ biết đâu ông nội có ghi chép nào đó về một tổ chức nghiên cứu trái phép.
Mặc dù Dị Ninh đã chết vào mười năm trước, nhưng không loại trừ khả năng tổ chức này còn có mặt trên đời từ trước đó. Dị Ninh là giáo sư y sinh làm việc cho chính phủ thế nên ngoài chuyên môn của mình. Nhiều khả năng ông còn nắm bắt được các hoạt động của các tổ chức nghiên cứu trong nước.
Và một điều nữa khiến anh có lòng tin hơn về việc có manh mối là vì Dị Ninh là người rất mê viết. Ông ghi lại mọi thứ có thể ghi. Vậy nên nếu có biết một điều quan trọng như vậy, chắc chắn ông đã ghi ra.
Tuy nhiên, đây chỉ mới là suy đoán chưa chắc chắn, thế nên Dị Quân chưa báo ngay cho Tần Lỗi mà quyết định sẽ tự mình tìm kiếm.
“Làm sao các ông lại tìm được tung tích của thây ma đó.” Vừa lên xe, Dị Quân liền đặt câu hỏi.
“Là nhờ ADN cả. Chúng tôi đã lấy mẫu từ cái xác. Và may mắn đã mỉm cười với chúng tôi. Phòng ADN đầy chuyên nghiệp đã nhanh chóng tìm ra manh mối.” Tần Lỗi tự hào nói “Cái xác đó từng là tội phạm ở thành phố và còn lưu lại mẫu ADN. Thông tin về hắn từ đó dễ dàng có được. Thây ma đó là Lương Trạch, làm nghề thợ kim hoàn, từng đi tù về tội lừa đảo. Sau khi ra tù thì trở về sống với vợ.”
“Thế người vợ đó sẽ biết rõ hành tung của Lương Trạch mấy ngày gần đây, và sẽ có thể giúp ta tìm ra lí do vì sao anh ta biến thành thây ma.” Dị Quân nói.
“Tôi e là không đơn giản như vậy, bởi vì Lương Trạch đã chết vào tháng trước.” Tần Lỗi nói.
Dị Quân không bất ngờ trước thông tin đó, nếu là vào tháng trước thì dễ hiểu vì sao cái xác bị phân hủy nhiều đến thế. Anh tiếp tục suy đoán “Vậy là trộm xác à?”
“Đúng vậy, chúng tôi đang cho người kiểm tra nghĩa trang đó.” Tần Lỗi xác nhận.
Khi tới nơi, Dị Quân thấy một đội cảnh sát đang kiểm tra từng ngôi mộ. Tần Lỗi giải thích “Chúng tôi muốn kiểm tra chắc chắn rằng còn có cái xác nào bị trộm nữa không.”
Sau đó ông gọi một cảnh sát tới hỏi tình hình hiện tại.
“Thưa sếp, có nhiều ngôi mộ có dấu vết bị đào gần đây. Chúng tôi vẫn tiếp tục kiểm tra. Đây là danh sách những ngôi mộ bị đào hiện tại.”
Tần Lỗi nhận lấy danh sách rồi cho cậu cảnh sát tiếp tục làm việc.
“Đều là những người mới chết không lâu. Những ngôi mộ cũ không có dấu hiệu bị đào.” Tần Lỗi nhận xét.
Dị Quân hiểu điều này có nghĩa là gì. Có thể xác định là một tháng trước đã có kẻ nào đó tới đây để lấy những cái xác về làm thí nghiệm. Ngoài ra nó còn nói lên được rằng ngoài Lương Trạch, vẫn còn nhiều thây ma khác.
Tần Lỗi lại dẫn Dị Quân tới gặp một nhóm điều tra khác đang điều tra người canh giữ nghĩa trang. Ông ta thành thật khai nhận là cách đây hơn ba tuần đã có một lần ngủ quên. Do không phát hiện có gì bất ổn nên ông giấu nhẹm việc này.
“Dựa vào thời gian ông ta ngủ quên, cộng với số xác bị đánh cắp. Có thể thấy là có nhiều kẻ cùng thực hiện. Chắc là một tổ chức nghiên cứu trái phép nào đó.” Tần Lỗi dự đoán.
Một lúc lâu sau, nhóm kiểm tra bia mộ đã xong việc. Họ phát hiện ra là còn có một nhóm mộ khác vào năm năm trước cũng bị đào mất.
“E là cái tổ chức này đã tồn tại ít nhất năm năm rồi.” Tần Lỗi đưa ra nhận xét.
Dị Quân thấy việc này không lạ, đối với một dự án như vậy, việc tốn cả chục năm để nghiên cứu vẫn là quá bình thường. Anh gật đầu đồng ý với cảnh sát trưởng.
Tần Lỗi hỏi Dị Quân với ánh mắt mong chờ “Cậu Dị nghĩ sao?”
Dị Quân lắc đầu “Tôi cũng chỉ nghĩ được giống ông thôi.”
Vị cảnh sát trưởng thất vọng ra mặt, ông đã mong chờ Dị Quân có thể đưa ra những phán đoán thể hiện trí thông minh vượt bậc như các giáo sư trong tiểu thuyết. Nhưng xem ra, lần này ông đã hiểu được thế nào là thực tế.
Dị Quân nhìn ra được nỗi thất vọng đó, từ đầu anh cũng chỉ nghĩ mình có thể đóng góp về mặt chuyên môn thôi, không cho rằng qua được Tần Lỗi về khả năng phá án.
Tần Lỗi đưa Dị Quân về nhà và bảo sẽ liên hệ lại sau nếu có tiến triển mới, đồng thời cũng thông báo là bên phía điều tra khu rừng cũng không có phát hiện gì. Dị Quân hiểu điều đó có nghĩa là các manh mối đã bị đứt sạch.
Sáng hôm sau, Dị Quân tới thăm ba. Các bác sĩ thông báo là Dị Lương Tân vẫn đang phục hồi, nhưng có lẽ vài ngày sau mới tỉnh lại.
Thế là anh lại trở về nhà. Dị Quân ngồi xuống ghế suy nghĩ xem có cách nào để giúp cảnh sát tìm ra hung thủ.
Anh nhìn lên bức ảnh treo trên tường. Đó là Dị Ninh, ông nội anh, một giáo sư chuyên về kỹ thuật y sinh, giống như cha con anh.
Dị Quân nhớ ra căn phòng làm việc ở tầng trên cùng của Dị Ninh vẫn còn được giữ nguyên hiện trạng đến tận bây giờ. Anh tự nhủ biết đâu ông nội có ghi chép nào đó về một tổ chức nghiên cứu trái phép.
Mặc dù Dị Ninh đã chết vào mười năm trước, nhưng không loại trừ khả năng tổ chức này còn có mặt trên đời từ trước đó. Dị Ninh là giáo sư y sinh làm việc cho chính phủ thế nên ngoài chuyên môn của mình. Nhiều khả năng ông còn nắm bắt được các hoạt động của các tổ chức nghiên cứu trong nước.
Và một điều nữa khiến anh có lòng tin hơn về việc có manh mối là vì Dị Ninh là người rất mê viết. Ông ghi lại mọi thứ có thể ghi. Vậy nên nếu có biết một điều quan trọng như vậy, chắc chắn ông đã ghi ra.
Tuy nhiên, đây chỉ mới là suy đoán chưa chắc chắn, thế nên Dị Quân chưa báo ngay cho Tần Lỗi mà quyết định sẽ tự mình tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.