Chương 6: Định mệnh
HYA
09/01/2014
19 giờ, 42
phút, ngày 13, tháng 10, năm 2008.
Thằng Minh sau khi nhận được tin báo, chỉ nói qua loa một câu rồi lao ra khỏi phòng ngay, điệu bộ vô cùng khẩn trương không giống vẻ lịch lãm mọi khi. Cầm tờ hợp đồng trên tay, Thục Quyên không nén nổi lòng tò mò:
- “Điều gì khiến hắn gấp gáp như vậy”
Nghĩ thì như vậy nhưng cô ta vẫn ngồi yên tại chỗ, không dám đi lung tung, dù sao vẫn đang lạ nước lạ cái, mặc kệ là tốt nhất. Thằng Minh vừa chạy vừa hỏi khiến cô y tá đuổi theo muốn hụt hơi:
- Thiếu chủ bị tai nạn khi nào? Có nghiêm trọng không? Đã chuyển về đây chưa?
- Dạ thưa, chúng tôi vừa nhận được tin thì cấp báo ngay cho ngài, nên chưa nắm được nhiều thông tin.
- Vậy thiếu chủ bị tai nạn ở đâu?
- Dạ, ở Winning.
Thằng Minh không hỏi gì thêm, đầu óc hắn căng ra với những tính toán ứng phó. Không khí nhã nhặn trang nghiêm thường ngày bị đảo lộn, cả bệnh viện nhao nhao cả lên, người chạy tới kẻ chạy lui. Đám bác sĩ vứt bỏ khuôn mặt niềm nở hàng ngày, cáu gắt nhặng xị. Đám nhân viên và y tá vừa di chuyển bệnh nhân cùng trang thiết bị y tế, vừa hét toáng lên để mở đường. Cần ngay lập tức một phòng cấp cứu cùng ê kíp y bác sĩ đặc biệt, hết thảy mọi thứ đều phải sắp xếp và chuẩn bị lại. Những bệnh nhân ở trên tầng này đều là “người nhà” cả, họ chẳng một lời kêu than mà còn trợ giúp đám nhân viên hoàn thành công việc.
Thằng Minh lao đến trước cánh cửa đang cháy đỏ biển báo “Đang Họp”.
Chẳng cần gõ cửa, hắn tông cửa bước vào, miệng hỏi ngay:
- Tình hình ở đây sao rồi, mau báo cáo cho tôi.
Mọi người trong phòng họp liền đứng dậy chào hắn, ai cũng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt căng thẳng. Giáo sư Ngọc Châu nhường vị trí cho hắn và nói luôn, giọng nói nhanh:
- Thiếu chủ đã rơi vào hôn mê, nhưng rất may không chấn thương nào nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng. Tất cả người của chúng ta đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu bác sĩ Trường, trưởng khoa thần kinh đi dự hội thảo ở Nhật là không thể về kịp.
- Có thể tìm được người nào thay thế không? – Thằng Minh lập tức hỏi lại.
- Đã liên lạc với bác sĩ Dân của bệnh viện Hoàng Gia, nhưng ông ta đang có một ca mổ khác.
- Lập tức điều máy bay qua rước ngay. Nếu hắn ngoan cố không chịu nghe, lôi đầu vợ con hắn mà xử lý, hiểu không? Còn bao lâu nữa thiếu chủ về đến đây?
- Dạ thưa, theo thông tin mới nhận được thì còn khoảng hai mươi phút thì máy bay sẽ hạ cánh xuống đây. – Một tay bác sĩ trẻ phía bên trái vội lên tiếng, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.
- Được rồi. Hội chủ đã biết tin này chưa?
- Dạ thưa, hội chủ cùng Lưu tổng quản đang trên đường đến đây. – Vẫn là tên lúc nãy lên tiếng trả lời.
Thằng Minh không hỏi gì thêm, hắn bỏ ra ngoài ngay lúc đó. Công cuộc đón tiếp hội chủ cần đích thân hắn đảm nhiệm.
O0o0O
- Tên sếp ( Thục Quyên gắn cho thằng Minh biệt danh này vì chưa biết tên của hắn ) đi đâu mà mãi không thấy quay lại. – Cô ta lẩm bẩm một mình và lần thứ mười hai, đọc lại bản hợp đồng.
Chẳng có việc gì khác ngoài việc ngồi một chỗ chờ đợi, từ đó nảy sinh ra buồn chán, mà buồn chán lại hay suy nghĩ lung tung, càng suy nghĩ lung tung càng tò mò. Nhất là những tiếng la hét, tiếng chân người chạy rầm rập bên ngoài khiến cô ta tin chắc:
- “Có điều gì đó không bình thường đang xảy ra”.
Mặc dù trong lòng lúc nào cũng tự nhủ, đừng dây dưa với những người chưa biết họ có ý đồ tốt hay xấu kẻo mang họa. Nhưng chờ thêm hai mươi phút chẳng có động tĩnh gì, cuối cùng trí tò mò lại chiến thắng, cô ta không cưỡng được việc mở hé hé cánh cửa dòm ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Nơi cô ta đang ngồi là phòng vip nên khi đi vô phải lướt ngang qua một phòng ăn rất lớn. Nhưng bây giờ bên ngoài hoàn toàn trống trơn, các món ăn vẫn còn dang dở chứng tỏ chủ nhân của chúng phải bỏ giữa chừng vì một việc gấp nào đó. Nhớ lại lúc cô y tá dẫn lên đây, Thục Quyên cũng mò đến được cửa thang máy để đi xuống vì không có lối nào khác. Kẹt một nỗi, cả ba thang máy đều cần mật khẩu để sử dụng. Loay hoay một hồi, cô ta định trở lại phòng ngoan ngoãn chờ tiếp nhưng lại sực nhớ đến điện thoại mà tên sếp đưa cho.
- “Bây giờ, hắn đang có việc gấp mình gọi lỡ làm phiền hắn thì chết”. – Nghĩ vậy, cô ta liền cất điện thoại vào trong vỏ của nó.
Khi quay người bước đi, cô ta thấy một tờ giấy màu xanh da trời ở dưới chân. Nhặt lên và đọc, bên trong có dòng số 563246.
- “Vừa nãy còn không thấy, có lẽ vừa rơi ra” – Thục Quyên lẩm nhẩm dòng số vừa suy nghĩ lý do tại sao tên sếp để lại dòng số này.
Vừa may là bảng điện tử của thang máy có sáu chữ số. Thục Quyên liền thử ngay thì vừa y. Bên trong thang máy cũng có vài điều kỳ lạ, một số tầng được đánh dấu bằng biểu tượng con đại bàng. Căn cứ theo con số hiện trên bảng điều khiển thì cô ta đang đứng ở tầng hai sáu và có con đại bàng đánh dấu.
- Tại sao họ phải đánh dấu như vậy, phải chăng những tầng này có điều gì đó đặc biệt?
Để kiểm chứng giả thuyết, Thục Quyên chọn tầng hai hai, một tầng hoàn toàn bình thường. Mọi thứ ở đây đều diễn ra rất đỗi bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, họ thưởng thức cà phê và tán gẫu với nhau rất vui vẻ, vài người thậm chí còn cầm trên tay cây cơ làm vài đường. Một hoàn cảnh trái ngược với tầng hai sáu, điều này khiến Thục Quyên càng tò mò hơn. Trở lại thang máy, lần này cô ta quyết đinh thử tầng mười tám, tầng được đánh dấu bởi con đại bàng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô ta là hai hàng người đứng ngay ngắn sát mép tường. Nhận thấy sự có mặt của người mới đến, đám người liền dồn lại và tách ra được một chỗ có vẻ là dành cho cô ta. Chẳng hiểu điều gì đang xảy ra nhưng Thục Quyên hiểu là nên đứng vào vị trí và im lặng.
Hơn mười phút trôi qua, hàng người vẫn lặng yên chờ đợi ai đó. Cuối cùng, ở góc hành lang bên phải, lần lượt các tiếng chào vang lên:
- Hội chủ.
- Hội chủ.
……..
Khi hội chủ cùng những người thân tín đi gần đến chỗ Thục Quyên, những người bên cạnh cô ta đều cúi mình gần như là vuông góc, đồng thời chào thật kính cẩn. Cô ta cũng phải làm y như họ nhưng hơi nghiêng đầu để ngoái nhìn những người đi theo ông ta. Dù chỉ thoáng qua, Thục Quyên nhận ra giữa hội chủ và Vũ Vân Long học cùng lớp có rất nhiều điểm tương đồng, dù không phải cha con cũng là quan hệ huyết thống gần gũi. Người phụ nữ khoác tay đi bên cạnh còn rất trẻ, chỉ cỡ tuổi của Thục Quyên, thậm chí còn trẻ hơn. Tóc cô ta búi cao, mặc bộ váy dài màu đen cho thấy vẻ quý phái của một phu nhân. Hai vị theo sau chính là tổng quản và phó tổng quản của Thiên Vũ hội. Người đi cạnh thằng Minh là Lưu Lỷ Xung, tâm phúc theo hầu Vũ Thành Công từ rất lâu rồi, giống như thằng Minh theo hầu Vũ Vân Long bây giờ vậy. Dường như linh cảm được điều gì mà thằng Minh bất chợt quay lại, bắt gặp ánh mắt Thục Quyên đang nhìn hắn. Thoáng chút bất ngờ lướt khuôn mặt, hắn đưa ngón trỏ lên trời rồi chỉ thẳng xuống đất, sau đó tiếp tục bước theo sau hội chủ.
Mất gần hai mươi phút sau, thằng Minh mới quay trở lại. Đôi chân của Thục Quyên gần như muốn rã ra vì phải đứng im lặng tuyệt đối, vì những người cạnh cô ta đều làm vậy
- Mọi người trở lại vị trở lại làm việc của mình đi.
Đến lúc này, hai hàng người mới tách ra, mỗi người đi một hướng, tuyệt nhiên im lặng không ai nói một lời nào.
- Không ngờ cô có thể xuống được đến đây. – Thằng Minh quay sang nói với Thục Quyên.
- Tôi chờ mãi mà không thấy anh quay lại nên đi lại vài vòng cho đỡ nhàm chán. Anh đã để thứ này lại, đâu muốn để tôi phải ngồi yên một chỗ, phải không?. – Thục Quyên nói như thể người đối diện là người bạn lâu năm chứ không phải kẻ mới gặp hồi chiều. Dù sao đến bây giờ, hắn vẫn là người đối xử với cô rất tốt, trong cái thế giới xa lạ này cô cần ai đó làm chỗ dựa.
Thằng Minh đột nhiên dừng bước, nhìn Thục Quyên với ánh mắt khó hiểu. Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy cô gái nào kỳ lạ như vậy, bạo gan khủng khiếp. Dù biết đang lạc vào hoàn cảnh trái ngược hoàn toàn với những gì đã từng sống, nhưng cách cư xử của cô ta vẫn như thường ngày, như thể đã thuộc về thế giới này lâu lắm rồi.
- Phải. – Hắn khẽ mỉm cười. Hắn tin rằng cô ta có thể làm được nhiều điều thú vị, hắn tin như thế.
- Có lẽ cô đã đi rất nhiều nơi trong căn nhà này. Cô thấy nơi này như thế nào?
- Là một nơi vô cùng bí hiểm vô hình với người ngoài, tôi đoán tổ chức của anh hoặc là hoạt động tối mật, hoặc là hoạt động phi pháp nên mới cần che dấu như vậy.
- Cô nghĩ như vậy sao? Tôi thấy khá bất ngờ đấy. Vậy thì cô đã nghe câu “ đừng biết những gì không nên biết” chưa?
- Đã từng nghe. – Cô ta nhún vai
- Nhưng nếu anh không muốn tôi biết thì đã không để tôi được tự do như vậy, suy ra đây là điều tôi nên biết. Và tôi muốn biết các anh là người như thế nào?
- Nếu tôi nói tôi là người xấu thì cô nghĩ sao?
- Nếu anh thực sự là người xấu thì anh đã không hỏi như vậy.
- Cô nghĩ như vậy thât sao? – Hắn bật cười.
- Còn nếu chúng tôi là người không xấu?
- Thì các anh vẫn lợi dụng tôi vì một mục đích nào đấy, có thể điều đó không gây hại đến ai. Nhưng các anh không thể làm được nên mới nhờ đến tôi.
- Cô nghĩ rằng cô đang bị chúng tôi lợi dụng? – Thằng Minh cảm thấy khó hiểu qua cách trả lời của Thục Quyên.
- Vâng, tôi nghĩ thế. Trên đời này làm gì có người tốt hoàn toàn, chỉ có người xấu và người không xấu thôi. Có thể anh không phải người xấu, nhưng anh giúp tôi vì có một mục đích khác, phải không?
Thằng Minh không trả lời, cũng không nói gì thêm. Hắn đang suy nghĩ về những lời nói của Thục Quyên. Là người của thế giới ngầm, nói hắn không phải người xấu thì quả thật vô lý. Giết người diệt khẩu, tra tấn kẻ khác, thanh trừng nội bộ, không có gì là hắn chưa làm. Nhưng hắn làm không phải vì hắn, đó là nhiệm vụ bắt buộc trong hội. Xét trong thế giới của hắn, thằng Minh – phó tổng quản của Thiên Vũ hội được xem là một hảo hán, nhiều người tôn trọng. Nhưng trong mắt người đời thì hắn khác nào một tên mafia giết người không gớm tay. Ranh giới tốt xấu thật khó xác định nếu xét vì ai hay vì cái gì. Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc cả hai đã quay lại phòng ăn ban nãy, đồ ăn vẫn còn y nguyên.
- Cô đã bao giờ nghe đến Thiên Vũ hội chưa? – Thằng Minh đột ngột hỏi.
- Chưa từng nghe qua, mà anh hỏi tôi điều này có ý gì?
- Vậy cô đã bao giờ nghe đến tập đoàn Vũ Gia chưa? – Thằng Minh lại hỏi tiếp.
- Nếu anh hỏi về tập đoàn Vũ Gia thì tôi có biết, nó vốn rất nổi tiếng mà. Chẳng lẽ hai điều này có liên quan gì đến nhau?
- Vũ Gia thật ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che mắt người ngoài thôi, thật sự chúng tôi là người của Thiên Vũ hội, theo cách hiểu nôm na là… ( hắn ngập ngừng đôi chút) một tổ chức mafia theo cách người ta vẫn thường gọi.
Thục Quyên chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào như thể đã biết rồi, thay vào đó là thái độ bàng quan chờ đợi những gì hắn nói tiếp theo xem có gì mới mẻ hơn không thôi. Điều này khiến thằng Minh không khỏi ngạc nhiên ở cô gái này.
- Những người bình thường biết được điều này còn sống không còn nhiều. Chắc tôi không cần nói cô cũng biết rằng những gì tôi nói ở đây phải tuyệt đối giữ bí mật, hoặc là cô sẽ vô tình hại chết rất rất nhiều người.- Hắn bỗng hạ giọng đe dọa.
Ánh mắt Thục Quyên vẫn chẳng thay đổi chút nào, không hề sợ hãi, đơn giản chỉ là tò mò. Hết lần này đến lần khác cô ta khiến thằng Minh kinh ngạc, hắn đã đánh giá cô ta quá thấp.
- Điều mà chúng tôi lo lắng nhất hiện nay là thiếu chủ không có mong muốn kế thừa chức vụ trong hội mà chỉ mải mê giao lưu kết băng với đám phá gia chi tử. Đây là một việc hết sức nguy hiểm cho sự an toàn của thiếu chủ và cả tổ chức. Đành rằng tập đoàn Vũ Gia tạo được lớp vỏ ngụy trang rất hoàn hảo. Nhưng gần đây việc bắt buộc phải xuất hiện cùng thiếu gia đã khiến mọi thứ trở nên không an toàn.
- Khoan đã. – Thục Quyên đột ngột cắt ngang.
- Hình như anh đã đánh giá tôi quá cao thì phải. Xin nói cho anh biết là tôi không có tài phép sai khiến kẻ khác, nếu thiếu chủ các anh muốn tụ tập chơi bời với bạn bè thì tôi đâu làm gì được.
- Không phải là tôi đã nói với cô rồi sao, thiếu chủ thay đổi như vậy là do cú shock về tinh thần khá lớn vì vậy mà thiếu chủ có chút bất hòa với hội chủ. Cô yêu thương cha như vậy có lẽ do mất đi người mẹ giống như thiếu chủ. Chỉ cần cô giúp thiếu chủ nhận ra lão gia cũng rất quan trọng mà giải tỏa được mối bất hòa là được.
- Nếu như vậy thì chắc hẳn cú shock đó phải nặng nề lắm.
- Xin lỗi cô. Hiện giờ, đây vẫn là điều tối mật không thể tiết lộ, ngay cả thành viên trong Thiên Vũ hội cũng không được biết.
Thục Quyên không hỏi gì thêm vì biết chắc là khó có thể moi thêm chút thông tin từ hắn. Cô liền đứng dậy chào từ biệt hắn.
- Cô không ăn thêm chút gì sao?
- Cảm ơn anh, tôi vừa rồi.
Thục Quyên vừa quay mặt bước đi thì giọng thằng Minh với theo như để nhắc nhở:
- Mong cô sớm đưa ra phương án thực hiện, xin nhắc lại là chúng ta không có nhiều thời gian. Nếu cần bất cứ điều gì hãy liên lạc ngay. Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.
Thục Quyên quay lại nhìn hắn, thằng Minh đang gác đầu lên đôi bàn tay chống trên bàn. Có vẻ hắn cũng đang suy nghĩ dữ dội điều gì đó mà khiến cặp lông mày nhíu lại. Cả hai đều đang nghĩ về một nhân vật khác - Vũ Vân Long nhưng đâu hề biết rằng. Ngày hôm nay đã trở thành định mệnh, khởi đầu cho mối tình trái ngang với muôn vàn khó khăn cay đắng mà họ sắp phải trải qua.
Thằng Minh sau khi nhận được tin báo, chỉ nói qua loa một câu rồi lao ra khỏi phòng ngay, điệu bộ vô cùng khẩn trương không giống vẻ lịch lãm mọi khi. Cầm tờ hợp đồng trên tay, Thục Quyên không nén nổi lòng tò mò:
- “Điều gì khiến hắn gấp gáp như vậy”
Nghĩ thì như vậy nhưng cô ta vẫn ngồi yên tại chỗ, không dám đi lung tung, dù sao vẫn đang lạ nước lạ cái, mặc kệ là tốt nhất. Thằng Minh vừa chạy vừa hỏi khiến cô y tá đuổi theo muốn hụt hơi:
- Thiếu chủ bị tai nạn khi nào? Có nghiêm trọng không? Đã chuyển về đây chưa?
- Dạ thưa, chúng tôi vừa nhận được tin thì cấp báo ngay cho ngài, nên chưa nắm được nhiều thông tin.
- Vậy thiếu chủ bị tai nạn ở đâu?
- Dạ, ở Winning.
Thằng Minh không hỏi gì thêm, đầu óc hắn căng ra với những tính toán ứng phó. Không khí nhã nhặn trang nghiêm thường ngày bị đảo lộn, cả bệnh viện nhao nhao cả lên, người chạy tới kẻ chạy lui. Đám bác sĩ vứt bỏ khuôn mặt niềm nở hàng ngày, cáu gắt nhặng xị. Đám nhân viên và y tá vừa di chuyển bệnh nhân cùng trang thiết bị y tế, vừa hét toáng lên để mở đường. Cần ngay lập tức một phòng cấp cứu cùng ê kíp y bác sĩ đặc biệt, hết thảy mọi thứ đều phải sắp xếp và chuẩn bị lại. Những bệnh nhân ở trên tầng này đều là “người nhà” cả, họ chẳng một lời kêu than mà còn trợ giúp đám nhân viên hoàn thành công việc.
Thằng Minh lao đến trước cánh cửa đang cháy đỏ biển báo “Đang Họp”.
Chẳng cần gõ cửa, hắn tông cửa bước vào, miệng hỏi ngay:
- Tình hình ở đây sao rồi, mau báo cáo cho tôi.
Mọi người trong phòng họp liền đứng dậy chào hắn, ai cũng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt căng thẳng. Giáo sư Ngọc Châu nhường vị trí cho hắn và nói luôn, giọng nói nhanh:
- Thiếu chủ đã rơi vào hôn mê, nhưng rất may không chấn thương nào nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng. Tất cả người của chúng ta đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu bác sĩ Trường, trưởng khoa thần kinh đi dự hội thảo ở Nhật là không thể về kịp.
- Có thể tìm được người nào thay thế không? – Thằng Minh lập tức hỏi lại.
- Đã liên lạc với bác sĩ Dân của bệnh viện Hoàng Gia, nhưng ông ta đang có một ca mổ khác.
- Lập tức điều máy bay qua rước ngay. Nếu hắn ngoan cố không chịu nghe, lôi đầu vợ con hắn mà xử lý, hiểu không? Còn bao lâu nữa thiếu chủ về đến đây?
- Dạ thưa, theo thông tin mới nhận được thì còn khoảng hai mươi phút thì máy bay sẽ hạ cánh xuống đây. – Một tay bác sĩ trẻ phía bên trái vội lên tiếng, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.
- Được rồi. Hội chủ đã biết tin này chưa?
- Dạ thưa, hội chủ cùng Lưu tổng quản đang trên đường đến đây. – Vẫn là tên lúc nãy lên tiếng trả lời.
Thằng Minh không hỏi gì thêm, hắn bỏ ra ngoài ngay lúc đó. Công cuộc đón tiếp hội chủ cần đích thân hắn đảm nhiệm.
O0o0O
- Tên sếp ( Thục Quyên gắn cho thằng Minh biệt danh này vì chưa biết tên của hắn ) đi đâu mà mãi không thấy quay lại. – Cô ta lẩm bẩm một mình và lần thứ mười hai, đọc lại bản hợp đồng.
Chẳng có việc gì khác ngoài việc ngồi một chỗ chờ đợi, từ đó nảy sinh ra buồn chán, mà buồn chán lại hay suy nghĩ lung tung, càng suy nghĩ lung tung càng tò mò. Nhất là những tiếng la hét, tiếng chân người chạy rầm rập bên ngoài khiến cô ta tin chắc:
- “Có điều gì đó không bình thường đang xảy ra”.
Mặc dù trong lòng lúc nào cũng tự nhủ, đừng dây dưa với những người chưa biết họ có ý đồ tốt hay xấu kẻo mang họa. Nhưng chờ thêm hai mươi phút chẳng có động tĩnh gì, cuối cùng trí tò mò lại chiến thắng, cô ta không cưỡng được việc mở hé hé cánh cửa dòm ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Nơi cô ta đang ngồi là phòng vip nên khi đi vô phải lướt ngang qua một phòng ăn rất lớn. Nhưng bây giờ bên ngoài hoàn toàn trống trơn, các món ăn vẫn còn dang dở chứng tỏ chủ nhân của chúng phải bỏ giữa chừng vì một việc gấp nào đó. Nhớ lại lúc cô y tá dẫn lên đây, Thục Quyên cũng mò đến được cửa thang máy để đi xuống vì không có lối nào khác. Kẹt một nỗi, cả ba thang máy đều cần mật khẩu để sử dụng. Loay hoay một hồi, cô ta định trở lại phòng ngoan ngoãn chờ tiếp nhưng lại sực nhớ đến điện thoại mà tên sếp đưa cho.
- “Bây giờ, hắn đang có việc gấp mình gọi lỡ làm phiền hắn thì chết”. – Nghĩ vậy, cô ta liền cất điện thoại vào trong vỏ của nó.
Khi quay người bước đi, cô ta thấy một tờ giấy màu xanh da trời ở dưới chân. Nhặt lên và đọc, bên trong có dòng số 563246.
- “Vừa nãy còn không thấy, có lẽ vừa rơi ra” – Thục Quyên lẩm nhẩm dòng số vừa suy nghĩ lý do tại sao tên sếp để lại dòng số này.
Vừa may là bảng điện tử của thang máy có sáu chữ số. Thục Quyên liền thử ngay thì vừa y. Bên trong thang máy cũng có vài điều kỳ lạ, một số tầng được đánh dấu bằng biểu tượng con đại bàng. Căn cứ theo con số hiện trên bảng điều khiển thì cô ta đang đứng ở tầng hai sáu và có con đại bàng đánh dấu.
- Tại sao họ phải đánh dấu như vậy, phải chăng những tầng này có điều gì đó đặc biệt?
Để kiểm chứng giả thuyết, Thục Quyên chọn tầng hai hai, một tầng hoàn toàn bình thường. Mọi thứ ở đây đều diễn ra rất đỗi bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, họ thưởng thức cà phê và tán gẫu với nhau rất vui vẻ, vài người thậm chí còn cầm trên tay cây cơ làm vài đường. Một hoàn cảnh trái ngược với tầng hai sáu, điều này khiến Thục Quyên càng tò mò hơn. Trở lại thang máy, lần này cô ta quyết đinh thử tầng mười tám, tầng được đánh dấu bởi con đại bàng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô ta là hai hàng người đứng ngay ngắn sát mép tường. Nhận thấy sự có mặt của người mới đến, đám người liền dồn lại và tách ra được một chỗ có vẻ là dành cho cô ta. Chẳng hiểu điều gì đang xảy ra nhưng Thục Quyên hiểu là nên đứng vào vị trí và im lặng.
Hơn mười phút trôi qua, hàng người vẫn lặng yên chờ đợi ai đó. Cuối cùng, ở góc hành lang bên phải, lần lượt các tiếng chào vang lên:
- Hội chủ.
- Hội chủ.
……..
Khi hội chủ cùng những người thân tín đi gần đến chỗ Thục Quyên, những người bên cạnh cô ta đều cúi mình gần như là vuông góc, đồng thời chào thật kính cẩn. Cô ta cũng phải làm y như họ nhưng hơi nghiêng đầu để ngoái nhìn những người đi theo ông ta. Dù chỉ thoáng qua, Thục Quyên nhận ra giữa hội chủ và Vũ Vân Long học cùng lớp có rất nhiều điểm tương đồng, dù không phải cha con cũng là quan hệ huyết thống gần gũi. Người phụ nữ khoác tay đi bên cạnh còn rất trẻ, chỉ cỡ tuổi của Thục Quyên, thậm chí còn trẻ hơn. Tóc cô ta búi cao, mặc bộ váy dài màu đen cho thấy vẻ quý phái của một phu nhân. Hai vị theo sau chính là tổng quản và phó tổng quản của Thiên Vũ hội. Người đi cạnh thằng Minh là Lưu Lỷ Xung, tâm phúc theo hầu Vũ Thành Công từ rất lâu rồi, giống như thằng Minh theo hầu Vũ Vân Long bây giờ vậy. Dường như linh cảm được điều gì mà thằng Minh bất chợt quay lại, bắt gặp ánh mắt Thục Quyên đang nhìn hắn. Thoáng chút bất ngờ lướt khuôn mặt, hắn đưa ngón trỏ lên trời rồi chỉ thẳng xuống đất, sau đó tiếp tục bước theo sau hội chủ.
Mất gần hai mươi phút sau, thằng Minh mới quay trở lại. Đôi chân của Thục Quyên gần như muốn rã ra vì phải đứng im lặng tuyệt đối, vì những người cạnh cô ta đều làm vậy
- Mọi người trở lại vị trở lại làm việc của mình đi.
Đến lúc này, hai hàng người mới tách ra, mỗi người đi một hướng, tuyệt nhiên im lặng không ai nói một lời nào.
- Không ngờ cô có thể xuống được đến đây. – Thằng Minh quay sang nói với Thục Quyên.
- Tôi chờ mãi mà không thấy anh quay lại nên đi lại vài vòng cho đỡ nhàm chán. Anh đã để thứ này lại, đâu muốn để tôi phải ngồi yên một chỗ, phải không?. – Thục Quyên nói như thể người đối diện là người bạn lâu năm chứ không phải kẻ mới gặp hồi chiều. Dù sao đến bây giờ, hắn vẫn là người đối xử với cô rất tốt, trong cái thế giới xa lạ này cô cần ai đó làm chỗ dựa.
Thằng Minh đột nhiên dừng bước, nhìn Thục Quyên với ánh mắt khó hiểu. Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy cô gái nào kỳ lạ như vậy, bạo gan khủng khiếp. Dù biết đang lạc vào hoàn cảnh trái ngược hoàn toàn với những gì đã từng sống, nhưng cách cư xử của cô ta vẫn như thường ngày, như thể đã thuộc về thế giới này lâu lắm rồi.
- Phải. – Hắn khẽ mỉm cười. Hắn tin rằng cô ta có thể làm được nhiều điều thú vị, hắn tin như thế.
- Có lẽ cô đã đi rất nhiều nơi trong căn nhà này. Cô thấy nơi này như thế nào?
- Là một nơi vô cùng bí hiểm vô hình với người ngoài, tôi đoán tổ chức của anh hoặc là hoạt động tối mật, hoặc là hoạt động phi pháp nên mới cần che dấu như vậy.
- Cô nghĩ như vậy sao? Tôi thấy khá bất ngờ đấy. Vậy thì cô đã nghe câu “ đừng biết những gì không nên biết” chưa?
- Đã từng nghe. – Cô ta nhún vai
- Nhưng nếu anh không muốn tôi biết thì đã không để tôi được tự do như vậy, suy ra đây là điều tôi nên biết. Và tôi muốn biết các anh là người như thế nào?
- Nếu tôi nói tôi là người xấu thì cô nghĩ sao?
- Nếu anh thực sự là người xấu thì anh đã không hỏi như vậy.
- Cô nghĩ như vậy thât sao? – Hắn bật cười.
- Còn nếu chúng tôi là người không xấu?
- Thì các anh vẫn lợi dụng tôi vì một mục đích nào đấy, có thể điều đó không gây hại đến ai. Nhưng các anh không thể làm được nên mới nhờ đến tôi.
- Cô nghĩ rằng cô đang bị chúng tôi lợi dụng? – Thằng Minh cảm thấy khó hiểu qua cách trả lời của Thục Quyên.
- Vâng, tôi nghĩ thế. Trên đời này làm gì có người tốt hoàn toàn, chỉ có người xấu và người không xấu thôi. Có thể anh không phải người xấu, nhưng anh giúp tôi vì có một mục đích khác, phải không?
Thằng Minh không trả lời, cũng không nói gì thêm. Hắn đang suy nghĩ về những lời nói của Thục Quyên. Là người của thế giới ngầm, nói hắn không phải người xấu thì quả thật vô lý. Giết người diệt khẩu, tra tấn kẻ khác, thanh trừng nội bộ, không có gì là hắn chưa làm. Nhưng hắn làm không phải vì hắn, đó là nhiệm vụ bắt buộc trong hội. Xét trong thế giới của hắn, thằng Minh – phó tổng quản của Thiên Vũ hội được xem là một hảo hán, nhiều người tôn trọng. Nhưng trong mắt người đời thì hắn khác nào một tên mafia giết người không gớm tay. Ranh giới tốt xấu thật khó xác định nếu xét vì ai hay vì cái gì. Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc cả hai đã quay lại phòng ăn ban nãy, đồ ăn vẫn còn y nguyên.
- Cô đã bao giờ nghe đến Thiên Vũ hội chưa? – Thằng Minh đột ngột hỏi.
- Chưa từng nghe qua, mà anh hỏi tôi điều này có ý gì?
- Vậy cô đã bao giờ nghe đến tập đoàn Vũ Gia chưa? – Thằng Minh lại hỏi tiếp.
- Nếu anh hỏi về tập đoàn Vũ Gia thì tôi có biết, nó vốn rất nổi tiếng mà. Chẳng lẽ hai điều này có liên quan gì đến nhau?
- Vũ Gia thật ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che mắt người ngoài thôi, thật sự chúng tôi là người của Thiên Vũ hội, theo cách hiểu nôm na là… ( hắn ngập ngừng đôi chút) một tổ chức mafia theo cách người ta vẫn thường gọi.
Thục Quyên chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào như thể đã biết rồi, thay vào đó là thái độ bàng quan chờ đợi những gì hắn nói tiếp theo xem có gì mới mẻ hơn không thôi. Điều này khiến thằng Minh không khỏi ngạc nhiên ở cô gái này.
- Những người bình thường biết được điều này còn sống không còn nhiều. Chắc tôi không cần nói cô cũng biết rằng những gì tôi nói ở đây phải tuyệt đối giữ bí mật, hoặc là cô sẽ vô tình hại chết rất rất nhiều người.- Hắn bỗng hạ giọng đe dọa.
Ánh mắt Thục Quyên vẫn chẳng thay đổi chút nào, không hề sợ hãi, đơn giản chỉ là tò mò. Hết lần này đến lần khác cô ta khiến thằng Minh kinh ngạc, hắn đã đánh giá cô ta quá thấp.
- Điều mà chúng tôi lo lắng nhất hiện nay là thiếu chủ không có mong muốn kế thừa chức vụ trong hội mà chỉ mải mê giao lưu kết băng với đám phá gia chi tử. Đây là một việc hết sức nguy hiểm cho sự an toàn của thiếu chủ và cả tổ chức. Đành rằng tập đoàn Vũ Gia tạo được lớp vỏ ngụy trang rất hoàn hảo. Nhưng gần đây việc bắt buộc phải xuất hiện cùng thiếu gia đã khiến mọi thứ trở nên không an toàn.
- Khoan đã. – Thục Quyên đột ngột cắt ngang.
- Hình như anh đã đánh giá tôi quá cao thì phải. Xin nói cho anh biết là tôi không có tài phép sai khiến kẻ khác, nếu thiếu chủ các anh muốn tụ tập chơi bời với bạn bè thì tôi đâu làm gì được.
- Không phải là tôi đã nói với cô rồi sao, thiếu chủ thay đổi như vậy là do cú shock về tinh thần khá lớn vì vậy mà thiếu chủ có chút bất hòa với hội chủ. Cô yêu thương cha như vậy có lẽ do mất đi người mẹ giống như thiếu chủ. Chỉ cần cô giúp thiếu chủ nhận ra lão gia cũng rất quan trọng mà giải tỏa được mối bất hòa là được.
- Nếu như vậy thì chắc hẳn cú shock đó phải nặng nề lắm.
- Xin lỗi cô. Hiện giờ, đây vẫn là điều tối mật không thể tiết lộ, ngay cả thành viên trong Thiên Vũ hội cũng không được biết.
Thục Quyên không hỏi gì thêm vì biết chắc là khó có thể moi thêm chút thông tin từ hắn. Cô liền đứng dậy chào từ biệt hắn.
- Cô không ăn thêm chút gì sao?
- Cảm ơn anh, tôi vừa rồi.
Thục Quyên vừa quay mặt bước đi thì giọng thằng Minh với theo như để nhắc nhở:
- Mong cô sớm đưa ra phương án thực hiện, xin nhắc lại là chúng ta không có nhiều thời gian. Nếu cần bất cứ điều gì hãy liên lạc ngay. Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.
Thục Quyên quay lại nhìn hắn, thằng Minh đang gác đầu lên đôi bàn tay chống trên bàn. Có vẻ hắn cũng đang suy nghĩ dữ dội điều gì đó mà khiến cặp lông mày nhíu lại. Cả hai đều đang nghĩ về một nhân vật khác - Vũ Vân Long nhưng đâu hề biết rằng. Ngày hôm nay đã trở thành định mệnh, khởi đầu cho mối tình trái ngang với muôn vàn khó khăn cay đắng mà họ sắp phải trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.