Chương 32
Tổng Công Đại Nhân
25/12/2016
Ban đêm mười một giờ, trong phòng bao lớn nhất của quán bar Giang Thành, dưới ánh đèn mờ ảo
có mấy người đàn ông đang ôm hôn trêu chọc mấy người phụ nữ xinh đẹp,
còn có hai người ngồi ở một bên bình thản nhìn một màn trước mắt, một
người trong đó mặt mày dịu dàng, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, có cái gì đó không hề phù hợp với không khí mập mờ xa hoa phung phí của nơi này,
anh thản nhiên tựa lưng vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo lạnh nhạt liếc nhìn về phía trước, giống như người lớn tuổi ngắm nhìn một đám con nít
chơi đùa.
"Ông chủ Lệ không cần người bồi bên cạnh sao?"
Người đàn ông vừa cười vừa nháy mắt về một phía, lập tức có một cô gái quyến rũ nhẹ nhàng dựa vào Lệ Tịnh Lương, khi cô gái đó còn chưa kịp chạm vào Lệ Tịnh Lương thì anh đã cười như không cười nhìn cô ta, cũng không biết tại sao, cô gái đó không còn dám tiến lên nữa, lùi về phía sau một bước theo bản năng, khi phản ứng lại thì phát hiện ra người đàn ông vừa nãy đưa mắt ra hiệu cho cô ta đã sớm xụ mặt xuống.
"Ông chủ Lệ thật đúng là giữ mình trong sạch." Vân Nhược Châu bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, gương mặt nuột nà như ngọc đã từng đóng qua rất nhiều vai diễn nam thần, anh có thể đóng vai bất kỳ nhân vật nào phù hợp với tất cả các hoàn cảnh —— chỉ cần anh muốn.
Lệ Tịnh Lương tùy ý xoay xoay chiếc điện thoại di động, bên tai là những tiếng hát không ra hồn của mấy người được gọi là "bạn bè", hình như họ đồng tình với lời nói của Vân Nhược Châu, nhưng anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Những người tụ hội ở nơi này tối nay đều là mấy vị khách quý của nghi thức khai trương một tòa nhà bán hoặc cho thuê của bất động sản Lân Châu nào đó, Lệ Tịnh Lương đến đây là bởi vì công ty này có cổ phần của tập đoàn AR, Vân Nhược Châu ở đây có lẽ là vì anh ta là khách quý cắt băng.
"Lệ tiên sinh cần gì phải cách xa người ngoài ngàn dặm như vậy." Vân Nhược Châu rót cho một ly rượu đưa cho anh nói, "Gần đây sống chung với Hạ Tuyền có tốt không? Cô ấy yêu anh như vậy, nhất định đã đối xử với anh rất dịu dàng."
Lệ Tịnh Lương giương mắt liếc anh một cái, không có nhận lấy ly rượu.
Vân Nhược Châu tiếp tục nói: "Thật ra thì lúc ở Fiji tôi có thể không rời đi, nếu như tôi mà kiên trì ở lại, thì anh cũng sẽ không được dễ dàng ôm người đẹp về nhà như vậy đâu." Anh cười tủm tỉm nói, "Tóm lại, chẳng lẽ anh không cảm thấy đang nợ tôi một ân tình sao?"
Lệ Tịnh Lương nghiền ngẫm nói: "Anh cảm thấy bạn đồng giống với người yêu sao?"
Vân Nhược Châu mặt không biến sắc: "Cô ấy không phải là bạn đồng hành của tôi, bây giờ cô ấy là bạn đồng hành của anh rồi, nhưng đối với tôi thì đó cũng chỉ là người tình mà thôi. Nếu như lòng của cô ấy vẫn còn có vài phần đặt ở trên người tôi giống như trước, thì đương nhiên tôi sẽ không để cô ấy làm người tình đâu."
Lệ Tịnh Lương nghe xong chỉ cười: "Xem ra Vân tiên sinh có thể bò tới vị trí này ở trong Làng Giải Trí cũng không phải là không có nguyên nhân."
Sau khi nói một câu ý vị sâu xa, anh lấy điện thoại ra xem đồng hồ, rồi lập tức nảy sinh ý nghĩ muốn ra về.
Thật vất vả Vân Nhược Châu mới sắp xếp được cuộc gặp gỡ lần này, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy được?
Anh ta thấy hình như Lệ Tịnh Lương sắp rời đi, lập tức để ly rượu xuống bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật ra thì tôi có một chuyện muốn thương lượng với Lệ tiên sinh." Anh ta nghiêm túc nói.
"Hả? Thương lượng với tôi?"
Lệ Tịnh Lương nhìn sang một lần nữa, nhưng ánh mắt của anh lần này mang theo một chút thăm dò và cảnh cáo, chống lại ánh mắt khiến cho người ta không tự chủ được rùng mình như thế, nhưng mà dù sao Vân Nhược Châu cũng là một nhân vật ảnh đế lớn thường xuyên xuất hiện, nên vẫn có thể chịu đựng được loại khí thế này.
"Theo như tôi được biết, thì Lệ Lão Tiên Sinh đã về nước rồi, tôi muốn gặp ông ấy." Ống tay áo Vân Nhược Châu đã hoàn toàn được thả xuống, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo, nên cũng không ai chú ý tới những điều này.
Lệ Tịnh Lương chỉnh lại chiếc caravat cầu kỳ tinh xảo của mình, cử chỉ vô cùng ưu nhã, gặp gỡ một người đàn ông phi phàm, thông minh lại năng lực như vậy, cũng khó trách Hạ Tuyền lại lưu luyến không nỡ. Vân Nhược Châu ngẫm nghĩ, bưng ly rượu lên uống một hớp.
"Anh muốn gặp cha của tôi." Lệ Tịnh Lương kéo dài giọng điệu nói: "Để tôi nghĩ thử xem rốt cuộc là vì cái gì." Anh híp mắt lại, sự cao ngạo phong lưu không nói thành lời, "Chẳng lẽ anh lại là con riêng của ông ấy?"
Giọng điệu giống như là nói đùa nhưng lại thật sự chọc trúng tim đen của người nào đó, vẻ mặt Vân Nhược Châu khẽ trầm xuống, khiến cho ánh mắt của Lệ Tịnh Lương cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
"Ha ha." Khóe miệng Lệ Tịnh Lương nâng lên một nụ cười, "Tôi chỉ đùa một chút thôi, Vân tiên sinh tưởng thật à?"
Vân Nhược Châu miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Thật ra thì, tôi cũng có cách để trực tiếp gặp cha của Lệ tiên sinh mà không cần thông qua ngài." Đột nhiên, anh hạ thấp giọng, "Nhưng tôi cảm thấy với tính tình của Lệ tiên sinh, nếu như mà tôi thật sự làm như vậy, chỉ sợ rằng sẽ chết rất thảm."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của anh trước." Vân Nhược Châu rũ mắt, "Nhưng thật đáng tiếc, một câu nói đùa của Lệ tiên sinh vừa đúng là điều tôi muốn nói. Bên ngoài đều cho rằng gia đình của tôi trọn vẹn, nhưng thật ra đó không phải là cha mẹ ruột của tôi, mẹ ruột của tôi đã qua đời bảy năm trước rồi."
"Trước khi bà ấy ra đi đã nói cho anh biết, anh là con riêng của cha tôi?"
Lệ Tịnh Lương hoàn thiện câu nói thay cho anh, giống như là đang nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười.
Vân Nhược Châu quả không hổ là Vân Nhược Châu, mặt vẫn không biến sắc như cũ bình tĩnh nói: "Lệ tiên sinh hãy suy nghĩ một chút, vào bảy năm trước khi bà ấy qua đời đã nói cho tôi biết chuyện này rồi, nhưng vì sao bảy năm qua tôi không hề đề cập gì tới mà bây giờ mới cố tình nói ra?"
Mắt phượng Lệ Tịnh Lương xếch lên, có vẻ như anh thấy hơi hứng thú rồi.
"Tôi đã điều tra rất nhiều năm, nhưng bởi vì thân phận khi đó nên không thể tra ra những bí mật này, tuy nhiên những năm gần đây vận may của tôi tăng lên không ít, địa vị cũng cao hơn rất nhiều, cho nên...... Tôi đã phát hiện một số nội dung đáng chú ý—— mẹ tôi năm đó, đúng là có liên quan đến người đàn ông kia."
"Cha của tôi có liên quan tới rất nhiều phụ nữ, nếu như mỗi người bọn họ đều có một đứa con, vậy thì chẳng phải em trai em gái của tôi trải rộng khắp thế giới sao."
Sự lạnh lùng và mỉa mai như vậy vẫn không đủ để khiến cho Vân Nhược Châu lùi bước, anh có chút đè nén nói: "Tôi hi vọng Lệ tiên sinh có thể cẩn thận suy nghĩ về chuyện này."
"À, được thôi." Lệ Tịnh Lương ngồi thẳng người, "Đừng có nói tôi không cho anh cơ hội, bây giờ làm ơn hãy nói cho tôi biết, mẹ của anh là ai."
Môi mỏng Vân Nhược Châu khẽ mấp máy, khạc ra hai chữ: "Đàm Nhu."
Là bà ta?
Nghe thấy cái tên này, rốt cuộc Lệ Tịnh Lương cũng trở nên nghiêm túc một chút. Cũng không phải là vì tin tưởng, mà chỉ là vì Đàm Nhu này đúng thật là có chút liên quan đến cha anh. Mẹ Lệ Tịnh Lương qua đời bởi vì khó sinh, đã ra đi rất nhiều năm rồi, khi Đàm Nhu này xuất hiện, thì không chỉ cha anh, mà ngay cả anh cũng có chút kinh ngạc, bởi vì dáng dấp của bà ta vô cùng giống với mẹ anh.
Đương nhiên, cũng chỉ là giống nhau mà thôi, chứ không phải là cùng một người, nên luôn có một sự khác biệt nào đó. Cha Lệ Tịnh Lương qua lại một thời gian rồi nhanh chóng thấy chán, cho đối phương một khoản tiền rồi sau đó liền không liên lạc nữa, chẳng lẽ —— người phụ nữ kia đã len lén có con?
Nghĩ đến điều này liền không thể nào không nghĩ tới người phụ nữ của chính anh, chẳng phải Hạ Tuyền cũng như vậy sao?
——Trở lại phần đầu, là khi Lệ Tịnh Lương trở về Fiji sau khi gặp mặt Vân Nhược Châu.
Trở về Fiji, gặp mặt Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương vẫn suy nghĩ về chuyện này.
Đối với sự sắp xếp của anh ta, anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn quyết định rằng tự cha anh sẽ giải quyết.
Tục ngữ nói đúng, cởi chuông phải do người buộc chuông, anh không phải là người trong cuộc, cũng không thể thay người nhà làm chủ được, nếu như Vân Nhược Châu thật sự là anh em của anh, vậy thì không phải tên họ Vân kia sẽ ghê tởm chết sao?
Có lẽ Hạ Tuyền cũng sẽ thấy hơi ghê tởm, vì người đã từng có thể trở thành người yêu nay lại biến thành em hoặc là chị dâu của chính mình, điều này còn không ghê tởm sao?
Ban đêm, Hạ Tuyền không ngủ được, tay cứ vung lên loạng xoạng, không cẩn thận nắm vào một chỗ không nên nắm, nhưng cô còn giống như cảm thấy rất an tâm, một lát sau liền ngủ thiếp đi, nhưng vấn đề chính là không chịu buông tay.
Lệ Tịnh Lương rũ mắt liếc nhìn bàn tay dưới chăn của cô, vật nằm trong tay của cô hơi xảy ra biến hóa, cuối cùng chính cô cũng cảm thấy không đúng lắm, nên liền cau mày nắm chặt một cái, rồi có chút chán ghét buông tay ra, khoác cánh tay lên trên eo của anh.
Lệ Tịnh Lương mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn máy tính, gõ mấy dòng tin nhắn cho cha, sau đó khép máy tính lại bật đèn đầu giường lên, vén cái chăn bên cạnh, nửa ngồi cạnh giường xem đôi chân sưng vù thay cô.
Mang thai gần bảy tháng, cơ thể Hạ Tuyền rất nặng, cô đã lâu lắm rồi không trang điểm, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp rạng ngời như cũ.
Xuyên qua ánh đèn ban đêm, Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng mát xa chân cho cô, Hạ Tuyền đang ngủ cảm thấy thoải mái, không kiềm chế được liền hừ một tiếng.
Một tiếng hừ nhẹ này khiến Lệ Tịnh Lương hồi hồn, anh chợt ý thức được mình đang làm gì, đột nhiên đứng phắt lên, trên mặt là biểu cảm buồn cười, nhưng mà không phải là vì người khác, mà là vì chính anh.
Nhìn mà xem, một ông chủ Lệ đã từng rất tự phụ lại có thể mát xa chân cho một nữ minh tinh luôn vây quanh bởi các tin đồn xấu vào đêm khuya, nếu để cho người khác biết chuyện này thì còn không cười đến rụng răng sao?
Không có người phục vụ, Hạ Tuyền bất mãn trợn mắt nhìn nhìn chân, chiếc bụng lớn khiến cho chăn nhô lên thật cao, cái nhăn mày nhíu mi làm cho người khác thương yêu.
Vì vậy, Lệ Tịnh Lương lại ngồi bên cạnh giường, tiếp tục xoa chân cho cô, mãi cho đến gần rạng sáng mới dừng lại, đổi quần áo đi chạy bộ.
Khi Hạ Tuyền tỉnh lại, thì Lệ Tịnh Lương đã tắm xong đang chuẩn bị ăn sáng, anh ngồi trên chiếc ghế trong phòng ngủ xem điện thoại di động.
Cô lặng lẽ đi ngang qua liếc mắt một cái, một đống chữ tiếng Anh, chắc là các văn kiện tài liệu linh tinh gì đó.
"Em tỉnh rồi à." Anh cất điện thoại di động đi không cho cô xem.
Cô ghét bỏ chuyển sang chỗ khác nói: "Có cái gì hay mà phải giấu, em nhìn thấy hết rồi."
"Em thấy cái gì." Anh giống như lơ đãng hỏi.
"A, b, c, d?" Cô dí dỏm nháy mắt mấy cái, lười biếng hỏi, "Cái người này vừa mới trở về đã muốn đi rồi sao?"
Lệ Tịnh Lương lắc đầu: "Chờ đến khi nào em sinh con xong thì chúng ta cùng trở về."
Hạ Tuyền nhớ tới tối hôm qua thế nhưng mình lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không hỏi được tin tức chuyện sinh non, vội vàng bổ sung thêm: "Mấy ngày trước em có đọc một tin tức nói rằng em đã sảy thai, là do anh truyền ra ngoài à?"
Lệ Tịnh Lương lạnh lùng nhìn sang nói: "Chẳng lẽ anh lại muốn rủa em?"
"...... Không phải anh sao?" Cô kinh ngạc há hốc mồm.
"Là Vân Nhược Châu." Anh cho ra một đáp án khiến cho người ta sợ hãi.
"Anh ta? Tại sao?" Hạ Tuyền không nghĩ ra được lý do liền trực tiếp hỏi người thông minh.
Lệ Tịnh Lương nhìn về phía trước, trầm mặc một lúc mới nói: "Anh ta đang lấy lòng anh."
"Lấy lòng anh?"
"Truyền tin tức đó ra ngoài, anh sẽ không phải gánh chịu áp lực từ dư luận, cũng có thể giúp em khôi phục lại trạng thái độc thân, nhưng chỉ có một mình anh ta là phải gánh vác cái danh tiếng kẻ bạc tình vứt bỏ bạn gái bởi vì bạn gái sinh non mà thôi."
"...... Tại sao anh ta lại làm vậy." Theo như cô được biết thì Lệ Tịnh Lương và Vân Nhược Châu là hai người hoàn toàn ưa gì nhau. Không chỉ không có quan hệ tốt, mà bọn họ còn là tình địch nữa, cho dù Vân Nhược Châu có ngu ngốc đi chăng nữa thì cũng sẽ không chịu tiếng xấu thay cho Lệ Tịnh Lương.
Lệ Tịnh Lương cười như không cười véo mặt cô một cái: "Em không cần phải quan tâm, em chỉ cần chăm sóc cái bụng của mình thật tốt rồi bình an sinh con ra là được rồi."
Nói đến chuyện này Hạ Tuyền liền mất hứng, trầm mặt nói: "Sinh xong rồi thì sao? Anh định nói với bên ngoài rằng mới nhận con nuôi à?"
"Về điều này thì em phải cảm ơn người phụ trách em trước kia." Lệ Tịnh Lương khiêm tốn nói, "Dù sao thì bản thân anh chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện trốn tránh trách nhiệm, không nhận con ruột thịt này."
"...... Vậy anh vẫn còn biện pháp để cứu vãn sao?" Hạ Tuyền đáng thương nói: "Anh cũng không muốn sau khi con của chúng ta ra đời bị người khác nói thành con riêng hoặc con nuôi của anh chứ? Sau khi đứa bé lớn lên nghe người khác nói như vậy sẽ rất buồn đấy."
Nhìn thử xem, lúc nhờ vả người khác cũng biết cách giả vờ đáng thương tội nghiệp, sức hấp dẫn của bộ dạng cầu xin nài nỉ này như tơ trói lòng người, quả thật vô cùng quyến rũ.
"Em cảm thấy tại sao những thứ truyền thông giải trí kia lại muốn tung ra các tin tức bát quái mỗi ngày?" Anh hỏi.
Hạ Tuyền nói: "Do muốn giành sự chú ý, hoặc chỉ vì kiếm tiền?"
Lệ Tịnh Lương gật đầu: "Vậy thì chỉ cần có tiền, không có chuyện gì là bọn họ không thể làm."
"Bao gồm cả chế tạo tin tức giả." Hạ Tuyền nhớ tới tin tức cô sinh non đó, chẳng lẽ đó cũng là tin tức giả? Vân Nhược Châu có thể tạo ra, thì bọn họ cũng có thể làm tương tự, "Vậy anh định làm gì?" Cô truy hỏi đến cùng.
"Anh muốn suy nghĩ thật kỹ, em không cần phải quan tâm đến những điều này, chăm sóc tốt cho bản thân, buổi chiều chúng ta đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài làm gì?"
"Đăng ký kết hôn."
Bốn chữ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào đến cỡ nào, nhưng Hạ Tuyền vẫn rất để ý tới vấn đề trước đó.
"Vậy rốt cuộc anh định giải thích đứa bé là con ruột của anh như thế nào?" Hạ Tuyền rất muốn biết.
Lệ Tịnh Lương khó hiểu nói: "Sao anh phải giải thích với giới truyền thông điều này? Người phụ nữ của anh sinh con cho anh, mắc mớ gì tới bọn họ?"
...... Hình như không có gì là không đúng.
"Chỉ cần anh mở miệng thì sẽ không có người hoài nghi đâu." Đột nhiên giống như muốn trấn an Hạ Tuyền, anh nhấn mạnh, "Em phải biết rằng anh không phải người của Làng Giải Trí, nếu như bọn họ cứ cố theo dõi những thông tin riêng tư này, thì luật sư sẽ giải quyết tất cả."
Suy nghĩ một chút cũng thấy không sai, ông chủ Lệ là một người tai to mặt lớn, gia tài hàng tỷ giàu có nhiều tiền, nếu như không phải là con ruột thì sao có thể thừa nhận chứ? Cũng có bị ngu đâu. Nếu như chính miệng anh thừa nhận, thì điều này đúng là không có gì để hoài nghi.
Nhưng mà giống như, lại không đơn giản như vậy.
"Ông chủ Lệ không cần người bồi bên cạnh sao?"
Người đàn ông vừa cười vừa nháy mắt về một phía, lập tức có một cô gái quyến rũ nhẹ nhàng dựa vào Lệ Tịnh Lương, khi cô gái đó còn chưa kịp chạm vào Lệ Tịnh Lương thì anh đã cười như không cười nhìn cô ta, cũng không biết tại sao, cô gái đó không còn dám tiến lên nữa, lùi về phía sau một bước theo bản năng, khi phản ứng lại thì phát hiện ra người đàn ông vừa nãy đưa mắt ra hiệu cho cô ta đã sớm xụ mặt xuống.
"Ông chủ Lệ thật đúng là giữ mình trong sạch." Vân Nhược Châu bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, gương mặt nuột nà như ngọc đã từng đóng qua rất nhiều vai diễn nam thần, anh có thể đóng vai bất kỳ nhân vật nào phù hợp với tất cả các hoàn cảnh —— chỉ cần anh muốn.
Lệ Tịnh Lương tùy ý xoay xoay chiếc điện thoại di động, bên tai là những tiếng hát không ra hồn của mấy người được gọi là "bạn bè", hình như họ đồng tình với lời nói của Vân Nhược Châu, nhưng anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Những người tụ hội ở nơi này tối nay đều là mấy vị khách quý của nghi thức khai trương một tòa nhà bán hoặc cho thuê của bất động sản Lân Châu nào đó, Lệ Tịnh Lương đến đây là bởi vì công ty này có cổ phần của tập đoàn AR, Vân Nhược Châu ở đây có lẽ là vì anh ta là khách quý cắt băng.
"Lệ tiên sinh cần gì phải cách xa người ngoài ngàn dặm như vậy." Vân Nhược Châu rót cho một ly rượu đưa cho anh nói, "Gần đây sống chung với Hạ Tuyền có tốt không? Cô ấy yêu anh như vậy, nhất định đã đối xử với anh rất dịu dàng."
Lệ Tịnh Lương giương mắt liếc anh một cái, không có nhận lấy ly rượu.
Vân Nhược Châu tiếp tục nói: "Thật ra thì lúc ở Fiji tôi có thể không rời đi, nếu như tôi mà kiên trì ở lại, thì anh cũng sẽ không được dễ dàng ôm người đẹp về nhà như vậy đâu." Anh cười tủm tỉm nói, "Tóm lại, chẳng lẽ anh không cảm thấy đang nợ tôi một ân tình sao?"
Lệ Tịnh Lương nghiền ngẫm nói: "Anh cảm thấy bạn đồng giống với người yêu sao?"
Vân Nhược Châu mặt không biến sắc: "Cô ấy không phải là bạn đồng hành của tôi, bây giờ cô ấy là bạn đồng hành của anh rồi, nhưng đối với tôi thì đó cũng chỉ là người tình mà thôi. Nếu như lòng của cô ấy vẫn còn có vài phần đặt ở trên người tôi giống như trước, thì đương nhiên tôi sẽ không để cô ấy làm người tình đâu."
Lệ Tịnh Lương nghe xong chỉ cười: "Xem ra Vân tiên sinh có thể bò tới vị trí này ở trong Làng Giải Trí cũng không phải là không có nguyên nhân."
Sau khi nói một câu ý vị sâu xa, anh lấy điện thoại ra xem đồng hồ, rồi lập tức nảy sinh ý nghĩ muốn ra về.
Thật vất vả Vân Nhược Châu mới sắp xếp được cuộc gặp gỡ lần này, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy được?
Anh ta thấy hình như Lệ Tịnh Lương sắp rời đi, lập tức để ly rượu xuống bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật ra thì tôi có một chuyện muốn thương lượng với Lệ tiên sinh." Anh ta nghiêm túc nói.
"Hả? Thương lượng với tôi?"
Lệ Tịnh Lương nhìn sang một lần nữa, nhưng ánh mắt của anh lần này mang theo một chút thăm dò và cảnh cáo, chống lại ánh mắt khiến cho người ta không tự chủ được rùng mình như thế, nhưng mà dù sao Vân Nhược Châu cũng là một nhân vật ảnh đế lớn thường xuyên xuất hiện, nên vẫn có thể chịu đựng được loại khí thế này.
"Theo như tôi được biết, thì Lệ Lão Tiên Sinh đã về nước rồi, tôi muốn gặp ông ấy." Ống tay áo Vân Nhược Châu đã hoàn toàn được thả xuống, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo, nên cũng không ai chú ý tới những điều này.
Lệ Tịnh Lương chỉnh lại chiếc caravat cầu kỳ tinh xảo của mình, cử chỉ vô cùng ưu nhã, gặp gỡ một người đàn ông phi phàm, thông minh lại năng lực như vậy, cũng khó trách Hạ Tuyền lại lưu luyến không nỡ. Vân Nhược Châu ngẫm nghĩ, bưng ly rượu lên uống một hớp.
"Anh muốn gặp cha của tôi." Lệ Tịnh Lương kéo dài giọng điệu nói: "Để tôi nghĩ thử xem rốt cuộc là vì cái gì." Anh híp mắt lại, sự cao ngạo phong lưu không nói thành lời, "Chẳng lẽ anh lại là con riêng của ông ấy?"
Giọng điệu giống như là nói đùa nhưng lại thật sự chọc trúng tim đen của người nào đó, vẻ mặt Vân Nhược Châu khẽ trầm xuống, khiến cho ánh mắt của Lệ Tịnh Lương cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
"Ha ha." Khóe miệng Lệ Tịnh Lương nâng lên một nụ cười, "Tôi chỉ đùa một chút thôi, Vân tiên sinh tưởng thật à?"
Vân Nhược Châu miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Thật ra thì, tôi cũng có cách để trực tiếp gặp cha của Lệ tiên sinh mà không cần thông qua ngài." Đột nhiên, anh hạ thấp giọng, "Nhưng tôi cảm thấy với tính tình của Lệ tiên sinh, nếu như mà tôi thật sự làm như vậy, chỉ sợ rằng sẽ chết rất thảm."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của anh trước." Vân Nhược Châu rũ mắt, "Nhưng thật đáng tiếc, một câu nói đùa của Lệ tiên sinh vừa đúng là điều tôi muốn nói. Bên ngoài đều cho rằng gia đình của tôi trọn vẹn, nhưng thật ra đó không phải là cha mẹ ruột của tôi, mẹ ruột của tôi đã qua đời bảy năm trước rồi."
"Trước khi bà ấy ra đi đã nói cho anh biết, anh là con riêng của cha tôi?"
Lệ Tịnh Lương hoàn thiện câu nói thay cho anh, giống như là đang nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười.
Vân Nhược Châu quả không hổ là Vân Nhược Châu, mặt vẫn không biến sắc như cũ bình tĩnh nói: "Lệ tiên sinh hãy suy nghĩ một chút, vào bảy năm trước khi bà ấy qua đời đã nói cho tôi biết chuyện này rồi, nhưng vì sao bảy năm qua tôi không hề đề cập gì tới mà bây giờ mới cố tình nói ra?"
Mắt phượng Lệ Tịnh Lương xếch lên, có vẻ như anh thấy hơi hứng thú rồi.
"Tôi đã điều tra rất nhiều năm, nhưng bởi vì thân phận khi đó nên không thể tra ra những bí mật này, tuy nhiên những năm gần đây vận may của tôi tăng lên không ít, địa vị cũng cao hơn rất nhiều, cho nên...... Tôi đã phát hiện một số nội dung đáng chú ý—— mẹ tôi năm đó, đúng là có liên quan đến người đàn ông kia."
"Cha của tôi có liên quan tới rất nhiều phụ nữ, nếu như mỗi người bọn họ đều có một đứa con, vậy thì chẳng phải em trai em gái của tôi trải rộng khắp thế giới sao."
Sự lạnh lùng và mỉa mai như vậy vẫn không đủ để khiến cho Vân Nhược Châu lùi bước, anh có chút đè nén nói: "Tôi hi vọng Lệ tiên sinh có thể cẩn thận suy nghĩ về chuyện này."
"À, được thôi." Lệ Tịnh Lương ngồi thẳng người, "Đừng có nói tôi không cho anh cơ hội, bây giờ làm ơn hãy nói cho tôi biết, mẹ của anh là ai."
Môi mỏng Vân Nhược Châu khẽ mấp máy, khạc ra hai chữ: "Đàm Nhu."
Là bà ta?
Nghe thấy cái tên này, rốt cuộc Lệ Tịnh Lương cũng trở nên nghiêm túc một chút. Cũng không phải là vì tin tưởng, mà chỉ là vì Đàm Nhu này đúng thật là có chút liên quan đến cha anh. Mẹ Lệ Tịnh Lương qua đời bởi vì khó sinh, đã ra đi rất nhiều năm rồi, khi Đàm Nhu này xuất hiện, thì không chỉ cha anh, mà ngay cả anh cũng có chút kinh ngạc, bởi vì dáng dấp của bà ta vô cùng giống với mẹ anh.
Đương nhiên, cũng chỉ là giống nhau mà thôi, chứ không phải là cùng một người, nên luôn có một sự khác biệt nào đó. Cha Lệ Tịnh Lương qua lại một thời gian rồi nhanh chóng thấy chán, cho đối phương một khoản tiền rồi sau đó liền không liên lạc nữa, chẳng lẽ —— người phụ nữ kia đã len lén có con?
Nghĩ đến điều này liền không thể nào không nghĩ tới người phụ nữ của chính anh, chẳng phải Hạ Tuyền cũng như vậy sao?
——Trở lại phần đầu, là khi Lệ Tịnh Lương trở về Fiji sau khi gặp mặt Vân Nhược Châu.
Trở về Fiji, gặp mặt Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương vẫn suy nghĩ về chuyện này.
Đối với sự sắp xếp của anh ta, anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn quyết định rằng tự cha anh sẽ giải quyết.
Tục ngữ nói đúng, cởi chuông phải do người buộc chuông, anh không phải là người trong cuộc, cũng không thể thay người nhà làm chủ được, nếu như Vân Nhược Châu thật sự là anh em của anh, vậy thì không phải tên họ Vân kia sẽ ghê tởm chết sao?
Có lẽ Hạ Tuyền cũng sẽ thấy hơi ghê tởm, vì người đã từng có thể trở thành người yêu nay lại biến thành em hoặc là chị dâu của chính mình, điều này còn không ghê tởm sao?
Ban đêm, Hạ Tuyền không ngủ được, tay cứ vung lên loạng xoạng, không cẩn thận nắm vào một chỗ không nên nắm, nhưng cô còn giống như cảm thấy rất an tâm, một lát sau liền ngủ thiếp đi, nhưng vấn đề chính là không chịu buông tay.
Lệ Tịnh Lương rũ mắt liếc nhìn bàn tay dưới chăn của cô, vật nằm trong tay của cô hơi xảy ra biến hóa, cuối cùng chính cô cũng cảm thấy không đúng lắm, nên liền cau mày nắm chặt một cái, rồi có chút chán ghét buông tay ra, khoác cánh tay lên trên eo của anh.
Lệ Tịnh Lương mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn máy tính, gõ mấy dòng tin nhắn cho cha, sau đó khép máy tính lại bật đèn đầu giường lên, vén cái chăn bên cạnh, nửa ngồi cạnh giường xem đôi chân sưng vù thay cô.
Mang thai gần bảy tháng, cơ thể Hạ Tuyền rất nặng, cô đã lâu lắm rồi không trang điểm, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp rạng ngời như cũ.
Xuyên qua ánh đèn ban đêm, Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng mát xa chân cho cô, Hạ Tuyền đang ngủ cảm thấy thoải mái, không kiềm chế được liền hừ một tiếng.
Một tiếng hừ nhẹ này khiến Lệ Tịnh Lương hồi hồn, anh chợt ý thức được mình đang làm gì, đột nhiên đứng phắt lên, trên mặt là biểu cảm buồn cười, nhưng mà không phải là vì người khác, mà là vì chính anh.
Nhìn mà xem, một ông chủ Lệ đã từng rất tự phụ lại có thể mát xa chân cho một nữ minh tinh luôn vây quanh bởi các tin đồn xấu vào đêm khuya, nếu để cho người khác biết chuyện này thì còn không cười đến rụng răng sao?
Không có người phục vụ, Hạ Tuyền bất mãn trợn mắt nhìn nhìn chân, chiếc bụng lớn khiến cho chăn nhô lên thật cao, cái nhăn mày nhíu mi làm cho người khác thương yêu.
Vì vậy, Lệ Tịnh Lương lại ngồi bên cạnh giường, tiếp tục xoa chân cho cô, mãi cho đến gần rạng sáng mới dừng lại, đổi quần áo đi chạy bộ.
Khi Hạ Tuyền tỉnh lại, thì Lệ Tịnh Lương đã tắm xong đang chuẩn bị ăn sáng, anh ngồi trên chiếc ghế trong phòng ngủ xem điện thoại di động.
Cô lặng lẽ đi ngang qua liếc mắt một cái, một đống chữ tiếng Anh, chắc là các văn kiện tài liệu linh tinh gì đó.
"Em tỉnh rồi à." Anh cất điện thoại di động đi không cho cô xem.
Cô ghét bỏ chuyển sang chỗ khác nói: "Có cái gì hay mà phải giấu, em nhìn thấy hết rồi."
"Em thấy cái gì." Anh giống như lơ đãng hỏi.
"A, b, c, d?" Cô dí dỏm nháy mắt mấy cái, lười biếng hỏi, "Cái người này vừa mới trở về đã muốn đi rồi sao?"
Lệ Tịnh Lương lắc đầu: "Chờ đến khi nào em sinh con xong thì chúng ta cùng trở về."
Hạ Tuyền nhớ tới tối hôm qua thế nhưng mình lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không hỏi được tin tức chuyện sinh non, vội vàng bổ sung thêm: "Mấy ngày trước em có đọc một tin tức nói rằng em đã sảy thai, là do anh truyền ra ngoài à?"
Lệ Tịnh Lương lạnh lùng nhìn sang nói: "Chẳng lẽ anh lại muốn rủa em?"
"...... Không phải anh sao?" Cô kinh ngạc há hốc mồm.
"Là Vân Nhược Châu." Anh cho ra một đáp án khiến cho người ta sợ hãi.
"Anh ta? Tại sao?" Hạ Tuyền không nghĩ ra được lý do liền trực tiếp hỏi người thông minh.
Lệ Tịnh Lương nhìn về phía trước, trầm mặc một lúc mới nói: "Anh ta đang lấy lòng anh."
"Lấy lòng anh?"
"Truyền tin tức đó ra ngoài, anh sẽ không phải gánh chịu áp lực từ dư luận, cũng có thể giúp em khôi phục lại trạng thái độc thân, nhưng chỉ có một mình anh ta là phải gánh vác cái danh tiếng kẻ bạc tình vứt bỏ bạn gái bởi vì bạn gái sinh non mà thôi."
"...... Tại sao anh ta lại làm vậy." Theo như cô được biết thì Lệ Tịnh Lương và Vân Nhược Châu là hai người hoàn toàn ưa gì nhau. Không chỉ không có quan hệ tốt, mà bọn họ còn là tình địch nữa, cho dù Vân Nhược Châu có ngu ngốc đi chăng nữa thì cũng sẽ không chịu tiếng xấu thay cho Lệ Tịnh Lương.
Lệ Tịnh Lương cười như không cười véo mặt cô một cái: "Em không cần phải quan tâm, em chỉ cần chăm sóc cái bụng của mình thật tốt rồi bình an sinh con ra là được rồi."
Nói đến chuyện này Hạ Tuyền liền mất hứng, trầm mặt nói: "Sinh xong rồi thì sao? Anh định nói với bên ngoài rằng mới nhận con nuôi à?"
"Về điều này thì em phải cảm ơn người phụ trách em trước kia." Lệ Tịnh Lương khiêm tốn nói, "Dù sao thì bản thân anh chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện trốn tránh trách nhiệm, không nhận con ruột thịt này."
"...... Vậy anh vẫn còn biện pháp để cứu vãn sao?" Hạ Tuyền đáng thương nói: "Anh cũng không muốn sau khi con của chúng ta ra đời bị người khác nói thành con riêng hoặc con nuôi của anh chứ? Sau khi đứa bé lớn lên nghe người khác nói như vậy sẽ rất buồn đấy."
Nhìn thử xem, lúc nhờ vả người khác cũng biết cách giả vờ đáng thương tội nghiệp, sức hấp dẫn của bộ dạng cầu xin nài nỉ này như tơ trói lòng người, quả thật vô cùng quyến rũ.
"Em cảm thấy tại sao những thứ truyền thông giải trí kia lại muốn tung ra các tin tức bát quái mỗi ngày?" Anh hỏi.
Hạ Tuyền nói: "Do muốn giành sự chú ý, hoặc chỉ vì kiếm tiền?"
Lệ Tịnh Lương gật đầu: "Vậy thì chỉ cần có tiền, không có chuyện gì là bọn họ không thể làm."
"Bao gồm cả chế tạo tin tức giả." Hạ Tuyền nhớ tới tin tức cô sinh non đó, chẳng lẽ đó cũng là tin tức giả? Vân Nhược Châu có thể tạo ra, thì bọn họ cũng có thể làm tương tự, "Vậy anh định làm gì?" Cô truy hỏi đến cùng.
"Anh muốn suy nghĩ thật kỹ, em không cần phải quan tâm đến những điều này, chăm sóc tốt cho bản thân, buổi chiều chúng ta đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài làm gì?"
"Đăng ký kết hôn."
Bốn chữ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào đến cỡ nào, nhưng Hạ Tuyền vẫn rất để ý tới vấn đề trước đó.
"Vậy rốt cuộc anh định giải thích đứa bé là con ruột của anh như thế nào?" Hạ Tuyền rất muốn biết.
Lệ Tịnh Lương khó hiểu nói: "Sao anh phải giải thích với giới truyền thông điều này? Người phụ nữ của anh sinh con cho anh, mắc mớ gì tới bọn họ?"
...... Hình như không có gì là không đúng.
"Chỉ cần anh mở miệng thì sẽ không có người hoài nghi đâu." Đột nhiên giống như muốn trấn an Hạ Tuyền, anh nhấn mạnh, "Em phải biết rằng anh không phải người của Làng Giải Trí, nếu như bọn họ cứ cố theo dõi những thông tin riêng tư này, thì luật sư sẽ giải quyết tất cả."
Suy nghĩ một chút cũng thấy không sai, ông chủ Lệ là một người tai to mặt lớn, gia tài hàng tỷ giàu có nhiều tiền, nếu như không phải là con ruột thì sao có thể thừa nhận chứ? Cũng có bị ngu đâu. Nếu như chính miệng anh thừa nhận, thì điều này đúng là không có gì để hoài nghi.
Nhưng mà giống như, lại không đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.