Chương 38: Định đoạt
Ngfa_menguoc
29/06/2024
Trong không gian yên ắng của màn đêm, con người dần chìm vào cơn say, bốn bề chỉ còn lại tiếng mưa xào xạc bên ngoài hiên nhà.
Trong một không gian riêng tư, nơi hai người con trai trao nhau cái ôm ấm áp, nơi không còn cảm giác cô đơn lạc lõng, nơi đó chỉ còn lại sự bình yên vô tận.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa phát ra một thứ âm thanh liên hồi, đầy chói tai, phá hủy sự bình yên của người khác.
Chu Lam Hạ từ trong lòng Hạ Vi Vũ đột nhiên tỉnh dậy, mơ hồ chưa được bao lâu toàn thân liền truyền đến cảm giác đau nhức, hai chân bắt đầu run rẩy. Dẫu vậy người bên ngoài vẫn không ngừng bấm chuông thúc giục em nhanh chóng mở cửa, bản thân cũng hết cách, cố gắng lê lết cái cơ thể tồi tàn. Nhưng có lẽ em đã quá xem trọng mình, vừa chập chững những bước đầu tiên, bàn chân lại không chống đỡ nổi cơ thể.
Khi em nghĩ rằng mình sắp ngã, một bàn tay ấm áp đã đỡ lấy eo em, giọng người trầm ấm vang lên:
- Cẩn thận.
Lam Hạ hướng mắt đến phía phát ra giọng nói, sau đó cúi đầu, khẽ gật đầu:
- Ừ.
Sau đó, hắn chẳng biết lấy đâu ra một cái khăn tùy ý quấn quanh người em rồi mới ẵm em lên.
Chỉ là lúc này, khi nằm trong lòng hắn Lam Hạ mới chợt nhận ra ngoài trời đã mưa lúc nào chẳng hay, nhưng sau tất thảy thứ âm thanh chói tai kia vẫn lấn át mọi thứ, kể cả tiếng mưa.
Biết bản thân gần tới cửa, em ra hiệu cho hắn dừng lại:
- Khoan đã, tới đây được rồi.
Chu Lam Hạ bước xuống, nhưng tay vẫn vô thức bám víu lấy hắn, vì em không đủ tự tin bản thân có thể đứng vững sau cú ngã ban nãy. May mắn thay lần này có thể đứng được, chỉ là không vững lắm.
Ngón tay nhanh chóng bấm vào camera chuông cửa xem kẻ 'quấy rối' là ai?
Quả thật, chẳng ai xa lạ ngoài Phương Tiểu Mỹ, thông qua màn hình camera, trong mắt em trông cô rất thảm hại, dường như đã phải chịu cú sốc nào đó? Rốt cuộc nó phải lớn đến mức nào để một cô gái 1 giờ khuya một mực lao tới chỗ bạn thân dưới cơn mưa tầm tã này?
Em vội vàng mở cửa, nhìn trực tiếp mới thấy cô càng thảm hại hơn, cả người ướt đẫm, bộ váy hàng hiệu nay lại tàn tạ, mái tóc uốn giả nay lại thẳng ra dưới tác động làn nước.
- Sao tối rồi mà còn.....
Chưa kịp nói hết câu, cô đã vội ôm chầm lấy em, từng tiếng khóc nấc vang bên tai cũng là từng nỗi thổn thức đầu lòng người con gái ấy.
Hạ Vi Vũ đứng sau quan sát tất cả, một cô gái bỗng dưng ôm chầm lấy người hắn yêu rồi khóc bên vai cậu. Khuôn mặt hắn chẳng thể giấu đi vẻ khó chịu.
- Này!
- Em không sao đâu, cứ để như này một lúc đi.
Em biết hắn tức giận, liền nhẹ giọng an ủi.
Từng tiếng khóc là từng âm thanh muốn xé tan màn mưa, để lại người con gái bị bỏ rơi trong một mối quan hệ không thể là tình yêu.
Thân phận không cho phép cô oán hận điều đó, càng không cho phép cô bên cạnh người cô yêu. Vốn dĩ yêu một người mình muốn đã khó, huống chi là yêu một người 'phụ nữ' mình muốn. Ngay từ đầu đã biết là viễn vông, vậy mà vẫn chưa một lần dám từ bỏ.
Mối quan hệ này người ngoài nhìn vào chính là hố sâu không lối thoát, nhưng kẻ mù quáng nhìn ra lại là con đường trải đầy kẹo ngọt.
Đương nhiên, kẻ mù quáng sẽ mãi mãi mù quáng, sẽ không bao giờ hối hận với việc mình đã làm.
- Tao chưa muốn từ bỏ. Lam Hạ à, tao không muốn từ bỏ tình yêu của tao, ước mộng của tao, niềm tin của tao, tất cả đều tan vỡ hết rồi. Tao muốn giữ người ấy lại nhưng đến cả cái quyền được định đoạt cuộc đời mình cũng không có thì lấy cái tư cách gì để níu kéo đây? Tao ghét bản thân mình, đầy yếu đuối và mèn mọn, đến một chút dũng khí để giành người mình yêu cũng không có.
Những nỗi uất ức chưa thể giải tỏa biến thành những giọt nước mắt lăn dài lên má. Từng tiếng nấc cùng tiếng khóc than hòa vào âm thanh của những giọt nước xì xào bên hiên nhà, nước mắt ướt đẫm một bên vai em nhưng người vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Chu Lam Hạ từ tốn ôm lấy eo cô, cơ thể em bình thường yếu, dễ bệnh nên hay lạnh vậy mà hôm nay lại rất ấm áp, tựa như mang hơi ấm của chính mình sưởi ấm cho người nàng tiểu thư lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối, em không hề đáp lại,có lẽ em chỉ muốn nghe, nghe mọi tâm tư cô gái nhỏ giải bày, nghe những uất ức nơi sâu thẳm con tim và nghe cả tiếng lòng của chính mình. .
Đột nhiên, trong tâm trí em nhớ tới người đàn ông tên Lâm Trạch Minh năm đó, cũng vì hai chữ 'hôn nhân' mà bỏ rơi em. Bây giờ nữ nhân kia cũng như thế. Vậy liệu tương lai Hạ Vi Vũ sẽ thế nào? Cả ba đều có chung một số phận chẳng phải sao? Bọn họ đều không có quyền định đoạt tương lai chính mình.
_______________________________________
Author: ngfa_menguoc
From: Wattpad
Ngoài Wattpad tác giả không đăng truyện ở đâu hết. Vui lòng không reup.
Trong một không gian riêng tư, nơi hai người con trai trao nhau cái ôm ấm áp, nơi không còn cảm giác cô đơn lạc lõng, nơi đó chỉ còn lại sự bình yên vô tận.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa phát ra một thứ âm thanh liên hồi, đầy chói tai, phá hủy sự bình yên của người khác.
Chu Lam Hạ từ trong lòng Hạ Vi Vũ đột nhiên tỉnh dậy, mơ hồ chưa được bao lâu toàn thân liền truyền đến cảm giác đau nhức, hai chân bắt đầu run rẩy. Dẫu vậy người bên ngoài vẫn không ngừng bấm chuông thúc giục em nhanh chóng mở cửa, bản thân cũng hết cách, cố gắng lê lết cái cơ thể tồi tàn. Nhưng có lẽ em đã quá xem trọng mình, vừa chập chững những bước đầu tiên, bàn chân lại không chống đỡ nổi cơ thể.
Khi em nghĩ rằng mình sắp ngã, một bàn tay ấm áp đã đỡ lấy eo em, giọng người trầm ấm vang lên:
- Cẩn thận.
Lam Hạ hướng mắt đến phía phát ra giọng nói, sau đó cúi đầu, khẽ gật đầu:
- Ừ.
Sau đó, hắn chẳng biết lấy đâu ra một cái khăn tùy ý quấn quanh người em rồi mới ẵm em lên.
Chỉ là lúc này, khi nằm trong lòng hắn Lam Hạ mới chợt nhận ra ngoài trời đã mưa lúc nào chẳng hay, nhưng sau tất thảy thứ âm thanh chói tai kia vẫn lấn át mọi thứ, kể cả tiếng mưa.
Biết bản thân gần tới cửa, em ra hiệu cho hắn dừng lại:
- Khoan đã, tới đây được rồi.
Chu Lam Hạ bước xuống, nhưng tay vẫn vô thức bám víu lấy hắn, vì em không đủ tự tin bản thân có thể đứng vững sau cú ngã ban nãy. May mắn thay lần này có thể đứng được, chỉ là không vững lắm.
Ngón tay nhanh chóng bấm vào camera chuông cửa xem kẻ 'quấy rối' là ai?
Quả thật, chẳng ai xa lạ ngoài Phương Tiểu Mỹ, thông qua màn hình camera, trong mắt em trông cô rất thảm hại, dường như đã phải chịu cú sốc nào đó? Rốt cuộc nó phải lớn đến mức nào để một cô gái 1 giờ khuya một mực lao tới chỗ bạn thân dưới cơn mưa tầm tã này?
Em vội vàng mở cửa, nhìn trực tiếp mới thấy cô càng thảm hại hơn, cả người ướt đẫm, bộ váy hàng hiệu nay lại tàn tạ, mái tóc uốn giả nay lại thẳng ra dưới tác động làn nước.
- Sao tối rồi mà còn.....
Chưa kịp nói hết câu, cô đã vội ôm chầm lấy em, từng tiếng khóc nấc vang bên tai cũng là từng nỗi thổn thức đầu lòng người con gái ấy.
Hạ Vi Vũ đứng sau quan sát tất cả, một cô gái bỗng dưng ôm chầm lấy người hắn yêu rồi khóc bên vai cậu. Khuôn mặt hắn chẳng thể giấu đi vẻ khó chịu.
- Này!
- Em không sao đâu, cứ để như này một lúc đi.
Em biết hắn tức giận, liền nhẹ giọng an ủi.
Từng tiếng khóc là từng âm thanh muốn xé tan màn mưa, để lại người con gái bị bỏ rơi trong một mối quan hệ không thể là tình yêu.
Thân phận không cho phép cô oán hận điều đó, càng không cho phép cô bên cạnh người cô yêu. Vốn dĩ yêu một người mình muốn đã khó, huống chi là yêu một người 'phụ nữ' mình muốn. Ngay từ đầu đã biết là viễn vông, vậy mà vẫn chưa một lần dám từ bỏ.
Mối quan hệ này người ngoài nhìn vào chính là hố sâu không lối thoát, nhưng kẻ mù quáng nhìn ra lại là con đường trải đầy kẹo ngọt.
Đương nhiên, kẻ mù quáng sẽ mãi mãi mù quáng, sẽ không bao giờ hối hận với việc mình đã làm.
- Tao chưa muốn từ bỏ. Lam Hạ à, tao không muốn từ bỏ tình yêu của tao, ước mộng của tao, niềm tin của tao, tất cả đều tan vỡ hết rồi. Tao muốn giữ người ấy lại nhưng đến cả cái quyền được định đoạt cuộc đời mình cũng không có thì lấy cái tư cách gì để níu kéo đây? Tao ghét bản thân mình, đầy yếu đuối và mèn mọn, đến một chút dũng khí để giành người mình yêu cũng không có.
Những nỗi uất ức chưa thể giải tỏa biến thành những giọt nước mắt lăn dài lên má. Từng tiếng nấc cùng tiếng khóc than hòa vào âm thanh của những giọt nước xì xào bên hiên nhà, nước mắt ướt đẫm một bên vai em nhưng người vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Chu Lam Hạ từ tốn ôm lấy eo cô, cơ thể em bình thường yếu, dễ bệnh nên hay lạnh vậy mà hôm nay lại rất ấm áp, tựa như mang hơi ấm của chính mình sưởi ấm cho người nàng tiểu thư lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối, em không hề đáp lại,có lẽ em chỉ muốn nghe, nghe mọi tâm tư cô gái nhỏ giải bày, nghe những uất ức nơi sâu thẳm con tim và nghe cả tiếng lòng của chính mình. .
Đột nhiên, trong tâm trí em nhớ tới người đàn ông tên Lâm Trạch Minh năm đó, cũng vì hai chữ 'hôn nhân' mà bỏ rơi em. Bây giờ nữ nhân kia cũng như thế. Vậy liệu tương lai Hạ Vi Vũ sẽ thế nào? Cả ba đều có chung một số phận chẳng phải sao? Bọn họ đều không có quyền định đoạt tương lai chính mình.
_______________________________________
Author: ngfa_menguoc
From: Wattpad
Ngoài Wattpad tác giả không đăng truyện ở đâu hết. Vui lòng không reup.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.