Chương 14
Phù Hoa
29/09/2019
Hiện tại chỉ còn chờ chuyển vào hộ khẩu nhà anh thôi.
Ăn xong miếng bánh cuối cùng mua ở quán ăn tầng dưới, Tống Sanh cầm khăn giấy lau miệng, sau đó vặn vẹo cái bụng căng đầy dưới mặt đất.
Cô vốn dĩ không chú ý hình tượng, những lúc ở một mình càng thêm tùy ý. Hiện tại ở nhà, cô thậm chí còn không mặc áo ngực, trên người chỉ mặc cái quần lót màu hồng hình trái dâu tây và cái áo thun rộng thùng thình.
Đôi chân thon dài xinh đẹp lúc này một bên gác trên mép giường, một bên run rẩy cong lên. Mái tóc vốn đã được chải chuốt nay lại vì bộ dáng như con sâu vặn vẹo mà trở nên bi thảm. Thời điểm ở bên ngoài, Tống Sanh trông lúc nào cũng có sức sống, nhưng một khi ở nhà, cô sẽ lười tới mức không chịu nổi, cả người giống như không xương.
Ngay cả đi lại cô cũng lười biếng, cho nên lăn tới cạnh cái bàn để lấy di động. Nghĩ ba mình hiện tại chắc đang có thời gian, cô liền mở máy gọi một cuộc. Cứ ba ngày cô sẽ gọi điện báo bình an cho người nhà ở thủ đô, hôm nay đột nhiên gọi, mục đích chủ yếu là muốn nhờ ba giúp chút tiền mua phòng.
Hôm qua cô có kiểm tra tiền trong thẻ, nghĩ tới trang thiết bị và đồ trang trí trong nhà, số tiền hiện tại tựa hồ không đủ. Dù sao ông bà ngoại đều là phần tử tri thức, bà nội cũng là tiểu thư khuê các tài hoa, văn hóa mà Tống Sanh tiếp xúc từ nhỏ cũng không phải chỉ là mây mù. Bắt đầu từ năm mười sáu, cô đã viết bài cho một số tạp chí, hiện tại đã thành tác giả có chút danh tiếng, hai năm trước cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tiên được xuất bản. Mấy năm nay cô cũng không nhàn rỗi, cô và anh trai đều tự lập không đòi tiền gia đình từ năm mười tám.
Công việc chính trước mắt là cảnh sát, viết sách chỉ là nghề phụ, bình thường cô sẽ viết tới nửa đêm, bằng không bản thân đã không tới mức buổi sáng không xuống nổi giường.
Bạn tốt Nam Lâu từng nói cô rõ ràng có thể dựa vào gia đình mà sống, thế mà lại muốn chính mình vất vả. Tống Sanh chỉ ngây ngô cười không đáp, bởi vì cô thích cảm giác này, tuy không kiếm được nhiều nhưng đồng tiền tự mình làm ra khiến cô kiêu ngạo.
Về phần anh trai, người lớn trong nhà dường như đều không quản anh, tùy anh muốn làm gì thì làm, nhưng cô không giống, mỗi lần gọi điện về đều nghe mấy câu dò hỏi, kiểu như tiền có đủ dùng không. Bà nội thường nói cô quá hiếu thắng, còn nói sản nghiệp trong nhà sau này hơn phân nửa phải để lại cho cô, còn ông anh trai, người đàn ông trưởng thành đương nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm của gia đình mới, sao có thể cùng em gái tranh đoạt mấy thứ này.
Tài sản nhà người khác đều để lại cho con trai, nhưng nhà bọn họ lại không giống, hơn nữa anh trai cô cũng nghĩ như vậy, còn nói mấy thứ của người lớn sau này cứ cho cô làm của hồi môn. Tống Sanh tuy có cảm động nhưng vẫn tùy ý làm theo sở thích, không đòi một xu từ gia đình. Tiền đủ dùng là được, cô không giống mấy cô gái khác thích mua hàng hiệu, túi lớn túi nhỏ. Nói tóm lại, cô chính là loại khác người như vậy.
Nhưng lần này, không mở miệng với gia đình thì không được. Với chuyện này Tống Sanh không có chút áp lực, cô nghĩ chỉ cần bản thân lên tiếng, ba chắc chắn sẽ rất vui, bọn họ không phải còn ước cô tiêu tiền nhiều sao? Nghĩ tới đây, Tống Sanh lại cảm thấy buồn cười.
Hồi tưởng lại thời điểm mừng tuổi người lớn, anh trai chỉ được vài ba tờ lì xì, trong khi cô được nhận một sấp, tiếng cười nói của ba từ đầu bên kia điện thoại truyền tới. Tống Sanh hoàn hồn, cười tủm tỉm gọi: "Ba."
"A, con gái ngoan, hôm nay sao lại gọi điện về vậy? Có phải có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ là con muốn mua phòng ở thành phố S, nhưng tiền không đủ nên mới tìm ba nhờ hỗ trợ." Tống Sanh quơ quơ chân, cười nói.
Quả nhiên, đầu bên kia truyền tới cười vui mừng của ba: "Con gái cuối cùng cũng trưởng thành, biết tìm ba đòi tiền mua đồ rồi à? Một căn phòng thôi sao? Mua mua mua, lập tức gửi tiền cho con!"
Ba Tống vô cùng kích động, ngay cả ông trời biết ông mong muốn con gái của mình như vậy lâu lắm rồi, mỗi lần muốn dẫn cô đi mua váy đẹp giày xinh, trang điểm giống bao thiếu nữ thì cô đều không chịu. Quần vận động, giày thể thao, áo thun, ván trượt dùng bao nhiêu năm, nếu không nhờ ông nhắc nhở, cô chắc chắn sẽ không đổi mới.
Con gái nhà người khác muốn mua xe, mua mỹ phẩm dưỡng da mắc tiền, nhưng Tống Sanh trước nay chưa từng động vào mấy thứ đồ đó. Mỗi lần ba Tống thấy cô như vậy, trong lòng đều rất buồn, sao con gái ông có thể khác người như vậy? Đương nhiên trong mắt của ông, cho dù cô con gái này có như thế nào thì vẫn là người ưu tú nhất.
Nghĩ tới chuyện con gái trưởng thành sẽ biết tiêu tiền, tâm tình ba Tống liền có chút nhộn nhạo, nhưng còn chưa kịp hàn huyên với con gái, ông đã nghe đầu bên kia truyền tới tiếng vang, hình như là cô bị té ngã, sau đó là tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa.
"A, giáo sư Khuất, sao anh lại tới đây?" Ngữ khí kinh ngạc cùng chút vui vẻ từ bên kia điện thoại truyền vào tai ba Tống.
Trong nháy mắt, ba Tống như phát hiện tình địch. Giáo sư Khuất là ai? Hình như là một người đàn ông, hơn nữa phản ứng này của con gái còn không giống bình thường. Trong nhà con gái nhỏ đáng yêu của mình xuất hiện đàn ông không rõ lai lịch, quá nguy hiểm!
Đôi mắt của ba Tống trong lúc vô tình nheo lại giống hệt cặp mắt của hồ ly, ngay cả mẹ Tống đang nghiêm túc ngồi xem tin tức cũng bị bộ dáng này mà không tự chủ cách xa, bởi vì bà biết mỗi lần chồng mình như vậy, trong đầu chắc chắn đang ấp ủ âm mưu gì đó. Trong gia đình có chuyện sao? Mẹ Tống không định tham dự, gương mặt càng trở nên nghiêm túc, bà nhanh chóng đổi qua kênh phim truyền hình.
Khuất Diễn Trọng đứng ngay bên ngoài, chỉ thấy Tống Sanh mở cửa một ít nhìn mình, biểu cảm như trời sập. So với Khuất Diễn Trọng không lúc nào cẩu thả, bộ dáng của Tống Sanh lúc này... Ánh mắt của Khuất Diễn Trọng không thể tránh khỏi dừng trên bộ ngực nhô lên cùng cặp đùi trắng nõn đó, tuy anh lập tức dời tầm mắt, nhưng chắc chắn vẫn nhìn thấy.
Khuất Diễn Trọng luôn duy trì vẻ mặt này, cho nên Tống Sanh không phát hiện anh đang có chút không tự nhiên. Hiện tại trong lòng thầm kêu không ổn, luống cuống tay chân, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ tới căn phòng nhỏ bé mà cô đang thuê hiện tại.
"A, chờ một chút, tôi ra ngay." Cuối cùng cũng nhớ ra hình tượng hiện tại không thể gặp người ngoài, Tống Sanh lắp bắp, hoảng loạn đóng cửa lại. Nhưng lúc này, cô lại phát hiện điện thoại gọi cho ba còn chưa tắt, chỉ đành gãi đầu đáp một tiếng.
"Con gái, sao vậy?"
"Không có gì, một người bạn tới tìm con, con tắt máy trước đây, ngày mai lại gọi cho ba. Cúi chào ba ba, yêu người." Nói xong liền dập điện thoại, Tống Sanh rầu rĩ nhìn căn phòng lộn xộn của mình. Với cấp độ ưa sạch sẽ của giáo sư Khuất, cô tuyệt đối không thể mời anh vào.
Trước đây Tống Sanh chưa từng hẹn hò, cho nên hiện tại bản thân như rơi vào trạng thái chưa kịp chuẩn bị gì mà bạn trai đã tới nhà. Cô nhảy tại chỗ, xoay hai vòng, thấy bản thân nên thay đồ trước thì vội vội vàng vàng tìm áo quần mặc vào, giày cũng mang vô. Không biết giáo sư Khuất có chờ tới sốt ruột không, cô nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi. Tống Sanh thấy vậy liền cười nói: "Giáo sư Khuất, nhà tôi bừa bộn quá, có chuyện gì chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi."
Vừa rồi thời điểm Tống Sanh mở cửa, Khuất Diễn Trọng có nhìn vào bên trong, quả thật, căn phòng hoảng loạn như vậy anh chưa từng nhìn thấy. Thậm chí, anh còn thấy cái nội y hình dâu tây cô vứt đầu giường, chuyện này khiến một người chưa từng quan tâm phụ nữ như giáo sư Khuất cũng có chút phản ứng. Mãi tới một phút trước cô lần nữa mở cửa, trong đầu Khuất Diễn Trọng mới bình tĩnh xuất hiện một ý niệm - Món đồ vừa rồi thật đáng yêu.
Tống Sanh không rõ giáo sư Khuất vì sao lại nhìn nhìn tóc mình, lúc xuống lầu, nhìn qua gương, cô mới phát hiện tóc mình vẫn còn hỗn loạn, trong lòng thầm mắng một tiếng, cô dứt khoát tháo cái vòng tay thổ cẩm màu đen xuống dùng làm cột tóc. Tâm trạng của cô lúc này vô cùng tệ, thật sự rất hối hận nghĩ, nếu biết giáo sư Khuất tới, cô đã quét dọn phòng ốc thật sạch sẽ.
"Tôi không biết số cô, hôm qua cô chỉ để lại địa chỉ, cho nên tôi mạo muội tới tìm, hi vọng không quấy rầy cô."
Tống Sanh liên tục xua tay, cười cười: "Không quấy rầy không quấy rầy, là tôi chậm trễ thời gian của anh mới đúng." Lúc này cô mới nhớ bản thân căn bản chưa từng trao đổi số điện thoại với giáo sư Khuất, dựa theo giao thoa của hai người mà nói thật sự là có chút thần kỳ.
Trao đổi số điện thoại xong, nhìn tên người liên hệ là giáo sư Khuất, cô lén lút sửa lại, đổi thành - Thỏ con nguy hiểm. Sau đó, một mình cô ôm di động cười tủm tỉm. Tống Sanh đặt nick name này cho anh là vì lần trước ở cô nhi viện Ánh mặt trời, mấy đứa nhỏ nói giáo sư Khuất rất thích ăn cà rốt, trong đầu liền nhịn không được mà liên tưởng tới bộ dáng gặm cà rốt của anh, tối qua cô còn nằm mơ thấy cà rốt.
Lại nhớ tới mục đích giáo sư Khuất tới đây là vì dẫn mình đi xem phòng, người có hiệu suất hành động cao như Tống Sanh cảm thấy vô cùng vui vẻ, thậm chí còn vui hơn khi biết phòng của em trai Diệp Vân Phi kia nằm đối diện phòng của anh, cả tầng mười này chỉ có Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng.
Tống Sanh tươi cười hào phóng xem phòng, vô cùng vừa ý, nhưng trong thâm tâm thực chất muốn ngẩng đầu hét to. Trai đơn gái chiếc, lâu ngày sinh tình, con thỏ muốn ăn cỏ gần hang... A, ông trời cũng giúp mình!
"Ừm, căn phòng này không tệ, tôi quyết định mua, chúng ta nhanh chóng đi làm thủ tục đi." Tống Sanh bình tĩnh nói, vất vả lắm mới khống chế bản thân không xúc động cười to.
Những chuyện tiếp theo vô cùng thuận lợi, người đứng tên căn hộ là Tống Sanh, phòng ốc trước đây đã quét tước sẵn, ánh sáng cũng không tệ, dù sao cũng là khu xa hoa, có điều dụng cụ bên trong vẫn còn thiếu. Tống Ly Nguyên tìm người giúp cô lần nữa dọn dẹp, hơn nữa còn mua không ít đồ gia dụng đưa tới. Thời điểm Tống Sanh chính thức dọn tới là một tuần sau.
Ở nhà mới chưa được hai ngày, Tống Sanh nhận được điện thoại của Nam Lâu, kêu cô đi thử đồ phù dâu. Lúc này Tống Sanh mới nhớ ra, đúng rồi, nhoáng cái đã tới tháng mười, bạn tốt phải gả đi thôi! Cô không dám nói bản thân bất cẩn quên chuyện này, lập tức lao đầu tới nơi Nam Lâu nói.
Lúc gặp mặt, cô nhân tiện nói cho bạn mình biết cô đã có người đàn ông mình thích, hiện tại chỉ còn chuẩn bị chuyển vào hộ khẩu nhà người ta nữa thôi.
Ăn xong miếng bánh cuối cùng mua ở quán ăn tầng dưới, Tống Sanh cầm khăn giấy lau miệng, sau đó vặn vẹo cái bụng căng đầy dưới mặt đất.
Cô vốn dĩ không chú ý hình tượng, những lúc ở một mình càng thêm tùy ý. Hiện tại ở nhà, cô thậm chí còn không mặc áo ngực, trên người chỉ mặc cái quần lót màu hồng hình trái dâu tây và cái áo thun rộng thùng thình.
Đôi chân thon dài xinh đẹp lúc này một bên gác trên mép giường, một bên run rẩy cong lên. Mái tóc vốn đã được chải chuốt nay lại vì bộ dáng như con sâu vặn vẹo mà trở nên bi thảm. Thời điểm ở bên ngoài, Tống Sanh trông lúc nào cũng có sức sống, nhưng một khi ở nhà, cô sẽ lười tới mức không chịu nổi, cả người giống như không xương.
Ngay cả đi lại cô cũng lười biếng, cho nên lăn tới cạnh cái bàn để lấy di động. Nghĩ ba mình hiện tại chắc đang có thời gian, cô liền mở máy gọi một cuộc. Cứ ba ngày cô sẽ gọi điện báo bình an cho người nhà ở thủ đô, hôm nay đột nhiên gọi, mục đích chủ yếu là muốn nhờ ba giúp chút tiền mua phòng.
Hôm qua cô có kiểm tra tiền trong thẻ, nghĩ tới trang thiết bị và đồ trang trí trong nhà, số tiền hiện tại tựa hồ không đủ. Dù sao ông bà ngoại đều là phần tử tri thức, bà nội cũng là tiểu thư khuê các tài hoa, văn hóa mà Tống Sanh tiếp xúc từ nhỏ cũng không phải chỉ là mây mù. Bắt đầu từ năm mười sáu, cô đã viết bài cho một số tạp chí, hiện tại đã thành tác giả có chút danh tiếng, hai năm trước cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tiên được xuất bản. Mấy năm nay cô cũng không nhàn rỗi, cô và anh trai đều tự lập không đòi tiền gia đình từ năm mười tám.
Công việc chính trước mắt là cảnh sát, viết sách chỉ là nghề phụ, bình thường cô sẽ viết tới nửa đêm, bằng không bản thân đã không tới mức buổi sáng không xuống nổi giường.
Bạn tốt Nam Lâu từng nói cô rõ ràng có thể dựa vào gia đình mà sống, thế mà lại muốn chính mình vất vả. Tống Sanh chỉ ngây ngô cười không đáp, bởi vì cô thích cảm giác này, tuy không kiếm được nhiều nhưng đồng tiền tự mình làm ra khiến cô kiêu ngạo.
Về phần anh trai, người lớn trong nhà dường như đều không quản anh, tùy anh muốn làm gì thì làm, nhưng cô không giống, mỗi lần gọi điện về đều nghe mấy câu dò hỏi, kiểu như tiền có đủ dùng không. Bà nội thường nói cô quá hiếu thắng, còn nói sản nghiệp trong nhà sau này hơn phân nửa phải để lại cho cô, còn ông anh trai, người đàn ông trưởng thành đương nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm của gia đình mới, sao có thể cùng em gái tranh đoạt mấy thứ này.
Tài sản nhà người khác đều để lại cho con trai, nhưng nhà bọn họ lại không giống, hơn nữa anh trai cô cũng nghĩ như vậy, còn nói mấy thứ của người lớn sau này cứ cho cô làm của hồi môn. Tống Sanh tuy có cảm động nhưng vẫn tùy ý làm theo sở thích, không đòi một xu từ gia đình. Tiền đủ dùng là được, cô không giống mấy cô gái khác thích mua hàng hiệu, túi lớn túi nhỏ. Nói tóm lại, cô chính là loại khác người như vậy.
Nhưng lần này, không mở miệng với gia đình thì không được. Với chuyện này Tống Sanh không có chút áp lực, cô nghĩ chỉ cần bản thân lên tiếng, ba chắc chắn sẽ rất vui, bọn họ không phải còn ước cô tiêu tiền nhiều sao? Nghĩ tới đây, Tống Sanh lại cảm thấy buồn cười.
Hồi tưởng lại thời điểm mừng tuổi người lớn, anh trai chỉ được vài ba tờ lì xì, trong khi cô được nhận một sấp, tiếng cười nói của ba từ đầu bên kia điện thoại truyền tới. Tống Sanh hoàn hồn, cười tủm tỉm gọi: "Ba."
"A, con gái ngoan, hôm nay sao lại gọi điện về vậy? Có phải có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ là con muốn mua phòng ở thành phố S, nhưng tiền không đủ nên mới tìm ba nhờ hỗ trợ." Tống Sanh quơ quơ chân, cười nói.
Quả nhiên, đầu bên kia truyền tới cười vui mừng của ba: "Con gái cuối cùng cũng trưởng thành, biết tìm ba đòi tiền mua đồ rồi à? Một căn phòng thôi sao? Mua mua mua, lập tức gửi tiền cho con!"
Ba Tống vô cùng kích động, ngay cả ông trời biết ông mong muốn con gái của mình như vậy lâu lắm rồi, mỗi lần muốn dẫn cô đi mua váy đẹp giày xinh, trang điểm giống bao thiếu nữ thì cô đều không chịu. Quần vận động, giày thể thao, áo thun, ván trượt dùng bao nhiêu năm, nếu không nhờ ông nhắc nhở, cô chắc chắn sẽ không đổi mới.
Con gái nhà người khác muốn mua xe, mua mỹ phẩm dưỡng da mắc tiền, nhưng Tống Sanh trước nay chưa từng động vào mấy thứ đồ đó. Mỗi lần ba Tống thấy cô như vậy, trong lòng đều rất buồn, sao con gái ông có thể khác người như vậy? Đương nhiên trong mắt của ông, cho dù cô con gái này có như thế nào thì vẫn là người ưu tú nhất.
Nghĩ tới chuyện con gái trưởng thành sẽ biết tiêu tiền, tâm tình ba Tống liền có chút nhộn nhạo, nhưng còn chưa kịp hàn huyên với con gái, ông đã nghe đầu bên kia truyền tới tiếng vang, hình như là cô bị té ngã, sau đó là tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa.
"A, giáo sư Khuất, sao anh lại tới đây?" Ngữ khí kinh ngạc cùng chút vui vẻ từ bên kia điện thoại truyền vào tai ba Tống.
Trong nháy mắt, ba Tống như phát hiện tình địch. Giáo sư Khuất là ai? Hình như là một người đàn ông, hơn nữa phản ứng này của con gái còn không giống bình thường. Trong nhà con gái nhỏ đáng yêu của mình xuất hiện đàn ông không rõ lai lịch, quá nguy hiểm!
Đôi mắt của ba Tống trong lúc vô tình nheo lại giống hệt cặp mắt của hồ ly, ngay cả mẹ Tống đang nghiêm túc ngồi xem tin tức cũng bị bộ dáng này mà không tự chủ cách xa, bởi vì bà biết mỗi lần chồng mình như vậy, trong đầu chắc chắn đang ấp ủ âm mưu gì đó. Trong gia đình có chuyện sao? Mẹ Tống không định tham dự, gương mặt càng trở nên nghiêm túc, bà nhanh chóng đổi qua kênh phim truyền hình.
Khuất Diễn Trọng đứng ngay bên ngoài, chỉ thấy Tống Sanh mở cửa một ít nhìn mình, biểu cảm như trời sập. So với Khuất Diễn Trọng không lúc nào cẩu thả, bộ dáng của Tống Sanh lúc này... Ánh mắt của Khuất Diễn Trọng không thể tránh khỏi dừng trên bộ ngực nhô lên cùng cặp đùi trắng nõn đó, tuy anh lập tức dời tầm mắt, nhưng chắc chắn vẫn nhìn thấy.
Khuất Diễn Trọng luôn duy trì vẻ mặt này, cho nên Tống Sanh không phát hiện anh đang có chút không tự nhiên. Hiện tại trong lòng thầm kêu không ổn, luống cuống tay chân, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ tới căn phòng nhỏ bé mà cô đang thuê hiện tại.
"A, chờ một chút, tôi ra ngay." Cuối cùng cũng nhớ ra hình tượng hiện tại không thể gặp người ngoài, Tống Sanh lắp bắp, hoảng loạn đóng cửa lại. Nhưng lúc này, cô lại phát hiện điện thoại gọi cho ba còn chưa tắt, chỉ đành gãi đầu đáp một tiếng.
"Con gái, sao vậy?"
"Không có gì, một người bạn tới tìm con, con tắt máy trước đây, ngày mai lại gọi cho ba. Cúi chào ba ba, yêu người." Nói xong liền dập điện thoại, Tống Sanh rầu rĩ nhìn căn phòng lộn xộn của mình. Với cấp độ ưa sạch sẽ của giáo sư Khuất, cô tuyệt đối không thể mời anh vào.
Trước đây Tống Sanh chưa từng hẹn hò, cho nên hiện tại bản thân như rơi vào trạng thái chưa kịp chuẩn bị gì mà bạn trai đã tới nhà. Cô nhảy tại chỗ, xoay hai vòng, thấy bản thân nên thay đồ trước thì vội vội vàng vàng tìm áo quần mặc vào, giày cũng mang vô. Không biết giáo sư Khuất có chờ tới sốt ruột không, cô nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi. Tống Sanh thấy vậy liền cười nói: "Giáo sư Khuất, nhà tôi bừa bộn quá, có chuyện gì chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi."
Vừa rồi thời điểm Tống Sanh mở cửa, Khuất Diễn Trọng có nhìn vào bên trong, quả thật, căn phòng hoảng loạn như vậy anh chưa từng nhìn thấy. Thậm chí, anh còn thấy cái nội y hình dâu tây cô vứt đầu giường, chuyện này khiến một người chưa từng quan tâm phụ nữ như giáo sư Khuất cũng có chút phản ứng. Mãi tới một phút trước cô lần nữa mở cửa, trong đầu Khuất Diễn Trọng mới bình tĩnh xuất hiện một ý niệm - Món đồ vừa rồi thật đáng yêu.
Tống Sanh không rõ giáo sư Khuất vì sao lại nhìn nhìn tóc mình, lúc xuống lầu, nhìn qua gương, cô mới phát hiện tóc mình vẫn còn hỗn loạn, trong lòng thầm mắng một tiếng, cô dứt khoát tháo cái vòng tay thổ cẩm màu đen xuống dùng làm cột tóc. Tâm trạng của cô lúc này vô cùng tệ, thật sự rất hối hận nghĩ, nếu biết giáo sư Khuất tới, cô đã quét dọn phòng ốc thật sạch sẽ.
"Tôi không biết số cô, hôm qua cô chỉ để lại địa chỉ, cho nên tôi mạo muội tới tìm, hi vọng không quấy rầy cô."
Tống Sanh liên tục xua tay, cười cười: "Không quấy rầy không quấy rầy, là tôi chậm trễ thời gian của anh mới đúng." Lúc này cô mới nhớ bản thân căn bản chưa từng trao đổi số điện thoại với giáo sư Khuất, dựa theo giao thoa của hai người mà nói thật sự là có chút thần kỳ.
Trao đổi số điện thoại xong, nhìn tên người liên hệ là giáo sư Khuất, cô lén lút sửa lại, đổi thành - Thỏ con nguy hiểm. Sau đó, một mình cô ôm di động cười tủm tỉm. Tống Sanh đặt nick name này cho anh là vì lần trước ở cô nhi viện Ánh mặt trời, mấy đứa nhỏ nói giáo sư Khuất rất thích ăn cà rốt, trong đầu liền nhịn không được mà liên tưởng tới bộ dáng gặm cà rốt của anh, tối qua cô còn nằm mơ thấy cà rốt.
Lại nhớ tới mục đích giáo sư Khuất tới đây là vì dẫn mình đi xem phòng, người có hiệu suất hành động cao như Tống Sanh cảm thấy vô cùng vui vẻ, thậm chí còn vui hơn khi biết phòng của em trai Diệp Vân Phi kia nằm đối diện phòng của anh, cả tầng mười này chỉ có Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng.
Tống Sanh tươi cười hào phóng xem phòng, vô cùng vừa ý, nhưng trong thâm tâm thực chất muốn ngẩng đầu hét to. Trai đơn gái chiếc, lâu ngày sinh tình, con thỏ muốn ăn cỏ gần hang... A, ông trời cũng giúp mình!
"Ừm, căn phòng này không tệ, tôi quyết định mua, chúng ta nhanh chóng đi làm thủ tục đi." Tống Sanh bình tĩnh nói, vất vả lắm mới khống chế bản thân không xúc động cười to.
Những chuyện tiếp theo vô cùng thuận lợi, người đứng tên căn hộ là Tống Sanh, phòng ốc trước đây đã quét tước sẵn, ánh sáng cũng không tệ, dù sao cũng là khu xa hoa, có điều dụng cụ bên trong vẫn còn thiếu. Tống Ly Nguyên tìm người giúp cô lần nữa dọn dẹp, hơn nữa còn mua không ít đồ gia dụng đưa tới. Thời điểm Tống Sanh chính thức dọn tới là một tuần sau.
Ở nhà mới chưa được hai ngày, Tống Sanh nhận được điện thoại của Nam Lâu, kêu cô đi thử đồ phù dâu. Lúc này Tống Sanh mới nhớ ra, đúng rồi, nhoáng cái đã tới tháng mười, bạn tốt phải gả đi thôi! Cô không dám nói bản thân bất cẩn quên chuyện này, lập tức lao đầu tới nơi Nam Lâu nói.
Lúc gặp mặt, cô nhân tiện nói cho bạn mình biết cô đã có người đàn ông mình thích, hiện tại chỉ còn chuẩn bị chuyển vào hộ khẩu nhà người ta nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.