Kế Mẫu Trong Hầu Môn, Nàng Ngày Đêm Muốn Bỏ Chồng Bỏ Con
Chương 13:
Mộ Trì
01/11/2024
“Quan đại nhân, ngài có ý gì đây?” Ánh mắt Lâm Vị lóe lên vẻ không hài lòng.
“Sao? Quan đại nhân thấy rảnh rỗi hả?”
“Không, bản quan rất bận,” Tần Hoài An lắc đầu, nhướng mày:
“Người đâu, bắt Từ Lâm thị giải vào ngục, lập tức áp giải về kinh thành, chờ Bộ Hình xử lý.”
Vừa nghe lời này, các nha sai liền xông tới định bắt Lâm Vị.
Gương mặt Lâm Vị đen lại, thân hình thoắt cái tránh sang một bên:
“Quan đại nhân, bắt người cũng phải có lý do chứ!”
Bàn tay bà ngứa ngáy, rất muốn bẻ gãy cổ họ Tần này, phải làm sao đây!
“Quả thực phải có lý do,” Tần Hoài An gật đầu, khóe miệng nhếch lên:
“Vì ngươi không nằm trong diện được tha, hiểu chưa?”
Lâm Vị cười khẩy:
“Quan đại nhân, ngài đúng là thích tự vả vào mặt mình nhỉ?”
Tần Hoài An lắc đầu, vẻ mặt đầy thương hại:
“Hoàng thượng vì nghĩ đến công lao trăm năm của phủ Hầu Trường Lăng nên tha cho nhà các người một con đường sống.
Bản quan đã lợi dụng kẽ hở để bảo vệ ngươi, vì bọn trẻ cần có người chăm sóc.
Ngươi nói xem, nếu ngươi rời khỏi bọn chúng, ta còn lý do gì để bảo vệ ngươi nữa, đúng không?”
Lâm Vị cười lạnh.
Lý do!
Chẳng phải chỉ vì muốn ép bà nuôi mấy con sói mắt trắng đó thôi sao?
Thật là tốn công bịa chuyện!
Tần Hoài An nhìn ra sự khinh bỉ trong ánh mắt bà, nhưng không tức giận:
“Hơn nữa, bản quan đã nhận được đơn tố cáo.
Có mấy gia đình bị cướp, nghe nói kẻ cướp là ngươi.
Không biết ta có nghe nhầm không, nhưng cướp bóc là tội phải lưu đày tới vùng đất khắc khổ.
Hay là, ngươi muốn lên công đường trò chuyện một chút?”
Vậy là giờ dùng cả chiêu hăm dọa rồi?
Lâm Vị nhếch môi cười khẩy, đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Bà ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên:
“Vậy là, nếu tôi muốn sống thì phải gắn chặt với bọn chúng?”
Tần Hoài An gật đầu dứt khoát: “Đúng vậy!”
Ánh mắt Lâm Vị tràn ngập sự ghét bỏ khi nhìn mấy đứa trẻ kia, rồi liếc nhìn cổng quán Cưới Hương Cư, cuối cùng quay lại:
“Không nuôi có được không?
Tôi trả tiền, mua mạng mình, bao nhiêu ngài cứ ra giá.”
Bà nhanh chóng tính toán khả năng rời khỏi đây an toàn.
Cuối cùng nhận ra rằng bà có thể thoát, nhưng cái giá phải trả không nhỏ, và sau đó sẽ phải sống ẩn danh suốt đời.
Lén lút sống không phải phong cách của bà.
Tần Hoài An cười: “Tiền không phải là tất cả, không mua được đâu!
Suy nghĩ kỹ chưa, lựa chọn của ngươi là gì?”
“Không phải là không có lựa chọn sao?” Đôi mắt Lâm Vị lạnh lùng.
Có thể sống thì chẳng ai muốn chết!
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt bà.
Bảo bà nuôi mấy con sói mắt trắng? Không đời nào!
Ép bà nuôi? Được thôi, ra khỏi Thanh Châu rồi thì ném chúng đi ngay.
“Thông minh.” Tần Hoài An cười nhạt, thu ánh mắt dò xét lại:
“Do Hầu gia Trường Lăng bị kết tội thông đồng với giặc, dù hoàng thượng tha mạng cho các người, nhưng các người chỉ được sống ở nhà cũ của họ Từ tại trấn An Lạc, hiểu chưa?”
Lâm Vị muốn chửi thề!
Xuyên không mà không được tự do, còn bị giám sát, ai mà muốn sống như vậy chứ!
Dù phải sống ẩn danh thì sao?
Với khả năng của bà, chỉ cần bà muốn, chẳng ai có thể tìm thấy bà!
Sự thay đổi trên mặt Lâm Vị không qua được mắt Tần Hoài An, nhưng ông không giận mà chỉ nhắc nhở:
“Phu nhân, đừng làm gì nông nổi. Kẻo liên lụy đến tông tộc và nhà mẹ đẻ của ngươi.”
Lâm Vị đảo mắt, đúng là đồ họ Tần, tinh mắt đến khó chịu!
Bà có thể không quan tâm đến họ Từ, nhưng nhà mẹ đẻ của nguyên chủ thì không thể bỏ mặc.
Nhà mẹ đẻ thực sự yêu thương nguyên chủ, bằng không đã chẳng vội vã muốn đón bà về khi xảy ra chuyện và âm thầm giúp đỡ.
Hơn nữa, bà mới đến thế giới này, còn lạ lẫm, dù không chết đói nhưng cũng không muốn mang tiếng xấu.
Nuôi mấy con sói mắt trắng này không khó với bà, nhưng bà chẳng hề muốn làm.
Mấy đứa đó, nuôi không khôn lớn được, nuôi chó còn hơn!
Khoan đã!
Lâm Vị nhướng mày, đôi mắt không có ý tốt nhìn mấy đứa trẻ họ Từ.
Chỉ cần suy nghĩ không giới hạn, giải pháp luôn có nhiều hơn khó khăn.
Tại sao lại là bà phải nuôi chúng?
Chúng có thể nuôi bà chứ!
Bà là mẹ kế của chúng, chúng phải nuôi bà, nếu không thì bất hiếu.
Bảy tuổi rồi, đi kiếm tiền nuôi gia đình là vừa.
Lâm Vị cười khẩy!
“Sao? Quan đại nhân thấy rảnh rỗi hả?”
“Không, bản quan rất bận,” Tần Hoài An lắc đầu, nhướng mày:
“Người đâu, bắt Từ Lâm thị giải vào ngục, lập tức áp giải về kinh thành, chờ Bộ Hình xử lý.”
Vừa nghe lời này, các nha sai liền xông tới định bắt Lâm Vị.
Gương mặt Lâm Vị đen lại, thân hình thoắt cái tránh sang một bên:
“Quan đại nhân, bắt người cũng phải có lý do chứ!”
Bàn tay bà ngứa ngáy, rất muốn bẻ gãy cổ họ Tần này, phải làm sao đây!
“Quả thực phải có lý do,” Tần Hoài An gật đầu, khóe miệng nhếch lên:
“Vì ngươi không nằm trong diện được tha, hiểu chưa?”
Lâm Vị cười khẩy:
“Quan đại nhân, ngài đúng là thích tự vả vào mặt mình nhỉ?”
Tần Hoài An lắc đầu, vẻ mặt đầy thương hại:
“Hoàng thượng vì nghĩ đến công lao trăm năm của phủ Hầu Trường Lăng nên tha cho nhà các người một con đường sống.
Bản quan đã lợi dụng kẽ hở để bảo vệ ngươi, vì bọn trẻ cần có người chăm sóc.
Ngươi nói xem, nếu ngươi rời khỏi bọn chúng, ta còn lý do gì để bảo vệ ngươi nữa, đúng không?”
Lâm Vị cười lạnh.
Lý do!
Chẳng phải chỉ vì muốn ép bà nuôi mấy con sói mắt trắng đó thôi sao?
Thật là tốn công bịa chuyện!
Tần Hoài An nhìn ra sự khinh bỉ trong ánh mắt bà, nhưng không tức giận:
“Hơn nữa, bản quan đã nhận được đơn tố cáo.
Có mấy gia đình bị cướp, nghe nói kẻ cướp là ngươi.
Không biết ta có nghe nhầm không, nhưng cướp bóc là tội phải lưu đày tới vùng đất khắc khổ.
Hay là, ngươi muốn lên công đường trò chuyện một chút?”
Vậy là giờ dùng cả chiêu hăm dọa rồi?
Lâm Vị nhếch môi cười khẩy, đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Bà ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên:
“Vậy là, nếu tôi muốn sống thì phải gắn chặt với bọn chúng?”
Tần Hoài An gật đầu dứt khoát: “Đúng vậy!”
Ánh mắt Lâm Vị tràn ngập sự ghét bỏ khi nhìn mấy đứa trẻ kia, rồi liếc nhìn cổng quán Cưới Hương Cư, cuối cùng quay lại:
“Không nuôi có được không?
Tôi trả tiền, mua mạng mình, bao nhiêu ngài cứ ra giá.”
Bà nhanh chóng tính toán khả năng rời khỏi đây an toàn.
Cuối cùng nhận ra rằng bà có thể thoát, nhưng cái giá phải trả không nhỏ, và sau đó sẽ phải sống ẩn danh suốt đời.
Lén lút sống không phải phong cách của bà.
Tần Hoài An cười: “Tiền không phải là tất cả, không mua được đâu!
Suy nghĩ kỹ chưa, lựa chọn của ngươi là gì?”
“Không phải là không có lựa chọn sao?” Đôi mắt Lâm Vị lạnh lùng.
Có thể sống thì chẳng ai muốn chết!
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt bà.
Bảo bà nuôi mấy con sói mắt trắng? Không đời nào!
Ép bà nuôi? Được thôi, ra khỏi Thanh Châu rồi thì ném chúng đi ngay.
“Thông minh.” Tần Hoài An cười nhạt, thu ánh mắt dò xét lại:
“Do Hầu gia Trường Lăng bị kết tội thông đồng với giặc, dù hoàng thượng tha mạng cho các người, nhưng các người chỉ được sống ở nhà cũ của họ Từ tại trấn An Lạc, hiểu chưa?”
Lâm Vị muốn chửi thề!
Xuyên không mà không được tự do, còn bị giám sát, ai mà muốn sống như vậy chứ!
Dù phải sống ẩn danh thì sao?
Với khả năng của bà, chỉ cần bà muốn, chẳng ai có thể tìm thấy bà!
Sự thay đổi trên mặt Lâm Vị không qua được mắt Tần Hoài An, nhưng ông không giận mà chỉ nhắc nhở:
“Phu nhân, đừng làm gì nông nổi. Kẻo liên lụy đến tông tộc và nhà mẹ đẻ của ngươi.”
Lâm Vị đảo mắt, đúng là đồ họ Tần, tinh mắt đến khó chịu!
Bà có thể không quan tâm đến họ Từ, nhưng nhà mẹ đẻ của nguyên chủ thì không thể bỏ mặc.
Nhà mẹ đẻ thực sự yêu thương nguyên chủ, bằng không đã chẳng vội vã muốn đón bà về khi xảy ra chuyện và âm thầm giúp đỡ.
Hơn nữa, bà mới đến thế giới này, còn lạ lẫm, dù không chết đói nhưng cũng không muốn mang tiếng xấu.
Nuôi mấy con sói mắt trắng này không khó với bà, nhưng bà chẳng hề muốn làm.
Mấy đứa đó, nuôi không khôn lớn được, nuôi chó còn hơn!
Khoan đã!
Lâm Vị nhướng mày, đôi mắt không có ý tốt nhìn mấy đứa trẻ họ Từ.
Chỉ cần suy nghĩ không giới hạn, giải pháp luôn có nhiều hơn khó khăn.
Tại sao lại là bà phải nuôi chúng?
Chúng có thể nuôi bà chứ!
Bà là mẹ kế của chúng, chúng phải nuôi bà, nếu không thì bất hiếu.
Bảy tuổi rồi, đi kiếm tiền nuôi gia đình là vừa.
Lâm Vị cười khẩy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.