Kế Mẫu Trong Hầu Môn, Nàng Ngày Đêm Muốn Bỏ Chồng Bỏ Con
Chương 16:
Mộ Trì
01/11/2024
Không ăn làm sao cùng chịu khổ?
Làm sao... để chúng thành cái bao cát?
Bà cầm một con gà nướng chín đưa cho chúng.
Không nhận?
Lâm Vị cười mỉa: “Sao, sợ ta bỏ độc à?”
Từ Tử Dương thèm thuồng, mắt sáng lên, nhưng không dám nhận, chỉ biết nhìn Từ Tử Hành đầy mong chờ.
Từ Tử Hành do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy con gà.
Cậu xé hai cái đùi gà đưa cho Từ Tử Dương và Từ Thanh Linh, rồi mới chậm rãi ăn một cái cánh.
Lâm Vị chẳng buồn để ý đến bọn trẻ, tiếp tục ăn phần của mình.
Một con gà nhanh chóng bị bà ăn hết sạch.
Lâm Vị vỗ bụng thỏa mãn.
Từ Tử Dương tức đến mức mắt sắp tóe lửa, bà ta ăn hết một con gà!
Bà ta ăn như heo vậy!
Cậu nghi ngờ lương thực nhà mình trước đây chắc chắn bị bà ta ăn sạch.
“Còn trừng mắt à? Tin không ta móc mắt ngươi ra?” Lâm Vị liếc cậu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Dám trừng bà sao?
Cậu nhóc này cần được dạy dỗ lại!
Từ Tử Dương giật mình, vội núp sau lưng Từ Tử Hành.
“Đại ca, ác phụ này ác độc thật.”
Ác phụ? Ác độc?
Bà không thích bị vu oan đâu!
Nói bà ác độc? Được thôi, bà sẽ cho xem thế nào là ác độc!
Lâm Vị lao tới.
Chưa kịp phản ứng, Từ Tử Dương đã bị bà túm cổ áo, ném qua vai một cú thật đau.
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết của Từ Tử Dương vang vọng khắp đêm khuya, phá tan bầu không khí yên lặng.
Dân làng xung quanh bị đánh thức, lập tức thắp đèn sáng rực.
Lâm Vị cười khẩy.
Kêu như bị giết vậy.
Nếu không phải bà biết rõ mình đã khống chế lực, bà đã nghĩ mình thật sự ra tay quá nặng!
“Tử Dương!” Từ Tử Hành vội vàng chạy đến.
Còn Từ Thanh Linh, đang bế em gái nhỏ, cũng khóc thút thít gọi anh hai.
Sau khi đỡ Từ Tử Dương dậy, Từ Tử Hành tức giận nói:
“Ngươi đang làm cái gì vậy?
Tử Dương mới sáu tuổi, ngươi dám ném mạnh như vậy, nếu xảy ra chuyện thì làm sao?”
“Thế thì sao?” Lâm Vị nhướng mày:
“Muốn giết ta à?”
Bà nhìn quanh, thấy ánh đèn từ bốn phía đều sáng lên, nụ cười nơi khóe môi càng đậm.
Tốt lắm, đã làm mọi người chú ý rồi.
Từ Tử Dương giận đến phát điên, mắt hung dữ trừng trừng nhìn Lâm Vị:
“Ngươi dám ném ta? Ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Nói xong, cậu như con bò tót nhỏ, lao thẳng vào Lâm Vị. Tốc độ quá nhanh, Từ Tử Hành muốn kéo lại cũng không kịp.
Bốp!
Lâm Vị đưa tay phải lên, ấn đầu cậu xuống.
Bị giữ chặt, Từ Tử Dương giận dữ la hét:
“Thả ta ra, đồ ác phụ sao chổi!
Thả ta ra, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
…
Lâm Vị đảo mắt.
Thằng sói con này, nếu lớn thêm chút nữa, bà sẽ đá bay đi cho xem.
Từ Tử Hành hoàn hồn, trước khi Lâm Vị nổi giận, vội bước lên kéo Từ Tử Dương sang một bên.
Thấy em trai vẫn bừng bừng muốn lao vào Lâm Vị, cậu không nhịn được nữa, tát cho một cái:
“Từ Tử Dương, yên lặng ngay cho ta.”
Từ Tử Dương ngơ ngác, ôm mặt, không tin nổi nhìn Từ Tử Hành, “Đại ca…”
“Ngươi tỉnh táo chưa?” Từ Tử Hành tức giận:
“Ngươi quên những gì ta đã nói sao?”
“Ta…”
“Câm miệng, xin lỗi ngay, mau lên!” Từ Tử Hành cắt ngang lời cậu.
Từ Tử Dương cúi đầu, mặt đầy vẻ không cam lòng:
“Ta…
Làm sao... để chúng thành cái bao cát?
Bà cầm một con gà nướng chín đưa cho chúng.
Không nhận?
Lâm Vị cười mỉa: “Sao, sợ ta bỏ độc à?”
Từ Tử Dương thèm thuồng, mắt sáng lên, nhưng không dám nhận, chỉ biết nhìn Từ Tử Hành đầy mong chờ.
Từ Tử Hành do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy con gà.
Cậu xé hai cái đùi gà đưa cho Từ Tử Dương và Từ Thanh Linh, rồi mới chậm rãi ăn một cái cánh.
Lâm Vị chẳng buồn để ý đến bọn trẻ, tiếp tục ăn phần của mình.
Một con gà nhanh chóng bị bà ăn hết sạch.
Lâm Vị vỗ bụng thỏa mãn.
Từ Tử Dương tức đến mức mắt sắp tóe lửa, bà ta ăn hết một con gà!
Bà ta ăn như heo vậy!
Cậu nghi ngờ lương thực nhà mình trước đây chắc chắn bị bà ta ăn sạch.
“Còn trừng mắt à? Tin không ta móc mắt ngươi ra?” Lâm Vị liếc cậu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Dám trừng bà sao?
Cậu nhóc này cần được dạy dỗ lại!
Từ Tử Dương giật mình, vội núp sau lưng Từ Tử Hành.
“Đại ca, ác phụ này ác độc thật.”
Ác phụ? Ác độc?
Bà không thích bị vu oan đâu!
Nói bà ác độc? Được thôi, bà sẽ cho xem thế nào là ác độc!
Lâm Vị lao tới.
Chưa kịp phản ứng, Từ Tử Dương đã bị bà túm cổ áo, ném qua vai một cú thật đau.
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết của Từ Tử Dương vang vọng khắp đêm khuya, phá tan bầu không khí yên lặng.
Dân làng xung quanh bị đánh thức, lập tức thắp đèn sáng rực.
Lâm Vị cười khẩy.
Kêu như bị giết vậy.
Nếu không phải bà biết rõ mình đã khống chế lực, bà đã nghĩ mình thật sự ra tay quá nặng!
“Tử Dương!” Từ Tử Hành vội vàng chạy đến.
Còn Từ Thanh Linh, đang bế em gái nhỏ, cũng khóc thút thít gọi anh hai.
Sau khi đỡ Từ Tử Dương dậy, Từ Tử Hành tức giận nói:
“Ngươi đang làm cái gì vậy?
Tử Dương mới sáu tuổi, ngươi dám ném mạnh như vậy, nếu xảy ra chuyện thì làm sao?”
“Thế thì sao?” Lâm Vị nhướng mày:
“Muốn giết ta à?”
Bà nhìn quanh, thấy ánh đèn từ bốn phía đều sáng lên, nụ cười nơi khóe môi càng đậm.
Tốt lắm, đã làm mọi người chú ý rồi.
Từ Tử Dương giận đến phát điên, mắt hung dữ trừng trừng nhìn Lâm Vị:
“Ngươi dám ném ta? Ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Nói xong, cậu như con bò tót nhỏ, lao thẳng vào Lâm Vị. Tốc độ quá nhanh, Từ Tử Hành muốn kéo lại cũng không kịp.
Bốp!
Lâm Vị đưa tay phải lên, ấn đầu cậu xuống.
Bị giữ chặt, Từ Tử Dương giận dữ la hét:
“Thả ta ra, đồ ác phụ sao chổi!
Thả ta ra, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
…
Lâm Vị đảo mắt.
Thằng sói con này, nếu lớn thêm chút nữa, bà sẽ đá bay đi cho xem.
Từ Tử Hành hoàn hồn, trước khi Lâm Vị nổi giận, vội bước lên kéo Từ Tử Dương sang một bên.
Thấy em trai vẫn bừng bừng muốn lao vào Lâm Vị, cậu không nhịn được nữa, tát cho một cái:
“Từ Tử Dương, yên lặng ngay cho ta.”
Từ Tử Dương ngơ ngác, ôm mặt, không tin nổi nhìn Từ Tử Hành, “Đại ca…”
“Ngươi tỉnh táo chưa?” Từ Tử Hành tức giận:
“Ngươi quên những gì ta đã nói sao?”
“Ta…”
“Câm miệng, xin lỗi ngay, mau lên!” Từ Tử Hành cắt ngang lời cậu.
Từ Tử Dương cúi đầu, mặt đầy vẻ không cam lòng:
“Ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.