Kế Mẫu Trong Hầu Môn, Nàng Ngày Đêm Muốn Bỏ Chồng Bỏ Con
Chương 31:
Mộ Trì
01/11/2024
Từ Tử Hành vẫn thẳng lưng quỳ, thấy trong sân mãi không có động tĩnh gì, liền cúi đầu đập mạnh xuống đất.
"Tộc trưởng, xin người, xin người tìm người giúp cháu tìm em gái cháu."
"Tộc trưởng, cầu xin người giúp cháu."
"Tộc trưởng!"
...
Tiếng đập đầu, vang lên rành mạch và chói tai.
Chẳng mấy chốc, trán của cậu đã bầm tím, máu tươi bắt đầu rỉ ra. Nhưng cậu như không biết đau, tiếp tục đập đầu mạnh mẽ. Bên cạnh, có người không chịu nổi nữa, bước lên gõ cửa giúp.
Cộp! Cộp! Cộp!
Cửa nhà họ Từ vang lên từng tiếng mạnh.
"Tộc trưởng, có giúp không thì ra nói một câu đi. Một đứa trẻ cứ quỳ đập đầu thế này, đầu sắp hỏng rồi, người cũng lạnh lùng quá."
"Đúng vậy, thật tội nghiệp."
...
Nhưng Từ Tử Hành như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đập đầu.
Cuối cùng...
Cánh cửa luôn khép chặt kêu két một tiếng rồi mở ra.
Từ Trường An mặt lạnh bước ra ngoài.
"Tộc trưởng!" Từ Tử Hành ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc ấy, một dòng máu tươi từ trán cậu chảy xuống. Máu chảy qua gương mặt gầy gò, rơi xuống đất, trông dữ tợn kinh khủng.
Từ Trường An trong mắt lóe lên tia ghét bỏ, nhưng rất nhanh lại biến mất. Ông ta nghiêm mặt:
"Từ Tử Hành, ta đã nói từ đầu rồi, không ai rảnh giúp ngươi tìm đâu."
Nói rồi, ông ta quay sang nhìn đám người đang đứng xem:
"Các ngươi nếu rảnh thì đi giúp nó tìm em đi, không thì đừng trách ta lạnh lùng.
Này, Đại Sơn, ngươi có lòng tốt, đi giúp đi.
Thanh Hòa, ngươi nữa, cũng đi giúp đi!"
Từ Tử Hành quay đầu, hai mắt đầy hy vọng nhìn mọi người.
Nhưng đáng tiếc, những người được gọi tên và cả đám người xung quanh đang xem náo nhiệt đều lắc đầu.
"Đừng đùa chứ, ruộng nhà ta còn chưa cày xong, lấy đâu ra thời gian?"
"Ta phải đi gieo hạt rồi."
"Thôi đừng lãng phí thời gian nữa, đã mất thì chắc chắn không tìm lại được đâu."
...
Những người xem náo nhiệt vội vã rời đi, sợ bị kéo vào giúp tìm người.
Từ Trường An trong mắt thoáng qua sự chế giễu.
Thời buổi này, ai còn lo nổi cho mình đã là tốt rồi, ai thèm quan tâm chuyện người khác?
Ông ta liếc nhìn Từ Tử Hành thất thần, thở dài.
Thằng bé này cũng đáng thương thật.
Từ trên cao rơi xuống, chưa nếm trải đủ sự lạnh lùng của thế gian.
Ông ta không kìm được mà khuyên nhủ: "Từ Tử Hành, đừng tìm nữa. Nghe ta nói, nếu nó bị người ta bế đi, có khi lại là đường sống. Ở với các ngươi, với tình cảnh bây giờ, nó nhất định sẽ chết đói, còn nhỏ quá, các ngươi không nuôi nổi nó đâu."
Ông không nói ra là ngay cả bản thân bọn họ cũng không chắc nuôi sống nổi.
Nhìn mà xem, mới bao lâu mà họ đã khốn khổ như thế này rồi.
Ở lại thì chỉ có con đường chết.
"Tộc trưởng, xin người giúp cháu," Từ Tử Hành giọng khản đặc:
"Cháu nhất định phải tìm được em gái, trước khi cha cháu ra đi, cháu đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho các em, chúng cháu phải được ở bên nhau."
Từ Trường An có chút tức giận.
"Ta nói rồi, sao ngươi không chịu hiểu? Cứ muốn ôm nhau chết chung mới vui à?
Hơn nữa, trẻ con mất tích rồi rất khó tìm lại. Em ngươi không phải tự đi lạc, mà là bị bế đi, biết tìm đâu?"
"Ngươi làm sao chắc chắn là em bị bế đi?"
Chưa kịp để Từ Tử Hành trả lời, một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
Từ Tử Hành kích động.
Cậu lập tức quay đầu, nhìn thấy mẹ kế bước trong ánh nắng đến, sống mũi cay xè, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Còn về Từ Tử Dương bị thương đầy mình đi theo sau mẹ kế, cậu chẳng buồn để ý.
"Mẹ kế!"
Giọng Từ Tử Hành nghẹn ngào.
Lâm Vị ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu, cuối cùng dừng thẳng vào Từ Trường An:
"Tộc trưởng, lại đây, nói chuyện đi.
Ngươi sao lại chắc chắn là đứa trẻ bị bế đi?"
Từ Trường An thầm kêu khổ.
Sao bà ta lại trở về lúc này?
Không phải đã bị đuổi đi rồi, không quay về nữa sao?
Nghĩ đến chuyện bà ta từng bẻ gãy tay Từ Đại Quân mà không chớp mắt, mồ hôi lạnh của Từ Trường An tuôn ra.
Lắp bắp:
"Chuyện, chuyện này, còn phải hỏi sao?
Em gái nhà họ Từ chưa đầy một tuổi, đã đói lâu như thế, muốn bò cũng bò không xa được.
Tìm khắp làng rồi không thấy, không phải bị bế đi thì là gì!"
"Rành rẽ quá nhỉ," Lâm Vị nhếch môi cười khẩy nhìn ông ta:
"Sao ta thấy tộc trưởng có vẻ hoảng hốt thế?
Làm việc xấu sao?"
Từ Trường An giật mình, đứng thẳng lưng:
"Ta, ta không hoảng, ta nói vậy là vì chuyện này trước đây trong làng từng xảy ra rồi.
Trẻ con đang chơi trong sân, tự nhiên biến mất không dấu vết.
Cả làng đi tìm suốt hai ngày cũng không thấy gì."
Ông ta thở dài:
"Tộc trưởng, xin người, xin người tìm người giúp cháu tìm em gái cháu."
"Tộc trưởng, cầu xin người giúp cháu."
"Tộc trưởng!"
...
Tiếng đập đầu, vang lên rành mạch và chói tai.
Chẳng mấy chốc, trán của cậu đã bầm tím, máu tươi bắt đầu rỉ ra. Nhưng cậu như không biết đau, tiếp tục đập đầu mạnh mẽ. Bên cạnh, có người không chịu nổi nữa, bước lên gõ cửa giúp.
Cộp! Cộp! Cộp!
Cửa nhà họ Từ vang lên từng tiếng mạnh.
"Tộc trưởng, có giúp không thì ra nói một câu đi. Một đứa trẻ cứ quỳ đập đầu thế này, đầu sắp hỏng rồi, người cũng lạnh lùng quá."
"Đúng vậy, thật tội nghiệp."
...
Nhưng Từ Tử Hành như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đập đầu.
Cuối cùng...
Cánh cửa luôn khép chặt kêu két một tiếng rồi mở ra.
Từ Trường An mặt lạnh bước ra ngoài.
"Tộc trưởng!" Từ Tử Hành ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc ấy, một dòng máu tươi từ trán cậu chảy xuống. Máu chảy qua gương mặt gầy gò, rơi xuống đất, trông dữ tợn kinh khủng.
Từ Trường An trong mắt lóe lên tia ghét bỏ, nhưng rất nhanh lại biến mất. Ông ta nghiêm mặt:
"Từ Tử Hành, ta đã nói từ đầu rồi, không ai rảnh giúp ngươi tìm đâu."
Nói rồi, ông ta quay sang nhìn đám người đang đứng xem:
"Các ngươi nếu rảnh thì đi giúp nó tìm em đi, không thì đừng trách ta lạnh lùng.
Này, Đại Sơn, ngươi có lòng tốt, đi giúp đi.
Thanh Hòa, ngươi nữa, cũng đi giúp đi!"
Từ Tử Hành quay đầu, hai mắt đầy hy vọng nhìn mọi người.
Nhưng đáng tiếc, những người được gọi tên và cả đám người xung quanh đang xem náo nhiệt đều lắc đầu.
"Đừng đùa chứ, ruộng nhà ta còn chưa cày xong, lấy đâu ra thời gian?"
"Ta phải đi gieo hạt rồi."
"Thôi đừng lãng phí thời gian nữa, đã mất thì chắc chắn không tìm lại được đâu."
...
Những người xem náo nhiệt vội vã rời đi, sợ bị kéo vào giúp tìm người.
Từ Trường An trong mắt thoáng qua sự chế giễu.
Thời buổi này, ai còn lo nổi cho mình đã là tốt rồi, ai thèm quan tâm chuyện người khác?
Ông ta liếc nhìn Từ Tử Hành thất thần, thở dài.
Thằng bé này cũng đáng thương thật.
Từ trên cao rơi xuống, chưa nếm trải đủ sự lạnh lùng của thế gian.
Ông ta không kìm được mà khuyên nhủ: "Từ Tử Hành, đừng tìm nữa. Nghe ta nói, nếu nó bị người ta bế đi, có khi lại là đường sống. Ở với các ngươi, với tình cảnh bây giờ, nó nhất định sẽ chết đói, còn nhỏ quá, các ngươi không nuôi nổi nó đâu."
Ông không nói ra là ngay cả bản thân bọn họ cũng không chắc nuôi sống nổi.
Nhìn mà xem, mới bao lâu mà họ đã khốn khổ như thế này rồi.
Ở lại thì chỉ có con đường chết.
"Tộc trưởng, xin người giúp cháu," Từ Tử Hành giọng khản đặc:
"Cháu nhất định phải tìm được em gái, trước khi cha cháu ra đi, cháu đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho các em, chúng cháu phải được ở bên nhau."
Từ Trường An có chút tức giận.
"Ta nói rồi, sao ngươi không chịu hiểu? Cứ muốn ôm nhau chết chung mới vui à?
Hơn nữa, trẻ con mất tích rồi rất khó tìm lại. Em ngươi không phải tự đi lạc, mà là bị bế đi, biết tìm đâu?"
"Ngươi làm sao chắc chắn là em bị bế đi?"
Chưa kịp để Từ Tử Hành trả lời, một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
Từ Tử Hành kích động.
Cậu lập tức quay đầu, nhìn thấy mẹ kế bước trong ánh nắng đến, sống mũi cay xè, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Còn về Từ Tử Dương bị thương đầy mình đi theo sau mẹ kế, cậu chẳng buồn để ý.
"Mẹ kế!"
Giọng Từ Tử Hành nghẹn ngào.
Lâm Vị ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu, cuối cùng dừng thẳng vào Từ Trường An:
"Tộc trưởng, lại đây, nói chuyện đi.
Ngươi sao lại chắc chắn là đứa trẻ bị bế đi?"
Từ Trường An thầm kêu khổ.
Sao bà ta lại trở về lúc này?
Không phải đã bị đuổi đi rồi, không quay về nữa sao?
Nghĩ đến chuyện bà ta từng bẻ gãy tay Từ Đại Quân mà không chớp mắt, mồ hôi lạnh của Từ Trường An tuôn ra.
Lắp bắp:
"Chuyện, chuyện này, còn phải hỏi sao?
Em gái nhà họ Từ chưa đầy một tuổi, đã đói lâu như thế, muốn bò cũng bò không xa được.
Tìm khắp làng rồi không thấy, không phải bị bế đi thì là gì!"
"Rành rẽ quá nhỉ," Lâm Vị nhếch môi cười khẩy nhìn ông ta:
"Sao ta thấy tộc trưởng có vẻ hoảng hốt thế?
Làm việc xấu sao?"
Từ Trường An giật mình, đứng thẳng lưng:
"Ta, ta không hoảng, ta nói vậy là vì chuyện này trước đây trong làng từng xảy ra rồi.
Trẻ con đang chơi trong sân, tự nhiên biến mất không dấu vết.
Cả làng đi tìm suốt hai ngày cũng không thấy gì."
Ông ta thở dài:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.