Chương 11
Tổng Công Đại Nhân
09/04/2016
Dưới sự thúc giục điên cuồng của Diệp Minh Tâm, cuối cùng nhân viên quản lí cũng mò ra chiếc chìa khóa dự phòng. Ngay lúc những người bên ngoài định vươn tay xô cánh cửa, thì Hạ Tuyền dùng hết sức đẩy mạnh Lệ Tịnh Lương, ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa sổ và nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống.
Ngay sau đó, tựa hồ chỉ qua một cái chớp mắt, cánh cửa đã mở toan.
Lệ Tịnh Lương lười nhác ngồi dựa sô pha, đưa mắt nhìn lướt qua cửa sổ rồi chậm rãi di chuyển tầm nhìn về phía cửa chính, dò xét gương mặt xám ngoét của Diệp Minh Tâm: "Anh hơi mệt nên vào đây nằm nghỉ tí, xảy ra chuyện gì mà em la lối om sòm thế?"
Diệp Minh Tâm hấp tấp chạy khắp phòng kiểm tra xem xét, song tạm thời chưa lần ra tung tích của Hạ Tuyền. Đứng phía sau cô ta là Hứa Cách Phỉ cùng Mã Nghĩ, hai người này vẫn luôn nghĩ rằng, khi cánh cửa mở ra thì sẽ nhìn thấy Hạ Tuyền, nào ngờ lại biến thành người đàn ông quyền lực - Lệ Tịnh Lương, sự việc kì lạ trước mắt khiến họ giật mình thon thót.
Cái quái gì thế? ? ?
Diệp Minh Tâm tức tối truy tìm hồi lâu mà vẫn hoàn công cốc, đành thất thểu đi tới chỗ Lệ Tịnh Lương, phát hiện quần áo anh xốc xếch, đôi môi ướt át sáng bóng, cặp mắt mênh mang như làn sương đọng, chừng ấy đã đủ chứng minh anh ở trong này làm việc mờ ám, đáng tiếc lại không tìm thấy chứng cớ vạch trần nên không thể ngang nhiên mở miệng chất vấn, cô ta chuyển sang hỏi bóng gió, rào trước đón sau: "Anh nghỉ ngơi thôi mà khóa trái cửa làm gì?"
Lệ Tịnh Lương thản nhiên chỉnh sửa trang phục, vừa thắt lại caravat vừa trấn tĩnh đáp: "Bởi vì không muốn bị người khác quấy rối giống như em lúc này."
Trước giờ Diệp Minh Tâm vẫn thập phần ưng ý vị hôn phu của mình, đơn giản vì anh ta có tiền lại có tài năng, còn hào hoa phong nhã, anh tuấn phi phàm. Dù muốn hay không thì cô ta phải thừa nhận một điều rằng, Lệ Tịnh Lương hơn hẳn mấy gã đàn ông cô ta từng tiếp xúc.
Song, vẫn tồn tại những khoảnh khắc khiến cô ta hụt hẫng, bất mãn, bởi lẽ thái độ của anh với cô ta dửng dưng quá đỗi, chẳng lạnh chẳng nóng, thậm chí còn trắng trợn lừa gạt.
"Lệ Tịnh Lương, anh thật sự coi em là con ngốc à?"
Đôi mắt Diệp Minh Tâm long lên sòng sọc, sấn sổ ép sát Lệ Tịnh Lương và nhìn lom lom cổ áo sơ mi anh. Hứa Cách Phỉ nhận thấy tình hình đã vượt tầm kiểm soát, liền vội vàng xoay người đóng cánh cửa, ngăn cách những con mắt bừng bừng vẻ hứng thú của nhóm phóng viên và mấy kẻ hóng chuyện. Cô ấy cùng Mã Nghĩ liều mình đứng chặn trước cánh cửa, hồi hộp theo dõi diễn biến đầy gay cấn của Diệp Minh Tâm và Lệ Tịnh Lương.
"Đây là gì? !"
Diệp Minh Tâm nghiến răng ken két, trỏ tay chỉ cổ áo của Diệp Tịnh Lương, sắc đỏ như máu nhấp nhô theo chuyển động run run của những ngón tay. (ở đây chắc nói móng tay Diệp Minh Tâm sơn màu đỏ)
Lệ Tịnh Lương cúi đầu nhìn xuống, không khỏi bật cười thành tiếng, trên đấy là dấu son môi của Hạ Tuyền, tuồng như còn vương vít mùi hương thơm mát.
Cô gái này, đã cuống quýt bỏ chạy lấy người mà vẫn không quên đâm sau lưng anh một nhát.
"Bay nãy hai người nói, Hạ Tuyền ở trong đây trò chuyện cùng bố tôi?" Diệp Minh Tâm quay sang hỏi Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ bằng sắc mặt cổ quái.
Trong tình cảnh này, Hứa Cách Phỉ lại phân vân không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa, Diệp Minh Tâm không thèm đếm xỉa thái độ của Hứa Cách Phỉ, cô ta bỗng nhiên lấy điện thoại gọi cho Diệp Hân, điện thoại vừa thông, cô ta liền hỏi thẳng vấn đề: "Bố, vừa nãy bố đã đến tham dự lễ công chiếu à? Còn gặp Hạ Tuyền nữa?"
Diệp Hân tư lự trong chốc lát, sau thừa nhận: "Đúng, sao vậy?"
Diệp Minh Tâm không nói năng chi mà trực tiếp ngắt máy, sau đó nhìn chằm chặp Lệ Tịnh Lương, gằn từng chữ: "Anh lừa em."
Lệ Tịnh Lương hé đôi môi mỏng dợm lên tiếng, nhưng Diệp Minh Tâm đã nhanh miệng cướp lời trước: "Không sao cả, em tin tưởng anh!"
Câu cô ta nói làm ba người còn lại suýt ngã ngửa, bởi họ đều đinh ninh cô ta sẽ giận sôi gan mà làm ầm ĩ mọi chuyện, ai dè.
"Em tin anh, người như anh thì có dạng phụ nữ nào chưa từng gặp qua, làm sao có thể đi vào khuôn khổ, rơi vô bẫy của một ả tầm thường? Chắc chắn là Hạ Tuyền dụ dỗ anh." Diệp Minh Tâm cười lạnh, "Yên tâm, em sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt." Dứt lời, liền đùng đùng quay người bỏ đi. Nhóm phóng viên vẫn chầu chực bên ngoài, vừa trông thấy cô ta liền nháo nhào tranh nhau đặt câu hỏi. Diệp Minh Tâm bị họ đeo bám đâm bực bội, trừng mắt lừ họ, "Quan hệ của chúng tôi vẫn tốt, chẳng xảy ra vấn đề gì hết. Ban nãy có chút chuyện hiểu lầm, giờ đã giải quyết ổn thỏa, mong các vị về cho?"
"..."
Vậy thôi à? Cánh phóng viên mở mắt thô lố nhìn cô ta, vẻ mặt tràn trề thất vọng. Người làm bên ngành truyền thông, ai ai cũng ít nhiều hiểu biết tính cách cô tiểu thư của giải trí Hoa Hạ này, không đơn giản chỉ dùng hai chữ "nóng nảy" để hình dung thôi đâu. Vừa rồi lúc cánh cửa mở toan, bọn họ trông thấy Lệ Tịnh Lương ngồi bên trong, thì hí hửng mở cờ trong bụng, đinh ninh giới giải trí sắp bùng nổ tin tức lớn, trong đầu đã bắt đầu toan tính, tìm cách đăng tin độc quyền. Nào ngờ "trèo cao té đau", Diệp tiểu thư lại bất ngờ thông báo chẳng có việc gì hết, trực tiếp cắt đứt những mơ mộng hão huyền của họ!
Đang lúc cánh phóng viên ngẩn tò te, Diệp Minh Tâm nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây của họ, sốt ruột lái xe chạy đến tổng công ty giải trí Hoa Hạ.
Quay lại diễn biến trong phòng, cửa vẫn đóng kín mít, bấy giờ chỉ còn lại Lệ Tịnh Lương, Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ.
Lệ Tịnh Lương đứng dậy khỏi ghế, quần áo đã chỉnh chu ngay ngắn, đôi mắt lãnh đạm chầm chậm đảo qua hai trợ thủ đắc lực của Hạ Tuyền, đoạn thong thả rảo bước tới chỗ cửa chính, rồi hình như sực nhớ ra điều gì, anh bèn giương mắt, khóe miệng vẽ thành nét cười điên đảo chúng sinh, ôn hòa nói: "Cô đây hẳn là người đại diện của cô Hạ." Anh chủ động bắt chuyện với Hứa Cách Phỉ.
Hứa Cách Phỉ được hỏi han mà thấp thỏm lo âu: "Đúng vậy, tôi là người đại diện của cô ấy, tôi tên Hứa Cách Phỉ."
Mã Nghĩ hơi tủi thân vì bị cho ra rìa, bèn tự giới thiệu: "Em là trợ lí của chị Hạ Tuyền, em tên Mã Nghĩ!"
Lệ Tịnh Lương khẽ gật đầu, ơ thờ đáp chiếu lệ: "Chào cậu."
Mã Nghĩ lấy làm mất mát trước vẻ lạnh lùng của anh, cậu liền kéo Hứa Cách Phỉ ra đằng sau mình, cười cười hỏi Lệ Tịnh Lương: "Anh Lệ có nhìn thấy chị Hạ Tuyền không? Vừa rồi chị ấy đã ở trong đây."
Lệ Tịnh Lương khẽ vuốt cằm, ăn ngay nói thật chỉ về phía cửa sổ: "Cô ấy trốn thoát từ chỗ đó, bây giờ cậu đuổi theo chắc cũng muộn rồi." Tố cáo xong thì đường hoàng gật đầu một cái: "Xin phép đi trước." Dứt lời, anh lập tức đẩy cửa ra ngoài.
Lúc này Hứa Cách Phỉ đã hoàn toàn thông suốt hết mọi chuyện, khi Hạ Tuyền bỏ trốn đã ác ý tố cáo hành vi phóng túng của Lệ Tịnh Lương với Diệp Minh Tâm. Lệ Tịnh Lương cũng chả phải dạng vừa đâu, trước khi đi còn cố tình để lại đầu mối cho Hứa Cách Phỉ cô. Hai người này, thật chẳng biết được đến tột cùng là ai thắng ai thua.
Những ngày kế tiếp, Hạ Tuyền chính thức bị giam lỏng. Hứa Cách Phỉ giám sát cô hai tư trên hai tư giờ, ngay cả khi đi ngủ hai người cũng bắt buộc ngủ cùng nhau, bất kể cô viện lí do gì, Hứa Cách Phỉ đều bỏ ngoài tai, bám dính cô như hình với bóng. Hạ Tuyền tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, đành bỏ mặc Lệ Tịnh Lương một thời gian vậy.
Dạo gần đây, cuộc sống của Lệ Tịnh Lương khá tự do, thoải mái, song anh luôn cảm thấy buồn tẻ và thiếu mất thứ gì đó. Trong tháng 11, anh có lịch trình ra nước ngoài, rời khỏi thành phố Giang đã ngót nghét nửa tháng, trong khoảng thời gian này, Hạ Tuyền không gửi mấy tin nhắn vu vơ làm phiền anh nữa, tất nhiên hai người cũng chẳng thể gặp nhau, anh chỉ biết tình hình hiện tại của cô thông qua tin tức từ cánh báo chí hoặc giới truyền thông.
Kết quả là, trợ lí Thủy Tu Tề của Lệ Tịnh Lương chợt phát hiện, gần đây ông chủ của mình đột ngột chuyển hướng quan tâm, chăm chỉ sưu tầm các tờ báo chuyên viết về làng giải trí.
Xem ra ông chủ chuẩn bị triển khai kế hoạch tấn công vào ngành giải trí, nên đã bắt đầu tìm hiểu những tin tức nóng sốt bên ngoài thị trường? Thủy Tu Tề càng nghĩ càng sùng bái sếp mình.
Lệ Tịnh Lương ngồi gác chân lên bàn làm việc, phô bày tư thế thiếu tế nhị và không đứng đắn, song người bên ngoài nhìn vào cũng không cảm thấy anh thô lỗ, ngược lại ở anh toát lên thần thái ưu nhã một cách tự nhiên không gò bó. Bộ âu phục cắt may vừa khít nổi bật thắt lưng gợi cảm, nom bờ vai rắn rỏi càng thêm vững chãi, kết hợp cùng biểu cảm bình thản ung dung, cộng thêm khí chất mê người... mỗi một phương diện đều khiến người khác không tự chủ mà "kính nhi viễn chi", chỉ có thể nói đây là người đàn ông cực phẩm.
"Cậu hãy giúp tôi gọi cuộc điện thoại." Lệ Tịnh Lương bỗng nhiên buông tạp chí, phân phó Thủy Tu Tề, "Liên lạc với Hạ Tuyền, tìm hiểu lịch trình sắp tới của cô ấy, sau đó đối chiếu với lịch trình của tôi, rồi sắp xếp mời cô ấy dùng bữa cơm."
Thủy Tu Tề thoáng sửng sốt, ngơ ngác gật đầu và quay người ra ngoài định thực hiện nhiệm vụ sếp giao. Lệ Tịnh Lương thoáng cái lại hô: "Chờ đã." Tay anh chống cằm, tựa hồ đắn đo suy nghĩ hồi lâu, sau khoát tay nói: "Thôi, cậu ra ngoài đi."
Thủy Tu Tề mang theo biểu tình phức tạp mà rời khỏi, văn phòng rộng lớn bỗng chốc yên ắng. Lệ Tịnh Lương trở người ngồi ngay ngắn, đôi chân vắt chéo, tay mở ngăn kéo, lôi ra một xấp tư liệu, lật coi vài tờ. Tư liệu ghi lại sự việc năm xưa của Diệp Hân, Khang Vũ và Hạ Tuyền.
Kì thật, Hạ Tuyền đã thay tên đổi họ, tính cách cũng biến đổi theo thời gian và những thăng trầm khổ sở, khác xa một trời một vực với cô gái nhỏ năm xưa. Nếu cô không cố ý tiết lộ chút manh mối thì với sự che giấu kĩ càng của cô, chưa chắc anh đã nhanh chóng điều tra ra mối liên hệ của cô và Diệp Hân.
Thuở ấu thơ, Hạ Tuyền tên là Diệp Y Nhiên, tên cô đại khái mang ý nghĩa "Diệp Hân mãi yêu Khang Vũ" (Y Nhiên nghĩa là mãi còn). Từ lúc sinh ra tới khi được vài tuổi, cuộc sống Hạ Tuyền cũng không đến nỗi tệ hại, mẹ cô dạo ấy là thiên kim tiểu thư danh giá, Diệp Hân nhờ vào sự trợ giúp của cha vợ mà từng bước gầy dựng sự nghiệp. Đến khi đủ lông đủ cánh, ông ta lại tăm tia các mối làm ăn của cha vợ và dần dần hớt tay trên của cụ, khiến việc kinh doanh của cụ liên tiếp gặp thất bại và ngày càng tuột dốc không phanh.
Đến năm Hạ Tuyền lên tám, ông ta chính thức chệch đường ray, có mối quan hệ ngoài luồng.
Đối tượng ngoại tình của ông ta là Lương Ngâm có gia thế chẳng hề thua kém Khang Vũ. Bố Lương Ngâm tiếp tay cho Diệp Hân, giúp ông ta ruồng bỏ gia đình cũ, để tạo dựng gia đình mới cùng Lương Ngâm. Bà Khang Vũ không chịu nổi đả kích, cộng thêm thân thể vốn suy nhược, nên không bao lâu sau thì vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay, từ biệt thế gian.
Diễn biến tiếp theo của câu chuyện cũng chẳng có gì mới mẻ, tóm lại, Hạ Tuyền nhất định rất hận Diệp Hân và gia đình mới của ông ta. Lần đầu tiên, anh tiếp xúc với một cô gái gánh trên lưng mối thâm cừu đại hận, hơn nữa, anh còn cùng cô ấy hình thành "liên minh hợp tác".
Lệ Tịnh Lương quét mắt đọc sơ qua phần ghi chép về việc Hạ Tuyền bị bọn buôn người bắt cóc, hên thay cô may mắn thoát khỏi, sau đó gặp được ân nhân cưu mang, cho cô ăn học đàng hoàng, cuối cùng sau khi hoàn thành việc học ở nước ngoài, cô về nước, gia nhập giới giải trí, hoạt động chưa đầy hai năm đã đạt được ít thành tựu, quả thực cũng có chút năng lực.
Nhanh như vậy đã tạo dựng được chỗ đứng trong làng giải trí, thảo nào có kẻ ghen ăn tức ở, ác ý phao tin đồn nhảm, rỉ tai nhau rằng cô đi cửa sau, trơ trẽn dùng quy tắc ngầm.
Nhớ lại bộ dáng tràn ngập khí phách của cô khi mạnh miệng tuyên bố hùng hồn rằng "Em sẽ chiếm được anh", Lệ Tịnh Lương vô thức cười tươi, rồi đặt phần tư liệu qua một bên, tiếp tục bận rộn công việc.
Gần đây Hạ Tuyền không ở thành phố Giang, cô nhận làm đại sứ công ích, kêu gọi cộng đồng hãy quan tâm nhiều hơn đến trẻ vị thành niên.
Cô cùng một đứa bé từng bị bọn bắt cóc lừa bán, một đứa bé mắc chứng tự kỉ, và vài đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn chụp hình quảng cáo kêu gọi. Vì mong tư liệu phản ánh chân thật cuộc sống khó khăn của đám trẻ, nên cô không ngần ngại lặn lội đến những vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh để quay phim tài liệu, hoàn cảnh ở những nơi đó tương đối phức tạp, kéo theo sự an toàn của cô cũng khó đảm bảo.
Hứa Cách Phỉ định đề nghị với công ty xin thêm hai vệ sĩ bảo vệ họ. Song Hạ Tuyền một mực từ chối, cô cho rằng cả đoàn chỉ dừng chân tại đây khoảng năm ngày, không cần thiết phải thuê mướn quá nhiều vệ sĩ. Trước đây đi quay phim, cô từng sinh hoạt ở mấy địa phương có điều kiện tồi tàn hơn chỗ này nhiều, vậy nên cô chẳng mấy lo lắng.
Có điều, tai họa luôn ập đến tại những thời điểm chúng ta chủ quan nhất, Hạ Tuyền nào tính tới khả năng, ở đây mình sẽ xui xẻo đụng trúng biến thái.
Ngày hôm đó, sau khi chụp xong nội dung chủ đề, cô cùng Mã Nghĩ định về khách sạn trước, còn Hứa Cách Phỉ bận ở lại thu dọn vài thứ. Hạ Tuyền và Mã Nghĩ vừa đi xuống chỗ đỗ xe của công ty vừa ra rả nói mấy chuyện trên trời dưới đất, Mã Nghĩ đột nhiên đau bụng dữ dội, trùng hợp ngó thấy cái nhà vệ sinh công cộng gần đấy, liền chạy thục mạng về phía đó.
Hạ Tuyền không chờ cậu mà tiếp tục đi tới chỗ đỗ xe. Đúng lúc này, đằng sau cô bốc lên mùi kì lạ, cô tức thì nghiêng người né tránh, thoát khỏi cái bao bố to đùng, suýt nữa cô đã bị kẻ đằng sau chộp được.
Kẻ đó đội mũ và mang mắt kính đen, ngụy trang bên ngoài đầy đủ, ngoan cố cầm bao bố tấn công Hạ Tuyền lần nữa. Hạ Tuyền dùng hết sức bình sinh hét lớn một tiếng, đánh động sự chú ý của vệ sĩ bên kia. Lúc mấy người vệ sĩ xông tới, cô lanh trí tránh sang một bên, để bọn họ rảnh tay rảnh chân chế ngự tên biến thái.
"Báo cảnh sát." Hạ Tuyền không chờ vệ sĩ hỏi ý đã lên tiếng trước.
Hứa Cách Phỉ lập tức chạy tới, chứng kiến một màn này xong thì ôm ngực cảm thán: "May mà em đã học qua vài tư thế phòng ngự, bằng không là tiêu rồi."
Hạ Tuyền lườm cô ấy: "Chị đừng trù ẻo em."
Hứa Cách Phỉ cười cười không phát biểu linh tinh nữa, Hạ Tuyền sải bước rời đi, khi bước ngang qua kẻ biến thái, cô không màng liếc nhìn hắn một cái, thái độ khinh rẻ ra mặt của cô khiến hắn tức điên lên.
Vệ sĩ áp giải tên biến thái đến cục cảnh sát, Hứa Cách Phỉ đứng tại chỗ suy tư một lúc và không hề trốn tránh đám phóng viên đánh mùi tìm tới, sẵn tiện còn gọi thêm vài cuộc điện thoại.
Rất nhanh, tin tức Hạ Tuyền đến nông thôn chụp ảnh quảng cáo công ích và bị tên biến thái tấn công đã chiếm trọn đầu đề các báo, tên cô cũng đồng thời thống trị bảng tìm kiếm trên Weibo, đứng thứ hai bảng tìm kiếm là cụm từ "fan biến thái". Đối với việc mỹ nữ đi làm từ thiện lại bị biến thái hù dọa một phen, đa số mọi người đều có thái độ đồng tình, hình tượng vốn không mấy tốt đẹp của cô cũng được thơm lây, trở nên sáng sủa hơn tí.
Lợi dụng lúc Hứa Cách Phỉ bận bịu tạo dựng kịch bản, thêm mắm dặm muối cốt lấy thêm được nhiều sự đồng cảm hơn, Hạ Tuyền bèn lén lút gửi tin nhắn cho Lệ Tịnh Lương.
Cô nghe nói gần đây Lệ Tịnh Lương nhiễm phong hàn, công việc lại bận ngập đầu ngập cổ, nên tình hình sức khỏe chưa mấy khả quan, vẫn còn èo uột lắm.
Trầm ngâm một lúc, cô lên baidu tham khảo mấy câu sến súa mùi mẫn, đoạn nhắn cho anh ta một tin an ủi, rồi lẹ làng cất điện thoại vô túi vì lo sợ bị Hứa Cách Phỉa bắt quả tang.
Nội dung tin nhắn của cô là:
Nghe đâu chàng sinh bệnh, thiếp bồn chồn lo lắng, nhớ tự chăm sóc mình, việc đâu còn có đó, sức khỏe là hàng đầu. Nhớ chàng.
Hẹn ngày tái ngộ sớm, thiếp ngóng trông vô cùng.
Hạ Tuyền.
Lúc đang nhàn nhã thưởng thức buổi trà chiều, thì Lệ Tịnh Lương nhìn thấy tin tức liên quan Hạ Tuyền.
Anh chỉ địa danh trên tờ báo, quay sang phân phó trợ lí: "Đưa qua đó hai người cho cô ấy."
Đây là muốn cử người bảo vệ cô minh tinh kia sao? Thủy Tu Tề buột miệng hỏi: "Anh Lệ chắc chắn chứ?"
Lệ Tịnh Lương bưng cốc trà nhấp một ngụm, trong đầu bất giác hiện lên tin nhắn buổi sáng hôm trước cô gửi cho anh với nội dung sao y mấy câu rỗng tuếch trên baidu, lúc ấy anh cho rằng cô không có thành ý, nên chẳng màng đoái hoài... Lát sau anh bỗng cười rộ lên: "Không, vừa mới ngủ dậy nên đầu óc chưa tỉnh táo lắm."
Thủy Tu Tề thở phào một hơi, tự dưng không biết nên làm thế nào mới đúng ý sếp, đương lúc cậu ta đắn đo lưỡng lự thì bất ngờ nghe thấy sếp mở miệng lần nữa: "Nhờ cậu đặt giúp vé máy bay để tôi tự mình đi." Dứt lời liền đứng dậy vô văn phòng, bỏ lại anh chàng trợ lí ù ù cạc cạc, đứng một mình đón cơn gió chiều thơ mộng.
—— Hẹn ngày tái ngộ sớm, thiếp ngóng trông vô cùng...
Thế ư? Lệ Tịnh Lương cất tiếng cười trầm thấp, nếu đã thế, thì anh đây giúp mỹ nhân đạt thành ước nguyện vậy.
Bàn về tình cảm anh dành cho Hạ Tuyền, thích à, chưa đến mức đó, chán ghét ư, cũng không đúng. Xưa giờ, anh không có sở thích tự đày đọa bản thân mà đi hôn kẻ mình ghét.
Anh đối với cô luôn có chút nuông chiều, dung túng. Sự nuông chiều, dung túng đó hiển nhiên không xuất phát từ tình cảm yêu thích, mà nghiêng về lòng hiếu kì, tò mò.
Anh hết sức tò mò về điểm giới hạn của cô gái này và bước tiếp theo trong kế hoạch của cô là gì, càng hiếu kì cô sẽ dùng biện pháp nào để "chiếm được anh" —— dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, dụ địch xâm nhập sao, do nhìn thấu được dụng ý này của cô nên mỗi lần hai người kề cận, anh đều lạnh lùng khước từ, không cho cô cơ hội tiến thêm bước nữa.
Từng có nhiều phụ nữ không từ thủ đoạn để dụ anh vào tròng, hòng chiếm được mọi thứ của anh, nhưng chưa người nào mang bên mình quá khứ rối ren, đau buồn như thế, lại sở hữu dáng vẻ thướt tha kiều mị, thêm cái tính cứng đầu cố chấp, nhìn chung rất mới mẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.