Chương 20
Tổng Công Đại Nhân
09/04/2016
Hứa Cách Phỉ sắp phát điên mất rồi.
Sau một ngày tất bật xử lí những chuyện rắc rối do Hạ Tuyền gây ra, cô ấy ngay lập tức xuất hiện trong nhà Hạ Tuyền với khuôn mặt không tí biểu cảm.
Hạ Tuyền phân vân không biết nên ăn nói thế nào cùng Hứa Cách Phỉ, cuối cùng quyết định giữ im lặng, ngồi gục đầu, đối diện với cô ấy.
Mã Nghĩ lén đưa mắt nhìn thoáng qua Hứa Cách Phỉ, rồi lo lắng nháy mắt với Hạ Tuyền, ý bảo cô chủ động mở miệng thừa nhận lỗi lầm trước.
Hạ Tuyền nhìn thấy tín hiệu từ Mã Nghĩ, song cô cảm thấy dù mình chủ động thừa nhận lỗi lầm cũng vô ích thôi. Cô và Hứa Cách Phỉ đã hợp tác suốt mấy năm trời, cho nên khá am hiểu tính tình chị ấy. Nếu hôm nay, cô chưa chạm đến điểm giới hạn của Hứa Cách Phỉ, chị ấy tuyệt đối sẽ không bực dọc tới độ này.
Hạ Tuyền trút hơi thở se sẽ, bỗng nhiên tự vấn chính mình, không biết sự cố chấp mê muội của mình là đúng đắn hay sai lầm? Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua lâu như vậy, có bao giờ cô được chiêm nghiệm niềm vui sướng đích thực chưa? Bởi vì cái mục tiêu đã định từ thuở niên thiếu, cô rốt cuộc đã phung phí bao nhiêu cơ hội được hạnh phúc, cũng như đánh mất bấy nhiêu người thật lòng quan tâm yêu thương cô đây?
Ngắm nhìn khuôn mặt Hứa Cách Phỉ hằn sâu vẻ mỏi mệt, Hạ Tuyền không kìm lòng được thốt lên: “Chị Phỉ, cho em xin lỗi.”
Hứa Cách Phỉ giơ tay ấn ấn thái dương, sau một lúc lâu mới hỏi: “Em thật sự mang thai?”
Hạ Tuyền mím môi không đáp, hai tay đang ôm chiếc gối bất thần siết chặt.
Hứa Cách Phỉ che ngực, nhắm mắt hít sâu, thoạt nhìn tựa như đang đứng chơi vơi bên bờ vực sụp đổ. Hạ Tuyền há miệng dợm lên tiếng, song Hứa Cách Phỉ đã vẫy vẫy tay, cất giọng phủ đầu: “Em còn muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không? Nếu như vẫn muốn thì bỏ cái thai ngay đi, chị sẽ thay em lo liệu những chuyện khác, đồng thời thông báo với giới truyền thông nhằm làm sáng tỏ mọi việc.”
Hạ Tuyền không chút do dự, đáp rành rọt: “Em muốn tiếp tục hoạt động, cũng muốn sinh đứa bé.”
Hứa Cách Phỉ cười nhạo một tiếng: “Hạ Tuyền, cô cho rằng cô là ai? Bộ cô không biết chuỗi lịch trình dài dằng dặc tiếp theo của mình hả? Nào là thu hình chương trình , rồi chuẩn bị quay phim , còn những hoạt động tuyên truyền quảng bá cho bộ phim nữa, chưa kể mấy hợp đồng quay quảng cáo đã kí kết từ trước, cô có khả năng bồi thường thiệt hại cho người ta không?”
Hạ Tuyền nhíu mày: “Chỗ đạo diễn Trần Quyền tự em nghĩ biện pháp, còn mấy hoạt động khác, nếu có thể lùi ngày được thì nhờ chị giúp em dàn xếp, nếu không được, thì em sẽ tiếp tục làm.”
“Cô định vác theo cái bụng chình ình đi dự họp báo tuyên truyền phim à?” Hứa Cách Phỉ nở nụ cười châm chọc, đay nghiến.
Hạ Tuyền im thin thít, tự biết mình đuối lí, không thể phản bác những lời nói bén nhọn của Hứa Cách Phỉ.
Nhìn dáng vẻ cố chấp đến mù quáng của cô gái mình tự tay dìu dắt, Hứa Cách Phỉ tựa hồ thấy lại hình ảnh của những ngày đầu hai người gặp gỡ.
Dạo ấy, Hạ Tuyền cũng từng khăng khăng khẳng định với cô rằng, nhất định em sẽ làm được. Lúc đó, Hứa Cách Phỉ khá thích bản tính táo bạo, ngoan cường của Hạ Tuyền, còn cảm thấy Hạ Tuyền rất thích hợp hoạt động trong ngành giải trí. Nào ngờ bây giờ, gậy ông đập lưng ông, lại có một ngày Hứa Cách Phỉ cô trở thành “nạn nhân” của cái tính cứng đầu cứng cổ của Hạ Tuyền.
“Chẳng lẽ cô đang vọng tưởng Lệ Tịnh Lương sẽ ngoan ngoãn chịu trách nhiệm với cô?” Hứa Cách Phỉ từ tốn phân tích lí lẽ, “Dựa theo thân phận và địa vị của anh ta, chẳng những sẽ không chịu trách nhiệm với cô và đứa bé, thậm chí còn có thể cưỡng ép cô phá thai cơ đấy. Hơn nữa, về số tiền phạt vi phạm hợp đồng, anh ta sẽ không gánh vác giúp cô dù chỉ một đồng đâu.”
“Dẫu có bị kiện ra tòa hay tán gia bại sản, em cũng không bao giờ từ bỏ con mình” Bàn tay cô vô thức che kín bụng, phô bày tư thế bảo hộ thai nhi.
Hứa Cách Phỉ đứng lên: “Đã vậy thì chị cũng không còn gì để nói với cô nữa, cô liệu mà xoay sở, giải quyết cho tốt đấy.” Lời hết, cô ấy cất gót bỏ đi một mạch, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Hạ Tuyền uể oải tựa lưng vô ghế, nhìn sang hướng Mã Nghĩ ngồi, phất phất tay: “Em giúp chị đi an ủi chị Phỉ đi, lần này đều do lỗi của chị, đừng để chị Phỉ vì sai lầm của chị mà tự trừng phạt mình.”
Mã Nghĩ thở dài ngao ngán, đứng dậy đuổi theo Hứa Cách Phỉ. Trong căn nhà chỉ còn lại một mình Hạ Tuyền. Cô lia mắt nhìn một lượt khắp các ngóc ngách bên trong, bắt đầu suy tính đến việc rao bán nó đi. Có hai nguyên nhân khiến cô quyết định như vậy. Thứ nhất, cô cần tiền để bồi thường vi phạm hợp đồng, cô ra nghề mới năm năm, thật sự chưa dành dụm tích cóp được nhiều. Thứ hai, giới báo chí đều biết rõ cô đang sống nơi đây, thành thử sẽ gây ảnh hưởng đến việc cô dưỡng thai, tốt nhất là cô nên tìm chỗ ở khác.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Hạ Tuyền hành động rất mau lẹ, cô nhanh chóng nhờ người môi giới rao bán căn nhà hộ mình. Tin tức phát ra không bao lâu đã truyền đến tai Lệ Tịnh Lương. Thủy Tu Tề báo cáo xong liền đứng qua một bên, chờ đợi ông chủ phân phó.
Tay Lệ Tịnh Lương quay bút rất điêu luyện và ưu nhã. Hôm nay, anh mặc bộ tây trang màu xanh đậm, nom hào hoa lịch lãm vô cùng. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong cởi hẳn hai nút ngay cổ, thấp thoáng nhìn thấy bộ ngực gầy gò mà rắn rỏi, cùng hàng xương quai xanh gợi cảm. Đứng trước hình ảnh đó, cho dù Thủy Tu Tề là đàn ông đích thực, cũng không nhịn được xuýt xoa tán thưởng, anh Lệ quả là người đàn ông tuấn tú phi phàm. Có điều, một người hoàn mỹ như vậy thì luôn ngự trị ở nơi cao vời vợi, không dễ dàng cùng người khác thân cận.
Đối với chuyện tình cảm, trước nay ông chủ của cậu vẫn có thể lạnh lùng dùng lí trí để cân đo đong đếm, một người đàn ông trơ lì cảm xúc đến thế, e rằng sẽ khiến phụ nữ chịu tổn thương sâu sắc.
Với trí tuệ minh mẫn của Lệ Tịnh Lương, chỉ cần anh động não một tí là có thể tường tận lí do Hạ Tuyền rao bán căn nhà. Anh thoáng đăm chiêu tư lự, rồi đặt cây bút xuống bàn, mở tập tài liệu ra xem xét, sau đó dùng ngữ điệu hời hợt nói: “Người ta bán nhà thì liên quan gì đến công ty chúng ta. Nhớ, sau này không cần báo cáo với tôi chuyện của cô ta nữa.”
Thủy Tu Tề nhướn đôi mắt kinh ngạc nhìn lên ông chủ. Lệ Tịnh Lương vẫn sụp mí, chăm chú đọc tài liệu, rất mau, tay anh lật sang trang kế tiếp, tuồng như không hề nói đùa.
“Dạ, em hiểu.” Thủy Tu Tề hậm hực ra khỏi văn phòng sếp tổng. Cậu vừa bước ra cửa thì trông thấy nhóm thư kí đang tụ tập chuyện trò rôm rả, cậu bèn nhăn mặt nhíu mày nhắc nhở, “Trong giờ làm việc nghiêm cấm bàn luận chuyện riêng tư.”
Một cô thư kí trong nhóm đang định cầm tờ báo giải trí đưa vô cho ông chủ xem, giờ thấy Thủy Tu Tề liền gọi: “Trợ lí Thủy mau tới đây xem đi, báo đăng tin Hạ Tuyền dính líu đến kiện tụng nè.”
Thủy Tu Tề hơi chau mày, đi qua cầm lấy tờ báo, nhìn thấy ngay mục tiêu điểm đăng tin tức về Hạ Tuyền với nội dung là, trước ”nghi vấn mang thai” của Hạ Tuyền, rất nhiều công ty quả quyết rằng cô đã vi phạm hợp đồng, nhất loạt bắt cô bồi thường thiệt hại. Tổng số tiền bồi thường là một con số kếch xù, chỉ e một minh tinh mới nổi lềnh phềnh như Hạ Tuyền không kham nổi.
“Có đưa vào cho ông chủ đọc không ạ?” Cô thư kí dè dặt hỏi.
Thủy Tu Tề gấp lại tờ báo: “Quăng đi, anh Lệ đã bảo, từ nay không cần báo cáo với anh ấy những chuyện liên quan Hạ Tuyền.”
Cô thư kí sửng sốt, lỡ buột miệng hỏi: “Lẽ nào đứa bé không phải là con anh Lệ?”
“Cô phát biểu linh tinh, bậy bạ kiểu gì thế?” Thủy Tu Tề trừng mắt lừ cô nàng, “Sao có thể là ông chủ được? Xem ra cô khao khát được sa thải lắm rồi.”
Cô thư kí lập tức cười hề hề, dốc sức lấy lòng Thủy Tu Tề, sau đó nhanh chóng lẻn về chỗ ngồi, bày ra bộ dáng cặm cụi làm việc, không dám chạy đi hóng chuyện lung tung nữa. Tờ báo kia vô tình bị hai người lãng quên, cứ nằm trơ trọi trên bàn, người nào tình cờ đi ngang qua, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy rõ rệt—— tin tức nổi bật chiếm gần hết nửa trang nhất tờ báo.
Làm xong công việc một ngày, Lệ Tịnh Lương thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Theo thường lệ, khi ra khỏi văn phòng, anh sẽ lịch sự chào tạm biệt mấy cô thư kí. Bấy giờ, anh nhã nhặn nghiêng đầu, gật nhẹ với các cô nàng, hành động này đã khiến tầm mắt anh lướt qua phần tiêu đề gây cấn.
Tuy nhiên, một giây sau, Lệ Tịnh Lương đã thu hồi ánh nhìn, rảo bước nhanh về hướng thang máy. Mấy cô thư kí ngơ ngẩn dõi mắt trông theo bóng hình tuấn mỹ của ông chủ, ai ấy đều tự mình cảm thán: tuy rằng mỗi ngày đều được ”bồi bổ” mắt, nhưng không thể tiến thêm một bước nữa, đáng tiếc thay, đáng tiếc thay.
Vì quyết định giữ lại đứa bé, nên Hạ Tuyền cực kì vất vả. Tạm thời bỏ qua chuyện bồi thường hợp đồng, chỉ tính riêng chuyện tìm nơi ở mới cũng khiến cô đau đầu nhức óc, hoặc là cô không ưng ý, hoặc là giá cả quá đắt.
Đến cuối cùng, vẫn là Hứa Cách Phỉ dang tay giúp đỡ cô. Cô ấy đã tìm hộ cô một căn phòng nhỏ trong tiểu khu gần hoa viên ở ngoại ô thành phố. Ngày chuyển nhà, Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ cũng đến phụ cô một tay. Hạ Tuyền đứng trước căn phòng lạ lẫm nhưng tràn ngập không khí ấm áp gia đình, lòng dập dờn nỗi xúc động khôn tả, nước mắt ngấp nghé bờ mi.
Hứa Cách Phỉ ngoái đầu, trông thấy vẻ mặt mít ướt của cô, không khỏi rùng mình, vuốt vuốt hai cánh tay: “Làm gì thế hả, cảm động à?”
Hạ Tuyền mím môi: “Chị Phỉ, em hư hỏng không nghe lời chị, mà chị vẫn quan tâm chiếu cố em.”
“Đã biết mình sai chưa?”
“Biết ạ.”
“Sinh xong đứa bé thì giấu kĩ cho chị, trở về tiếp tục kiếm tiền để cung phụng trả ơn chị đó.” Hứa Cách Phỉ nguýt cô.
Hạ Tuyền gật đầu lia lịa, nhìn y chang đứa bé đang rối rít nhận lỗi.
Hứa Cách Phỉ vươn tay xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đạo diễn Trần Quyền đã nhận lời chờ cô thêm vài tháng, chị cũng chẳng biết cô dùng cách nào thuyết phục được anh ta. Có điều, cô nhớ cẩn thận, dè chừng Ôn Minh Hạo, hình như cái cô tiểu thư kia đã dặn dò gã ta việc gì đấy. Chị sợ cô sinh đứa nhỏ xong sẽ bị đóng băng mất.”
“Không sao cả, chẳng phải vẫn còn bộ phim của đạo diễn Trần Quyền sao? Chừng đó thôi đã đủ tạo bàn đạp để em vươn lên lại.”
Hạ Tuyền tuyệt nhiên không thú nhận với Hứa Cách Phỉ chuyện mình chủ động gọi điện thương lượng cùng Diệp Hân, cô chỉ mỉm cười lấy lệ, tìm cách đánh trống lãng, sau đó tiếp tục thu dọn phòng.
Sắp xếp xong xuôi chỗ ở mới đâu ra đấy, Hạ Tuyền liền chuyên tâm xử lí vấn đề bồi thường hợp đồng. Thừa dịp bụng còn chưa lộ, Hứa Cách Phỉ tổ chức một buổi họp báo cho Hạ Tuyền, tại đây cô chính thức tuyên bố mình sẽ nghỉ ngơi một năm, nguyên nhân là do sức khỏe suy kiệt, phải nhập viện điều trị, sau cùng không quên phủ nhận tin tức mang thai gần đây.
Đứng trên tư cách là những người bạn thân thiết trong giới của Hạ Tuyền, Hà Yến và Chung Lập Dương đều lên tiếng cổ vũ động viên cô, đồng thời tuyên bố sẽ chờ đợi ngày cô tái xuất, trở về hợp tác tiếp cùng họ. Ngay cả người có cuộc sống kín tiếng như Vân Nhược Chu cũng ra mặt ủng hộ Hạ Tuyền. Anh nhắn nhủ cô hãy an tâm dưỡng bệnh, anh luôn đứng về phía cô. Nếu cần, anh cũng có thể góp một phần sức lực, giúp cô giải quyết chuyện bồi thường hợp đồng.
Dù Vân Nhược Chu đã đánh tiếng trước, thì Hạ Tuyền vẫn cương quyết khước từ. Mặc cho đang lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng, cô vẫn kiên trì với quyết định của mình. Vân Nhược Chu trước giờ luôn bày tỏ mong muốn được chính thức kết giao cùng cô, anh lại không mắc nợ gì cô hết. Cô đã thẳng thừng từ chối anh, thì không thể trơ trẽn kéo thêm phiền phức cho anh được.
Đã nhiều ngày nay, Lệ Tịnh Lương cố gắng dẹp bỏ hai chữ Hạ Tuyền ra khỏi đầu, chẳng qua không thu được kết quả mỹ mãn, mỗi ngày mở ti vi lên, những khi bấm nút chuyển kênh, anh đều bắt gặp tin tức nói về mấy chuyện lùm xùm của cô. Kể cả bàn tay anh cũng thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ, lúc nào cũng nấn ná lưu lại vài giây mới chuyển qua đài khác. Vì thế, anh cũng nắm rõ đến bảy tám phần sự vụ.
Trên màn hình, Hạ Tuyền bận váy liền thân màu đen, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác, mái tóc xõa hai bên vai, đeo kính bản to che gần hết khuôn mặt. Tuy vậy, sức hấp dẫn tự nhiên tỏa ra từ con người cô vẫn dư sức hạ gục mấy sinh vật giống đực.
Đôi tất chân bằng ren ôm sát cặp đùi thon dài, thẳng tắp của cô. Hừ, anh thầm phê phán, bên trên cô ăn vận thanh thuần đằm thắm, còn phía dưới lại là ác ma giả dạng.
Lệ Tịnh Lương vô thức cởi tây trang ném qua một bên, lát sau anh cảm thấy chỉ cởi hai cúc trên cổ áo thì vẫn nóng hừng hực, bèn cởi thêm hai cúc nữa, vòm ngực rắn chắc đậm vị nam tính liền hiển lộ hết ra ngoài.
Thoạt trông, Hạ Tuyền đang tiến từng bước để giải quyết công việc tồn đọng, song trên thực tế là nửa bước cũng khó nhích.
”Vi phạm” – một từ được cấu thành bởi hai tiếng đơn giản nhỏ bé, nhưng hậu quả nó mang lại thì hoàn toàn tương phản. Hậu quả của nó dính dáng đến hàng loạt vấn đề rối rắm. Không thiếu các công ty thừa nước đục thả câu, vừa cháy nhà liền lòi ra mặt chuột, lòng tham không đáy cố ý đẩy số tiền bồi thường lên mức cao ngất ngưỡng. Hạ Tuyền không chấp nhận, họ liền hăm dọa sẽ đưa vụ việc ra tòa.
Thời gian này, Hạ Tuyền đang mang bầu bì mà vẫn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi nơi, thân thể suy kiệt, sức khỏe theo đó cũng giảm sút đáng kể. Cô đi tới đâu cũng bị đám truyền thông bám đuôi theo tới đó, Hạ Tuyền thật sự cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi.
Lệ Tịnh Lương ngồi trong văn phòng, bàn tay thong thả lật giở tin tức viết về Hạ Tuyền. Đọc xong mấy dòng cuối cùng, anh nhấc điện thoại, bấm dãy số quen thuộc, Thủy Tu Tề lẹ làng nghe máy.
“Anh Lệ.”
“Đi liên hệ với những công ty mà Hạ Tuyền phải bồi thường thiệt hại, báo họ biết, số tiền đó tôi trả.”
Cặp mắt Thủy Tu Tề trợn trừng trợn trạo, khuôn mặt viết đầy ba chữ: khó tin quá, khó tin quá…. May mà hai người đang nói chuyện qua điện thoại, nên cậu tránh được một phen thất thố trước mặt ông chủ. Cậu bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, dùng âm điệu trấn tĩnh đáp lời Lệ Tịnh Lương, rồi mau mắn thực hiện nhiệm vụ anh giao phó. Kết quả là, cuộc sống Hạ Tuyền nhanh chóng chuyển biến chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, thình lình thanh nhàn tự tại quá đỗi. Liên tục mấy ngày tiếp theo, chẳng còn công ty nào khủng bố điện thoại cô nữa, kể cả mấy công ty đâm đơn kiện lên tòa cũng đột ngột rút lại hết.
Hạ Tuyền đang định gọi điện hỏi Hứa Cách Phỉ điều kì diệu gì đang xảy ra, thì Hứa Cách Phỉ đã gọi cho cô trước: “Chị bắt đầu nể em rồi đấy, bản lĩnh thật lớn, thủ đoạn vô biên, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ngay cả Lệ Tịnh Lương cũng bị em thu phục ngọt xớt.”
“… Chị Phỉ, ý chị là sao?”
“Còn sao với trăng gì nữa? Tập đoàn Mưu Thuật đã giúp em thanh toán toàn bộ số tiền vi phạm hợp đồng. Đúng là giàu nứt đố đổ vách thì mặc sức phung phí hòng lấy lòng người đẹp. Số tiền đó dư sức đè chết chị, đấy là còn chưa tính tới các khoản khai khống của mấy công ty ham chơi đểu, ấy thế mà anh ta chả thèm chớp mắt lấy một cái, chỉ giải quyết nhanh gọn lẹ trong vòng một nốt nhạc!”
Sau một ngày tất bật xử lí những chuyện rắc rối do Hạ Tuyền gây ra, cô ấy ngay lập tức xuất hiện trong nhà Hạ Tuyền với khuôn mặt không tí biểu cảm.
Hạ Tuyền phân vân không biết nên ăn nói thế nào cùng Hứa Cách Phỉ, cuối cùng quyết định giữ im lặng, ngồi gục đầu, đối diện với cô ấy.
Mã Nghĩ lén đưa mắt nhìn thoáng qua Hứa Cách Phỉ, rồi lo lắng nháy mắt với Hạ Tuyền, ý bảo cô chủ động mở miệng thừa nhận lỗi lầm trước.
Hạ Tuyền nhìn thấy tín hiệu từ Mã Nghĩ, song cô cảm thấy dù mình chủ động thừa nhận lỗi lầm cũng vô ích thôi. Cô và Hứa Cách Phỉ đã hợp tác suốt mấy năm trời, cho nên khá am hiểu tính tình chị ấy. Nếu hôm nay, cô chưa chạm đến điểm giới hạn của Hứa Cách Phỉ, chị ấy tuyệt đối sẽ không bực dọc tới độ này.
Hạ Tuyền trút hơi thở se sẽ, bỗng nhiên tự vấn chính mình, không biết sự cố chấp mê muội của mình là đúng đắn hay sai lầm? Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua lâu như vậy, có bao giờ cô được chiêm nghiệm niềm vui sướng đích thực chưa? Bởi vì cái mục tiêu đã định từ thuở niên thiếu, cô rốt cuộc đã phung phí bao nhiêu cơ hội được hạnh phúc, cũng như đánh mất bấy nhiêu người thật lòng quan tâm yêu thương cô đây?
Ngắm nhìn khuôn mặt Hứa Cách Phỉ hằn sâu vẻ mỏi mệt, Hạ Tuyền không kìm lòng được thốt lên: “Chị Phỉ, cho em xin lỗi.”
Hứa Cách Phỉ giơ tay ấn ấn thái dương, sau một lúc lâu mới hỏi: “Em thật sự mang thai?”
Hạ Tuyền mím môi không đáp, hai tay đang ôm chiếc gối bất thần siết chặt.
Hứa Cách Phỉ che ngực, nhắm mắt hít sâu, thoạt nhìn tựa như đang đứng chơi vơi bên bờ vực sụp đổ. Hạ Tuyền há miệng dợm lên tiếng, song Hứa Cách Phỉ đã vẫy vẫy tay, cất giọng phủ đầu: “Em còn muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không? Nếu như vẫn muốn thì bỏ cái thai ngay đi, chị sẽ thay em lo liệu những chuyện khác, đồng thời thông báo với giới truyền thông nhằm làm sáng tỏ mọi việc.”
Hạ Tuyền không chút do dự, đáp rành rọt: “Em muốn tiếp tục hoạt động, cũng muốn sinh đứa bé.”
Hứa Cách Phỉ cười nhạo một tiếng: “Hạ Tuyền, cô cho rằng cô là ai? Bộ cô không biết chuỗi lịch trình dài dằng dặc tiếp theo của mình hả? Nào là thu hình chương trình , rồi chuẩn bị quay phim , còn những hoạt động tuyên truyền quảng bá cho bộ phim nữa, chưa kể mấy hợp đồng quay quảng cáo đã kí kết từ trước, cô có khả năng bồi thường thiệt hại cho người ta không?”
Hạ Tuyền nhíu mày: “Chỗ đạo diễn Trần Quyền tự em nghĩ biện pháp, còn mấy hoạt động khác, nếu có thể lùi ngày được thì nhờ chị giúp em dàn xếp, nếu không được, thì em sẽ tiếp tục làm.”
“Cô định vác theo cái bụng chình ình đi dự họp báo tuyên truyền phim à?” Hứa Cách Phỉ nở nụ cười châm chọc, đay nghiến.
Hạ Tuyền im thin thít, tự biết mình đuối lí, không thể phản bác những lời nói bén nhọn của Hứa Cách Phỉ.
Nhìn dáng vẻ cố chấp đến mù quáng của cô gái mình tự tay dìu dắt, Hứa Cách Phỉ tựa hồ thấy lại hình ảnh của những ngày đầu hai người gặp gỡ.
Dạo ấy, Hạ Tuyền cũng từng khăng khăng khẳng định với cô rằng, nhất định em sẽ làm được. Lúc đó, Hứa Cách Phỉ khá thích bản tính táo bạo, ngoan cường của Hạ Tuyền, còn cảm thấy Hạ Tuyền rất thích hợp hoạt động trong ngành giải trí. Nào ngờ bây giờ, gậy ông đập lưng ông, lại có một ngày Hứa Cách Phỉ cô trở thành “nạn nhân” của cái tính cứng đầu cứng cổ của Hạ Tuyền.
“Chẳng lẽ cô đang vọng tưởng Lệ Tịnh Lương sẽ ngoan ngoãn chịu trách nhiệm với cô?” Hứa Cách Phỉ từ tốn phân tích lí lẽ, “Dựa theo thân phận và địa vị của anh ta, chẳng những sẽ không chịu trách nhiệm với cô và đứa bé, thậm chí còn có thể cưỡng ép cô phá thai cơ đấy. Hơn nữa, về số tiền phạt vi phạm hợp đồng, anh ta sẽ không gánh vác giúp cô dù chỉ một đồng đâu.”
“Dẫu có bị kiện ra tòa hay tán gia bại sản, em cũng không bao giờ từ bỏ con mình” Bàn tay cô vô thức che kín bụng, phô bày tư thế bảo hộ thai nhi.
Hứa Cách Phỉ đứng lên: “Đã vậy thì chị cũng không còn gì để nói với cô nữa, cô liệu mà xoay sở, giải quyết cho tốt đấy.” Lời hết, cô ấy cất gót bỏ đi một mạch, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Hạ Tuyền uể oải tựa lưng vô ghế, nhìn sang hướng Mã Nghĩ ngồi, phất phất tay: “Em giúp chị đi an ủi chị Phỉ đi, lần này đều do lỗi của chị, đừng để chị Phỉ vì sai lầm của chị mà tự trừng phạt mình.”
Mã Nghĩ thở dài ngao ngán, đứng dậy đuổi theo Hứa Cách Phỉ. Trong căn nhà chỉ còn lại một mình Hạ Tuyền. Cô lia mắt nhìn một lượt khắp các ngóc ngách bên trong, bắt đầu suy tính đến việc rao bán nó đi. Có hai nguyên nhân khiến cô quyết định như vậy. Thứ nhất, cô cần tiền để bồi thường vi phạm hợp đồng, cô ra nghề mới năm năm, thật sự chưa dành dụm tích cóp được nhiều. Thứ hai, giới báo chí đều biết rõ cô đang sống nơi đây, thành thử sẽ gây ảnh hưởng đến việc cô dưỡng thai, tốt nhất là cô nên tìm chỗ ở khác.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Hạ Tuyền hành động rất mau lẹ, cô nhanh chóng nhờ người môi giới rao bán căn nhà hộ mình. Tin tức phát ra không bao lâu đã truyền đến tai Lệ Tịnh Lương. Thủy Tu Tề báo cáo xong liền đứng qua một bên, chờ đợi ông chủ phân phó.
Tay Lệ Tịnh Lương quay bút rất điêu luyện và ưu nhã. Hôm nay, anh mặc bộ tây trang màu xanh đậm, nom hào hoa lịch lãm vô cùng. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong cởi hẳn hai nút ngay cổ, thấp thoáng nhìn thấy bộ ngực gầy gò mà rắn rỏi, cùng hàng xương quai xanh gợi cảm. Đứng trước hình ảnh đó, cho dù Thủy Tu Tề là đàn ông đích thực, cũng không nhịn được xuýt xoa tán thưởng, anh Lệ quả là người đàn ông tuấn tú phi phàm. Có điều, một người hoàn mỹ như vậy thì luôn ngự trị ở nơi cao vời vợi, không dễ dàng cùng người khác thân cận.
Đối với chuyện tình cảm, trước nay ông chủ của cậu vẫn có thể lạnh lùng dùng lí trí để cân đo đong đếm, một người đàn ông trơ lì cảm xúc đến thế, e rằng sẽ khiến phụ nữ chịu tổn thương sâu sắc.
Với trí tuệ minh mẫn của Lệ Tịnh Lương, chỉ cần anh động não một tí là có thể tường tận lí do Hạ Tuyền rao bán căn nhà. Anh thoáng đăm chiêu tư lự, rồi đặt cây bút xuống bàn, mở tập tài liệu ra xem xét, sau đó dùng ngữ điệu hời hợt nói: “Người ta bán nhà thì liên quan gì đến công ty chúng ta. Nhớ, sau này không cần báo cáo với tôi chuyện của cô ta nữa.”
Thủy Tu Tề nhướn đôi mắt kinh ngạc nhìn lên ông chủ. Lệ Tịnh Lương vẫn sụp mí, chăm chú đọc tài liệu, rất mau, tay anh lật sang trang kế tiếp, tuồng như không hề nói đùa.
“Dạ, em hiểu.” Thủy Tu Tề hậm hực ra khỏi văn phòng sếp tổng. Cậu vừa bước ra cửa thì trông thấy nhóm thư kí đang tụ tập chuyện trò rôm rả, cậu bèn nhăn mặt nhíu mày nhắc nhở, “Trong giờ làm việc nghiêm cấm bàn luận chuyện riêng tư.”
Một cô thư kí trong nhóm đang định cầm tờ báo giải trí đưa vô cho ông chủ xem, giờ thấy Thủy Tu Tề liền gọi: “Trợ lí Thủy mau tới đây xem đi, báo đăng tin Hạ Tuyền dính líu đến kiện tụng nè.”
Thủy Tu Tề hơi chau mày, đi qua cầm lấy tờ báo, nhìn thấy ngay mục tiêu điểm đăng tin tức về Hạ Tuyền với nội dung là, trước ”nghi vấn mang thai” của Hạ Tuyền, rất nhiều công ty quả quyết rằng cô đã vi phạm hợp đồng, nhất loạt bắt cô bồi thường thiệt hại. Tổng số tiền bồi thường là một con số kếch xù, chỉ e một minh tinh mới nổi lềnh phềnh như Hạ Tuyền không kham nổi.
“Có đưa vào cho ông chủ đọc không ạ?” Cô thư kí dè dặt hỏi.
Thủy Tu Tề gấp lại tờ báo: “Quăng đi, anh Lệ đã bảo, từ nay không cần báo cáo với anh ấy những chuyện liên quan Hạ Tuyền.”
Cô thư kí sửng sốt, lỡ buột miệng hỏi: “Lẽ nào đứa bé không phải là con anh Lệ?”
“Cô phát biểu linh tinh, bậy bạ kiểu gì thế?” Thủy Tu Tề trừng mắt lừ cô nàng, “Sao có thể là ông chủ được? Xem ra cô khao khát được sa thải lắm rồi.”
Cô thư kí lập tức cười hề hề, dốc sức lấy lòng Thủy Tu Tề, sau đó nhanh chóng lẻn về chỗ ngồi, bày ra bộ dáng cặm cụi làm việc, không dám chạy đi hóng chuyện lung tung nữa. Tờ báo kia vô tình bị hai người lãng quên, cứ nằm trơ trọi trên bàn, người nào tình cờ đi ngang qua, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy rõ rệt—— tin tức nổi bật chiếm gần hết nửa trang nhất tờ báo.
Làm xong công việc một ngày, Lệ Tịnh Lương thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Theo thường lệ, khi ra khỏi văn phòng, anh sẽ lịch sự chào tạm biệt mấy cô thư kí. Bấy giờ, anh nhã nhặn nghiêng đầu, gật nhẹ với các cô nàng, hành động này đã khiến tầm mắt anh lướt qua phần tiêu đề gây cấn.
Tuy nhiên, một giây sau, Lệ Tịnh Lương đã thu hồi ánh nhìn, rảo bước nhanh về hướng thang máy. Mấy cô thư kí ngơ ngẩn dõi mắt trông theo bóng hình tuấn mỹ của ông chủ, ai ấy đều tự mình cảm thán: tuy rằng mỗi ngày đều được ”bồi bổ” mắt, nhưng không thể tiến thêm một bước nữa, đáng tiếc thay, đáng tiếc thay.
Vì quyết định giữ lại đứa bé, nên Hạ Tuyền cực kì vất vả. Tạm thời bỏ qua chuyện bồi thường hợp đồng, chỉ tính riêng chuyện tìm nơi ở mới cũng khiến cô đau đầu nhức óc, hoặc là cô không ưng ý, hoặc là giá cả quá đắt.
Đến cuối cùng, vẫn là Hứa Cách Phỉ dang tay giúp đỡ cô. Cô ấy đã tìm hộ cô một căn phòng nhỏ trong tiểu khu gần hoa viên ở ngoại ô thành phố. Ngày chuyển nhà, Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ cũng đến phụ cô một tay. Hạ Tuyền đứng trước căn phòng lạ lẫm nhưng tràn ngập không khí ấm áp gia đình, lòng dập dờn nỗi xúc động khôn tả, nước mắt ngấp nghé bờ mi.
Hứa Cách Phỉ ngoái đầu, trông thấy vẻ mặt mít ướt của cô, không khỏi rùng mình, vuốt vuốt hai cánh tay: “Làm gì thế hả, cảm động à?”
Hạ Tuyền mím môi: “Chị Phỉ, em hư hỏng không nghe lời chị, mà chị vẫn quan tâm chiếu cố em.”
“Đã biết mình sai chưa?”
“Biết ạ.”
“Sinh xong đứa bé thì giấu kĩ cho chị, trở về tiếp tục kiếm tiền để cung phụng trả ơn chị đó.” Hứa Cách Phỉ nguýt cô.
Hạ Tuyền gật đầu lia lịa, nhìn y chang đứa bé đang rối rít nhận lỗi.
Hứa Cách Phỉ vươn tay xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đạo diễn Trần Quyền đã nhận lời chờ cô thêm vài tháng, chị cũng chẳng biết cô dùng cách nào thuyết phục được anh ta. Có điều, cô nhớ cẩn thận, dè chừng Ôn Minh Hạo, hình như cái cô tiểu thư kia đã dặn dò gã ta việc gì đấy. Chị sợ cô sinh đứa nhỏ xong sẽ bị đóng băng mất.”
“Không sao cả, chẳng phải vẫn còn bộ phim của đạo diễn Trần Quyền sao? Chừng đó thôi đã đủ tạo bàn đạp để em vươn lên lại.”
Hạ Tuyền tuyệt nhiên không thú nhận với Hứa Cách Phỉ chuyện mình chủ động gọi điện thương lượng cùng Diệp Hân, cô chỉ mỉm cười lấy lệ, tìm cách đánh trống lãng, sau đó tiếp tục thu dọn phòng.
Sắp xếp xong xuôi chỗ ở mới đâu ra đấy, Hạ Tuyền liền chuyên tâm xử lí vấn đề bồi thường hợp đồng. Thừa dịp bụng còn chưa lộ, Hứa Cách Phỉ tổ chức một buổi họp báo cho Hạ Tuyền, tại đây cô chính thức tuyên bố mình sẽ nghỉ ngơi một năm, nguyên nhân là do sức khỏe suy kiệt, phải nhập viện điều trị, sau cùng không quên phủ nhận tin tức mang thai gần đây.
Đứng trên tư cách là những người bạn thân thiết trong giới của Hạ Tuyền, Hà Yến và Chung Lập Dương đều lên tiếng cổ vũ động viên cô, đồng thời tuyên bố sẽ chờ đợi ngày cô tái xuất, trở về hợp tác tiếp cùng họ. Ngay cả người có cuộc sống kín tiếng như Vân Nhược Chu cũng ra mặt ủng hộ Hạ Tuyền. Anh nhắn nhủ cô hãy an tâm dưỡng bệnh, anh luôn đứng về phía cô. Nếu cần, anh cũng có thể góp một phần sức lực, giúp cô giải quyết chuyện bồi thường hợp đồng.
Dù Vân Nhược Chu đã đánh tiếng trước, thì Hạ Tuyền vẫn cương quyết khước từ. Mặc cho đang lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng, cô vẫn kiên trì với quyết định của mình. Vân Nhược Chu trước giờ luôn bày tỏ mong muốn được chính thức kết giao cùng cô, anh lại không mắc nợ gì cô hết. Cô đã thẳng thừng từ chối anh, thì không thể trơ trẽn kéo thêm phiền phức cho anh được.
Đã nhiều ngày nay, Lệ Tịnh Lương cố gắng dẹp bỏ hai chữ Hạ Tuyền ra khỏi đầu, chẳng qua không thu được kết quả mỹ mãn, mỗi ngày mở ti vi lên, những khi bấm nút chuyển kênh, anh đều bắt gặp tin tức nói về mấy chuyện lùm xùm của cô. Kể cả bàn tay anh cũng thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ, lúc nào cũng nấn ná lưu lại vài giây mới chuyển qua đài khác. Vì thế, anh cũng nắm rõ đến bảy tám phần sự vụ.
Trên màn hình, Hạ Tuyền bận váy liền thân màu đen, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác, mái tóc xõa hai bên vai, đeo kính bản to che gần hết khuôn mặt. Tuy vậy, sức hấp dẫn tự nhiên tỏa ra từ con người cô vẫn dư sức hạ gục mấy sinh vật giống đực.
Đôi tất chân bằng ren ôm sát cặp đùi thon dài, thẳng tắp của cô. Hừ, anh thầm phê phán, bên trên cô ăn vận thanh thuần đằm thắm, còn phía dưới lại là ác ma giả dạng.
Lệ Tịnh Lương vô thức cởi tây trang ném qua một bên, lát sau anh cảm thấy chỉ cởi hai cúc trên cổ áo thì vẫn nóng hừng hực, bèn cởi thêm hai cúc nữa, vòm ngực rắn chắc đậm vị nam tính liền hiển lộ hết ra ngoài.
Thoạt trông, Hạ Tuyền đang tiến từng bước để giải quyết công việc tồn đọng, song trên thực tế là nửa bước cũng khó nhích.
”Vi phạm” – một từ được cấu thành bởi hai tiếng đơn giản nhỏ bé, nhưng hậu quả nó mang lại thì hoàn toàn tương phản. Hậu quả của nó dính dáng đến hàng loạt vấn đề rối rắm. Không thiếu các công ty thừa nước đục thả câu, vừa cháy nhà liền lòi ra mặt chuột, lòng tham không đáy cố ý đẩy số tiền bồi thường lên mức cao ngất ngưỡng. Hạ Tuyền không chấp nhận, họ liền hăm dọa sẽ đưa vụ việc ra tòa.
Thời gian này, Hạ Tuyền đang mang bầu bì mà vẫn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi nơi, thân thể suy kiệt, sức khỏe theo đó cũng giảm sút đáng kể. Cô đi tới đâu cũng bị đám truyền thông bám đuôi theo tới đó, Hạ Tuyền thật sự cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi.
Lệ Tịnh Lương ngồi trong văn phòng, bàn tay thong thả lật giở tin tức viết về Hạ Tuyền. Đọc xong mấy dòng cuối cùng, anh nhấc điện thoại, bấm dãy số quen thuộc, Thủy Tu Tề lẹ làng nghe máy.
“Anh Lệ.”
“Đi liên hệ với những công ty mà Hạ Tuyền phải bồi thường thiệt hại, báo họ biết, số tiền đó tôi trả.”
Cặp mắt Thủy Tu Tề trợn trừng trợn trạo, khuôn mặt viết đầy ba chữ: khó tin quá, khó tin quá…. May mà hai người đang nói chuyện qua điện thoại, nên cậu tránh được một phen thất thố trước mặt ông chủ. Cậu bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, dùng âm điệu trấn tĩnh đáp lời Lệ Tịnh Lương, rồi mau mắn thực hiện nhiệm vụ anh giao phó. Kết quả là, cuộc sống Hạ Tuyền nhanh chóng chuyển biến chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, thình lình thanh nhàn tự tại quá đỗi. Liên tục mấy ngày tiếp theo, chẳng còn công ty nào khủng bố điện thoại cô nữa, kể cả mấy công ty đâm đơn kiện lên tòa cũng đột ngột rút lại hết.
Hạ Tuyền đang định gọi điện hỏi Hứa Cách Phỉ điều kì diệu gì đang xảy ra, thì Hứa Cách Phỉ đã gọi cho cô trước: “Chị bắt đầu nể em rồi đấy, bản lĩnh thật lớn, thủ đoạn vô biên, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ngay cả Lệ Tịnh Lương cũng bị em thu phục ngọt xớt.”
“… Chị Phỉ, ý chị là sao?”
“Còn sao với trăng gì nữa? Tập đoàn Mưu Thuật đã giúp em thanh toán toàn bộ số tiền vi phạm hợp đồng. Đúng là giàu nứt đố đổ vách thì mặc sức phung phí hòng lấy lòng người đẹp. Số tiền đó dư sức đè chết chị, đấy là còn chưa tính tới các khoản khai khống của mấy công ty ham chơi đểu, ấy thế mà anh ta chả thèm chớp mắt lấy một cái, chỉ giải quyết nhanh gọn lẹ trong vòng một nốt nhạc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.