Chương 12
Julie Garwood
11/07/2020
Jilly đi vòng quanh chiếc ghế đá ẩn mình trong
hòn giả sơn nhìn ra mặt hồ yên tịnh. Chị ta
dừng lại để nhìn người huấn luyện viên thể dục
mặc áo quần tập thể dục màu trắng hướng dẫn
cho học viên bài tập xưa cũ. Người giáo viên thì
rất duyên dáng, nhưng các học viên thì cử động
cứng ngắt, vụng về, rõ ràng họ mới bắt đầu
nhập môn.
Chị ta đi tiếp đến chỗ Monk đậu chiếc Mercedes
đa năng. Nhìn chỗ nào chị cũng thấy hoa nở.
Thậm chí phía sau bãi đậu xe cũng có những
luống hoa lớn. Utopia thật là một nơi tuyệt vời,
có lẽ khi công việc này đã kết thúc, thế nào chị
cũng đến đây nghỉ ngơi, hưởng thụ một tuần.
Khi chị ta vừa ngồi vào chiếc xe hơi mới, thì
điện thoại của chị reo. Chị ta đợi Monk gọi điện
di động đến cho chị, nên chuông mới reo một
hồi là chị trả lời điện thoại liền:
- Chào anh yêu.
Monk cười. Hắn thích cái giọng cười ồ ồ của chị
và thích giọng thì thào trìu mến bên tai. Hắn
hỏi:
- Cô ta đến chưa?
- Rồi, em vừa chỉ đường cho nó đi rồi, và hiện
em đang lên đường đây. Em sẽ đi theo con
đường tắt mà anh đã chỉ cho em, em sẽ đến
đấy trước nó 40 phút.
- Nói chuyện với con gái em có vui không?
- Ồ, rất tuyệt. Nó sợ. Cám ơn anh rất nhiều,
nhờ anh mà em mới có cơ hội này. Tuy nhiên,
có một điều khiến em lo.
- Điều gì thế?
- Avery không đi một mình.
- Sao? – Hắn hỏi, giọng kinh ngạc. – Ai đi với nó?
- Một thằng đàn ông. -- Chị ta trả lời. Chỉnh lại
máy điện thoại cho ngay lỗ tai, chị ta cho xe
chạy khỏi bãi đỗ. – Chắc là người tình của nó. --
Chị ta nói tiếp. – Em phải buộc thằng ấy đi theo
nó luôn vì hắn biết chuyện Carrie mất tích. Hắn
đi theo Avery vào văn phòng quản lý. Em làm
thế có đúng không?
Hắn biết chị ta muốn được an toàn.
- Đúng, em làm thế là rất đúng. Em có biết hắn
tên gì không? Em có biết gì về thằng ấy không?
- Không. -- Chị ta đáp. – Em định hỏi người thư
ký hay viên quản lý, nhưng em nghĩ nên đợi hỏi
ý kiến của anh trước đã. Anh có muốn em quay
lại để hỏi cho biết hắn là ai không?
- Thôi, thôi, không cần. Em phải cẩn thận mới
được. Em quá đẹp, mọi người chắc đều nhớ
em… và em lại giống Avery nữa. Anh sẽ tìm ra
hắn là ai.
- Đúng, phải đấy. Anh có chuẩn bị cho cả hai
đứa không?
- Kế hoạch phải thay đổi.
- Ồ sao thế?
- Nhà hàng bên sông mở cửa bán, anh sợ việc
buôn bán sẽ tấp nập người vào ra. Từ sáng sớm
đã có người vào ra mua bán rồi và tình hình
như thế này chắc sẽ diễn ra suốt ngày.
- Sao có thể như thế được? – Chị ta nói lớn. –
Anh đã kiểm tra rồi. Chủ nhân của cửa hàng bị
gấu cắn, ít ra cũng tuần sau mới xuất viện. Anh
đã kiểm tra rồi cơ mà.
Chị ta trở nên lo lắng. Hắn vội trấn an:
- Sẽ ổn thôi, em đừng lo.
Nhưng chị ta vẫn không yên tâm. Chị ta hỏi
tiếp:
- Nhưng làm sao nhà hàng mở cửa được?
- Người em họ của ông Arkansas sáng nay mở
cửa nhà hàng. Chắc người chủ gọi anh ta đến.
Nhưng không thành vấn đề. -- Hắn trấn an chị.
– Chúng ta chỉ có việc thực hiện kế hoạch B
thôi. Em nhớ là khi anh làm công việc gì anh
đều có hai phương án trong óc.
- Em nhớ. -- Chị ta đáp, vẻ nhẹ nhõm. – Anh
rất thông minh, anh yêu à.
Chỉ được khen ngợi một chút thôi là hắn muốn
làm cho chị hài lòng thêm nữa.
Bỗng chị ta vội vã hỏi:
- Này anh, cái gối có chiếc khăn quàng đỏ của
Carrie có cần nằm trên quầy không?
- Không, nhưng bây giờ không thành vấn đề. --
Hắn đáp. Hắn đã suy nghĩ đến chuyện này rất
kỹ. Kế hoạch ban đầu là dụ Avery vào nhà hàng
bằng cách để chiếc phong bì dày lớn có tên cô
trên mặt quầy bên cạnh cửa sổ, để cô có thế
thấy khi nhìn vào trong nhà hàng. Thế nào cô
cũng ngạc nhiên và sẽ đi vào trong nhà hàng.
Monk sẽ đợi cô ở trong ấy, và sau khi giết cô
xong, hắn sẽ đem chôn xác cô trong rừng, phía
sau cửa hàng chừng 100 mét. Hắn đã bỏ công
đào huyệt rồi, hắn nghĩ cái huyệt sâu có thể
chôn đủ cả tình nhân của cô luôn, nhưng bây
giờ nhà hàng đã mở cửa lại rồi, lượng khách sẽ
vào ra tấp nập. Monk nghĩ không thể nào giết cô
trong nhà hàng được.
- Em có mang theo cái gì của Carrie đấy chứ? –
Hắn hỏi.
- Có, em để trong xách của em.
- Tốt. -- Hắn khen. – Chúng ta sẽ dùng cái ví ấy.
- Anh đã hứa để em giúp anh, phải không? –
Chị ta nhắc hắn.
Làm sao hắn từ chối chị ta được? Nếu chị muốn
ở tại suối nước khoáng để việc này cho hắn làm,
thì chắc cũng dễ dàng thôi. Jilly đã làm cho hắn
mê mẩn, hắn sẽ làm bất cứ cái gì chị ta muốn,
nhưng chị ta muốn tham gia với hắn cho vui.
Đêm qua hắn đã nói chị cho nổ tung ngôi nhà,
nhưng chị không nghe lời hắn. Chị ta muốn cô
em gái của chị thức dậy để biết ai đã giết cô và
tại sao lại giết.
Monk không thích rời khỏi chị ta, nhưng hắn
không thể có mặt hai nơi cùng lúc, và sự xuất
hiện bất ngờ của Avery đã làm cho hắn phải
thay đổi kế hoạch. Hắn không để cho Jilly biết
kế hoạch thay đổi vào phút chót này đã gây cho
hắn bất an, lo lắng, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ
ra phương án thay thế, nên hắn cảm thấy tự tin
trở lại. Hắn ước chi có nhiều thì giờ hơn để thực
hiện kế hoạch mới, nhưng không thể có được.
- Anh yêu ơi có nghe em không? Em có thể giúp
anh chứ, phải không?
Hắn không còn phân vân đắn đo gì nữa. Hắn
đáp:
- Phải, dĩ nhiên em có thể giúp anh. Tại sao em
muốn nói chuyện lại với Avery?
Chị ta cười, đáp:
- Ồ, em thích thế. Em sẽ đi nhanh đến gặp anh
đây. Em đang ở trên con đường nhỏ mà anh đã
tìm ra. Sẽ không lâu nữa đâu. Khi em đến đó,
anh phải nói cho em biết em phải nói gì với nó,
không muốn làm hỏng việc lại nữa, như lần em
đã vấp phải ở Virginia, khi em lấy xe của bà già
ấy.
- Thôi, em hãy bình tĩnh, đừng nghĩ đến chuyện
ấy nữa. Nhân vô thập toàn. Vả lại, em là lính
mới. -- Hắn cười khúc khích. – Phạm vài lỗi lầm
là chuyện thường.
- Em chỉ muốn làm anh vui lòng thôi, em nghĩ
nếu anh làm cho nó không di động được thì
chắc công việc của anh sẽ dễ dàng hơn. Anh có
thể xông vào nhà nó và giết nó trong nhà. Em
nghĩ anh có thể làm công việc này giống như vào
ăn trộm thôi.
Họ nói chuyện thế này ít ra cũng mười lần rồi,
và mỗi lần như thế là hắn cố trấn an chị rằng
hắn đã quên chuyện sai lầm của chị ta rồi. Đáng
ra chị ta không nên lấy xe đuổi theo Avery như
thế, không những chỉ vì làm thế sẽ rất nguy
hiểm cho chị thôi, và rất có thể Avery giết chị
cũng nên. Jilly rất tự hào về công việc tìm kiếm
rất tài tình của mình. Chị ta đã quan sát, tìm
hiểu, khám phá ra được chiếc xe Cadillac của bà
già không bao giờ được bà ta lái đi, và chị đã
tìm cách để lẻn vào phòng bà, ăn cắp chìa khóa
xe rất tài tình. Chị ta còn làm một việc rất vui
nữa, là mặc áo quần của nữ cảnh sát viên, đi
thu tiền quỹ của Hội Góa Phụ.
Thế nhưng Jilly không nghĩ đến kế hoạch thông
suốt, vì nếu khi ấy mà chị ta giết chết Avery thì
thế nào Carrie cũng hủy bỏ kế hoạch đi nghỉ hè.
Nghĩ thế, Jilly thấy ân hận. Bây giờ việc gì chị
cũng hỏi ý kiến hắn trước đã, để khỏi làm
những việc thiếu suy nghĩ. Hắn thích thái độ chị
ta ngước mắt nhìn hắn, tin tưởng hắn để biết
việc gì là đúng đắn nhất.
Hắn lên tiếng:
- Hẹn gặp em tại chỗ chúng ta ấn định. Bây giờ
em hãy nghe để nhớ những điều phải làm.
Chị ta lắng nghe, vẻ mặt càng lúc càng có vẻ
phấn khích khi nghe hắn dặn dò các chi tiết. Khi
hắn nói xong, chị ta cười khúc khích và nói:
- Tuyệt vời, anh yêu. Quá hoàn hảo.
hòn giả sơn nhìn ra mặt hồ yên tịnh. Chị ta
dừng lại để nhìn người huấn luyện viên thể dục
mặc áo quần tập thể dục màu trắng hướng dẫn
cho học viên bài tập xưa cũ. Người giáo viên thì
rất duyên dáng, nhưng các học viên thì cử động
cứng ngắt, vụng về, rõ ràng họ mới bắt đầu
nhập môn.
Chị ta đi tiếp đến chỗ Monk đậu chiếc Mercedes
đa năng. Nhìn chỗ nào chị cũng thấy hoa nở.
Thậm chí phía sau bãi đậu xe cũng có những
luống hoa lớn. Utopia thật là một nơi tuyệt vời,
có lẽ khi công việc này đã kết thúc, thế nào chị
cũng đến đây nghỉ ngơi, hưởng thụ một tuần.
Khi chị ta vừa ngồi vào chiếc xe hơi mới, thì
điện thoại của chị reo. Chị ta đợi Monk gọi điện
di động đến cho chị, nên chuông mới reo một
hồi là chị trả lời điện thoại liền:
- Chào anh yêu.
Monk cười. Hắn thích cái giọng cười ồ ồ của chị
và thích giọng thì thào trìu mến bên tai. Hắn
hỏi:
- Cô ta đến chưa?
- Rồi, em vừa chỉ đường cho nó đi rồi, và hiện
em đang lên đường đây. Em sẽ đi theo con
đường tắt mà anh đã chỉ cho em, em sẽ đến
đấy trước nó 40 phút.
- Nói chuyện với con gái em có vui không?
- Ồ, rất tuyệt. Nó sợ. Cám ơn anh rất nhiều,
nhờ anh mà em mới có cơ hội này. Tuy nhiên,
có một điều khiến em lo.
- Điều gì thế?
- Avery không đi một mình.
- Sao? – Hắn hỏi, giọng kinh ngạc. – Ai đi với nó?
- Một thằng đàn ông. -- Chị ta trả lời. Chỉnh lại
máy điện thoại cho ngay lỗ tai, chị ta cho xe
chạy khỏi bãi đỗ. – Chắc là người tình của nó. --
Chị ta nói tiếp. – Em phải buộc thằng ấy đi theo
nó luôn vì hắn biết chuyện Carrie mất tích. Hắn
đi theo Avery vào văn phòng quản lý. Em làm
thế có đúng không?
Hắn biết chị ta muốn được an toàn.
- Đúng, em làm thế là rất đúng. Em có biết hắn
tên gì không? Em có biết gì về thằng ấy không?
- Không. -- Chị ta đáp. – Em định hỏi người thư
ký hay viên quản lý, nhưng em nghĩ nên đợi hỏi
ý kiến của anh trước đã. Anh có muốn em quay
lại để hỏi cho biết hắn là ai không?
- Thôi, thôi, không cần. Em phải cẩn thận mới
được. Em quá đẹp, mọi người chắc đều nhớ
em… và em lại giống Avery nữa. Anh sẽ tìm ra
hắn là ai.
- Đúng, phải đấy. Anh có chuẩn bị cho cả hai
đứa không?
- Kế hoạch phải thay đổi.
- Ồ sao thế?
- Nhà hàng bên sông mở cửa bán, anh sợ việc
buôn bán sẽ tấp nập người vào ra. Từ sáng sớm
đã có người vào ra mua bán rồi và tình hình
như thế này chắc sẽ diễn ra suốt ngày.
- Sao có thể như thế được? – Chị ta nói lớn. –
Anh đã kiểm tra rồi. Chủ nhân của cửa hàng bị
gấu cắn, ít ra cũng tuần sau mới xuất viện. Anh
đã kiểm tra rồi cơ mà.
Chị ta trở nên lo lắng. Hắn vội trấn an:
- Sẽ ổn thôi, em đừng lo.
Nhưng chị ta vẫn không yên tâm. Chị ta hỏi
tiếp:
- Nhưng làm sao nhà hàng mở cửa được?
- Người em họ của ông Arkansas sáng nay mở
cửa nhà hàng. Chắc người chủ gọi anh ta đến.
Nhưng không thành vấn đề. -- Hắn trấn an chị.
– Chúng ta chỉ có việc thực hiện kế hoạch B
thôi. Em nhớ là khi anh làm công việc gì anh
đều có hai phương án trong óc.
- Em nhớ. -- Chị ta đáp, vẻ nhẹ nhõm. – Anh
rất thông minh, anh yêu à.
Chỉ được khen ngợi một chút thôi là hắn muốn
làm cho chị hài lòng thêm nữa.
Bỗng chị ta vội vã hỏi:
- Này anh, cái gối có chiếc khăn quàng đỏ của
Carrie có cần nằm trên quầy không?
- Không, nhưng bây giờ không thành vấn đề. --
Hắn đáp. Hắn đã suy nghĩ đến chuyện này rất
kỹ. Kế hoạch ban đầu là dụ Avery vào nhà hàng
bằng cách để chiếc phong bì dày lớn có tên cô
trên mặt quầy bên cạnh cửa sổ, để cô có thế
thấy khi nhìn vào trong nhà hàng. Thế nào cô
cũng ngạc nhiên và sẽ đi vào trong nhà hàng.
Monk sẽ đợi cô ở trong ấy, và sau khi giết cô
xong, hắn sẽ đem chôn xác cô trong rừng, phía
sau cửa hàng chừng 100 mét. Hắn đã bỏ công
đào huyệt rồi, hắn nghĩ cái huyệt sâu có thể
chôn đủ cả tình nhân của cô luôn, nhưng bây
giờ nhà hàng đã mở cửa lại rồi, lượng khách sẽ
vào ra tấp nập. Monk nghĩ không thể nào giết cô
trong nhà hàng được.
- Em có mang theo cái gì của Carrie đấy chứ? –
Hắn hỏi.
- Có, em để trong xách của em.
- Tốt. -- Hắn khen. – Chúng ta sẽ dùng cái ví ấy.
- Anh đã hứa để em giúp anh, phải không? –
Chị ta nhắc hắn.
Làm sao hắn từ chối chị ta được? Nếu chị muốn
ở tại suối nước khoáng để việc này cho hắn làm,
thì chắc cũng dễ dàng thôi. Jilly đã làm cho hắn
mê mẩn, hắn sẽ làm bất cứ cái gì chị ta muốn,
nhưng chị ta muốn tham gia với hắn cho vui.
Đêm qua hắn đã nói chị cho nổ tung ngôi nhà,
nhưng chị không nghe lời hắn. Chị ta muốn cô
em gái của chị thức dậy để biết ai đã giết cô và
tại sao lại giết.
Monk không thích rời khỏi chị ta, nhưng hắn
không thể có mặt hai nơi cùng lúc, và sự xuất
hiện bất ngờ của Avery đã làm cho hắn phải
thay đổi kế hoạch. Hắn không để cho Jilly biết
kế hoạch thay đổi vào phút chót này đã gây cho
hắn bất an, lo lắng, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ
ra phương án thay thế, nên hắn cảm thấy tự tin
trở lại. Hắn ước chi có nhiều thì giờ hơn để thực
hiện kế hoạch mới, nhưng không thể có được.
- Anh yêu ơi có nghe em không? Em có thể giúp
anh chứ, phải không?
Hắn không còn phân vân đắn đo gì nữa. Hắn
đáp:
- Phải, dĩ nhiên em có thể giúp anh. Tại sao em
muốn nói chuyện lại với Avery?
Chị ta cười, đáp:
- Ồ, em thích thế. Em sẽ đi nhanh đến gặp anh
đây. Em đang ở trên con đường nhỏ mà anh đã
tìm ra. Sẽ không lâu nữa đâu. Khi em đến đó,
anh phải nói cho em biết em phải nói gì với nó,
không muốn làm hỏng việc lại nữa, như lần em
đã vấp phải ở Virginia, khi em lấy xe của bà già
ấy.
- Thôi, em hãy bình tĩnh, đừng nghĩ đến chuyện
ấy nữa. Nhân vô thập toàn. Vả lại, em là lính
mới. -- Hắn cười khúc khích. – Phạm vài lỗi lầm
là chuyện thường.
- Em chỉ muốn làm anh vui lòng thôi, em nghĩ
nếu anh làm cho nó không di động được thì
chắc công việc của anh sẽ dễ dàng hơn. Anh có
thể xông vào nhà nó và giết nó trong nhà. Em
nghĩ anh có thể làm công việc này giống như vào
ăn trộm thôi.
Họ nói chuyện thế này ít ra cũng mười lần rồi,
và mỗi lần như thế là hắn cố trấn an chị rằng
hắn đã quên chuyện sai lầm của chị ta rồi. Đáng
ra chị ta không nên lấy xe đuổi theo Avery như
thế, không những chỉ vì làm thế sẽ rất nguy
hiểm cho chị thôi, và rất có thể Avery giết chị
cũng nên. Jilly rất tự hào về công việc tìm kiếm
rất tài tình của mình. Chị ta đã quan sát, tìm
hiểu, khám phá ra được chiếc xe Cadillac của bà
già không bao giờ được bà ta lái đi, và chị đã
tìm cách để lẻn vào phòng bà, ăn cắp chìa khóa
xe rất tài tình. Chị ta còn làm một việc rất vui
nữa, là mặc áo quần của nữ cảnh sát viên, đi
thu tiền quỹ của Hội Góa Phụ.
Thế nhưng Jilly không nghĩ đến kế hoạch thông
suốt, vì nếu khi ấy mà chị ta giết chết Avery thì
thế nào Carrie cũng hủy bỏ kế hoạch đi nghỉ hè.
Nghĩ thế, Jilly thấy ân hận. Bây giờ việc gì chị
cũng hỏi ý kiến hắn trước đã, để khỏi làm
những việc thiếu suy nghĩ. Hắn thích thái độ chị
ta ngước mắt nhìn hắn, tin tưởng hắn để biết
việc gì là đúng đắn nhất.
Hắn lên tiếng:
- Hẹn gặp em tại chỗ chúng ta ấn định. Bây giờ
em hãy nghe để nhớ những điều phải làm.
Chị ta lắng nghe, vẻ mặt càng lúc càng có vẻ
phấn khích khi nghe hắn dặn dò các chi tiết. Khi
hắn nói xong, chị ta cười khúc khích và nói:
- Tuyệt vời, anh yêu. Quá hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.