Quyển 1 - Chương 6: Con mắt của Frasell Đại Đế
Độc Ẩm
08/11/2013
Đêm tối, thành phố lại chìm vào ánh đèn hoa lệ, những con đường lớn tràn ngập xe cộ, những con người hối hả đi lại trong đêm.
Đối lập hoàn toàn với ánh đèn đuốc hoa lệ phù phiếm, một khu nhà ổ chuột nghèo nàn rách nát, rách rưởi chất thành từng đống, mùi hôi thối bốc lên có thể làm chết người vì ngạt thở, đám chuột cống béo mập như mèo con chạy qua chạy lại, không kiêng nể gì kêu ầm ỹ.
Đột nhiên, một vật nặng bị ném vào đống rác ven đường làm đám chuột hoảng hốt chạy bốn phía. Sau đó, vài bóng người cao lớn, trong bóng đêm tàn thuốc đỏ rực lập lòe, chậm rãi bước đến trước đống rác. Đám người từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi những sắc mặt dữ tợn xấu xí, nhưng bọn chúng lại mặc đồng phục học sinh.
- He he, thằng này yếu thật đấy! – Một gã côn đồ trong đám đạp vào bụng người bị ném vào đống rác, cười rộ lên.
- Thôi đi mày. Nó bé tý như thế, nhỡ chết người là mệt đấy! – Một gã khác khạc đờm nói.
- Mẹ kiếp! Thằng này nghèo rớt mùng tơi thế không biết, mò khắp cả người có mỗi 20 ngàn! Biết thế đi tìm thằng khác!
Gã côn đồ xách cổ áo thiếu niên lên, hung hăng đe dọa:
- Ngày mai phải mang cho các anh 200 ngàn, nghe chưa thằng ôn con?!
Thân hình thiếu niên gầy yếu, khuôn mặt xanh tím sưng phù, nhìn không ra bộ dạng vốn có, muốn nói chuyện cũng không đủ sức, chỉ có thể liên tục ho khan, thi thoảng hộc ra một ít nước bọt lẫn máu, cực kỳ thê thảm.
- Nhớ đấy! Ngày mai mà không có thì mày no đòn với các anh!
Đám côn đồ buông lời đe dọa, ném thiếu niên vào đống rác, lại đạp thêm mấy cái, sau đó mới thỏa mãn rời đi.
Con đường nửa sáng nửa tối lại lâm vào tĩnh lặng, đứng ở xa chỉ nhìn thấy hai bàn chân mang đôi giày thể thao cũ nát thò ra khỏi đống rác, cả người thiếu niên đã bị đống rác bao phủ, mùi hôi thối xông vào mũi, nhưng thiếu niên thậm chí không còn sức để bò ra khỏi nơi này, chỉ có thể nằm đó thở hồng hộc.
Lũ khốn nạn…
Thiếu niên híp đôi mắt bị đánh sưng đen, lóe ra một chút ánh sáng lạnh, chăm chú nhìn nhành cây lơ lửng trên cao. Hắn có thể cảm giác rõ ràng đám chuột cống vờn quanh mình, có con to gan dám nhảy lên người hắn, dường như đang khiêu khích, nhưng hắn không có sức để ý đến đám chuột cống thối hoắc đó.
Nếu như hắn có sức mạnh…
Mẹ kiếp…!
Chợt thiếu niên nghe được tiếng bước chân chậm chạp đến gần, tiếng người nói như hát, thanh âm thật dễ nghe. Nhưng qua tiếng bước chân và thanh âm, hắn biết chỉ có một người đến. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì đây con đường trong khu ổ chuột, rách nát và tăm tối, không có bao nhiêu người sẽ qua lại chỗ này. Mỗi khi đêm xuống, con đường này luôn vắng tanh, cho nên thành địa điểm lý tưởng của đám nghiện hút và bọn lưu manh côn đồ thích bắt nạt người.
Chỉ hy vọng người đến không phải là côn đồ hay con nghiện. Mặc dù thiếu niên biết hy vọng này rất nhỏ nhoi, nhưng hắn vẫn mong nó thành sự thật.
Hy vọng có người thiện tâm, có thể cứu hắn lúc này.
- Garen, thật sự ở đây có người chứ? Cậu đừng đùa tôi, cái chốn này thật là tồi tệ! Nó còn tệ hơn cả Làng Quỷ!
Thanh âm của một người đàn ông trẻ tuổi, thật sự là rất dễ nghe, anh ta nói như hát, giọng nói thấm lòng người, không hiểu khiến thiếu niên cảm thấy dễ chịu, say đắm.
- Chỗ kia!
Lại một thanh âm khác, nhưng có vẻ lạnh như băng, giống như giọng nói được lập trình sẵn cho máy móc, cứng nhắc đến vô cảm.
Kỳ lạ… Rõ ràng chỉ nghe được một tiếng bước chân, tại sao lại có giọng nói của hai người? Chẳng nhẽ mình nghe nhầm?
- À tôi thấy rồi! Sao lại nằm ở đó nhỉ? Trong đống rác à? Sở thích thật quái dị! – Người thanh niên kia nói tiếp, mặc dù anh ta cứ lảm nhảm liên tục như vậy, nhưng lại không khiến người khác phật lòng chút nào.
Xuất hiện trong tầm mắt của thiếu niên là một người kỳ lạ. Thiếu niên cứ nghĩ mình nhìn nhầm, có lẽ là bị đánh cho choáng váng đầu óc rồi, nhưng sau khi tỉnh lại, thiếu niên biết, không phải mơ, người kia là thật.
Đó là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, nhưng lại kỳ dị khiến người ta cảm thấy dễ chịu, hơn nữa thanh âm như hát, thật dễ khiến người ta chìm đắm trong lời nói của anh ta. Mái tóc màu tông sáng dài ngang vai, mũ rơm rộng vành như chiếc mũ của các ngư dân vùng biển, tay xách một chiếc vali vải màu xám đã mài mòn khắp tám góc, trên vali vẽ đầy những hình thù kỳ quái. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng, kiểu áo của các quý tộc thời Trung Cổ, khoác áo choàng ngắn chỉ đến ngang thắt lưng, một mảnh vải quấn sole quanh eo che đến đầu gối, giống như váy của đàn ông Scotland, một thứ không biết nên gọi là quần ôm hay tất, cuối cùng là đôi giày nâu đất như giày của các anh hề với chóp mũi nhọn mềm nhũn. Ngoại trừ chiếc áo sơ mi trắng ngà, còn lại những trang phục khác đều mang hoa văn sặc sỡ, tương tự như vải thổ cẩm của dân tộc thiểu số, màu chủ đạo là màu đỏ. Tuy nhiên toàn thân anh ta lại không khiến người ta cảm thấy lố lăng, ngược lại phối hợp thật hài hòa mà lại thân thiết.
Đáng chú ý nhất là con mèo trên vai anh ta. Không biết có nên gọi nó là mèo không, ngoại hình rất giống mèo, nhưng phần tai được thay bằng hai chiếc sừng mới nhú nhỏ xinh, sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi, phần đuôi thật dài. Hơn nữa đôi mắt màu đỏ tươi hờ hững, lạnh lùng nhìn xung quanh, không mang theo một chút cảm tình nào.
Một tổ hợp quái dị, kể cả người và mèo.
Thiếu niên rất muốn trợn to mắt nhìn người này, nhưng động một chút liền đau nhói, khiến hắn không thể không ngừng lại, liên tục hít hà.
- Tội nghiệp cậu bé! Thật thê thảm! Kẻ nào mà lại nhẫn tâm như vậy?
Người thanh niên chợt kêu lên, vẻ mặt ôn hòa như nắng, mặc dù giọng nói mang theo thương hại, nhưng lại không thể khiến người ta nổi giận, cho dù là người có lòng tự trọng rất mạnh như thiếu niên.
Người thanh niên vươn tay muốn kéo thiếu niên ra khỏi đống rác. Thiếu niên hoảng hốt, lúc nãy bị đấm vào má, hắn cắn trúng lưỡi, cho nên bây giờ không thể nói chuyện, không thể từ chối ý tốt của anh ta. Tuy nhiên nếu anh ta cứ như vậy mà kéo hắn ra ngoài, nhất định hắn sẽ bị động vào vết thương mà đau chết mất.
Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra, người thanh niên nhẹ nhàng kéo tay hắn, thân thể hắn nhẹ như bông, thoáng chốc đã nằm tựa vào lưng tường, không động chạm vào vết thương chút nào.
Thiếu niên hơi ngạc nhiên nhìn anh chàng. Mặc dù hai mắt bị đánh bầm đen như gấu trúc, biến thành mắt ti hí, nhưng người thanh niên vẫn hiểu rõ thiếu niên muốn nói gì. Anh ta chỉ cười lắc đầu, vươn tay vuốt mái tóc thiếu niên.
Ấm áp như bàn tay cha, khiến thiếu niên không khỏi ngẩn ngơ.
- Này cậu nhóc, nguyện vọng của cậu là gì? Hãy nói đi, tôi có thể giúp cậu…
Người thanh niên nói, thanh âm nhẹ nhàng, thoáng chốc phá vỡ cánh cửa vẫn khóa chặt ở sâu trong nội tâm thiếu niên.
- Tôi muốn có sức mạnh… Tôi muốn có sức mạnh…!
Thiếu niên cắn răng nói, mặc kệ cơn đau nhức của cơ miệng, gằn từng chữ, lặp lại hai lần.
- A… Sức mạnh… - Người thanh niên mỉm cười – Đơn giản thôi!
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn anh ta, đôi mắt mờ mịt:
- Anh là ai? Tại sao…?
Người thanh niên cười khẽ, tiếng cười như bản nhạc đẹp nhất làm say lòng người.
- Làm quen nhé, cậu bé… - Anh ta mỉm cười – Tên tôi là Eagle, một Người Bán Hàng Rong…
………………
Đường phố sầm uất, ồn ào náo nhiệt, người đến người đi, đủ mọi sắc thái biểu cảm, giống như vũ hội hóa trang mà không cần trang điểm.
Không ai chú ý, trong một ngõ hẻm tối tăm, có một thiếu niên khoác áo choàng đen che phủ kín thân thể, chiếc mũ chóp nhọn rũ xuống, thoạt nhìn giống như một phù thủy nhỏ bước ra từ câu chuyện cổ tích.
- Ahhh…
Bên cạnh thiếu niên, một con mèo mặt quỷ với cặp sừng sơn dương lớn trên đầu đột nhiên ngỏm dậy, phát ra một âm tiết kéo dài, thanh âm khàn khàn vang lên trong ngõ hẻm tối tăm, đủ khiến một người đàn ông khỏe mạnh bị hù ngất.
Đồng thời, thiếu niên cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như gương tối lần đầu tiên ánh xạ ánh sáng, thể hiện cảm xúc khó miêu tả.
- Cậu cũng cảm nhận được phải không Rey? – Alf không yên lòng nói. Cho dù luôn dùng ngữ điệu nhàn nhã, thích lẩm nhẩm đồng dao như nó, đối với thứ vừa “ngửi” được cũng không thể không nghiêm túc.
Rey nhẹ gật đầu, nghiêng người nhìn sang phố xá sầm uất, không biết đang suy nghĩ gì.
- He, thú vị thật đấy! – Alf thoáng chốc trở lại trạng thái bình thường, đùa cợt nói – Không biết là tên quỷ quái nào! Tôi mặc kệ hắn, nhưng nếu như dẫn đến đám ruồi bọ kia, vậy thì khó nói!~
- Nguyên tắc… - Rey nhẹ nhàng niệm vài từ đơn – Đối chiến ư…?
- Chậc… Để xem thử… - Alf lẩm bẩm – Tôi rất hy vọng được gặp cái tên kia… Chia tay đã nhiều năm, không biết giờ này cậu ta thế nào... A, cái mùi chết tiệt đó!~
Rey không phát biểu ý kiến, vẫn quy tắc cũ, im lặng bước đi. Alf nhanh chóng nhảy lên vai cậu. Một người một mèo nhanh chóng chìm vào bóng đêm.
Nguyên tắc của những người lữ hành đến từ phương xa…
Đối lập hoàn toàn với ánh đèn đuốc hoa lệ phù phiếm, một khu nhà ổ chuột nghèo nàn rách nát, rách rưởi chất thành từng đống, mùi hôi thối bốc lên có thể làm chết người vì ngạt thở, đám chuột cống béo mập như mèo con chạy qua chạy lại, không kiêng nể gì kêu ầm ỹ.
Đột nhiên, một vật nặng bị ném vào đống rác ven đường làm đám chuột hoảng hốt chạy bốn phía. Sau đó, vài bóng người cao lớn, trong bóng đêm tàn thuốc đỏ rực lập lòe, chậm rãi bước đến trước đống rác. Đám người từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi những sắc mặt dữ tợn xấu xí, nhưng bọn chúng lại mặc đồng phục học sinh.
- He he, thằng này yếu thật đấy! – Một gã côn đồ trong đám đạp vào bụng người bị ném vào đống rác, cười rộ lên.
- Thôi đi mày. Nó bé tý như thế, nhỡ chết người là mệt đấy! – Một gã khác khạc đờm nói.
- Mẹ kiếp! Thằng này nghèo rớt mùng tơi thế không biết, mò khắp cả người có mỗi 20 ngàn! Biết thế đi tìm thằng khác!
Gã côn đồ xách cổ áo thiếu niên lên, hung hăng đe dọa:
- Ngày mai phải mang cho các anh 200 ngàn, nghe chưa thằng ôn con?!
Thân hình thiếu niên gầy yếu, khuôn mặt xanh tím sưng phù, nhìn không ra bộ dạng vốn có, muốn nói chuyện cũng không đủ sức, chỉ có thể liên tục ho khan, thi thoảng hộc ra một ít nước bọt lẫn máu, cực kỳ thê thảm.
- Nhớ đấy! Ngày mai mà không có thì mày no đòn với các anh!
Đám côn đồ buông lời đe dọa, ném thiếu niên vào đống rác, lại đạp thêm mấy cái, sau đó mới thỏa mãn rời đi.
Con đường nửa sáng nửa tối lại lâm vào tĩnh lặng, đứng ở xa chỉ nhìn thấy hai bàn chân mang đôi giày thể thao cũ nát thò ra khỏi đống rác, cả người thiếu niên đã bị đống rác bao phủ, mùi hôi thối xông vào mũi, nhưng thiếu niên thậm chí không còn sức để bò ra khỏi nơi này, chỉ có thể nằm đó thở hồng hộc.
Lũ khốn nạn…
Thiếu niên híp đôi mắt bị đánh sưng đen, lóe ra một chút ánh sáng lạnh, chăm chú nhìn nhành cây lơ lửng trên cao. Hắn có thể cảm giác rõ ràng đám chuột cống vờn quanh mình, có con to gan dám nhảy lên người hắn, dường như đang khiêu khích, nhưng hắn không có sức để ý đến đám chuột cống thối hoắc đó.
Nếu như hắn có sức mạnh…
Mẹ kiếp…!
Chợt thiếu niên nghe được tiếng bước chân chậm chạp đến gần, tiếng người nói như hát, thanh âm thật dễ nghe. Nhưng qua tiếng bước chân và thanh âm, hắn biết chỉ có một người đến. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì đây con đường trong khu ổ chuột, rách nát và tăm tối, không có bao nhiêu người sẽ qua lại chỗ này. Mỗi khi đêm xuống, con đường này luôn vắng tanh, cho nên thành địa điểm lý tưởng của đám nghiện hút và bọn lưu manh côn đồ thích bắt nạt người.
Chỉ hy vọng người đến không phải là côn đồ hay con nghiện. Mặc dù thiếu niên biết hy vọng này rất nhỏ nhoi, nhưng hắn vẫn mong nó thành sự thật.
Hy vọng có người thiện tâm, có thể cứu hắn lúc này.
- Garen, thật sự ở đây có người chứ? Cậu đừng đùa tôi, cái chốn này thật là tồi tệ! Nó còn tệ hơn cả Làng Quỷ!
Thanh âm của một người đàn ông trẻ tuổi, thật sự là rất dễ nghe, anh ta nói như hát, giọng nói thấm lòng người, không hiểu khiến thiếu niên cảm thấy dễ chịu, say đắm.
- Chỗ kia!
Lại một thanh âm khác, nhưng có vẻ lạnh như băng, giống như giọng nói được lập trình sẵn cho máy móc, cứng nhắc đến vô cảm.
Kỳ lạ… Rõ ràng chỉ nghe được một tiếng bước chân, tại sao lại có giọng nói của hai người? Chẳng nhẽ mình nghe nhầm?
- À tôi thấy rồi! Sao lại nằm ở đó nhỉ? Trong đống rác à? Sở thích thật quái dị! – Người thanh niên kia nói tiếp, mặc dù anh ta cứ lảm nhảm liên tục như vậy, nhưng lại không khiến người khác phật lòng chút nào.
Xuất hiện trong tầm mắt của thiếu niên là một người kỳ lạ. Thiếu niên cứ nghĩ mình nhìn nhầm, có lẽ là bị đánh cho choáng váng đầu óc rồi, nhưng sau khi tỉnh lại, thiếu niên biết, không phải mơ, người kia là thật.
Đó là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, nhưng lại kỳ dị khiến người ta cảm thấy dễ chịu, hơn nữa thanh âm như hát, thật dễ khiến người ta chìm đắm trong lời nói của anh ta. Mái tóc màu tông sáng dài ngang vai, mũ rơm rộng vành như chiếc mũ của các ngư dân vùng biển, tay xách một chiếc vali vải màu xám đã mài mòn khắp tám góc, trên vali vẽ đầy những hình thù kỳ quái. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng, kiểu áo của các quý tộc thời Trung Cổ, khoác áo choàng ngắn chỉ đến ngang thắt lưng, một mảnh vải quấn sole quanh eo che đến đầu gối, giống như váy của đàn ông Scotland, một thứ không biết nên gọi là quần ôm hay tất, cuối cùng là đôi giày nâu đất như giày của các anh hề với chóp mũi nhọn mềm nhũn. Ngoại trừ chiếc áo sơ mi trắng ngà, còn lại những trang phục khác đều mang hoa văn sặc sỡ, tương tự như vải thổ cẩm của dân tộc thiểu số, màu chủ đạo là màu đỏ. Tuy nhiên toàn thân anh ta lại không khiến người ta cảm thấy lố lăng, ngược lại phối hợp thật hài hòa mà lại thân thiết.
Đáng chú ý nhất là con mèo trên vai anh ta. Không biết có nên gọi nó là mèo không, ngoại hình rất giống mèo, nhưng phần tai được thay bằng hai chiếc sừng mới nhú nhỏ xinh, sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi, phần đuôi thật dài. Hơn nữa đôi mắt màu đỏ tươi hờ hững, lạnh lùng nhìn xung quanh, không mang theo một chút cảm tình nào.
Một tổ hợp quái dị, kể cả người và mèo.
Thiếu niên rất muốn trợn to mắt nhìn người này, nhưng động một chút liền đau nhói, khiến hắn không thể không ngừng lại, liên tục hít hà.
- Tội nghiệp cậu bé! Thật thê thảm! Kẻ nào mà lại nhẫn tâm như vậy?
Người thanh niên chợt kêu lên, vẻ mặt ôn hòa như nắng, mặc dù giọng nói mang theo thương hại, nhưng lại không thể khiến người ta nổi giận, cho dù là người có lòng tự trọng rất mạnh như thiếu niên.
Người thanh niên vươn tay muốn kéo thiếu niên ra khỏi đống rác. Thiếu niên hoảng hốt, lúc nãy bị đấm vào má, hắn cắn trúng lưỡi, cho nên bây giờ không thể nói chuyện, không thể từ chối ý tốt của anh ta. Tuy nhiên nếu anh ta cứ như vậy mà kéo hắn ra ngoài, nhất định hắn sẽ bị động vào vết thương mà đau chết mất.
Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra, người thanh niên nhẹ nhàng kéo tay hắn, thân thể hắn nhẹ như bông, thoáng chốc đã nằm tựa vào lưng tường, không động chạm vào vết thương chút nào.
Thiếu niên hơi ngạc nhiên nhìn anh chàng. Mặc dù hai mắt bị đánh bầm đen như gấu trúc, biến thành mắt ti hí, nhưng người thanh niên vẫn hiểu rõ thiếu niên muốn nói gì. Anh ta chỉ cười lắc đầu, vươn tay vuốt mái tóc thiếu niên.
Ấm áp như bàn tay cha, khiến thiếu niên không khỏi ngẩn ngơ.
- Này cậu nhóc, nguyện vọng của cậu là gì? Hãy nói đi, tôi có thể giúp cậu…
Người thanh niên nói, thanh âm nhẹ nhàng, thoáng chốc phá vỡ cánh cửa vẫn khóa chặt ở sâu trong nội tâm thiếu niên.
- Tôi muốn có sức mạnh… Tôi muốn có sức mạnh…!
Thiếu niên cắn răng nói, mặc kệ cơn đau nhức của cơ miệng, gằn từng chữ, lặp lại hai lần.
- A… Sức mạnh… - Người thanh niên mỉm cười – Đơn giản thôi!
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn anh ta, đôi mắt mờ mịt:
- Anh là ai? Tại sao…?
Người thanh niên cười khẽ, tiếng cười như bản nhạc đẹp nhất làm say lòng người.
- Làm quen nhé, cậu bé… - Anh ta mỉm cười – Tên tôi là Eagle, một Người Bán Hàng Rong…
………………
Đường phố sầm uất, ồn ào náo nhiệt, người đến người đi, đủ mọi sắc thái biểu cảm, giống như vũ hội hóa trang mà không cần trang điểm.
Không ai chú ý, trong một ngõ hẻm tối tăm, có một thiếu niên khoác áo choàng đen che phủ kín thân thể, chiếc mũ chóp nhọn rũ xuống, thoạt nhìn giống như một phù thủy nhỏ bước ra từ câu chuyện cổ tích.
- Ahhh…
Bên cạnh thiếu niên, một con mèo mặt quỷ với cặp sừng sơn dương lớn trên đầu đột nhiên ngỏm dậy, phát ra một âm tiết kéo dài, thanh âm khàn khàn vang lên trong ngõ hẻm tối tăm, đủ khiến một người đàn ông khỏe mạnh bị hù ngất.
Đồng thời, thiếu niên cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như gương tối lần đầu tiên ánh xạ ánh sáng, thể hiện cảm xúc khó miêu tả.
- Cậu cũng cảm nhận được phải không Rey? – Alf không yên lòng nói. Cho dù luôn dùng ngữ điệu nhàn nhã, thích lẩm nhẩm đồng dao như nó, đối với thứ vừa “ngửi” được cũng không thể không nghiêm túc.
Rey nhẹ gật đầu, nghiêng người nhìn sang phố xá sầm uất, không biết đang suy nghĩ gì.
- He, thú vị thật đấy! – Alf thoáng chốc trở lại trạng thái bình thường, đùa cợt nói – Không biết là tên quỷ quái nào! Tôi mặc kệ hắn, nhưng nếu như dẫn đến đám ruồi bọ kia, vậy thì khó nói!~
- Nguyên tắc… - Rey nhẹ nhàng niệm vài từ đơn – Đối chiến ư…?
- Chậc… Để xem thử… - Alf lẩm bẩm – Tôi rất hy vọng được gặp cái tên kia… Chia tay đã nhiều năm, không biết giờ này cậu ta thế nào... A, cái mùi chết tiệt đó!~
Rey không phát biểu ý kiến, vẫn quy tắc cũ, im lặng bước đi. Alf nhanh chóng nhảy lên vai cậu. Một người một mèo nhanh chóng chìm vào bóng đêm.
Nguyên tắc của những người lữ hành đến từ phương xa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.