Chương 103
Thủy Thiên Thừa
16/07/2024
Edit: Mon
Thẩm Đại nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, đi tới ôm Khâu Khâu trở về, trực tiếp ôm bé con vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Khâu Khâu luôn rất hào hứng khi được đi tắm, bé con mạnh mẽ hất tung nước trong bồn tắm ếch nhỏ, áo sơ mi trắng của Thẩm Đại cũng bị ướt sũng.
Đang tắm giữa chừng thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thẩm Đại còn tưởng là bảo mẫu, nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cù Mạt Dư đi vào, trên tay hắn cầm một cái khăn tắm cho trẻ con.
"Trên mặt đất có rất nhiều nước, cẩn thận trượt chân." Cù Mạt Dư đặt khăn tắm ở trên giá treo: "Cây lau nhà đâu?"
"Phía sau cửa."
Cù Mạt Dư lấy cây lau nhà, lau một vòng xung quanh chân Thẩm Đại, đồng thời hắn phát hiện không chỉ có gạch lát nền bị ướt mà cả Thẩm Đại cũng bị ướt. Bộ quần áo mỏng mùa hè ướt sũng, dính vào ngực anh thành từng mảnh, cơ bắp hơi phập phồng và làn da trắng nõn như ẩn như hiện, ở trước ngực có hai điểm nhỏ nhô lên như hai quả anh đào hồng nhuận, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Tim Cù Mạt Dư đánh trống reo hò, thậm chí hắn còn có thể nhớ lại hương vị của viên thịt nhỏ khi bị hắn liếm và cắn vào trong miệng, nhớ cả cảm giác khoái cảm mà Thẩm Đại mang đến cho hắn khi anh run rẩy co rút.
Hắn đặt cây lau nhà sang một bên, đi đến sau lưng Thẩm Đại, nhẹ giọng nói: "Tắm rửa cũng không thành thật, sao nhóc con này lại hăng hái đến vậy chứ."
"Nó thích nghịch nước." Thẩm Đại nghiêm túc xoa xoa lồng ngực nhỏ của Khâu Khâu, thỉnh thoảng dùng ngón tay gãi gãi khiến bé con cười khúc khích không ngừng.
Cù Mạt Dư lặng yên không một tiếng động chống hai tay lên bồn tắm ếch nhỏ từ phía sau lưng Thẩm Đại.
Nhiệt độ cơ thể con người và pheromone Alpha đồng thời đến gần, Thẩm Đại theo bản năng thẳng người lên, sau đó lưng liền đụng vào lồng ngực Cù Mạt Dư, cơ ngực rắn chắc đàn hồi va chạm với bả vai sinh ra một dòng điện vi diệu, hô hấp của Thẩm Đại đình trệ, cơ thể anh lập tức nghiêng về phía trước: "Cậu làm gì vậy?"
"Giúp anh." Cù Mạt Dư hơi khom lưng, cố ý đè lên lưng của Thẩm Đại, ghé vào tai anh thì thầm: "Tắm rửa cho Khâu Khâu."Hắn thuận tay vỗ vỗ bụng của Khâu Khâu, Khâu Khâu vui vẻ đá chân lên.
Thẩm Đại không thể thẳng eo, cũng không thể thoát khỏi cơ thể của hắn, cơ thể Cù Mạt dư gần như hoàn toàn dính vào anh, hơi thở gỗ Hắc Đàn bao vây lấy anh, da đầu anh tê dại, anh giãy dụa: "Buông tôi ra!"
Một cánh tay của Cù Mạt Dư ôm lấy eo Thẩm Đại: "Cẩn thận một chút, mặt đất trơn đấy." Hắn cúi đầu nhìn qua cổ áo lắc lư của Thẩm Đại, một mảng da thịt trắng hấp dẫn, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc ngứa ngáy, hạ bộ ngo ngoe rục rịch.
Cơ thể của Thẩm Đại sắp rơi vào trong bồn tắm, anh đành phải chống tay lên mặt tường: "Cù Mạt Dư!"
Cù Mạt Dư bắt lấy bàn tay ở trên tường của Thẩm Đại, đan xen năm ngón tay giữa các khe hở, đồng thời nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tuyến thể của Thẩm Đại, hắn thì thầm: "A Đại, em rất nhớ anh."
Thẩm Đại hít sâu một hơi: "Cậu buông tôi ra, nếu không sẽ làm đổ bồn tắm của Khâu Khâu."
Cù Mạt Dư hé miệng, cắn lên miếng dán pheromone trên cổ Thẩm Đại, xé nó ra, thỏa mãn hấp thụ hương thơm của Omega.
"Buông ra!" Thẩm Đại cả giận nói.
Cù Mạt Dư lại hôn lên vết sẹo trên tuyến thể của anh, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi." Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, hắn đều hối hận vô cùng, sao hắn có thể làm ra chuyện độc ác ngu xuẩn như bắt Omega của mình phải xóa sạch đánh dấu, bây giờ báo ứng của hắn tới rồi, Omega của hắn không cần ký hiệu của hắn, hắn hối hận đến mức muốn bóp chết mình.
Thần Đại sững người.
Cù Mạt Dư khắc chế thú tính mãnh liệt trong cơ thể mình, buông bàn tay đang khống chế Thẩm Đại.
Thẩm Đại lập tức đẩy Cù Mạt Dư ra, cắn răng nói: "Đi ra ngoài."
"Thật ra hôm nay em tới là vì có chuyện muốn nói với anh." Cù Mạt Dư lấy khăn tắm đưa cho Thẩm Đại: "Vưu Bách Duyệt muốn em giúp Sang hải, em và cậu ta chỉ nói chuyện công việc trong văn phòng thôi."
"Cậu không cần giải thích với tôi." Thẩm Đại chỉnh lại quần áo, lấy khăn tắm lau cơ thể Khâu Khâu.
"Em cần phải giải thích, bởi vì trước kia... Trước kia em có nói là em thích cậu ta, nhưng thật ra không phải thật sự thích cậu ta. So với tình cảm của em đối với anh, không đáng một đồng."
Thẩm Đại lau người cho Khâu Khâu một lần, anh quấn khăn tắm và bế bé con ra khỏi phòng tắm, Cù Mạt Dư đi theo anh một đường vào phòng ngủ.
Thẩm Đại đặt Khâu Khâu lên giường, bắt đầu lau cho bé con lần thứ hai, Cù Mạt Dư thuận tay lấy quần áo của Khâu khâu đến, rồi nói tiếp: "Sau này em và cậu ta sẽ không có bất kỳ liên hệ cá nhân nào, thật ra vốn dĩ em và cậu ta không hề có liên hệ nào. Em không muốn gặp cậu ta nên cậu ta mới chạy đến công ty."
Thẩm Đại cầm lấy quần áo của Khâu Khâu, trầm mặc vài giây rồi mới lạnh nhạt nói: "Sắp tới sinh nhật của cậu ta rồi."
Sắc mặt của Cù Mạt Dư biến đổi, ánh mắt lộ ra vài phần chột dạ.
Thẩm Đại vẫn nhớ giọng điệu thản nhiên của Cù Mạt Dư khi nói thích Vưu Bách Nguyệt, nhưng đó không phải là điều khiến anh khổ sở nhất. Điều khiến anh thực sự khổ sở, không, phải nói là điều khiến anh thấy đáng xấu hổ nhất là lúc ấy Cù Mạt Dư đã nhìn thấu tâm tư yêu mà không có được của anh, nhưng hắn lại muốn anh thắt chiếc cà vặt Vưu Bách Duyệt tặng cho hắn. Đó là một trò trêu đùa chói lọi, ở trong mắt Cù Mạt Dư, lúc đó chắc hẳn anh rất buồn cười.
Thẩm Đại mặc quần áo cho Khâu Khâu, khi Cù Mạt Dư mở miệng nói, anh bật máy sấy tóc để loại bỏ tất cả âm thanh bên tai.
Cù Mạt Dư liền yên lặng đứng một bên, nhìn Thẩm Đại sấy tóc cho Khâu Khâu.
Khâu Khâu không có nhiều tóc nên sấy hai phút là xong. Cuối cùng Thẩm Đại cũng quay đầu nhìn về phía Cù Mạt Dư: "Đã khuya rồi, cậu trở về đi."
Cù Mạt Dư rũ mắt không nhìn Thẩm Đại, trầm giọng nói: "Thứ bảy về nhà với em, mẹ em nói nhớ Khâu Khâu, muốn người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm."
Thẩm Đại lập tức đoán rằng đây chắc chắn không phải là yêu cầu của Cù phu nhân, mà là của Cù Thận, bởi vì Cù phu nhân có thể đến đây bất cứ khi nào bà ấy muốn gặp Khâu Khâu.
"Khâu Khâu sắp tiêm phòng rồi phải không? Thứ bảy chúng ta đi bệnh viện trước, sau đó về nhà." Cù Mạt Dư thật cẩn thận giương nhìn Thẩm Đại: "Được không?"
Thẩm Đại biết nếu bây giờ mình không đồng ý, Cù Thận nhất định sẽ để Cù phu nhân đến và đưa ra yêu cầu tương tự, đến cuối cùng chỉ là làm Cù phu nhân khó xử, nghĩ đến đây, anh chỉ có thể gật đầu.
Cù Mạt Dư nhẹ nhàng thở ra: "Vậy em về trước đây." Hắn vừa nói vừa đi tới, khom người hôn lên má Khâu Khâu một cái, sau đó lại đứng dậy hôn lên má Thẩm Đại, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, bảo bối."
Thẩm Đại ngây người, Cù Mạt Dư đã đi rồi, anh thoát lực ngồi ở trên giường, đột nhiên cảm thấy đối phó với một Cù Mạt Dư chu toàn còn mệt hơn nhiều so với nuôi con.
Thứ sáu sau khi tan làm, khi Thẩm Đại đang chuẩn bị xuất phát đi thăm bà ngoại thì Trình Nhược Trạch gọi điện thoại đến, nói muốn cùng anh đi bệnh viện.
Thẩm Đại mới vừa đi ra khỏi viện nghiên cứu, hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường chỗ đài phun nước.
Sau khi gặp mặt, Thẩm Đại có hơi bất an hỏi: "Chủ nhiệm có nói gì với cậu không?"
Bác sĩ chữa trị của bà ngoại là do Cù Mạt Dư dùng quan hệ tìm, có chuyện gì sẽ nói với Trình Nhược Trạch, đương nhiên cũng sẽ nói với Thẩm tần, nhưng Thẩm Tần ngoại trừ đòi tiền thì rất nhanh còn làm những chuyện khác thì hiệu suất đều không cao lắm, vì vậy rất có thể Trình Nhược Trạch đã biết về tình hình hiện tại của bà ngoại trước ông ta.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Trình Nhược Trạch vội vàng trấn an: "Vừa rồi tôi có gọi điện cho chủ nhiêm, nhưng anh đừng sợ, bà ngoại không sao, tình hình hôm nay cũng không sao."
Thẩm Đại thở phào nhẹ nhõm: "Làm sao vậy?"
"Chủ nhiệm đề nghị chúng ta chuyển đến một bệnh viện tư nhân. Điều này... Thẩm tiên sinh (Thẩm Tần) cũng hy vọng có thể chuyển bà ngoại đến bệnh viện mà Cố tổng là cổ đông."
Thẩm Đại cau mày nói: "Vì sao?"
"Ý của chủ nhiệm là hiện tại bà ngoại chỉ có thể làm trị liệu bảo thủ, để bà ấy ở đó cũng không có ý nghĩa gì lớn lao. Nguồn lực y tế của bọn họ đang rất eo hẹp, chăm sóc cho người già chắc chắn không chu toàn, để bà ấy sống ở một nơi có môi trường tốt hơn, chủ yếu là để giảm bớt nỗi đau."
Trình Nhược Trạch nói rất uyển chuyển nhưng Thẩm Đại hiểu rất rõ ý nghĩa đằng sau những lời này, thời gian của bà không còn nhiều, để bà chịu đựng ít đau khổ nhất có thể trong những ngày cuối đời là phương án "trị liệu" tốt nhất
Thẩm Đại ảm đạm nói: "Được."
"Thẩm tiên sinh, anh đừng quá đau lòng." Trình Nhược Trạch không biết nên an ủi anh như thế nào: "Hôm nay chúng ta đi làm thủ tục rồi đi đón bà ấy, mọi thứ bên kia đã chuẩn bị xong xuôi, nhất định sẽ chăm sóc bà ấy một cách tốt nhất."
Thẩm Đại gật đầu: "Cậu vất vả rồi, trợ lý Trình."
Bà ngoại sắp được chuyển đi, Thẩm Tần là người vui vẻ nhất, ông ta vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện với bác sĩ, y tá và Trình Nhược Trạch. Lời nói của ông ta toàn là Cù Mạt Dư đối xử với Thẩm Đại tốt như thế nào, hắn quan tâm gia đình bọn họ ra sao, giọng điệu của ông ta là đang khen ngợi con rể, và khoe rằng con trai của ông ta đã tìm được một Alpha có tiền, còn sinh ra một Alpha nhỏ.
Thẩm Đại nghe không nổi nữa, thúc giục ông ta mau chóng rời đi.
Thuận lợi chuyển bà ngoại tới bệnh viện của Cù Mạt Dư đã là hơn 9 giờ tối.
Thẩm Đại mệt mỏi ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi uống nước, nghĩ tới bà ngoại gầy đến mức da bọc xương, trong lòng của anh vô cùng khó chịu. Nhìn người thân dần dần lụi tàn mà không thể làm gì được, cảm giác này như con dao cùn cứa vào da thịt, đau, nhưng cuối cùng thì vẫn sẽ đau đến chết lặng.
Trình Nhược Trạch đi tới, lấy một lon Coca và ngồi bên cạnh Thẩm Đại: "Nào, cụng ly một cái, để chúc mừng bà ngoại đã chuyển viện thuận lợi."
Thẩm Đại cười khổ một tiếng, chạm vào cái chai nhựa của cậu ta: "Trợ lý Trình, cậu vì bà ngoại của tôi mà bận trước bận sau nhiều lần như vậy, tôi thật sự rất cảm ơn cậu."
"Ôi, đừng nói cảm ơn tôi nữa, Cù tổng trả lương cho tôi rất cao, tôi làm việc không nhiều, lấy tiền cũng cảm thấy rất có lỗi."
"Hôm nay muộn rồi, cậu trở về trước đi."
"Tôi nghỉ một lát rồi đi liền. Anh đi về đúng không, tôi tiện đường chở anh về."
"Không cần, tôi sẽ..." Thẩm Đại nghĩ lại ngày mai anh vẫn sẽ tới đây: "Vậy cũng được, ngày mai tôi phải đưa Khâu Khâu đi tiêm phòng, hôm nay trở về vậy."
"Khâu Khâu đến đây để tiêm phòng à?"
"À, tiêm viêm gan B lần thứ ba."
"Mấy lần trước đều tiêm ở Lan Thành. Hồ sơ của Khâu Khâu đã chuyển đến đây chưa? Có cần tôi đến vào ngày mai không..."
"Không cần không cần." Thẩm Đại vội vàng nói: "Chỉ là tiêm phòng mà thôi, hồ sơ của nó tôi đều mang theo bên người, ngày mai ghi vào là được, chuyện này thật sự không cần làm phiền cậu."
"Vậy cũng tốt, nếu như có việc gì thì anh Thẩm có thể phân phó cho tôi bất cứ lúc nào." Trình Nhược Trạch suy nghĩ một chút: "Để tôi đi chào hỏi một chút, ngày mai sẽ có người có chuyên môn liên lạc với anh, anh không cần phải tự mình làm những việc vặt vãnh."
Không đợi Thẩm Đại nói câu "Cù tổng cũng tới" thì Trình Nhược Trạch đã đứng dậy đi làm việc, khiến Thẩm Đại không thể không bội phục sự cẩn thận chu đáo của cậu ấy.
Thẩm Đại nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, đi tới ôm Khâu Khâu trở về, trực tiếp ôm bé con vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Khâu Khâu luôn rất hào hứng khi được đi tắm, bé con mạnh mẽ hất tung nước trong bồn tắm ếch nhỏ, áo sơ mi trắng của Thẩm Đại cũng bị ướt sũng.
Đang tắm giữa chừng thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thẩm Đại còn tưởng là bảo mẫu, nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cù Mạt Dư đi vào, trên tay hắn cầm một cái khăn tắm cho trẻ con.
"Trên mặt đất có rất nhiều nước, cẩn thận trượt chân." Cù Mạt Dư đặt khăn tắm ở trên giá treo: "Cây lau nhà đâu?"
"Phía sau cửa."
Cù Mạt Dư lấy cây lau nhà, lau một vòng xung quanh chân Thẩm Đại, đồng thời hắn phát hiện không chỉ có gạch lát nền bị ướt mà cả Thẩm Đại cũng bị ướt. Bộ quần áo mỏng mùa hè ướt sũng, dính vào ngực anh thành từng mảnh, cơ bắp hơi phập phồng và làn da trắng nõn như ẩn như hiện, ở trước ngực có hai điểm nhỏ nhô lên như hai quả anh đào hồng nhuận, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Tim Cù Mạt Dư đánh trống reo hò, thậm chí hắn còn có thể nhớ lại hương vị của viên thịt nhỏ khi bị hắn liếm và cắn vào trong miệng, nhớ cả cảm giác khoái cảm mà Thẩm Đại mang đến cho hắn khi anh run rẩy co rút.
Hắn đặt cây lau nhà sang một bên, đi đến sau lưng Thẩm Đại, nhẹ giọng nói: "Tắm rửa cũng không thành thật, sao nhóc con này lại hăng hái đến vậy chứ."
"Nó thích nghịch nước." Thẩm Đại nghiêm túc xoa xoa lồng ngực nhỏ của Khâu Khâu, thỉnh thoảng dùng ngón tay gãi gãi khiến bé con cười khúc khích không ngừng.
Cù Mạt Dư lặng yên không một tiếng động chống hai tay lên bồn tắm ếch nhỏ từ phía sau lưng Thẩm Đại.
Nhiệt độ cơ thể con người và pheromone Alpha đồng thời đến gần, Thẩm Đại theo bản năng thẳng người lên, sau đó lưng liền đụng vào lồng ngực Cù Mạt Dư, cơ ngực rắn chắc đàn hồi va chạm với bả vai sinh ra một dòng điện vi diệu, hô hấp của Thẩm Đại đình trệ, cơ thể anh lập tức nghiêng về phía trước: "Cậu làm gì vậy?"
"Giúp anh." Cù Mạt Dư hơi khom lưng, cố ý đè lên lưng của Thẩm Đại, ghé vào tai anh thì thầm: "Tắm rửa cho Khâu Khâu."Hắn thuận tay vỗ vỗ bụng của Khâu Khâu, Khâu Khâu vui vẻ đá chân lên.
Thẩm Đại không thể thẳng eo, cũng không thể thoát khỏi cơ thể của hắn, cơ thể Cù Mạt dư gần như hoàn toàn dính vào anh, hơi thở gỗ Hắc Đàn bao vây lấy anh, da đầu anh tê dại, anh giãy dụa: "Buông tôi ra!"
Một cánh tay của Cù Mạt Dư ôm lấy eo Thẩm Đại: "Cẩn thận một chút, mặt đất trơn đấy." Hắn cúi đầu nhìn qua cổ áo lắc lư của Thẩm Đại, một mảng da thịt trắng hấp dẫn, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc ngứa ngáy, hạ bộ ngo ngoe rục rịch.
Cơ thể của Thẩm Đại sắp rơi vào trong bồn tắm, anh đành phải chống tay lên mặt tường: "Cù Mạt Dư!"
Cù Mạt Dư bắt lấy bàn tay ở trên tường của Thẩm Đại, đan xen năm ngón tay giữa các khe hở, đồng thời nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tuyến thể của Thẩm Đại, hắn thì thầm: "A Đại, em rất nhớ anh."
Thẩm Đại hít sâu một hơi: "Cậu buông tôi ra, nếu không sẽ làm đổ bồn tắm của Khâu Khâu."
Cù Mạt Dư hé miệng, cắn lên miếng dán pheromone trên cổ Thẩm Đại, xé nó ra, thỏa mãn hấp thụ hương thơm của Omega.
"Buông ra!" Thẩm Đại cả giận nói.
Cù Mạt Dư lại hôn lên vết sẹo trên tuyến thể của anh, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi." Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, hắn đều hối hận vô cùng, sao hắn có thể làm ra chuyện độc ác ngu xuẩn như bắt Omega của mình phải xóa sạch đánh dấu, bây giờ báo ứng của hắn tới rồi, Omega của hắn không cần ký hiệu của hắn, hắn hối hận đến mức muốn bóp chết mình.
Thần Đại sững người.
Cù Mạt Dư khắc chế thú tính mãnh liệt trong cơ thể mình, buông bàn tay đang khống chế Thẩm Đại.
Thẩm Đại lập tức đẩy Cù Mạt Dư ra, cắn răng nói: "Đi ra ngoài."
"Thật ra hôm nay em tới là vì có chuyện muốn nói với anh." Cù Mạt Dư lấy khăn tắm đưa cho Thẩm Đại: "Vưu Bách Duyệt muốn em giúp Sang hải, em và cậu ta chỉ nói chuyện công việc trong văn phòng thôi."
"Cậu không cần giải thích với tôi." Thẩm Đại chỉnh lại quần áo, lấy khăn tắm lau cơ thể Khâu Khâu.
"Em cần phải giải thích, bởi vì trước kia... Trước kia em có nói là em thích cậu ta, nhưng thật ra không phải thật sự thích cậu ta. So với tình cảm của em đối với anh, không đáng một đồng."
Thẩm Đại lau người cho Khâu Khâu một lần, anh quấn khăn tắm và bế bé con ra khỏi phòng tắm, Cù Mạt Dư đi theo anh một đường vào phòng ngủ.
Thẩm Đại đặt Khâu Khâu lên giường, bắt đầu lau cho bé con lần thứ hai, Cù Mạt Dư thuận tay lấy quần áo của Khâu khâu đến, rồi nói tiếp: "Sau này em và cậu ta sẽ không có bất kỳ liên hệ cá nhân nào, thật ra vốn dĩ em và cậu ta không hề có liên hệ nào. Em không muốn gặp cậu ta nên cậu ta mới chạy đến công ty."
Thẩm Đại cầm lấy quần áo của Khâu Khâu, trầm mặc vài giây rồi mới lạnh nhạt nói: "Sắp tới sinh nhật của cậu ta rồi."
Sắc mặt của Cù Mạt Dư biến đổi, ánh mắt lộ ra vài phần chột dạ.
Thẩm Đại vẫn nhớ giọng điệu thản nhiên của Cù Mạt Dư khi nói thích Vưu Bách Nguyệt, nhưng đó không phải là điều khiến anh khổ sở nhất. Điều khiến anh thực sự khổ sở, không, phải nói là điều khiến anh thấy đáng xấu hổ nhất là lúc ấy Cù Mạt Dư đã nhìn thấu tâm tư yêu mà không có được của anh, nhưng hắn lại muốn anh thắt chiếc cà vặt Vưu Bách Duyệt tặng cho hắn. Đó là một trò trêu đùa chói lọi, ở trong mắt Cù Mạt Dư, lúc đó chắc hẳn anh rất buồn cười.
Thẩm Đại mặc quần áo cho Khâu Khâu, khi Cù Mạt Dư mở miệng nói, anh bật máy sấy tóc để loại bỏ tất cả âm thanh bên tai.
Cù Mạt Dư liền yên lặng đứng một bên, nhìn Thẩm Đại sấy tóc cho Khâu Khâu.
Khâu Khâu không có nhiều tóc nên sấy hai phút là xong. Cuối cùng Thẩm Đại cũng quay đầu nhìn về phía Cù Mạt Dư: "Đã khuya rồi, cậu trở về đi."
Cù Mạt Dư rũ mắt không nhìn Thẩm Đại, trầm giọng nói: "Thứ bảy về nhà với em, mẹ em nói nhớ Khâu Khâu, muốn người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm."
Thẩm Đại lập tức đoán rằng đây chắc chắn không phải là yêu cầu của Cù phu nhân, mà là của Cù Thận, bởi vì Cù phu nhân có thể đến đây bất cứ khi nào bà ấy muốn gặp Khâu Khâu.
"Khâu Khâu sắp tiêm phòng rồi phải không? Thứ bảy chúng ta đi bệnh viện trước, sau đó về nhà." Cù Mạt Dư thật cẩn thận giương nhìn Thẩm Đại: "Được không?"
Thẩm Đại biết nếu bây giờ mình không đồng ý, Cù Thận nhất định sẽ để Cù phu nhân đến và đưa ra yêu cầu tương tự, đến cuối cùng chỉ là làm Cù phu nhân khó xử, nghĩ đến đây, anh chỉ có thể gật đầu.
Cù Mạt Dư nhẹ nhàng thở ra: "Vậy em về trước đây." Hắn vừa nói vừa đi tới, khom người hôn lên má Khâu Khâu một cái, sau đó lại đứng dậy hôn lên má Thẩm Đại, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, bảo bối."
Thẩm Đại ngây người, Cù Mạt Dư đã đi rồi, anh thoát lực ngồi ở trên giường, đột nhiên cảm thấy đối phó với một Cù Mạt Dư chu toàn còn mệt hơn nhiều so với nuôi con.
Thứ sáu sau khi tan làm, khi Thẩm Đại đang chuẩn bị xuất phát đi thăm bà ngoại thì Trình Nhược Trạch gọi điện thoại đến, nói muốn cùng anh đi bệnh viện.
Thẩm Đại mới vừa đi ra khỏi viện nghiên cứu, hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường chỗ đài phun nước.
Sau khi gặp mặt, Thẩm Đại có hơi bất an hỏi: "Chủ nhiệm có nói gì với cậu không?"
Bác sĩ chữa trị của bà ngoại là do Cù Mạt Dư dùng quan hệ tìm, có chuyện gì sẽ nói với Trình Nhược Trạch, đương nhiên cũng sẽ nói với Thẩm tần, nhưng Thẩm Tần ngoại trừ đòi tiền thì rất nhanh còn làm những chuyện khác thì hiệu suất đều không cao lắm, vì vậy rất có thể Trình Nhược Trạch đã biết về tình hình hiện tại của bà ngoại trước ông ta.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Trình Nhược Trạch vội vàng trấn an: "Vừa rồi tôi có gọi điện cho chủ nhiêm, nhưng anh đừng sợ, bà ngoại không sao, tình hình hôm nay cũng không sao."
Thẩm Đại thở phào nhẹ nhõm: "Làm sao vậy?"
"Chủ nhiệm đề nghị chúng ta chuyển đến một bệnh viện tư nhân. Điều này... Thẩm tiên sinh (Thẩm Tần) cũng hy vọng có thể chuyển bà ngoại đến bệnh viện mà Cố tổng là cổ đông."
Thẩm Đại cau mày nói: "Vì sao?"
"Ý của chủ nhiệm là hiện tại bà ngoại chỉ có thể làm trị liệu bảo thủ, để bà ấy ở đó cũng không có ý nghĩa gì lớn lao. Nguồn lực y tế của bọn họ đang rất eo hẹp, chăm sóc cho người già chắc chắn không chu toàn, để bà ấy sống ở một nơi có môi trường tốt hơn, chủ yếu là để giảm bớt nỗi đau."
Trình Nhược Trạch nói rất uyển chuyển nhưng Thẩm Đại hiểu rất rõ ý nghĩa đằng sau những lời này, thời gian của bà không còn nhiều, để bà chịu đựng ít đau khổ nhất có thể trong những ngày cuối đời là phương án "trị liệu" tốt nhất
Thẩm Đại ảm đạm nói: "Được."
"Thẩm tiên sinh, anh đừng quá đau lòng." Trình Nhược Trạch không biết nên an ủi anh như thế nào: "Hôm nay chúng ta đi làm thủ tục rồi đi đón bà ấy, mọi thứ bên kia đã chuẩn bị xong xuôi, nhất định sẽ chăm sóc bà ấy một cách tốt nhất."
Thẩm Đại gật đầu: "Cậu vất vả rồi, trợ lý Trình."
Bà ngoại sắp được chuyển đi, Thẩm Tần là người vui vẻ nhất, ông ta vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện với bác sĩ, y tá và Trình Nhược Trạch. Lời nói của ông ta toàn là Cù Mạt Dư đối xử với Thẩm Đại tốt như thế nào, hắn quan tâm gia đình bọn họ ra sao, giọng điệu của ông ta là đang khen ngợi con rể, và khoe rằng con trai của ông ta đã tìm được một Alpha có tiền, còn sinh ra một Alpha nhỏ.
Thẩm Đại nghe không nổi nữa, thúc giục ông ta mau chóng rời đi.
Thuận lợi chuyển bà ngoại tới bệnh viện của Cù Mạt Dư đã là hơn 9 giờ tối.
Thẩm Đại mệt mỏi ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi uống nước, nghĩ tới bà ngoại gầy đến mức da bọc xương, trong lòng của anh vô cùng khó chịu. Nhìn người thân dần dần lụi tàn mà không thể làm gì được, cảm giác này như con dao cùn cứa vào da thịt, đau, nhưng cuối cùng thì vẫn sẽ đau đến chết lặng.
Trình Nhược Trạch đi tới, lấy một lon Coca và ngồi bên cạnh Thẩm Đại: "Nào, cụng ly một cái, để chúc mừng bà ngoại đã chuyển viện thuận lợi."
Thẩm Đại cười khổ một tiếng, chạm vào cái chai nhựa của cậu ta: "Trợ lý Trình, cậu vì bà ngoại của tôi mà bận trước bận sau nhiều lần như vậy, tôi thật sự rất cảm ơn cậu."
"Ôi, đừng nói cảm ơn tôi nữa, Cù tổng trả lương cho tôi rất cao, tôi làm việc không nhiều, lấy tiền cũng cảm thấy rất có lỗi."
"Hôm nay muộn rồi, cậu trở về trước đi."
"Tôi nghỉ một lát rồi đi liền. Anh đi về đúng không, tôi tiện đường chở anh về."
"Không cần, tôi sẽ..." Thẩm Đại nghĩ lại ngày mai anh vẫn sẽ tới đây: "Vậy cũng được, ngày mai tôi phải đưa Khâu Khâu đi tiêm phòng, hôm nay trở về vậy."
"Khâu Khâu đến đây để tiêm phòng à?"
"À, tiêm viêm gan B lần thứ ba."
"Mấy lần trước đều tiêm ở Lan Thành. Hồ sơ của Khâu Khâu đã chuyển đến đây chưa? Có cần tôi đến vào ngày mai không..."
"Không cần không cần." Thẩm Đại vội vàng nói: "Chỉ là tiêm phòng mà thôi, hồ sơ của nó tôi đều mang theo bên người, ngày mai ghi vào là được, chuyện này thật sự không cần làm phiền cậu."
"Vậy cũng tốt, nếu như có việc gì thì anh Thẩm có thể phân phó cho tôi bất cứ lúc nào." Trình Nhược Trạch suy nghĩ một chút: "Để tôi đi chào hỏi một chút, ngày mai sẽ có người có chuyên môn liên lạc với anh, anh không cần phải tự mình làm những việc vặt vãnh."
Không đợi Thẩm Đại nói câu "Cù tổng cũng tới" thì Trình Nhược Trạch đã đứng dậy đi làm việc, khiến Thẩm Đại không thể không bội phục sự cẩn thận chu đáo của cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.