Chương 113
Thủy Thiên Thừa
16/07/2024
Edit: MinHy
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, hỏi: "Vưu Hưng Hải quấy rầy cậu nhiều lần?"
"Ừm, tìm em vay tiền, muốn em giúp ông ta góp vốn, muốn em hợp tác phát triển dự án,... em vẫn luôn phớt lờ." Quai hàm Cù Mạt Dư cắn chặt, lộ ra vẻ chán ghét.
"Đây không phải là muốn tống tiền sao."
"Hiện tại là vậy, nhưng không có chứng cứ, ông ta cũng không dễ dàng để lại manh mối."
Thẩm Đại thầm nghĩ ngợi, lập tức tìm ra điều gì đó: "Manh mối về tài sản ở nước ngoài không tìm được sao."
"Tố tụng liên tiếp sẽ khiến ông ta mắc kẹt trong nước, không thoát được, chắc chắn sẽ lấy thứ gì đó có giá trị để trao đổi." Cù Mạt Dư lạnh lùng nói, "Ông ta được một tấc tiến một thước, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, em sẽ khiến ông ta không thể giữ nổi thể diện."
Thẩm Đại ngưng lại một chút, hỏi: "Còn...Vưu Bách Duyệt thì sao?"
Sắc mặt của Cù Mạt Dư trở nên khẩn trương dễ thấy: "Cậu ta là con Vưu Hưng Hải, chỉ có thể trả giá cho việc Vưu Hưng Hải không biết tự lượng sức mình." Hắn lại giải thích: "Lần đó cậu ta đến công ty tìm em cũng là do Vưu Hưng Hải bày mưu, nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt, em sẽ không gặp, giữa chúng em không có quan hệ gì cả."
Thẩm Đại không quên được Cù Mạt Dư đã từng đối xử dịu dàng với Vưu Bách Duyệt đến như thế nào, hắn cũng từng dành những lời có cánh cho cậu ta như là "thích", "vẫn luôn muốn cưới". Giờ đây, hắn lại lạnh nhạt không chút che giấu, Cù Mạt Dư bạc tình khiến lòng anh lạnh lẽo.
Ba chữ "Vưu Bách Duyệt" đã trở thành vật tham chiếu để Cù Mạt Dư nhìn lại quá khứ của mình, hắn có chút chột dạ, nhưng không thể không đối mặt, hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đại: "A Đại, em biết anh không tin em, trước kia em đã làm rất nhiều điều sai, lần này còn khiến anh và Khâu Khâu bị liên lụy. Hãy cho em thêm một cơ hội, để em chứng minh em có thể bảo vệ hai người."
Ánh mắt Thẩm Đại vẫn né tránh như thường lệ.
"Chờ em giải quyết xong chuyện của Vưu Hưng Hải, sau đó sẽ xử lý quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu, mỗi điều em hứa hẹn em sẽ làm được, em tin anh chắc hẳn sẽ thấy, em sẽ làm tất cả, là vì anh, vì một nhà ba người chúng ta, không phải vì Khâu Khâu là người thừa kế."
Trong lòng Thẩm Đại không khỏi xao động. Cù Mạt Dư kiêu ngạo, liên tục buông bỏ tôn nghiêm để phục vụ anh, không ngừng "cắt đất đền tiền" nhường anh mọi lợi thế, thậm chí còn chủ động đưa ra quyền đánh dấu. Điều này cho thấy hai người họ đang ở trong ván cờ, thế tiến công phòng thủ đã nghịch chuyển. Thời điểm bọn họ cùng nhau ngắm hoa quỳnh nở trong đêm mưa, anh đã từng tin Cù Mạt Dư có lẽ thực sự thích mình, bất kể anh có chấp nhận hay không, tha thứ hay không, trái tim đã đóng băng của anh trong khoảnh khắc đó đã rung chuyển.
Nhưng cấp bậc pheromone của Khâu Khâu bại lộ lại lần nữa phá vỡ mối liên kết mỏng manh giữa hai người họ, Cù Mạt Dư đã khiến anh phải trả giá quá đắt, anh thà rằng không cần, chứ cũng không muốn tin lầm lần nữa.
Cù Mạt Dư không hi vọng Thẩm Đại sẽ đáp lại mình, nhưng hắn cũng không dễ dàng lùi bước. Thời điểm hắn biết Thẩm Đại vì giữ lại Khâu Khâu mà không tiêm thuốc tê khi xóa ký hiệu, ngoại trừ đau lòng, hắn còn tin rằng Thẩm Đại đã từng thực sự thích hắn. Cho nên, nỗi đau và thất vọng hắn mang đến cho Thẩm Đại lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Đứng trước vết rách cực lớn đó, muốn dùng những lời hứa hẹn và lợi ích để bù đắp chính là ảo tưởng. Cuối cùng hắn cũng hiểu, cũng có thêm nhiều kiên nhẫn và chân thành.
Hắn nhẹ nhàng xoay cằm Thẩm Đại, ánh mắt dịu dàng tìm kiếm cảm xúc trong đôi mắt Thẩm Đại: "A Đại, anh nhìn vào mắt em, em tin anh sẽ thấy, em có tình cảm, anh đánh thức tình cảm trong em. Anh không tin em cũng không sao, em sẽ nói thật nhiều lần, sẽ chứng minh cho anh thấy thật nhiều lần."
Tim Thẩm Đại run lên, hoảng hốt nhìn khuôn mặt tinh xảo như tạo hóa nhào nặn của Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư chua xót cười: "Thực ra ngày đó anh nói rất đúng, tâm tư của em, thực sự hy vọng anh không có cái gì cả, chỉ có thể ỷ lại vào em, làm một Omega ngoan ngoãn phụ thuộc vào Alpha." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thêm mơ màng, "Đó là điều mà anh không bao giờ muốn. Em cẩn thận nghĩ lại, em từ lúc nào mà rung động với anh, chắc chắn không phải cái lần đánh dấu ngoài ý muốn kia, cũng không phải vì anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của em. Những lần đó cùng lắm chỉ khiến em sinh ra dục vọng với anh. Có lẽ là thời điểm anh ở hội nghị thương mại hăng hái diễn thuyết, năng lực, sự chuyên nghiệp, tài hùng biện cùng khí chất không thua kém bất cứ một Alpha nào. Cho nên lúc anh ở trước mặt em phát tình, em đã quyết định chiếm lấy anh."
Hô hấp Thẩm Đại đột nhiên trở nên gấp gáp.
"Em biết hiện tại em cưỡng ép đánh dấu anh, cũng chỉ khiến anh hận em mà thôi. Anh không bao giờ muốn trở thành Omega của ai đó, anh phải trả giá nhiều đến vậy, cũng chỉ nỗ lực muốn là chính mình, cho nên không chỉ em muốn tìm anh của ngày xưa, anh cũng muốn tìm lại bản thân của ngày đó."
Thẩm Đại không biết bản thân có phải ảo giác hay không, anh không thể tưởng tượng được có thể nghe thấy những lời như thế này từ Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Đại: "Em đang học cách yêu, tuy rằng em bắt đầu quá muộn, còn đi rất nhiều đường vòng, nhưng năng lực học tập của em rất mạnh, em rất nhanh sẽ học được thôi, giống như em học được cách chăm sóc Khâu Khâu vậy."
"Những lời này...là phu nhân dạy cho cậu sao." Thẩm Đại thấp giọng nói.
"Cứ xem là vậy đi, nhưng nếu em không tin, những lời này cũng vô dụng." Cù Mạt Dư cúi người, lưu lại trên trán Thẩm Đại một nụ hôn nhẹ, "Anh cứ đi làm như bình thường, sinh hoạt bình thường, tin tưởng em."
Cù Mạt Dư đi rồi, Thẩm Đại vào phòng trẻ con, ngồi cạnh Khâu Khâu đã được bảo mẫu ru ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngọt ngào, bình yên đang ngủ. Thật lâu sau, ánh mắt của anh từ mờ mịt trở nên kiên định, anh biết Cù Mạt Dư sẽ không bỏ qua cho Vưu Hưng Hải, nhưng anh cũng sẽ không ngồi chờ cuộc đời mình bị hủy hoại khi lại tự cho mình là đúng. Anh có thể chịu đựng bất kỳ sự bất công nào xảy đến với mình sau khi xem xét rủi ro, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm hại con mình, bất cứ ai.
Sau khi nhận được thông báo của Vưu Hưng Hải, Thẩm Đại đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Anh cố tình nói lấp lửng trong khi nói chuyện với Vưu Hưng Hải để có thể để lại bằng chứng, tạo dựng cảm giác anh chỉ mang Khâu Khâu đến Vưu gia theo lời mời của Vưu Hưng hải. Anh còn cùng Trình Tử Mai và một vài đồng nghiệp đi khám sức khỏe hàng năm vào sáng hôm sau, chứng minh anh đối với kế hoạch đêm mai không có bất kỳ hành động bất thường nào cả. Anh cũng đến bệnh viện, lúc thăm bà ngoại, anh cố tình tranh cãi với Thẩm Tần trước mặt bác sĩ và y tá về việc anh chấp nhận lời mời tới Vưu gia ăn cơm của Vưu Hưng Hải.
Thẩm Tần không biết việc mình làm đã bị phát hiện từ lâu, đương nhiên không dám để Thẩm Đại biết mình đã nghe lén được cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, còn cố ý khoe khoang với Vưu Hưng Hải. Ông ta cật lực ngăn cản Thẩm Đại tới Vưu gia, sợ Vưu gia "mài" được trên người Khâu Khâu một chút "bụi vàng".
Thẩm Đại không thèm quan tâm, nhưng cũng trấn an Thẩm Tần một chút, bởi trong kế hoạch của anh còn cần Thẩm Tần.
Sau khi chuẩn bị xong, anh vẫn đi làm như bình thường, sau khi tan tầm thì về nhà ôm Khâu Khâu, nói với bảo mẫu mình mang con đi ăn cơm khách, ăn xong sẽ trở về, sau đó ngồi xe Vưu Hưng Hải đã chuẩn bị.
Vệ sĩ của Vưu Hưng Hải trước tiên sắp xếp cho Thẩm Đại ở tại một khách sạn nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô. Thẩm Đại lấy ra một danh sách những đồ cần mua, nhờ hắn đi mua một ít đồ dùng trẻ con. Để không lộ việc mình có âm mưu, trong túi bảo mẫu anh chỉ mang một chút vật dụng thường ngày của Khâu Khâu.
Anh đã phân tích kỹ xem thủ đoạn này có thể lừa gạt Vưu Hưng Hải hay không, khiến hắn phải chịu tội bắt cóc tống tiền, Vưu Hưng Hải không ngu ngốc nhưng ông ta chắc hẳn đã đánh giá thấp đối phương, rất có thể ông ta không nghĩ tới anh sẽ có gan làm ra việc tàn nhẫn đến như vậy. Những lời anh nói ngày đó hoàn toàn phù hợp với cách nhìn nhận sự việc của Vưu Hưng Hải - một Alpha ích kỷ tự đại, ông ta muốn dựa vào chỗ tốt của đứa con rơi Omega, cho nên Vưu Hưng Hải sẽ tin.
Dựa vào điều này, Vưu Hưng Hải sẽ thả lỏng cảnh giác. Anh muốn trong tối hôm nay đẩy nhanh quá trình giả bị bắt cóc và mau chóng đi cầu cứu, không cho Vưu Hưng Hải và Cù Mạt Dư có thời gian đàm phán. Một khi hai người họ gặp nhau, Vưu Hưng Hải rất nhanh sẽ hỏi tới và đòi tiền, chứng cứ "tống tiền", anh tin Cù Mạt Dư và Cù Thận chắc chắn đã sớm có.
Về phần Vưu Hưng Hải sẽ biện hộ như thế nào, cảnh sát sẽ tra hỏi ra sao, đây không phải điều anh cần cân nhắc. Ngay cả bản thân anh cũng biết cái bẫy này có rất nhiều sơ hở, nhưng đội ngũ luật sư và quan hệ công chúng của Cù gia có thể lấp được những sơ hở đó. Mặc kệ Vưu Hưng Hải cuối cùng có bị kết tội không, ông ta vẫn sẽ gặp vô số rắc rối.
Vưu Hưng Hải ốc còn không mang nổi mình ốc, mục đích của anh sẽ đạt được.
Trên đường đi anh vất điện thoại di động, sau khi vệ sĩ mua đồ dùng trẻ con về, anh chăm sóc Khâu Khâu trước, sau đó chờ đến nửa đêm, mượn điện thoại của nhân viên khách sạn, gọi cho bà ngoại.
Bà ngoại hiện giờ không được dùng điện thoại, di động ở trong tay Thẩm Tấn, quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến âm thanh không kiên nhẫn: "Alo?"
"Là tôi." Thẩm Đại nói nhỏ.
"A Đại? Cù tổng vừa nhờ người ở bệnh viện tới hỏi ba, nói con buổi tối không trở về nhà, cũng không nhận điện thoại, ba nói con tời Vưu gia ăn cơm, con còn ở đó không?"
Thẩm Đại hít một hơi thật sâu: "Tôi gặp chuyện rồi, tôi không dám báo cảnh sát, chỉ đành gọi cho bà ngoại."
"Con xảy ra chuyện gì, Vưu Hưng Hải đã làm gì?"
"Ông ta đưa tôi và Khâu Khâu tới một khách sạn rất xa, để tôi chờ ông ấy, kết quả là ông ta không xuất hiện, còn sai vệ sĩ lấy điện thoại của tôi, tôi không biết ông ta muốn làm gì, nơi này rừng núi hoang vu, tôi không biết mình ở nơi nào, cũng không dám rời đi." Thẩm Đại cố ý làm ra bộ dạng hoảng loạn, "Tôi nên báo cảnh sát không? Tôi lo lắng cho an toàn của Khâu Khâu."
"Con, con đừng vội, ba, ba lập tức báo cho Cù tổng!"
Sau khi cúp máy, Thẩm Đại trả lại điện thoại cho nhân viên khách sạn, lo lắng đi lại dưới camera giám sát.
Một lúc sau, vệ sĩ từ phòng khách bên cạnh chạy tới, sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy Thẩm Đại ở hành lang, Thẩm Đại xoay người chạy vào trong phòng, vệ sĩ gõ cửa, thô lỗ hỏi: "Điện thoại anh đâu? Vưu tổng nói không liên hệ được với anh."
"Không có." Thẩm Đại cách cánh cửa nói.
"Vưu tổng muốn anh nhận điện thoại."
Ánh mắt Thẩm Đại lạnh lẽo: "Cậu hỏi ông ta muốn gì đi."
"Anh tự nhận điện thoại đi." Vệ sĩ quả nhiên bị Vưu Hưng Hải mắng, cũng đang tức giận.
Thẩm Đại khóa trái cửa phòng.
- --
MinHy: Đợt này team chúng mình khá bận nên chắc lâu lâu mới ra một chương, cả nhà thông cảm nha. Mọi người nhớ đọc truyện trên Wattpad SONEAmi1234 nhé. Cảm ơn mọi người nhìuuuu <3
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, hỏi: "Vưu Hưng Hải quấy rầy cậu nhiều lần?"
"Ừm, tìm em vay tiền, muốn em giúp ông ta góp vốn, muốn em hợp tác phát triển dự án,... em vẫn luôn phớt lờ." Quai hàm Cù Mạt Dư cắn chặt, lộ ra vẻ chán ghét.
"Đây không phải là muốn tống tiền sao."
"Hiện tại là vậy, nhưng không có chứng cứ, ông ta cũng không dễ dàng để lại manh mối."
Thẩm Đại thầm nghĩ ngợi, lập tức tìm ra điều gì đó: "Manh mối về tài sản ở nước ngoài không tìm được sao."
"Tố tụng liên tiếp sẽ khiến ông ta mắc kẹt trong nước, không thoát được, chắc chắn sẽ lấy thứ gì đó có giá trị để trao đổi." Cù Mạt Dư lạnh lùng nói, "Ông ta được một tấc tiến một thước, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, em sẽ khiến ông ta không thể giữ nổi thể diện."
Thẩm Đại ngưng lại một chút, hỏi: "Còn...Vưu Bách Duyệt thì sao?"
Sắc mặt của Cù Mạt Dư trở nên khẩn trương dễ thấy: "Cậu ta là con Vưu Hưng Hải, chỉ có thể trả giá cho việc Vưu Hưng Hải không biết tự lượng sức mình." Hắn lại giải thích: "Lần đó cậu ta đến công ty tìm em cũng là do Vưu Hưng Hải bày mưu, nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt, em sẽ không gặp, giữa chúng em không có quan hệ gì cả."
Thẩm Đại không quên được Cù Mạt Dư đã từng đối xử dịu dàng với Vưu Bách Duyệt đến như thế nào, hắn cũng từng dành những lời có cánh cho cậu ta như là "thích", "vẫn luôn muốn cưới". Giờ đây, hắn lại lạnh nhạt không chút che giấu, Cù Mạt Dư bạc tình khiến lòng anh lạnh lẽo.
Ba chữ "Vưu Bách Duyệt" đã trở thành vật tham chiếu để Cù Mạt Dư nhìn lại quá khứ của mình, hắn có chút chột dạ, nhưng không thể không đối mặt, hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đại: "A Đại, em biết anh không tin em, trước kia em đã làm rất nhiều điều sai, lần này còn khiến anh và Khâu Khâu bị liên lụy. Hãy cho em thêm một cơ hội, để em chứng minh em có thể bảo vệ hai người."
Ánh mắt Thẩm Đại vẫn né tránh như thường lệ.
"Chờ em giải quyết xong chuyện của Vưu Hưng Hải, sau đó sẽ xử lý quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu, mỗi điều em hứa hẹn em sẽ làm được, em tin anh chắc hẳn sẽ thấy, em sẽ làm tất cả, là vì anh, vì một nhà ba người chúng ta, không phải vì Khâu Khâu là người thừa kế."
Trong lòng Thẩm Đại không khỏi xao động. Cù Mạt Dư kiêu ngạo, liên tục buông bỏ tôn nghiêm để phục vụ anh, không ngừng "cắt đất đền tiền" nhường anh mọi lợi thế, thậm chí còn chủ động đưa ra quyền đánh dấu. Điều này cho thấy hai người họ đang ở trong ván cờ, thế tiến công phòng thủ đã nghịch chuyển. Thời điểm bọn họ cùng nhau ngắm hoa quỳnh nở trong đêm mưa, anh đã từng tin Cù Mạt Dư có lẽ thực sự thích mình, bất kể anh có chấp nhận hay không, tha thứ hay không, trái tim đã đóng băng của anh trong khoảnh khắc đó đã rung chuyển.
Nhưng cấp bậc pheromone của Khâu Khâu bại lộ lại lần nữa phá vỡ mối liên kết mỏng manh giữa hai người họ, Cù Mạt Dư đã khiến anh phải trả giá quá đắt, anh thà rằng không cần, chứ cũng không muốn tin lầm lần nữa.
Cù Mạt Dư không hi vọng Thẩm Đại sẽ đáp lại mình, nhưng hắn cũng không dễ dàng lùi bước. Thời điểm hắn biết Thẩm Đại vì giữ lại Khâu Khâu mà không tiêm thuốc tê khi xóa ký hiệu, ngoại trừ đau lòng, hắn còn tin rằng Thẩm Đại đã từng thực sự thích hắn. Cho nên, nỗi đau và thất vọng hắn mang đến cho Thẩm Đại lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Đứng trước vết rách cực lớn đó, muốn dùng những lời hứa hẹn và lợi ích để bù đắp chính là ảo tưởng. Cuối cùng hắn cũng hiểu, cũng có thêm nhiều kiên nhẫn và chân thành.
Hắn nhẹ nhàng xoay cằm Thẩm Đại, ánh mắt dịu dàng tìm kiếm cảm xúc trong đôi mắt Thẩm Đại: "A Đại, anh nhìn vào mắt em, em tin anh sẽ thấy, em có tình cảm, anh đánh thức tình cảm trong em. Anh không tin em cũng không sao, em sẽ nói thật nhiều lần, sẽ chứng minh cho anh thấy thật nhiều lần."
Tim Thẩm Đại run lên, hoảng hốt nhìn khuôn mặt tinh xảo như tạo hóa nhào nặn của Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư chua xót cười: "Thực ra ngày đó anh nói rất đúng, tâm tư của em, thực sự hy vọng anh không có cái gì cả, chỉ có thể ỷ lại vào em, làm một Omega ngoan ngoãn phụ thuộc vào Alpha." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thêm mơ màng, "Đó là điều mà anh không bao giờ muốn. Em cẩn thận nghĩ lại, em từ lúc nào mà rung động với anh, chắc chắn không phải cái lần đánh dấu ngoài ý muốn kia, cũng không phải vì anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của em. Những lần đó cùng lắm chỉ khiến em sinh ra dục vọng với anh. Có lẽ là thời điểm anh ở hội nghị thương mại hăng hái diễn thuyết, năng lực, sự chuyên nghiệp, tài hùng biện cùng khí chất không thua kém bất cứ một Alpha nào. Cho nên lúc anh ở trước mặt em phát tình, em đã quyết định chiếm lấy anh."
Hô hấp Thẩm Đại đột nhiên trở nên gấp gáp.
"Em biết hiện tại em cưỡng ép đánh dấu anh, cũng chỉ khiến anh hận em mà thôi. Anh không bao giờ muốn trở thành Omega của ai đó, anh phải trả giá nhiều đến vậy, cũng chỉ nỗ lực muốn là chính mình, cho nên không chỉ em muốn tìm anh của ngày xưa, anh cũng muốn tìm lại bản thân của ngày đó."
Thẩm Đại không biết bản thân có phải ảo giác hay không, anh không thể tưởng tượng được có thể nghe thấy những lời như thế này từ Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Đại: "Em đang học cách yêu, tuy rằng em bắt đầu quá muộn, còn đi rất nhiều đường vòng, nhưng năng lực học tập của em rất mạnh, em rất nhanh sẽ học được thôi, giống như em học được cách chăm sóc Khâu Khâu vậy."
"Những lời này...là phu nhân dạy cho cậu sao." Thẩm Đại thấp giọng nói.
"Cứ xem là vậy đi, nhưng nếu em không tin, những lời này cũng vô dụng." Cù Mạt Dư cúi người, lưu lại trên trán Thẩm Đại một nụ hôn nhẹ, "Anh cứ đi làm như bình thường, sinh hoạt bình thường, tin tưởng em."
Cù Mạt Dư đi rồi, Thẩm Đại vào phòng trẻ con, ngồi cạnh Khâu Khâu đã được bảo mẫu ru ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngọt ngào, bình yên đang ngủ. Thật lâu sau, ánh mắt của anh từ mờ mịt trở nên kiên định, anh biết Cù Mạt Dư sẽ không bỏ qua cho Vưu Hưng Hải, nhưng anh cũng sẽ không ngồi chờ cuộc đời mình bị hủy hoại khi lại tự cho mình là đúng. Anh có thể chịu đựng bất kỳ sự bất công nào xảy đến với mình sau khi xem xét rủi ro, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm hại con mình, bất cứ ai.
Sau khi nhận được thông báo của Vưu Hưng Hải, Thẩm Đại đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Anh cố tình nói lấp lửng trong khi nói chuyện với Vưu Hưng Hải để có thể để lại bằng chứng, tạo dựng cảm giác anh chỉ mang Khâu Khâu đến Vưu gia theo lời mời của Vưu Hưng hải. Anh còn cùng Trình Tử Mai và một vài đồng nghiệp đi khám sức khỏe hàng năm vào sáng hôm sau, chứng minh anh đối với kế hoạch đêm mai không có bất kỳ hành động bất thường nào cả. Anh cũng đến bệnh viện, lúc thăm bà ngoại, anh cố tình tranh cãi với Thẩm Tần trước mặt bác sĩ và y tá về việc anh chấp nhận lời mời tới Vưu gia ăn cơm của Vưu Hưng Hải.
Thẩm Tần không biết việc mình làm đã bị phát hiện từ lâu, đương nhiên không dám để Thẩm Đại biết mình đã nghe lén được cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, còn cố ý khoe khoang với Vưu Hưng Hải. Ông ta cật lực ngăn cản Thẩm Đại tới Vưu gia, sợ Vưu gia "mài" được trên người Khâu Khâu một chút "bụi vàng".
Thẩm Đại không thèm quan tâm, nhưng cũng trấn an Thẩm Tần một chút, bởi trong kế hoạch của anh còn cần Thẩm Tần.
Sau khi chuẩn bị xong, anh vẫn đi làm như bình thường, sau khi tan tầm thì về nhà ôm Khâu Khâu, nói với bảo mẫu mình mang con đi ăn cơm khách, ăn xong sẽ trở về, sau đó ngồi xe Vưu Hưng Hải đã chuẩn bị.
Vệ sĩ của Vưu Hưng Hải trước tiên sắp xếp cho Thẩm Đại ở tại một khách sạn nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô. Thẩm Đại lấy ra một danh sách những đồ cần mua, nhờ hắn đi mua một ít đồ dùng trẻ con. Để không lộ việc mình có âm mưu, trong túi bảo mẫu anh chỉ mang một chút vật dụng thường ngày của Khâu Khâu.
Anh đã phân tích kỹ xem thủ đoạn này có thể lừa gạt Vưu Hưng Hải hay không, khiến hắn phải chịu tội bắt cóc tống tiền, Vưu Hưng Hải không ngu ngốc nhưng ông ta chắc hẳn đã đánh giá thấp đối phương, rất có thể ông ta không nghĩ tới anh sẽ có gan làm ra việc tàn nhẫn đến như vậy. Những lời anh nói ngày đó hoàn toàn phù hợp với cách nhìn nhận sự việc của Vưu Hưng Hải - một Alpha ích kỷ tự đại, ông ta muốn dựa vào chỗ tốt của đứa con rơi Omega, cho nên Vưu Hưng Hải sẽ tin.
Dựa vào điều này, Vưu Hưng Hải sẽ thả lỏng cảnh giác. Anh muốn trong tối hôm nay đẩy nhanh quá trình giả bị bắt cóc và mau chóng đi cầu cứu, không cho Vưu Hưng Hải và Cù Mạt Dư có thời gian đàm phán. Một khi hai người họ gặp nhau, Vưu Hưng Hải rất nhanh sẽ hỏi tới và đòi tiền, chứng cứ "tống tiền", anh tin Cù Mạt Dư và Cù Thận chắc chắn đã sớm có.
Về phần Vưu Hưng Hải sẽ biện hộ như thế nào, cảnh sát sẽ tra hỏi ra sao, đây không phải điều anh cần cân nhắc. Ngay cả bản thân anh cũng biết cái bẫy này có rất nhiều sơ hở, nhưng đội ngũ luật sư và quan hệ công chúng của Cù gia có thể lấp được những sơ hở đó. Mặc kệ Vưu Hưng Hải cuối cùng có bị kết tội không, ông ta vẫn sẽ gặp vô số rắc rối.
Vưu Hưng Hải ốc còn không mang nổi mình ốc, mục đích của anh sẽ đạt được.
Trên đường đi anh vất điện thoại di động, sau khi vệ sĩ mua đồ dùng trẻ con về, anh chăm sóc Khâu Khâu trước, sau đó chờ đến nửa đêm, mượn điện thoại của nhân viên khách sạn, gọi cho bà ngoại.
Bà ngoại hiện giờ không được dùng điện thoại, di động ở trong tay Thẩm Tấn, quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến âm thanh không kiên nhẫn: "Alo?"
"Là tôi." Thẩm Đại nói nhỏ.
"A Đại? Cù tổng vừa nhờ người ở bệnh viện tới hỏi ba, nói con buổi tối không trở về nhà, cũng không nhận điện thoại, ba nói con tời Vưu gia ăn cơm, con còn ở đó không?"
Thẩm Đại hít một hơi thật sâu: "Tôi gặp chuyện rồi, tôi không dám báo cảnh sát, chỉ đành gọi cho bà ngoại."
"Con xảy ra chuyện gì, Vưu Hưng Hải đã làm gì?"
"Ông ta đưa tôi và Khâu Khâu tới một khách sạn rất xa, để tôi chờ ông ấy, kết quả là ông ta không xuất hiện, còn sai vệ sĩ lấy điện thoại của tôi, tôi không biết ông ta muốn làm gì, nơi này rừng núi hoang vu, tôi không biết mình ở nơi nào, cũng không dám rời đi." Thẩm Đại cố ý làm ra bộ dạng hoảng loạn, "Tôi nên báo cảnh sát không? Tôi lo lắng cho an toàn của Khâu Khâu."
"Con, con đừng vội, ba, ba lập tức báo cho Cù tổng!"
Sau khi cúp máy, Thẩm Đại trả lại điện thoại cho nhân viên khách sạn, lo lắng đi lại dưới camera giám sát.
Một lúc sau, vệ sĩ từ phòng khách bên cạnh chạy tới, sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy Thẩm Đại ở hành lang, Thẩm Đại xoay người chạy vào trong phòng, vệ sĩ gõ cửa, thô lỗ hỏi: "Điện thoại anh đâu? Vưu tổng nói không liên hệ được với anh."
"Không có." Thẩm Đại cách cánh cửa nói.
"Vưu tổng muốn anh nhận điện thoại."
Ánh mắt Thẩm Đại lạnh lẽo: "Cậu hỏi ông ta muốn gì đi."
"Anh tự nhận điện thoại đi." Vệ sĩ quả nhiên bị Vưu Hưng Hải mắng, cũng đang tức giận.
Thẩm Đại khóa trái cửa phòng.
- --
MinHy: Đợt này team chúng mình khá bận nên chắc lâu lâu mới ra một chương, cả nhà thông cảm nha. Mọi người nhớ đọc truyện trên Wattpad SONEAmi1234 nhé. Cảm ơn mọi người nhìuuuu <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.