Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 89

Thủy Thiên Thừa

16/07/2024

Edit: Mon

Thịt bò vừa hầm xong, chuông cửa liền vang lên.

Thẩm Đại mở cửa, Bạch Hướng Vãn và Tiểu Điệp tươi cười đứng ở cửa, ba người đột nhiên nhớ rằng cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần ở Lan Thành, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Hôm nay Bạch Hướng Vãn mặc vest, dùng keo xịt tóc để định hình tóc, cả người toát lên vẻ đẹp trai ngay thẳng, khí chất xuất chúng, trái ngược hoàn toàn với phong cách tùy tiện thường ngày. Dáng người và diện mạo của anh ấy đều rất nổi bật, nhưng thuộc tính của con người khoa học và kỹ thuật lại càng nổi bật hơn. Anh thường cắt tóc ở cửa tiệm trước cổng trường, quần áo tóm được cái gì thì mặc cái đấy, mọi người xung quanh thường khuyên anh đừng lãng phí làn da đẹp tự nhiên của mình, bảo anh tân trang cho bản thân một chút nhưng anh ấy chả thèm quan tâm, trạng thái ăn mặc chỉn chu thế này chắc chắn là vì gặp gỡ những người quan trọng.

"Oa, thầy Thẩm." Tiểu Điệp kích động tiến lên ôm Thẩm Đại, "Cảm giác như đã rất lâu rồi không gặp anh."

"Mới có hơn một tháng mà thôi." Thẩm Đại cười nhìn cô, "Tiểu Điệp hình như gầy đi rồi, xem ra việc giảm cân có hiệu quả rất rõ ràng"

"Gầy đi sáu cân* rồi! Khâu Khâu đâu Khâu Khâu đâu, để em xem nhóc con này mập lên được bao nhiêu rồi."

(*sáu cân Trung = 3 kg)

"Bên trái phòng ngủ dành cho khách, em đi chơi với nhóc con ấy đi."

Tiểu Điệp thay giày xong lập tức chạy vào.

Thẩm Đại và Bạch Hướng Vãn nhìn nhau, cả hai có hơi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác: "Bạch sư huynh, vào đi."

Bạch Hướng Vãn vào phòng, đưa đồ trong tay cho Thẩm Đại: "Anh mang theo một ít đồ em thích ăn từ Lan Thành."

Thẩm Đại liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cái túi đóng gói quen thuộc, ngạc nhiên nói: "Đây không phải là vịt sốt tương của cửa hàng dưới lầu sao? Anh vẫn còn nhớ rõ."

"Sao lại không nhớ." Bạch Hướng Vãn cười nhìn Thẩm Đại, "Tử Mai đâu?"

"Cô ấy vừa nói với em rằng cô ấy phải tăng ca, sẽ về trễ một chút." Thẩm Đại trêu chọc nói, "Sao hôm nay Bạch sư huynh lại đẹp trai như vậy?"

"Buổi trưa có một bữa tiệc." Bạch Hướng Vãn có hơi ngượng ngùng, cởi áo khoác ra, "Bộ vest này năm ngoái anh đặt làm để tham gia một hoạt động, Tiểu Điệp làm tóc cho anh, anh thật sự không quen ăn mặc như thế này, không được tự nhiên cho lắm."

"Anh chỉ thoái mái khi mặc áo blouse trắng." Thẩm Đại cười cười cầm lấy áo khoác của anh, giúp anh treo lên, "Đi gặp Khâu Khâu chứ?"

Bạch Hướng Vãn chần chờ một chút: "Anh muốn gặp em trước."

Thẩm Đại giật mình, anh biết Bạch Hướng Vãn có chuyện muốn nói: "Ngồi đi."

Bạch Hướng Vãn ngồi vào sô pha, anh nhìn Thẩm Đại, ánh mắt ôn hòa: "Sắc mặt của em có vẻ đã tốt hơn rồi, có da có thịt hơn trước rồi."

"Bây giờ buổi tối Khâu Khâu đã có người chăm sóc, không cần thức đêm, tinh thần quả thật khá hơn nhiều." Thẩm Đại nhìn Bạch Hướng Vãn, có hơi xấu hổ mà nói: "Em về lại chỗ thầy làm việc."

Bạch Hướng Vãn miễn cưỡng cười một chút: "Anh có nghe thầy nói. Cho nên...... Chuyện này đối với em, xem như là một lựa chọn tốt?"

Thẩm Đại có thể nghe hiểu ý của anh, "lựa chọn" mà Bạch Hướng Vãn nói không phải là quay về làm việc với Lưu Tức mà là quay về sống cùng Cù Mạt Dư. Anh có thể giả vờ không hiểu, nhưng anh không muốn lảng tránh, đặc biệt là đối với người đã từng giúp đỡ anh rất nhiều và thực sự quan tâm đến anh, anh nói: "Bạch sư huynh, lúc trước em đã quyết định ở lại Lan Thành, nhưng bây giờ... đó không phải là 'lựa chọn' của em, em không còn lựa chọn nào khác."



Đôi mày kiếm của Bạch Hướng Vãn cau lại, trong mắt hiện lên lửa giận, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ: "Anh hiểu em, dù sao... em còn có một đứa con."

Thẩm Đại xoắn chặt ngón tay: "Xin lỗi vì đã làm Bạch sư huynh thất vọng."

"Không có gì, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, từ đại học đến nay, anh vẫn luôn thật sự xem trọng em." Ánh mắt Bạch Hướng Vãn nhìn Thẩm Đại thật sâu, ẩn giấu trong đó cảm xúc không nói nên lời, "Anh chỉ hy vọng em sống tốt.

Thẩm Đại nhàn nhạt mà nói: "Sẽ tốt thôi."

"Anh đi thăm Khâu Khâu."

Người ta nói rằng trẻ con không nhớ mọi thứ, nhưng Khâu Khâu nhớ rõ Tiểu Điệp và Bạch Hướng Vãn. Khi được Tiểu Điệp ôm, bé con hạnh phúc đến mức cười không khép miệng. Bạch Hướng Vãn vừa bước vào phòng, bé con cảm nhận được pheromone của cây bạch du, lập tức ê a tỏ vẻ phấn khích.

Bạch Hướng Vãn nhận Khâu Khâu từ vòng tay của Tiểu Điệp, ôm nhóc con đi quanh phòng. Thẩm Đại ở một bên quan sát, trên mặt lộ ra nụ cười, anh vốn cho rằng quãng thời gian ở Lan Thành là quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời mình, nhưng bây giờ nhìn lại, mặc dù chịu nhiều tổn thương về thể chất và tinh thần, nhưng sự giúp đỡ của bạn bè thật sự rất đáng quý. Cho dù khoảng thời gian đó anh mệt mỏi như thế nào, ít nhất trong lòng anh không có hoảng sợ và tức giận, ít nhất anh tương đối tự do.

Anh ước gì mình không quay lại.

Tiểu Điệp nói: "Thầy Thẩm, bữa tối đã xong chưa, để em giúp anh."

"Sắp xong rồi, em tới giúp anh nấu canh đi."

Hai người đi vào phòng bếp, Tiểu Điệp hạ giọng nói: "Thầy Thẩm, kỳ phát tình của anh khi nào sẽ tới, anh đã quyết định rồi sao?"

"Chuyện này anh không quyết định được." Thẩm Đại dở khóc dở cười, "Có lẽ là ngày mai hoặc là ngày mốt."

"Nhà em không có Omega nhưng em có bạn là Omega, nhưng mà em không chăm sóc họ trong kỳ phát tình, anh dạy em phải làm như thế nào đi."

"Đừng nóng vội, anh muốn em giúp anh chăm sóc Khâu Khâu, không phải chăm sóc anh. Anh có thể tự xử lý tình trạng của mình." Thẩm Đại nói, "Đến lúc đó anh sẽ gọi cho em, nếu đúng lúc đang diễn ra hội nghị thì em phải nghĩ ra cách xin phép thầy của mình."

"Em sẽ nói là em không được khỏe."

"Tiểu Điệp, làm phiền em rồi." Thẩm Đại có hơi xấu hổ nói: "Em đường xa tới đây mà anh còn nhờ em chăm sóc con của mình."

"Không sao đâu, anh không cần trả tiền công cho em." Tiểu Điệp cười nói, "Hơn nữa em thích trẻ con, đặc biệt là Khâu Khâu."

"À, đến lúc em tới đây, thứ nhất đừng để Bạch sư huynh biết, thứ hai đừng vì anh mà quá mức căng thẳng." Thẩm Đại dặn dò nói, "Anh sẽ có một ít phản ứng, ví như trông như bị bệnh, rất khó chịu và yếu ớt, ngẫu nhiên sẽ mất đi ý thức, những điều này là bình thường, em không cần lo lắng cho anh, anh đã uống thuốc ức chế, một ngày là sẽ qua thôi."

Tiểu Điệp ngẩn người: "Nghe có vẻ rất nghiêm trọng, kỳ phát tình đều như vậy sao?"

"Đều như vậy." Trong lòng Thẩm Đại bổ sung thêm một câu, không có Alpha thì kỳ phát tình đều như vậy.

"Được, em sẽ đi lên mạng xem trước một số thứ."

Thẩm Đại cười cười: "Không cần lo lắng, em chăm sóc Khâu Khâu tốt là được."

Sau khi bữa tối được chuẩn bị xong, họ vừa ăn vừa trò chuyện. Đang ăn nửa chừng thì Trình Tử Mai trở về, ba người cùng nhau ôn lại những ngày còn học đại học. Khi đó Bạch Hướng Vãn là nam thần số một trong khoa của họ, không chỉ cao ráo đẹp trai mà mấu chốt là điểm của anh cao nhất chuyên ngành, sau đó anh thuận lợi tiến thắng lên bằng tiến sĩ. Vừa tốt nghiệp anh đã được Viện nghiên cứu Tinh Châu tuyển dụng với mức lương trăm vạn một năm, cái gì anh cũng đều giỏi, kết hợp mọi thứ với nhau thì tất nhiên sẽ tỏa sáng lấp lánh.



Thật không ngờ Bạch Hướng Vãn không ở lại thủ đô mà chọn sáng lập một khu vực khai thác mới ở một nơi cái gì cũng không có – Lan Thành. Thời gian đã chứng minh rằng bước đi này đã diễn ra tốt đẹp, thủ đô đã có thầy của anh ấy Lưu Tức, anh ấy phải đợi nhiều năm mới có được một dự án độc lập, nhưng tham vọng của anh buộc anh phải dang rộng đôi cánh, bay cao và xa hơn.

Thẩm Đại ngưỡng mộ và sùng bái Bạch Hướng Vãn, anh biết rằng thiên phú của mình thua Bạch Hướng Vãn một đoạn, nhưng lại không đến mức không với tới, đây là tấm gương để anh noi theo mà nỗ lực.

Khi còn học đại học, họ cùng nhau làm thí nghiệm trong một năm, khi đó anh có tình cảm mơ hồ với Bạch Hướng Vãn, anh đoán Trình Tử Mai cũng vậy, chỉ là không thừa nhận. Ở tuổi thanh xuân như thế có ai không rung động với một sư huynh ưu tú như vậy, nhưng khi đó Bạch Hướng Vãn có một người bạn trai Beta, sau đó anh ấy bị ảnh hưởng nặng nề bởi biến cố bất ngờ của gia đình.

Không nghĩ tới nhiều năm sau mỗi người bọn họ đều có tiền đồ của riêng mình, trải qua nhiều chuyện như vậy, lại còn có thể ngồi cùng bàn ôn chuyện xưa.

Có người một đường hát vang tiến mạnh, một bước lên mây như Bạch Hướng Vãn, có người đi chậm nhưng phần lớn đều suôn sẻ, chẳng hạn như Trình Tử Mai, có người gặp phải gập ghềnh, thỉnh thoảng phải đi đường vòng, nhưng bọn họ vẫn sẽ gặp nhau trên một đoạn đường nhất định vào một thời điểm nhất định, nâng ly, sau đó mỗi người lại bắt đầu một hành trình khác nhau. Đó là điều kỳ diệu của cuộc sống.

Ngày đó bọn họ trò chuyện đến khuya, sau khi tiễn người ra về, Thẩm Đại tắm rửa xong liền nhanh chóng nằm xuống. Trong bữa tối, vì không để Bạch Hướng Vãn phát hiện có gì khác lạ nên anh miễn cưỡng ăn vài miếng thịt, bây giờ dạ dày bắt đầu khó chịu.

Trước khi đi ngủ, anh mở điện thoại bị tắt tiếng, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cù Mạt Dư và mấy tin nhắn WeChat, hỏi anh đang làm gì, Khâu Khâu thế nào, bà thế nào, tin nhắn WeChat cuối cùng được gửi hơn mười phút trước, nội dung là: Nếu anh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn thì lần sau em sẽ trực tiếp đi tìm anh.

Thẩm Đại vội vàng trả lời: Mọi chuyện đều tốt.

Thẩm Đại nhìn khung thoại biểu thị đối phương đang gõ, gõ hồi lâu mới dừng lại, sau đó lại bắt đầu gõ, cuối cùng gửi một tin nhắn: Nghỉ ngơi sớm một chút.

Thẩm Đại trả lời: Được.

Trong lòng Thẩm Đại có chút nóng nảy, anh có quá nhiều lo lắng, khó có thể bình tĩnh lại. Anh tắt đèn, nhắm mắt, lại không yên tâm kéo mở tủ đầu giường, mò mẫm tìm thuốc ức chế, sau đó mới ép mình chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Đại cảm giác không ổn, phản ứng quen thuộc bắt đầu không ngừng đánh sâu vào thân thể, anh uống một ống thuốc ức chế. Bình thường anh sẽ uống một liều trước, nếu bốn năm giờ sau triệu chứng vẫn không giảm bớt thì sẽ uống thêm một liều, mặc dù thứ này làm hại cơ thể.

Cả người anh đổ mồ hôi đầm đìa, tay chân bắt đầu bủn rủn, đầu tiên anh đến nhìn Khâu Khâu đang ngủ say, sau đó gửi tin nhắn cho Tiểu Điệp.

Khâu Khâu đang ngủ dường như cảm nhận được sự dao động pheromone bất thường của người cha Omega, bắt đầu có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Thẩm Đại vội vàng rời đi và nhốt mình trong phòng khách, cơ thể bắt đầu lạnh toát, không ngừng run rẩy, máu chảy rất nhanh, anh nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể không chui vào chăn bông.

Nửa tiếng sau, Tiểu Điệp trở lại, cô ấy chạy vào phòng, nhìn Thẩm Đại đang cuộn tròn trong chăn quay lưng về phía mình, lo lắng hỏi: "Thầy Thẩm, anh không sao chứ?"

Thẩm Đại run giọng nói: "Không sao."

Từng đợt từng đợt dục vọng bắt đầu ập đến, Thẩm Đại cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, giống như có kiến ​​​​bò ở bộ phận mẫn cảm bộ, thân thể kêu gào khát vọng không nói nên lời.

Khoảng một giờ sau thuốc ức chế sẽ phát huy tác dụng, nếu hiệu quả áp chế không đủ thì uống thêm một ống nữa, nếu thật sự không thoải mái thì có thể tự giải tỏa một chút. Thẩm Đại đã quen thuộc với từng bước của quá trình này, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng kỳ phát tình lần này rất mãnh liệt, có lẽ có liên quan đến việc hơn một năm qua anh không hề có kỳ phát tình, trì hoãn dục vọng sẽ bị kịch liệt đánh trả.

Tiểu Điệp cẩn thận đi vòng sang bên kia giường, cô nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Đại đỏ lên, hơi thở không đều, đầu tóc ướt sũng, cô hoảng sợ: "Thầy Thẩm, anh, anh không sao chứ?"

Cũng không thể trách được vẻ mặt kinh hãi của Tiểu Điệp, là một người chưa bao giờ gặp qua Omega khi phát tình, đối với cô Thẩm Đại giống như bị sốt cao, rất đau đớn và tiều tụy.

Lúc này Thẩm Đại cũng không thèm để ý sự thống khổ, anh khàn giọng nói: "Anh không sao, em có thể giúp anh chăm sóc Khâu Khâu không?"

"Được, được, anh cần gì cứ gọi em, không, nếu không được, anh nói em để em đưa anh đi bệnh viện."

Thẩm Đại vùi mặt vào trong chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook