Chương 23
Chloe Mia (Mía)
30/03/2023
Các bà nghĩ xem bộ này tui có làm được 50 chương khum nè?
Các bà muốn bộ này tầm bao nhiêu chương.
Sắp tới Wattpad bảo trì rùi, tui lo số truyện ngoại tuyến của tui từ 25 xuống 3 quá huhuhu
54.
Có một hôm tối, Kiều Túc dựa vào gương mặt của mình mà xin được bà Lâm lần nữa mang Lâm Huy quà nhà hắn ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người lên giường.
Mặc dù Lâm Huy đã rất buồn ngủ nhưng Kiều Túc lại không để cậu ngủ, bắt cậu ngồi đối diện với hắn.
“Tiểu Huy, chúng ta chơi trò này đi.” Hắn hứng thú bừng bừng nhìn cậu bé nhỏ con trước mặt.
Lâm Huy ngồi còn không vững, mếu máo nói: “Em muốn đi ngủ cơ!!”
Từ đằng sau, Kiều Túc lấy ra một thanh sô cô la lớn, quơ quơ trước mặt Lâm Huy.
Mùi sô cô la thơm bay vô mũi nhỏ khiến đầu óc đang mơ hồ cũng dần tỉnh táo lại. Điểm đầu tiên cậu nhóc để ý thế mà lại là thanh sô cô la lớn kia.
Cơm còn chưa tiêu hết miệng đã chảy nước miếng thèm thuồng, đôi mặt vốn đang híp giờ lại tròn to, lấp lánh như sao trời.
“Không buồn ngủ hửm?” Gương mặt đẹp trai khẽ nhếch lên độ cong.
Lâm Huy gật gật đầu, mắt vẫn hướng tới thanh sô cô la.
“Tiểu Huy, nếu bây giờ em chơi trò này với anh thì thanh sô cô la này sẽ thuộc về em.”
Tất nhiên cơ hội tốt này cậu sẽ không bỏ qua, cái đầu nhỏ lại gật mạnh mấy cái nữa.
55.
Luật chơi như sau, mỗi người hỏi một câu hỏi cho đối phương. Trả lời được sẽ có một viên bi trả lời sai sẽ bị phạt theo ý muốn của đối phương.
Hai người bắt đầu bằng việc tù xì, Kiều Túc thắng.
“Được rồi, sinh nhật mẹ em là ngày tháng nào?”
“12 tháng 5 ạ.” Đây vốn là một câu hỏi dễ, đương nhiên Lâm Huy trả lời được.
“Đến em, con gì có chân mà chó không sợ mà chuột thì sợ?” Lâm Huy vui vẻ thu viên bi màu đỏ về tay hỏi hắn.
Kiều Túc ra vẻ đâm chiêu rồi nói: “Mèo máy doraemon đúng không?”
“Đúng rồi ạ!”
56.
Càng hỏi nhiều câu hỏi càng khó, đến lượt Kiều Túc, hắn lại đi hỏi một đứa trẻ lớp 4 rằng: “x+x bằng bao nhiêu?”
Đương nhiên Lâm Huy không biết được, cậu lắc lắc đầu.
Kiều Túc nở một nụ cười kì quái, miệng mở ra quả nhiên không phải là điều tốt đẹp: “Phạt em cởi hai chiếc quần em đang mặt.”
Cậu nhóc tuổi nhỏ chả suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lột quần đùi cùng quần nhỏ hình gà con ra.
Không có quần che lại, cặp đòi nhỏ mềm bị gió thổi có chút lạnh xong vẫn muốn tiếp tục trò chơi.
Để trả thù kiều Túc, Lâm Huy ra một đề khó: “Xóm mình tổng cộng có mấy con chó.”
Đề này đến cả một người thông minh như Kiều Túc cũng không nghĩ ra được, cái xóm này hắn qua lại có mỗi nhà Lâm Huy, ai mà rãnh để ý mấy con chó cơ chứ.
“Anh không biết.”
“Hê hê, phạt anh cởi hết quần.”
Kiều Túc nghe lời làm theo, đôi mắt nhỏ kia nhìn chằm chằm vào nơi khó nói của thiếu niên.
“Nhìn cái gì hửm?” Hắn híp mắt, nhéo đôi má mềm như có thể búng ra sữa.
Lâm Huy thèm thuồng nói: “Khi nào em mới có thể bằng được chip chip của anh?”
Dù sao ở hình thái ban đầu, tự nhiên cái đó của hắn đã to bất thường.
“Chip chip của anh là hàng hiếm có đấy, chỉ mình cậu nhóc em được xem, em nên chân trọng những gì mình đang thấy.” Hắn lưu manh cười nói, mông còn nhích đến gần hơn với cậu.
Lâm Huy nhìn nó, cậu bỗng nhớ đến bác trung niên hồi trước. Đến giờ cậu vẫn không quên được con sâu lông lá kia ở giữa chân gã, nhưng cậu lại nhìn đến của Kiều Túc thì con sâu này lại to còn màu đỏ, nhìn đẹp hơn nhưng cứ thấy sợ sợ.
Gạt qua một bên, hai người càng chơi càng hăng, hình phạt đưa ra cũng càng nặng. Hai người thế mà đã trần truồng đối diện nhau.
“Anh hãy kể tên năm đứa trẻ mới sinh ra ở xóm.” Lần này đến Lâm Huy hỏi.
“Anh không biết.”
“Em muốn sờ bụng anh!”
Mẹ cậu từng kể cha cậu rất dê, hồi đi học toàn bóp mông bạn nam nào đó không.
Có lẽ tính này đã được cậu nhóc thừa hưởng không thiếu, ngoài thanh sô cô la đặt bên cạnh cậu còn đang thèm thuồng cơ bụng săn chắc với những quả múi hiện rõ.
Kiều Túc nghe vậy thì mỉm cười, bắt lấy bàn tay nhỏ kéo đến sờ lên đám múi của mình.
Lâm Huy như một bé mèo nhỏ, tham lam đưa hai tay sờ cơ bụng săn chắc. Cậu hình như thấy chút đã í.
…
“Câu hỏi này là câu hỏi cuối nè, Trung Quốc đã trải qua mấy đời tổng thống, kể tên hai tổng thống trong số đó.”
Sau khi cho Lâm Huy sờ đủ, Kiều Túc kéo cậu nhóc ra xa chút rồi hỏi.
Câu trả lời đương nhiên là chiếc lắc đầu quen thuộc.
Đôi môi hắn lại lần nữa nhếch lên nhưng lần này có chút bí hiểm.
Các bà muốn bộ này tầm bao nhiêu chương.
Sắp tới Wattpad bảo trì rùi, tui lo số truyện ngoại tuyến của tui từ 25 xuống 3 quá huhuhu
54.
Có một hôm tối, Kiều Túc dựa vào gương mặt của mình mà xin được bà Lâm lần nữa mang Lâm Huy quà nhà hắn ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người lên giường.
Mặc dù Lâm Huy đã rất buồn ngủ nhưng Kiều Túc lại không để cậu ngủ, bắt cậu ngồi đối diện với hắn.
“Tiểu Huy, chúng ta chơi trò này đi.” Hắn hứng thú bừng bừng nhìn cậu bé nhỏ con trước mặt.
Lâm Huy ngồi còn không vững, mếu máo nói: “Em muốn đi ngủ cơ!!”
Từ đằng sau, Kiều Túc lấy ra một thanh sô cô la lớn, quơ quơ trước mặt Lâm Huy.
Mùi sô cô la thơm bay vô mũi nhỏ khiến đầu óc đang mơ hồ cũng dần tỉnh táo lại. Điểm đầu tiên cậu nhóc để ý thế mà lại là thanh sô cô la lớn kia.
Cơm còn chưa tiêu hết miệng đã chảy nước miếng thèm thuồng, đôi mặt vốn đang híp giờ lại tròn to, lấp lánh như sao trời.
“Không buồn ngủ hửm?” Gương mặt đẹp trai khẽ nhếch lên độ cong.
Lâm Huy gật gật đầu, mắt vẫn hướng tới thanh sô cô la.
“Tiểu Huy, nếu bây giờ em chơi trò này với anh thì thanh sô cô la này sẽ thuộc về em.”
Tất nhiên cơ hội tốt này cậu sẽ không bỏ qua, cái đầu nhỏ lại gật mạnh mấy cái nữa.
55.
Luật chơi như sau, mỗi người hỏi một câu hỏi cho đối phương. Trả lời được sẽ có một viên bi trả lời sai sẽ bị phạt theo ý muốn của đối phương.
Hai người bắt đầu bằng việc tù xì, Kiều Túc thắng.
“Được rồi, sinh nhật mẹ em là ngày tháng nào?”
“12 tháng 5 ạ.” Đây vốn là một câu hỏi dễ, đương nhiên Lâm Huy trả lời được.
“Đến em, con gì có chân mà chó không sợ mà chuột thì sợ?” Lâm Huy vui vẻ thu viên bi màu đỏ về tay hỏi hắn.
Kiều Túc ra vẻ đâm chiêu rồi nói: “Mèo máy doraemon đúng không?”
“Đúng rồi ạ!”
56.
Càng hỏi nhiều câu hỏi càng khó, đến lượt Kiều Túc, hắn lại đi hỏi một đứa trẻ lớp 4 rằng: “x+x bằng bao nhiêu?”
Đương nhiên Lâm Huy không biết được, cậu lắc lắc đầu.
Kiều Túc nở một nụ cười kì quái, miệng mở ra quả nhiên không phải là điều tốt đẹp: “Phạt em cởi hai chiếc quần em đang mặt.”
Cậu nhóc tuổi nhỏ chả suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lột quần đùi cùng quần nhỏ hình gà con ra.
Không có quần che lại, cặp đòi nhỏ mềm bị gió thổi có chút lạnh xong vẫn muốn tiếp tục trò chơi.
Để trả thù kiều Túc, Lâm Huy ra một đề khó: “Xóm mình tổng cộng có mấy con chó.”
Đề này đến cả một người thông minh như Kiều Túc cũng không nghĩ ra được, cái xóm này hắn qua lại có mỗi nhà Lâm Huy, ai mà rãnh để ý mấy con chó cơ chứ.
“Anh không biết.”
“Hê hê, phạt anh cởi hết quần.”
Kiều Túc nghe lời làm theo, đôi mắt nhỏ kia nhìn chằm chằm vào nơi khó nói của thiếu niên.
“Nhìn cái gì hửm?” Hắn híp mắt, nhéo đôi má mềm như có thể búng ra sữa.
Lâm Huy thèm thuồng nói: “Khi nào em mới có thể bằng được chip chip của anh?”
Dù sao ở hình thái ban đầu, tự nhiên cái đó của hắn đã to bất thường.
“Chip chip của anh là hàng hiếm có đấy, chỉ mình cậu nhóc em được xem, em nên chân trọng những gì mình đang thấy.” Hắn lưu manh cười nói, mông còn nhích đến gần hơn với cậu.
Lâm Huy nhìn nó, cậu bỗng nhớ đến bác trung niên hồi trước. Đến giờ cậu vẫn không quên được con sâu lông lá kia ở giữa chân gã, nhưng cậu lại nhìn đến của Kiều Túc thì con sâu này lại to còn màu đỏ, nhìn đẹp hơn nhưng cứ thấy sợ sợ.
Gạt qua một bên, hai người càng chơi càng hăng, hình phạt đưa ra cũng càng nặng. Hai người thế mà đã trần truồng đối diện nhau.
“Anh hãy kể tên năm đứa trẻ mới sinh ra ở xóm.” Lần này đến Lâm Huy hỏi.
“Anh không biết.”
“Em muốn sờ bụng anh!”
Mẹ cậu từng kể cha cậu rất dê, hồi đi học toàn bóp mông bạn nam nào đó không.
Có lẽ tính này đã được cậu nhóc thừa hưởng không thiếu, ngoài thanh sô cô la đặt bên cạnh cậu còn đang thèm thuồng cơ bụng săn chắc với những quả múi hiện rõ.
Kiều Túc nghe vậy thì mỉm cười, bắt lấy bàn tay nhỏ kéo đến sờ lên đám múi của mình.
Lâm Huy như một bé mèo nhỏ, tham lam đưa hai tay sờ cơ bụng săn chắc. Cậu hình như thấy chút đã í.
…
“Câu hỏi này là câu hỏi cuối nè, Trung Quốc đã trải qua mấy đời tổng thống, kể tên hai tổng thống trong số đó.”
Sau khi cho Lâm Huy sờ đủ, Kiều Túc kéo cậu nhóc ra xa chút rồi hỏi.
Câu trả lời đương nhiên là chiếc lắc đầu quen thuộc.
Đôi môi hắn lại lần nữa nhếch lên nhưng lần này có chút bí hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.