Chương 51
Chloe Mia (Mía)
16/04/2023
xin lũi vì sự chậm trễ này, yêu nhất mấy bà chương nào đọc cũng vote, quá là cuteeee
133.
Sau ngày đó, những vụ án liên hoàn chấm dứt, cũng chẳng tìm ra hung thủ. Lâu dần cũng được lãng quên.
134.
Đã một tuần sau khi làm tình với Kiều Túc, Lâm Huy vẫn chẳng biết hôm đó mình làm gì chỉ biết rằng khi làm nó rất thoải mái.
Nhưng sau đó, cả người cậu vừa đau vừa rát nhất là phần eo và mông, đầu nhũ cũng đau.
Chưa kịp khóc vì đau thì cậu đã buồn vì Kiều Túc không một lời từ biệt đã rời đi ngay.
Suốt cả tuần cậu vẫn luôn yểu xìu, ngày ngày lại sang nhà Kiều Túc ngó ngàng chỉ mong hắn để quên gì đó về lấy là có thể thấy được cậu.
135.
Lâm Quốc đi vào trong phòng ngủ, ông ngồi lên giường mà thở dài.
Bên mũi thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ khiến Lâm Quốc cau mày khó chịu. Thẩm Thư Hà lại vô phòng ông rồi.
Bà Lâm vẫn còn đang tắm trong phòng, ông liếc nhìn rồi cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh xuống.
Ông thở dài, lần nữa đứng lên rồi bước ra khỏi phòng. Lâm Quốc đi sang phòng khách, đi vô rồi cũng không quên khóa cửa phòng lại.
Ngay lập tức liền có một đôi bàn tay ôm lấy ông, mặc dù trong phòng chẳng có ai nhưng Lâm Quốc lại nghiêng mình như đang dựa vào lòng ai đó.
Ông thở dài dùi đầu vào ngực người đàn ông.
"Không cần cảm thấy tội lỗi."
Lâm Quốc đáp: "Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy đã chịu.... ầy!"
Trên trán truyền đến độ ấm, khuôn mặt dù đã tới tuổi nhưng vẫn còn phong độ hơi ửng đỏ lên ngại ngùng. Ông đưa tay đánh vào không khí một cái.
"Mấy chục năm rồi em còn lạ?"
136.
Thật ra hắn vẫn chưa rời đi, hắn muốn tặng cho cậu bé của hắn một bất ngờ.
Hắn đứng trong góc nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang xị xuống đầy buồn bả mà thỏa mãn mỉm cười. Đứa nhóc của hắn thật đáng yêu.
Hắn nhẹ nhàng đến bên cậu nhóc, đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán cậu. Nơi đó hiện lên một tia sáng nhỏ rồi biến mất trông rất lạ.
Kiều Túc ngắm nhìn gương mặt bé nhỏ cuối cùng đặt một nụ hôn trên gò má nhỏ rồi rời đi.
133.
Sau ngày đó, những vụ án liên hoàn chấm dứt, cũng chẳng tìm ra hung thủ. Lâu dần cũng được lãng quên.
134.
Đã một tuần sau khi làm tình với Kiều Túc, Lâm Huy vẫn chẳng biết hôm đó mình làm gì chỉ biết rằng khi làm nó rất thoải mái.
Nhưng sau đó, cả người cậu vừa đau vừa rát nhất là phần eo và mông, đầu nhũ cũng đau.
Chưa kịp khóc vì đau thì cậu đã buồn vì Kiều Túc không một lời từ biệt đã rời đi ngay.
Suốt cả tuần cậu vẫn luôn yểu xìu, ngày ngày lại sang nhà Kiều Túc ngó ngàng chỉ mong hắn để quên gì đó về lấy là có thể thấy được cậu.
135.
Lâm Quốc đi vào trong phòng ngủ, ông ngồi lên giường mà thở dài.
Bên mũi thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ khiến Lâm Quốc cau mày khó chịu. Thẩm Thư Hà lại vô phòng ông rồi.
Bà Lâm vẫn còn đang tắm trong phòng, ông liếc nhìn rồi cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh xuống.
Ông thở dài, lần nữa đứng lên rồi bước ra khỏi phòng. Lâm Quốc đi sang phòng khách, đi vô rồi cũng không quên khóa cửa phòng lại.
Ngay lập tức liền có một đôi bàn tay ôm lấy ông, mặc dù trong phòng chẳng có ai nhưng Lâm Quốc lại nghiêng mình như đang dựa vào lòng ai đó.
Ông thở dài dùi đầu vào ngực người đàn ông.
"Không cần cảm thấy tội lỗi."
Lâm Quốc đáp: "Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy đã chịu.... ầy!"
Trên trán truyền đến độ ấm, khuôn mặt dù đã tới tuổi nhưng vẫn còn phong độ hơi ửng đỏ lên ngại ngùng. Ông đưa tay đánh vào không khí một cái.
"Mấy chục năm rồi em còn lạ?"
136.
Thật ra hắn vẫn chưa rời đi, hắn muốn tặng cho cậu bé của hắn một bất ngờ.
Hắn đứng trong góc nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang xị xuống đầy buồn bả mà thỏa mãn mỉm cười. Đứa nhóc của hắn thật đáng yêu.
Hắn nhẹ nhàng đến bên cậu nhóc, đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán cậu. Nơi đó hiện lên một tia sáng nhỏ rồi biến mất trông rất lạ.
Kiều Túc ngắm nhìn gương mặt bé nhỏ cuối cùng đặt một nụ hôn trên gò má nhỏ rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.