Chương 61
Chloe Mia (Mía)
29/07/2023
Lâm Huy mang theo cơ thể đau nhứt mà đi về nhà.
Mới nảy cậu bị nhóm chuyên bắt nạt ở trường giữ lại ngay trong lớp.
Lẻ ra bình thường có thể trốn được nhưng hôm nay cậu phải ở lại trực nhật nên bị nhóm bắt nạt kéo lại đánh.
Họ cay tức việc hồi sáng bị thầy chủ nhiệm bắt lên phòng giáo viên và gọi phụ huynh.
Họ chê cười cậu ẻo lả như con gái, cũng đổ lỗi cho cậu vì cậu mà bọn họ bị bắt gọi phụ huynh.
Về đến nhà, cậu vội đi lên phòng rồi cởi tất tần tật đồ ra.
Quen thuộc mà lấy hộp thuốc ở đầu tủ ra, đắp thuốc lên những nơi bầm tím. Cơn đau truyền đến khiến cậu cắn răng nuốt uất ức vào tronh lòng, cậu không muốn cha mẹ biết, sợ phiền họ.
Trong lúc bôi thuốc Lâm Huy lại ngẩn người suy nghĩ đến người anh hàng xóm mình từng rất thân.
Kể từ những năm cấp hai Lâm Huy đã có thể nhận thức được những hành động mà Kiều Túc đối với mình.
Là những hành động của những cặp yêu nhau mới làm, nhưng giữa hai người họ cũng chỉ là hàng xóm thôi, có phải người yêu đâu cơ chứ?
Hơn nữa.... anh ấy có phải con người không?
176.
Màn đêm buông xuống, Lâm Huy lại chìm vào chuỗi giấc mơ chưa từng hồi kết.
Lúc cậu mơ sẽ thấy quá khứ của một người thanh niên, khi cậu thức giấc mọi thứ trong giấc mơ vẫn cứ tiếp diễn và khi cậu nằm mơ lần nữa thì hoàn cảnh đã không còn như giấc mơ cũ.
Đêm nay mơ, Lâm Huy biết được anh hàng xóm của cậu quen được một cô gái xinh xắn, là đứa con thứ hai của Hà Nghi.
Khác với cô chị tàn độc, âm hiểm thì người con gái này lại trái ngược hoàn toàn. Cô dịu dàng, ấm áp, vẫn luôn đối xử tử tế với các "mẫu thí nghiệm".
177.
Lâm Huy đang ngồi một góc nhìn Kiều Túc đang ăn bánh do Hà Ngọc làm.
Có lẻ đây là giấc mơ yên bình nhất từ khi bắt đầu những chuỗi giấc mơ này.
Nhưng đây là suy nghĩ ban đầu khi nhìn hai người họ ngồi ăn bánh.
Không lâu sau, một đám nghiêng cứu sinh mặc đồ phòng hộ xuất hiện và người dẫn đầu vẫn là Hà Nghi.
Họ kéo Kiều Túc đi, Hà Ngọc thấy vậy liền nắm lấy tay mẹ mình cầu xin để hắn ở lại nhưng điều này là không thể.
Hà Nghi chỉ liếc nhìn con mình một cái rồi cùng nghiêng cứu viên kéo Kiều Túc đi vào phòng.
Ngay lập tức, Lâm Huy vốn đang ngồi cũng bị một lực kéo đi như Kiều Túc.
178.
Kiều Túc như thường lệ bị ép nằm lên bàn mổ, hai tay hai chân bị trói chặt gắng với bàn sắt.
Hà Nghi cầm trên tay một tập tài liệu rồi chỉ đạo các nghiêng cứu viên bắt đầu làm việc.
Con dao sắc lạnh trực tiếp đâm vào da thịt người không chút thuốc mê nào, vừa đâm xuống máu đã chảy ra không ngừng.
Cậu thấy Kiều Túc gào thét dữ dội, vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì.
Bản thân cậu bị huyết tinh trước mắt làm cho sững sờ, từ khi theo dõi Kiều Túc đến nay, cậu chỉ chứng kiến anh bị đánh đập hành hạ mà thôi còn cảnh tượng như này là lần đầu thấy.
Lâm Huy sợ hãi muốn nhắm mắt lại nhưng không thể, cứ như có ai đang không cho cậu nhắm mắt lại.
Cậu sợ đến phát cuồng, đầu không thể nhúc nhích, mắt không thể nhắm chỉ có thể nhìn cảnh tượng máu me trước mắt.
'Tách tách'
Từng giọt nước mắt chảy xuống, tim cậu đau thắt.
Bỗng có một bàn tay luồn từ phía sau che mắt cậu lại, đôi bàn tay sần sùi đầy vết chai không một tia ấm nhưng lại mang lại cho Lâm Huy một cảm giác an tâm.
"Ngoan nào, sẽ qua nhanh thôi."
Là một giọng nói trung niên nghe rất quen tai.
Mới nảy cậu bị nhóm chuyên bắt nạt ở trường giữ lại ngay trong lớp.
Lẻ ra bình thường có thể trốn được nhưng hôm nay cậu phải ở lại trực nhật nên bị nhóm bắt nạt kéo lại đánh.
Họ cay tức việc hồi sáng bị thầy chủ nhiệm bắt lên phòng giáo viên và gọi phụ huynh.
Họ chê cười cậu ẻo lả như con gái, cũng đổ lỗi cho cậu vì cậu mà bọn họ bị bắt gọi phụ huynh.
Về đến nhà, cậu vội đi lên phòng rồi cởi tất tần tật đồ ra.
Quen thuộc mà lấy hộp thuốc ở đầu tủ ra, đắp thuốc lên những nơi bầm tím. Cơn đau truyền đến khiến cậu cắn răng nuốt uất ức vào tronh lòng, cậu không muốn cha mẹ biết, sợ phiền họ.
Trong lúc bôi thuốc Lâm Huy lại ngẩn người suy nghĩ đến người anh hàng xóm mình từng rất thân.
Kể từ những năm cấp hai Lâm Huy đã có thể nhận thức được những hành động mà Kiều Túc đối với mình.
Là những hành động của những cặp yêu nhau mới làm, nhưng giữa hai người họ cũng chỉ là hàng xóm thôi, có phải người yêu đâu cơ chứ?
Hơn nữa.... anh ấy có phải con người không?
176.
Màn đêm buông xuống, Lâm Huy lại chìm vào chuỗi giấc mơ chưa từng hồi kết.
Lúc cậu mơ sẽ thấy quá khứ của một người thanh niên, khi cậu thức giấc mọi thứ trong giấc mơ vẫn cứ tiếp diễn và khi cậu nằm mơ lần nữa thì hoàn cảnh đã không còn như giấc mơ cũ.
Đêm nay mơ, Lâm Huy biết được anh hàng xóm của cậu quen được một cô gái xinh xắn, là đứa con thứ hai của Hà Nghi.
Khác với cô chị tàn độc, âm hiểm thì người con gái này lại trái ngược hoàn toàn. Cô dịu dàng, ấm áp, vẫn luôn đối xử tử tế với các "mẫu thí nghiệm".
177.
Lâm Huy đang ngồi một góc nhìn Kiều Túc đang ăn bánh do Hà Ngọc làm.
Có lẻ đây là giấc mơ yên bình nhất từ khi bắt đầu những chuỗi giấc mơ này.
Nhưng đây là suy nghĩ ban đầu khi nhìn hai người họ ngồi ăn bánh.
Không lâu sau, một đám nghiêng cứu sinh mặc đồ phòng hộ xuất hiện và người dẫn đầu vẫn là Hà Nghi.
Họ kéo Kiều Túc đi, Hà Ngọc thấy vậy liền nắm lấy tay mẹ mình cầu xin để hắn ở lại nhưng điều này là không thể.
Hà Nghi chỉ liếc nhìn con mình một cái rồi cùng nghiêng cứu viên kéo Kiều Túc đi vào phòng.
Ngay lập tức, Lâm Huy vốn đang ngồi cũng bị một lực kéo đi như Kiều Túc.
178.
Kiều Túc như thường lệ bị ép nằm lên bàn mổ, hai tay hai chân bị trói chặt gắng với bàn sắt.
Hà Nghi cầm trên tay một tập tài liệu rồi chỉ đạo các nghiêng cứu viên bắt đầu làm việc.
Con dao sắc lạnh trực tiếp đâm vào da thịt người không chút thuốc mê nào, vừa đâm xuống máu đã chảy ra không ngừng.
Cậu thấy Kiều Túc gào thét dữ dội, vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì.
Bản thân cậu bị huyết tinh trước mắt làm cho sững sờ, từ khi theo dõi Kiều Túc đến nay, cậu chỉ chứng kiến anh bị đánh đập hành hạ mà thôi còn cảnh tượng như này là lần đầu thấy.
Lâm Huy sợ hãi muốn nhắm mắt lại nhưng không thể, cứ như có ai đang không cho cậu nhắm mắt lại.
Cậu sợ đến phát cuồng, đầu không thể nhúc nhích, mắt không thể nhắm chỉ có thể nhìn cảnh tượng máu me trước mắt.
'Tách tách'
Từng giọt nước mắt chảy xuống, tim cậu đau thắt.
Bỗng có một bàn tay luồn từ phía sau che mắt cậu lại, đôi bàn tay sần sùi đầy vết chai không một tia ấm nhưng lại mang lại cho Lâm Huy một cảm giác an tâm.
"Ngoan nào, sẽ qua nhanh thôi."
Là một giọng nói trung niên nghe rất quen tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.