Chương 71
Chloe Mia (Mía)
10/09/2023
Lâm Huy giật mình, cậu thoát khỏi quá khứ kia.
Cậu run nhẹ nhìn xuống đôi tay mình đang ôm con quạ đen.
Đôi mắt thêm lần nữa chảy ra dòng lệ, không biết đây là lần bao nhiêu mà cậu khóc.
Cậu khóc rất nhiều, rất rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng làm được gì cả.
Yếu đuối, vô dụng.
Hai từ này sinh ra có lẻ là để dành cho cậu.
Lâm Huy vùi vào lông quạ khóc nức nở mặc cho người con quạ đang dần thối rủa.
Cậu chẳng làm gì được cả, không thể cứu hắn chỉ có thể nhìn người mình yêu vẫn luôn bị hành hạ rồi dần yếu đi.
Bản thân cậu khi bị đưa vào cái bệnh viện nát kia cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể chịu đựng.
Là do bản thân vô dụng hay không dám phản kháng lại?
Bỗng con quạ rung nhẹ một cái làm Lâm Huy giật mình, cậu ngước đầu lên nhìn chằm chằm con quạ.
Cậu thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của con quạ dần mở ra một khe nhỏ.
Nó nhìn Lâm Huy mặt đầy nước mắt, dường như cảm thấy xót mà đưa một cánh chim lên.
Cánh con quạ đưa lên chầm chậm đưa lên, rồi chạm nhẹ lên gò má người thiếu niên.
Nước mắt Lâm Huy vẫn cứ rơi làm ước lông quạ.
Bỗng cậu thấy cơ thể mình đang dần tan biến, sao lần này ngủ ít như thế cơ chứ!?
Lâm Huy vội vàng thủ thỉ với Kiều Túc đang mang trong mình dáng con quạ.
"Cố gắng lên anh! Không được chết! Nếu anh chết chúng ta sẽ không còn gặp được nhau! Anh phải sống!"
Nói xong, cậu hôn lên khóe mắt của hắn: "Em thương anh lắm."
Nói hết câu này cậu cũng biến mất, chỉ là cậu không thấy con quạ nằm trên nền đất hơi thở dần đang yếu.
216.
Lâm Huy tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng khác.
Cậu biết mình đang trong căn phòng khác vì nệm ở phía sau không có mùi máu tanh của cậu.
Trước tầm mắt Lâm Huy bỗng xuất hiện một hình bóng thiếu nữ.
Cô ấy định hôn lên môi cậu nhưng cậu kịp thời đẩy ra rồi ngồi dậy nhìn xung quanh.
Cô gái bị Lâm Huy đẩy ra thấy cậu đã tỉnh vội nhào lên người cậu.
"Cậu nhìn tôi đi, ngực tôi to như vậy chắc chắn sẽ làm cậu sướng!"
Lâm Huy lắc đầu đẩy cô ra.
Bỗng cô gái khóc lên: "Làm ơn! Làm ơn làm tôi đi, tôi không muốn ở đây nữa."
"Tôi xin lỗi."
Ngay sau đó, một nhóm người đi vô lôi cô gái đi, cô ấy giãy dụa nhưng họ mặc kệ.
Đồng thời cũng có hai người lôi cậu đến căn phòng tra tấn kia.
Vẫn như vậy, họ lại hành hạ thể xác Lâm Huy.
217.
Lâm Huy được trả về phòng trong tình trạng cơ thể đau đớn, quần áo thấm đầy máu.
Nhưng dường như cơ thể cậu không chảy máu mà là tâm hồn.
Lâm Huy nằm trên giường cuộn tròn mình lại, cậu thiếp đi trong đau đớn và mệt mõi.
218.
Xung quanh đều là bóng tối vô tận, cậu chẳng biết tại sao mình ở đây.
Xong Lâm Huy thẩn thờ bước đi vô định trong bóng đêm này, đi được một lúc thì cậu dừng lại.
Phía trước là hai người đàn ông một cao một thấp.
Lâm Huy nghĩ rằng đây là hắc bạch vô thường đến đón mình nhưng cho đến khi lại gần thì mới nhận ra là ai.
Dưới chân cậu bỗng rơi vài giọt nước trong suốt.
Đôi môi khô nức khẽ mấp máy: "Ch...Cha."
Cậu run nhẹ nhìn xuống đôi tay mình đang ôm con quạ đen.
Đôi mắt thêm lần nữa chảy ra dòng lệ, không biết đây là lần bao nhiêu mà cậu khóc.
Cậu khóc rất nhiều, rất rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng làm được gì cả.
Yếu đuối, vô dụng.
Hai từ này sinh ra có lẻ là để dành cho cậu.
Lâm Huy vùi vào lông quạ khóc nức nở mặc cho người con quạ đang dần thối rủa.
Cậu chẳng làm gì được cả, không thể cứu hắn chỉ có thể nhìn người mình yêu vẫn luôn bị hành hạ rồi dần yếu đi.
Bản thân cậu khi bị đưa vào cái bệnh viện nát kia cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể chịu đựng.
Là do bản thân vô dụng hay không dám phản kháng lại?
Bỗng con quạ rung nhẹ một cái làm Lâm Huy giật mình, cậu ngước đầu lên nhìn chằm chằm con quạ.
Cậu thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của con quạ dần mở ra một khe nhỏ.
Nó nhìn Lâm Huy mặt đầy nước mắt, dường như cảm thấy xót mà đưa một cánh chim lên.
Cánh con quạ đưa lên chầm chậm đưa lên, rồi chạm nhẹ lên gò má người thiếu niên.
Nước mắt Lâm Huy vẫn cứ rơi làm ước lông quạ.
Bỗng cậu thấy cơ thể mình đang dần tan biến, sao lần này ngủ ít như thế cơ chứ!?
Lâm Huy vội vàng thủ thỉ với Kiều Túc đang mang trong mình dáng con quạ.
"Cố gắng lên anh! Không được chết! Nếu anh chết chúng ta sẽ không còn gặp được nhau! Anh phải sống!"
Nói xong, cậu hôn lên khóe mắt của hắn: "Em thương anh lắm."
Nói hết câu này cậu cũng biến mất, chỉ là cậu không thấy con quạ nằm trên nền đất hơi thở dần đang yếu.
216.
Lâm Huy tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng khác.
Cậu biết mình đang trong căn phòng khác vì nệm ở phía sau không có mùi máu tanh của cậu.
Trước tầm mắt Lâm Huy bỗng xuất hiện một hình bóng thiếu nữ.
Cô ấy định hôn lên môi cậu nhưng cậu kịp thời đẩy ra rồi ngồi dậy nhìn xung quanh.
Cô gái bị Lâm Huy đẩy ra thấy cậu đã tỉnh vội nhào lên người cậu.
"Cậu nhìn tôi đi, ngực tôi to như vậy chắc chắn sẽ làm cậu sướng!"
Lâm Huy lắc đầu đẩy cô ra.
Bỗng cô gái khóc lên: "Làm ơn! Làm ơn làm tôi đi, tôi không muốn ở đây nữa."
"Tôi xin lỗi."
Ngay sau đó, một nhóm người đi vô lôi cô gái đi, cô ấy giãy dụa nhưng họ mặc kệ.
Đồng thời cũng có hai người lôi cậu đến căn phòng tra tấn kia.
Vẫn như vậy, họ lại hành hạ thể xác Lâm Huy.
217.
Lâm Huy được trả về phòng trong tình trạng cơ thể đau đớn, quần áo thấm đầy máu.
Nhưng dường như cơ thể cậu không chảy máu mà là tâm hồn.
Lâm Huy nằm trên giường cuộn tròn mình lại, cậu thiếp đi trong đau đớn và mệt mõi.
218.
Xung quanh đều là bóng tối vô tận, cậu chẳng biết tại sao mình ở đây.
Xong Lâm Huy thẩn thờ bước đi vô định trong bóng đêm này, đi được một lúc thì cậu dừng lại.
Phía trước là hai người đàn ông một cao một thấp.
Lâm Huy nghĩ rằng đây là hắc bạch vô thường đến đón mình nhưng cho đến khi lại gần thì mới nhận ra là ai.
Dưới chân cậu bỗng rơi vài giọt nước trong suốt.
Đôi môi khô nức khẽ mấp máy: "Ch...Cha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.