Kẻ Sát Nhân

Chương 8: Cắm Trại (Phần 2)

Ngọc Đen (Rinny)

21/10/2015

Trường Dương Đức trăm năm mới có một lần cắm trại. Mà lần cắm trại hiếm hoi đó sẽ vô cùng hoành tráng. Cứ nhìn ngọn núi Sương Linh cao ngút trời đó là biết. Không hoành tráng mới là lạ đó.

-Trời ơi! Bao giờ mới tới đỉnh hả?

Sinh viên tri thức, vốn quen với sách vở, bút giấy, bây giờ lại phải leo núi nên chịu không nổi, liên tục gào thét và hướng ánh mắt hâm mộ về phía Nữ thần của trường. Ô! Ngô Nữ Thục Nguyên đã bỏ rơi họ đi trước, cách xa tít tắp rồi! Ngay cả đám con trai cũng phải ngậm ngùi chịu thua một cô gái nhỏ.

Vô cùng cảm động trước tấm gương hoàn hảo kia, các chị em phụ nữ liền hăng hái tiến lên, đoàn người ồ ạt phi như vũ bão. Nhìn thấy tinh thần kinh khủng của đoàn người phía sau, Thúy Hồng trợn tròn mắt. Không phải chứ? Tự nhiên đang rề rà như rùa bỗng nhanh chóng đi lên làm Thục Nguyên càng thêm cao hứng mà kéo cô đi như bay, băng băng leo lên ngọn núi. Tại sao lúc nào người chịu đựng cơn tùy hứng thất thường của con nhỏ Thục Nguyên kia cũng là cô ???

Trải qua bao nhiêu gian nan vất vả, cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Mệt thì mệt thật đấy nhưng cảnh vật ở đây đúng là tuyệt mĩ, bỏ bao nhiêu công sức cũng đáng!

Đỉnh núi Sương Linh sớm tối sương vờn quanh, huyền ảo, mông lung như lạc vào tiên cảnh. Cây cối, hoa trái tốt tươi, xanh mát một màu. Bây giờ lại là hoàng hôn nên cảnh vật đẹp đến mức không có gì có thể lột tả nổi. Những đám mây vân ngũ sắc thong thả trôi trên nền trời tim tím hồng hồng thơ mộng. Cảm giác như ánh sáng dần thu lại một góc trời, bí ẩn và náo nức như chính mình cầm trong tay viên dạ minh châu sáng lung linh. Tất cả lặng người ngắm nhìn, bốn bề đều là im lặng. Cảnh hoàng hôn bao giờ cũng là một nốt nhạc buồn, hòa vào bản nhạc hòa ca xao xuyến, khiến lòng người nôn nao, dâng lên những cảm xúc vốn bị đè nén tận đáy lòng. Có người không kìm chế được mà bật khóc.

Rất không may, cái người đó lại là Ngô Nữ Thục Nguyên.

-Ơ kìa, sao mi lại khóc?

Sao cô lại khóc?

Khi bị từ chối, đến hơi thở dài não nề cô còn không có, vậy sao lúc này lại khóc? Khi bị từ chối, cô chỉ có thể lẳng lặng nhìn bóng dáng đó khuất xa dần, không thể đuổi kịp, không thể với tới, vậy bây giờ khóc thì có ích gì?

Đúng là chẳng có ích gì cả. Cô thấy buồn, thấy tủi, thấy thất vọng và đau đớn khi đóa hoa tình yêu mới chớm nở đã bị vùi dập không thương tiếc. Nhưng, hỡi ôi, người đó không yêu cô, vậy cô đau buồn thì liệu người đó có để tâm?

Sáng sớm, cô nói cô sẽ đi cắm trại, có lẽ sẽ mấy ngày mới về, người đó chỉ ừ một tiếng rồi đi làm, thậm chí không thèm đụng vào cô như trước. Ha ha, người đó bắt đầu thấy khinh bỉ cho tình yêu của cô rồi! Người đó ghét phụ nữ, nên cô đã bị loại ngay từ vòng gửi xe mà chính mình cũng không biết. Sao lại ngu ngốc như thế chứ?

Đôi mắt đỏ lên như mắt thỏ, mi mắt sưng mọng, môi mím chặt thành một đường mảnh như sợi chỉ. Cô thất thần nhìn ánh lửa rực cháy sau một trận khóc lóc cho thỏa lòng, chợt cảm thấy áy náy. Cũng vì cô mà mọi người phải rầu rĩ thế này, chỉ ngồi nhìn nhau thì đúng là có hơi...

-Chúng ta chơi một trò chơi đi!

Tất cả đồng loạt nhìn về phía Dương Tuấn nghi hoặc:

-Chơi gì?

-Kể chuyện cười. Mỗi người phải kể một câu chuyện cười nhưng câu chuyện đó phải khiến tất cả phải cười. Nếu có người không cười, người kể sẽ phải chịu phạt.

Thục Nguyên nâng mi mắt sưng húp lên nhìn Dương Tuấn, có vẻ như chú ý đến lời đề nghị của cậu ta. Đám sinh viên đang buồn đang chán, nghe thấy thế liền nhao nhao lên:

-Chơi luôn! Mở hàng đi Dương Tuấn!

Dương Tuấn đằng hắng hừm hừm rồi bắt đầu kể:

-Hôm nay thấy Vô Va đi học về mặt vẫn buồn thiu. Bố hỏi:" Vô va sao con buồn thế?". Vô va: "Con bị 0 môn sinh vật." Bố ngạc nhiên nói: "Sao lại bị 0?". Vô va: "Cô giáo bảo con tìm 2 ví dụ về động vật có vú biết bay. Ví dụ 1: con dơi – giỏi lắm – ví dụ 2: cô tiếp viên hàng không!!!"

Thúy Hồng đang ăn bánh thì bị nghẹn, Dương Lịch Hi đang uống nước thì phun hết ra, đám sinh viên ai cũng phải cười vì câu trả lời quá "troll" của Vô va. Thục Nguyên chớp chớp mắt rồi phì cười, lắc đầu nhè nhẹ như hết cách. Dương Tuấn ngây người ra một chút rồi cúi đầu săm soi ánh lửa, hai mắt mở to trong bàng hoàng.

Cái gì đây?

Hình ảnh Thục Nguyên cười mỉm cứ tua đi tua lại trong tâm trí như một cuốn băng bị lỗi. Lỗi nhưng cậu lại không hề thấy nhàm chán.

Thứ cảm giác mà cậu đang cảm thấy là... rung động...

Nhưng mà, sao có thể???

Sao con tim này có thể đập nhanh như thế? Sao khuôn mặt này có thể nóng bừng lên như thế? Sao trong lòng cứ nhộn nhạo cảm giác lâng lâng khó hiểu như thế? Tại sao, cậu lại rung động trước... Ngô Nữ Thục Nguyên???

Dương Tuấn không hiểu. Cậu thực sự không hiểu chính mình bị cái gì nữa.

Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên trong cậu có những cảm xúc kì lạ như vậy...

Khi ngồi trên xe, có lần cậu vô thức đánh mắt sang nhìn Thục Nguyên, kiểu như muốn biết thử cô đang làm gì.

Vừa nhìn sang, cảm giác này đã xuất hiện.

Cô ngồi suy tư nhìn bên ngoài, gương mặt tuy bình thản nhưng có vài nét sầu muộn, đóa hoa trầm ngâm trước một khoảng không vô định trông kiêu sa hơn bao giờ hết. Kiêu sa đã đành, quyến rũ đã đành, sao còn khiến cậu cảm thấy yêu thích và muốn che chở?

...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ.... cậu... rơi vào bể tình... rồi sao?



Tim Dương Tuấn lại được một mảng giật thót, chết đứng với kết luận cuối cùng của cả lý trí và con tim.

Không thể nào!

...

Trong khi Dương Tuấn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, thoắt cái, tất cả đã kể xong truyện cười, trò chơi đã kết thúc.

Thúy Hồng mỉm cười khoái chí, tay trái khẽ phe phẩy tập giấy làm quạt, gương mặt kia, mười phần đều nhuốm màu tà ác đến cực đỉnh!

-Hầu hết mọi người đều khiến nhau phải cười. Chỉ trừ... Ngô Nữ Thục Nguyên.

Thục Nguyên thở ra nhè nhẹ, kìm nén ý muốn đi giết người.

Truyện của cô rất buồn cười, ai ngờ Thúy Hồng lại ráng nín cười đến mức khuôn mặt đỏ ửng lên. Khóe môi của nhỏ ta không hề cong lên. Kết cục, cô là kẻ duy nhất phải chịu phạt trong cái trò chơi đáng ghét này.

-Thật bất công! Thúy Hồng, mi rõ ràng là nín cười!

-Có luật bắt ta không được phép nín cười à?

Đám sinh viên tỉnh bơ lắc đầu:

-Không có a!

-Các người... Các người... Ép người quá đáng!

-Ngươi chịu chơi không chịu phạt. Quá tiểu nhân!

Thúy Hồng chép miệng lắc đầu, phụ họa thêm cho giọng nói giễu cợt của mình. Thục Nguyên bị dồn đến chân tường, nhảy dựng lên hét:

-Được rồi, lão nương chịu thua bản tính tiểu nhân của các ngươi. Muốn phạt gì cứ việc.

Lời nói vừa phun ra đã khiến cô hận không thể nuốt trở lại vào bụng. Cái miệng hại cái thân, câu nói này đúng là chân lý cuộc đời!

Mắt Thúy Hồng sáng lên như sao, bộ dạng khiến kẻ khác phải thừa nhận là vô sỉ vô cùng. Cô chợt run rẩy, thấy mình giống như con mồi đáng thương trước miệng sói, lại bị thương ở chân không cách nào thoát được. Con nhỏ kia, nếu nó ác lên thì không từ gì có thể diễn tả được. Huống hồ cô lại khiến nó phải mang nỗi sợ đối với cắm trại như vậy, nhỏ ta có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt này để hãm hại cô không?

Rất tiếc, câu trả lời là không bao giờ!

-Thế thì, Thục Nguyên, hãy thư giãn nhé!

...

...

-Không!!!

....

....

Sáng hôm sau.

-Được rồi, mọi người tập trung ở đây. Hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan khu rừng này, hãy chơi vui vẻ nhé!

-Đi thôi!

Đám sinh viên hớn hở kéo nhau vào khu rừng nguyên sinh, bí ẩn. Thi thoảng lại liếc qua Thục Nguyên rồi cười trộm.

Khoảng khắc Tây Thi Châu Á bị bôi nhọ nhan sắc quả là một cảnh tượng hiếm thấy. Nếu không phải vì sợ Lưu Thiên Vũ thì bức ảnh hiện trạng bây giờ của Ngô Nữ Thục Nguyên đã được đăng lên báo rồi!

-Hãy đợi đấy, ta sẽ báo thù!

Thục Nguyên bực mình vặt lá cây, thiếu điều bỏ vào miệng nhai nữa thôi là giống động vật ăn cỏ rồi. Cô mím chặt môi, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông nhà Thúy Hồng. Bắt cô chịu thua đã đành, lại còn lấy son môi và nhọ nồi quẹt lên mặt cô nữa. Nhan sắc bị tàn phá nặng nề đến mức cô không dám tin đây là gương mặt xinh đẹp như trăng như nguyệt của mình. Đã vậy còn không cho rửa đến khi kết thúc chuyến cắm trại nảy...

Tại sao cô lại khổ như vậy???



-Ai bảo mi ác với ta? Ha ha, đang đời!

Hừ, coi như mi may, lão nương sẽ nghĩ kế đối phó với ngươi sau, đồ cáo già!

Dương Tuấn đi bên cạnh, cứ thất thần, thơ thẩn, tâm trí trôi dạt phương nào cũng không hay. Thục Nguyên thấy làm lạ, bèn huých huých tay cậu:

-Sao vậy? Tương tư ai à?

Dương Tuấn nghe thế thì giật mình nhìn gương mặt bị bôi nhọ của cô, theo phản xạ mà hét lên:

-A! Ma!

Thục Nguyên đứng hình. Đám sinh viên cũng đứng hình. Chai nước trên tay Thục Nguyên rơi xuống đất cái bộp.

...

-Ha ha! Ha ha ha... Buồn cười chết mất! Ha ha, ma, ma cơ đấy! Đến Dương Tuấn còn nói thế thì đủ biết mi xấu cỡ nào rồi! Ha ha!

Tất cả lăn ra cười lăn cười bò, còn Dương Tuấn nghệch mặt tập hai ra ngơ ngác nhìn.

Thục Nguyên bặm môi, mắt ươn ướt. Mang tâm trạng bị sỉ nhục nặng nề mà ôm mặt chạy đi, khóc tức tưởi. Bộ dạng bị ức hiếp đến bật khóc, không thể đáng thương hơn.

Khi cái bóng nhỏ bé đáng ủy khuất ấy khuất xa dần, lũ bạn vô sỉ kia mới thôi cười, áy náy nhìn nhau.

-Khóc thật rồi.

Và tiếp tục vô sỉ đổ lỗi cho người vốn dĩ không có lỗi:

-Dương Tuấn, tại cậu đấy!

-Thục Nguyên, chắc chắn đang đi trút giận lên thiên nhiên rồi! Dương Tuấn, cậu lo mà dỗ nó nha!

Ơ, tại cậu à? Cậu có làm gì đâu!

Dù không hiểu cái quái gì, Dương Tuấn vẫn phải đi tìm Thục Nguyên mà dỗ dành.

Chậc, quả không hổ danh là Kẻ Sát Nhân, ngay cả cách trút giận cũng khác người vô đối!

-Thục Nguyên!

Thục Nguyên đang băm vằm con chim ưng, nghe có người gọi mình thì quay đầu lại, bắt gặp Dương Tuấn đang hớt hải chạy đến. Cơn giận vốn đang xẹp dần xuống của cô giờ lại được thổi phồng lên. Cô lạnh lùng nhìn cậu ta, gương mặt đã được rửa sạch sẽ toát lên vẻ căm phẫn và ác bá ít có:

-Muốn gì?

-Tôi... xin lỗi. Tại tôi không biết...

Một khắc lúng túng hiếm có của Dương Tuấn.

Thục Nguyên ngây người ra một lúc rồi mỉm cười, ấm áp tựa gió xuân, đẹp đến mụ mị lòng người.

-Không sao. Cậu không có lỗi.

Mặt cậu đỏ bừng, nóng ran. Tim lại đập thảng thốt.

Cuối cùng cậu cũng có đáp án cho riêng mình.

Cậu thích cô. Đó là quyền hạn của cậu. Dù cậu có nói không, liệu đóa hoa tình yêu ấy có chịu ngừng lớn lên?

Nếu không, vậy phản bác làm gì cho mệt, để thời gian phản bác ấy đi chinh phục trái tim người con gái mình yêu có tốt hơn không?

Yêu, thích. Thế thì sao chứ? Thích thì bị bệnh à? Yêu thì chết à? Thích thì thích, yêu thì yêu, có ai có thể ngăn cản được cậu?

Vì thế, lý trí! Mi muốn cảm giác kiểu gì cũng được! Còn ta, ta sẽ làm theo ý con tim.

Bởi không thông điệp nào dễ hiểu hơn, tình yêu chính là mặt trời của cuộc sống. Không có mặt trời, không gì có thể tồn tại nổi.

Gió không nhanh không chậm xì xào bản tình ca của thần thánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Sát Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook