Chương 14: Càng Ngày Càng Xa (Phần 2)
Ngọc Đen (Rinny)
27/05/2016
Lưu Thiên Vũ, mi đang thấy gì đây???
Thấy? Thấy gì ư? Thấy một cặp đôi yêu nhau đang trong cơn giận dỗi ngọt ngào, thấy người con gái quen thuộc thốt nhiên xa vời đến ngàn vạn, thấy mình như một kẻ vô tình chen ngang vào - 1 mối quan hệ chăng? Hay là thấy, con tim và tâm trí mình, đang bị dày vò, nhàu nát?
Mắt anh mờ đục. Nhưng trong đầu không ngừng niệm đi niệm lại hình ảnh kia.
Người con gái đó là Ngô Nữ Thục Nguyên.
Người con trai kia chính là Dương Tuấn.
Một người là vợ mình, một người gần như là kẻ thù của mình. Họ đang làm cái việc mà người ta gọi là "ngoại tình" kia, trước mắt mình. Nếu là ngày xưa, chắc chắn Lưu Thiên Vũ sẽ hừ lạnh tuyệt giao, mang theo tràn ngập ý khinh bỉ. Còn bây giờ, Lưu Thiên Vũ không rõ mình cảm thấy thế nào nữa.
Tim mình, có còn đập hay không đây?
Bàn tay mình, còn cảm giác không đây?
Mình có đang suy nghĩ không đây?
Lưu Thiên Vũ, chính xác là mi bị gì vậy?
Thẫn thờ. Một sự thẫn thờ không tin nổi vào những gì mình trông thấy, xong đó lại kéo theo vô vàn cảm giác lạ lẫm nữa.
Ngạc nhiên thì đã sao? Khó chịu thì đã sao? Tự chối bỏ thì đã sao? Tất cả còn giá trị sao, khi mà Lưu Thiên Vũ không thể khống chế bản thân nữa?
Đúng vậy. Khó tin phải không? Một kẻ vô cảm bất định như Lưu Thiên Vũ lại vì chuyện đáng khinh bỉ này mà tức giận. Thậm chí, dùng từ nổi cơn thịnh nộ cũng không có gì quá khoa trương.
Vì anh chính xác đang trong trạng thái như vậy!
Mắt mờ đục, không chỉ vì màn sương trắng xóa mà còn vì lửa giận ngùn ngụt ngất trời. Cánh cửa xe bị mở ra thô bạo, đóng lại cũng thô bạo. Chiếc xe màu bạc độc nhất vô nhị nằm trong góc khuất, hoang mang nhìn chủ nhân mình đi về phía ngôi nhà, về phía cánh cửa mới được đóng lại bởi người con gái vừa vào nhà kia.
"Rầm!"
Cửa được mở, cửa lại được đóng. Đôi khi những vật vô tri vô giác lại nghiễm nhiên trở thành thứ để bộc lộ nỗi tức giận. Và những vật vô tri vô giác đó, chỉ biết giương con mắt trống rỗng của mình nhìn những gì đang xảy ra.
Đang xảy ra cái gì ư?
Đơn giản thôi.
Lưu Thiên Vũ mạnh mẽ đi tới. Ngô Nữ Thục Nguyên cảm thấy có người đến, theo phản xạ quay đầu lại, trừng mắt ngạc nhiên nhìn chính mình..... bị ép sát vào tường.
Trước mặt là khối băng ngàn năm, từ trên tay truyền đến cảm giác đau đớn vì bị giữ chặt lại. Nhưng chẳng hề hấn gì. Đôi mắt trong veo kia chỉ biết mở thật to ra. Cơn ngạc nhiên không chừa ra một khoảng trống để suy nghĩ. Trước mâu quang lạnh lẽo tối dần lại như màn đêm. Không một ai có thể nhìn ra trong màn đêm có gì. Ngô Nữ Thục Nguyên, cũng không ngoại lệ.
Vì vậy cô chỉ biết trơ mắt nhìn. Phản ứng tất chậm như sên, chỉ có thể, im lặng.
Đôi mắt phượng dài dài, lạnh lùng đến thấu xương.
Nhưng cũng chỉ là một lớp ngụy trang vô cùng hoàn hảo.
Bởi thực chất, trong anh đã không còn một khoảng trống nào nữa rồi.
Ngọn lửa tự do bùng cháy khắp nơi, thiêu rụi tâm can, bóp nát con tim, trong bụng ẩn nhẫn một nỗi đau bỏng rát, vừa khổ sở vừa tức giận. Tất cả mọi đau khổ dồn nén hết trong tim, không thể nào truyền ra ngoài. Đã thành thói quen. Ngay cả khi chết, Lưu Thiên Vũ cũng không bao giờ lộ ra nửa điểm tình cảm trong tâm trước mặt người khác. Tựa như một con tắc kè luôn ẩn mình trong không gian, màu sắc sặc sỡ kia cũng chỉ để che giấu cho màu sắc thực sự bên trong.
Ai mà biết được chứ? Ai mà hiểu được chứ? Huống hồ Lưu Thiên Vũ luôn là một kẻ ngụy trang bậc thầy?
Đặc biệt nhất là trong tình cảm.
Chỉ có..... có lẽ hơi mất kiểm soát...... đầu ngón tay run rẩy không kiềm chế được.
- Tiểu Vũ, anh sao vậy?
- Cô vừa đi với ai?
Đôi mắt đen láy long lanh kia, sao có thể ngây thơ như vậy, trong sáng như hồ nước mùa thu như vậy chứ? Ánh nhìn này, trước kia chỉ có một khoảng không vô hồn, bây giờ, sao lại có thể đẹp như vậy? Còn gì đẹp hơn đôi mắt long lanh này không?
Lời nói vừa phát ra, mâu quang đen tuyền cũng nhìn trực diện vào đôi mắt kia. Giờ thì Lưu Thiên Vũ còn cảm thấy muốn cáu với đôi mắt của người trước mặt, chỉ vì nó quá đẹp.
Chẳng biết vì sao con tim lại rỉ máu không dứt, vết cắt vốn chưa lành miệng giờ càng rách toạc ra tệ hại hơn.
Anh chẳng biết mình đang bị gì nữa.
Chỉ biết, toàn thân thật đau, đến tận xương tủy.
- Anh sao vậy? Tiểu Vũ, trông anh lạ lắm.
- .......
Trông cô cũng thật xa cách..... Ngô Nữ Thục Nguyên ạ.
Ghen hờn giận dỗi đau đớn tệ hại, mọi cảm xúc ồ ạt kéo đến làm con tim rỗng tuếch vì bị lửa tàn phá trở nên mẫn cảm dị thường. Chỉ một rung động nhỏ với tiếng động của một chiếc lá rơi, chỉ một lời vô tình hay cố ý dấu diếm sâu sắc cũng bị phóng đại lên đến ngàn lần, làm Lưu Thiên Vũ chậm rãi cảm nhận hết bản thân đang bị ăn mòn đến mất đi cảm giác.
Cái gì cũng không nhìn rõ, cái gì cũng không nghe được. Chỉ có bản thân tự mình nói, tự mình nghĩ, tự mình tìm trong ánh mắt long lanh kia một thứ gì đó mà chính mình cũng không rõ.
- Ngô Nữ Thục Nguyên. Tôi chỉ muốn biết cô vừa đi với ai?
- Tiểu Vũ, anh ghen đấy à? - Ngô Nữ Thục Nguyên mở to mắt, rướn người tới đối diện với đôi mắt phượng tràn ngập hàn khí.
- .......
- Anh thực sự đang ghen sao? Vì em đi với Dương Tuấn sao?
- Cô đi cùng Dương Tuấn? Đừng đi với hắn nữa.
- Vì sao? Vì anh ghen sao? Oa, thế ra anh vì thích em nên không muốn em đi với người đàn ông khác.....
- Hắn là cả gài bom ngày đó, năm lần bảy lượt muốn dồn tôi và cô vào chỗ chết. Đừng quan hệ với hắn nếu cô không muốn rắc rối.
- Đúng rồi! Hắn là kẻ như vậy nên em không nên qua lại với hắn, và cũng vì anh đang ghen nữa đúng không, Tiểu Vũ?
- .....
Nếu không nhìn thấy hình ảnh kia, Lưu Thiên Vũ chắc chắn sẽ nghĩ rằng đôi mắt trong veo như nước này chính là ánh mắt của người con gái yêu anh say đắm.
Nhưng hiện giờ, con tim rỗng tuếch ngờ vực mình đang gặp phải một kẻ ngụy trang bậc thầy khác.
Anh căm phẫn đôi mắt đẹp kia. Anh chán ghét đôi mắt đẹp kia, và sau cùng là cảm thấy sợ hãi.
Cho dù trong đôi mắt xinh đẹp ấy có chứa những ý nghĩ gì, anh cũng không muốn khám phá nữa.
Đơn giản, có lẽ là vì sợ đụng tới một điều đáng sợ nào đó sẽ khiến Lưu Thiên Vũ thê thảm rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Chính vì vậy dù ngoài mặt chỉ có băng lãnh xa cách thì con tim rỗng tuếch bên trong lại kịch liệt run rẩy. Lưu Thiên Vũ buông cổ tay nhỏ nhắn ra - đến tột cùng cũng không biết mình đang làm gì và nghĩ gì - cố bình tĩnh cũng không kiềm được mà sải những bước thật dài, thật nhanh.
Nhưng sự tình luôn trớ trêu đối với kẻ đang muốn bỏ trốn.
Ngô Nữ Thục Nguyên bướng bỉnh muốn nghe câu trả lời nằm-trong-danh-sách-Lưu-Thiên-Vũ-muốn-gạt-qua. Cô níu chặt cánh tay cứng ngắc kia lại, đôi mắt đẹp kiên định muốn người kia đối diện với chính mình và cho mình một câu trả lời thích đáng.
Không biết vì cô thực sự không biết Lưu Thiên Vũ đang nghĩ gì hay là biết mà muốn giẫm thêm cho vết rách càng sâu mà cứ buộc anh phải quay người lại.
Đôi mắt phượng vẫn như cũ chỉ tỏa hàn khí băng giá đến cực điểm.
- Anh đang ghen vì em, đúng không, Tiểu Vũ?
- .....
Nếu được, Lưu Thiên Vũ chỉ muốn ngay lập tức chìm vào bóng tối. Để không phải nhìn thấy đôi mắt kia nữa.
Rõ ràng là đẹp như vậy, tại sao bây giờ anh thấy nó thật đáng sợ?
Tại sao? Sao anh lại trở nên hãi hùng như vậy, chỉ vì người con gái nhỏ bé này chứ?
Ngay cả những lúc đối mặt với cái chết cũng không đáng sợ như vậy.
Ngô Nữ Thục Nguyên, cái tên này nghe thật quen.
Cũng thật xa lạ.
- .....
- Tiểu Vũ! Anh mau trả lời em đi! Anh muốn em không qua lại với Dương Tuấn vì anh đang ghen đúng không?
- .....
Đúng không?
- Tiểu Vũ, anh mau nói đi! Tiểu Vũ!
- .....
- Tiểu Vũ, anh mau trả lời.....
- Không phải!
- ......
- Nếu cô tiếp tục qua lại với Dương Tuấn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Trong khi đó, nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ cô.
Những lời nói trách nhiệm sáo rỗng không ít lần phát ra, nhưng giờ phút này anh cảm thấy cổ họng đau rát kinh khủng.
Lời vừa nói liền hi vọng kẻ mới lên tiếng là một người xa lạ nào khác.
Lưu Thiên Vũ vẫn lạnh lùng như trước dù trong tâm rát bỏng.
Chỉ có, đôi vai nhỏ run lên một hồi rồi buông thõng.
- .....À, ra thế.....
- .....
- Em hiểu rồi. Em về phòng trước, chúc ngủ ngon, Lưu Thiên Vũ.
- ......
Là Lưu Thiên Vũ, không phải Tiểu Vũ.
Bóng người vốn nhỏ bé mềm mại, giờ vẫn nhỏ bé mềm mại như vậy, dần dần khuất sau cánh cửa phòng.
Chỉ có, Tiểu Vũ thẫn thẫn thờ thờ đứng ở đó, một mình, đôi mắt trống rỗng.
Là cô khiến anh đau rát lẫn sợ hãi, tại sao cuối cùng lại bày ra vẻ tuyệt vọng rồi bình thản bỏ đi như thế?
Và rốt cuộc, khoảng cách trước mắt là gì đây?
Ngô Nữ Thục Nguyên.
- .....
Cái tên này, thật lạ quá.....
- End Chapter -
Author's: Ai, không còn gì để nói rồi. Tốc độ này thậm chí còn chậm hơn cả ốc sên nữa. *thở dài*
Cũng sắp đến hồi kịch tính rồi, cơ mà, tình hình là chuẩn bị thi a. *khóc*
Sau khi thi hoặc là trước khi thi một ngày (:v) tuôi sẽ cố hoàn thành xong truyện nga ~~
Bái bai ~~~
Thấy? Thấy gì ư? Thấy một cặp đôi yêu nhau đang trong cơn giận dỗi ngọt ngào, thấy người con gái quen thuộc thốt nhiên xa vời đến ngàn vạn, thấy mình như một kẻ vô tình chen ngang vào - 1 mối quan hệ chăng? Hay là thấy, con tim và tâm trí mình, đang bị dày vò, nhàu nát?
Mắt anh mờ đục. Nhưng trong đầu không ngừng niệm đi niệm lại hình ảnh kia.
Người con gái đó là Ngô Nữ Thục Nguyên.
Người con trai kia chính là Dương Tuấn.
Một người là vợ mình, một người gần như là kẻ thù của mình. Họ đang làm cái việc mà người ta gọi là "ngoại tình" kia, trước mắt mình. Nếu là ngày xưa, chắc chắn Lưu Thiên Vũ sẽ hừ lạnh tuyệt giao, mang theo tràn ngập ý khinh bỉ. Còn bây giờ, Lưu Thiên Vũ không rõ mình cảm thấy thế nào nữa.
Tim mình, có còn đập hay không đây?
Bàn tay mình, còn cảm giác không đây?
Mình có đang suy nghĩ không đây?
Lưu Thiên Vũ, chính xác là mi bị gì vậy?
Thẫn thờ. Một sự thẫn thờ không tin nổi vào những gì mình trông thấy, xong đó lại kéo theo vô vàn cảm giác lạ lẫm nữa.
Ngạc nhiên thì đã sao? Khó chịu thì đã sao? Tự chối bỏ thì đã sao? Tất cả còn giá trị sao, khi mà Lưu Thiên Vũ không thể khống chế bản thân nữa?
Đúng vậy. Khó tin phải không? Một kẻ vô cảm bất định như Lưu Thiên Vũ lại vì chuyện đáng khinh bỉ này mà tức giận. Thậm chí, dùng từ nổi cơn thịnh nộ cũng không có gì quá khoa trương.
Vì anh chính xác đang trong trạng thái như vậy!
Mắt mờ đục, không chỉ vì màn sương trắng xóa mà còn vì lửa giận ngùn ngụt ngất trời. Cánh cửa xe bị mở ra thô bạo, đóng lại cũng thô bạo. Chiếc xe màu bạc độc nhất vô nhị nằm trong góc khuất, hoang mang nhìn chủ nhân mình đi về phía ngôi nhà, về phía cánh cửa mới được đóng lại bởi người con gái vừa vào nhà kia.
"Rầm!"
Cửa được mở, cửa lại được đóng. Đôi khi những vật vô tri vô giác lại nghiễm nhiên trở thành thứ để bộc lộ nỗi tức giận. Và những vật vô tri vô giác đó, chỉ biết giương con mắt trống rỗng của mình nhìn những gì đang xảy ra.
Đang xảy ra cái gì ư?
Đơn giản thôi.
Lưu Thiên Vũ mạnh mẽ đi tới. Ngô Nữ Thục Nguyên cảm thấy có người đến, theo phản xạ quay đầu lại, trừng mắt ngạc nhiên nhìn chính mình..... bị ép sát vào tường.
Trước mặt là khối băng ngàn năm, từ trên tay truyền đến cảm giác đau đớn vì bị giữ chặt lại. Nhưng chẳng hề hấn gì. Đôi mắt trong veo kia chỉ biết mở thật to ra. Cơn ngạc nhiên không chừa ra một khoảng trống để suy nghĩ. Trước mâu quang lạnh lẽo tối dần lại như màn đêm. Không một ai có thể nhìn ra trong màn đêm có gì. Ngô Nữ Thục Nguyên, cũng không ngoại lệ.
Vì vậy cô chỉ biết trơ mắt nhìn. Phản ứng tất chậm như sên, chỉ có thể, im lặng.
Đôi mắt phượng dài dài, lạnh lùng đến thấu xương.
Nhưng cũng chỉ là một lớp ngụy trang vô cùng hoàn hảo.
Bởi thực chất, trong anh đã không còn một khoảng trống nào nữa rồi.
Ngọn lửa tự do bùng cháy khắp nơi, thiêu rụi tâm can, bóp nát con tim, trong bụng ẩn nhẫn một nỗi đau bỏng rát, vừa khổ sở vừa tức giận. Tất cả mọi đau khổ dồn nén hết trong tim, không thể nào truyền ra ngoài. Đã thành thói quen. Ngay cả khi chết, Lưu Thiên Vũ cũng không bao giờ lộ ra nửa điểm tình cảm trong tâm trước mặt người khác. Tựa như một con tắc kè luôn ẩn mình trong không gian, màu sắc sặc sỡ kia cũng chỉ để che giấu cho màu sắc thực sự bên trong.
Ai mà biết được chứ? Ai mà hiểu được chứ? Huống hồ Lưu Thiên Vũ luôn là một kẻ ngụy trang bậc thầy?
Đặc biệt nhất là trong tình cảm.
Chỉ có..... có lẽ hơi mất kiểm soát...... đầu ngón tay run rẩy không kiềm chế được.
- Tiểu Vũ, anh sao vậy?
- Cô vừa đi với ai?
Đôi mắt đen láy long lanh kia, sao có thể ngây thơ như vậy, trong sáng như hồ nước mùa thu như vậy chứ? Ánh nhìn này, trước kia chỉ có một khoảng không vô hồn, bây giờ, sao lại có thể đẹp như vậy? Còn gì đẹp hơn đôi mắt long lanh này không?
Lời nói vừa phát ra, mâu quang đen tuyền cũng nhìn trực diện vào đôi mắt kia. Giờ thì Lưu Thiên Vũ còn cảm thấy muốn cáu với đôi mắt của người trước mặt, chỉ vì nó quá đẹp.
Chẳng biết vì sao con tim lại rỉ máu không dứt, vết cắt vốn chưa lành miệng giờ càng rách toạc ra tệ hại hơn.
Anh chẳng biết mình đang bị gì nữa.
Chỉ biết, toàn thân thật đau, đến tận xương tủy.
- Anh sao vậy? Tiểu Vũ, trông anh lạ lắm.
- .......
Trông cô cũng thật xa cách..... Ngô Nữ Thục Nguyên ạ.
Ghen hờn giận dỗi đau đớn tệ hại, mọi cảm xúc ồ ạt kéo đến làm con tim rỗng tuếch vì bị lửa tàn phá trở nên mẫn cảm dị thường. Chỉ một rung động nhỏ với tiếng động của một chiếc lá rơi, chỉ một lời vô tình hay cố ý dấu diếm sâu sắc cũng bị phóng đại lên đến ngàn lần, làm Lưu Thiên Vũ chậm rãi cảm nhận hết bản thân đang bị ăn mòn đến mất đi cảm giác.
Cái gì cũng không nhìn rõ, cái gì cũng không nghe được. Chỉ có bản thân tự mình nói, tự mình nghĩ, tự mình tìm trong ánh mắt long lanh kia một thứ gì đó mà chính mình cũng không rõ.
- Ngô Nữ Thục Nguyên. Tôi chỉ muốn biết cô vừa đi với ai?
- Tiểu Vũ, anh ghen đấy à? - Ngô Nữ Thục Nguyên mở to mắt, rướn người tới đối diện với đôi mắt phượng tràn ngập hàn khí.
- .......
- Anh thực sự đang ghen sao? Vì em đi với Dương Tuấn sao?
- Cô đi cùng Dương Tuấn? Đừng đi với hắn nữa.
- Vì sao? Vì anh ghen sao? Oa, thế ra anh vì thích em nên không muốn em đi với người đàn ông khác.....
- Hắn là cả gài bom ngày đó, năm lần bảy lượt muốn dồn tôi và cô vào chỗ chết. Đừng quan hệ với hắn nếu cô không muốn rắc rối.
- Đúng rồi! Hắn là kẻ như vậy nên em không nên qua lại với hắn, và cũng vì anh đang ghen nữa đúng không, Tiểu Vũ?
- .....
Nếu không nhìn thấy hình ảnh kia, Lưu Thiên Vũ chắc chắn sẽ nghĩ rằng đôi mắt trong veo như nước này chính là ánh mắt của người con gái yêu anh say đắm.
Nhưng hiện giờ, con tim rỗng tuếch ngờ vực mình đang gặp phải một kẻ ngụy trang bậc thầy khác.
Anh căm phẫn đôi mắt đẹp kia. Anh chán ghét đôi mắt đẹp kia, và sau cùng là cảm thấy sợ hãi.
Cho dù trong đôi mắt xinh đẹp ấy có chứa những ý nghĩ gì, anh cũng không muốn khám phá nữa.
Đơn giản, có lẽ là vì sợ đụng tới một điều đáng sợ nào đó sẽ khiến Lưu Thiên Vũ thê thảm rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Chính vì vậy dù ngoài mặt chỉ có băng lãnh xa cách thì con tim rỗng tuếch bên trong lại kịch liệt run rẩy. Lưu Thiên Vũ buông cổ tay nhỏ nhắn ra - đến tột cùng cũng không biết mình đang làm gì và nghĩ gì - cố bình tĩnh cũng không kiềm được mà sải những bước thật dài, thật nhanh.
Nhưng sự tình luôn trớ trêu đối với kẻ đang muốn bỏ trốn.
Ngô Nữ Thục Nguyên bướng bỉnh muốn nghe câu trả lời nằm-trong-danh-sách-Lưu-Thiên-Vũ-muốn-gạt-qua. Cô níu chặt cánh tay cứng ngắc kia lại, đôi mắt đẹp kiên định muốn người kia đối diện với chính mình và cho mình một câu trả lời thích đáng.
Không biết vì cô thực sự không biết Lưu Thiên Vũ đang nghĩ gì hay là biết mà muốn giẫm thêm cho vết rách càng sâu mà cứ buộc anh phải quay người lại.
Đôi mắt phượng vẫn như cũ chỉ tỏa hàn khí băng giá đến cực điểm.
- Anh đang ghen vì em, đúng không, Tiểu Vũ?
- .....
Nếu được, Lưu Thiên Vũ chỉ muốn ngay lập tức chìm vào bóng tối. Để không phải nhìn thấy đôi mắt kia nữa.
Rõ ràng là đẹp như vậy, tại sao bây giờ anh thấy nó thật đáng sợ?
Tại sao? Sao anh lại trở nên hãi hùng như vậy, chỉ vì người con gái nhỏ bé này chứ?
Ngay cả những lúc đối mặt với cái chết cũng không đáng sợ như vậy.
Ngô Nữ Thục Nguyên, cái tên này nghe thật quen.
Cũng thật xa lạ.
- .....
- Tiểu Vũ! Anh mau trả lời em đi! Anh muốn em không qua lại với Dương Tuấn vì anh đang ghen đúng không?
- .....
Đúng không?
- Tiểu Vũ, anh mau nói đi! Tiểu Vũ!
- .....
- Tiểu Vũ, anh mau trả lời.....
- Không phải!
- ......
- Nếu cô tiếp tục qua lại với Dương Tuấn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Trong khi đó, nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ cô.
Những lời nói trách nhiệm sáo rỗng không ít lần phát ra, nhưng giờ phút này anh cảm thấy cổ họng đau rát kinh khủng.
Lời vừa nói liền hi vọng kẻ mới lên tiếng là một người xa lạ nào khác.
Lưu Thiên Vũ vẫn lạnh lùng như trước dù trong tâm rát bỏng.
Chỉ có, đôi vai nhỏ run lên một hồi rồi buông thõng.
- .....À, ra thế.....
- .....
- Em hiểu rồi. Em về phòng trước, chúc ngủ ngon, Lưu Thiên Vũ.
- ......
Là Lưu Thiên Vũ, không phải Tiểu Vũ.
Bóng người vốn nhỏ bé mềm mại, giờ vẫn nhỏ bé mềm mại như vậy, dần dần khuất sau cánh cửa phòng.
Chỉ có, Tiểu Vũ thẫn thẫn thờ thờ đứng ở đó, một mình, đôi mắt trống rỗng.
Là cô khiến anh đau rát lẫn sợ hãi, tại sao cuối cùng lại bày ra vẻ tuyệt vọng rồi bình thản bỏ đi như thế?
Và rốt cuộc, khoảng cách trước mắt là gì đây?
Ngô Nữ Thục Nguyên.
- .....
Cái tên này, thật lạ quá.....
- End Chapter -
Author's: Ai, không còn gì để nói rồi. Tốc độ này thậm chí còn chậm hơn cả ốc sên nữa. *thở dài*
Cũng sắp đến hồi kịch tính rồi, cơ mà, tình hình là chuẩn bị thi a. *khóc*
Sau khi thi hoặc là trước khi thi một ngày (:v) tuôi sẽ cố hoàn thành xong truyện nga ~~
Bái bai ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.