Chương 3
Guava
29/07/2023
4
Cổ tay trống rỗng không ngừng nhắc nhở tôi sự thật rằng chiếc vòng ngọc đã bị vỡ.
Cảm giác mất mát và vỡ mộng bao trùm lấy tôi.
Dù đã kiệt sức nhưng trong tim tôi vẫn vướng bận một chuyện còn dang dở.
Mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau, tôi quay lại căn nhà cũ.
Nơi này sắp bị tháo dỡ, hôm nay đã là hạn chót để di dời.
Dù có luyến tiếc bao nhiêu chăng nữa thì cũng đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.
Nơi mà tôi và Tùy Sách đã từng chung sống nhiều năm sắp bị biến thành đống đổ nát.
Đã lâu không có người ở, đồ vật trong nhà phủ đầy một lớp bụi dày.
Khi tôi đang dọn dẹp giá sách, một xấp ảnh bỗng rơi ra.
Mà nhân vật chính trong ảnh đều là Tùy Sách.
Tôi chợt nhớ ra mình đã mua một chiếc máy chụp hình trong kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba.
Tôi nũng nịu đòi Tùy Sách làm người mẫu cho mình.
Anh ấy rõ ràng đã gật đầu đầy vẻ cưng chiều nhưng vẫn giả vờ phiền muộn và nói: "Vậy Hiểu Hiểu sẽ báo đáp anh như thế nào đây?"
Tôi đỏ bừng mặt, hôn lên đôi môi anh.
Chúng tôi chờ đợi tấm ảnh được in ra.
Sau này, khi Tùy Sách xảy ra chuyện, những tấm ảnh này cũng dần bị bỏ quên trong góc.
Tôi ngắm nhìn từng tấm ảnh với đôi tay run rẩy.
Trong bức ảnh cuối cùng, Tùy Sách đang cầu nguyện dưới ánh bình minh đỏ rực, đẹp tựa như một cơn mơ.
Tôi bỗng phát hiện rằng hoá ra mình chưa từng quên những lời anh nói, dù chỉ một từ.
"Mong muốn của tôi rất đơn giản. Chỉ cần Hiểu Hiểu luôn vui vẻ và hạnh phúc là đủ rồi."
Vui vẻ và hạnh phúc.
Thế nhưng, hai năm nay quẩn quanh bên Cố Đình Chiêu, tôi lại đang làm gì vậy…
Trận cuồng phong của hồi ức cuồn cuộn dậy lên cơn sóng lớn.
Mà cảm xúc này không có nơi nào để trút bỏ.
Nước mắt tôi trào ra.
Trong mơ hồ, tôi đã chỉnh sửa vòng bạn bè mà vốn chỉ mình tôi có thể nhìn thấy.
5
"Rất nhớ anh."
Phải mất một khoảng thời gian dài, tôi mới bình tâm lại.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi kiểm tra cẩn thận lại một lượt để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.
Bên ngoài trời đã tối, tôi chuẩn bị gọi xe về chung cư.
Mở điện thoại ra, trang chủ vẫn còn hiện vòng bạn bè.
Trạng thái đó có thêm một dòng bình luận.
Cố Đình Chiêu: "À, vẻ ngoài trông cũng giống tôi khoảng bảy phần. Cô tìm người thay thế tôi à?
Giờ tôi mới phát hiện lúc nãy mình đã cấp quyền sai, đặt nhầm thành "hiển thị một phần".
Thật kinh tởm.
Cố Đình Chiêu, anh vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.
Chỉ là một kẻ thay thế mà cũng xứng so sánh với chính chủ sao?
Tôi thản nhiên trả lời: "Đó là mối tình đầu của tôi."
Không ngờ vừa đăng xong, tôi nhận được một loạt tin nhắn.
Cố Đình Chiêu:????
Cố Đình Chiêu: "Cô tìm trăm phương nghìn kế để ở bên cạnh tôi hai năm, lẽ nào là vì tôi trông giống anh ta?"
Cố Đình Chiêu: "Tôi ***, Vu Hiểu cô** trả lời đi!"
Cố Đình Chiêu: "Cô đang ở đâu, tôi lập tức tới!"
Thấy tôi không trả lời, Cố Đình Chiêu lại gọi điện.
Xem ra vị công tử này lại sắp phát điên rồi.
Tôi lạnh lùng cho tất cả phương thức liên lạc của hắn vào danh sách đen.
Thế giới yên tĩnh trở lại.
Cổ tay trống rỗng không ngừng nhắc nhở tôi sự thật rằng chiếc vòng ngọc đã bị vỡ.
Cảm giác mất mát và vỡ mộng bao trùm lấy tôi.
Dù đã kiệt sức nhưng trong tim tôi vẫn vướng bận một chuyện còn dang dở.
Mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau, tôi quay lại căn nhà cũ.
Nơi này sắp bị tháo dỡ, hôm nay đã là hạn chót để di dời.
Dù có luyến tiếc bao nhiêu chăng nữa thì cũng đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.
Nơi mà tôi và Tùy Sách đã từng chung sống nhiều năm sắp bị biến thành đống đổ nát.
Đã lâu không có người ở, đồ vật trong nhà phủ đầy một lớp bụi dày.
Khi tôi đang dọn dẹp giá sách, một xấp ảnh bỗng rơi ra.
Mà nhân vật chính trong ảnh đều là Tùy Sách.
Tôi chợt nhớ ra mình đã mua một chiếc máy chụp hình trong kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba.
Tôi nũng nịu đòi Tùy Sách làm người mẫu cho mình.
Anh ấy rõ ràng đã gật đầu đầy vẻ cưng chiều nhưng vẫn giả vờ phiền muộn và nói: "Vậy Hiểu Hiểu sẽ báo đáp anh như thế nào đây?"
Tôi đỏ bừng mặt, hôn lên đôi môi anh.
Chúng tôi chờ đợi tấm ảnh được in ra.
Sau này, khi Tùy Sách xảy ra chuyện, những tấm ảnh này cũng dần bị bỏ quên trong góc.
Tôi ngắm nhìn từng tấm ảnh với đôi tay run rẩy.
Trong bức ảnh cuối cùng, Tùy Sách đang cầu nguyện dưới ánh bình minh đỏ rực, đẹp tựa như một cơn mơ.
Tôi bỗng phát hiện rằng hoá ra mình chưa từng quên những lời anh nói, dù chỉ một từ.
"Mong muốn của tôi rất đơn giản. Chỉ cần Hiểu Hiểu luôn vui vẻ và hạnh phúc là đủ rồi."
Vui vẻ và hạnh phúc.
Thế nhưng, hai năm nay quẩn quanh bên Cố Đình Chiêu, tôi lại đang làm gì vậy…
Trận cuồng phong của hồi ức cuồn cuộn dậy lên cơn sóng lớn.
Mà cảm xúc này không có nơi nào để trút bỏ.
Nước mắt tôi trào ra.
Trong mơ hồ, tôi đã chỉnh sửa vòng bạn bè mà vốn chỉ mình tôi có thể nhìn thấy.
5
"Rất nhớ anh."
Phải mất một khoảng thời gian dài, tôi mới bình tâm lại.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi kiểm tra cẩn thận lại một lượt để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.
Bên ngoài trời đã tối, tôi chuẩn bị gọi xe về chung cư.
Mở điện thoại ra, trang chủ vẫn còn hiện vòng bạn bè.
Trạng thái đó có thêm một dòng bình luận.
Cố Đình Chiêu: "À, vẻ ngoài trông cũng giống tôi khoảng bảy phần. Cô tìm người thay thế tôi à?
Giờ tôi mới phát hiện lúc nãy mình đã cấp quyền sai, đặt nhầm thành "hiển thị một phần".
Thật kinh tởm.
Cố Đình Chiêu, anh vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.
Chỉ là một kẻ thay thế mà cũng xứng so sánh với chính chủ sao?
Tôi thản nhiên trả lời: "Đó là mối tình đầu của tôi."
Không ngờ vừa đăng xong, tôi nhận được một loạt tin nhắn.
Cố Đình Chiêu:????
Cố Đình Chiêu: "Cô tìm trăm phương nghìn kế để ở bên cạnh tôi hai năm, lẽ nào là vì tôi trông giống anh ta?"
Cố Đình Chiêu: "Tôi ***, Vu Hiểu cô** trả lời đi!"
Cố Đình Chiêu: "Cô đang ở đâu, tôi lập tức tới!"
Thấy tôi không trả lời, Cố Đình Chiêu lại gọi điện.
Xem ra vị công tử này lại sắp phát điên rồi.
Tôi lạnh lùng cho tất cả phương thức liên lạc của hắn vào danh sách đen.
Thế giới yên tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.