Chương 5
Tư Vân Bồi
15/02/2023
8.
Con người tôi ấy mà, vừa tự ti lại có điểm tự phụ.
Tôi biết, tôi vẫn luôn là “lốp dự phòng” của người khác.
Nói ra cũng không sợ mọi người cười chê, tên của tôi vốn là Chiêu Đệ, Bùi Chiêu Đệ, về sau cảm thấy hơi chướng tai nên mới đổi thành Bùi Viện. Cái tên Chiêu Đệ này vừa nghe đã biết tình huống gì, tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa. Người đời nói, biết sức mình yếu thì làm trước vẫn hơn, biết xấu hổ thì sau mới có can đảm. Tôi chính là ví dụ thực tiễn cho câu nói này, trời sinh tính cách của tôi đã là không sợ trời, không sợ đất, không nhận mệnh. Từ nhỏ, tôi đã nỗ lực hơn người khác, người ta đọc một quyển sách thì tôi đọc mười quyển, người ta tăng ca không nổi thì tôi tăng ca, người khác không đi công tác thì tôi đi.
Tạm thời chưa nói tới việc đáng hay không, ít nhất, cuối cùng tôi cũng đợi được quả ngọt. Ví dụ như với thành tích ưu việt, tôi là niềm tự hào của cả trấn và cả thành phố. Lại ví như tôi kiếm được chút tiền bèn xây cho bố mẹ một căn nhà bốn tầng, đổi lại một câu nói của bọn họ “Con trai gì chứ? Vẫn là con gái tốt! Nuôi được một đứa con trai đáng thất vọng vậy thì khổ biết bao!”
Tôi chính là một người không nhận mệnh như vậy đấy.
Đối với Giang Minh cũng vậy.
Năm đó, khi anh ta đột ngột tỏ tình với tôi, tôi đã rất vui vẻ mà nhận lời. Khi ấy, tôi hệt như bị quỷ nhập, tôi chỉ biết tôi thích anh ta, đáy mắt đầu tim đều là anh ta! Tôi chính là cố chấp như thế. Tôi biết, sở dĩ anh ta tỏ tình với mình là do ăn đắng ở chỗ Lục Vi Vi, anh ta lại bị Lục Vi Vi đá lần nữa. Anh ta kéo tôi vào, đại khái là để chọc tức Lục Vi Vi, làm cô ta ghen.
Nhưng cũng chẳng làm sao cả. Chỉ cần cho tôi cơ hội, chỉ cần để tôi cùng anh ta qua lại, bạn làm sao chắc chắn rằng Giang Minh sẽ không thích tôi, cho dù tôi biết anh ta yêu Lục Vi Vi nhiều năm, còn đặc biệt vì Lục Vi Vi mà không vào đại học tốt hơn, chấp nhận đến trường chúng tôi chỉ để gần cô ta hơn một chút. Tôi còn biết, anh ta vì Lục Vi Vi mà đánh nhau với mấy tên du côn, động mạch đùi bị ch.ém một đao, thiếu chút nữa không còn, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tháng.
Tôi thừa nhận, tôi không đẹp bằng Lục Vi Vi. Thế thì đã làm sao? Ưu điểm của tôi nhiều như thế, vừa hoạt bát phóng khoáng, vừa lương thiện đơn thuần, thấu hiểu lòng người, vân vân … Quá nhiều rồi. Anh ta cũng tỏ tình với tôi rồi không phải sao? Nếu đã tỏ tình với tôi, chính là lựa chọn ở bên cạnh tôi, cũng tức là nói tôi mạnh hơn Lục Vi Vi, ít nhất cũng thích hợp với Giang Minh hơn cô ta.
Tôi chính là không biết trời cao đất dày như vậy.
Nhưng rốt cuộc vẫn là vào thời niên thiếu điên cuồng ấy, cảm giác được cả thế giới đều ở trong tay tôi.
Con người tôi ấy mà, vừa tự ti lại có điểm tự phụ.
Tôi biết, tôi vẫn luôn là “lốp dự phòng” của người khác.
Nói ra cũng không sợ mọi người cười chê, tên của tôi vốn là Chiêu Đệ, Bùi Chiêu Đệ, về sau cảm thấy hơi chướng tai nên mới đổi thành Bùi Viện. Cái tên Chiêu Đệ này vừa nghe đã biết tình huống gì, tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa. Người đời nói, biết sức mình yếu thì làm trước vẫn hơn, biết xấu hổ thì sau mới có can đảm. Tôi chính là ví dụ thực tiễn cho câu nói này, trời sinh tính cách của tôi đã là không sợ trời, không sợ đất, không nhận mệnh. Từ nhỏ, tôi đã nỗ lực hơn người khác, người ta đọc một quyển sách thì tôi đọc mười quyển, người ta tăng ca không nổi thì tôi tăng ca, người khác không đi công tác thì tôi đi.
Tạm thời chưa nói tới việc đáng hay không, ít nhất, cuối cùng tôi cũng đợi được quả ngọt. Ví dụ như với thành tích ưu việt, tôi là niềm tự hào của cả trấn và cả thành phố. Lại ví như tôi kiếm được chút tiền bèn xây cho bố mẹ một căn nhà bốn tầng, đổi lại một câu nói của bọn họ “Con trai gì chứ? Vẫn là con gái tốt! Nuôi được một đứa con trai đáng thất vọng vậy thì khổ biết bao!”
Tôi chính là một người không nhận mệnh như vậy đấy.
Đối với Giang Minh cũng vậy.
Năm đó, khi anh ta đột ngột tỏ tình với tôi, tôi đã rất vui vẻ mà nhận lời. Khi ấy, tôi hệt như bị quỷ nhập, tôi chỉ biết tôi thích anh ta, đáy mắt đầu tim đều là anh ta! Tôi chính là cố chấp như thế. Tôi biết, sở dĩ anh ta tỏ tình với mình là do ăn đắng ở chỗ Lục Vi Vi, anh ta lại bị Lục Vi Vi đá lần nữa. Anh ta kéo tôi vào, đại khái là để chọc tức Lục Vi Vi, làm cô ta ghen.
Nhưng cũng chẳng làm sao cả. Chỉ cần cho tôi cơ hội, chỉ cần để tôi cùng anh ta qua lại, bạn làm sao chắc chắn rằng Giang Minh sẽ không thích tôi, cho dù tôi biết anh ta yêu Lục Vi Vi nhiều năm, còn đặc biệt vì Lục Vi Vi mà không vào đại học tốt hơn, chấp nhận đến trường chúng tôi chỉ để gần cô ta hơn một chút. Tôi còn biết, anh ta vì Lục Vi Vi mà đánh nhau với mấy tên du côn, động mạch đùi bị ch.ém một đao, thiếu chút nữa không còn, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tháng.
Tôi thừa nhận, tôi không đẹp bằng Lục Vi Vi. Thế thì đã làm sao? Ưu điểm của tôi nhiều như thế, vừa hoạt bát phóng khoáng, vừa lương thiện đơn thuần, thấu hiểu lòng người, vân vân … Quá nhiều rồi. Anh ta cũng tỏ tình với tôi rồi không phải sao? Nếu đã tỏ tình với tôi, chính là lựa chọn ở bên cạnh tôi, cũng tức là nói tôi mạnh hơn Lục Vi Vi, ít nhất cũng thích hợp với Giang Minh hơn cô ta.
Tôi chính là không biết trời cao đất dày như vậy.
Nhưng rốt cuộc vẫn là vào thời niên thiếu điên cuồng ấy, cảm giác được cả thế giới đều ở trong tay tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.