Chương 130: Ban thưởng đồ ăn
Hồ Thiên Bát Nguyệt
08/05/2017
Trong Lân Đức điện, giăng đèn kết hoa, ti trúc thanh không dứt bên tai.
Mùi thơm trong điện đủ loại, quấn quanh chóp mũi.
Thường Nhuận Chi bịt miệng mũi, đi theo cung nhân dẫn đường, đến vị trí của nàng ngồi xuống.
Cũng may, phía sau vị trí này có một cái cửa sổ, gió có thể lùa vào.
Thường Nhuận Chi xếp bằng ngồi xuống.
Cái bàn trước mặt nàng bày biện điểm tâm và thức ăn tinh xảo, còn có mùi thơm nồng đậm của trà.
Thường Nhuận Chi nhìn chung quanh, trừ bỏ thấy có người uống trà, thức ăn hay điểm tâm bọn họ đều không động tới.
Thường Nhuận Chi cũng tùy đại lưu, không có động mấy thứ này.
Thời gian ngồi như vậy đại khái khoảng hai nén hương, ca múa bắt đầu ngừng lại.
Có người xướng câu "Hoàng thượng giá lâm", Nguyên Vũ đế long hành hổ bộ đi tới, Quý phi đi theo bên cạnh trang dung ung dung, phục sức hoa lệ khảo cứu. Phía sau Thái tử cung kính cuối đầu, đứng sau Nguyên Vũ đế vài bước chân, Thái tử phi và cung nữ nâng đỡ tả hữu, đi theo mặt sau.
Trong điện, nhất thời mọi người đều đứng lên, cong eo thi lễ:
"Tham kiến bệ hạ."
Giao thừa năm nay, theo lý thuyết tâm tình Nguyên Vũ đế phải tốt lắm, nhưng hiện tại mặt mày ông ta âm trầm như nước, trong mắt đầy tia lửa, sắc mặt giận tái đi.
Lòng Thường Nhuận Chi trầm xuống, nhìn về phía Thường Mộc Chi.
Vừa vặn, Thường Mộc Chi cũng nhìn về phía nàng.
Trong lòng hai tỷ muội đều nghĩ cùng một chuyện.
Sắc mặt Thánh thượng như vậy, có phải duyên cớ từ điều xin nghỉ mà các nàng viết ra không?
Thường Nhuận Chi mắt xem mũi, mũi xem tâm, thu hồi tầm mắt tiếp tục cung thắt lưng bảo trì tư thế thi lễ.
Nửa ngày sau, mới nghe được tiếng cho khởi của Nguyên Vũ đế.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, dường như tâm tình Nguyên Vũ đế không tốt chút nào. Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện có chút ngưng trệ.
Sau khi Nguyên Vũ đế ngồi trên thủ tọa, ban thưởng mọi người nhập tòa, vội vàng cho người tuyên bố yến hội bắt đầu, đúng theo như năm rồi thì đáng lẽ phải nói mấy câu lược tĩnh.
Trong điện lại vang lên tiếng nhạc khí diễn tấu ti trúc, người trong Ca múa tư dáng người đều ôn nhu, vũ cơ khởi động thắt lưng đoạn yêu nhiêu nhẹ nhàng bắt đầu múa trong đại điện.
Dư quang trong đáy mắt Thường Nhuận Chi chú ý Nguyên Vũ đế, chỉ thấy ông ta xoa hai chân ngồi ngay ngắn ở ngự tòa, hơi nghiêng đầu nói cái gì đó với Quý phi.
Quý phi nghiêng thân lắng nghe, bất chợt gật đầu rồi sau đó lại nhíu mày.
Lại nhìn Thái tử, đang ngồi vị trí thứ nhất phía tay trái Nguyên Vũ đế, mặt hàm mỉm cười, đang cùng diễn tấu nhạc khí vợt, thưởng thức kỹ thuật nhảy múa duyên dáng của vũ cơ.
Thái tử phi sắp tới ngày lâm bồn, ngồi ở bên cạnh Thái tử, hơi ngưỡng thắt lưng ra sau, một tay đỡ thắt lưng, một tay phủ lên bụng, trên mặt cũng treo lên bộ mặt nạ mỉm cười.
Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt.
Cung yến tiến hành đến một nửa, Nguyên Vũ đế bắt đầu cho người ta ban thưởng thứ ăn cung đình xuống, cho người đưa đi các phủ.
Khi hạ thánh lệnh xuống, Nguyên Vũ đế dừng một lát, nhìn lướt qua nhi tử, con dâu và các tôn tử cháu gái phía dưới, nói:
"Hôm nay là giao thừa, sao Thụy vương và cửu Hoàng tử không tới?"
Hôn phu nhà mình bị điểm danh, Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi nhất thời đứng lên, khom người phúc lễ.
Thường Mộc Chi nói:
"Hồi phụ hoàng, trước nguyệt Vương gia rời kinh làm việc, hôm nay là giao thừa cũng không thể chạy về, mong rằng phụ hoàng thứ tội."
Thường Mộc Chi giải thích hợp tình hợp lý, nhưng đến phiên Thường Nhuận Chi, có chút nói không nên lời.
Thường Nhuận Chi kiên trì nói:
"Hồi phụ hoàng, Thụy vương gia từng gởi thư nói sẽ về trước khi giao thừa, nhưng mà Cửu điện hạ thấy Thụy vương gia đến hẹn mà còn chưa trở về kinh, trong lòng sốt ruột, liền tự mình đi trước nghênh đón, chắc là trên đường gặp chuyện gì đó chậm trễ, còn mời phụ hoàng thứ tội."
Nguyên Vũ đế nhưng là không có ý tứ muốn trách cứ hai huynh đệ này, nghe xong giải thích của hai con dâu liền gật đầu, vẻ mặt coi như ôn hòa nói:
"Thụy vương thay trẫm làm việc vất vả, Thụy vương phi làm lụng vất vả chuyện nhà trong vương phủ. Có công nuôi dưỡng ba vị tiểu điện hạ, hôm nay ban thưởng món ăn ngày tết cho Thụy vương phủ nhiều thêm một chút."
Thường Mộc Chi vội phúc lễ tạ ơn, Nguyên Vũ đế ngược lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi, vẻ mặt dừng một chút, nói:
"Cửu Hoàng tử chưa được ý của trẫm tự tiện rời kinh, nhưng niệm tình hắn nhớ huynh đệ, quan tâm sẽ bị loạn, trẫm cũng không phạt hắn."
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra, cũng khom người phúc lễ:
"Đa tạ phụ hoàng."
"Đã đến giờ Tý, thời điểm không sai biệt lắm, các ngươi đều hồi phủ đoàn niên đi thôi."
Nguyên Vũ đế có chút mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, đứng lên.
Mọi người vội vã đứng lên, cung tiễn Nguyên Vũ đế.
Chờ Nguyên Vũ đế đi rồi, Thường Nhuận Chi mới chuyển đến bên cạnh Thường Mộc Chi, nhẹ giọng nói:
"Hiện tại xuất cung, đại tỷ muốn hồi phủ sao?"
"Ừm."
Sắc mặt Thường Mộc Chi không được tốt lắm, mặc dù được Nguyên Vũ đế quân ân ban thưởng nhiều đồ ăn, nhưng nhiều món ăn này có ý tứ...
Thường Mộc Chi lắc lắc đầu, nói:
"Ta đi nói vài câu cùng mẫu phi sẽ rời cung, ngươi đi chung với ta."
"Được."
Thường Nhuận Chi tự nhiên không có dị nghị.
Hai người tới tẩm cung của Hiển tần, sắc mặt Hiển tần hoàn hảo, trái lại còn an ủi Thường Mộc Chi:
"Không phải nói qua hai ngày nữa Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu sẽ trở lại sao, tâm không cần gấp."
Thường Mộc Chi mỉm cười, lại cho ba đứa con trai nói lời từ biệt với Hiển tần, rồi mới dẫn hài tử theo Thường Nhuận Chi rời khỏi tẩm cung Hiển tần.
Đi được xa xa, lại nghe thấy thanh âm huy tĩnh truyền đến.
Hai tỷ muội quay đầu nhìn lại, loáng thoáng nhìn thấy ngọn đèn trong cung Hiển tần sáng lên rất nhiều.
Thường Mộc Chi nhẹ giọng nói:
"Chắc là Thánh thượng giá lâm."
"Thánh thượng tới tẩm cung của Hiển tần nương nương?"
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng hỏi một câu.
"Chắc là có chuyện phải làm."
Thường Mộc Chi vuốt cằm, trên mặt có chút sầu lo:
"Thời điểm phụ hoàng rời khỏi Lân Đức điện, Quý phi nương nương liên tục đi theo. Hôm nay là giao thừa, theo lý mà nói phụ hoàng sẽ về tẩm cung của mình nghỉ ngơi hoặc là tới tẩm cung của Quý phi. Nhưng mà phụ hoàng lại tới tẩm cung của mẫu phi..."
Thường Mộc Chi cúi đầu, than một tiếng mà người khác không thể nghe thấy.
Thường Nhuận Chi nhấp mím môi, thu hồi tầm mắt, nói:
"Đại tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao thì, nếu như hôm nay Thánh thượng thật sự ngủ lại tẩm cung của Hiển tần nương nương, đó cũng là số phận của Hiển tần nương nương không phải sao? Có thể là Hiển tần nương nương cũng ngóng trông Thánh thượng ngủ lại."
"Nói cũng phải."
Thường Mộc Chi gật gật đầu, nói:
"Nói tóm lại, việc này cũng không phải tiểu bối chúng ta có thể quản... Đi thôi."
Hai tỷ muội rời cung, Thường Mộc Chi nhường muội muội về phủ Hoàng tử, không cần cùng nàng ta đến phủ Thụy vương gác đêm. Thường Nhuận Chi cũng đáp ứng.
Thuyên Đại đã an bài gia yến, đối mặt một bàn món ngon mĩ vị, trên bàn lại chỉ có một mình Thường Nhuận Chi ngồi đó.
Nàng không khỏi thở dài.
Bất quá Lưu Đồng mới đi một ngày thôi, nàng cũng đã có chút trà không tư, cơm không nghĩ.
Vội vàng dùng xong một chút đồ ăn, miễn cưỡng chống đỡ qua giữa giờ Tý, Thường Nhuận Chi liền ngủ.
Ngày thứ hai thức dậy mặt trời đã lên cao.
Thường Nhuận Chi hỏi Thuyên Đại có nhận được tin tức của Thụy vương và Lưu Đồng chưa, Thuyên Đại lắc đầu.
Thường Nhuận Chi thở dài, nói:
"Thôi, vậy cũng chỉ có thể chờ tin tức truyền đến. Vẫn là nên chuẩn bị tốt thọ lễ cho Thánh thượng trước sơ ngũ đi thôi."
Thuyên Đại vuốt cằm, nói:
"Không biết điện hạ có gì phân phó?"
Thường Nhuận Chi nói:
"Thường ngày gia đều đưa tranh chữ, năm nay chàng nói muốn có chút ý mới, ta nghĩ, trung quy trung củ đưa một cái khối ngọc cổ chạm trổ là tốt rồi."
Thuyên Đại khẽ nhíu mày:
"Điện hạ, khối ngọc cổ chạm trổ sợ là phải muốn phí một ít..."
"Không chọn lớn, chọn một khối khéo léo tinh xảo là ổn thỏa mà."
Thường Nhuận Chi nói:
"Chúng ta cũng không cầm đồ vật này lộ trước mặt Thánh thượng, đưa đại biểu chút vật quý trọng là đến nơi."
Thuyên Đại lên tiếng đáp ứng, nghe xong bố trí của Thường Nhuận Chi, liền đi chọn một khối ngọc cổ chạm trổ ngụ ý tốt lành.
Thường Nhuận Chi chuẩn bị năm lễ, trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói mọi việc đều bình thường, tiểu Hàn thị và Nhạc thị cũng thấy an tâm.
Đảo mắt liền đến sơ tứ đại niên.
Mùi thơm trong điện đủ loại, quấn quanh chóp mũi.
Thường Nhuận Chi bịt miệng mũi, đi theo cung nhân dẫn đường, đến vị trí của nàng ngồi xuống.
Cũng may, phía sau vị trí này có một cái cửa sổ, gió có thể lùa vào.
Thường Nhuận Chi xếp bằng ngồi xuống.
Cái bàn trước mặt nàng bày biện điểm tâm và thức ăn tinh xảo, còn có mùi thơm nồng đậm của trà.
Thường Nhuận Chi nhìn chung quanh, trừ bỏ thấy có người uống trà, thức ăn hay điểm tâm bọn họ đều không động tới.
Thường Nhuận Chi cũng tùy đại lưu, không có động mấy thứ này.
Thời gian ngồi như vậy đại khái khoảng hai nén hương, ca múa bắt đầu ngừng lại.
Có người xướng câu "Hoàng thượng giá lâm", Nguyên Vũ đế long hành hổ bộ đi tới, Quý phi đi theo bên cạnh trang dung ung dung, phục sức hoa lệ khảo cứu. Phía sau Thái tử cung kính cuối đầu, đứng sau Nguyên Vũ đế vài bước chân, Thái tử phi và cung nữ nâng đỡ tả hữu, đi theo mặt sau.
Trong điện, nhất thời mọi người đều đứng lên, cong eo thi lễ:
"Tham kiến bệ hạ."
Giao thừa năm nay, theo lý thuyết tâm tình Nguyên Vũ đế phải tốt lắm, nhưng hiện tại mặt mày ông ta âm trầm như nước, trong mắt đầy tia lửa, sắc mặt giận tái đi.
Lòng Thường Nhuận Chi trầm xuống, nhìn về phía Thường Mộc Chi.
Vừa vặn, Thường Mộc Chi cũng nhìn về phía nàng.
Trong lòng hai tỷ muội đều nghĩ cùng một chuyện.
Sắc mặt Thánh thượng như vậy, có phải duyên cớ từ điều xin nghỉ mà các nàng viết ra không?
Thường Nhuận Chi mắt xem mũi, mũi xem tâm, thu hồi tầm mắt tiếp tục cung thắt lưng bảo trì tư thế thi lễ.
Nửa ngày sau, mới nghe được tiếng cho khởi của Nguyên Vũ đế.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, dường như tâm tình Nguyên Vũ đế không tốt chút nào. Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện có chút ngưng trệ.
Sau khi Nguyên Vũ đế ngồi trên thủ tọa, ban thưởng mọi người nhập tòa, vội vàng cho người tuyên bố yến hội bắt đầu, đúng theo như năm rồi thì đáng lẽ phải nói mấy câu lược tĩnh.
Trong điện lại vang lên tiếng nhạc khí diễn tấu ti trúc, người trong Ca múa tư dáng người đều ôn nhu, vũ cơ khởi động thắt lưng đoạn yêu nhiêu nhẹ nhàng bắt đầu múa trong đại điện.
Dư quang trong đáy mắt Thường Nhuận Chi chú ý Nguyên Vũ đế, chỉ thấy ông ta xoa hai chân ngồi ngay ngắn ở ngự tòa, hơi nghiêng đầu nói cái gì đó với Quý phi.
Quý phi nghiêng thân lắng nghe, bất chợt gật đầu rồi sau đó lại nhíu mày.
Lại nhìn Thái tử, đang ngồi vị trí thứ nhất phía tay trái Nguyên Vũ đế, mặt hàm mỉm cười, đang cùng diễn tấu nhạc khí vợt, thưởng thức kỹ thuật nhảy múa duyên dáng của vũ cơ.
Thái tử phi sắp tới ngày lâm bồn, ngồi ở bên cạnh Thái tử, hơi ngưỡng thắt lưng ra sau, một tay đỡ thắt lưng, một tay phủ lên bụng, trên mặt cũng treo lên bộ mặt nạ mỉm cười.
Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt.
Cung yến tiến hành đến một nửa, Nguyên Vũ đế bắt đầu cho người ta ban thưởng thứ ăn cung đình xuống, cho người đưa đi các phủ.
Khi hạ thánh lệnh xuống, Nguyên Vũ đế dừng một lát, nhìn lướt qua nhi tử, con dâu và các tôn tử cháu gái phía dưới, nói:
"Hôm nay là giao thừa, sao Thụy vương và cửu Hoàng tử không tới?"
Hôn phu nhà mình bị điểm danh, Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi nhất thời đứng lên, khom người phúc lễ.
Thường Mộc Chi nói:
"Hồi phụ hoàng, trước nguyệt Vương gia rời kinh làm việc, hôm nay là giao thừa cũng không thể chạy về, mong rằng phụ hoàng thứ tội."
Thường Mộc Chi giải thích hợp tình hợp lý, nhưng đến phiên Thường Nhuận Chi, có chút nói không nên lời.
Thường Nhuận Chi kiên trì nói:
"Hồi phụ hoàng, Thụy vương gia từng gởi thư nói sẽ về trước khi giao thừa, nhưng mà Cửu điện hạ thấy Thụy vương gia đến hẹn mà còn chưa trở về kinh, trong lòng sốt ruột, liền tự mình đi trước nghênh đón, chắc là trên đường gặp chuyện gì đó chậm trễ, còn mời phụ hoàng thứ tội."
Nguyên Vũ đế nhưng là không có ý tứ muốn trách cứ hai huynh đệ này, nghe xong giải thích của hai con dâu liền gật đầu, vẻ mặt coi như ôn hòa nói:
"Thụy vương thay trẫm làm việc vất vả, Thụy vương phi làm lụng vất vả chuyện nhà trong vương phủ. Có công nuôi dưỡng ba vị tiểu điện hạ, hôm nay ban thưởng món ăn ngày tết cho Thụy vương phủ nhiều thêm một chút."
Thường Mộc Chi vội phúc lễ tạ ơn, Nguyên Vũ đế ngược lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi, vẻ mặt dừng một chút, nói:
"Cửu Hoàng tử chưa được ý của trẫm tự tiện rời kinh, nhưng niệm tình hắn nhớ huynh đệ, quan tâm sẽ bị loạn, trẫm cũng không phạt hắn."
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra, cũng khom người phúc lễ:
"Đa tạ phụ hoàng."
"Đã đến giờ Tý, thời điểm không sai biệt lắm, các ngươi đều hồi phủ đoàn niên đi thôi."
Nguyên Vũ đế có chút mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, đứng lên.
Mọi người vội vã đứng lên, cung tiễn Nguyên Vũ đế.
Chờ Nguyên Vũ đế đi rồi, Thường Nhuận Chi mới chuyển đến bên cạnh Thường Mộc Chi, nhẹ giọng nói:
"Hiện tại xuất cung, đại tỷ muốn hồi phủ sao?"
"Ừm."
Sắc mặt Thường Mộc Chi không được tốt lắm, mặc dù được Nguyên Vũ đế quân ân ban thưởng nhiều đồ ăn, nhưng nhiều món ăn này có ý tứ...
Thường Mộc Chi lắc lắc đầu, nói:
"Ta đi nói vài câu cùng mẫu phi sẽ rời cung, ngươi đi chung với ta."
"Được."
Thường Nhuận Chi tự nhiên không có dị nghị.
Hai người tới tẩm cung của Hiển tần, sắc mặt Hiển tần hoàn hảo, trái lại còn an ủi Thường Mộc Chi:
"Không phải nói qua hai ngày nữa Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu sẽ trở lại sao, tâm không cần gấp."
Thường Mộc Chi mỉm cười, lại cho ba đứa con trai nói lời từ biệt với Hiển tần, rồi mới dẫn hài tử theo Thường Nhuận Chi rời khỏi tẩm cung Hiển tần.
Đi được xa xa, lại nghe thấy thanh âm huy tĩnh truyền đến.
Hai tỷ muội quay đầu nhìn lại, loáng thoáng nhìn thấy ngọn đèn trong cung Hiển tần sáng lên rất nhiều.
Thường Mộc Chi nhẹ giọng nói:
"Chắc là Thánh thượng giá lâm."
"Thánh thượng tới tẩm cung của Hiển tần nương nương?"
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng hỏi một câu.
"Chắc là có chuyện phải làm."
Thường Mộc Chi vuốt cằm, trên mặt có chút sầu lo:
"Thời điểm phụ hoàng rời khỏi Lân Đức điện, Quý phi nương nương liên tục đi theo. Hôm nay là giao thừa, theo lý mà nói phụ hoàng sẽ về tẩm cung của mình nghỉ ngơi hoặc là tới tẩm cung của Quý phi. Nhưng mà phụ hoàng lại tới tẩm cung của mẫu phi..."
Thường Mộc Chi cúi đầu, than một tiếng mà người khác không thể nghe thấy.
Thường Nhuận Chi nhấp mím môi, thu hồi tầm mắt, nói:
"Đại tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao thì, nếu như hôm nay Thánh thượng thật sự ngủ lại tẩm cung của Hiển tần nương nương, đó cũng là số phận của Hiển tần nương nương không phải sao? Có thể là Hiển tần nương nương cũng ngóng trông Thánh thượng ngủ lại."
"Nói cũng phải."
Thường Mộc Chi gật gật đầu, nói:
"Nói tóm lại, việc này cũng không phải tiểu bối chúng ta có thể quản... Đi thôi."
Hai tỷ muội rời cung, Thường Mộc Chi nhường muội muội về phủ Hoàng tử, không cần cùng nàng ta đến phủ Thụy vương gác đêm. Thường Nhuận Chi cũng đáp ứng.
Thuyên Đại đã an bài gia yến, đối mặt một bàn món ngon mĩ vị, trên bàn lại chỉ có một mình Thường Nhuận Chi ngồi đó.
Nàng không khỏi thở dài.
Bất quá Lưu Đồng mới đi một ngày thôi, nàng cũng đã có chút trà không tư, cơm không nghĩ.
Vội vàng dùng xong một chút đồ ăn, miễn cưỡng chống đỡ qua giữa giờ Tý, Thường Nhuận Chi liền ngủ.
Ngày thứ hai thức dậy mặt trời đã lên cao.
Thường Nhuận Chi hỏi Thuyên Đại có nhận được tin tức của Thụy vương và Lưu Đồng chưa, Thuyên Đại lắc đầu.
Thường Nhuận Chi thở dài, nói:
"Thôi, vậy cũng chỉ có thể chờ tin tức truyền đến. Vẫn là nên chuẩn bị tốt thọ lễ cho Thánh thượng trước sơ ngũ đi thôi."
Thuyên Đại vuốt cằm, nói:
"Không biết điện hạ có gì phân phó?"
Thường Nhuận Chi nói:
"Thường ngày gia đều đưa tranh chữ, năm nay chàng nói muốn có chút ý mới, ta nghĩ, trung quy trung củ đưa một cái khối ngọc cổ chạm trổ là tốt rồi."
Thuyên Đại khẽ nhíu mày:
"Điện hạ, khối ngọc cổ chạm trổ sợ là phải muốn phí một ít..."
"Không chọn lớn, chọn một khối khéo léo tinh xảo là ổn thỏa mà."
Thường Nhuận Chi nói:
"Chúng ta cũng không cầm đồ vật này lộ trước mặt Thánh thượng, đưa đại biểu chút vật quý trọng là đến nơi."
Thuyên Đại lên tiếng đáp ứng, nghe xong bố trí của Thường Nhuận Chi, liền đi chọn một khối ngọc cổ chạm trổ ngụ ý tốt lành.
Thường Nhuận Chi chuẩn bị năm lễ, trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói mọi việc đều bình thường, tiểu Hàn thị và Nhạc thị cũng thấy an tâm.
Đảo mắt liền đến sơ tứ đại niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.