Chương 124: Chưa về
Hồ Thiên Bát Nguyệt
03/05/2017
Editor: Bộ Yến Tử
Thời đại này, kỹ thuật chế tạo pháo hoa cũng không tính là phát đạt, phóng pháo hoa được cho là hành vi xa xỉ.
Bởi vì ở hiện đại Thường Nhuận Chi quen xem pháo hoa đủ loại và kiểu dáng, nên đối với pháo hoa ở cổ đại cũng không thấy hứng thú, cho nên căn bản không liên hệ việc phóng pháo hoa có liên quan tới ngày sinh của Hoàng đế.
Lưu Đồng bất đắc dĩ nói:
"Vậy thì nàng cũng quá hồ đồ đi, hàng năm phủ An Viễn hầu cũng không có chuẩn bị thọ lễ chúc mừng sao? Ngay cả cái này mà nàng cũng không biết."
"Đó là chuyện của lão thái thái và thái thái, cũng không tới phiên thiếp nói chuyện mà."
Thường Nhuận Chi hàm hồ hai câu, hỏi Lưu Đồng:
"Thọ lễ đã nhiều ngày chuẩn bị là được, nhưng buổi tối năm ba mươi tiến cung, cần phải chú ý cái gì?"
"Cũng không có gì, ngày ba mươi năm mới vốn là ngày cả nhà đoàn tụ, mặc dù trong cung nặng quy củ, nhưng ở ngày này, lại lấy hoàn thuận vui vẻ làm chủ."
Lưu Đồng nói:
"Đến ngày đó nếu ta không ở bên cạnh nàng, nàng cứ đi theo ngũ tẩu là được."
Tự nhiên là Thường Nhuận Chi đồng ý, có chút ngượng ngùng nói:
"Lần trước tiến cung tạ ơn, dường như thiếp chọc giận Thánh thượng không nhẹ?"
Lưu Đồng nhớ tới lúc đó Nguyên Vũ đế bị một câu "Phu quân không muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo" của Thường Nhuận Chi làm nghẹn họng không nói được lời nào, không khỏi buồn cười.
"Không phải sau đó ông ta cũng không có phạt chúng ta sao? Trong lòng phụ hoàng cất dấu nhiều chuyện, sẽ không keo kiệt so đo chuyện này cùng nàng đâu."
Lưu Đồng trấn an Thường Nhuận Chi:
"Huống chi đến lúc đó Hoàng tử, Hoàng tôn và dòng họ Lưu thị đều tụ tập trong cung, phụ hoàng nói chuyện cùng bọn họ còn không kịp. Tự nhiên sẽ không có cơ hội nhìn chằm chằm nàng dâu là nàng."
Thường Nhuận Chi cười cười, nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra trong nội tâm nàng biết, nàng có chút e ngại cùng thầm hận Nguyên Vũ đế. E ngại ông ta là Đế vương, thầm hận ông ta bất công cố chấp.
Nếu không phải ông ta tìm mọi cách bao che cho Thái tử, sao có thể đến cả chuyện chung thân đại sự Lưu Đồng cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ủy khuất chịu nhục?
Nói đến cùng, chính là do phụ thân như Nguyên Vũ đế bất công, người làm Hoàng đế sai lầm sao?
Lần trước giận ông ta một hồi, sau việc đó Thường Nhuận Chi ngẫm lại, ngược lại cảm thấy rất sảng.
"Nghĩ cái gì đâu? Vui vẻ hiện rõ ra này."
Lưu Đồng thấy khóe miệng Thường Nhuận Chi giơ lên, không khỏi hỏi.
Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái, nói với Lưu Đồng:
"Nghĩ tới ngày ấy tiến cung, Thánh thượng không thể nói lời nào chỉ có thể dựa vào Quý phi nương nương chống đỡ cho một cái bậc thang đi xuống, bỗng nhiên thiếp thấy lá gan của mình còn rất lớn đó."
Lưu Đồng lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:
"May mắn phụ hoàng không phải người lòng dạ hẹp hòi, bằng không có thể nàng sẽ mếm mùi đau khổ."
Thường Nhuận Chi hừ hai tiếng, giả mô giả dạng nói với Lưu Đồng:
"Ngày ba mươi đón năm mới, sau khi tiến cung nhất định thiếp sẽ thành thành thật thật không lắm lời, cam đoan không chọc Thánh thượng tức giận."
"Nàng nha, thực đang xem mình rất lợi hại sao?"
Lưu Đồng nhéo nhéo mũi nàng, Thường Nhuận Chi không trốn tránh, khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Không phải là chàng quen sao?"
Lưu Đồng thấy ấm áp trong lòng, giọng điệu càng thêm ôn nhu:
"Ta đây nguyện ý cả đời quen nàng..."
"Quen hỏng rồi làm sao đây?"
"Ưm... Ta đây phải hỏi ngũ ca, xem có thể dùng công cụ sửa chữa tốt lại được hay không?"
Thường Nhuận Chi hú lên quái dị, xông tới trước mặt Lưu Đồng.
Vợ chồng sơn đùa bất diệt nhạc hồ qua ngày, rất nhanh đã đến hai mươi chín tháng chạp.
Thụy vương không thể chạy về kinh ngày hai mươi tám tháng chạp, khoảng cách lần trước thu được thư của Thụy vương, đã qua ba ngày.
Cứ cách hai ngày Thụy vương sẽ gửi một phong thơ, kiên trì, tại lúc đó cho rằng hồi kinh, lại chặt đứt liên hệ với Lưu Đồng.
Buổi tối hai mươi tám tháng chạp, người bên phủ Thụy vương có nói, Thụy vương còn chưa về phủ, Lưu Đồng bắt đầu sốt ruột.
Cho rằng hôm qua Thụy vương trở về thì cửa thành đã đóng, sáng sớm, Lưu Đồng liền đi phủ Thụy vương.
Thường Nhuận Chi cũng đi theo, lúc này Thụy vương phi Thường Mộc Chi cũng có chút hoang mang lo sợ.
"Vương gia có gửi thư, nói hai mươi tám sẽ trở về."
Thường Mộc Chi ôm tiểu nhi tử, ngồi ở ghế tựa cau mày:
"Vương gia luôn luôn giữ chữ tín, hôm qua không tới phủ, tất nhiên là trên đường nảy sinh tình huống làm chậm trễ."
Thường Nhuận Chi an ủi nói:
"Đại tỷ không ngại chờ một chút, cũng may hôm nay mới hai chín thôi, chắc hai ngày nữa có thể về kịp."
Lông mày Thường Mộc Chi nhíu lại chặt hơn:
"Nếu như xe ngựa hỏng, hoặc là gặp gỡ bố trí quan tạp kiểm tra nghiêm mật, tình huống đó ngược lại cũng thôi, về trễ thì về trễ, cũng không có gì. Sợ là sợ..."
Thường Mộc Chi cũng không dám đem suy đoán của mình nói ra khỏi miệng, sợ nói ra liền ứng nghiệm.
Lưu Đồng khoanh tay đi qua đi lại trong sảnh, đi nửa ngày vẫn nhịn không được, nói:
"Ngũ tẩu, ta ra cửa thành hỏi một chút. Tất nhiên ngũ ca từ Duyện Châu trở về, nếu cửa thành bên kia không có tin tức, ta sẽ đi hướng Duyện Châu xem thử."
"Ngươi làm cái gì đi?"
Mặc dù Thường Mộc Chi lo lắng cho Thụy vương, nhưng cũng biết đúng mực:
"Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai phải vào cung rồi. Lúc này ngươi muốn chạy ra ngoài, trong mắt người hữu tâm, đây là tặng lý do cho người khác buộc tội ngươi. Ngươi thành thật chớ có ngốc, ta đã cho người đi cửa sau ra khỏi thành."
Tuy rằng Lưu Đồng biết lời Thường Mộc Chi nói đúng, nhưng hắn lại lo lắng cho Thụy vương không vượt qua hết thảy.
"Hàng năm, ngày ba mươi đón năm mới đều có nhiều người tiến cung như vậy, cũng không thấy ai liền nhìn chằm chằm ta."
Lưu Đồng nói một câu, quay đầu nói với Thường Nhuận Chi:
"Ta ra cửa thành nhìn thử, hôm nay nàng ở lại đây bồi ngũ tẩu đi. Nếu buổi tối ta không về, ngày mai nàng tiến cung cùng ngũ tẩu."
Dặn dò xong câu này, Lưu Đồng vội vã hoang mang rối loạn bước ra ngoài, Thường Mộc Chi gọi hắn vài tiếng hắn cũng không thèm để ý.
Thường Mộc Chi tức giận mắng:
"Tiểu Cửu này, đã thành thân rồi mà tính tình còn vội vàng xao động bất ổn như vậy!"
Nói xong, Thường Mộc Chi lại quay sang mắng Thường Nhuận Chi:
"Sao ngươi không chịu ngăn cản hắn!"
Thường Nhuận Chi cười cười đáp lời Thường Mộc Chi, tiếp nhận cháu nhỏ trong tay nàng ta, ôm vào ngực, ôn nhu nói:
"Trong lòng chàng lo lắng, đại tỷ để chàng đi thôi, tả hữu không có gì nguy hiểm. Cứ tính là có ai theo dõi chàng rồi đi cáo trạng, chàng cũng là vì huynh đệ tình thâm, quan tâm sẽ bị loạn, lúc đó Thánh thượng niên quan, sẽ không răn dạy chàng."
"Nếu như hắn chỉ ra cửa thành nhìn một cái cũng không sao, nhưng ngươi có nghe lúc nãy hắn nói gì không, hắn nói nếu hắn ra cửa thành không thấy ngũ ca hắn, không phải sẽ tới Duyện Châu sao? Đến lúc đó là rời kinh đó!"
Trong lòng Thường Nhuận Chi rất rõ ràng, theo tính tình Lưu Đồng, không thấy được Thụy vương nhất định hắn sẽ đi Duyện Châu.
Nhấp mím môi, Thường Nhuận Chi thở dài, hỏi Thường Mộc Chi:
"Nếu ta ngăn cản chàng, dùng lý do gì đây?"
Thường Mộc Chi không cần nghĩ ngợi nói:
"Đương nhiên là..."
Lời nàng ta vừa ra khỏi miệng, nhất thời ngẩn ra.
Thường Nhuận Chi cười cười, nói:
"Nếu chàng chỉ lo chuyện tiến cung ngày mai, mà quăng chuyện Thụy vương qua một bên... Vậy liền không phải chàng mà ta biết."
"Nhưng là..."
Hốc mắt Thường Mộc Chi ửng đỏ.
Thường Nhuận Chi nói:
"Đại tỷ đừng lo lắng, nhiều huynh đệ như vậy, người mà A Đồng duy nhất kính yêu tôn trọng lại toàn tâm tín nhiệm ỷ lại, chỉ có Thụy vương. Không thấy được Thụy vương bình an, A Đồng sẽ không để mình có việc."
Thường Mộc Chi không khỏi nhìn Thường Nhuận Chi:
"Ngươi một chút cũng không có oán?"
"Vì sao phải oán?"
Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu:
"Chàng nhận vì nên đi làm, trị mà làm theo chuyện, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của ta, ta chỉ cần duy trì chàng là đến nơi."
Thời đại này, kỹ thuật chế tạo pháo hoa cũng không tính là phát đạt, phóng pháo hoa được cho là hành vi xa xỉ.
Bởi vì ở hiện đại Thường Nhuận Chi quen xem pháo hoa đủ loại và kiểu dáng, nên đối với pháo hoa ở cổ đại cũng không thấy hứng thú, cho nên căn bản không liên hệ việc phóng pháo hoa có liên quan tới ngày sinh của Hoàng đế.
Lưu Đồng bất đắc dĩ nói:
"Vậy thì nàng cũng quá hồ đồ đi, hàng năm phủ An Viễn hầu cũng không có chuẩn bị thọ lễ chúc mừng sao? Ngay cả cái này mà nàng cũng không biết."
"Đó là chuyện của lão thái thái và thái thái, cũng không tới phiên thiếp nói chuyện mà."
Thường Nhuận Chi hàm hồ hai câu, hỏi Lưu Đồng:
"Thọ lễ đã nhiều ngày chuẩn bị là được, nhưng buổi tối năm ba mươi tiến cung, cần phải chú ý cái gì?"
"Cũng không có gì, ngày ba mươi năm mới vốn là ngày cả nhà đoàn tụ, mặc dù trong cung nặng quy củ, nhưng ở ngày này, lại lấy hoàn thuận vui vẻ làm chủ."
Lưu Đồng nói:
"Đến ngày đó nếu ta không ở bên cạnh nàng, nàng cứ đi theo ngũ tẩu là được."
Tự nhiên là Thường Nhuận Chi đồng ý, có chút ngượng ngùng nói:
"Lần trước tiến cung tạ ơn, dường như thiếp chọc giận Thánh thượng không nhẹ?"
Lưu Đồng nhớ tới lúc đó Nguyên Vũ đế bị một câu "Phu quân không muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo" của Thường Nhuận Chi làm nghẹn họng không nói được lời nào, không khỏi buồn cười.
"Không phải sau đó ông ta cũng không có phạt chúng ta sao? Trong lòng phụ hoàng cất dấu nhiều chuyện, sẽ không keo kiệt so đo chuyện này cùng nàng đâu."
Lưu Đồng trấn an Thường Nhuận Chi:
"Huống chi đến lúc đó Hoàng tử, Hoàng tôn và dòng họ Lưu thị đều tụ tập trong cung, phụ hoàng nói chuyện cùng bọn họ còn không kịp. Tự nhiên sẽ không có cơ hội nhìn chằm chằm nàng dâu là nàng."
Thường Nhuận Chi cười cười, nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra trong nội tâm nàng biết, nàng có chút e ngại cùng thầm hận Nguyên Vũ đế. E ngại ông ta là Đế vương, thầm hận ông ta bất công cố chấp.
Nếu không phải ông ta tìm mọi cách bao che cho Thái tử, sao có thể đến cả chuyện chung thân đại sự Lưu Đồng cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ủy khuất chịu nhục?
Nói đến cùng, chính là do phụ thân như Nguyên Vũ đế bất công, người làm Hoàng đế sai lầm sao?
Lần trước giận ông ta một hồi, sau việc đó Thường Nhuận Chi ngẫm lại, ngược lại cảm thấy rất sảng.
"Nghĩ cái gì đâu? Vui vẻ hiện rõ ra này."
Lưu Đồng thấy khóe miệng Thường Nhuận Chi giơ lên, không khỏi hỏi.
Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái, nói với Lưu Đồng:
"Nghĩ tới ngày ấy tiến cung, Thánh thượng không thể nói lời nào chỉ có thể dựa vào Quý phi nương nương chống đỡ cho một cái bậc thang đi xuống, bỗng nhiên thiếp thấy lá gan của mình còn rất lớn đó."
Lưu Đồng lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:
"May mắn phụ hoàng không phải người lòng dạ hẹp hòi, bằng không có thể nàng sẽ mếm mùi đau khổ."
Thường Nhuận Chi hừ hai tiếng, giả mô giả dạng nói với Lưu Đồng:
"Ngày ba mươi đón năm mới, sau khi tiến cung nhất định thiếp sẽ thành thành thật thật không lắm lời, cam đoan không chọc Thánh thượng tức giận."
"Nàng nha, thực đang xem mình rất lợi hại sao?"
Lưu Đồng nhéo nhéo mũi nàng, Thường Nhuận Chi không trốn tránh, khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Không phải là chàng quen sao?"
Lưu Đồng thấy ấm áp trong lòng, giọng điệu càng thêm ôn nhu:
"Ta đây nguyện ý cả đời quen nàng..."
"Quen hỏng rồi làm sao đây?"
"Ưm... Ta đây phải hỏi ngũ ca, xem có thể dùng công cụ sửa chữa tốt lại được hay không?"
Thường Nhuận Chi hú lên quái dị, xông tới trước mặt Lưu Đồng.
Vợ chồng sơn đùa bất diệt nhạc hồ qua ngày, rất nhanh đã đến hai mươi chín tháng chạp.
Thụy vương không thể chạy về kinh ngày hai mươi tám tháng chạp, khoảng cách lần trước thu được thư của Thụy vương, đã qua ba ngày.
Cứ cách hai ngày Thụy vương sẽ gửi một phong thơ, kiên trì, tại lúc đó cho rằng hồi kinh, lại chặt đứt liên hệ với Lưu Đồng.
Buổi tối hai mươi tám tháng chạp, người bên phủ Thụy vương có nói, Thụy vương còn chưa về phủ, Lưu Đồng bắt đầu sốt ruột.
Cho rằng hôm qua Thụy vương trở về thì cửa thành đã đóng, sáng sớm, Lưu Đồng liền đi phủ Thụy vương.
Thường Nhuận Chi cũng đi theo, lúc này Thụy vương phi Thường Mộc Chi cũng có chút hoang mang lo sợ.
"Vương gia có gửi thư, nói hai mươi tám sẽ trở về."
Thường Mộc Chi ôm tiểu nhi tử, ngồi ở ghế tựa cau mày:
"Vương gia luôn luôn giữ chữ tín, hôm qua không tới phủ, tất nhiên là trên đường nảy sinh tình huống làm chậm trễ."
Thường Nhuận Chi an ủi nói:
"Đại tỷ không ngại chờ một chút, cũng may hôm nay mới hai chín thôi, chắc hai ngày nữa có thể về kịp."
Lông mày Thường Mộc Chi nhíu lại chặt hơn:
"Nếu như xe ngựa hỏng, hoặc là gặp gỡ bố trí quan tạp kiểm tra nghiêm mật, tình huống đó ngược lại cũng thôi, về trễ thì về trễ, cũng không có gì. Sợ là sợ..."
Thường Mộc Chi cũng không dám đem suy đoán của mình nói ra khỏi miệng, sợ nói ra liền ứng nghiệm.
Lưu Đồng khoanh tay đi qua đi lại trong sảnh, đi nửa ngày vẫn nhịn không được, nói:
"Ngũ tẩu, ta ra cửa thành hỏi một chút. Tất nhiên ngũ ca từ Duyện Châu trở về, nếu cửa thành bên kia không có tin tức, ta sẽ đi hướng Duyện Châu xem thử."
"Ngươi làm cái gì đi?"
Mặc dù Thường Mộc Chi lo lắng cho Thụy vương, nhưng cũng biết đúng mực:
"Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai phải vào cung rồi. Lúc này ngươi muốn chạy ra ngoài, trong mắt người hữu tâm, đây là tặng lý do cho người khác buộc tội ngươi. Ngươi thành thật chớ có ngốc, ta đã cho người đi cửa sau ra khỏi thành."
Tuy rằng Lưu Đồng biết lời Thường Mộc Chi nói đúng, nhưng hắn lại lo lắng cho Thụy vương không vượt qua hết thảy.
"Hàng năm, ngày ba mươi đón năm mới đều có nhiều người tiến cung như vậy, cũng không thấy ai liền nhìn chằm chằm ta."
Lưu Đồng nói một câu, quay đầu nói với Thường Nhuận Chi:
"Ta ra cửa thành nhìn thử, hôm nay nàng ở lại đây bồi ngũ tẩu đi. Nếu buổi tối ta không về, ngày mai nàng tiến cung cùng ngũ tẩu."
Dặn dò xong câu này, Lưu Đồng vội vã hoang mang rối loạn bước ra ngoài, Thường Mộc Chi gọi hắn vài tiếng hắn cũng không thèm để ý.
Thường Mộc Chi tức giận mắng:
"Tiểu Cửu này, đã thành thân rồi mà tính tình còn vội vàng xao động bất ổn như vậy!"
Nói xong, Thường Mộc Chi lại quay sang mắng Thường Nhuận Chi:
"Sao ngươi không chịu ngăn cản hắn!"
Thường Nhuận Chi cười cười đáp lời Thường Mộc Chi, tiếp nhận cháu nhỏ trong tay nàng ta, ôm vào ngực, ôn nhu nói:
"Trong lòng chàng lo lắng, đại tỷ để chàng đi thôi, tả hữu không có gì nguy hiểm. Cứ tính là có ai theo dõi chàng rồi đi cáo trạng, chàng cũng là vì huynh đệ tình thâm, quan tâm sẽ bị loạn, lúc đó Thánh thượng niên quan, sẽ không răn dạy chàng."
"Nếu như hắn chỉ ra cửa thành nhìn một cái cũng không sao, nhưng ngươi có nghe lúc nãy hắn nói gì không, hắn nói nếu hắn ra cửa thành không thấy ngũ ca hắn, không phải sẽ tới Duyện Châu sao? Đến lúc đó là rời kinh đó!"
Trong lòng Thường Nhuận Chi rất rõ ràng, theo tính tình Lưu Đồng, không thấy được Thụy vương nhất định hắn sẽ đi Duyện Châu.
Nhấp mím môi, Thường Nhuận Chi thở dài, hỏi Thường Mộc Chi:
"Nếu ta ngăn cản chàng, dùng lý do gì đây?"
Thường Mộc Chi không cần nghĩ ngợi nói:
"Đương nhiên là..."
Lời nàng ta vừa ra khỏi miệng, nhất thời ngẩn ra.
Thường Nhuận Chi cười cười, nói:
"Nếu chàng chỉ lo chuyện tiến cung ngày mai, mà quăng chuyện Thụy vương qua một bên... Vậy liền không phải chàng mà ta biết."
"Nhưng là..."
Hốc mắt Thường Mộc Chi ửng đỏ.
Thường Nhuận Chi nói:
"Đại tỷ đừng lo lắng, nhiều huynh đệ như vậy, người mà A Đồng duy nhất kính yêu tôn trọng lại toàn tâm tín nhiệm ỷ lại, chỉ có Thụy vương. Không thấy được Thụy vương bình an, A Đồng sẽ không để mình có việc."
Thường Mộc Chi không khỏi nhìn Thường Nhuận Chi:
"Ngươi một chút cũng không có oán?"
"Vì sao phải oán?"
Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu:
"Chàng nhận vì nên đi làm, trị mà làm theo chuyện, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của ta, ta chỉ cần duy trì chàng là đến nơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.