Chương 362
Hồ Thiên Bát Nguyệt
08/04/2020
Thường Nhuận Chi vẫn không ngừng việc khảo sát Tần Lại Sư, âm thầm sưu tầm kỹ càng tư liệu liên quan đến nàng.
Thủ đoạn của cô nương này rất quang minh, cho dù tranh đấu cùng người ta, cũng rõ ràng rành mạch không để bị nắm nhược điểm, khiến Thường Nhuận Chi vô cùng thưởng thức.
Nàng bí mật nói với Lưu Đồng: "Dương Dương không hổ là nhi tử của thiếp, ánh mắt độc đáo, rất tốt, rất tốt."
Lưu Đồng cười thầm: "Bát tự còn chưa có xem mà, đến lúc đó vạn nhất Tần cô nương không gả đến đây thì sao?"
"Nói hưu nói vượn, còn ai tốt hơn Dương Dương nhà chúng ta? Tần cô nương không gả cho Dương Dương mà chọn gả cho người khác, vậy thì mắt nàng đã mù rồi."
Thường Nhuận Chi cật lực bảo vệ nhi tử đến mức không phân rõ phải trái, Lưu Đồng cười cười, không nói nữa, dỗ dành nàng: "Phải phải phải, nàng cứ chờ nhi tử cưới con dâu về hiếu thuận thôi."
Thường Nhuận Chi vừa lòng hừ nhẹ, bắt đầu cùng Ngụy Tử thương lượng sính lễ.
Còn Lưu Đồng thì tìm nhi tử “Tâm sự”.
Nhiều ngày qua Lưu Cảnh Dương vẫn luôn buồn rầu, hắn muốn tiếp cận Tần Lại Sư, lại không thể tìm được cơ hội, sợ mình quá vội vàng dọa đến đối phương, khiến nàng hiểu lầm hắn là đăng đồ tử.
Mấy ngày trước nương vừa tổ chức tiệc thưởng mai, hắn cũng biết Tần cô nương có đến, còn cao hứng cả đêm. Những mà sau hôm đó hắn có gặp nàng một lần, Tần cô nương căn bản không có nhắc tới việc này.
Làm cho Lưu Cảnh Dương có chút không hiểu.
Hắn còn tưởng rằng, với trí tuệ của nàng, hơn phân nửa sẽ biết được mục đích nương hắn đưa bái thiếp mời họ đến thưởng mai. Chỉ có điều nhìn biểu hiện, dường như nàng không có đặt việc này ở trong lòng?
Hay là do hôm đó nương nói cái gì, khiến nàng hiểu lầm?
Lưu Cảnh Dương ở trong thư phòng suy tư khổ não.
"Dương Dương." Thình lình, Lưu Đồng bước vào vỗ vai nhi tử.
Lưu Cảnh Dương liền phát hoảng, quay đầu lại thì thấy là phụ thân, nhất thời buồn rầu thở dài: "Cha, không được gọi con là Dương Dương."
"Tiểu tử này, làm càn, cha nương thích gọi sao thì gọi vậy, con còn dám ghét bỏ?" Lưu Đồng hừ lạnh, ngồi xếp bằng xuống, hỏi: "Dạo gần đây ta thấy con không yên lòng, có chuyện gì ư?"
Lưu Cảnh Dương ngượng ngùng không thể mở miệng nói mình "Khốn khổ vì tình", chỉ có thể pha trò nói không có gì.
Lưu Đồng liếc xéo hắn, đắc ý nói: "Ta thừa biết con bị gì… Theo đuổi nữ hài nhi, không tìm được cách.”
Lưu Cảnh Dương kinh ngạc nhìn hắn: "Cha, làm sao người biết?"
"Ta là cha con, sao ta không biết?" Lưu Đồng cố tình lộ ra bộ dáng cao thâm: "Ta còn tưởng rằng bản lĩnh tiểu tử con lớn lắm, chỉ là một tiểu nha đầu cũng trị không được, thật là… Sau này khi ra ngoài đừng có nói là nhi tử của ta, ta sợ dọa chết người ta.”
Lưu Cảnh Dương vội lấy lòng: "Cha là lợi hại nhất, nhi tử không có kinh nghiệm mà! Nếu không cha hiến kế cho nhi tử đi?"
Lưu Đồng ngẩng cầm lên: "Con tìm đúng người rồi, nhớ năm đó, cha con có thể lấy nương con, cũng phải mất rất nhiều công sức."
Lưu Cảnh Dương ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
Lưu Đồng phủ phủ hàm râu ngắn trên cằm, nhớ lại hồi lâu: "Con là nam nhân, không thể giống như nữ tử, nếp sống Đại Ngụy chúng ta phóng khoáng, nhưng nếu so với nam tử thì nữ tử vẫn phải vô cùng cẩn thận, con không chịu nói rõ, nữ hài nhà người ta nhất định sẽ không thể nói trắng ra cùng con được, bởi vì các nàng sợ mình hiểu sai ý. Vì thế, nếu con thấy thích hợp, sớm nói rõ, tránh bỏ lỡ người ta."
Mặt Lưu Cảnh Dương thì ngày càng đỏ.
Hắn vẫn còn là một nam hài mười bảy tuổi, chưa bao giờ thổ lộ cùng người ái mộ, một khi liên tưởng đến cảnh tượng đó, Lưu Cảnh Dương liền cảm thấy máu cả người sôi trào.
Lưu Đồng ý vị thâm trường nhìn hắn: "Con ta, không thể nhu nhược. Dựa theo cách nói của Diêu thúc thúc con thì, không cần nói, chỉ cần làm."
Lưu Cảnh Dương nhăn mày: "Lời Diêu thúc thúc quá thô tục ..."
"Thô tục thì sao chứ? Có thể dùng là được." Lưu Đồng đứng lên, vỗ vai nhi tử: "Con ta, không nên làm người nhu nhược. Cha chờ tin tức tốt."
Lưu Cảnh Dương hít sâu một hơi, gật đầu.
***
Editor: Bộ Yến Tử
Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Quý Đôn
***
Vài ngày sau, Lưu Cảnh Dương vẫn luôn bồn chồn, tìm cơ hội tốt định hẹn Tần cô nương ra “Tâm sự”.
Nhưng hiện tại trời rất lạnh, nào có lý do thích hợp gì mời người ta ra ngoài chơi?
Lưu Cảnh Dương phát sầu đến mức rụng cả tóc, bộ dạng phiền não này bị Nhạc Nhạc bắt gặp.
"Đại ca có chuyện sao? Mặt mũi nhăn nhó như một lão đầu." Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Lưu Cảnh Dương nói mình không sao, ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc, hai mắt nhất thời sáng lên.
"Nhạc Nhạc à..." Lưu Cảnh Dương mím môi, cười hỏi nàng: "Muội có muốn đi chơi không?" Trong mắt đều là khích lệ.
Nhạc Nhạc lại lắc đầu trả lời: "Không muốn."
"Tại… tại sao vậy?" Lưu Cảnh Dương kinh ngạc.
"Bởi vì trong phủ rất vui." Nhạc Nhạc đếm đầu ngón tay nói: "Dạo gần đây muội cùng Phấn Nhụy học tiễn song cửa sổ, tuyết rơi thì cùng Lục Ngạc nặn một đôi hình nhân bằng tuyết, bình thường không có việc gì, thì luyện vẽ tranh, muội rất bận rộn."
Nhạc Nhạc nháy nháy mắt: "Đại ca muốn dẫn muội đi chơi sao?"
Lưu Cảnh Dương cười gượng gật đầu.
"A..." Nhạc Nhạc cố ý trêu ghẹo: "Hiếm khi đại ca tốt như vậy, muội sẽ đi chơi cùng huynh."
Nàng lộ ra biểu cảm "Muội thỏa mãn huynh", làm cho Lưu Cảnh Dương dở khóc dở cười.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn dẫn Nhạc Nhạc rời phủ, định dụ dỗ muội muội, dùng nàng làm cái cớ, hẹn gặp Tần Lại Sư.
Lưu Cảnh Dương làm rất khá, trên đường đến Tần phủ, nói quanh co tìm một đại tỷ tỷ chiếu cố nàng, đã bị muội muội mình nhìn ra sơ hở.
"Đại ca, huynh muốn dẫn muội đi đâu?" Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn hắn: "Tìm đại tỷ tỷ kia phải không? Huynh thích đại tỷ tỷ lắm à?"
Lưu Cảnh Dương xấu hổ sờ mũi: "Thế này nhé, lúc ở trước mặt đại tỷ tỷ muội đừng nói chuyện..."
"Dạ." Nhạc Nhạc gật đầu, bịt miệng nói: "Muội cam đoan không nói chuyện."
Nhưng nàng vẫn tò mò: "Đại ca muốn hẹn đại tỷ tỷ ra làm gì?"
Lưu Cảnh Dương thở dài: "Không phải muội hứa không nói chuyện sao?"
"Huynh dặn muội không nói chuyện trước mặt đại tỷ tỷ, hiện tại đại tỷ tỷ không có mặt mà." Nhạc Nhạc hồn nhiên nhìn hắn đáp.
Lưu Cảnh Dương: "..."
Cứ như vậy, cuối cùng cũng đến Tần phủ.
Lúc này Lưu Cảnh Dương đã có chút hối hận vì đến tìm Tần Lại Sư, hắn vạn vạn không nghĩ tới bây giờ muội muội lại thành thật đến đáng sợ.
Lưu Cảnh Dương đứng ở trước cửa không tiến thêm bước nào, người gác cổng thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm, cũng không dám tiến lên hỏi.
Nhạc Nhạc nhìn một hồi vẫn tiến lên phía trước: "Ngươi khỏe, đại ca của ta muốn gặp đại tỷ tỷ."
"Đại ca ngươi... Đại tỷ tỷ?" Người gác cổng ngơ ngác.
Lưu Cảnh Dương không kịp ngăn cản, chỉ có thể dắt nàng trở về, sâu sắc cảm nhận hôm nay không phải ngày thổ lộ, hắn vẫn nên tìm ngày khác đến, nên định rút lui về phủ.
Nào biết bỗng nhiên Nhạc Nhạc lại lên tiếng: "Ta nhớ ra rồi, ta nghe nương nói, đại tỷ tỷ tên Tần Lại…ưm ..."
Lưu Cảnh Dương cuống quít bịt miệng nàng, sửng sốt nhìn thẳng phía trước.
Tần Lại Sư mặc áo hồ cừu, đang đi ra từ cửa hông, nhìn thấy huynh muội Lưu Cảnh Dương, cũng rất kinh ngạc.
Thủ đoạn của cô nương này rất quang minh, cho dù tranh đấu cùng người ta, cũng rõ ràng rành mạch không để bị nắm nhược điểm, khiến Thường Nhuận Chi vô cùng thưởng thức.
Nàng bí mật nói với Lưu Đồng: "Dương Dương không hổ là nhi tử của thiếp, ánh mắt độc đáo, rất tốt, rất tốt."
Lưu Đồng cười thầm: "Bát tự còn chưa có xem mà, đến lúc đó vạn nhất Tần cô nương không gả đến đây thì sao?"
"Nói hưu nói vượn, còn ai tốt hơn Dương Dương nhà chúng ta? Tần cô nương không gả cho Dương Dương mà chọn gả cho người khác, vậy thì mắt nàng đã mù rồi."
Thường Nhuận Chi cật lực bảo vệ nhi tử đến mức không phân rõ phải trái, Lưu Đồng cười cười, không nói nữa, dỗ dành nàng: "Phải phải phải, nàng cứ chờ nhi tử cưới con dâu về hiếu thuận thôi."
Thường Nhuận Chi vừa lòng hừ nhẹ, bắt đầu cùng Ngụy Tử thương lượng sính lễ.
Còn Lưu Đồng thì tìm nhi tử “Tâm sự”.
Nhiều ngày qua Lưu Cảnh Dương vẫn luôn buồn rầu, hắn muốn tiếp cận Tần Lại Sư, lại không thể tìm được cơ hội, sợ mình quá vội vàng dọa đến đối phương, khiến nàng hiểu lầm hắn là đăng đồ tử.
Mấy ngày trước nương vừa tổ chức tiệc thưởng mai, hắn cũng biết Tần cô nương có đến, còn cao hứng cả đêm. Những mà sau hôm đó hắn có gặp nàng một lần, Tần cô nương căn bản không có nhắc tới việc này.
Làm cho Lưu Cảnh Dương có chút không hiểu.
Hắn còn tưởng rằng, với trí tuệ của nàng, hơn phân nửa sẽ biết được mục đích nương hắn đưa bái thiếp mời họ đến thưởng mai. Chỉ có điều nhìn biểu hiện, dường như nàng không có đặt việc này ở trong lòng?
Hay là do hôm đó nương nói cái gì, khiến nàng hiểu lầm?
Lưu Cảnh Dương ở trong thư phòng suy tư khổ não.
"Dương Dương." Thình lình, Lưu Đồng bước vào vỗ vai nhi tử.
Lưu Cảnh Dương liền phát hoảng, quay đầu lại thì thấy là phụ thân, nhất thời buồn rầu thở dài: "Cha, không được gọi con là Dương Dương."
"Tiểu tử này, làm càn, cha nương thích gọi sao thì gọi vậy, con còn dám ghét bỏ?" Lưu Đồng hừ lạnh, ngồi xếp bằng xuống, hỏi: "Dạo gần đây ta thấy con không yên lòng, có chuyện gì ư?"
Lưu Cảnh Dương ngượng ngùng không thể mở miệng nói mình "Khốn khổ vì tình", chỉ có thể pha trò nói không có gì.
Lưu Đồng liếc xéo hắn, đắc ý nói: "Ta thừa biết con bị gì… Theo đuổi nữ hài nhi, không tìm được cách.”
Lưu Cảnh Dương kinh ngạc nhìn hắn: "Cha, làm sao người biết?"
"Ta là cha con, sao ta không biết?" Lưu Đồng cố tình lộ ra bộ dáng cao thâm: "Ta còn tưởng rằng bản lĩnh tiểu tử con lớn lắm, chỉ là một tiểu nha đầu cũng trị không được, thật là… Sau này khi ra ngoài đừng có nói là nhi tử của ta, ta sợ dọa chết người ta.”
Lưu Cảnh Dương vội lấy lòng: "Cha là lợi hại nhất, nhi tử không có kinh nghiệm mà! Nếu không cha hiến kế cho nhi tử đi?"
Lưu Đồng ngẩng cầm lên: "Con tìm đúng người rồi, nhớ năm đó, cha con có thể lấy nương con, cũng phải mất rất nhiều công sức."
Lưu Cảnh Dương ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
Lưu Đồng phủ phủ hàm râu ngắn trên cằm, nhớ lại hồi lâu: "Con là nam nhân, không thể giống như nữ tử, nếp sống Đại Ngụy chúng ta phóng khoáng, nhưng nếu so với nam tử thì nữ tử vẫn phải vô cùng cẩn thận, con không chịu nói rõ, nữ hài nhà người ta nhất định sẽ không thể nói trắng ra cùng con được, bởi vì các nàng sợ mình hiểu sai ý. Vì thế, nếu con thấy thích hợp, sớm nói rõ, tránh bỏ lỡ người ta."
Mặt Lưu Cảnh Dương thì ngày càng đỏ.
Hắn vẫn còn là một nam hài mười bảy tuổi, chưa bao giờ thổ lộ cùng người ái mộ, một khi liên tưởng đến cảnh tượng đó, Lưu Cảnh Dương liền cảm thấy máu cả người sôi trào.
Lưu Đồng ý vị thâm trường nhìn hắn: "Con ta, không thể nhu nhược. Dựa theo cách nói của Diêu thúc thúc con thì, không cần nói, chỉ cần làm."
Lưu Cảnh Dương nhăn mày: "Lời Diêu thúc thúc quá thô tục ..."
"Thô tục thì sao chứ? Có thể dùng là được." Lưu Đồng đứng lên, vỗ vai nhi tử: "Con ta, không nên làm người nhu nhược. Cha chờ tin tức tốt."
Lưu Cảnh Dương hít sâu một hơi, gật đầu.
***
Editor: Bộ Yến Tử
Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Quý Đôn
***
Vài ngày sau, Lưu Cảnh Dương vẫn luôn bồn chồn, tìm cơ hội tốt định hẹn Tần cô nương ra “Tâm sự”.
Nhưng hiện tại trời rất lạnh, nào có lý do thích hợp gì mời người ta ra ngoài chơi?
Lưu Cảnh Dương phát sầu đến mức rụng cả tóc, bộ dạng phiền não này bị Nhạc Nhạc bắt gặp.
"Đại ca có chuyện sao? Mặt mũi nhăn nhó như một lão đầu." Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Lưu Cảnh Dương nói mình không sao, ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc, hai mắt nhất thời sáng lên.
"Nhạc Nhạc à..." Lưu Cảnh Dương mím môi, cười hỏi nàng: "Muội có muốn đi chơi không?" Trong mắt đều là khích lệ.
Nhạc Nhạc lại lắc đầu trả lời: "Không muốn."
"Tại… tại sao vậy?" Lưu Cảnh Dương kinh ngạc.
"Bởi vì trong phủ rất vui." Nhạc Nhạc đếm đầu ngón tay nói: "Dạo gần đây muội cùng Phấn Nhụy học tiễn song cửa sổ, tuyết rơi thì cùng Lục Ngạc nặn một đôi hình nhân bằng tuyết, bình thường không có việc gì, thì luyện vẽ tranh, muội rất bận rộn."
Nhạc Nhạc nháy nháy mắt: "Đại ca muốn dẫn muội đi chơi sao?"
Lưu Cảnh Dương cười gượng gật đầu.
"A..." Nhạc Nhạc cố ý trêu ghẹo: "Hiếm khi đại ca tốt như vậy, muội sẽ đi chơi cùng huynh."
Nàng lộ ra biểu cảm "Muội thỏa mãn huynh", làm cho Lưu Cảnh Dương dở khóc dở cười.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn dẫn Nhạc Nhạc rời phủ, định dụ dỗ muội muội, dùng nàng làm cái cớ, hẹn gặp Tần Lại Sư.
Lưu Cảnh Dương làm rất khá, trên đường đến Tần phủ, nói quanh co tìm một đại tỷ tỷ chiếu cố nàng, đã bị muội muội mình nhìn ra sơ hở.
"Đại ca, huynh muốn dẫn muội đi đâu?" Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn hắn: "Tìm đại tỷ tỷ kia phải không? Huynh thích đại tỷ tỷ lắm à?"
Lưu Cảnh Dương xấu hổ sờ mũi: "Thế này nhé, lúc ở trước mặt đại tỷ tỷ muội đừng nói chuyện..."
"Dạ." Nhạc Nhạc gật đầu, bịt miệng nói: "Muội cam đoan không nói chuyện."
Nhưng nàng vẫn tò mò: "Đại ca muốn hẹn đại tỷ tỷ ra làm gì?"
Lưu Cảnh Dương thở dài: "Không phải muội hứa không nói chuyện sao?"
"Huynh dặn muội không nói chuyện trước mặt đại tỷ tỷ, hiện tại đại tỷ tỷ không có mặt mà." Nhạc Nhạc hồn nhiên nhìn hắn đáp.
Lưu Cảnh Dương: "..."
Cứ như vậy, cuối cùng cũng đến Tần phủ.
Lúc này Lưu Cảnh Dương đã có chút hối hận vì đến tìm Tần Lại Sư, hắn vạn vạn không nghĩ tới bây giờ muội muội lại thành thật đến đáng sợ.
Lưu Cảnh Dương đứng ở trước cửa không tiến thêm bước nào, người gác cổng thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm, cũng không dám tiến lên hỏi.
Nhạc Nhạc nhìn một hồi vẫn tiến lên phía trước: "Ngươi khỏe, đại ca của ta muốn gặp đại tỷ tỷ."
"Đại ca ngươi... Đại tỷ tỷ?" Người gác cổng ngơ ngác.
Lưu Cảnh Dương không kịp ngăn cản, chỉ có thể dắt nàng trở về, sâu sắc cảm nhận hôm nay không phải ngày thổ lộ, hắn vẫn nên tìm ngày khác đến, nên định rút lui về phủ.
Nào biết bỗng nhiên Nhạc Nhạc lại lên tiếng: "Ta nhớ ra rồi, ta nghe nương nói, đại tỷ tỷ tên Tần Lại…ưm ..."
Lưu Cảnh Dương cuống quít bịt miệng nàng, sửng sốt nhìn thẳng phía trước.
Tần Lại Sư mặc áo hồ cừu, đang đi ra từ cửa hông, nhìn thấy huynh muội Lưu Cảnh Dương, cũng rất kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.