Kế Thê

Chương 224: Công chúa

Hồ Thiên Bát Nguyệt

31/07/2017

Editor: Bộ Yến Tử

Thái y rất nhanh nói, vọng, văn, vấn, thiết một phen, lại cùng nhau thương lượng một lát, Thủ tịch thái y châm chước trả lời: "Bệ hạ là giận dữ công tâm, cũng không lo ngại, chính là... Nên tĩnh dưỡng mấy ngày, phải tránh lại tức giận."

Thụy Vương trầm mặc nghe, phân phó thái y cục chuẩn bị mấy thang thuốc an thần bình nóng tính.

Các Thái y nối đuôi nhau mà ra, rất nhanh, hậu cung liền biết được tin tức Nguyên Vũ đế ôm bệnh nhẹ.

"Phụ hoàng đừng giận." Thụy Vương nói khẽ với Nguyên Vũ đế: "Dù sao việc này còn chưa chân chính điều tra rõ, đến cùng hay là muốn đợi đến..."

Nguyên Vũ đế khoát tay, ý bảo Thụy Vương không cần nhiều lời.

Ông ta nhắm mắt dưỡng thần một lát, trợn mắt nói với Thụy Vương: "Việc này ngươi không cần tra nữa, trẫm nơi này, ngươi xem như là giao chuyện xấu."

Nguyên Vũ đế có chút chứng khí hư chiêu nói với Tự Nhân: "Phân phó xuống, thưởng Thụy Vương hai mươi lượng hoàng kim, ba mươi thất cung rèm băng tằm ngự dụng."

Tự Nhân vội vàng xác nhận, Thụy Vương thấp giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần chịu chi có thẹn."

"Ngươi nên được."

Nguyên Vũ đế thở hổn hển: "Ngươi đi xuống đi, án này... Không thể tiếng lộ với người ngoài."

Thụy Vương trầm mặc, nói: "Nhi thần cũng là người hoàng gia, tự nhiên sẽ không truyền việc này ra ngoài, hư hao danh dự hoàng gia. Chính là... Chung quy việc này phải có cách nói. Không biết phụ hoàng có tính toán gì?"

Nguyên Vũ đế trầm ngâm nửa ngày, hỏi Thụy Vương: "Nếu là ngươi, ngươi tính toán như thế nào?"

"Cử chỉ hôm nay của phụ hoàng, nói vậy các thần tử đã hiểu rõ. Nếu như tùy ý tìm người đau khổ không quan hệ đỉnh án này, chắc chắn các thần tử sẽ nói thầm trong lòng." Thụy Vương cúi đầu nói: "Còn nếu như muốn tìm người thế thân chịu tội, cũng phải tìm người có liên hệ cùng hoàng thất mới tốt."

Nguyên Vũ đế mệt mỏi nhắm mắt vuốt cằm: "Trẫm biết."

Thụy Vương nhìn sắc mặt Nguyên Vũ đế, cũng không nói thêm nữa, khom người cáo lui.

Thụy Vương đi không lâu, Nguyên Vũ đế gọi Tự Nhân tới bên cạnh thì thầm nói: "Triệu trưởng Công chúa Trường Nhạc tiến cung. Bí mật một chút, đừng làm cho người ta nhận thấy không ổn."



Tự Nhân tâm tiếp theo kinh, vội thấp giọng xác nhận.

Rất nhanh trưởng Công chúa Trường Nhạc liền vào cung, so với thường ngày càng điệu thấp cực kì.

"Bệ hạ." Trưởng Công chúa Trường Nhạc tươi cười như thường, Nguyên Vũ đế nửa nằm, nghiêng đầu nhìn bà ta, mặt không biểu cảm.

Quý phi đứng hầu ở một bên, thấy thế thấp giọng hàn huyên vài câu cùng trưởng Công chúa Trường Nhạc, sau đó lấy cớ đi ra ngoài.

Đại khái là nhìn chằm chằm trưởng Công chúa Trường Nhạc có chút lâu, Nguyên Vũ đế thu hồi tầm mắt, thấp giọng ho ho.

Trưởng Công chúa Trường Nhạc cười tiến lên, bưng các chén một bên đưa cho ông ta.

"Bệ hạ công vụ bận rộn, nhưng cũng phải yêu thương bản thân mình nhiều hơn mới phải."

Trong chén là nước ngao tuyết lê, Nguyên Vũ đế hớp một ngụm nhuận nhuận miệng, đẩy chén trở về.

Ông ta cầm tấu chương phóng ở bên cạnh, đưa cho Trưởng Công chúa Trường Nhạc.

Trường Nhạc bỏ chén xuống, tiếp nhận tấu chương, thong dong mở ra xem một lần, lại thong dong khép tấu chương lại phóng tới một bên.Mặc dù có nước tuyết lê nhuận hầu, thanh âm Nguyên Vũ đế vẫn như cũ có chút âm câm.

"Những gì viết phía trên, ngươi có thừa nhận?"

Nguyên Vũ đế lạnh giọng hỏi.

Trên mặt Trường Nhạc vẫn treo tươi cười, mỉm cười nói: "Thụy Vương bản sự không tệ, thần muội còn nói đuôi đã quét sạch sẽ, không nghĩ tới hắn ta còn có thể tra được rõ ràng như thế."

Trường Nhạc nhìn Nguyên Vũ đế: "Không hỏ là nhi tử bệ hạ."

Nguyên Vũ đế hít sâu một hơi: "Ngươi dưỡng trai lơ, trẫm có thể dung túng ngươi tuổi trẻ tang phu, không có nam nhân quan tâm, đối với việc này cũng không có nửa câu trách cứ. Nhưng việc người khác, chỉ cần một kiện liền bãi, vậy mà ngươi..."

"Bất quá chỉ là vài tên dân đen, chết cũng đã chết, bệ hạ không cần sinh khí?" Trường Nhạc dịu dàng nói tiếp: "Lại nói, thực luận tới việc này, ngược lại cũng không phải một mình ta trải qua, nguyên nhân việc này, trên tấu chương Thụy Vương viết rõ ràng, bệ hạ cũng nhìn được rõ ràng."

"Ngươi ——" Nguyên Vũ đế đĩnh đứng dậy, không thể ngờ liên tục ho khan.

Trưởng Công chúa Trường Nhạc vội thò người ra qua vỗ lưng thuận khí cho Nguyên Vũ đế.



Chờ Nguyên Vũ đế ho xong, Trưởng Công chúa Trường Nhạc ngồi trở lại, thở dài.

"Bệ hạ, tuy rằng ngài và ta đều làm phụ mẫu, nhưng phần đông nữ nhân của bệ hạ, luôn có yêu nhẹ ngưỡng mộ chi phân. Còn ta, chỉ có một hài nhi là An Khéo. Sầm Vương hồ nháo phạm sai lầm, bệ hạ có thể bỏ mặc; nhưng chuyện có liên quan tới An Khéo, sao ta có thể không đếm xỉa đến? Sao có thể không vì hài nhi duy nhất dọn sạch chướng ngại, quét sạch tai hoạ ngầm?"

Trường Nhạc không đợi Nguyên Vũ đế nói chuyện, tự mình chậm rãi nói: "An Khéo chưa vì Sầm Vương sinh ra một trai nữa gái, lúc trước bệ hạ muốn tuyển tú bỏ thêm vào hậu cung, tuyển thừa lại muốn chỉ cho các Hoàng tử, ngay cả hậu viện Sầm Vương cũng coi trọng một phần, An Khéo vì thế, còn ăn một chút liên lụy bị phạt..."

Vốn dĩ đối với việc này, Nguyên Vũ đế cảm thấy Sầm Vương phi vô lễ điêu ngoa, lúc này nghe Trường Nhạc nhắc tới bỗng nhiên có chút chột dạ.

Trường Nhạc cười cười, nhìn ngón tay nhiễm đan khấu tinh tế của mình, tuy rằng bảo dưỡng thoả đáng, nhưng chung quy vẫn có nếp nhăn, tuổi cũng không còn trẻ: "Thần muội hiện tại có chút hối hận, lúc trước không nên theo An Khéo, vì nàng sính nhất thời khí, bức bách Sầm Vương cưới nàng. Bằng không, mặc kệ An Khéo gả cho ai, bây giờ cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn một ít. Chẳng sợ gả không như ý, cũng có thể học theo nương nó —— nàng có tư bản như vậy."

Nguyên Vũ đế run rẩy chỉ tay về phía Trường Nhạc: "Học theo ngươi, học ngươi cái gì? Học ngươi dưỡng trai lơ sao!"

Trường Nhạc cười mỉm: "Sầm Vương có thể cùng tiểu quan trong tiểu quan quán mắt đi mày lại, ái muội thân cận, vì sao An Khéo chỉ có thể thành thật coi giữ phủ Sầm Vương một mẫu ba phần?"

Nguyên Vũ đế giận dữ: "Mặc dù Sầm Vương làm việc hoang đường, nhưng hắn không có cùng nữ tử khác..."

"Đúng vậy." Trường Nhạc xen lời ông ta: "Sầm Vương hảo long dương chi phích, An Khéo chưa có tới tự nữ nhân uy hiếp... Nhưng bệ hạ, bị nữ nhân phân sủng ái còn có chút biện pháp đoạt sủng, nhưng bị nam nhân phân sủng ái, loại cảm giác này sợ là càng bối rối đi? An Khéo nàng dựa vào nam nhân mặt trắng so không được... A."

Trưởng Công chúa Trường Nhạc thi thi nhiên đứng lên: "Án này bệ hạ đã thầm kín triệu ta đến hỏi, nói vậy, bệ hạ không muốn chiêu cáo thiên hạ, dù sao chuyện có liên quan tới một vị Vương gia, một vị Vương phi, còn có một vị trưởng Công chúa... Quả thật là có tổn hại danh dự hoàng thất. Như vậy, việc này cứ tròn qua cho xong đi, nói vậy trong lòng bệ hạ cũng đã có kế hoạch."

Trưởng Công chúa Trường Nhạc thi lễ: "Vì bệ hạ thêm phiền, thần muội sợ hãi."

Nguyên Vũ đế lẳng lặng nhìn trưởng Công chúa một lát, mở miệng hỏi: "Ngươi không biết chính mình làm loại chuyện giết người diệt khẩu, là một chuyện bao lớn có phải không?"

Trường Nhạc cười: "Thần muội vừa rồi đã nói, bất quá chỉ là vài tên dân đen, chết cũng đã chết, chẳng lẽ, còn muốn thần muội đền mạng cho bọn họ?"

Trưởng Công chúa Trường Nhạc phóng thanh âm thật nhẹ nhàng, Nguyên Vũ đế hấp một hơi, nhìn từ đầu tới đuôi dường như tươi cười trên mặt bà ta không có biến hóa qua, chung quy có chút mệt mỏi vẫy vẫy tay, nói: "Ngươi đi đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi."

Trưởng Công chúa Trường Nhạc dừng một lúc, dịu dàng hỏi: "Gần đây bệ hạ không muốn nhìn thấy thần muội, hay là... Tương lai cũng không đồng ý lại nhìn thấy thần muội?"

Nguyên Vũ đế thấy nghẹn trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Sau này không có chuyện, đừng vào cung."

Trưởng Công chúa Trường Nhạc phúc lễ, thanh âm nhu hòa: "Thần muội tuân chỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook