Chương 319: Hình bộ
Hồ Thiên Bát Nguyệt
08/03/2018
Đối với Lưu Đồng mà nói, Hình bộ là nơi đơn giản hơn Hộ bộ nhiều.
Lúc trước hắn giúp đỡ Thụy vương, tân đế bây giờ, khi Thụy Vương từng làm việc ở Hình bộ, bởi vì nơi này bị làm khó, nơi kia bị làm khó, mạng lưới quan hệ giữa người với người nhiễu lai nhiễu khứ*, khi đề cập đến ngân lượng kinh tế, lúc thì nói từ chối, khi thì nói tị hiềm, miễn bàn làm cho người ta tức giận biết bao nhiêu.
Còn ở Hình bộ bây giờ, không có phức tạp như vậy.
Muốn làm án, không quan trọng, hắn có thể tự mình làm. Quan trọng, tân đế sẽ mở cửa cho hắn.
Ở trên có tân đế chống cho hắn, phía dưới có quan lại các cấp ở Hình bộ thay hắn làm việc, Lưu Đồng ở Hình bộ làm việc, có thể nói là như cá gặp nước.
Nhưng mà, làm việc ở Hình bộ cũng có nguy hiểm.
Bởi vì liên quan đến phá án, Lưu Đồng khó tránh khỏi muốn thẩm vấn một ít án quan trọng, mấu chốt nghi phạm. Nghi phạm giả dối âm hiểm, thừa dịp thời gian dời đi nhà tù, có thể xuống tay với ngục tốt hình lao.
Lưu Đồng từng gặp qua trường hợp như thế, còn kém khoảng cách một cái móng tay, hắn suýt chút nữa bị lưỡi dao nghi phạm giấu ở trong tóc cắt yết hầu.
Điều này làm cho Lưu Đồng ý thức được sơ hở của quản lý Hình bộ.
Một phạm nhân, đã bị nhốt vào hình lao, vẫn có thể giấu hung khí. Đủ để có thể thấy được lúc kiểm tra nghi phạm trước khi vào lao rất không triệt để.
Bởi vì Vinh Quận vương suýt chút nữa bị người ở Hình bộ cắt yết hầu, Hình bộ Thượng thư quá sợ hãi, nhất thời tra xét nghi phạm vừa vào khám cùng cả người từ trên xuống dưới.
Thật đúng là đã tìm được vài nghi phạm "Bất thường".
Một nam phạm giấu độc dược ở trong tai, một nữ phạm giấu ở giữa song nhũ (bầu ngực), ẩn dấu tế ti sắc bén có thể dễ dàng cắt da thịt người, còn có một nam phạm, đầu khối gạch trong phòng giam, lại còn cất giấu một bao bạc.
Tình huống này được đưa đến chỗ Lưu Đồng, Hình bộ Thượng thư sợ xanh cả mặt.
Lưu Đồng ý tứ hàm xúc không rõ nhìn chằm chằm Hình bộ Thượng thư nói: "Cho ngươi thời gian ba ngày, đem toàn bộ đại lao Hình bộ, tra rõ một lần."
Hình bộ Thượng thư mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng xác nhận.
Trong ba ngày này, Lưu Đồng vẫn chưa từng đến Hình bộ.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, dù ai làm liên tục một tháng, tóm lại đều ăn không tiêu.
Chẳng qua chỉ vừa nghỉ ngơi một ngày, tân đế liền chiêu hắn tiến cung, hỏi tới việc ở Hình bộ.
Lưu Đồng nói thật, cuối cùng nói: "Vốn thần đệ tưởng rằng, Hình bộ xem như là một nơi đơn giản, tra án chỉ cần theo lẽ công bằng tiến hành, thì sẽ không tồn tại tình huống gian nan bước tiếp bước như khi ở Hộ bộ, cũng không xấu xa nhiều như vậy. Bây giờ nghĩ đến, thật ra Hình bộ so với Hộ bộ, cũng là không kịp lẽ thường."
"Hửm?" Thái Xương đế vừa kế vị làm hoàng nghe vậy cười yếu ớt, nói: "Chẳng qua chỉ là tư tàng vài thứ, sao lại nói đến 『 xấu xa 』? Chẳng lẽ đệ đối với chuyện này còn có giải thích khác?"
Lưu Đồng gật đầu: "Tự nhiên có."
Hắn nói: "Giấu đồ trong tai, không chú ý tới có lẽ có thể giấu diếm được, nhưng nữ nhân giấu đồ giữa song nhũ, một khi thoát xiêm y chính là vừa xem sẽ hiểu ngay, nữ ngục tốt lại cứ như vậy thả đi qua, quả thực không thể tưởng tượng. Còn có cơ quan trong phòng giam, ẩn dấu vàng bạc."
Lưu Đồng nói đến đó, cười lạnh nói: "Đầu ống gạch trong phòng giam, có thể là do nghi phạm tự mình làm ra. Nhưng mà vàng bạc kia, hắn ta làm cách nào mang vào? Huống chi lại nhiều thế kia. Chuyện này chỉ có thể nói rõ, là có người đưa cho hắn ta. Nhưng vì cái gì lại mang vàng bạc cho hắn ta chứ? Ngoại trừ cầm đến hối lộ ngục tốt, thần đệ nghĩ không ra tác dụng khác."
Thái Xương đế mỉm cười: "Có thể ý thức được điểm này, đệ biết động đầu óc."
"Xem hoàng huynh nói đi, thần đệ tốt xấu gì cũng không phải tiểu tử non nớt, chút chuyện nhỏ này nếu như thần đệ nhìn không ra, cũng thẹn với coi trọng của hoàng huynh."
Thái Xương đế uống một ngụm trà, cười hỏi: "Đệ đã nhìn ra tệ nạn tồn tại ở Hình bộ, đệ tính toán làm sao?"
"Thần đệ cho Hình bộ Thượng thư thời gian ba ngày, để hắn ta tự mình sửa sang lại trước." Lưu Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Hoàng huynh hôm nay chiêu thần đệ tiến cung, là vì hỏi việc Hình bộ?"
"Tự nhiên không phải."
Thái Xương đế lắc lắc đầu, từ trên ngự án lấy ra một quyển sớ đưa cho hắn.
Lưu Đồng tiếp nhận nhìn, kinh ngạc nói: "Chúc vương thỉnh cầu đi Hiến Châu tĩnh dưỡng?"
Thái Xương đế gật đầu: "Sau khi Chúc vương đón Thục thái phi rời cung, liền dâng sớ này. Trẫm suy nghĩ một chút, định chuẩn tấu, đệ cảm thấy như thế nào?"
Lưu Đồng có chút chần chờ: "Hoàng huynh không nghi ngờ, Chúc vương muốn đi Hiến Châu, chính là có ý đồ khác?"
"Hắn ta còn có thể có mưu đồ gì?" Thái Xương đế buồn cười nói: "Mặc dù trong lòng hắn ta còn có chút ý tưởng, hắn ta cũng không có năng lực đó."
Lưu Đồng nói: "Hoàng huynh vẫn không cần quá sơ suất, khó nói..."
"Yên tâm." Thái Xương đế nói: "Hắn ta muốn đi Hiến Châu, phải liên tực ở chỗ kia, cho đến khi có ý tứ dưỡng tuổi thọ. Hiến Châu là gia hương của Chúc Vương phi, trong tấu chương Chúc vương dâng lên cũng có nói, hắn ta cùng thê tử về quê. Dựa theo sủng ái Chúc vương dành cho Vương phi của hắn ta, ngược lại sẽ không nói dối."
Lưu Đồng gật đầu, ở điểm này, hắn xem trọng Chúc vương hai phần.
"Chẳng qua, Chúc vương luôn đúng chung một phe cùng Thận Quận vương, cho dù Thận Quận vương bị phế, giữa Chúc vương cùng hắn ta vẫn qua lai như cũ." Lưu Đồng nói: "Hoàng huynh có cần nhìn lại hay không, quan hệ giữa Chúc vương cùng Thận Quận vương đã sắp xếp rõ ràng hết chưa?"
"Không cần, chỗ Thận Quận vương, trẫm có phái người nhìn chằm chằm."
Thái Xương đế nhìn về phía Lưu Đồng, nói: "Vẫn nên nói chính sự đi. Tệ nạn ở Hình bộ, đệ đã phát hiện, vậy thì cứ xuống tay chấn chỉnh lại cho rõ ràng. Bắt đầu kèm theo hình phạt, trẫm sẽ dần dần sửa sang lại Hộ bộ cùng Lại bộ. Hình bộ vừa vặn có thể dựng thẳng ở phía trước, cũng khiến trẫm nhìn xem hiệu quả."
Trong lòng bàn tay Lưu Đồng hơi có chút đổ mồ hôi: "Thần đệ tuân chỉ."
"Đệ cũng không cần có điều băn khoăn, mặc dù xảy ra chuyện, còn có trẫm giúp đệ chống." Thái Xương đế nói: "Trẫm cũng muốn nhìn một chút, bên trong Hình bộ, nuôi bao nhiêu sâu mọt."
Lưu Đồng theo ý Thái Xương đế chỉnh đốn lục bộ, đối với việc này, Lưu Đồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tân quan vừa nhậm chức tam đem lửa, tân đế Thái Xương đế kế vị, cũng muốn ở trước kỳ làm ra chút gì đó, kinh sợ triều thần một hai.
Cho nên việc chỉnh đốn Hình bộ, nói vậy cũng sẽ trình diễn trạng thái kinh thiên động địa một phen.
Hình bộ Thượng thư thanh tra đại lao Hình bộ, nhất định chỉ có thể là một khúc nhạc dạo.
Lưu Đồng rời cung trở về phủ, trong phòng ngủ, Thường Nhuận Chi đang ôm Lưu Cảnh Đào, nói chuyện cùng cô bé.
Nữ nhi nhu thuận đáng yêu, tính tình cũng yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược cùng Lăng Nhi hoạt bát hiếu động, càng khiến cô bé dành được yêu thương từ phu thê Lưu Đồng.
Tiểu nha đầu nằm ở trong lòng Thường Nhuận Chi, mở to đôi mắt phảng phất rạng rỡ sinh huy, Thường Nhuận Chi nhìn có chút xuất thần, cho đến khi tiếng bước chân Lưu Đồng làm nàng bừng tỉnh, nàng nâng đầu, cười nói: "Đã trở lại?"
"Ừm."
Lưu Đồng ngồi vào bên người thê tử, cười hỏi: "Hôm nay Nhạc Nhạc có ngoan không?"
"Ngoan." Thường Nhuận Chi nói với Lưu Đồng: "Chàng nhìn ánh mắt con bé đi, rất xinh đẹp đấy... May mắn tướng mạo con bé bình bình, nếu lớn lên có gương mặt mỹ nhân, kết hợp với đôi mắt này, có thể nói là hồng nhan họa thủy ..."
Lưu Đồng buồn cười nói: "Nào có người nói chuyện như nàng chứ?"
"Thiếp chỉ cảm thán như vậy thôi." Thường Nhuận Chi điểm điểm lên cái mũi nhỏ của nữ nhi: "Nhạc Nhạc, con nói xem nương nói đúng không?"
Lưu Cảnh Đào thanh tú ngáp một cái, nghiên cái đầu nhỏ, nhắm mắt ngủ.
Lúc trước hắn giúp đỡ Thụy vương, tân đế bây giờ, khi Thụy Vương từng làm việc ở Hình bộ, bởi vì nơi này bị làm khó, nơi kia bị làm khó, mạng lưới quan hệ giữa người với người nhiễu lai nhiễu khứ*, khi đề cập đến ngân lượng kinh tế, lúc thì nói từ chối, khi thì nói tị hiềm, miễn bàn làm cho người ta tức giận biết bao nhiêu.
Còn ở Hình bộ bây giờ, không có phức tạp như vậy.
Muốn làm án, không quan trọng, hắn có thể tự mình làm. Quan trọng, tân đế sẽ mở cửa cho hắn.
Ở trên có tân đế chống cho hắn, phía dưới có quan lại các cấp ở Hình bộ thay hắn làm việc, Lưu Đồng ở Hình bộ làm việc, có thể nói là như cá gặp nước.
Nhưng mà, làm việc ở Hình bộ cũng có nguy hiểm.
Bởi vì liên quan đến phá án, Lưu Đồng khó tránh khỏi muốn thẩm vấn một ít án quan trọng, mấu chốt nghi phạm. Nghi phạm giả dối âm hiểm, thừa dịp thời gian dời đi nhà tù, có thể xuống tay với ngục tốt hình lao.
Lưu Đồng từng gặp qua trường hợp như thế, còn kém khoảng cách một cái móng tay, hắn suýt chút nữa bị lưỡi dao nghi phạm giấu ở trong tóc cắt yết hầu.
Điều này làm cho Lưu Đồng ý thức được sơ hở của quản lý Hình bộ.
Một phạm nhân, đã bị nhốt vào hình lao, vẫn có thể giấu hung khí. Đủ để có thể thấy được lúc kiểm tra nghi phạm trước khi vào lao rất không triệt để.
Bởi vì Vinh Quận vương suýt chút nữa bị người ở Hình bộ cắt yết hầu, Hình bộ Thượng thư quá sợ hãi, nhất thời tra xét nghi phạm vừa vào khám cùng cả người từ trên xuống dưới.
Thật đúng là đã tìm được vài nghi phạm "Bất thường".
Một nam phạm giấu độc dược ở trong tai, một nữ phạm giấu ở giữa song nhũ (bầu ngực), ẩn dấu tế ti sắc bén có thể dễ dàng cắt da thịt người, còn có một nam phạm, đầu khối gạch trong phòng giam, lại còn cất giấu một bao bạc.
Tình huống này được đưa đến chỗ Lưu Đồng, Hình bộ Thượng thư sợ xanh cả mặt.
Lưu Đồng ý tứ hàm xúc không rõ nhìn chằm chằm Hình bộ Thượng thư nói: "Cho ngươi thời gian ba ngày, đem toàn bộ đại lao Hình bộ, tra rõ một lần."
Hình bộ Thượng thư mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng xác nhận.
Trong ba ngày này, Lưu Đồng vẫn chưa từng đến Hình bộ.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, dù ai làm liên tục một tháng, tóm lại đều ăn không tiêu.
Chẳng qua chỉ vừa nghỉ ngơi một ngày, tân đế liền chiêu hắn tiến cung, hỏi tới việc ở Hình bộ.
Lưu Đồng nói thật, cuối cùng nói: "Vốn thần đệ tưởng rằng, Hình bộ xem như là một nơi đơn giản, tra án chỉ cần theo lẽ công bằng tiến hành, thì sẽ không tồn tại tình huống gian nan bước tiếp bước như khi ở Hộ bộ, cũng không xấu xa nhiều như vậy. Bây giờ nghĩ đến, thật ra Hình bộ so với Hộ bộ, cũng là không kịp lẽ thường."
"Hửm?" Thái Xương đế vừa kế vị làm hoàng nghe vậy cười yếu ớt, nói: "Chẳng qua chỉ là tư tàng vài thứ, sao lại nói đến 『 xấu xa 』? Chẳng lẽ đệ đối với chuyện này còn có giải thích khác?"
Lưu Đồng gật đầu: "Tự nhiên có."
Hắn nói: "Giấu đồ trong tai, không chú ý tới có lẽ có thể giấu diếm được, nhưng nữ nhân giấu đồ giữa song nhũ, một khi thoát xiêm y chính là vừa xem sẽ hiểu ngay, nữ ngục tốt lại cứ như vậy thả đi qua, quả thực không thể tưởng tượng. Còn có cơ quan trong phòng giam, ẩn dấu vàng bạc."
Lưu Đồng nói đến đó, cười lạnh nói: "Đầu ống gạch trong phòng giam, có thể là do nghi phạm tự mình làm ra. Nhưng mà vàng bạc kia, hắn ta làm cách nào mang vào? Huống chi lại nhiều thế kia. Chuyện này chỉ có thể nói rõ, là có người đưa cho hắn ta. Nhưng vì cái gì lại mang vàng bạc cho hắn ta chứ? Ngoại trừ cầm đến hối lộ ngục tốt, thần đệ nghĩ không ra tác dụng khác."
Thái Xương đế mỉm cười: "Có thể ý thức được điểm này, đệ biết động đầu óc."
"Xem hoàng huynh nói đi, thần đệ tốt xấu gì cũng không phải tiểu tử non nớt, chút chuyện nhỏ này nếu như thần đệ nhìn không ra, cũng thẹn với coi trọng của hoàng huynh."
Thái Xương đế uống một ngụm trà, cười hỏi: "Đệ đã nhìn ra tệ nạn tồn tại ở Hình bộ, đệ tính toán làm sao?"
"Thần đệ cho Hình bộ Thượng thư thời gian ba ngày, để hắn ta tự mình sửa sang lại trước." Lưu Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Hoàng huynh hôm nay chiêu thần đệ tiến cung, là vì hỏi việc Hình bộ?"
"Tự nhiên không phải."
Thái Xương đế lắc lắc đầu, từ trên ngự án lấy ra một quyển sớ đưa cho hắn.
Lưu Đồng tiếp nhận nhìn, kinh ngạc nói: "Chúc vương thỉnh cầu đi Hiến Châu tĩnh dưỡng?"
Thái Xương đế gật đầu: "Sau khi Chúc vương đón Thục thái phi rời cung, liền dâng sớ này. Trẫm suy nghĩ một chút, định chuẩn tấu, đệ cảm thấy như thế nào?"
Lưu Đồng có chút chần chờ: "Hoàng huynh không nghi ngờ, Chúc vương muốn đi Hiến Châu, chính là có ý đồ khác?"
"Hắn ta còn có thể có mưu đồ gì?" Thái Xương đế buồn cười nói: "Mặc dù trong lòng hắn ta còn có chút ý tưởng, hắn ta cũng không có năng lực đó."
Lưu Đồng nói: "Hoàng huynh vẫn không cần quá sơ suất, khó nói..."
"Yên tâm." Thái Xương đế nói: "Hắn ta muốn đi Hiến Châu, phải liên tực ở chỗ kia, cho đến khi có ý tứ dưỡng tuổi thọ. Hiến Châu là gia hương của Chúc Vương phi, trong tấu chương Chúc vương dâng lên cũng có nói, hắn ta cùng thê tử về quê. Dựa theo sủng ái Chúc vương dành cho Vương phi của hắn ta, ngược lại sẽ không nói dối."
Lưu Đồng gật đầu, ở điểm này, hắn xem trọng Chúc vương hai phần.
"Chẳng qua, Chúc vương luôn đúng chung một phe cùng Thận Quận vương, cho dù Thận Quận vương bị phế, giữa Chúc vương cùng hắn ta vẫn qua lai như cũ." Lưu Đồng nói: "Hoàng huynh có cần nhìn lại hay không, quan hệ giữa Chúc vương cùng Thận Quận vương đã sắp xếp rõ ràng hết chưa?"
"Không cần, chỗ Thận Quận vương, trẫm có phái người nhìn chằm chằm."
Thái Xương đế nhìn về phía Lưu Đồng, nói: "Vẫn nên nói chính sự đi. Tệ nạn ở Hình bộ, đệ đã phát hiện, vậy thì cứ xuống tay chấn chỉnh lại cho rõ ràng. Bắt đầu kèm theo hình phạt, trẫm sẽ dần dần sửa sang lại Hộ bộ cùng Lại bộ. Hình bộ vừa vặn có thể dựng thẳng ở phía trước, cũng khiến trẫm nhìn xem hiệu quả."
Trong lòng bàn tay Lưu Đồng hơi có chút đổ mồ hôi: "Thần đệ tuân chỉ."
"Đệ cũng không cần có điều băn khoăn, mặc dù xảy ra chuyện, còn có trẫm giúp đệ chống." Thái Xương đế nói: "Trẫm cũng muốn nhìn một chút, bên trong Hình bộ, nuôi bao nhiêu sâu mọt."
Lưu Đồng theo ý Thái Xương đế chỉnh đốn lục bộ, đối với việc này, Lưu Đồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tân quan vừa nhậm chức tam đem lửa, tân đế Thái Xương đế kế vị, cũng muốn ở trước kỳ làm ra chút gì đó, kinh sợ triều thần một hai.
Cho nên việc chỉnh đốn Hình bộ, nói vậy cũng sẽ trình diễn trạng thái kinh thiên động địa một phen.
Hình bộ Thượng thư thanh tra đại lao Hình bộ, nhất định chỉ có thể là một khúc nhạc dạo.
Lưu Đồng rời cung trở về phủ, trong phòng ngủ, Thường Nhuận Chi đang ôm Lưu Cảnh Đào, nói chuyện cùng cô bé.
Nữ nhi nhu thuận đáng yêu, tính tình cũng yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược cùng Lăng Nhi hoạt bát hiếu động, càng khiến cô bé dành được yêu thương từ phu thê Lưu Đồng.
Tiểu nha đầu nằm ở trong lòng Thường Nhuận Chi, mở to đôi mắt phảng phất rạng rỡ sinh huy, Thường Nhuận Chi nhìn có chút xuất thần, cho đến khi tiếng bước chân Lưu Đồng làm nàng bừng tỉnh, nàng nâng đầu, cười nói: "Đã trở lại?"
"Ừm."
Lưu Đồng ngồi vào bên người thê tử, cười hỏi: "Hôm nay Nhạc Nhạc có ngoan không?"
"Ngoan." Thường Nhuận Chi nói với Lưu Đồng: "Chàng nhìn ánh mắt con bé đi, rất xinh đẹp đấy... May mắn tướng mạo con bé bình bình, nếu lớn lên có gương mặt mỹ nhân, kết hợp với đôi mắt này, có thể nói là hồng nhan họa thủy ..."
Lưu Đồng buồn cười nói: "Nào có người nói chuyện như nàng chứ?"
"Thiếp chỉ cảm thán như vậy thôi." Thường Nhuận Chi điểm điểm lên cái mũi nhỏ của nữ nhi: "Nhạc Nhạc, con nói xem nương nói đúng không?"
Lưu Cảnh Đào thanh tú ngáp một cái, nghiên cái đầu nhỏ, nhắm mắt ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.