Chương 91: Khách tới
Hồ Thiên Bát Nguyệt
24/03/2017
Nàng thản nhiên nhận sai, ngược lại lão thái thái không thể trách móc nặng với nàng.
Tiểu Hàn thị cười thầm, lên tiếng nhắc nhở Thường Nhuận Chi:
"Nghe nói Cửu Hoàng tử đến thôn trang tìm con, còn ở lại đó nghỉ ngơi hai ngày?"
Tiểu Hàn thị dùng dư quang nháy mắt ra dấu cho Thường Nhuận Chi:
"Nhuận Chi à, không phải mẫu thân nói ngươi, mặc dù các ngươi đã định hôn ước, nhưng đến cùng còn chưa có thành thân đó. Trước lúc xuất giá nên lui tới cho kín đáo, nếu không sẽ không đẹp mắt."
Thường Nhuận Chi đã hiểu rõ nguyên nhân tiểu Hàn thị triệu mình trở về, vội thành khẩn nhận sai:
"Là nữ nhi suy nghĩ không thỏa đáng."
"Ngươi biết là tốt rồi."
Tiểu Hàn thị ho khan, thay Thường Nhuận Chi cầu tình trước mặt lão thái thái:
"Lão thái thái, Nhuận Chi biết sai rồi, chuyện này cũng không có nhiều người biết, người xem, có thể không tính nữa không? Tốt xấu gì sau này Nhuận Chi cũng là Hoàng tử phi, cũng không tốt vứt bỏ mặt mũi nàng. Theo con dâu thấy, không bằng phạt nàng thay lão nhân gia ngài chép Kinh Phật nhé?"
Lão thái thái bực mình, một câu trách cứ bà còn chưa có nói được mà.
"Lời hay ngươi đều nói hết, người làm bà bà như ta, còn có thể trước mặt cháu gái không cho đích mẫu ngươi mặt mũi sao?"
Lão thái thái liếc xéo tiểu Hàn thị:
"Chút kỹ xảo nhỏ này của ngươi còn dám cầm tới trước mặt ta, thật là mất mặt."
Tiểu Hàn thị cười hì hì nói:
"Chuyện này, không phải nói con dâu không thể nào so sánh với lão thái thái sao."
Lão thái thái quát bà hai câu, nhìn Thường Nhuận Chi, nghiêm mặt nói:
"Cho dù sau này ngươi có là Hoàng tử phi, ngôn hành cử chỉ đều đại biểu thể diện Hoàng gia, lời nói phải thâm ý tinh tế mới tốt. Mặc dù dân phong Đại Ngụy chúng ta cởi mở, nam nữ lui tới cũng không cấm kị, nhưng gặp phải người không công rỗi nghề sẽ mang tiếng xấu. Chuyến đi lần này không có người bên cạnh chú ý, nếu như bị người cầm chui nơi nơi hồn thuyết, ngươi còn chưa có xuất giá, đã thành đề tài trong câu chuyện của người ta, làm sao đây?"
Thường Nhuận Chi thụ giáo, liên tục khom người cúi đầu nghe lão thái thái nói chuyện, khắc ghi những lời lão thái thái nói vào lòng.
Thấy nàng thái độ đoan chính, lão thái thái vừa lòng gật đầu, lại nói tiếp:
"Biết các ngươi là hài tử trẻ tuổi, có chút kìm lòng không đậu... Lần này không tính, nhưng nhất định phải nhớ kỹ không có lần tiếp theo."
Thường Nhuận Chi gật đầu, lão thái thái hài lòng cười, cho nàng lui xuống.
Tiểu Hàn thị theo sát phía sau rời khỏi sân viện lão thái thái, đuổi theo nàng.
"Mẫu thân."
Thường Nhuận Chi thật có lỗi nói:
"Lại để mẫu thân mệt mỏi chịu quở trách của lão thái thái vì con."
Tiểu Hàn thị cũng là người không tính chuyện nhỏ nhặt:
"Lão thái thái đã lớn tuổi, có đôi khi sẽ lải nhải nhiều thêm mấy câu, để người mắng cũng tốt, xem người tinh thần tốt mười phần ta cũng cao hứng."
Tiểu Hàn thị nói xong lại nở nụ cười:
"Ngươi nói lão thái thái có kỳ quái hay không? Chuyện ngươi ở phủ Thái tử làm nữ quan cũng thường lui tới cùng Cửu Hoàng tử, người biết mà, nhưng cũng không ngăn cản. Bây giờ chuyện hôn nhân các ngươi đã định, lão thái thái ngược lại muốn quản thúc chuyện các ngươi gặp mặt."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ thấy đúng là như vậy, chỉ nở nụ cười thanh.
"Cửu Hoàng tử không có chuyện gì làm liền chạy tới chỗ ngươi, có thể thấy được hắn cũng để bụng tới ngươi á."
Tiểu Hàn thị vừa lòng nói:
"Sau này khi ngươi gả tới phủ Cửu Hoàng tử ta cũng không cần lo lắng tương lai của ngươi."
Sau chuyện tự định ra hôn sự, ngữ điệu nói chuyện của tiểu Hàn thị đối với nàng luôn có chút trêu ghẹo, Thường Nhuận Chi đã luyện thành thói quen bằng chân như vại.
Chỉ mỉm cười, liền nhìn thấy một nha hoàn nhìn tiểu Hàn thị nói:
"Thái thái, phu nhân Hộ bộ cấp sự trung Tần đại nhân đưa bái thiếp."
Nói xong liền trình lên thiếp mời.
Tiểu Hàn thị tiếp nhận mở ra nhìn, Thường Nhuận Chi cách không xa, cũng nhìn thấy nội dung bên trong.
Trên bái thiếp nói, ngày mai vị Tần phu nhân này sẽ mang theo nhị cô nương nhà bà ta đến phủ An Viễn hầu bái kiến An Viễn hầu phu nhân.
Tiểu Hàn thị đã xử lý qua rất nhiều lần chuyện như vậy, đưa bái thiếp cho Ngọc Kỳ, nói:
"Ngày mai chỗ ngồi thêm hai vị trí."
"Dạ."
Ngọc Kỳ đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói:
"Vị Tần phu nhân này mang theo nữ nhi đến nhà chúng ta, là muốn cho mẫu thân xem tướng sao?"
Tiểu Hàn thị gật đầu, có chút châm chọc nói:
"Bây giờ đại tỷ phu ngươi bất đồng ngày xưa, phủ chúng ta cũng nước lên thì thuyền lên, loại người gì cũng nghĩ cách muốn tạo mối quan hệ hòa hảo với chúng ta."
Tiểu Hàn thị nâng tay điểm trán Thường Nhuận Chi:
"Mấy ngày này ngươi ở thôn trang sống thanh nhàn qua ngày, nhưng mà ta lại khổ, cả ngày cùng vị phu nhân này vị thái thái kia chu toàn, mỗi ngày cười, mặt đều cương cứng, cả người đều gầy đi một vòng nè."
Thường Nhuận Chi cẩn thận đánh giá, cảm thấy tiểu Hàn thị vẫn là châu tròn ngọc sáng, không có biến hóa nhiều lắm.
Tiểu Hàn thị nhìn ra ý tứ trong ánh mắt nàng, oán trách nói:
"Ta chỉ suy luận thôi, ngươi còn tưởng thật."
Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười cười.
"Ngươi đã trở lại cũng tốt."
Tiểu Hàn thị nói:
"Thừa dịp trước khi xuất giá, nên đi theo bên người ta học cách làm sao ứng phó người không thể không ứng phó. Tương lai ngươi xuất giá, cũng không đến nỗi tiếp khách rối loạn."
Thường Nhuận Chi tự nhiên gật đầu đáp ứng.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai sáng sớm Thường Nhuận Chi liền đến trước mặt tiểu Hàn thị.
Theo tiểu Hàn thị nói, hôm nay có gia quyến bốn nhà đưa thiếp mời sẽ đến phủ.
Ba nhà khác đều là đến phàn giao tình, không cần quá lưu ý. Chỉ còn lại một phu nhân Tần gia kia, cần phải chú ý chút.
"Dù sao hôn phu của nàng cũng làm quan ở Hộ bộ, hiện tại bây giờ đại tỷ phu con tạm giữ chức ở Hộ bộ, cùng Hộ bộ nắm quan hệ, nhiều chú ý chút chuẩn không sai."
Thường Nhuận Chi cầm bái thiếp hôm qua Tần gia đưa tới nhìn nhìn, có chút nghi hoặc nói:
"Hộ bộ cấp sự trung... Chức quan giống với Phương Sóc Chương nè."
Tiểu Hàn thị nhìn nhìn Thường Nhuận Chi, nói:
"Lúc ấy khi ngươi còn ở Phương gia, cần phải cùng nàng từng có lui tới."
Giao tình giữa các đồng liêu thân thiết bao nhiêu đều sẽ có chút lui tới, nhưng trong trí nhớ Thường Nhuận Chi xác thực không có ấn tượng với vị Tần phu nhân này.
Cẩn thận ngẫm lại, sau khi nguyên chủ gả cho Phương Sóc Chương, cơ bản không có một ít giao tế đối ngoại nào cả.
Thường Nhuận Chi nhân tiện nói:
"Mẫu thân, vị Tần phu nhân này, con không ấn tượng."
Tiểu Hàn thị trầm mặc một lát, than nhẹ một tiếng nói:
"Đối nàng không ấn tượng liền không ấn tượng đi, sau này người cùng ngươi lui tới, không có nhà chịu dư lưu ấn tượng cũng tốt. Như vậy các nàng cũng chỉ biết ngươi là Cửu Hoàng tử phi."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu.
Không bao lâu, khách nhân liền tới cửa.
Mấy ngày này Tiểu Hàn thị tiếp đãi nhóm quan quyến đã thành thói quen, các nơi an bài đều thoả đáng. Mặc dù có ba nhà tới phàn giao tình, tiểu Hàn thị cũng không chậm trễ các nàng. Chỗ ngồi bố trí hảo, dâng trà, điểm tâm các loại trái cây, nhất nhất chuẩn bị tốt.
Người ba nhà này cũng biết mình là đến hỗn cái mặt thục, ngược lại cũng không cần tiểu Hàn thị đặc biệt tiếp đón.
Chỉ có vị Tần phu nhân mang theo thứ nữ, tiểu Hàn thị cũng bồi nhiều một lát.
Tần phu nhân sắp ba mươi tuổi, đại khái là vì vóc người có chút cao, cho nên có vẻ thoáng cường tráng. Bà nhìn thấy tiểu Hàn thị liền cười tiến lên cùng bà hàn huyên, là người giỏi bắt chuyện.
Tiểu Hàn thị cũng cùng bà ta nói đùa vài câu cho xong.
Thường Nhuận Chi ngồi ở một bên, khẽ gật đầu với Tần nhị cô nương.
Tần nhị cô nương thẹn thùng cúi thấp đầu, bên tai đều đỏ.
Thường Nhuận Chi nhưng là một nhạc, không nghĩ tới cô nương này da mỏng như thế.
Vừa vặn tiểu Hàn thị cũng đang nhắc tới Tần nhị cô nương, Tần phu nhân nhanh nhẹn nói:
"An nhi, còn không mau hành lễ với Hầu phu nhân đi?"
Tiểu Hàn thị cười thầm, lên tiếng nhắc nhở Thường Nhuận Chi:
"Nghe nói Cửu Hoàng tử đến thôn trang tìm con, còn ở lại đó nghỉ ngơi hai ngày?"
Tiểu Hàn thị dùng dư quang nháy mắt ra dấu cho Thường Nhuận Chi:
"Nhuận Chi à, không phải mẫu thân nói ngươi, mặc dù các ngươi đã định hôn ước, nhưng đến cùng còn chưa có thành thân đó. Trước lúc xuất giá nên lui tới cho kín đáo, nếu không sẽ không đẹp mắt."
Thường Nhuận Chi đã hiểu rõ nguyên nhân tiểu Hàn thị triệu mình trở về, vội thành khẩn nhận sai:
"Là nữ nhi suy nghĩ không thỏa đáng."
"Ngươi biết là tốt rồi."
Tiểu Hàn thị ho khan, thay Thường Nhuận Chi cầu tình trước mặt lão thái thái:
"Lão thái thái, Nhuận Chi biết sai rồi, chuyện này cũng không có nhiều người biết, người xem, có thể không tính nữa không? Tốt xấu gì sau này Nhuận Chi cũng là Hoàng tử phi, cũng không tốt vứt bỏ mặt mũi nàng. Theo con dâu thấy, không bằng phạt nàng thay lão nhân gia ngài chép Kinh Phật nhé?"
Lão thái thái bực mình, một câu trách cứ bà còn chưa có nói được mà.
"Lời hay ngươi đều nói hết, người làm bà bà như ta, còn có thể trước mặt cháu gái không cho đích mẫu ngươi mặt mũi sao?"
Lão thái thái liếc xéo tiểu Hàn thị:
"Chút kỹ xảo nhỏ này của ngươi còn dám cầm tới trước mặt ta, thật là mất mặt."
Tiểu Hàn thị cười hì hì nói:
"Chuyện này, không phải nói con dâu không thể nào so sánh với lão thái thái sao."
Lão thái thái quát bà hai câu, nhìn Thường Nhuận Chi, nghiêm mặt nói:
"Cho dù sau này ngươi có là Hoàng tử phi, ngôn hành cử chỉ đều đại biểu thể diện Hoàng gia, lời nói phải thâm ý tinh tế mới tốt. Mặc dù dân phong Đại Ngụy chúng ta cởi mở, nam nữ lui tới cũng không cấm kị, nhưng gặp phải người không công rỗi nghề sẽ mang tiếng xấu. Chuyến đi lần này không có người bên cạnh chú ý, nếu như bị người cầm chui nơi nơi hồn thuyết, ngươi còn chưa có xuất giá, đã thành đề tài trong câu chuyện của người ta, làm sao đây?"
Thường Nhuận Chi thụ giáo, liên tục khom người cúi đầu nghe lão thái thái nói chuyện, khắc ghi những lời lão thái thái nói vào lòng.
Thấy nàng thái độ đoan chính, lão thái thái vừa lòng gật đầu, lại nói tiếp:
"Biết các ngươi là hài tử trẻ tuổi, có chút kìm lòng không đậu... Lần này không tính, nhưng nhất định phải nhớ kỹ không có lần tiếp theo."
Thường Nhuận Chi gật đầu, lão thái thái hài lòng cười, cho nàng lui xuống.
Tiểu Hàn thị theo sát phía sau rời khỏi sân viện lão thái thái, đuổi theo nàng.
"Mẫu thân."
Thường Nhuận Chi thật có lỗi nói:
"Lại để mẫu thân mệt mỏi chịu quở trách của lão thái thái vì con."
Tiểu Hàn thị cũng là người không tính chuyện nhỏ nhặt:
"Lão thái thái đã lớn tuổi, có đôi khi sẽ lải nhải nhiều thêm mấy câu, để người mắng cũng tốt, xem người tinh thần tốt mười phần ta cũng cao hứng."
Tiểu Hàn thị nói xong lại nở nụ cười:
"Ngươi nói lão thái thái có kỳ quái hay không? Chuyện ngươi ở phủ Thái tử làm nữ quan cũng thường lui tới cùng Cửu Hoàng tử, người biết mà, nhưng cũng không ngăn cản. Bây giờ chuyện hôn nhân các ngươi đã định, lão thái thái ngược lại muốn quản thúc chuyện các ngươi gặp mặt."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ thấy đúng là như vậy, chỉ nở nụ cười thanh.
"Cửu Hoàng tử không có chuyện gì làm liền chạy tới chỗ ngươi, có thể thấy được hắn cũng để bụng tới ngươi á."
Tiểu Hàn thị vừa lòng nói:
"Sau này khi ngươi gả tới phủ Cửu Hoàng tử ta cũng không cần lo lắng tương lai của ngươi."
Sau chuyện tự định ra hôn sự, ngữ điệu nói chuyện của tiểu Hàn thị đối với nàng luôn có chút trêu ghẹo, Thường Nhuận Chi đã luyện thành thói quen bằng chân như vại.
Chỉ mỉm cười, liền nhìn thấy một nha hoàn nhìn tiểu Hàn thị nói:
"Thái thái, phu nhân Hộ bộ cấp sự trung Tần đại nhân đưa bái thiếp."
Nói xong liền trình lên thiếp mời.
Tiểu Hàn thị tiếp nhận mở ra nhìn, Thường Nhuận Chi cách không xa, cũng nhìn thấy nội dung bên trong.
Trên bái thiếp nói, ngày mai vị Tần phu nhân này sẽ mang theo nhị cô nương nhà bà ta đến phủ An Viễn hầu bái kiến An Viễn hầu phu nhân.
Tiểu Hàn thị đã xử lý qua rất nhiều lần chuyện như vậy, đưa bái thiếp cho Ngọc Kỳ, nói:
"Ngày mai chỗ ngồi thêm hai vị trí."
"Dạ."
Ngọc Kỳ đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói:
"Vị Tần phu nhân này mang theo nữ nhi đến nhà chúng ta, là muốn cho mẫu thân xem tướng sao?"
Tiểu Hàn thị gật đầu, có chút châm chọc nói:
"Bây giờ đại tỷ phu ngươi bất đồng ngày xưa, phủ chúng ta cũng nước lên thì thuyền lên, loại người gì cũng nghĩ cách muốn tạo mối quan hệ hòa hảo với chúng ta."
Tiểu Hàn thị nâng tay điểm trán Thường Nhuận Chi:
"Mấy ngày này ngươi ở thôn trang sống thanh nhàn qua ngày, nhưng mà ta lại khổ, cả ngày cùng vị phu nhân này vị thái thái kia chu toàn, mỗi ngày cười, mặt đều cương cứng, cả người đều gầy đi một vòng nè."
Thường Nhuận Chi cẩn thận đánh giá, cảm thấy tiểu Hàn thị vẫn là châu tròn ngọc sáng, không có biến hóa nhiều lắm.
Tiểu Hàn thị nhìn ra ý tứ trong ánh mắt nàng, oán trách nói:
"Ta chỉ suy luận thôi, ngươi còn tưởng thật."
Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười cười.
"Ngươi đã trở lại cũng tốt."
Tiểu Hàn thị nói:
"Thừa dịp trước khi xuất giá, nên đi theo bên người ta học cách làm sao ứng phó người không thể không ứng phó. Tương lai ngươi xuất giá, cũng không đến nỗi tiếp khách rối loạn."
Thường Nhuận Chi tự nhiên gật đầu đáp ứng.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai sáng sớm Thường Nhuận Chi liền đến trước mặt tiểu Hàn thị.
Theo tiểu Hàn thị nói, hôm nay có gia quyến bốn nhà đưa thiếp mời sẽ đến phủ.
Ba nhà khác đều là đến phàn giao tình, không cần quá lưu ý. Chỉ còn lại một phu nhân Tần gia kia, cần phải chú ý chút.
"Dù sao hôn phu của nàng cũng làm quan ở Hộ bộ, hiện tại bây giờ đại tỷ phu con tạm giữ chức ở Hộ bộ, cùng Hộ bộ nắm quan hệ, nhiều chú ý chút chuẩn không sai."
Thường Nhuận Chi cầm bái thiếp hôm qua Tần gia đưa tới nhìn nhìn, có chút nghi hoặc nói:
"Hộ bộ cấp sự trung... Chức quan giống với Phương Sóc Chương nè."
Tiểu Hàn thị nhìn nhìn Thường Nhuận Chi, nói:
"Lúc ấy khi ngươi còn ở Phương gia, cần phải cùng nàng từng có lui tới."
Giao tình giữa các đồng liêu thân thiết bao nhiêu đều sẽ có chút lui tới, nhưng trong trí nhớ Thường Nhuận Chi xác thực không có ấn tượng với vị Tần phu nhân này.
Cẩn thận ngẫm lại, sau khi nguyên chủ gả cho Phương Sóc Chương, cơ bản không có một ít giao tế đối ngoại nào cả.
Thường Nhuận Chi nhân tiện nói:
"Mẫu thân, vị Tần phu nhân này, con không ấn tượng."
Tiểu Hàn thị trầm mặc một lát, than nhẹ một tiếng nói:
"Đối nàng không ấn tượng liền không ấn tượng đi, sau này người cùng ngươi lui tới, không có nhà chịu dư lưu ấn tượng cũng tốt. Như vậy các nàng cũng chỉ biết ngươi là Cửu Hoàng tử phi."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu.
Không bao lâu, khách nhân liền tới cửa.
Mấy ngày này Tiểu Hàn thị tiếp đãi nhóm quan quyến đã thành thói quen, các nơi an bài đều thoả đáng. Mặc dù có ba nhà tới phàn giao tình, tiểu Hàn thị cũng không chậm trễ các nàng. Chỗ ngồi bố trí hảo, dâng trà, điểm tâm các loại trái cây, nhất nhất chuẩn bị tốt.
Người ba nhà này cũng biết mình là đến hỗn cái mặt thục, ngược lại cũng không cần tiểu Hàn thị đặc biệt tiếp đón.
Chỉ có vị Tần phu nhân mang theo thứ nữ, tiểu Hàn thị cũng bồi nhiều một lát.
Tần phu nhân sắp ba mươi tuổi, đại khái là vì vóc người có chút cao, cho nên có vẻ thoáng cường tráng. Bà nhìn thấy tiểu Hàn thị liền cười tiến lên cùng bà hàn huyên, là người giỏi bắt chuyện.
Tiểu Hàn thị cũng cùng bà ta nói đùa vài câu cho xong.
Thường Nhuận Chi ngồi ở một bên, khẽ gật đầu với Tần nhị cô nương.
Tần nhị cô nương thẹn thùng cúi thấp đầu, bên tai đều đỏ.
Thường Nhuận Chi nhưng là một nhạc, không nghĩ tới cô nương này da mỏng như thế.
Vừa vặn tiểu Hàn thị cũng đang nhắc tới Tần nhị cô nương, Tần phu nhân nhanh nhẹn nói:
"An nhi, còn không mau hành lễ với Hầu phu nhân đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.