Chương 69: Mưu hôn
Hồ Thiên Bát Nguyệt
05/03/2017
Lưu Đồng yêu thích rất nhiều điểm ở Thường Nhuận Chi.
Tỷ như diện mạo của nàng, không yêu không nhiêu khô sạch sẽ thanh tịnh;
Tỷ như vẻ mặt của nàng, khi cùng nàng ở chung, mặc dù nàng luôn luôn không gợn sóng không sợ hãi, trong mắt trước giờ luôn nghiêm cẩn chuyên chú;
Tỷ như giọng điệu khi nàng nói chuyện, giọng nói êm tai như gió mát thì thầm;
Tỷ như bộ dáng khi nàng cười rộ lên, ôn nhu thích ý, trong tươi cười như vậy, hắn giống như có chuyện gì phiền lòng đều có thể trừ khử.
Trong lúc Lưu Đồng đang vui sướng, lại phát hiện, kỳ thực hắn cũng sợ Thường Nhuận Chi. (*Trẻ nhỏ dễ dạy*)
Chính là một lần kia, hắn báo với Thường Nhuận Chi cách xa Mạc nhũ nhân một chút, không cần trêu chọc nàng, lại không thể cho nàng một giải thích hợp lý.
Sau đó Thường Nhuận Chi đối mặt hắn trầm mặc ít lời, làm hắn hoảng hốt khó chịu.
Thậm chí, hắn muốn đụng chạm Thường Nhuận Chi một chút cũng không dám.
Kia **** sau khi hồi phủ, cơ hồ một đêm không ngủ, mấy ngày đều vì chuyện đó mà khó chịu.
Rồi sau đó, hắn liền xác định ——
Hắn không muốn ly khai nữ nhân này.
Loại cảm giác này rất huyền diệu, hắn chưa từng có tình cảm đối với một nữ nhân nào như vậy đâu.
Hắn thậm chí mặt dày đi hỏi hoa hoa công tử Diêu Trừng Tây trong kinh.
Diêu Trừng Tây chê cười hắn, nói hắn đây là đối với nữ nhân sinh ra cảm tình, bằng không sẽ không mất hồn mất vía như vậy. (*Ôi! Ca trong sáng quá đi.*)
Lưu Đồng có chút mê mang, hỏi Diêu Trừng Tây hắn nên làm sao đây.
Diêu Trừng Tây chê cười hắn, nói:
"Có thể làm sao đây? Yêu thích liền cướp vào trong tay! Nàng thân phận cao sao? Không cao, nạp nàng vào phủ."
Lưu Đồng nghe xong nhíu lông mày, lắc đầu nói:
"Không lo lắng thân phận của nàng, ta cũng muốn cưới nàng làm thê tử của ta."
Nguyên bản Diêu Trừng Tây đang cười trêu tức nhất thời thu liễm ý cười, ngồi thẳng thân thể cao thấp cẩn thận đánh giá hắn một phen, nói:
"Ngươi xong rồi, ngươi đây là yêu nàng, bằng không ngươi sẽ không luyến tiếc nàng chịu nửa điểm ủy khuất."
Trong lòng Lưu Đồng thật bình tĩnh, thậm chí có chút đắc chí:
"Như vậy rất tốt, chính là..."
Hắn lại có chút lo sợ:
"Cũng không biết, nàng đối với ta có phải hay không cũng giống nhau..."
Diêu Trừng Tây không dám tin nói:
"Ngươi nhưng là cốt nhục thiên gia, đường đường là một Hoàng tử đó! Ngươi muốn cưới ai, còn có thể bị người khác quản chế sao? Trừ phi thân phận nàng quá thấp."
Diêu Trừng Tây bát quái hỏi:
"Nói với ta thử xem, đến cùng là ai vậy? Ta giúp ngươi tham mưu?"
Lưu Đồng mặt không biểu cảm đưa tay đẩy mặt hắn ra:
"Gần đây ngươi rất nhàn sao? Thư cục bên kia không là ở thôi ngươi?"
"Ai quản bọn họ? Ta thích viết liền viết, không thích viết ai cũng không thể ấn cổ tay ta buộc ta viết."
Diêu Trừng Tây tự mình lấy cái hào, kêu tử kinh tán người. Hắn xuất thân đại tộc, hàng năm lại trà trộn phố phường, yêu thích viết một ít chuyện lạc thú dân gian.
Hắn tùy tay viết qua một ít chuyện thú vị, thu thập đến cùng nhau, hợp thành một quyển 《 diêu tử kinh dật sự 》, đúng là sách giải trí mà Thụy vương và Thường Nhuận Chi đều thích xem.
Diêu Trừng Tây bĩu môi, vẫn nhẫn nhịn nói:
"Ta thấy ngươi cũng sốt ruột thật sự, nguyên phối kia của ngươi cũng đã chết hai ba năm, các ngươi cũng không có cảm tình gì, không cần phải vì nàng coi giữ. Đã có tâm nghi nữ nhân, liền nhanh chân cưới về phủ, sớm một chút sinh cho ngươi một nhi nửa nữ, bên cạnh ngươi cũng có điểm nhân khí."
Lưu Đồng không khỏi theo miêu tả của Diêu Trừng Tây, mặc sức tưởng tượng tương lai của hắn và Thường Nhuận Chi.
Đã quyết định chủ ý, Lưu Đồng liền muốn bắt đầu trù tính chuyện hôn sự của mình.
Mặc dù, hắn biết lão thái thái phủ An Viễn hầu cũng vừa ý hắn, hi vọng hắn có thể làm tôn nữ tế của bà, nhưng cho tới bây giờ Lưu Đồng không phải một người chỉ biết dựa vào người khác thay chính mình mưu hoa người.
Hắn dựa vào mấy ngày Thái tử bị giam cầm, lúc ốc còn không mang nổi mình ốc, quyết tâm tốc chiến tốc thắng giải quyết hôn sự của mình.
Đến nỗi, có phải bởi vậy mà chộc giận Thái tử hay không —— vậy cũng là chuyện sau này, hiện tại hắn quản không xong nhiều chuyện như vậy.
Tâm tư trước, nhiệt huyết trên đầu, Lưu Đồng nghĩ người thứ nhất đó là Hiển tần trong cung.
Hắn đưa bài tử tiến cung đi thỉnh an Hiển tần.
Hiển tần nhìn thấy Lưu Đồng đương nhiên rất là cao hứng, trong lòng còn nhớ lần trước Lưu Đồng có nói với bà, có người trong lòng sẽ nói cho bà biết.
Hiển tần vội vàng hỏi:
"Tiểu Cửu đến, là muốn nói cho ta biết nữ tử con yêu thích là ai sao?"
Lưu Đồng cười tủm tỉm ngồi xuống, nói chêm chọc cười một phen, rồi mới ngượng ngùng nói:
"Hôm nay là tới hướng nương nương thảo cái chủ ý."
"Hả?"
Hiển tần nhất thời cười hỏi:
"Chuyện gì vậy, con nói nghe một chút?"
Lưu Đồng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi:
"Con lúc trước... Nhận thức một cô nương, đĩnh, rất thích nhân gia ..."
Nói đến đây Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, không tiếp tục nói tiếp.
Hiển tần nghe được tâm hoa nộ phóng, vội vàng giục:
"Tiếp tục nói nha! Là cô nương nhà ai? Bao lớn? Lớn lên ra sao? Tính tình thế nào..."
Một lần hỏi rất nhiều, Lưu Đồng dừng một chút mới nói:
"Con xem nàng tự nhiên chỗ nào cũng tốt, bất quá nếu phải gả cho con, khả năng sẽ gặp chút chê trách."
Nguyên bản vẻ mặt Hiển tần đang hưng phấn cũng hoãn xuống, chần chờ nói:
"Có cái gì không ổn à?"
Lưu Đồng gật đầu:
"Nàng gả hơn người."
Hiển tần hiểu rõ vuốt cằm:
"Vậy nàng là bị hưu, hây là nàng thủ tiết?"
"Đều không phải..."
Lưu Đồng xấu hổ nói:
"Nàng hòa ly."
Trên mặt Hiển tần không tránh khỏi một tia kinh ngạc, như có đăm chiêu nói:
"Bây giờ người hòa ly... Nhưng là rất ít nghe nói."
Lưu Đồng có chút nóng vội, vội nói:
"Nương nương, nàng là người rất tốt, thật sự, thật sự tốt lắm..."
Muốn khích lệ cô nương trong cảm nhận của mình là tốt nhất, Lưu Đồng ở trước mặt Hiển tần lại nhất thời nghèo từ, chỉ có thể cường điệu nói hai chữ "Tốt lắm".
Thấy hắn sốt ruột, Hiển tần nở nụ cười.
"Tốt lắm, nói nửa ngày con cũng không nói đến cùng là cô nương nhà ai."
Hiển tần nói:
"Trước tiên nên nói rõ với con, nếu nàng kia thân phận rất thấp, ta muốn hỗ trợ, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực."
Lưu Đồng khẽ lên tiếng, nói:
"Nương nương cũng biết nàng. Nàng là thứ muội của ngũ tẩu, tam cô nương phủ An Viễn hầu."
Hiển tần nhất thời sửng sốt chớp chớp mắt, nói:
"Là kêu... Nhuận Chi sao?"
"Phải!"
Lưu Đồng vội vàng gật đầu:
"Nương nương biết nàng?"
"Đó là muội tử của ngũ tẩu con, ta tự nhiên là biết."
Hiển tần nhíu mày:
"Lúc trước khi sứ đoàn Tiên Ti đến kinh, trên cung yến nàng vội tới vấn an ta. Ta đã để Xích Thược đi theo hầu hạ nàng."
Lưu Đồng cúi đầu, có chút không yên.
Ngày ấy Thường Nhuận Chi xảy ra chuyện, người biết được tình huống chân thực không nhiều lắm, nhưng lúc đó hầu hạ bên người nàng là hai cung nữ, một người là tiểu cung nữ Xích Thược trong cung Hiển tần, một người khác đã từng hầu hạ Thường Thấm Chi khi nàng làm nữ quan, tên Uyển Bạch, hai người này nhất định biết một hai.
Cũng không biết Xích Thược ở trước mặt Hiển tần có đóng nhanh miệng hay không.
Lại nghe Hiển tần nói:
"Xích Thược nhưng là nói, Thường tam cô nương kia làm người ôn hòa, là người tốt tính lại tinh tế."
Lưu Đồng nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói:
"Người mà con coi trọng, sao có thể không tốt?"
Hiển tần nở nụ cười:
"Lúc này, con coi trọng nhân gia, tự nhiên thấy được nhân gia chỗ nào cũng tốt."
Hiển tần suy nghĩ một chút, nói:
"Việc này trước tạm thời gác lại, chờ ta hiểu biết một hai lại nói."
Lưu Đồng nhất thời nóng nảy:
"Nương nương, việc này cũng không tốt kéo dài!"
Tỷ như diện mạo của nàng, không yêu không nhiêu khô sạch sẽ thanh tịnh;
Tỷ như vẻ mặt của nàng, khi cùng nàng ở chung, mặc dù nàng luôn luôn không gợn sóng không sợ hãi, trong mắt trước giờ luôn nghiêm cẩn chuyên chú;
Tỷ như giọng điệu khi nàng nói chuyện, giọng nói êm tai như gió mát thì thầm;
Tỷ như bộ dáng khi nàng cười rộ lên, ôn nhu thích ý, trong tươi cười như vậy, hắn giống như có chuyện gì phiền lòng đều có thể trừ khử.
Trong lúc Lưu Đồng đang vui sướng, lại phát hiện, kỳ thực hắn cũng sợ Thường Nhuận Chi. (*Trẻ nhỏ dễ dạy*)
Chính là một lần kia, hắn báo với Thường Nhuận Chi cách xa Mạc nhũ nhân một chút, không cần trêu chọc nàng, lại không thể cho nàng một giải thích hợp lý.
Sau đó Thường Nhuận Chi đối mặt hắn trầm mặc ít lời, làm hắn hoảng hốt khó chịu.
Thậm chí, hắn muốn đụng chạm Thường Nhuận Chi một chút cũng không dám.
Kia **** sau khi hồi phủ, cơ hồ một đêm không ngủ, mấy ngày đều vì chuyện đó mà khó chịu.
Rồi sau đó, hắn liền xác định ——
Hắn không muốn ly khai nữ nhân này.
Loại cảm giác này rất huyền diệu, hắn chưa từng có tình cảm đối với một nữ nhân nào như vậy đâu.
Hắn thậm chí mặt dày đi hỏi hoa hoa công tử Diêu Trừng Tây trong kinh.
Diêu Trừng Tây chê cười hắn, nói hắn đây là đối với nữ nhân sinh ra cảm tình, bằng không sẽ không mất hồn mất vía như vậy. (*Ôi! Ca trong sáng quá đi.*)
Lưu Đồng có chút mê mang, hỏi Diêu Trừng Tây hắn nên làm sao đây.
Diêu Trừng Tây chê cười hắn, nói:
"Có thể làm sao đây? Yêu thích liền cướp vào trong tay! Nàng thân phận cao sao? Không cao, nạp nàng vào phủ."
Lưu Đồng nghe xong nhíu lông mày, lắc đầu nói:
"Không lo lắng thân phận của nàng, ta cũng muốn cưới nàng làm thê tử của ta."
Nguyên bản Diêu Trừng Tây đang cười trêu tức nhất thời thu liễm ý cười, ngồi thẳng thân thể cao thấp cẩn thận đánh giá hắn một phen, nói:
"Ngươi xong rồi, ngươi đây là yêu nàng, bằng không ngươi sẽ không luyến tiếc nàng chịu nửa điểm ủy khuất."
Trong lòng Lưu Đồng thật bình tĩnh, thậm chí có chút đắc chí:
"Như vậy rất tốt, chính là..."
Hắn lại có chút lo sợ:
"Cũng không biết, nàng đối với ta có phải hay không cũng giống nhau..."
Diêu Trừng Tây không dám tin nói:
"Ngươi nhưng là cốt nhục thiên gia, đường đường là một Hoàng tử đó! Ngươi muốn cưới ai, còn có thể bị người khác quản chế sao? Trừ phi thân phận nàng quá thấp."
Diêu Trừng Tây bát quái hỏi:
"Nói với ta thử xem, đến cùng là ai vậy? Ta giúp ngươi tham mưu?"
Lưu Đồng mặt không biểu cảm đưa tay đẩy mặt hắn ra:
"Gần đây ngươi rất nhàn sao? Thư cục bên kia không là ở thôi ngươi?"
"Ai quản bọn họ? Ta thích viết liền viết, không thích viết ai cũng không thể ấn cổ tay ta buộc ta viết."
Diêu Trừng Tây tự mình lấy cái hào, kêu tử kinh tán người. Hắn xuất thân đại tộc, hàng năm lại trà trộn phố phường, yêu thích viết một ít chuyện lạc thú dân gian.
Hắn tùy tay viết qua một ít chuyện thú vị, thu thập đến cùng nhau, hợp thành một quyển 《 diêu tử kinh dật sự 》, đúng là sách giải trí mà Thụy vương và Thường Nhuận Chi đều thích xem.
Diêu Trừng Tây bĩu môi, vẫn nhẫn nhịn nói:
"Ta thấy ngươi cũng sốt ruột thật sự, nguyên phối kia của ngươi cũng đã chết hai ba năm, các ngươi cũng không có cảm tình gì, không cần phải vì nàng coi giữ. Đã có tâm nghi nữ nhân, liền nhanh chân cưới về phủ, sớm một chút sinh cho ngươi một nhi nửa nữ, bên cạnh ngươi cũng có điểm nhân khí."
Lưu Đồng không khỏi theo miêu tả của Diêu Trừng Tây, mặc sức tưởng tượng tương lai của hắn và Thường Nhuận Chi.
Đã quyết định chủ ý, Lưu Đồng liền muốn bắt đầu trù tính chuyện hôn sự của mình.
Mặc dù, hắn biết lão thái thái phủ An Viễn hầu cũng vừa ý hắn, hi vọng hắn có thể làm tôn nữ tế của bà, nhưng cho tới bây giờ Lưu Đồng không phải một người chỉ biết dựa vào người khác thay chính mình mưu hoa người.
Hắn dựa vào mấy ngày Thái tử bị giam cầm, lúc ốc còn không mang nổi mình ốc, quyết tâm tốc chiến tốc thắng giải quyết hôn sự của mình.
Đến nỗi, có phải bởi vậy mà chộc giận Thái tử hay không —— vậy cũng là chuyện sau này, hiện tại hắn quản không xong nhiều chuyện như vậy.
Tâm tư trước, nhiệt huyết trên đầu, Lưu Đồng nghĩ người thứ nhất đó là Hiển tần trong cung.
Hắn đưa bài tử tiến cung đi thỉnh an Hiển tần.
Hiển tần nhìn thấy Lưu Đồng đương nhiên rất là cao hứng, trong lòng còn nhớ lần trước Lưu Đồng có nói với bà, có người trong lòng sẽ nói cho bà biết.
Hiển tần vội vàng hỏi:
"Tiểu Cửu đến, là muốn nói cho ta biết nữ tử con yêu thích là ai sao?"
Lưu Đồng cười tủm tỉm ngồi xuống, nói chêm chọc cười một phen, rồi mới ngượng ngùng nói:
"Hôm nay là tới hướng nương nương thảo cái chủ ý."
"Hả?"
Hiển tần nhất thời cười hỏi:
"Chuyện gì vậy, con nói nghe một chút?"
Lưu Đồng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi:
"Con lúc trước... Nhận thức một cô nương, đĩnh, rất thích nhân gia ..."
Nói đến đây Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, không tiếp tục nói tiếp.
Hiển tần nghe được tâm hoa nộ phóng, vội vàng giục:
"Tiếp tục nói nha! Là cô nương nhà ai? Bao lớn? Lớn lên ra sao? Tính tình thế nào..."
Một lần hỏi rất nhiều, Lưu Đồng dừng một chút mới nói:
"Con xem nàng tự nhiên chỗ nào cũng tốt, bất quá nếu phải gả cho con, khả năng sẽ gặp chút chê trách."
Nguyên bản vẻ mặt Hiển tần đang hưng phấn cũng hoãn xuống, chần chờ nói:
"Có cái gì không ổn à?"
Lưu Đồng gật đầu:
"Nàng gả hơn người."
Hiển tần hiểu rõ vuốt cằm:
"Vậy nàng là bị hưu, hây là nàng thủ tiết?"
"Đều không phải..."
Lưu Đồng xấu hổ nói:
"Nàng hòa ly."
Trên mặt Hiển tần không tránh khỏi một tia kinh ngạc, như có đăm chiêu nói:
"Bây giờ người hòa ly... Nhưng là rất ít nghe nói."
Lưu Đồng có chút nóng vội, vội nói:
"Nương nương, nàng là người rất tốt, thật sự, thật sự tốt lắm..."
Muốn khích lệ cô nương trong cảm nhận của mình là tốt nhất, Lưu Đồng ở trước mặt Hiển tần lại nhất thời nghèo từ, chỉ có thể cường điệu nói hai chữ "Tốt lắm".
Thấy hắn sốt ruột, Hiển tần nở nụ cười.
"Tốt lắm, nói nửa ngày con cũng không nói đến cùng là cô nương nhà ai."
Hiển tần nói:
"Trước tiên nên nói rõ với con, nếu nàng kia thân phận rất thấp, ta muốn hỗ trợ, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực."
Lưu Đồng khẽ lên tiếng, nói:
"Nương nương cũng biết nàng. Nàng là thứ muội của ngũ tẩu, tam cô nương phủ An Viễn hầu."
Hiển tần nhất thời sửng sốt chớp chớp mắt, nói:
"Là kêu... Nhuận Chi sao?"
"Phải!"
Lưu Đồng vội vàng gật đầu:
"Nương nương biết nàng?"
"Đó là muội tử của ngũ tẩu con, ta tự nhiên là biết."
Hiển tần nhíu mày:
"Lúc trước khi sứ đoàn Tiên Ti đến kinh, trên cung yến nàng vội tới vấn an ta. Ta đã để Xích Thược đi theo hầu hạ nàng."
Lưu Đồng cúi đầu, có chút không yên.
Ngày ấy Thường Nhuận Chi xảy ra chuyện, người biết được tình huống chân thực không nhiều lắm, nhưng lúc đó hầu hạ bên người nàng là hai cung nữ, một người là tiểu cung nữ Xích Thược trong cung Hiển tần, một người khác đã từng hầu hạ Thường Thấm Chi khi nàng làm nữ quan, tên Uyển Bạch, hai người này nhất định biết một hai.
Cũng không biết Xích Thược ở trước mặt Hiển tần có đóng nhanh miệng hay không.
Lại nghe Hiển tần nói:
"Xích Thược nhưng là nói, Thường tam cô nương kia làm người ôn hòa, là người tốt tính lại tinh tế."
Lưu Đồng nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói:
"Người mà con coi trọng, sao có thể không tốt?"
Hiển tần nở nụ cười:
"Lúc này, con coi trọng nhân gia, tự nhiên thấy được nhân gia chỗ nào cũng tốt."
Hiển tần suy nghĩ một chút, nói:
"Việc này trước tạm thời gác lại, chờ ta hiểu biết một hai lại nói."
Lưu Đồng nhất thời nóng nảy:
"Nương nương, việc này cũng không tốt kéo dài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.