Chương 321: Nhân vật chính
Hồ Thiên Bát Nguyệt
17/03/2018
Editor: Bộ Yến Tử
Thường Nhuận Chi mong chờ có thể nhìn thấy Thường Mộc Chi, hai tỷ muội tựa hồ có chút cảm ứng tâm linh, qua vài ngày, trong cung có ý chỉ, Hoàng hậu tuyên Vinh Quận Vương phi tiến cung bồi phượng giá.
Thường Nhuận Chi ăn mặc đơn giản vào cung, chẳng qua lúc này đây hiển nhiên không phải Hoàng hậu một mình triệu kiến.
Trong hậu cung, Hoàng hậu, Thục phi còn có hai vị tần phi nương nương đều đang ngồi, mặt khác còn có vài vị Vương phi, Hoàng tử phi.
Giữa những người này, hiển nhiên Hoàng hậu là thân thiết với Thường Nhuận Chi nhất.
Hoàng hậu vừa tiếp đón nàng đến ngồi bên cạnh, vừa cười nói: "Tính tình chậm rì rì này của ngươi, thật sự là không sửa được."
Cẩn thận nhìn trang dung của nàng, Hoàng hậu cười nói: "Vẫn là trắng trong thuần khiết như thế, chẳng lẽ Quận Vương gia nhà ngươi không cho ngươi tiền son phấn sao?"
Mọi người đều mỉm cười, theo Hoàng hậu trêu ghẹo Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi cười khổ nói: "Hoàng hậu nương nương cũng không nên đoán Vương gia nhà ta như vậy, nếu không chàng biết mình bị người bôi đen, xoay người lại sẽ mua một đống lớn son phấn về nhà, chứng minh bản thân không cắt mất tiền son phấn của ta?"
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Thục phi hắng giọng nói: "Tố nghe nói tính tình Vinh Quận Vương phi nhàn tĩnh, ngược lại không nghĩ tới Vinh Quận Vương phi sẽ nói chuyện cười, cũng có chút sinh động, thú vị."
Hoàng hậu cười nói: "Nàng nói chuyện cười, người bình thường đều có thể hiểu ra một chút ý cười bên trong. Vương gia nhà nàng lúc trước làm gánh hát, bây giờ sửa tên lại rồi, gọi là Tây Hành xã, nếu các ngươi xem qua biểu diễn nơi đó, sẽ biết điểm khôi hài này của nàng là từ đâu mà có."
Có xem qua Tây Hành xã biểu diễn, nhất thời liền tìm được đề tài, bắt đầu nói lên mấy tràng biểu diễn ấn tượng khắc sâu mà Tây Hành xã mang đến cho các nàng.
Mọi người đều nghe rất vui vẻ.
Thường Nhuận Chi chẳng mấy hứng thú, trên mặt lại phải tỏ ra cảm thấy hứng thú, bất chợt phụ họa nói chuyện, ánh mắt lại thường xuyên quét tự do xung quanh Hoàng hậu.
Xem sắc mặt Hoàng hậu, nhưng lại không thấy trong đó có mùi vị miễn cưỡng, tươi cười của nàng là chân thật.
Lại nhìn Thục phi cùng hai vị tần phi nương nương, Thường Nhuận Chi càng thêm yên tâm.
Bốn nữ nhân hậu cung, Thục phi xương cốt không tốt, lúc trước Thụy vương nạp nàng ta vào phủ, là có ý để nàng ta không sinh con. Thường Mộc Chi cũng không có ác ý với nàng ta, lúc trước khi hai người ở phủ Thụy vương, ở chung rất hòa hợp. Quan trọng nhất là, Thục phi không có con. Quan hệ giữa Hoàng hậu và Thục phi không có mâu thuẫn lớn nhất, tự nhiên là bạn không phải địch.
Hai vị tần phi nương nương khác, đều là xuất thân nha hoàn, một người sinh nữ nhi cho Thái Xương đế, một người khác từ nhỏ hầu hạ Thái Xương đế, tuổi đã lớn, không thể tạo thành uy hiếp gì đến Hoàng hậu.
Như nói Hoàng hậu có điều lo lắng, cũng chỉ có thể là tuyển tú tương lai, nhiều nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo tiến cung.
Thường Nhuận Chi thở dài, nghĩ rằng, cho dù nể mặt, chỉ sợ Thái Xương đế cũng sẽ nạp vài phi tần.
Đó cũng là nguyên nhân sau khi nàng biết tâm tư đoạt đích của Thụy vương, trong lòng lo sợ bất an càng không thoải mái.
Sợ hắn ta đánh bại là một chuyện, đồng dạng cũng sợ đủ loại tương lai sau khi hắn ta thắng.
Dù sao làm Vương gia, si tình với Vương phi có thể nói là một đoạn giai thoại.
Nhưng làm Đế Vương, si tình với một nữ nhân nào đó, cho dù là Hoàng hậu, cũng sẽ bị người lên án.
Mà hiển nhiên, Thụy vương đã từng biểu hiện ra ngoài, cũng không phải là người si tình.
"Nhuận Chi, ngươi đang nhìn cái gì thế?" Thanh âm mềm nhẹ của Hoàng hậu bừng tỉnh Thường Nhuận Chi, nàng vội ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng hậu đang ôn hòa nhìn mình, lúng túng nói: "Thực xin lỗi nương nương, ta nhìn chằm chằm một chỗ liền xuất thần."
Nhìn trái nhìn phải, những người khác đều đang tán gẫu vui vẻ, nàng cùng Hoàng hậu ngồi gần nhất, Hoàng hậu mới nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện.
"Sao nương nương không cùng các nàng tán gẫu?" Thường Nhuận Chi cười hỏi.
"Ta nghe." Hoàng hậu nháy mắt với nàng mấy cái, lại nói: "Còn có người không có tới."
"Hả? Còn có người còn muộn hơn so với ta?" Thường Nhuận Chi che miệng cười.
Hoàng hậu nói: "Đó chính là nhân vật chính ngày hôm nay, tự nhiên phải chờ nàng ta đến. Chi bằng, ngươi thử đoán xem người đó là ai?"
Thường Nhuận Chi nhìn chung quanh, người đến cũng đã đến, đoán còn ai cần phải đến, cũng là chưa có tới.
Nàng đoán là Sầm vương phi, Nam Bình Vương phi, thậm chí còn dè dặt cẩn trọng nói tới Thận Quận Vương phi, Hoàng hậu đều lắc đầu, vậy chỉ có thể là Chúc Vương phi.
"Không sai, chính là chờ nàng ta." Hoàng hậu thở dài: "Vương gia nhà ngươi không có nói với ngươi sao? Chúc vương cùng Chúc Vương phi muốn dẫn Thục Thái phi đi Hiến Châu."
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói: "Vì sao phải đi Hiến Châu?"
"Nghe nói là Chúc Vương phi tự mình thỉnh cầu, Chúc vương đồng ý, liền dâng sớ lên cho hoàng thượng, hoàng thượng đáp ứng rồi."
Hoàng hậu nói: "Chúc vương dâng sớ nói, muốn cùng thê tử về quê, ngược lại cũng phù hợp tính tình của hắn."
Ngay cả dân chúng phố phường đều biết, Chúc vương yêu Chúc Vương phi. Lúc trước, Chúc vương vừa gặp Chúc Vương phi đã thương, cố ý cưới giai nhân. Chúc Vương phi chim sẻ biến Phượng Hoàng, từ nữ tử dân gian trở thành Vương phi, phố phường lan truyền chuyện lạ, luôn có một đoạn về Chúc vương và Chúc Vương phi.
Ngay cả kịch nam, cũng lấy chuyện xưa của hai người.
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Vậy hôm nay, xem như là tiễn đưa nàng sao?"
"Xem là vậy đi." Hoàng hậu than nhẹ: "Lúc trước Tiên Đế còn sống, vẫn là kết cục một Thái tử năm vị Vương gia, nếu nói quan hệ giữa ta cùng trục lý (chị em dâu) nào ở chung không khập khiễng, cũng chỉ có Chúc Vương phi."
Thường Nhuận Chi nhớ tới đã từng gặp qua dáng vẻ cười nghiêng thành của Chúc Vương phi, nhịn không được nói: "Ta cũng rất thưởng thức nàng, hôm nay vừa vặn cũng tiễn đưa nàng."
Đang nói tới Chúc Vương phi, nội thị ở ngoài điện liền xướng lễ, nói Chúc Vương phi đến.
Mọi người dừng lại câu chuyện, nhìn nữ tử trang điểm còn muốn mộc mạc hơn cả Thường Nhuận Chi đang tiến vào cửa đại điện.
Thân hình Chúc Vương phi có chút đơn bạc, sau khi cởi áo khoác, phúc lễ với Hoàng hậu, lại gật đầu cùng những người xung quanh, vẫn là điệu bộ thanh cao không nhiễm bụi trần như cũ.
Có một số Hoàng tử phi chán ghét quay đầu đi, Lễ Vương phi người cười hiền lành nói: "Bên ngoài gió lớn, Tứ đệ muội mau ngồi đi."
Chúc Vương phi vuốt cằm, chờ cung nữ bưng cẩm ngột tới, ngồi xuống.
"Chờ ngươi đến." Hoàng hậu lên tiếng, giải tán bầu không khí nặng nề, cười nói: "Bệ hạ nói các ngươi muốn đi Hiến Châu, đã quyết định tốt khi nào xuất phát chưa?"
"Hồi Hoàng hậu nương nương, ngày mai sẽ đi." Chúc Vương phi nói: "Đồ vật đều đã thu dọn xong, ở bên kia lúc trước thiếp thân trở về đã mua một căn nhà, cũng đã phái người đến đó sửa sang lại rồi."
"Vậy thì tốt." Hoàng hậu cười gật đầu: "Sống ở kinh thành cũng chán, đổi chỗ ở một thời gian ngược lại cũng không tệ."
Chúc Vương phi thản nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, Vương gia cùng thiếp thân đi Hiến Châu, sau này phỏng chừng sẽ ở luôn tại đó."
Hoàng hậu nghe ra ý tứ của nàng ta, không khỏi hỏi: "Không trở lại kinh thành?"
"Nếu như không có chuyện quan trọng, chắc sẽ không trở về." Chúc Vương phi hơi cong khóe miệng, không cẩn thận nhìn, sẽ nhìn không ra vừa rồi nàng ta cười: "Hiến Châu phong cảnh rất tốt, đó cũng là quê nhà của thiếp thân, ở đó sống quãng đời còn lại, thiếp thân cảm thấy kiên định."
Hoàng hậu cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể nói: "Tạm thời không nói đến nữa, trước cùng bổn cung dùng cơm trưa đi."
Chúc Vương phi gật đầu, Hoàng hậu dẫn đầu đứng dậy, chúng mệnh phụ liền đứng lên theo.
Bên người Chúc Vương phi không có người đi chung cùng nàng, dần dần nàng liền rơi xuống phía sau, Thường Nhuận Chi nghĩ một chút, sau khi nói một tiếng với Hoàng hậu, cũng đi chậm lại phía sau, cho đến khi đi song song cùng Chúc Vương phi.
Thường Nhuận Chi mong chờ có thể nhìn thấy Thường Mộc Chi, hai tỷ muội tựa hồ có chút cảm ứng tâm linh, qua vài ngày, trong cung có ý chỉ, Hoàng hậu tuyên Vinh Quận Vương phi tiến cung bồi phượng giá.
Thường Nhuận Chi ăn mặc đơn giản vào cung, chẳng qua lúc này đây hiển nhiên không phải Hoàng hậu một mình triệu kiến.
Trong hậu cung, Hoàng hậu, Thục phi còn có hai vị tần phi nương nương đều đang ngồi, mặt khác còn có vài vị Vương phi, Hoàng tử phi.
Giữa những người này, hiển nhiên Hoàng hậu là thân thiết với Thường Nhuận Chi nhất.
Hoàng hậu vừa tiếp đón nàng đến ngồi bên cạnh, vừa cười nói: "Tính tình chậm rì rì này của ngươi, thật sự là không sửa được."
Cẩn thận nhìn trang dung của nàng, Hoàng hậu cười nói: "Vẫn là trắng trong thuần khiết như thế, chẳng lẽ Quận Vương gia nhà ngươi không cho ngươi tiền son phấn sao?"
Mọi người đều mỉm cười, theo Hoàng hậu trêu ghẹo Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi cười khổ nói: "Hoàng hậu nương nương cũng không nên đoán Vương gia nhà ta như vậy, nếu không chàng biết mình bị người bôi đen, xoay người lại sẽ mua một đống lớn son phấn về nhà, chứng minh bản thân không cắt mất tiền son phấn của ta?"
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Thục phi hắng giọng nói: "Tố nghe nói tính tình Vinh Quận Vương phi nhàn tĩnh, ngược lại không nghĩ tới Vinh Quận Vương phi sẽ nói chuyện cười, cũng có chút sinh động, thú vị."
Hoàng hậu cười nói: "Nàng nói chuyện cười, người bình thường đều có thể hiểu ra một chút ý cười bên trong. Vương gia nhà nàng lúc trước làm gánh hát, bây giờ sửa tên lại rồi, gọi là Tây Hành xã, nếu các ngươi xem qua biểu diễn nơi đó, sẽ biết điểm khôi hài này của nàng là từ đâu mà có."
Có xem qua Tây Hành xã biểu diễn, nhất thời liền tìm được đề tài, bắt đầu nói lên mấy tràng biểu diễn ấn tượng khắc sâu mà Tây Hành xã mang đến cho các nàng.
Mọi người đều nghe rất vui vẻ.
Thường Nhuận Chi chẳng mấy hứng thú, trên mặt lại phải tỏ ra cảm thấy hứng thú, bất chợt phụ họa nói chuyện, ánh mắt lại thường xuyên quét tự do xung quanh Hoàng hậu.
Xem sắc mặt Hoàng hậu, nhưng lại không thấy trong đó có mùi vị miễn cưỡng, tươi cười của nàng là chân thật.
Lại nhìn Thục phi cùng hai vị tần phi nương nương, Thường Nhuận Chi càng thêm yên tâm.
Bốn nữ nhân hậu cung, Thục phi xương cốt không tốt, lúc trước Thụy vương nạp nàng ta vào phủ, là có ý để nàng ta không sinh con. Thường Mộc Chi cũng không có ác ý với nàng ta, lúc trước khi hai người ở phủ Thụy vương, ở chung rất hòa hợp. Quan trọng nhất là, Thục phi không có con. Quan hệ giữa Hoàng hậu và Thục phi không có mâu thuẫn lớn nhất, tự nhiên là bạn không phải địch.
Hai vị tần phi nương nương khác, đều là xuất thân nha hoàn, một người sinh nữ nhi cho Thái Xương đế, một người khác từ nhỏ hầu hạ Thái Xương đế, tuổi đã lớn, không thể tạo thành uy hiếp gì đến Hoàng hậu.
Như nói Hoàng hậu có điều lo lắng, cũng chỉ có thể là tuyển tú tương lai, nhiều nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo tiến cung.
Thường Nhuận Chi thở dài, nghĩ rằng, cho dù nể mặt, chỉ sợ Thái Xương đế cũng sẽ nạp vài phi tần.
Đó cũng là nguyên nhân sau khi nàng biết tâm tư đoạt đích của Thụy vương, trong lòng lo sợ bất an càng không thoải mái.
Sợ hắn ta đánh bại là một chuyện, đồng dạng cũng sợ đủ loại tương lai sau khi hắn ta thắng.
Dù sao làm Vương gia, si tình với Vương phi có thể nói là một đoạn giai thoại.
Nhưng làm Đế Vương, si tình với một nữ nhân nào đó, cho dù là Hoàng hậu, cũng sẽ bị người lên án.
Mà hiển nhiên, Thụy vương đã từng biểu hiện ra ngoài, cũng không phải là người si tình.
"Nhuận Chi, ngươi đang nhìn cái gì thế?" Thanh âm mềm nhẹ của Hoàng hậu bừng tỉnh Thường Nhuận Chi, nàng vội ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng hậu đang ôn hòa nhìn mình, lúng túng nói: "Thực xin lỗi nương nương, ta nhìn chằm chằm một chỗ liền xuất thần."
Nhìn trái nhìn phải, những người khác đều đang tán gẫu vui vẻ, nàng cùng Hoàng hậu ngồi gần nhất, Hoàng hậu mới nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện.
"Sao nương nương không cùng các nàng tán gẫu?" Thường Nhuận Chi cười hỏi.
"Ta nghe." Hoàng hậu nháy mắt với nàng mấy cái, lại nói: "Còn có người không có tới."
"Hả? Còn có người còn muộn hơn so với ta?" Thường Nhuận Chi che miệng cười.
Hoàng hậu nói: "Đó chính là nhân vật chính ngày hôm nay, tự nhiên phải chờ nàng ta đến. Chi bằng, ngươi thử đoán xem người đó là ai?"
Thường Nhuận Chi nhìn chung quanh, người đến cũng đã đến, đoán còn ai cần phải đến, cũng là chưa có tới.
Nàng đoán là Sầm vương phi, Nam Bình Vương phi, thậm chí còn dè dặt cẩn trọng nói tới Thận Quận Vương phi, Hoàng hậu đều lắc đầu, vậy chỉ có thể là Chúc Vương phi.
"Không sai, chính là chờ nàng ta." Hoàng hậu thở dài: "Vương gia nhà ngươi không có nói với ngươi sao? Chúc vương cùng Chúc Vương phi muốn dẫn Thục Thái phi đi Hiến Châu."
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói: "Vì sao phải đi Hiến Châu?"
"Nghe nói là Chúc Vương phi tự mình thỉnh cầu, Chúc vương đồng ý, liền dâng sớ lên cho hoàng thượng, hoàng thượng đáp ứng rồi."
Hoàng hậu nói: "Chúc vương dâng sớ nói, muốn cùng thê tử về quê, ngược lại cũng phù hợp tính tình của hắn."
Ngay cả dân chúng phố phường đều biết, Chúc vương yêu Chúc Vương phi. Lúc trước, Chúc vương vừa gặp Chúc Vương phi đã thương, cố ý cưới giai nhân. Chúc Vương phi chim sẻ biến Phượng Hoàng, từ nữ tử dân gian trở thành Vương phi, phố phường lan truyền chuyện lạ, luôn có một đoạn về Chúc vương và Chúc Vương phi.
Ngay cả kịch nam, cũng lấy chuyện xưa của hai người.
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Vậy hôm nay, xem như là tiễn đưa nàng sao?"
"Xem là vậy đi." Hoàng hậu than nhẹ: "Lúc trước Tiên Đế còn sống, vẫn là kết cục một Thái tử năm vị Vương gia, nếu nói quan hệ giữa ta cùng trục lý (chị em dâu) nào ở chung không khập khiễng, cũng chỉ có Chúc Vương phi."
Thường Nhuận Chi nhớ tới đã từng gặp qua dáng vẻ cười nghiêng thành của Chúc Vương phi, nhịn không được nói: "Ta cũng rất thưởng thức nàng, hôm nay vừa vặn cũng tiễn đưa nàng."
Đang nói tới Chúc Vương phi, nội thị ở ngoài điện liền xướng lễ, nói Chúc Vương phi đến.
Mọi người dừng lại câu chuyện, nhìn nữ tử trang điểm còn muốn mộc mạc hơn cả Thường Nhuận Chi đang tiến vào cửa đại điện.
Thân hình Chúc Vương phi có chút đơn bạc, sau khi cởi áo khoác, phúc lễ với Hoàng hậu, lại gật đầu cùng những người xung quanh, vẫn là điệu bộ thanh cao không nhiễm bụi trần như cũ.
Có một số Hoàng tử phi chán ghét quay đầu đi, Lễ Vương phi người cười hiền lành nói: "Bên ngoài gió lớn, Tứ đệ muội mau ngồi đi."
Chúc Vương phi vuốt cằm, chờ cung nữ bưng cẩm ngột tới, ngồi xuống.
"Chờ ngươi đến." Hoàng hậu lên tiếng, giải tán bầu không khí nặng nề, cười nói: "Bệ hạ nói các ngươi muốn đi Hiến Châu, đã quyết định tốt khi nào xuất phát chưa?"
"Hồi Hoàng hậu nương nương, ngày mai sẽ đi." Chúc Vương phi nói: "Đồ vật đều đã thu dọn xong, ở bên kia lúc trước thiếp thân trở về đã mua một căn nhà, cũng đã phái người đến đó sửa sang lại rồi."
"Vậy thì tốt." Hoàng hậu cười gật đầu: "Sống ở kinh thành cũng chán, đổi chỗ ở một thời gian ngược lại cũng không tệ."
Chúc Vương phi thản nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, Vương gia cùng thiếp thân đi Hiến Châu, sau này phỏng chừng sẽ ở luôn tại đó."
Hoàng hậu nghe ra ý tứ của nàng ta, không khỏi hỏi: "Không trở lại kinh thành?"
"Nếu như không có chuyện quan trọng, chắc sẽ không trở về." Chúc Vương phi hơi cong khóe miệng, không cẩn thận nhìn, sẽ nhìn không ra vừa rồi nàng ta cười: "Hiến Châu phong cảnh rất tốt, đó cũng là quê nhà của thiếp thân, ở đó sống quãng đời còn lại, thiếp thân cảm thấy kiên định."
Hoàng hậu cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể nói: "Tạm thời không nói đến nữa, trước cùng bổn cung dùng cơm trưa đi."
Chúc Vương phi gật đầu, Hoàng hậu dẫn đầu đứng dậy, chúng mệnh phụ liền đứng lên theo.
Bên người Chúc Vương phi không có người đi chung cùng nàng, dần dần nàng liền rơi xuống phía sau, Thường Nhuận Chi nghĩ một chút, sau khi nói một tiếng với Hoàng hậu, cũng đi chậm lại phía sau, cho đến khi đi song song cùng Chúc Vương phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.