Chương 163: Oai ngấy
Hồ Thiên Bát Nguyệt
09/06/2017
Editor: Bộ Yến Tử
Đã đi xa, Lưu Đồng vẫn còn đang hờn dỗi.
"Ai nha nha, đây là tiểu oa nhi nhà ai, sinh khí lâu như vậy." Thường Nhuận Chi khẽ cười, nhón chân nhéo nhéo mũi Lưu Đồng.
Lưu Đồng không ổn định, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, lại lập tức bị hắn thu trở về, giả vờ ho khan, làm Thường Nhuận Chi nhìn thấy càng thêm buồn cười.
Kết quả Lưu Đồng cũng cảm thấy mình giả vờ không giống, bất đắc dĩ suy sụp mặt: "Nàng cười ta."
Thường Nhuận Chi dừng chân, nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ đầu hắn: "Tốt lắm, chuyện có bao lớn, chàng cần gì phải tức giận. Soái ca chúng ta đừng nóng giận tốt sao?"
Lưu Đồng ngẫm lại cũng cảm thấy mình sinh khí có chút vô duyên vô cớ, lại nghe Thường Nhuận Chi gọi hắn soái ca, Lưu Đồng ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
Hắn than một tiếng, nhẹ giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Không nghĩ tới tùy ý đi ra ngoài ăn điểm tâm, vậy mà cũng có thể gặp phải hắn ta..."
Thường Nhuận Chi khẽ cười: "Gặp phải hắn ta thì thế nào? Không phải biểu hiện của chàng rất có phong độ sao?"
Lưu Đồng nhất thời thẳng thắn lưng, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Hắn ta so với Bàng đại nhân không chịu để ý, ngay cả hành vi lau đũa mà nói, quả thực ta phong độ hơn hắn ta nhiều lắm."
"Khen chàng hai câu chàng đã thở gấp, lên mặt."
Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu, Lưu Đồng nắm chặt tay nàng, khóa bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng trong lòng bàn tay mình.
Thường Nhuận Chi thoáng tựa vào cánh tay hắn, tay kia thì ôm lấy cánh tay hắn.
Sáng tinh mơ một nam một nữ ngọt ngấy ngấy như vậy, tự nhiên đưa tới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, ngược lại Thường Nhuận Chi không cảm thấy gì.
Thấy nàng không thèm để ý, đương nhiên Lưu Đồng sẽ không rút tay ra, tương phản tươi cười trên mặt hắn càng lúc càng lớn.
"Về sau chúng ta rảnh rỗi, sẽ ra ngoài dùng đồ ăn sáng." Thường Nhuận Chi vừa đi, vừa nói với Lưu Đồng đi bên cạnh: "Hôm nay ăn vằn thắn, sau này có thể ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành, các loại mì sợi, bánh bao thơm ngọt, các loại cháo loãng... So với đồ ăn sáng mùi vị nhất thành bất biến trong phủ, bữa sáng bên ngoài càng thêm phong phú, có thể tùy ý lựa chọn, giá còn không quý."
Lưu Đồng trêu ghẹo nàng: "Nhuận Chi, nàng thật đúng là vợ hiền, lâu dài, tiền bữa sáng chúng ta cũng có thể tiết kiệm một bút."
Thường Nhuận Chi nghiêng mắt nhìn hắn.
Lưu Đồng dừng một lúc, nói: "Nói tới chuyện tiết kiệm tiền, đúng là có chuyện muốn nói với nàng."
"Chuyện gì vậy?" Thường Nhuận Chi hỏi.
"Lúc trước nàng đã nghĩ ra hai biện pháp." Lưu Đồng nói: "Chuyện thành lập thương đội bên Tây Vực, ta đã gửi thư cho người Tây Vực bên kia. Chỗ Ma Cát ta cũng viết một phong thơ, chuyện này hắn ta cần phải ra mặt giúp đỡ một chút. Nếu tiến triển thuận lợi, thời điểm thu đông năm nay, nói không chừng có thể nhìn thấy người Tây Vực bên kia."
Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi Lưu Đồng: "Vậy thì, phương diện tiền vốn, chàng chuẩn bị cho bên kia bao nhiêu bạc?"
Nghe lời này, mặt Lưu Đồng lộ ra chút khó xử.
"Ta chỉ gửi thư đi, để người Tây Vực bên kia nghĩ biện pháp. Dù sao năm thứ nhất, lần đầu tiên làm sinh ý như vậy, đầu nhập nhiều lắm cũng không thích hợp, trước nhìn giá thị trường lại nói. Chờ bọn họ đến kinh thành, ta sẽ phụ trách giúp bọn họ bán đi. Đến lúc đó chờ tính sổ, xem là kiếm là bồi, nếu là buôn bán lời, là kiếm nhiều hay là kiếm thiếu."
Lưu Đồng nói: "Nếu bồi, tổn thất ngân lượng, ta cho bổ thượng. Nếu buôn bán lời, chúng ta có thể lại mưu tiếp việc mua bán theo năm."
Thường Nhuận Chi gật đầu, cảm thấy Lưu Đồng lo lắng rất hợp lý.
Bất quá...
"Chàng để người Tây Vực bên kia nghĩ biện pháp, đến cùng là không có chàng cho tiền vốn điếm, chỉ sợ thương đội thành lập không được, cũng không có người nguyện ý mạo hiểm. Mặc dù thành lập thương đội... Đầu một năm, nói vậy cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo."
Thường Nhuận Chi nói đúng trọng tâm, Lưu Đồng nghe vậy cười gật đầu: "Ta biết, bất quá có mở đầu luôn tốt. Có một số việc không đi về phía trước một bước, làm sao biết sau này sẽ như thế nào?"
Thường Nhuận Chi nở nụ cười, tựa vào trên cánh tay Lưu Đồng cọ xát: "Chàng còn rất mạnh mẽ vang dội nha, nói làm liền làm."
"Đương nhiên."
Lưu Đồng trở về một câu, lại nói: "Còn có biện pháp thứ hai của nàng, ở kinh thành triệu tập người Tây Vực, thành lập một đội ca múa, ta cũng có lo lắng."
"Thế nào?"
So sánh với chuyện thành lập thương đội ở Tây Vực, rõ ràng chuyện thành lập đội ca múa càng làm Thường Nhuận Chi quan tâm hơn.
Dù sao chuyện thương đội trong chốc lát cũng không thấy được hiệu quả, ngược lại là đội ca múa, từ lúc bắt đầu thành lập bỏ công tập luyện một chút, có thể lên đài diễn xuất.
Thật sự là hoạt động giải trí ở cổ đại rất đơn điệu, vả lại, nàng lại không thích nghe hí, thật sự là nhàm chán, sống một ngày bằng một năm.
Nếu có đội ca múa, tốt xấu gì cũng có thể giải khuây giúp nàng bớt nhàm chán!
Thấy nàng nóng lòng muốn thử, Lưu Đồng không khỏi nhíu mày.
"Nói mau nha!" Thường Nhuận Chi nhịn không được vỗ vỗ Lưu Đồng, Lưu Đồng vừa cười vừa nói: "Đã giao cho Hoa Trạch đi làm, trong khoảng thời gian này hắn ta sẽ đi liên hệ người Tây Vực, hỏi ý kiến bọn họ."
"Hoa Trạch?" Thường Nhuận Chi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Khó trách..."
"Cái gì khó trách?" Lưu Đồng hiếu kỳ hỏi lại.
Thường Nhuận Chi cười nói: "Hai ngày trước nha hoàn Ngụy Tử bên cạnh thiếp còn nói, chờ Hoa Trạch thay chàng làm xong xuôi công việc, sẽ đến trước mặt thiếp cầu cưới nàng ta, trong lòng thiếp còn nói thầm, chàng để hắn ta làm chuyện gì nhỉ. Hóa ra là chuyện này."
"Ngụy Tử?" Lưu Đồng kinh ngạc nói: "Hoa Trạch xem trọng nha hoàn bên cạnh nàng?"
Thường Nhuận Chi vuốt cằm, chê cười hắn, nói: "Chàng làm chủ tử cũng quá không xứng chức, vậy mà không không biết thuộc hạ mình bắt đầu hoa tốn tâm tư, đào người đều đào đến bên cạnh thiếp rồi nè."
Lưu Đồng sờ cằm, ra vẻ thâm trầm nói: "Khó trách nha..."
Thường Nhuận Chi nhịn không được hỏi hắn: "Khó trách cái gì?"
Lưu Đồng nhíu mày: "Không nói cho nàng biết."
"Mau cùng thiếp nói đi mà!" Thường Nhuận Chi nhất thời ôm lấy cánh tay Lưu Đồng, thấp giọng hờn dỗi làm nũng.
Lưu Đồng bị nàng mài đến mức không có cách nào khác, chỉ có thể nói cho nàng biết: "Khó trách ta cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn ta rạng rỡ, thời điểm cùng ta đi Duyện Châu cũng là hành lý câu toàn, một chút không lậu, Hoa Hạo còn trêu ghẹo nói hắn ta có người đau chính là không giống như... Thì ra là có Ngụy Tử ở đằng sau hắn ta thay hắn ta chuẩn bị hết thảy. Cái này có thể giải thích thông."
Thường Nhuận Chi hừ một tiếng.
"Nam nhân các chàng như nột, có đôi khi chính là sơ ý đại ý."
"Phải, cho nên mới nói cưới vợ hiền, rất trọng yếu."
Lưu Đồng cười ôm lấy Thường Nhuận Chi, hai người ngấy ngấy méo mó đi về phủ Hoàng tử.
Lưu Đồng vừa đi vừa hỏi Thường Nhuận Chi còn muốn đi dạo không, Thường Nhuận Chi lắc đầu nói: "Đợi lát nữa sẽ nhiều người, vẫn không nên đi dạo."
"Cũng phải, mùi vị chung quanh ngửi không được tốt lắm." Lưu Đồng đồng ý nói: "Nếu nàng thích, chúng ta có thể dạo chợ đêm."
"Đại niên đều quá còn có chợ đêm à? Không tiêu cấm sao?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi.
Lưu Đồng chỉ cười cười: "Trên đầu nhường cấm, nề hà nhịn không được."
Nói đến đây, Lưu Đồng cúi xuống, nói: "Bất quá, có thể hình thành chợ đêm, nhiều ở son hạng mạch... Nhưng mà nữ tử ít đi loại địa phương đó."
Thường Nhuận Chi nhân tiện nói: "Vậy cũng không quan hệ, chàng dẫn thiếp đi không phải đến nơi? Thiếp còn chưa có dạo qua chợ đêm đó, được không, chàng dẫn thiếp nhìn náo nhiệt chút đi?"
Lưu Đồng tự nhiên không sẽ cự tuyệt, cười nói: "Được thôi, chờ rãnh, chúng ta gọi thêm ngũ ca và ngũ tẩu, cùng nhau đi dạo. Đồ ăn vặt ở sạp chợ đêm rất nhiều, đến lúc đó nàng cũng không nên tham ăn."
Đã đi xa, Lưu Đồng vẫn còn đang hờn dỗi.
"Ai nha nha, đây là tiểu oa nhi nhà ai, sinh khí lâu như vậy." Thường Nhuận Chi khẽ cười, nhón chân nhéo nhéo mũi Lưu Đồng.
Lưu Đồng không ổn định, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, lại lập tức bị hắn thu trở về, giả vờ ho khan, làm Thường Nhuận Chi nhìn thấy càng thêm buồn cười.
Kết quả Lưu Đồng cũng cảm thấy mình giả vờ không giống, bất đắc dĩ suy sụp mặt: "Nàng cười ta."
Thường Nhuận Chi dừng chân, nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ đầu hắn: "Tốt lắm, chuyện có bao lớn, chàng cần gì phải tức giận. Soái ca chúng ta đừng nóng giận tốt sao?"
Lưu Đồng ngẫm lại cũng cảm thấy mình sinh khí có chút vô duyên vô cớ, lại nghe Thường Nhuận Chi gọi hắn soái ca, Lưu Đồng ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
Hắn than một tiếng, nhẹ giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Không nghĩ tới tùy ý đi ra ngoài ăn điểm tâm, vậy mà cũng có thể gặp phải hắn ta..."
Thường Nhuận Chi khẽ cười: "Gặp phải hắn ta thì thế nào? Không phải biểu hiện của chàng rất có phong độ sao?"
Lưu Đồng nhất thời thẳng thắn lưng, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Hắn ta so với Bàng đại nhân không chịu để ý, ngay cả hành vi lau đũa mà nói, quả thực ta phong độ hơn hắn ta nhiều lắm."
"Khen chàng hai câu chàng đã thở gấp, lên mặt."
Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu, Lưu Đồng nắm chặt tay nàng, khóa bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng trong lòng bàn tay mình.
Thường Nhuận Chi thoáng tựa vào cánh tay hắn, tay kia thì ôm lấy cánh tay hắn.
Sáng tinh mơ một nam một nữ ngọt ngấy ngấy như vậy, tự nhiên đưa tới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, ngược lại Thường Nhuận Chi không cảm thấy gì.
Thấy nàng không thèm để ý, đương nhiên Lưu Đồng sẽ không rút tay ra, tương phản tươi cười trên mặt hắn càng lúc càng lớn.
"Về sau chúng ta rảnh rỗi, sẽ ra ngoài dùng đồ ăn sáng." Thường Nhuận Chi vừa đi, vừa nói với Lưu Đồng đi bên cạnh: "Hôm nay ăn vằn thắn, sau này có thể ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành, các loại mì sợi, bánh bao thơm ngọt, các loại cháo loãng... So với đồ ăn sáng mùi vị nhất thành bất biến trong phủ, bữa sáng bên ngoài càng thêm phong phú, có thể tùy ý lựa chọn, giá còn không quý."
Lưu Đồng trêu ghẹo nàng: "Nhuận Chi, nàng thật đúng là vợ hiền, lâu dài, tiền bữa sáng chúng ta cũng có thể tiết kiệm một bút."
Thường Nhuận Chi nghiêng mắt nhìn hắn.
Lưu Đồng dừng một lúc, nói: "Nói tới chuyện tiết kiệm tiền, đúng là có chuyện muốn nói với nàng."
"Chuyện gì vậy?" Thường Nhuận Chi hỏi.
"Lúc trước nàng đã nghĩ ra hai biện pháp." Lưu Đồng nói: "Chuyện thành lập thương đội bên Tây Vực, ta đã gửi thư cho người Tây Vực bên kia. Chỗ Ma Cát ta cũng viết một phong thơ, chuyện này hắn ta cần phải ra mặt giúp đỡ một chút. Nếu tiến triển thuận lợi, thời điểm thu đông năm nay, nói không chừng có thể nhìn thấy người Tây Vực bên kia."
Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi Lưu Đồng: "Vậy thì, phương diện tiền vốn, chàng chuẩn bị cho bên kia bao nhiêu bạc?"
Nghe lời này, mặt Lưu Đồng lộ ra chút khó xử.
"Ta chỉ gửi thư đi, để người Tây Vực bên kia nghĩ biện pháp. Dù sao năm thứ nhất, lần đầu tiên làm sinh ý như vậy, đầu nhập nhiều lắm cũng không thích hợp, trước nhìn giá thị trường lại nói. Chờ bọn họ đến kinh thành, ta sẽ phụ trách giúp bọn họ bán đi. Đến lúc đó chờ tính sổ, xem là kiếm là bồi, nếu là buôn bán lời, là kiếm nhiều hay là kiếm thiếu."
Lưu Đồng nói: "Nếu bồi, tổn thất ngân lượng, ta cho bổ thượng. Nếu buôn bán lời, chúng ta có thể lại mưu tiếp việc mua bán theo năm."
Thường Nhuận Chi gật đầu, cảm thấy Lưu Đồng lo lắng rất hợp lý.
Bất quá...
"Chàng để người Tây Vực bên kia nghĩ biện pháp, đến cùng là không có chàng cho tiền vốn điếm, chỉ sợ thương đội thành lập không được, cũng không có người nguyện ý mạo hiểm. Mặc dù thành lập thương đội... Đầu một năm, nói vậy cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo."
Thường Nhuận Chi nói đúng trọng tâm, Lưu Đồng nghe vậy cười gật đầu: "Ta biết, bất quá có mở đầu luôn tốt. Có một số việc không đi về phía trước một bước, làm sao biết sau này sẽ như thế nào?"
Thường Nhuận Chi nở nụ cười, tựa vào trên cánh tay Lưu Đồng cọ xát: "Chàng còn rất mạnh mẽ vang dội nha, nói làm liền làm."
"Đương nhiên."
Lưu Đồng trở về một câu, lại nói: "Còn có biện pháp thứ hai của nàng, ở kinh thành triệu tập người Tây Vực, thành lập một đội ca múa, ta cũng có lo lắng."
"Thế nào?"
So sánh với chuyện thành lập thương đội ở Tây Vực, rõ ràng chuyện thành lập đội ca múa càng làm Thường Nhuận Chi quan tâm hơn.
Dù sao chuyện thương đội trong chốc lát cũng không thấy được hiệu quả, ngược lại là đội ca múa, từ lúc bắt đầu thành lập bỏ công tập luyện một chút, có thể lên đài diễn xuất.
Thật sự là hoạt động giải trí ở cổ đại rất đơn điệu, vả lại, nàng lại không thích nghe hí, thật sự là nhàm chán, sống một ngày bằng một năm.
Nếu có đội ca múa, tốt xấu gì cũng có thể giải khuây giúp nàng bớt nhàm chán!
Thấy nàng nóng lòng muốn thử, Lưu Đồng không khỏi nhíu mày.
"Nói mau nha!" Thường Nhuận Chi nhịn không được vỗ vỗ Lưu Đồng, Lưu Đồng vừa cười vừa nói: "Đã giao cho Hoa Trạch đi làm, trong khoảng thời gian này hắn ta sẽ đi liên hệ người Tây Vực, hỏi ý kiến bọn họ."
"Hoa Trạch?" Thường Nhuận Chi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Khó trách..."
"Cái gì khó trách?" Lưu Đồng hiếu kỳ hỏi lại.
Thường Nhuận Chi cười nói: "Hai ngày trước nha hoàn Ngụy Tử bên cạnh thiếp còn nói, chờ Hoa Trạch thay chàng làm xong xuôi công việc, sẽ đến trước mặt thiếp cầu cưới nàng ta, trong lòng thiếp còn nói thầm, chàng để hắn ta làm chuyện gì nhỉ. Hóa ra là chuyện này."
"Ngụy Tử?" Lưu Đồng kinh ngạc nói: "Hoa Trạch xem trọng nha hoàn bên cạnh nàng?"
Thường Nhuận Chi vuốt cằm, chê cười hắn, nói: "Chàng làm chủ tử cũng quá không xứng chức, vậy mà không không biết thuộc hạ mình bắt đầu hoa tốn tâm tư, đào người đều đào đến bên cạnh thiếp rồi nè."
Lưu Đồng sờ cằm, ra vẻ thâm trầm nói: "Khó trách nha..."
Thường Nhuận Chi nhịn không được hỏi hắn: "Khó trách cái gì?"
Lưu Đồng nhíu mày: "Không nói cho nàng biết."
"Mau cùng thiếp nói đi mà!" Thường Nhuận Chi nhất thời ôm lấy cánh tay Lưu Đồng, thấp giọng hờn dỗi làm nũng.
Lưu Đồng bị nàng mài đến mức không có cách nào khác, chỉ có thể nói cho nàng biết: "Khó trách ta cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn ta rạng rỡ, thời điểm cùng ta đi Duyện Châu cũng là hành lý câu toàn, một chút không lậu, Hoa Hạo còn trêu ghẹo nói hắn ta có người đau chính là không giống như... Thì ra là có Ngụy Tử ở đằng sau hắn ta thay hắn ta chuẩn bị hết thảy. Cái này có thể giải thích thông."
Thường Nhuận Chi hừ một tiếng.
"Nam nhân các chàng như nột, có đôi khi chính là sơ ý đại ý."
"Phải, cho nên mới nói cưới vợ hiền, rất trọng yếu."
Lưu Đồng cười ôm lấy Thường Nhuận Chi, hai người ngấy ngấy méo mó đi về phủ Hoàng tử.
Lưu Đồng vừa đi vừa hỏi Thường Nhuận Chi còn muốn đi dạo không, Thường Nhuận Chi lắc đầu nói: "Đợi lát nữa sẽ nhiều người, vẫn không nên đi dạo."
"Cũng phải, mùi vị chung quanh ngửi không được tốt lắm." Lưu Đồng đồng ý nói: "Nếu nàng thích, chúng ta có thể dạo chợ đêm."
"Đại niên đều quá còn có chợ đêm à? Không tiêu cấm sao?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi.
Lưu Đồng chỉ cười cười: "Trên đầu nhường cấm, nề hà nhịn không được."
Nói đến đây, Lưu Đồng cúi xuống, nói: "Bất quá, có thể hình thành chợ đêm, nhiều ở son hạng mạch... Nhưng mà nữ tử ít đi loại địa phương đó."
Thường Nhuận Chi nhân tiện nói: "Vậy cũng không quan hệ, chàng dẫn thiếp đi không phải đến nơi? Thiếp còn chưa có dạo qua chợ đêm đó, được không, chàng dẫn thiếp nhìn náo nhiệt chút đi?"
Lưu Đồng tự nhiên không sẽ cự tuyệt, cười nói: "Được thôi, chờ rãnh, chúng ta gọi thêm ngũ ca và ngũ tẩu, cùng nhau đi dạo. Đồ ăn vặt ở sạp chợ đêm rất nhiều, đến lúc đó nàng cũng không nên tham ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.