Chương 284: Rút lương
Hồ Thiên Bát Nguyệt
28/10/2017
Tại quản sự vừa dứt
lời, sân ngoài liền có một nữ tử mười bảy mười tám tuổi bước vào. Dáng
người trước lồi sau lõm, tròng mắt xoay vòng lưu chuyển, vừa nhìn chính
là người không an phận.
Cô ta đi tới trước mặt Lưu Đồng thi lễ, thanh âm kiều mị: "Nô tì Tiểu Thúy Nhi, gặp qua Cửu điện hạ."
Lưu Đồng nhíu mày, đang muốn mở miệng, Ngụy Tử giành trước nói: "Tuy rằng chủ tử chúng ta gặp khó khăn, nhưng cũng không phải mặt hàng nào cũng thu. Nếu như ngươi cảm thấy cô ta hầu hạ tốt, vậy ngươi cứ việc giữ lại cho bản thân dùng đi."
Tiểu Thúy Nhi mắt nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Đồng.
Lông mày Lưu Đồng nhăn lại càng sâu, lên tiếng nói: "Tại quản sự mang người về đi, nơi này của ta không đủ lương thực, cô ta muốn cố ý lưu lại cũng không có cơm cho cô ta ăn."
Ngụy Tử cười đắc ý.
Hiển nhiên, Tại quản sự và Tiểu Thúy Nhi rất bất ngờ đối với việc Lưu Đồng thình lình trả lời.
Tại quản sự thăm dò: "Ý của Cửu điện hạ là..."
"Mặt chữ thượng ý tứ." Lưu Đồng thản nhiên nói: "Cô ta muốn ở lại đây, cứ chờ bị đói chết."
Lúc này Tiểu Thúy Nhi đánh lui trống lớn, chuyển mắt nhìn về phía Tại quản sự.
Sắc mặt Tại quản sự không mấy đẹp mắt, nụ cười hề hề trên mặt ngụy trang không nổi nữa: "Cửu điện hạ, đây là... Đây là Tĩnh phi nương nương đau lòng Cửu điện hạ..."
"Hiền phi nương nương cũng không đồng tình ta, Tĩnh phi nương nương đến đồng tình làm cái gì?" Lưu Đồng bật cười: "Trong ấn tượng của ta, ta không có giao tình gì với Tĩnh phi nương nương."
Rốt cuộc tươi cười trên mặt Tại quản sự không nhịn được, thu khuôn mặt tươi cười kỳ quái nói: "Cửu điện hạ tưởng tượng tốt lắm, có Tiểu Thúy Nhi ở lại chỗ này, mỗi ngày ta còn có thể đưa chút thúc ăn đến tiểu viện cho ngài. Nếu như Tiểu Thúy Nhi không được ở lại, chờ ta vừa ra khỏi cửa viện, khóa cửa lại, nơi này của ngài nên vĩnh viễn đóng lại."
"Ngươi, tùy, ý."
Lưu Đồng nhàn nhạt đáp lại hắn ta ba chữ, đuôi lông mày khẽ nhếch, Hoa Trạch tiếp lời: "Bớt nói nhảm đi, nói xong mau cút, cũng nên nhanh chóng khóa cửa lại, chủ tử chúng ta không thích hoạn quan không rõ lai lịch."
Nháy mắt sắc mặt Tại quản sự biến sắc, hừ lạnh, trước mặt Lưu Đồng bộc lộ rõ dung mạo, ngoan độc nói: "Các ngươi không nên hối hận."
"Phô trương thanh thế."
"Cáo mượn oai hùm."
Hoa Trạch nói một câu, Ngụy Tử tiếp một câu, mắng: "Mau cút đi!"
Đoàn người Tại quản sự vừa đi, sau khi khóa ổ khóa, thanh âm nhọn tế của Tại quản sự lại vang lên: "Bưng nước thép tới rót vào ổ khóa cho ta!"
Rót nước thép vào ổ khóa, cửa viện này đã không thể nào mở ra được nữa.
Lưu Đồng bật cười ra tiếng, lười nghe thái giám kia diễn trò, trở lại giúp Thường Nhuận Chi đỡ lấy thắt lưng đi vào buồng trong.
Thường Nhuận Chi nhíu mày hỏi: "Tiểu Thúy Nhi là ý Tĩnh phi nương nương muốn đưa đến cạnh chàng, hay là ý Thái Tử?"
"Không biết." Lưu Đồng nói: "Bất quá, Tĩnh phi đứng chung đám cùng Thái Tử."
Lưu Đồng dừng một lát: "Lúc trước ta đi ban sai ở Duyện Châu, Lỗ gia bị giết, không thoát quan hệ tới ta. Nói vậy, khi đó Tĩnh phi đã tâm tâm niệm niệm muốn trả thù ta. Hiện tại đáp bình đài của Thái Tử, không ra tay thì không phải phong cách của lão bà đó."
Thường Nhuận Chi thầm than trong lòng, Lưu Đồng lại nói: "Đừng lo lắng, cũng may trước đó chúng ta đã có chuẩn bị, tạm thời không có gì trở ngại. Huống chi... Ngõ hẻm Trung Quan này cũng không phải sắt thùng, tên thái giám đó thật đúng là cho rằng đổ chết ổ khóa, ta không có biện pháp liên hệ cùng bên ngoài sao, thật sự là buồn cười."
"A Đồng, chàng có tính toán gì?"
"Nếu như chúng ta hi vọng hỗ trợ, có thể âm thầm liên hệ Từng Toàn Đức." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Tuy rằng ông ta là người không mấy ôn hoà, nhưng cũng chưa làm qua chuyện nguy hại chúng ta. Còn nữa, hai ngày trước nếu không phải ông ta, chúng ta cũng không thể nào tích trữ được lương thực. Ông ta có thể tin được."
Thường Nhuận Chi giật giật môi: "A Đồng, người của Nam Bình vương có từng liên hệ với chàng không?"
Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, chần chờ một lát mới gật đầu nói: "Từng có, bất quá đều thừa dịp đêm khuya vắng người, cho nên nàng không biết."
"Nam Bình vương sẽ giúp chúng ta sao?"
"Sẽ." Lưu Đồng nói: "Chỉ là, không phải tình huống khẩn cấp, người của đệ ấy sẽ không xuất hiện."
"Cái gì gọi là tình huống khẩn cấp?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Chuyện có liên quan đến sinh tử?"
Lưu Đồng im lặng, sau đó gật đầu.
Thường Nhuận Chi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ có chút trầm mặc.
"A Đồng, chúng ta không thể không làm tính toán tệ nhất." Thường Nhuận Chi ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng: "Chúng ta chỉ biết bệ hạ trúng gió, nhưng cuối cùng vẫn không biết tình huống thân thể bệ hạ như thế nào. Bệ hạ còn sống, có thể Thái Tử còn có chút cố kị, không dám làm gì bệ hạ. Nhưng thân thể của người, không do chúng ta khống chế. Nếu bệ hạ... Tình huống triều đình do Thái Tử chiếm ưu thế, đến lúc đó Thái Tử đăng cơ, chúng ta đây..."
Lưu Đồng có chút sợ sệt, một lát sau nói: "Nếu Thái Tử đăng cơ, người đầu tiên hắn ta đối phó chính là Ngũ ca, lớn hơn nữa có thể là, hắn ta sẽ đem Ngũ tẩu, Hiền phi nương nương còn có ta ra làm uy hiếp, bức Ngũ ca độc thân hồi kinh."
"Chàng có ý tưởng gì?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Thực đến thời điểm đó, Thụy vương sẽ làm sao?"
"Âm thầm phái người giải cứu chúng ta ra, rồi sau đó..." Mâu sắc Lưu Đồng tối sầm lại, bỗng nhiên đứng lên nói: "Ta nhớ, Ngũ ca từng nhắc đến với Thái Tử..."
"Cái gì?"
"Nhi tử tư sinh của phụ hoàng..."
Lưu Đồng nhanh chóng ngặm miệng lại, Thường Nhuận Chi cả kinh hô lớn: "Nhi tử tư sinh?"
Bỗng chốc trong đầu nàng nhớ tới chuyện Lưu Đồng từng nói cùng nàng, sau này đứng nhắc tới chuyện Vũ Văn gia, cùng với chuyện xâu xa giữa Nguyên Vũ đế và Vũ Văn gia, nhất thời thấp giọng kinh hô: "Vũ Văn gia có con trai tư sinh của bệ hạ?!"
Lưu Đồng lập tức đưa tay bịt miệng của nàng, một lát sau xấu hổ nới ra, cười thán: "Ta đã quên, xung quanh chúng ta không có người..."
Thường Nhuận Chi thở dài một hơi: "Thì ra là thế, hóa ra Vũ Văn gia có một vị bệ hạ thương hải di châu... Khó trách chuyện lúc trước xảy ra ở Duyện Châu, thái độ bệ hạ với Vũ Văn gia ái muội như thế..."
Lưu Đồng gật đầu, thấp giọng nói: "Vốn dĩ không nghĩ nói với nàng việc này."
"Thiếp đã biết rồi." Thường Nhuận Chi mím môi, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Sao bỗng nhiên chàng lại nhắc tới?"
Lưu Đồng suy nghĩ một lát, nói: "Ngũ ca đem chuyện này nói cho Thái Tử, ta có chút hoài nghi, phụ hoàng trúng gió là vì Vũ Văn Thì Nguyên. Hơn phân nửa là, Vũ Văn Thì Nguyên đã chết, mà chuyện này, chắc là Thái Tử gây nên."
Thường Nhuận Chi thấp giọng thì thào: "Thụy vương đang... Mượn đao giết người?"
Thật sự là biện pháp hay một hòn đá ném hai chim, thứ nhất trừ bỏ được người có ác ý cùng uy hiếp hắn ta, thứ hai cũng khiến cho Thái Tử không có đắc tội chứng.
"Đến lúc đó Ngũ ca muốn tìm lý do thảo phạt Thái Tử, chỉ có thể tốn thời gian từ chữ『 hiếu 』, hơn phân nửa sẽ liên lụy ra chuyện phụ hoàng bệnh nặng không thoát khỏi quan hệ tới Thái Tử. Một khi chứng thực được chứng cứ phạm tội, Thái Tử liền vô duyên với ngôi vị hoàng đế."
Thường Nhuận Chi yên lặng nghe, yên lặng gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: "Hiện tại Thụy vương có thể lấy lý do này tiến đến kinh thành thanh quân sườn. Nhưng hắn vẫn bất động."
Lưu Đồng lắc đầu: "Ngũ ca không dám vọng động, ta nghĩ, hiện tại huynh ấy ngầm đối kinh thành phòng thành tất nhiên có điều hành động."
"Kinh thành phòng thành... Kinh triệu doãn Phùng Kha!"
"Thái Tử nắm triều chính trong tay, là dụ dỗ đe dọa triều thần. Nhưng triều thần đều có gia quyến, khống chế gia quyến đám triều thần, triều thần không dám không nghe lời." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Chiêu này, gọi là rút củi dưới đáy nồi."
Cô ta đi tới trước mặt Lưu Đồng thi lễ, thanh âm kiều mị: "Nô tì Tiểu Thúy Nhi, gặp qua Cửu điện hạ."
Lưu Đồng nhíu mày, đang muốn mở miệng, Ngụy Tử giành trước nói: "Tuy rằng chủ tử chúng ta gặp khó khăn, nhưng cũng không phải mặt hàng nào cũng thu. Nếu như ngươi cảm thấy cô ta hầu hạ tốt, vậy ngươi cứ việc giữ lại cho bản thân dùng đi."
Tiểu Thúy Nhi mắt nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Đồng.
Lông mày Lưu Đồng nhăn lại càng sâu, lên tiếng nói: "Tại quản sự mang người về đi, nơi này của ta không đủ lương thực, cô ta muốn cố ý lưu lại cũng không có cơm cho cô ta ăn."
Ngụy Tử cười đắc ý.
Hiển nhiên, Tại quản sự và Tiểu Thúy Nhi rất bất ngờ đối với việc Lưu Đồng thình lình trả lời.
Tại quản sự thăm dò: "Ý của Cửu điện hạ là..."
"Mặt chữ thượng ý tứ." Lưu Đồng thản nhiên nói: "Cô ta muốn ở lại đây, cứ chờ bị đói chết."
Lúc này Tiểu Thúy Nhi đánh lui trống lớn, chuyển mắt nhìn về phía Tại quản sự.
Sắc mặt Tại quản sự không mấy đẹp mắt, nụ cười hề hề trên mặt ngụy trang không nổi nữa: "Cửu điện hạ, đây là... Đây là Tĩnh phi nương nương đau lòng Cửu điện hạ..."
"Hiền phi nương nương cũng không đồng tình ta, Tĩnh phi nương nương đến đồng tình làm cái gì?" Lưu Đồng bật cười: "Trong ấn tượng của ta, ta không có giao tình gì với Tĩnh phi nương nương."
Rốt cuộc tươi cười trên mặt Tại quản sự không nhịn được, thu khuôn mặt tươi cười kỳ quái nói: "Cửu điện hạ tưởng tượng tốt lắm, có Tiểu Thúy Nhi ở lại chỗ này, mỗi ngày ta còn có thể đưa chút thúc ăn đến tiểu viện cho ngài. Nếu như Tiểu Thúy Nhi không được ở lại, chờ ta vừa ra khỏi cửa viện, khóa cửa lại, nơi này của ngài nên vĩnh viễn đóng lại."
"Ngươi, tùy, ý."
Lưu Đồng nhàn nhạt đáp lại hắn ta ba chữ, đuôi lông mày khẽ nhếch, Hoa Trạch tiếp lời: "Bớt nói nhảm đi, nói xong mau cút, cũng nên nhanh chóng khóa cửa lại, chủ tử chúng ta không thích hoạn quan không rõ lai lịch."
Nháy mắt sắc mặt Tại quản sự biến sắc, hừ lạnh, trước mặt Lưu Đồng bộc lộ rõ dung mạo, ngoan độc nói: "Các ngươi không nên hối hận."
"Phô trương thanh thế."
"Cáo mượn oai hùm."
Hoa Trạch nói một câu, Ngụy Tử tiếp một câu, mắng: "Mau cút đi!"
Đoàn người Tại quản sự vừa đi, sau khi khóa ổ khóa, thanh âm nhọn tế của Tại quản sự lại vang lên: "Bưng nước thép tới rót vào ổ khóa cho ta!"
Rót nước thép vào ổ khóa, cửa viện này đã không thể nào mở ra được nữa.
Lưu Đồng bật cười ra tiếng, lười nghe thái giám kia diễn trò, trở lại giúp Thường Nhuận Chi đỡ lấy thắt lưng đi vào buồng trong.
Thường Nhuận Chi nhíu mày hỏi: "Tiểu Thúy Nhi là ý Tĩnh phi nương nương muốn đưa đến cạnh chàng, hay là ý Thái Tử?"
"Không biết." Lưu Đồng nói: "Bất quá, Tĩnh phi đứng chung đám cùng Thái Tử."
Lưu Đồng dừng một lát: "Lúc trước ta đi ban sai ở Duyện Châu, Lỗ gia bị giết, không thoát quan hệ tới ta. Nói vậy, khi đó Tĩnh phi đã tâm tâm niệm niệm muốn trả thù ta. Hiện tại đáp bình đài của Thái Tử, không ra tay thì không phải phong cách của lão bà đó."
Thường Nhuận Chi thầm than trong lòng, Lưu Đồng lại nói: "Đừng lo lắng, cũng may trước đó chúng ta đã có chuẩn bị, tạm thời không có gì trở ngại. Huống chi... Ngõ hẻm Trung Quan này cũng không phải sắt thùng, tên thái giám đó thật đúng là cho rằng đổ chết ổ khóa, ta không có biện pháp liên hệ cùng bên ngoài sao, thật sự là buồn cười."
"A Đồng, chàng có tính toán gì?"
"Nếu như chúng ta hi vọng hỗ trợ, có thể âm thầm liên hệ Từng Toàn Đức." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Tuy rằng ông ta là người không mấy ôn hoà, nhưng cũng chưa làm qua chuyện nguy hại chúng ta. Còn nữa, hai ngày trước nếu không phải ông ta, chúng ta cũng không thể nào tích trữ được lương thực. Ông ta có thể tin được."
Thường Nhuận Chi giật giật môi: "A Đồng, người của Nam Bình vương có từng liên hệ với chàng không?"
Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, chần chờ một lát mới gật đầu nói: "Từng có, bất quá đều thừa dịp đêm khuya vắng người, cho nên nàng không biết."
"Nam Bình vương sẽ giúp chúng ta sao?"
"Sẽ." Lưu Đồng nói: "Chỉ là, không phải tình huống khẩn cấp, người của đệ ấy sẽ không xuất hiện."
"Cái gì gọi là tình huống khẩn cấp?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Chuyện có liên quan đến sinh tử?"
Lưu Đồng im lặng, sau đó gật đầu.
Thường Nhuận Chi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ có chút trầm mặc.
"A Đồng, chúng ta không thể không làm tính toán tệ nhất." Thường Nhuận Chi ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng: "Chúng ta chỉ biết bệ hạ trúng gió, nhưng cuối cùng vẫn không biết tình huống thân thể bệ hạ như thế nào. Bệ hạ còn sống, có thể Thái Tử còn có chút cố kị, không dám làm gì bệ hạ. Nhưng thân thể của người, không do chúng ta khống chế. Nếu bệ hạ... Tình huống triều đình do Thái Tử chiếm ưu thế, đến lúc đó Thái Tử đăng cơ, chúng ta đây..."
Lưu Đồng có chút sợ sệt, một lát sau nói: "Nếu Thái Tử đăng cơ, người đầu tiên hắn ta đối phó chính là Ngũ ca, lớn hơn nữa có thể là, hắn ta sẽ đem Ngũ tẩu, Hiền phi nương nương còn có ta ra làm uy hiếp, bức Ngũ ca độc thân hồi kinh."
"Chàng có ý tưởng gì?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Thực đến thời điểm đó, Thụy vương sẽ làm sao?"
"Âm thầm phái người giải cứu chúng ta ra, rồi sau đó..." Mâu sắc Lưu Đồng tối sầm lại, bỗng nhiên đứng lên nói: "Ta nhớ, Ngũ ca từng nhắc đến với Thái Tử..."
"Cái gì?"
"Nhi tử tư sinh của phụ hoàng..."
Lưu Đồng nhanh chóng ngặm miệng lại, Thường Nhuận Chi cả kinh hô lớn: "Nhi tử tư sinh?"
Bỗng chốc trong đầu nàng nhớ tới chuyện Lưu Đồng từng nói cùng nàng, sau này đứng nhắc tới chuyện Vũ Văn gia, cùng với chuyện xâu xa giữa Nguyên Vũ đế và Vũ Văn gia, nhất thời thấp giọng kinh hô: "Vũ Văn gia có con trai tư sinh của bệ hạ?!"
Lưu Đồng lập tức đưa tay bịt miệng của nàng, một lát sau xấu hổ nới ra, cười thán: "Ta đã quên, xung quanh chúng ta không có người..."
Thường Nhuận Chi thở dài một hơi: "Thì ra là thế, hóa ra Vũ Văn gia có một vị bệ hạ thương hải di châu... Khó trách chuyện lúc trước xảy ra ở Duyện Châu, thái độ bệ hạ với Vũ Văn gia ái muội như thế..."
Lưu Đồng gật đầu, thấp giọng nói: "Vốn dĩ không nghĩ nói với nàng việc này."
"Thiếp đã biết rồi." Thường Nhuận Chi mím môi, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Sao bỗng nhiên chàng lại nhắc tới?"
Lưu Đồng suy nghĩ một lát, nói: "Ngũ ca đem chuyện này nói cho Thái Tử, ta có chút hoài nghi, phụ hoàng trúng gió là vì Vũ Văn Thì Nguyên. Hơn phân nửa là, Vũ Văn Thì Nguyên đã chết, mà chuyện này, chắc là Thái Tử gây nên."
Thường Nhuận Chi thấp giọng thì thào: "Thụy vương đang... Mượn đao giết người?"
Thật sự là biện pháp hay một hòn đá ném hai chim, thứ nhất trừ bỏ được người có ác ý cùng uy hiếp hắn ta, thứ hai cũng khiến cho Thái Tử không có đắc tội chứng.
"Đến lúc đó Ngũ ca muốn tìm lý do thảo phạt Thái Tử, chỉ có thể tốn thời gian từ chữ『 hiếu 』, hơn phân nửa sẽ liên lụy ra chuyện phụ hoàng bệnh nặng không thoát khỏi quan hệ tới Thái Tử. Một khi chứng thực được chứng cứ phạm tội, Thái Tử liền vô duyên với ngôi vị hoàng đế."
Thường Nhuận Chi yên lặng nghe, yên lặng gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: "Hiện tại Thụy vương có thể lấy lý do này tiến đến kinh thành thanh quân sườn. Nhưng hắn vẫn bất động."
Lưu Đồng lắc đầu: "Ngũ ca không dám vọng động, ta nghĩ, hiện tại huynh ấy ngầm đối kinh thành phòng thành tất nhiên có điều hành động."
"Kinh thành phòng thành... Kinh triệu doãn Phùng Kha!"
"Thái Tử nắm triều chính trong tay, là dụ dỗ đe dọa triều thần. Nhưng triều thần đều có gia quyến, khống chế gia quyến đám triều thần, triều thần không dám không nghe lời." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Chiêu này, gọi là rút củi dưới đáy nồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.