Chương 167: Vào phủ
Hồ Thiên Bát Nguyệt
14/06/2017
Editor: Bộ Yến Tử
Mạc nữ quan, Thường Nhuận Chi đã gặp qua. Mặc dù gặp ở phủ Thái tử, chỉ tiếp xúc giao tiếp công tác nữ quan thời gian nửa chén trà nhỏ, nhưng nàng ta lớn lên như thế nào, Thường Nhuận Chi vẫn nhớ được.
Dù sao sau khi biết họ của nàng ta, Thường Nhuận Chi đối với nàng ta có chút kiêng kị và xem kỹ.
Khi đó thăm kiêng kị nàng ta, đoán nguyên do cùng mục đích nàng ta đến phủ Thái tử, nhưng mà không có quá mức chú ý dung mạo của nàng ta.
Còn lúc này khi nhìn thấy Mạc nữ quan, ngược lại Thường Nhuận Chi là nhớ tới bộ dáng lúc ấy của Mạc nữ quan.
Có lẽ vừa bị người tiếp đến nhà giàu nhân gia trong kinh, khi đó tuy rằng nhìn Mạc nữ quan dã tâm bừng bừng, nhưng vẫn có hai phân non nớt, trang điểm cũng quá không xuất sắc.
So với lúc ấy, lúc này Mạc nữ quan có vẻ càng thêm thành thục, càng... Nhiều phong tình.
Một nữ tử khác ăn diện rõ ràng, nghĩ đến cũng biết đó là tiểu mĩ nhân mà Sầm Vương đưa tới.
Yêu nhiêu thướt tha, mắt đẹp hàm xuân, quả thật là dạy dỗ tốt, một cái nhăn mày một nụ cười đều cực cụ phong tình.
Vào phòng khách nhìn thấy Thường Nhuận Chi, nàng kia đầu tiên quy củ đề váy quỳ xuống đất, trong suốt hạ bái, thanh âm uyển chuyển êm tai: "Nô tì Tĩnh Lam, bái kiến cửu Hoàng tử phi."
Mạc nữ quan mịt mờ hoành nàng một mắt, có lẽ là e ngại thân phận chính mình, nhưng mà biểu hiện của nàng ta không được chủ động như vậy, đợi nàng ta lễ nạp, thanh thanh đạm đạm ngồi lễ cho Thường Nhuận Chi: "Thần nữ Mạc thị, gặp qua cửu Hoàng tử phi."
Một quỳ hạ bái, một ngồi lễ, ở giữa đã ẩn chứa chút so đo.
Thường Nhuận Chi bưng trà uống một ngụm, cười nói: "Đứng lên đi."
"Tạ cửu Hoàng tử phi."
Hai người đồng thời nói lời cảm tạ, Thường Nhuận Chi trước nhìn về phía Mạc nữ quan, cười nói: "Mạc nữ quan, hồi lâu không thấy."
Mạc nữ quan hơi hơi cúi đầu, đạm cười nói: "Cửu Hoàng tử phi vẫn nhớ thần nữ, thần nữ cảm giác vinh hạnh sâu sắc."
"Bất quá bình thường ta gặp ít người, trí nhớ cũng tương đối tốt thôi." Thường Nhuận Chi không mặn không nhạt đánh trả một câu, vừa cười vừa hỏi nàng ta: "Mạc nữ quan không phải ở phủ Thái tử đương sai sao? Sao lại chạy tới phủ cửu Hoàng tử?"
Mạc nữ quan dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Hồi cửu Hoàng tử phi, là Thái tử phi đề cập với Thái tử, chỉ bên người nàng có nữ quan đi theo hầu hạ, các vương phủ khác, bên trong phủ Hoàng tử đều tiên ít có nữ quan, lâu dài rất là không ổn. Nên Thái tử nhường Thái tử phi tặng một nữ quan đến các phủ, hiệp trợ các Vương phi, Hoàng tử phi xử lý nội vụ trong phủ."
Thường Nhuận Chi chợt nhíu mày đầu: "Nói như thế, không phải là hữu phúc khí phủ cửu Hoàng tử ta độc chiếm? Các Vương phi và Hoàng tử phi khác, cũng nhận được một phần của Thái tử... Lễ vật?"
Mâu sắc Mạc nữ quan tối sầm lại, vuốt cằm nói: "Hồi cửu Hoàng tử phi, quả thực là như thế."
Này tính cái gì? Công nhiên hướng trong phủ huynh đệ mình sắp xếp nhân thủ vào nội viện?
Thường Nhuận Chi cười nhạo trong lòng, trên mặt nhưng là giấu diếm thanh sắc, cười nói: "Thật sự làm Thái tử phi quan tâm. Bất quá..."
Nàng nhìn nhìn Mạc nữ quan, thành khẩn nói: "Mạc nữ quan là ở bên người Thái tử phi hầu hạ, để Mạc nữ quan đến phủ cửu Hoàng tử... Sợ là nhân tài không được trọng dụng."
Sắc mặt Mạc nữ quan hơi biến, miễn cưỡng cười cười nói: "Cửu Hoàng tử phi khen trật rồi. Thái tử phi phân phó, thần nữ nào dám không tòng mệnh."
Thường Nhuận Chi chỉ cười, nghiêng đầu nhìn Diêu Hoàng nói: "Cho người tìm phòng ở, dẫn Mạc nữ quan đi an trí trước."
Diêu Hoàng mị mị ánh mắt, tiếp thu ánh mắt Thường Nhuận Chi, gật đầu, cười tiến lên dẫn đường cho Mạc nữ quan, nói: "Mạc nữ quan, mời đi bên này."
"Thần nữ cáo lui." Mạc nữ quan hơi hơi ngồi thân, đi theo Diêu Hoàng.
Mạc nữ quan vừa đi, còn lại cô nương Tĩnh Lam mà Sầm Vương đưa tới còn đang yên tĩnh ngoan ngoãn chờ.
Thường Nhuận Chi ngắm nàng ta một mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tĩnh Lam phải không? Bao lớn."
Tĩnh Lam vội trả lời: "Hồi cửu Hoàng tử phi, nô tì năm nay mười sáu."
"Mười sáu tuổi, tuổi giống như nụ hoa nhỏ." Thường Nhuận Chi cầm nắp chén, chậm rãi gạt lá trà trôi nổi trong chén: "Người ở nơi nào?"
"Nô tì người Đàm Châu." Tĩnh Lam trả lời.
"Đàm Châu sao?" Thường Nhuận Chi cười nói: "Quả thật là nơi dưỡng ra tiểu mĩ nhân."
Nàng cao thấp đánh giá Tĩnh Lam một hồi lâu, nói: "Trước đi hoa phòng làm nha đầu cắm hoa đi."
Thường Nhuận Chi khoát tay, để Trông Hạ dẫn nàng ta đi xuống.
Nghe thấy phải đi hoa phòng làm nha đầu cắm hoa, rõ ràng Tĩnh Lam rất ngoài ý muốn, lúc này ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến lúc Trông Hạ gọi nàng ta đứng dậy, nàng ta mới vội vã lắp bắp nói Thường Nhuận Chi: "Cửu Hoàng tử phi, nô tì là... Là Sầm Vương đưa cho cửu điện hạ —— "
"Biết." Thường Nhuận Chi nhàn nhạt nói: "Sầm Vương đưa ngươi tới cho cửu điện hạ ấm giường, đúng không?"
Nàng cười: "Lúc này cửu điện hạ không ở trong phủ, ngươi cũng đừng xử ở trước mặt ta. Đi xuống trước đi, cửu Hoàng tử nguyện ý muốn ngươi hầu hạ, sẽ triệu ngươi đến."
Tĩnh Lam đương nhiên không đồng ý, nhưng cũng không dám lại nói cái gì, chỉ có thể làm bộ như rất ủy khuất, cả mắt và vành mắt đều đỏ đi theo Trông Hạ.
[Tử: Ôi mẹ! Ở đâu ra cái thói tiểu tam cướp chồng người khác mà còn ra vẻ ủy khuất nữa vậy trời? Trời đất quay cuồng!!!]
Ngụy Tử ở một bên liên tục chịu đựng một lúc không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Làm ra bộ dáng này cho ai xem chứ? Chơi vui lắm à!"
"Được rồi, kiều kiều yếu yếu ôn nhu sợ hãi, phó bộ dáng này không phải là điều nam nhân thích nhất sao?" Thường Nhuận Chi nhàn nhạt nói: "Đều nói là Sầm Vương dạy dỗ tốt lắm, phó biểu cảm phỏng chừng chính là chọc nam nhân trìu mến tiêu phối."
"Tiêu cái gì?" Ngụy Tử không nghe rõ.
Thường Nhuận Chi cười: "Không có gì." Nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử: "Ngươi không phải đi hỏi thăm chuyện này sao? Làm sao còn đợi bên người ta?"
Ngụy Tử đô đô chu miệng: "Nô tì có hỏi thăm, nhưng dù sao cũng là chuyện trong cung, nào có dễ dàng nghe được như vậy."
Ngụy Tử dừng một chút, nhẹ giọng tới gần bên tai Thường Nhuận Chi nói: "Cô nương, Vương Bảo Cầm là người kín miệng, nha hoàn bên người nàng ta, nô tì cũng đi tiếp xúc qua, phỏng chừng Vương Bảo Cầm cùng nàng ta cũng không đề cập qua chuyện đồng hương... Chuyện này, nô tì chỉ có thể để Hoa Trạch lặng lẽ đi hỏi thăm một chút."
Thường Nhuận Chi vuốt cằm: "Ta không vội, ngươi chậm rãi hỏi thăm là ổn thỏa."
Ngụy Tử gật đầu, muốn hỏi Thường Nhuận Chi đến cùng hỏi thăm chuyện này làm chi, nhưng mà nghĩ tới hôm qua khi nàng ta hỏi cô nương không chịu đáp, lại đánh mất ý niệm này.
Thoáng chốc Diêu Hoàng đã trở lại, tiểu nha hoàn đưa nước trà cho nàng ta uống, nàng ta uống một ngụm, mới đến trước mặt Thường Nhuận Chi đáp lời.
"Mạc nữ quan kia, quả nhiên là người có dã tâm."
"Hả?" Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"
"Mạc nữ quan thiếu kiên nhẫn, vừa tới liền mịt mờ hỏi nô tì tình huống trong phủ chúng ta. Nô tì nói, chỉ cần cửu Hoàng tử ở trong phủ liền cùng cửu Hoàng tử phi ở chung một nhà, thật sự ân ái, nàng ta nghe xong lời này dường như có chút không cho là đúng."
Diêu Hoàng cười khẽ: "Rồi sau đó, nô tì bắt đầu hỏi tuổi tác của nàng ta, nàng ta nói mình đã mười tám, nô tì liền nói đuổi lên nàng ta có thể đính thân. Lúc này Mạc nữ quan cả cười, nói hôn sự không vội. Nô tì thấy tươi cười trên mặt nàng ta không giống giả bộ, giống như vui đùa nói, cô nương ngài cũng từng ở bên người Thái tử phi làm nữ quan, nhưng sau đó lại thành Hoàng tử phi; nàng ta cũng ở bên người Thái tử phi làm nữ quan, nghĩ đến tương lai tiền đồ cũng không có giới hạn."
Diêu Hoàng nhẹ giọng nói: "Nô tì chính mắt nhìn thấy, nàng ta nghe xong lời này, tươi cười có chút..."
Mạc nữ quan, Thường Nhuận Chi đã gặp qua. Mặc dù gặp ở phủ Thái tử, chỉ tiếp xúc giao tiếp công tác nữ quan thời gian nửa chén trà nhỏ, nhưng nàng ta lớn lên như thế nào, Thường Nhuận Chi vẫn nhớ được.
Dù sao sau khi biết họ của nàng ta, Thường Nhuận Chi đối với nàng ta có chút kiêng kị và xem kỹ.
Khi đó thăm kiêng kị nàng ta, đoán nguyên do cùng mục đích nàng ta đến phủ Thái tử, nhưng mà không có quá mức chú ý dung mạo của nàng ta.
Còn lúc này khi nhìn thấy Mạc nữ quan, ngược lại Thường Nhuận Chi là nhớ tới bộ dáng lúc ấy của Mạc nữ quan.
Có lẽ vừa bị người tiếp đến nhà giàu nhân gia trong kinh, khi đó tuy rằng nhìn Mạc nữ quan dã tâm bừng bừng, nhưng vẫn có hai phân non nớt, trang điểm cũng quá không xuất sắc.
So với lúc ấy, lúc này Mạc nữ quan có vẻ càng thêm thành thục, càng... Nhiều phong tình.
Một nữ tử khác ăn diện rõ ràng, nghĩ đến cũng biết đó là tiểu mĩ nhân mà Sầm Vương đưa tới.
Yêu nhiêu thướt tha, mắt đẹp hàm xuân, quả thật là dạy dỗ tốt, một cái nhăn mày một nụ cười đều cực cụ phong tình.
Vào phòng khách nhìn thấy Thường Nhuận Chi, nàng kia đầu tiên quy củ đề váy quỳ xuống đất, trong suốt hạ bái, thanh âm uyển chuyển êm tai: "Nô tì Tĩnh Lam, bái kiến cửu Hoàng tử phi."
Mạc nữ quan mịt mờ hoành nàng một mắt, có lẽ là e ngại thân phận chính mình, nhưng mà biểu hiện của nàng ta không được chủ động như vậy, đợi nàng ta lễ nạp, thanh thanh đạm đạm ngồi lễ cho Thường Nhuận Chi: "Thần nữ Mạc thị, gặp qua cửu Hoàng tử phi."
Một quỳ hạ bái, một ngồi lễ, ở giữa đã ẩn chứa chút so đo.
Thường Nhuận Chi bưng trà uống một ngụm, cười nói: "Đứng lên đi."
"Tạ cửu Hoàng tử phi."
Hai người đồng thời nói lời cảm tạ, Thường Nhuận Chi trước nhìn về phía Mạc nữ quan, cười nói: "Mạc nữ quan, hồi lâu không thấy."
Mạc nữ quan hơi hơi cúi đầu, đạm cười nói: "Cửu Hoàng tử phi vẫn nhớ thần nữ, thần nữ cảm giác vinh hạnh sâu sắc."
"Bất quá bình thường ta gặp ít người, trí nhớ cũng tương đối tốt thôi." Thường Nhuận Chi không mặn không nhạt đánh trả một câu, vừa cười vừa hỏi nàng ta: "Mạc nữ quan không phải ở phủ Thái tử đương sai sao? Sao lại chạy tới phủ cửu Hoàng tử?"
Mạc nữ quan dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Hồi cửu Hoàng tử phi, là Thái tử phi đề cập với Thái tử, chỉ bên người nàng có nữ quan đi theo hầu hạ, các vương phủ khác, bên trong phủ Hoàng tử đều tiên ít có nữ quan, lâu dài rất là không ổn. Nên Thái tử nhường Thái tử phi tặng một nữ quan đến các phủ, hiệp trợ các Vương phi, Hoàng tử phi xử lý nội vụ trong phủ."
Thường Nhuận Chi chợt nhíu mày đầu: "Nói như thế, không phải là hữu phúc khí phủ cửu Hoàng tử ta độc chiếm? Các Vương phi và Hoàng tử phi khác, cũng nhận được một phần của Thái tử... Lễ vật?"
Mâu sắc Mạc nữ quan tối sầm lại, vuốt cằm nói: "Hồi cửu Hoàng tử phi, quả thực là như thế."
Này tính cái gì? Công nhiên hướng trong phủ huynh đệ mình sắp xếp nhân thủ vào nội viện?
Thường Nhuận Chi cười nhạo trong lòng, trên mặt nhưng là giấu diếm thanh sắc, cười nói: "Thật sự làm Thái tử phi quan tâm. Bất quá..."
Nàng nhìn nhìn Mạc nữ quan, thành khẩn nói: "Mạc nữ quan là ở bên người Thái tử phi hầu hạ, để Mạc nữ quan đến phủ cửu Hoàng tử... Sợ là nhân tài không được trọng dụng."
Sắc mặt Mạc nữ quan hơi biến, miễn cưỡng cười cười nói: "Cửu Hoàng tử phi khen trật rồi. Thái tử phi phân phó, thần nữ nào dám không tòng mệnh."
Thường Nhuận Chi chỉ cười, nghiêng đầu nhìn Diêu Hoàng nói: "Cho người tìm phòng ở, dẫn Mạc nữ quan đi an trí trước."
Diêu Hoàng mị mị ánh mắt, tiếp thu ánh mắt Thường Nhuận Chi, gật đầu, cười tiến lên dẫn đường cho Mạc nữ quan, nói: "Mạc nữ quan, mời đi bên này."
"Thần nữ cáo lui." Mạc nữ quan hơi hơi ngồi thân, đi theo Diêu Hoàng.
Mạc nữ quan vừa đi, còn lại cô nương Tĩnh Lam mà Sầm Vương đưa tới còn đang yên tĩnh ngoan ngoãn chờ.
Thường Nhuận Chi ngắm nàng ta một mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tĩnh Lam phải không? Bao lớn."
Tĩnh Lam vội trả lời: "Hồi cửu Hoàng tử phi, nô tì năm nay mười sáu."
"Mười sáu tuổi, tuổi giống như nụ hoa nhỏ." Thường Nhuận Chi cầm nắp chén, chậm rãi gạt lá trà trôi nổi trong chén: "Người ở nơi nào?"
"Nô tì người Đàm Châu." Tĩnh Lam trả lời.
"Đàm Châu sao?" Thường Nhuận Chi cười nói: "Quả thật là nơi dưỡng ra tiểu mĩ nhân."
Nàng cao thấp đánh giá Tĩnh Lam một hồi lâu, nói: "Trước đi hoa phòng làm nha đầu cắm hoa đi."
Thường Nhuận Chi khoát tay, để Trông Hạ dẫn nàng ta đi xuống.
Nghe thấy phải đi hoa phòng làm nha đầu cắm hoa, rõ ràng Tĩnh Lam rất ngoài ý muốn, lúc này ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến lúc Trông Hạ gọi nàng ta đứng dậy, nàng ta mới vội vã lắp bắp nói Thường Nhuận Chi: "Cửu Hoàng tử phi, nô tì là... Là Sầm Vương đưa cho cửu điện hạ —— "
"Biết." Thường Nhuận Chi nhàn nhạt nói: "Sầm Vương đưa ngươi tới cho cửu điện hạ ấm giường, đúng không?"
Nàng cười: "Lúc này cửu điện hạ không ở trong phủ, ngươi cũng đừng xử ở trước mặt ta. Đi xuống trước đi, cửu Hoàng tử nguyện ý muốn ngươi hầu hạ, sẽ triệu ngươi đến."
Tĩnh Lam đương nhiên không đồng ý, nhưng cũng không dám lại nói cái gì, chỉ có thể làm bộ như rất ủy khuất, cả mắt và vành mắt đều đỏ đi theo Trông Hạ.
[Tử: Ôi mẹ! Ở đâu ra cái thói tiểu tam cướp chồng người khác mà còn ra vẻ ủy khuất nữa vậy trời? Trời đất quay cuồng!!!]
Ngụy Tử ở một bên liên tục chịu đựng một lúc không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Làm ra bộ dáng này cho ai xem chứ? Chơi vui lắm à!"
"Được rồi, kiều kiều yếu yếu ôn nhu sợ hãi, phó bộ dáng này không phải là điều nam nhân thích nhất sao?" Thường Nhuận Chi nhàn nhạt nói: "Đều nói là Sầm Vương dạy dỗ tốt lắm, phó biểu cảm phỏng chừng chính là chọc nam nhân trìu mến tiêu phối."
"Tiêu cái gì?" Ngụy Tử không nghe rõ.
Thường Nhuận Chi cười: "Không có gì." Nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử: "Ngươi không phải đi hỏi thăm chuyện này sao? Làm sao còn đợi bên người ta?"
Ngụy Tử đô đô chu miệng: "Nô tì có hỏi thăm, nhưng dù sao cũng là chuyện trong cung, nào có dễ dàng nghe được như vậy."
Ngụy Tử dừng một chút, nhẹ giọng tới gần bên tai Thường Nhuận Chi nói: "Cô nương, Vương Bảo Cầm là người kín miệng, nha hoàn bên người nàng ta, nô tì cũng đi tiếp xúc qua, phỏng chừng Vương Bảo Cầm cùng nàng ta cũng không đề cập qua chuyện đồng hương... Chuyện này, nô tì chỉ có thể để Hoa Trạch lặng lẽ đi hỏi thăm một chút."
Thường Nhuận Chi vuốt cằm: "Ta không vội, ngươi chậm rãi hỏi thăm là ổn thỏa."
Ngụy Tử gật đầu, muốn hỏi Thường Nhuận Chi đến cùng hỏi thăm chuyện này làm chi, nhưng mà nghĩ tới hôm qua khi nàng ta hỏi cô nương không chịu đáp, lại đánh mất ý niệm này.
Thoáng chốc Diêu Hoàng đã trở lại, tiểu nha hoàn đưa nước trà cho nàng ta uống, nàng ta uống một ngụm, mới đến trước mặt Thường Nhuận Chi đáp lời.
"Mạc nữ quan kia, quả nhiên là người có dã tâm."
"Hả?" Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"
"Mạc nữ quan thiếu kiên nhẫn, vừa tới liền mịt mờ hỏi nô tì tình huống trong phủ chúng ta. Nô tì nói, chỉ cần cửu Hoàng tử ở trong phủ liền cùng cửu Hoàng tử phi ở chung một nhà, thật sự ân ái, nàng ta nghe xong lời này dường như có chút không cho là đúng."
Diêu Hoàng cười khẽ: "Rồi sau đó, nô tì bắt đầu hỏi tuổi tác của nàng ta, nàng ta nói mình đã mười tám, nô tì liền nói đuổi lên nàng ta có thể đính thân. Lúc này Mạc nữ quan cả cười, nói hôn sự không vội. Nô tì thấy tươi cười trên mặt nàng ta không giống giả bộ, giống như vui đùa nói, cô nương ngài cũng từng ở bên người Thái tử phi làm nữ quan, nhưng sau đó lại thành Hoàng tử phi; nàng ta cũng ở bên người Thái tử phi làm nữ quan, nghĩ đến tương lai tiền đồ cũng không có giới hạn."
Diêu Hoàng nhẹ giọng nói: "Nô tì chính mắt nhìn thấy, nàng ta nghe xong lời này, tươi cười có chút..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.