Chương 211: Bước ra khỏi âm u
Dạ Thần Dực
20/07/2020
Hôm sau, ngày hạ táng Cung Thiên Long, an táng bên cạnh phần mộ của bà Cung lớn.
Hôm nay người thưa thớt, Thân Đồ Dạ bảo tùy tùng người hầu về bớt, chỉ để lại Cố Huy, Lôi Quâng, mà mấy nhân viên của nhà tang lễ để an táng tro cốt của Cung Thiên Long.
Sáng sớm, Lãnh Thanh Mặc đã cố chống cơ thể yếu ớt của mình đến, trên mu bàn tay vẫn còn dán băng căn nhân, sắc mặt bợt bạc như tờ giấy, ánh mắt vốn trong sáng nay trở nên u buồn vô thần.
Lăng Tuyết vốn muốn khuyên anh về nghỉ, nhưng nhìn thấy bộ dạng bi thương này của anh, cô thật không nhẫn tâm mở miệng, để anh đi theo đi.
Nhìn thấy người của nhà tang lễ đặt hủ tro cốt của Cung Thiên Long vào trong, sau đó lấp đất lại, từng chút bao phủ lấy chị ấy.
Thật giống như một sự thật tàn nhẫn, vĩnh viễn chia cắt họ, suốt đời không còn gặp lại nữa!!!
Sau khi an táng xong, Thân Đồ Dạ cúi đầu hành lễ với phần mộ của Cung Thiên Long, là anh nợ cô ấy, cả đời này không thể trả lại cô, cho nên, cũng chỉ có thể dốc hết phần tâm ý cuối cùng của mình, thật ra mà nói là muốn để lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Lăng Tuyết nghĩ rằng mình sẽ không thể khóc được nữa, nhưng đến bây giờ vẫn không ngăn được nước mắt đang rơi như mưa.
Đôi khi ngẫm lại, vận mệnh là thứ thật đáng sợ, lần đầu tiên gặp mặt, cô cứu mạng Cung Thiên Long, không ngờ đến cuối cùng Cung Thiên Long lại trả mạng này lại cho cô, giống như ngay từ lúc bắt đầu, người cô cứu chính là bản thân cô, chẳng qua là sinh mạng ấy được chứa đựng trong một cơ thể giống hệt cô mà thôi.
Đến cuối cùng, Cung Thiên Long vẫn hy sinh, còn Lăng Tuyết cô, không chỉ có nhặt lại được cái mạng, còn thay Cung Thiên Long ở lại nhà họ Cung, kế thừa gia nghiệp to lơn này, cho nên chỗ tốt đều bị cô chiếm hết, nhưng cảm giác được hời này không hề dễ chịu, ngược lại càng khiến cô bi thương và sợ hãi.
Không biết từ khi nào, vận mệnh luân hồi, vừa muốn cướp đi mọi thứ của cô, khiến cô rơi vào vực sâu muôn đời không thể trở mình, giống như Cung Thiên Long…
***
Sau khi an táng Cung Thiên Long, trời đột nhiên đổ mưa phùn.
Mưa dầm rả rích, gió lạnh thổi qua, gió thổi vào người, làm người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Thân Đồ Dạ cởi áo khoát ngoài choàng lên vai Lăng Tuyết, đẩy cô rời đi, Tần Tuệ nhắc Lãnh Thanh Mặc về nhà, nhưng anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, có ý không muốn đi.
Lăng Tuyết muốn khuyên ngăn, nhưng Thân Đồ Dạ cản cô lại:
– Để anh ta vậy đi, một người đang đau thương rất cần có một nơi để trút ra, bằng không sẽ càng khó chịu.
Nghe câu này, Lăng Tuyết không khuyên nữa, chỉ dặn dò Tần Tuệ ở bên Lãnh Thanh Mặc, tuyệt đối đừng để anh ấy xảy ra chuyện.
Tần Tuệ đành đứng phía sau, lặng lẽ cùng anh.
Lăng Tuyết lên xe, vẫn còn thấy Lãnh Thanh Mặc đứng đó, bóng lưng anh đặc biệt cô độc trơ trọi, trong mưa gió lung lay như sắp sụp đổ, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp ở đó, hệt như một cây to, vì Cung Thiên Long, vì nhà họ Cung, mà che mưa chắn gió!!!
Xe chậm rãi chạy xa nghĩa trang, Lăng Tuyết thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn dán lên gương chiếu hậu, không khỏi thở dài, cảm thán tình thâm nghĩa trọng của Lãnh Thanh Mặc.
Thân Đồ Dạ không nói câu nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, sau lại quay đầu nhìn Lăng Tuyết, trong mắt thêm phần lo lắng, hồi lâu, anh đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi:
– Chắc em sẽ không thích kiểu đàn ông như Lãnh Thanh Mặc đâu ha?
Lăng Tuyết giật mình, ngước lên trừng mắt với anh:
– Anh nói vớ vẩn gì đấy? Vào lúc này rồi còn bày đặt ghen tuông.
– Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.
Thân Đồ Dạ bây giờ đặc biệt không muốn cãi nhau với cô, luôn cảm thấy cãi nhau với phụ nữ là một chuyện rất chi là phiền phức và cực kỳ nhàm chán.
Cho dù trong lòng anh có vạn điều lo lắng, thế nhưng anh không muốn nói nhiều, trả lời bằng hành động đi.
***
Thân Đồ Dạ lấy lý do Lăng Tuyết bị thường cần phải điều trị chăm sóc, cho nên chở thẳng cô về nhà mình, mỗi ngày gọi bác sĩ về nhà xử lý vết thương cho cô, lúc nhàn hạ liền cùng cô đọc sách, trồng hoa, thưởng thức trà.
Lăng Tuyết đề nghị muốn về nhà, anh liền từ chối nói qua hai hôm nữa, hai ngày này cứ đợi Lãnh Thanh Mặc thanh tĩnh lại rồi về.
Lăng Tuyết nghĩ đến trạng thái hiện giờ của Lãnh Thanh Mặc, đúng là không tốt lắm, nên đồng ý.
Tần Tuệ gọi điện thoại đến, Thân Đồ Dạ đích thân giải thích, chị không dám hỏi nhiều.
Lăng Tuyết cứ vậy ở lại nhà Thân Đồ hai ngày, Thân Đồ Dạ không đi bất cứ đâu, cứ ở nhà với cô, hai người dính nhau như sam, vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
Chỉ là, khi Lăng Tuyết xem ti vi nhìn thấy cảnh thượng Thân Đồ Dạ cúi xuống buột dây giày lại cho mình, trong lòng cô vô cùng cảm động, quay đầu hỏi anh:
– Anh cao cao tại thượng như thế, tại sao ở trước mặt mọi người làm lại chuyện này cho em?
– Bất luận anh lớn mạnh đến đâu, em cũng là nhược điểm duy nhất của anh- Thân Đồ Dạ thở dài cam chịu.
Nghe câu nói ấy, Lăng Tuyết vô cùng xúc động, chủ động hôn anh…
Thân Đồ Dạ có chút giật mình, đây đúng là hiếm có, anh nâng mặt cô, thâm tình hôn đáp trả lại cô, điềm đạm động tình, nếu không phải vết thương trên cỏ cô vẫn chưa lành, anh thật muốn ăn cô…
Cho nên cuối cùng, dù yêu vẫn phải theo khuôn khổ.
***
Hai ngày nay Lãnh Thanh Mặc đều nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, bao gồm bác sĩ Hoa.
Anh tự mình ra đơn thuốc, tự mình điều trị.
Tần Tuệ mỗi ngày đúng giờ mang cơm cho anh, anh cũng ăn, chỉ là không ra ngoài, cũng không nói chuyện với bất cứ ai.
Cả nhà họ Cung bị bao trùm bởi không khí u ám, người hầu kẻ hạ đều cẩn thận, thở cũng không dám thở mạnh.
Tần Tuệ tuy kiên cường chèo chống cái nhà này, nhưng vẫn u ám đầy mặt, lao lực quá độ.
Chị nhìn Cung Thiên Long lớn lên, cái chết của Cung Thiên Long với chị mà nói đúng là cú sốc nặng nề, nhưng chị không thể không kiên cường đối mặt, nếu ngay cả chị cũng suy sụp, cái nhà này sẽ tan nát mất.
***
Ngày thứ ba, cuối cùng Lãnh Thanh Mặc cũng ra khỏi phòng, vẫn là dáng vẻ thanh cao lịch lãm như thuở xưa, thần thánh không vương bụi trần, ánh mắt cũng trong trẻo sáng ngờ như cũ, dường như vẻ bi thương đều đã được che giấu hết, anh lại khôi phục sức sống như xưa, thật giống như một người bị giày vò sắp chết đột nhiên sống lại.
– Anh Lãnh, anh không sao chứ?- Tần Tuệ dè dặt hỏi.
– Không sao rồi- Khóe môi Lãnh Thanh Mặc nhích lên mộ độ cung hoàn hảo, dùng khẩu hình nói- Chuẩn bị xe, chúng ta đi đón Tuyết.
– Dạ vâng vâng, lập tức đi ngay- Tần Tuệ mừng rỡ, vội dặn tùy tùng chuẩn bị xe.
Trần đường, Tần Tuệ muốn báo cáo những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cổ phiếu của tập đoàn Cung thị tăng vọt, hiện tại đã ngừng, Dukabad nói mấy hôn nữa muốn đích thân đến thành phố Hải bàn chuyện làm ăn với cô Cung, Cung Hiếu Cường chủ động muốn từ chức, chuyển một nửa số cổ phần cho cô Cung nhỏ, những người khác của tập đoàn Cung thị đều tỏ ý sau này muốn dốc sức hỗ trợ cô Cung nhỏ.
Mặt khác, ba nhà Cố, Mục, Nghiêm đã hoàn toàn bị “biếm vào lãnh cung”, Thân Đồ Dạ cắt đứt tất cả tài nguyên kinh doanh của ba nhà họ, ngay cả vụ làm ăn lớn đang tiến hành cũng bị anh hủy bỏ, sự ngiệp của họ trong vòng ba ngày tụt dốc không phanh, dự đoán hàng hóa tồn đọng không bao lâu nữa sẽ từ từ diệt vong.
Thân Đồ Dạ không trực tiếp kết thúc họ, cũng là kiêng nể quy tắc do Ngũ Đế lập ra, nhưng dùng phương thức này để họ từ từ chết dần, thực ra so với trực tiếp diệt vong lại càng tàn nhẫn hơn, tự bản thân họ trơ mắt chứng kiến gia tộc nghèo đi, xung quanh vấp phải nhiều trắc trở, cùng đường, cuối cùng đi đến diệt vong.
Cảm giác từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, chắc cũng chỉ có thế.
Đến lúc đó, Thân Đồ Dạ sẽ tước hết địa vị của họ, rồi xử lý nội bộ, sẽ không còn ai dị nghị được.
Còn họ Bạch, tuy là kẻ khơi mào lên chuyện này, nhưng chung quy cũng là người bị hại, hơn nữa cũng là do bị người khác lợi dụng.
Cho nên Thân Đồ Dạ xử lý nhẹ nhà họ Bạch thôi, chỉ là rút hơn phân nửa cổ phần công ty của Bạch Tấn Sinh, cắt giảm thuộc hạ ông, sắp xếp vài người đến bên cạnh ông để giám sát, để tránh sau này ông lại làm ra chuyện gì đó quá phận.
Họ Hoắc là nhà duy nhất may mắn thoát khỏi sự kiện này, không chút tổn thất, ngược lại, còn càng thêm lớn mạnh hơn qua chuyện này, coi như trong họa có phúc đi.
Tần Tuệ báo cáo trong một loạt, Lãnh Thanh Mặc không tỏ vẻ gì cả, chỉ hơi nhếch khóe môi.
– Anh Lãnh, tôi cảm thấy, ngài Thân Đồ có phải trừng phạt quá nhẹ rồi không?- Tần Tuệ cẩn thận hỏi- Tôi nghĩ ngài ấy đã bắt được hung thủ hại chết cô Cung rồi, chỉ là, ngài ấy chỉ phạt nhẹ như thế, chẳng lẽ vậy là cho qua?
– Thân Đồ Dạ sẽ không dễ cho qua như vậy đâu, ngài ấy đang dùng kế hoãn binh, dẫn dụ chủ mưu thật sự- Lãnh Thanh Mặc trầm ngâm vài giây, dùng khẩu hình nói.
– Ngoại trừ ba gia tộc lớn đó, còn có chủ mưu đứng sau à?- Tần Tuệ kinh ngạc.
– Ba gia tộc lớn đó làm gì có gan đối đầu với Thân Đồ Dạ? Chẳng qua có kẻ ở đằng sau chống lưng thôi- Lãnh Thanh Mặc thản nhiên “nói”- Rắc rối của Thân Đồ Dạ chỉ mới bắt đầu, ngài ấy tuyệt đối không nên can dự vào chính trị của nước E, bản thân tự chuốc lấy oán thù nhiều như vậy, tương lai xung quanh đều là địch, nhưng mà đừng lo, với năng lực của ngài ấy, không khó giải quyết đâu.
– Sao lại phức tạp như vậy, chuyện này có ảnh hưởng đến chúng ta không?- Tần Tuệ bất an hỏi.
– Đương nhiên có- Lãnh Thanh Mặc cười nhạt- Hiện tại người trên toàn thế giới đã biết cô Cung nhỏ là bạn gái của Thân Đồ Dạ, lợi ích của họ Cung chúng ta từ nay về sau sẽ gắn liền với Thân Đồ Dạ, vinh nhục hưng vong cùng ngài ấy.
– Vậy phải làm sao đây?- Tần Tuệ hấp tấp.
– Làm tốt chuyện của mình, ngày tháng còn dài.
Lãnh Thanh Mặc nói xong câu đó, bưng tách trà lên, tao nhã thưởng thức.
Tần Tuệ không dám hỏi thêm, chỉ có chút không đoán được tâm tư của Lãnh Thanh Mặc, càng thêm không hiểu thế giới của Thân Đồ Dạ rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, vốn tưởng rằng chỉ là một chút việc trong kinh doanh, hiện tại sao lại có liên quan đến vấn đề chính trị nữa.
***
Lăng Tuyết nhận được điện thoại của Tần Tuệ, biết họ sắp đến đón cô, vội vàng kêu người hầu giúp cô rửa mặt thay đồ.
Thân Đồ Dạ vừa nhận được một cú điện thoại, sau đó liền đến thư phòng, lúc quay trở ra, Lăng Tuyết đã thay đồ xong, bác sĩ nữ đang thay băng bôi thuốc cho cô.
Mới được vài hôm, vết thương trên cổ Lăng Tuyết vẫn còn chưa khép miệng, cần thời gian điều trị dài, mỗi ngày đều phải thay thuốc hai lần.
Thân Đồ Dạ lo lắng vết thương cô không lành được, cho nên dứt khoát mời hai nữ bác sĩ ở lại nhà, dễ bề điều trị.
Thực ra lúc anh tốt tính vẫn rất quan tâm chi đáo, chỉ là không có nhiều kiên nhẫn, bất cứ chuyện gì cũng chỉ nói một lần, nếu không nghe rõ thì sẽ nổi nóng.
Cho nên ai cũng sợ anh, không khí trong nhà lúc nào cũng nghiêm túc, điểm ấy khác hẳn nhà họ Cung và nhà của Hàn Vũ Thần, họ Cung thì cũng hơi hơi quy tắc, còn nhà Hàn Vũ Thần ấm cúng dễ chịu làm Lăng Tuyết rất thích cảm giác ấy.
Hôm nay người thưa thớt, Thân Đồ Dạ bảo tùy tùng người hầu về bớt, chỉ để lại Cố Huy, Lôi Quâng, mà mấy nhân viên của nhà tang lễ để an táng tro cốt của Cung Thiên Long.
Sáng sớm, Lãnh Thanh Mặc đã cố chống cơ thể yếu ớt của mình đến, trên mu bàn tay vẫn còn dán băng căn nhân, sắc mặt bợt bạc như tờ giấy, ánh mắt vốn trong sáng nay trở nên u buồn vô thần.
Lăng Tuyết vốn muốn khuyên anh về nghỉ, nhưng nhìn thấy bộ dạng bi thương này của anh, cô thật không nhẫn tâm mở miệng, để anh đi theo đi.
Nhìn thấy người của nhà tang lễ đặt hủ tro cốt của Cung Thiên Long vào trong, sau đó lấp đất lại, từng chút bao phủ lấy chị ấy.
Thật giống như một sự thật tàn nhẫn, vĩnh viễn chia cắt họ, suốt đời không còn gặp lại nữa!!!
Sau khi an táng xong, Thân Đồ Dạ cúi đầu hành lễ với phần mộ của Cung Thiên Long, là anh nợ cô ấy, cả đời này không thể trả lại cô, cho nên, cũng chỉ có thể dốc hết phần tâm ý cuối cùng của mình, thật ra mà nói là muốn để lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Lăng Tuyết nghĩ rằng mình sẽ không thể khóc được nữa, nhưng đến bây giờ vẫn không ngăn được nước mắt đang rơi như mưa.
Đôi khi ngẫm lại, vận mệnh là thứ thật đáng sợ, lần đầu tiên gặp mặt, cô cứu mạng Cung Thiên Long, không ngờ đến cuối cùng Cung Thiên Long lại trả mạng này lại cho cô, giống như ngay từ lúc bắt đầu, người cô cứu chính là bản thân cô, chẳng qua là sinh mạng ấy được chứa đựng trong một cơ thể giống hệt cô mà thôi.
Đến cuối cùng, Cung Thiên Long vẫn hy sinh, còn Lăng Tuyết cô, không chỉ có nhặt lại được cái mạng, còn thay Cung Thiên Long ở lại nhà họ Cung, kế thừa gia nghiệp to lơn này, cho nên chỗ tốt đều bị cô chiếm hết, nhưng cảm giác được hời này không hề dễ chịu, ngược lại càng khiến cô bi thương và sợ hãi.
Không biết từ khi nào, vận mệnh luân hồi, vừa muốn cướp đi mọi thứ của cô, khiến cô rơi vào vực sâu muôn đời không thể trở mình, giống như Cung Thiên Long…
***
Sau khi an táng Cung Thiên Long, trời đột nhiên đổ mưa phùn.
Mưa dầm rả rích, gió lạnh thổi qua, gió thổi vào người, làm người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Thân Đồ Dạ cởi áo khoát ngoài choàng lên vai Lăng Tuyết, đẩy cô rời đi, Tần Tuệ nhắc Lãnh Thanh Mặc về nhà, nhưng anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, có ý không muốn đi.
Lăng Tuyết muốn khuyên ngăn, nhưng Thân Đồ Dạ cản cô lại:
– Để anh ta vậy đi, một người đang đau thương rất cần có một nơi để trút ra, bằng không sẽ càng khó chịu.
Nghe câu này, Lăng Tuyết không khuyên nữa, chỉ dặn dò Tần Tuệ ở bên Lãnh Thanh Mặc, tuyệt đối đừng để anh ấy xảy ra chuyện.
Tần Tuệ đành đứng phía sau, lặng lẽ cùng anh.
Lăng Tuyết lên xe, vẫn còn thấy Lãnh Thanh Mặc đứng đó, bóng lưng anh đặc biệt cô độc trơ trọi, trong mưa gió lung lay như sắp sụp đổ, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp ở đó, hệt như một cây to, vì Cung Thiên Long, vì nhà họ Cung, mà che mưa chắn gió!!!
Xe chậm rãi chạy xa nghĩa trang, Lăng Tuyết thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn dán lên gương chiếu hậu, không khỏi thở dài, cảm thán tình thâm nghĩa trọng của Lãnh Thanh Mặc.
Thân Đồ Dạ không nói câu nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, sau lại quay đầu nhìn Lăng Tuyết, trong mắt thêm phần lo lắng, hồi lâu, anh đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi:
– Chắc em sẽ không thích kiểu đàn ông như Lãnh Thanh Mặc đâu ha?
Lăng Tuyết giật mình, ngước lên trừng mắt với anh:
– Anh nói vớ vẩn gì đấy? Vào lúc này rồi còn bày đặt ghen tuông.
– Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.
Thân Đồ Dạ bây giờ đặc biệt không muốn cãi nhau với cô, luôn cảm thấy cãi nhau với phụ nữ là một chuyện rất chi là phiền phức và cực kỳ nhàm chán.
Cho dù trong lòng anh có vạn điều lo lắng, thế nhưng anh không muốn nói nhiều, trả lời bằng hành động đi.
***
Thân Đồ Dạ lấy lý do Lăng Tuyết bị thường cần phải điều trị chăm sóc, cho nên chở thẳng cô về nhà mình, mỗi ngày gọi bác sĩ về nhà xử lý vết thương cho cô, lúc nhàn hạ liền cùng cô đọc sách, trồng hoa, thưởng thức trà.
Lăng Tuyết đề nghị muốn về nhà, anh liền từ chối nói qua hai hôm nữa, hai ngày này cứ đợi Lãnh Thanh Mặc thanh tĩnh lại rồi về.
Lăng Tuyết nghĩ đến trạng thái hiện giờ của Lãnh Thanh Mặc, đúng là không tốt lắm, nên đồng ý.
Tần Tuệ gọi điện thoại đến, Thân Đồ Dạ đích thân giải thích, chị không dám hỏi nhiều.
Lăng Tuyết cứ vậy ở lại nhà Thân Đồ hai ngày, Thân Đồ Dạ không đi bất cứ đâu, cứ ở nhà với cô, hai người dính nhau như sam, vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
Chỉ là, khi Lăng Tuyết xem ti vi nhìn thấy cảnh thượng Thân Đồ Dạ cúi xuống buột dây giày lại cho mình, trong lòng cô vô cùng cảm động, quay đầu hỏi anh:
– Anh cao cao tại thượng như thế, tại sao ở trước mặt mọi người làm lại chuyện này cho em?
– Bất luận anh lớn mạnh đến đâu, em cũng là nhược điểm duy nhất của anh- Thân Đồ Dạ thở dài cam chịu.
Nghe câu nói ấy, Lăng Tuyết vô cùng xúc động, chủ động hôn anh…
Thân Đồ Dạ có chút giật mình, đây đúng là hiếm có, anh nâng mặt cô, thâm tình hôn đáp trả lại cô, điềm đạm động tình, nếu không phải vết thương trên cỏ cô vẫn chưa lành, anh thật muốn ăn cô…
Cho nên cuối cùng, dù yêu vẫn phải theo khuôn khổ.
***
Hai ngày nay Lãnh Thanh Mặc đều nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, bao gồm bác sĩ Hoa.
Anh tự mình ra đơn thuốc, tự mình điều trị.
Tần Tuệ mỗi ngày đúng giờ mang cơm cho anh, anh cũng ăn, chỉ là không ra ngoài, cũng không nói chuyện với bất cứ ai.
Cả nhà họ Cung bị bao trùm bởi không khí u ám, người hầu kẻ hạ đều cẩn thận, thở cũng không dám thở mạnh.
Tần Tuệ tuy kiên cường chèo chống cái nhà này, nhưng vẫn u ám đầy mặt, lao lực quá độ.
Chị nhìn Cung Thiên Long lớn lên, cái chết của Cung Thiên Long với chị mà nói đúng là cú sốc nặng nề, nhưng chị không thể không kiên cường đối mặt, nếu ngay cả chị cũng suy sụp, cái nhà này sẽ tan nát mất.
***
Ngày thứ ba, cuối cùng Lãnh Thanh Mặc cũng ra khỏi phòng, vẫn là dáng vẻ thanh cao lịch lãm như thuở xưa, thần thánh không vương bụi trần, ánh mắt cũng trong trẻo sáng ngờ như cũ, dường như vẻ bi thương đều đã được che giấu hết, anh lại khôi phục sức sống như xưa, thật giống như một người bị giày vò sắp chết đột nhiên sống lại.
– Anh Lãnh, anh không sao chứ?- Tần Tuệ dè dặt hỏi.
– Không sao rồi- Khóe môi Lãnh Thanh Mặc nhích lên mộ độ cung hoàn hảo, dùng khẩu hình nói- Chuẩn bị xe, chúng ta đi đón Tuyết.
– Dạ vâng vâng, lập tức đi ngay- Tần Tuệ mừng rỡ, vội dặn tùy tùng chuẩn bị xe.
Trần đường, Tần Tuệ muốn báo cáo những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cổ phiếu của tập đoàn Cung thị tăng vọt, hiện tại đã ngừng, Dukabad nói mấy hôn nữa muốn đích thân đến thành phố Hải bàn chuyện làm ăn với cô Cung, Cung Hiếu Cường chủ động muốn từ chức, chuyển một nửa số cổ phần cho cô Cung nhỏ, những người khác của tập đoàn Cung thị đều tỏ ý sau này muốn dốc sức hỗ trợ cô Cung nhỏ.
Mặt khác, ba nhà Cố, Mục, Nghiêm đã hoàn toàn bị “biếm vào lãnh cung”, Thân Đồ Dạ cắt đứt tất cả tài nguyên kinh doanh của ba nhà họ, ngay cả vụ làm ăn lớn đang tiến hành cũng bị anh hủy bỏ, sự ngiệp của họ trong vòng ba ngày tụt dốc không phanh, dự đoán hàng hóa tồn đọng không bao lâu nữa sẽ từ từ diệt vong.
Thân Đồ Dạ không trực tiếp kết thúc họ, cũng là kiêng nể quy tắc do Ngũ Đế lập ra, nhưng dùng phương thức này để họ từ từ chết dần, thực ra so với trực tiếp diệt vong lại càng tàn nhẫn hơn, tự bản thân họ trơ mắt chứng kiến gia tộc nghèo đi, xung quanh vấp phải nhiều trắc trở, cùng đường, cuối cùng đi đến diệt vong.
Cảm giác từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, chắc cũng chỉ có thế.
Đến lúc đó, Thân Đồ Dạ sẽ tước hết địa vị của họ, rồi xử lý nội bộ, sẽ không còn ai dị nghị được.
Còn họ Bạch, tuy là kẻ khơi mào lên chuyện này, nhưng chung quy cũng là người bị hại, hơn nữa cũng là do bị người khác lợi dụng.
Cho nên Thân Đồ Dạ xử lý nhẹ nhà họ Bạch thôi, chỉ là rút hơn phân nửa cổ phần công ty của Bạch Tấn Sinh, cắt giảm thuộc hạ ông, sắp xếp vài người đến bên cạnh ông để giám sát, để tránh sau này ông lại làm ra chuyện gì đó quá phận.
Họ Hoắc là nhà duy nhất may mắn thoát khỏi sự kiện này, không chút tổn thất, ngược lại, còn càng thêm lớn mạnh hơn qua chuyện này, coi như trong họa có phúc đi.
Tần Tuệ báo cáo trong một loạt, Lãnh Thanh Mặc không tỏ vẻ gì cả, chỉ hơi nhếch khóe môi.
– Anh Lãnh, tôi cảm thấy, ngài Thân Đồ có phải trừng phạt quá nhẹ rồi không?- Tần Tuệ cẩn thận hỏi- Tôi nghĩ ngài ấy đã bắt được hung thủ hại chết cô Cung rồi, chỉ là, ngài ấy chỉ phạt nhẹ như thế, chẳng lẽ vậy là cho qua?
– Thân Đồ Dạ sẽ không dễ cho qua như vậy đâu, ngài ấy đang dùng kế hoãn binh, dẫn dụ chủ mưu thật sự- Lãnh Thanh Mặc trầm ngâm vài giây, dùng khẩu hình nói.
– Ngoại trừ ba gia tộc lớn đó, còn có chủ mưu đứng sau à?- Tần Tuệ kinh ngạc.
– Ba gia tộc lớn đó làm gì có gan đối đầu với Thân Đồ Dạ? Chẳng qua có kẻ ở đằng sau chống lưng thôi- Lãnh Thanh Mặc thản nhiên “nói”- Rắc rối của Thân Đồ Dạ chỉ mới bắt đầu, ngài ấy tuyệt đối không nên can dự vào chính trị của nước E, bản thân tự chuốc lấy oán thù nhiều như vậy, tương lai xung quanh đều là địch, nhưng mà đừng lo, với năng lực của ngài ấy, không khó giải quyết đâu.
– Sao lại phức tạp như vậy, chuyện này có ảnh hưởng đến chúng ta không?- Tần Tuệ bất an hỏi.
– Đương nhiên có- Lãnh Thanh Mặc cười nhạt- Hiện tại người trên toàn thế giới đã biết cô Cung nhỏ là bạn gái của Thân Đồ Dạ, lợi ích của họ Cung chúng ta từ nay về sau sẽ gắn liền với Thân Đồ Dạ, vinh nhục hưng vong cùng ngài ấy.
– Vậy phải làm sao đây?- Tần Tuệ hấp tấp.
– Làm tốt chuyện của mình, ngày tháng còn dài.
Lãnh Thanh Mặc nói xong câu đó, bưng tách trà lên, tao nhã thưởng thức.
Tần Tuệ không dám hỏi thêm, chỉ có chút không đoán được tâm tư của Lãnh Thanh Mặc, càng thêm không hiểu thế giới của Thân Đồ Dạ rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, vốn tưởng rằng chỉ là một chút việc trong kinh doanh, hiện tại sao lại có liên quan đến vấn đề chính trị nữa.
***
Lăng Tuyết nhận được điện thoại của Tần Tuệ, biết họ sắp đến đón cô, vội vàng kêu người hầu giúp cô rửa mặt thay đồ.
Thân Đồ Dạ vừa nhận được một cú điện thoại, sau đó liền đến thư phòng, lúc quay trở ra, Lăng Tuyết đã thay đồ xong, bác sĩ nữ đang thay băng bôi thuốc cho cô.
Mới được vài hôm, vết thương trên cổ Lăng Tuyết vẫn còn chưa khép miệng, cần thời gian điều trị dài, mỗi ngày đều phải thay thuốc hai lần.
Thân Đồ Dạ lo lắng vết thương cô không lành được, cho nên dứt khoát mời hai nữ bác sĩ ở lại nhà, dễ bề điều trị.
Thực ra lúc anh tốt tính vẫn rất quan tâm chi đáo, chỉ là không có nhiều kiên nhẫn, bất cứ chuyện gì cũng chỉ nói một lần, nếu không nghe rõ thì sẽ nổi nóng.
Cho nên ai cũng sợ anh, không khí trong nhà lúc nào cũng nghiêm túc, điểm ấy khác hẳn nhà họ Cung và nhà của Hàn Vũ Thần, họ Cung thì cũng hơi hơi quy tắc, còn nhà Hàn Vũ Thần ấm cúng dễ chịu làm Lăng Tuyết rất thích cảm giác ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.