Chương 192: Đàn ông tốt, đàn ông xấu
Dạ Thần Dực
06/09/2018
– Vâng, em biết rồi- Cố Huy không nói nhiều thêm- Vậy em quay về trước nhé?
– Ừm- Thân Đồ Dạ đáp rồi cúp máy, nghĩ đến hiện tại Lăng Tuyết đang ở bên cạnh người đàn ông khác, dáng vẻ kiêu ngạo oai vệ vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong lòng cuồn cuộn lửa giận, rất là buồn bực.
Cô gái này sao có thể vô lại như thế? Nói đi là đi, nói tìm đàn ông khác là tìm đàn ông khác, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, lời nói của Cố Huy là thật sao? Cô ấy là vì ghen tuông nên nổi nóng sao?
Nói vậy, cô vẫn rất để ý đến anh…
Chỉ là sao phụ nữ phiền toái quá vậy? Hở tí là ghen, hở tí là giận, anh không biết lúc nào chọc giận cô, quả thực như lắp một quả bom hẹn giờ bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
***
Nhà họ Hàn.
Lăng Tuyết tắm nước ấm, thay áo choàng tắm của Hàn Vũ Thần rồi xuống lầu ăn khuya.
Hàn Vũ Thần đã tắm táp xong, thay đồ mặc nhà thoải mái, ngồi trong phòng ăn đợi cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn, không khỏi giật mình, áo choàng tắm màu xám của anh mặc trên người cô thật giống như váy ngắn, tùy ý lại thoải mái, còn lộ ra nét đẹp tự nhiên đặc biệt, tóc dài búi lên gọn gàng, trông hệt như ánh nắng thanh xuân!
– Tắm một cái dễ chịu hơn nhiều!
Lăng Tuyết thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hàn Vũ Thần, nhìn thấy bữa khuya phong phú trên bàn, đã không nhịn nổi nữa, bưng ly sữa ấm lên uống.
– Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu- Hàn Vũ Thần gắp thức ăn cho cô, quan tâm nói- Mấy món này là điểm tâm nhẹ, đều là thứ em hay gọi khi đi ăn, nếu còn muốn ăn thêm món gì, em cứ nói với tôi, tôi dặn nhà bếp đi làm.
– Không cần, vậy nhiều rồi, đừng lãng phí- Lăng Tuyết cắn một miếng bánh bao xá xíu, nghĩ đến cái gì, vội hỏi- Đúng rồi, hồi nãy anh nói gì? Những món tôi đi ăn hay gọi? Không lẽ anh nhớ hết, sau đó dặn nhà bếp làm?
– Ừ- Hàn Vũ Thần cười tủm tỉm gật đầu- Sao? Ăn ngon không?
– Ngon…- Lăng Tuyết nhìn cả bàn thức ăn, quả nhiên tất cả đều là món cô thích, cô không khỏi cảm động- Hàn Vũ Thần, con người anh thật sự quá tốt…
– Em thích là được- Hàn Vũ Thần một tay chống cằm, dịu dàng nhìn cô.
– Sao anh không ăn đi?- Lăng Tuyết có chút ngượng ngùng- Chỉ nhìn tôi ăn thôi à?
– Sau tám giờ tối tôi không ăn gì cả- Hàn Vũ Thần uống ngụm nước trái cây- Phải giữ dáng và giọng!
– Làm người nổi tiếng đúng là không dễ dàng- Lăng Tuyết cảm thán nói- May mà tôi không cần để ý tới, tôi đói thì ăn, không quan tâm nhiều như vậy.
– Dáng em đẹp, ăn thế nào cũng không mập được- Hàn Vũ Thần mê đắm nhìn cô- Nhìn sao cũng thấy đẹp hết.
– Anh đừng có nhìn tôi như vậy…- Lăng Tuyết mất tự nhiên- Thực ra tôi có rất nhiều khuyết điểm, chẳng hạn như xấu tính, vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố, chẳng thùy mị chút nào.
– Vậy mới chân thật chứ- Hàn Vũ Thần cười, nói sang chuyện khác- Được rồi, em từ từ ăn đi, tôi không nói chuyện với em nữa, tránh làm em phân tâm.
– Ừ- Lăng Tuyết tập trung ăn tiếp.
Hàn Vũ Thần ngoài mặt là đang xem báo, thực ra vẫn luôn nhìn trộm cô, nếu vận mệnh an bài anh gặp cô sớm hơn, hiện tại có khi nào họ đang bên nhau không?
Đáng tiếc cuộc đời làm gì có nếu như…
– Xong, tôi no rồi, muốn về phòng ngủ.
Lăng Tuyết ưỡn lưng, cảm giác cực kỳ mệt mỏi, bây giờ muốn ngủ một giấc.
– Đúng lúc tôi cũng muốn về phòng, đi cùng đi.
– Ừm.
Hai người cùng nhau về phòng, hai phòng ở liền kề nhau, cả hai chúc nhau ngủ ngon, sau đó ai về phòng nấy.
Hàn Vũ Thần đưa lưng về phía cửa phòng, tim đập thình thịch, vừa rồi dưới tình huống đó, không khí không khỏi có chút mờ ám, anh muốn nghiêm túc tỏ tình với cô biết bao, ôm lòng cầu may, có lẽ tâm trạng cô tốt, sẽ đồng ý làm bạn gái anh cũng không chừng.
Đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn không có đủ dũng khí, còn cô cũng không cho anh cơ hội.
Lăng Tuyết nằm trên giường, nghĩ đến Thân Đồ Dạ, nghĩ đến từng cử chỉ anh đối với Nhan Nhược Hi, trong lòng tích tụ bực dọc.
Hiện giờ ngẫm lại, lúc trước sao cô lại dễ dàng chịu Thân Đồ Dạ?
Toàn bộ băn khoăn, tất cả vấn đề không màng cũng không hỏi, hiện tại lại phải chấp nhận cái hậu quả buồn cười này…
Thân Đồ Dạ cả đêm không ngủ, trong đầu toàn là bóng hình của Lăng Tuyết.
Căn phòng này, chiếc giường lớn này, cái gối này, cái chăn này, khắp nơi đều có mùi hương của Lăng Tuyết, như bóng với hình, không chỗ nào không có…
Mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, sẽ cảm thấy đều là hình bóng của cô, nhắm mắt lại, thì ảo tưởng cô ở ngay bên cạnh, loại cảm xúc này thật giống như có con mèo nhỏ cào cấu trong lòng, khiến anh khó chịu.
Anh vốn không phải người dễ cúi đầu khuất phục, chỉ là đêm nay vô số lần cầm điện thoại lên xem, nghĩ mình có phải đã bỏ lỡ điều gì rồi không, tại sao Lăng Tuyết vẫn chưa gọi điện cho anh, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi đến.
Cô gái này đã hoàn toàn quên mất anh rồi ư?
Hay là, hiện tại cô đang thân mật với Hàn Vũ Thần???
Thân Đồ Dạ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bực, cầm điện thoại, siết đến gần như bẻ điện thoại gãy đôi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng anh vẫn không nhịn nổi, gọi điện thoại cho Lăng Tuyết…
Lăng Tuyết mơ màng sắp ngủ thiếp đi, nghe tiếng điện thoại reo, trong lúc buồn ngủ lấy điện thoại ra nghe máy:
– A lô!
– Em đang ở đâu?- Thân Đồ Dạ vội hỏi.
Lăng Tuyết nghe được giọng anh, cơn buồn ngủ tan mất, ngồi bật người dậy:
– Thân Đồ Dạ!
– Nếu không thì sao, em tưởng anh là ai?- Thân Đồ Dạ tức giận nói- Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài theo đàn ông phóng túng, em giỏi lắm.
– Ai cần anh lo?- Lăng Tuyết không chịu yếu thế- Thân Đồ Dạ, ngày mai anh kêu người mang túi xách đến cho tôi, tiền và giấy tờ tùy thân của tôi đều ở trong đó.
– Em có ý gì? Em muốn thế nào?- Thân Đồ Dạ giận sôi gan- Giờ em muốn đi theo Hàn Vũ Thần luôn đúng không? Chạy đến nhà anh ta không muốn quay về nữa đúng không?
– Sao anh biết tôi đang ở chỗ Hàn Vũ Thần?- Lăng Tuyết cười lạnh- Anh cho người theo dõi tôi?
– Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó với anh đi- Thân Đồ Dạ trở lại chuyện chính, hào hiệp nói- Thôi bỏ đi, anh người lớn không chấp nhặt kẻ nhỏ, nếu em chịu về, giờ anh đi đón em ngay!!!
Lăng Tuyết liếc mắt khinh bỉ, trực tiếp cúp máy.
– A lô, a lô!- Thân Đồ Dạ nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, kinh ngạc- Đệch, con nhỏ này dám cúp điện thoại của mình???
Anh cảm thấy quá khó tin!!!
Anh đã nhượng bộ một bước rồi mà, còn cho cô đường lui, cô không chỉ không cảm kích, lại còn dám ngang nhiên cúp điện thoại của anh, cô gái này điên rồi à???
Thân Đồ Dạ giận tím mặt.
Lăng Tuyết nổi giận đùng đùng tắt nguồn điện thoại, nằm xuống ngủ tiếp, tên khốn Thân Đồ Dạ này, đến nước này còn chưa biết hối cải, còn nói tha thứ cho cô, tức cười…
Loại đàn ông này cứ để anh ta tự đi mà hối hận, cô chả thèm quan tâm tới anh nữa.
Trong lòng Lăng Tuyết một mực nghĩ tới tất cả điểm xấu của Thân Đồ Dạ, muốn để bản thân nguội lạnh một chút, sau này không cần đối xử tốt với anh như vậy nữa, chỉ là càng nghĩ càng không ngủ được.
Nửa đêm về sáng cứ như vậy mà mất ngủ.
Trời hừng đông, Lăng Tuyết mới mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm Hàn Vũ Thần ra ngoài làm việc, gõ cửa phòng cô, thấy cô không đáp, anh không quấy rầy cô nữa, một mình ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn người làm:
– Chừng nào cô Lăng thức dậy, cô đi hỏi cô ấy muốn ăn món gì, rồi đi chuẩn bị bữa sáng ngay, còn nữa, tôi đã đặt quần áo cho cô ấy, chắc lát nữa người ta sẽ mang đến, lúc đó nhớ đưa cho cô ấy. Ba giờ chiều tôi mới về.
– Vâng, cậu chủ.
Lăng Tuyết ngủ cả một ngày, cảm giác toàn thân bừng bừng sức sống.
Nữ hầu mang quần áo mới vào, đều là trang phục thoải mái, mặc vào người rất dễ chịu.
Lăng Tuyết thay đồ, xuống lầu dùng bữa, đúng lúc này, Hàn Vũ Thần trở về, lê cái chân bị thương, vào nhà:
– Giờ em mới dậy à? Đồ heo lười.
– Hì hì- Lăng Tuyết ngượng ngùng- Hôm nay buồn ngủ quá, nên ngủ suốt cả ngày, giờ cũng có tinh thần rồi, tối nay đi gặp Lăng Ngạo, trạng thái cũng tốt hơn một chút.
– Ừ, vậy thì tốt- Hàn Vũ Thần tươi cười nhìn cô- Đói không? Tôi ăn cùng em, tôi còn chưa ăn trưa nữa.
– Giờ mấy giờ rồi, còn chưa ăn? Anh cũng quá bận rồi. Mau đến đây ăn đi!
Hai người cùng nhau dùng cơm, cùng nhau thảo luận về buổi công diễn kế tiếp, Hàn Vũ Thần nói với Lăng Tuyết, ngày mốt sẽ bắt đầu tập luyện, buổi công diễn được ấn định sau ba tháng nữa.
– Chỉ là chân anh chưa khỏi hẳn, tập luyện thế nào?- Lăng Tuyết lo lắng hỏi- Tối qua lúc anh lái xe, tôi thấy hơi lo.
– Giờ tập luyện chỉ là hát và hiệu ứng sân khấu, phần vũ đạo đợi vết thương khỏi hẳn mới tập luyện sau- Hàn Vũ Thần nói- Em có muốn đi tập cùng tôi không? Hôm nay chị An cứ hỏi chuyện này đó.
– Đi chứ, đây cũng là công việc của tôi mà, tôi đương nhiên phải đi- Lăng Tuyết gật đầu đáp- Vậy Ngũ Ca và Hàn Bắc có đi không?
– Có, cả Hàn Giai cũng phải đi- Hàn Vũ Thần nói- Cô ấy vào nhóm bè của ban nhạc, đã chính thức ký hợp đồng, cần rèn luyện trước một chút mới chuyển chính thức.
– Tốt quá- Lăng Tuyết gật đầu.
– Đúng rồi, đây là kế hoạch tập luyện- Hàn Vũ Thần lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lăng Tuyết- Em rãnh thì xem một chút, lần này vì muốn mang đến cảm giác mới mẻ cho khán giả, có chuẩn bị một đoạn kịch sân khấu, kế hoạch của đạo diễn là để em và tôi cùng nhau diễn xuất, em thấy thế nào.
– Không thành vấn đề- Lăng Tuyết xem sơ qua- Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với anh.
– Vậy thì tốt- Hàn Vũ Thần rất vui, gắp một miếng cá cho Lăng Tuyết- Được rồi, ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút, rồi chuẩn bị đến nhà hàng Hải Tinh.
– Ừ.
Năm giờ chiều, hai người đúng giờ có mặt trước cửa nhà hàng Hải Tinh, trên đường đi, Hàn Vũ Thần nhận được điện thoại của Ngũ Ca, Hàn Bắc và Hàn Giai còn có Lăng Ngạo đã đến nhà hàng trước.
Lăng Tuyết rất vui, ban đầu cô còn lo lắng Lăng Ngạo sẽ đổi ý, giờ biết anh đã tới, trong lòng cô thật phấn khởi.
– Ừm- Thân Đồ Dạ đáp rồi cúp máy, nghĩ đến hiện tại Lăng Tuyết đang ở bên cạnh người đàn ông khác, dáng vẻ kiêu ngạo oai vệ vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong lòng cuồn cuộn lửa giận, rất là buồn bực.
Cô gái này sao có thể vô lại như thế? Nói đi là đi, nói tìm đàn ông khác là tìm đàn ông khác, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, lời nói của Cố Huy là thật sao? Cô ấy là vì ghen tuông nên nổi nóng sao?
Nói vậy, cô vẫn rất để ý đến anh…
Chỉ là sao phụ nữ phiền toái quá vậy? Hở tí là ghen, hở tí là giận, anh không biết lúc nào chọc giận cô, quả thực như lắp một quả bom hẹn giờ bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
***
Nhà họ Hàn.
Lăng Tuyết tắm nước ấm, thay áo choàng tắm của Hàn Vũ Thần rồi xuống lầu ăn khuya.
Hàn Vũ Thần đã tắm táp xong, thay đồ mặc nhà thoải mái, ngồi trong phòng ăn đợi cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn, không khỏi giật mình, áo choàng tắm màu xám của anh mặc trên người cô thật giống như váy ngắn, tùy ý lại thoải mái, còn lộ ra nét đẹp tự nhiên đặc biệt, tóc dài búi lên gọn gàng, trông hệt như ánh nắng thanh xuân!
– Tắm một cái dễ chịu hơn nhiều!
Lăng Tuyết thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hàn Vũ Thần, nhìn thấy bữa khuya phong phú trên bàn, đã không nhịn nổi nữa, bưng ly sữa ấm lên uống.
– Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu- Hàn Vũ Thần gắp thức ăn cho cô, quan tâm nói- Mấy món này là điểm tâm nhẹ, đều là thứ em hay gọi khi đi ăn, nếu còn muốn ăn thêm món gì, em cứ nói với tôi, tôi dặn nhà bếp đi làm.
– Không cần, vậy nhiều rồi, đừng lãng phí- Lăng Tuyết cắn một miếng bánh bao xá xíu, nghĩ đến cái gì, vội hỏi- Đúng rồi, hồi nãy anh nói gì? Những món tôi đi ăn hay gọi? Không lẽ anh nhớ hết, sau đó dặn nhà bếp làm?
– Ừ- Hàn Vũ Thần cười tủm tỉm gật đầu- Sao? Ăn ngon không?
– Ngon…- Lăng Tuyết nhìn cả bàn thức ăn, quả nhiên tất cả đều là món cô thích, cô không khỏi cảm động- Hàn Vũ Thần, con người anh thật sự quá tốt…
– Em thích là được- Hàn Vũ Thần một tay chống cằm, dịu dàng nhìn cô.
– Sao anh không ăn đi?- Lăng Tuyết có chút ngượng ngùng- Chỉ nhìn tôi ăn thôi à?
– Sau tám giờ tối tôi không ăn gì cả- Hàn Vũ Thần uống ngụm nước trái cây- Phải giữ dáng và giọng!
– Làm người nổi tiếng đúng là không dễ dàng- Lăng Tuyết cảm thán nói- May mà tôi không cần để ý tới, tôi đói thì ăn, không quan tâm nhiều như vậy.
– Dáng em đẹp, ăn thế nào cũng không mập được- Hàn Vũ Thần mê đắm nhìn cô- Nhìn sao cũng thấy đẹp hết.
– Anh đừng có nhìn tôi như vậy…- Lăng Tuyết mất tự nhiên- Thực ra tôi có rất nhiều khuyết điểm, chẳng hạn như xấu tính, vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố, chẳng thùy mị chút nào.
– Vậy mới chân thật chứ- Hàn Vũ Thần cười, nói sang chuyện khác- Được rồi, em từ từ ăn đi, tôi không nói chuyện với em nữa, tránh làm em phân tâm.
– Ừ- Lăng Tuyết tập trung ăn tiếp.
Hàn Vũ Thần ngoài mặt là đang xem báo, thực ra vẫn luôn nhìn trộm cô, nếu vận mệnh an bài anh gặp cô sớm hơn, hiện tại có khi nào họ đang bên nhau không?
Đáng tiếc cuộc đời làm gì có nếu như…
– Xong, tôi no rồi, muốn về phòng ngủ.
Lăng Tuyết ưỡn lưng, cảm giác cực kỳ mệt mỏi, bây giờ muốn ngủ một giấc.
– Đúng lúc tôi cũng muốn về phòng, đi cùng đi.
– Ừm.
Hai người cùng nhau về phòng, hai phòng ở liền kề nhau, cả hai chúc nhau ngủ ngon, sau đó ai về phòng nấy.
Hàn Vũ Thần đưa lưng về phía cửa phòng, tim đập thình thịch, vừa rồi dưới tình huống đó, không khí không khỏi có chút mờ ám, anh muốn nghiêm túc tỏ tình với cô biết bao, ôm lòng cầu may, có lẽ tâm trạng cô tốt, sẽ đồng ý làm bạn gái anh cũng không chừng.
Đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn không có đủ dũng khí, còn cô cũng không cho anh cơ hội.
Lăng Tuyết nằm trên giường, nghĩ đến Thân Đồ Dạ, nghĩ đến từng cử chỉ anh đối với Nhan Nhược Hi, trong lòng tích tụ bực dọc.
Hiện giờ ngẫm lại, lúc trước sao cô lại dễ dàng chịu Thân Đồ Dạ?
Toàn bộ băn khoăn, tất cả vấn đề không màng cũng không hỏi, hiện tại lại phải chấp nhận cái hậu quả buồn cười này…
Thân Đồ Dạ cả đêm không ngủ, trong đầu toàn là bóng hình của Lăng Tuyết.
Căn phòng này, chiếc giường lớn này, cái gối này, cái chăn này, khắp nơi đều có mùi hương của Lăng Tuyết, như bóng với hình, không chỗ nào không có…
Mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, sẽ cảm thấy đều là hình bóng của cô, nhắm mắt lại, thì ảo tưởng cô ở ngay bên cạnh, loại cảm xúc này thật giống như có con mèo nhỏ cào cấu trong lòng, khiến anh khó chịu.
Anh vốn không phải người dễ cúi đầu khuất phục, chỉ là đêm nay vô số lần cầm điện thoại lên xem, nghĩ mình có phải đã bỏ lỡ điều gì rồi không, tại sao Lăng Tuyết vẫn chưa gọi điện cho anh, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi đến.
Cô gái này đã hoàn toàn quên mất anh rồi ư?
Hay là, hiện tại cô đang thân mật với Hàn Vũ Thần???
Thân Đồ Dạ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bực, cầm điện thoại, siết đến gần như bẻ điện thoại gãy đôi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng anh vẫn không nhịn nổi, gọi điện thoại cho Lăng Tuyết…
Lăng Tuyết mơ màng sắp ngủ thiếp đi, nghe tiếng điện thoại reo, trong lúc buồn ngủ lấy điện thoại ra nghe máy:
– A lô!
– Em đang ở đâu?- Thân Đồ Dạ vội hỏi.
Lăng Tuyết nghe được giọng anh, cơn buồn ngủ tan mất, ngồi bật người dậy:
– Thân Đồ Dạ!
– Nếu không thì sao, em tưởng anh là ai?- Thân Đồ Dạ tức giận nói- Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài theo đàn ông phóng túng, em giỏi lắm.
– Ai cần anh lo?- Lăng Tuyết không chịu yếu thế- Thân Đồ Dạ, ngày mai anh kêu người mang túi xách đến cho tôi, tiền và giấy tờ tùy thân của tôi đều ở trong đó.
– Em có ý gì? Em muốn thế nào?- Thân Đồ Dạ giận sôi gan- Giờ em muốn đi theo Hàn Vũ Thần luôn đúng không? Chạy đến nhà anh ta không muốn quay về nữa đúng không?
– Sao anh biết tôi đang ở chỗ Hàn Vũ Thần?- Lăng Tuyết cười lạnh- Anh cho người theo dõi tôi?
– Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó với anh đi- Thân Đồ Dạ trở lại chuyện chính, hào hiệp nói- Thôi bỏ đi, anh người lớn không chấp nhặt kẻ nhỏ, nếu em chịu về, giờ anh đi đón em ngay!!!
Lăng Tuyết liếc mắt khinh bỉ, trực tiếp cúp máy.
– A lô, a lô!- Thân Đồ Dạ nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, kinh ngạc- Đệch, con nhỏ này dám cúp điện thoại của mình???
Anh cảm thấy quá khó tin!!!
Anh đã nhượng bộ một bước rồi mà, còn cho cô đường lui, cô không chỉ không cảm kích, lại còn dám ngang nhiên cúp điện thoại của anh, cô gái này điên rồi à???
Thân Đồ Dạ giận tím mặt.
Lăng Tuyết nổi giận đùng đùng tắt nguồn điện thoại, nằm xuống ngủ tiếp, tên khốn Thân Đồ Dạ này, đến nước này còn chưa biết hối cải, còn nói tha thứ cho cô, tức cười…
Loại đàn ông này cứ để anh ta tự đi mà hối hận, cô chả thèm quan tâm tới anh nữa.
Trong lòng Lăng Tuyết một mực nghĩ tới tất cả điểm xấu của Thân Đồ Dạ, muốn để bản thân nguội lạnh một chút, sau này không cần đối xử tốt với anh như vậy nữa, chỉ là càng nghĩ càng không ngủ được.
Nửa đêm về sáng cứ như vậy mà mất ngủ.
Trời hừng đông, Lăng Tuyết mới mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm Hàn Vũ Thần ra ngoài làm việc, gõ cửa phòng cô, thấy cô không đáp, anh không quấy rầy cô nữa, một mình ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn người làm:
– Chừng nào cô Lăng thức dậy, cô đi hỏi cô ấy muốn ăn món gì, rồi đi chuẩn bị bữa sáng ngay, còn nữa, tôi đã đặt quần áo cho cô ấy, chắc lát nữa người ta sẽ mang đến, lúc đó nhớ đưa cho cô ấy. Ba giờ chiều tôi mới về.
– Vâng, cậu chủ.
Lăng Tuyết ngủ cả một ngày, cảm giác toàn thân bừng bừng sức sống.
Nữ hầu mang quần áo mới vào, đều là trang phục thoải mái, mặc vào người rất dễ chịu.
Lăng Tuyết thay đồ, xuống lầu dùng bữa, đúng lúc này, Hàn Vũ Thần trở về, lê cái chân bị thương, vào nhà:
– Giờ em mới dậy à? Đồ heo lười.
– Hì hì- Lăng Tuyết ngượng ngùng- Hôm nay buồn ngủ quá, nên ngủ suốt cả ngày, giờ cũng có tinh thần rồi, tối nay đi gặp Lăng Ngạo, trạng thái cũng tốt hơn một chút.
– Ừ, vậy thì tốt- Hàn Vũ Thần tươi cười nhìn cô- Đói không? Tôi ăn cùng em, tôi còn chưa ăn trưa nữa.
– Giờ mấy giờ rồi, còn chưa ăn? Anh cũng quá bận rồi. Mau đến đây ăn đi!
Hai người cùng nhau dùng cơm, cùng nhau thảo luận về buổi công diễn kế tiếp, Hàn Vũ Thần nói với Lăng Tuyết, ngày mốt sẽ bắt đầu tập luyện, buổi công diễn được ấn định sau ba tháng nữa.
– Chỉ là chân anh chưa khỏi hẳn, tập luyện thế nào?- Lăng Tuyết lo lắng hỏi- Tối qua lúc anh lái xe, tôi thấy hơi lo.
– Giờ tập luyện chỉ là hát và hiệu ứng sân khấu, phần vũ đạo đợi vết thương khỏi hẳn mới tập luyện sau- Hàn Vũ Thần nói- Em có muốn đi tập cùng tôi không? Hôm nay chị An cứ hỏi chuyện này đó.
– Đi chứ, đây cũng là công việc của tôi mà, tôi đương nhiên phải đi- Lăng Tuyết gật đầu đáp- Vậy Ngũ Ca và Hàn Bắc có đi không?
– Có, cả Hàn Giai cũng phải đi- Hàn Vũ Thần nói- Cô ấy vào nhóm bè của ban nhạc, đã chính thức ký hợp đồng, cần rèn luyện trước một chút mới chuyển chính thức.
– Tốt quá- Lăng Tuyết gật đầu.
– Đúng rồi, đây là kế hoạch tập luyện- Hàn Vũ Thần lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lăng Tuyết- Em rãnh thì xem một chút, lần này vì muốn mang đến cảm giác mới mẻ cho khán giả, có chuẩn bị một đoạn kịch sân khấu, kế hoạch của đạo diễn là để em và tôi cùng nhau diễn xuất, em thấy thế nào.
– Không thành vấn đề- Lăng Tuyết xem sơ qua- Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với anh.
– Vậy thì tốt- Hàn Vũ Thần rất vui, gắp một miếng cá cho Lăng Tuyết- Được rồi, ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút, rồi chuẩn bị đến nhà hàng Hải Tinh.
– Ừ.
Năm giờ chiều, hai người đúng giờ có mặt trước cửa nhà hàng Hải Tinh, trên đường đi, Hàn Vũ Thần nhận được điện thoại của Ngũ Ca, Hàn Bắc và Hàn Giai còn có Lăng Ngạo đã đến nhà hàng trước.
Lăng Tuyết rất vui, ban đầu cô còn lo lắng Lăng Ngạo sẽ đổi ý, giờ biết anh đã tới, trong lòng cô thật phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.