Chương 18: Nếu em thua, phải hầu tôi một đêm
Dạ Thần Dực
30/11/2017
Chiếc Golf Gti phổ thông lướt trên phố xá đông đúc, giống như con gà
con bị tiêm thuốc kích thích, dòng xe nhỏ, tính năng bình thường, lại
chạy đặc biệt nhanh, thu hút bao ánh mắt chú ý của người đi đường.
Một chiếc Maybach màu bạc chạy lướt qua bên cạnh, Lôi Quân hưng phấn hỏi:
– Đó là em gái nóng bỏng lần trước lái taxi phải không?
– Kỹ thuật đó, chắc là cô ta rồi- Cố Huy nhìn chằm chằm chiếc xe nọ.
Thân Đồ Dạ ngồi ở băng sau dời mắt khỏi văn kiện, ngước lên nhìn chiếc Golf Gti kia, thản nhiên ra lệnh:
– Đi theo.
– Vâng!
Lôi Quân cầu còn không được, sau khi họ rời khỏi nhà họ Cung, đến Ngân Cung làm chút chuyện, đổi chiếc xe khác, đang cảm thấy đêm quá dài quá nhàm chán, hiện tại đã tìm được niềm vui, đêm nay trở nên thú vị hơn rồi.
…
Lăng Tuyết tính toán thời gian, chỉ còn lại hai mươi phút, cô chạy nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã chạy đến núi Bắc Phiêu.
Ven đường đặt tám thùng dầu, ngọn lửa bùng cháy hừng hực soi sáng cả đêm đen, tiếng nhạc kim loại nặng (heavy metal), tiếng huýt sáo phóng đãng, tiếng đùa giỡn của mấy thanh niên choai choai đan xen vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Bảy chiếc xe đua xa hoa dàn hàng chỉnh tề, đang đợi trận đấu bắt đầu.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận, cô bé chạy xe tân trang màu đỏ, trang điểm đậm kia đêm nay có đến hay không.
Lăng Tuyết một tay đánh vô lăng, tay kia lấy bộ tóc giải trong túi xách ra đội vào, kẻ mắt đen đậm, còn mang kính giãn tròng màu tím, chạy chiếc Gollf Gti đến vạch xuất phát vào phút cuối cùng.
– Này, cút ngay!- Cậu em bảo kê đường đua đến đuổi Lăng Tuyết.
– Là tôi- Lăng Tuyết mở kính xe, ló đầu ra.
– Này, hóa ra là cô bé thắng bảy trận đấy à- Cậu em nọ khoa trương hô lên- Sao vậy? Hôm nay cô không đua à?
Tất cả mọi người xung quanh đều vây đến xem náo nhiệt, mấy chiếc xe đua kia cũng đồng loạt quay kính xe xuống.
– Nói nhảm!- Lăng Tuyết nhướng mày- Tôi đã đến đây rồi, không tham gia đua, chẳng lẽ đến xem?
– Vậy xe cô đâu?- Cậu em hỏi.
– Mắt cậu mù hả?- Lăng Tuyết vỗ vỗ chiếc Golf Gti- Đây không phải xe à?
– Cái gì?- Cậu em khó tin tròn mắt- Cô muốn lái chiếc xe này đi đua hả?
– Nói đùa gì vậy trời?- Tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên.
– Cô cho rằng cô thắng liền mấy trận là rất giỏi? Lại chạy chiếc Golf Gti đến đua? Không nể mặt đám đại ca này rồi.
– Đúng, quá ngông cuồng.
Những người đến xem đều là đàn em của đám đua xe, đều bất bình thay đại ca của chúng.
– Mau cút đi, đừng ở đây gây rối nữa- Cậu em nói- Không có xe đua thì không được tham gia thi đấu, đây là quy tắc.
– Quy tắc?- Lăng Tuyết cười lạnh- Các người sợ tôi chạy Golf Gti cũng thắng chứ gì? Đến lúc đó mặt mũi của các người để ở đâu.
– Cô…
– Để cô ta tham gia- Một giọng nói truyền đến.
Lăng Tuyết ngước lên nhìn, người này chính là Lương Thất Thiếu cùng cô so tài suốt bảy trận thua hết bảy trận, mỗi lần đều về thứ nhì, có lẽ trong lòng không phục.
– Dạ, Thất Thiếu- Cậu em bảo kê rất cung kính trả lời Lương Thất Thiếu- Anh là nhà tài trợ, toàn bộ chi phí và tiền thường đều do anh bỏ ra, anh nói thế nào thì thế đó.
– Cô bé này- Lương Thất Thiếu nhả khói thuốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tuyết- Nếu đêm nay em còn có thể thắng tôi, tôi tăng tiền thưởng cho em gấp mười lần!
– Ha ha!- Lăng Tuyết bật cười- Vậy cám ơn trước, nói lời giữ lời nhé!
– Nếu em thua thì sao?- Lương Thất Thiếu nhíu mày.
– Trả hết toàn bộ tiền thưởng bảy trận trước cho anh- Lăng Tuyết nhếch môi.
– Vậy thì không cần- Lương Thất Thiếu lạnh lùng nói- Tiền tôi nhiều mà! Nếu em thua, phải hầu tôi một đêm!
Một chiếc Maybach màu bạc chạy lướt qua bên cạnh, Lôi Quân hưng phấn hỏi:
– Đó là em gái nóng bỏng lần trước lái taxi phải không?
– Kỹ thuật đó, chắc là cô ta rồi- Cố Huy nhìn chằm chằm chiếc xe nọ.
Thân Đồ Dạ ngồi ở băng sau dời mắt khỏi văn kiện, ngước lên nhìn chiếc Golf Gti kia, thản nhiên ra lệnh:
– Đi theo.
– Vâng!
Lôi Quân cầu còn không được, sau khi họ rời khỏi nhà họ Cung, đến Ngân Cung làm chút chuyện, đổi chiếc xe khác, đang cảm thấy đêm quá dài quá nhàm chán, hiện tại đã tìm được niềm vui, đêm nay trở nên thú vị hơn rồi.
…
Lăng Tuyết tính toán thời gian, chỉ còn lại hai mươi phút, cô chạy nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã chạy đến núi Bắc Phiêu.
Ven đường đặt tám thùng dầu, ngọn lửa bùng cháy hừng hực soi sáng cả đêm đen, tiếng nhạc kim loại nặng (heavy metal), tiếng huýt sáo phóng đãng, tiếng đùa giỡn của mấy thanh niên choai choai đan xen vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Bảy chiếc xe đua xa hoa dàn hàng chỉnh tề, đang đợi trận đấu bắt đầu.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận, cô bé chạy xe tân trang màu đỏ, trang điểm đậm kia đêm nay có đến hay không.
Lăng Tuyết một tay đánh vô lăng, tay kia lấy bộ tóc giải trong túi xách ra đội vào, kẻ mắt đen đậm, còn mang kính giãn tròng màu tím, chạy chiếc Gollf Gti đến vạch xuất phát vào phút cuối cùng.
– Này, cút ngay!- Cậu em bảo kê đường đua đến đuổi Lăng Tuyết.
– Là tôi- Lăng Tuyết mở kính xe, ló đầu ra.
– Này, hóa ra là cô bé thắng bảy trận đấy à- Cậu em nọ khoa trương hô lên- Sao vậy? Hôm nay cô không đua à?
Tất cả mọi người xung quanh đều vây đến xem náo nhiệt, mấy chiếc xe đua kia cũng đồng loạt quay kính xe xuống.
– Nói nhảm!- Lăng Tuyết nhướng mày- Tôi đã đến đây rồi, không tham gia đua, chẳng lẽ đến xem?
– Vậy xe cô đâu?- Cậu em hỏi.
– Mắt cậu mù hả?- Lăng Tuyết vỗ vỗ chiếc Golf Gti- Đây không phải xe à?
– Cái gì?- Cậu em khó tin tròn mắt- Cô muốn lái chiếc xe này đi đua hả?
– Nói đùa gì vậy trời?- Tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên.
– Cô cho rằng cô thắng liền mấy trận là rất giỏi? Lại chạy chiếc Golf Gti đến đua? Không nể mặt đám đại ca này rồi.
– Đúng, quá ngông cuồng.
Những người đến xem đều là đàn em của đám đua xe, đều bất bình thay đại ca của chúng.
– Mau cút đi, đừng ở đây gây rối nữa- Cậu em nói- Không có xe đua thì không được tham gia thi đấu, đây là quy tắc.
– Quy tắc?- Lăng Tuyết cười lạnh- Các người sợ tôi chạy Golf Gti cũng thắng chứ gì? Đến lúc đó mặt mũi của các người để ở đâu.
– Cô…
– Để cô ta tham gia- Một giọng nói truyền đến.
Lăng Tuyết ngước lên nhìn, người này chính là Lương Thất Thiếu cùng cô so tài suốt bảy trận thua hết bảy trận, mỗi lần đều về thứ nhì, có lẽ trong lòng không phục.
– Dạ, Thất Thiếu- Cậu em bảo kê rất cung kính trả lời Lương Thất Thiếu- Anh là nhà tài trợ, toàn bộ chi phí và tiền thường đều do anh bỏ ra, anh nói thế nào thì thế đó.
– Cô bé này- Lương Thất Thiếu nhả khói thuốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tuyết- Nếu đêm nay em còn có thể thắng tôi, tôi tăng tiền thưởng cho em gấp mười lần!
– Ha ha!- Lăng Tuyết bật cười- Vậy cám ơn trước, nói lời giữ lời nhé!
– Nếu em thua thì sao?- Lương Thất Thiếu nhíu mày.
– Trả hết toàn bộ tiền thưởng bảy trận trước cho anh- Lăng Tuyết nhếch môi.
– Vậy thì không cần- Lương Thất Thiếu lạnh lùng nói- Tiền tôi nhiều mà! Nếu em thua, phải hầu tôi một đêm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.