Chương 209: Sủng đến tận trời
Dạ Thần Dực
20/07/2020
Lăng Tuyết chưa chuẩn bị bất cứ gì trong đầu, những
lời này đều là buột miệng thốt ra, đương nhiên cũng đại diện cho suy
nghĩ trong lòng cô.
Nếu đã quyết định phải đi con đường này, cô sẽ tiếp tục bước tới, sẽ không để bất cứ kẻ nào dám chê cười họ Cung nữa!!!
Cố Huy đứng phía sau nhìn Lăng Tuyết, trong lòng hơi xúc động, anh đã nhìn thấy cô từ lúc còn là “cô nàng lang bạt” đến tận bây giờ, thực ra về mặt bản chất mà nói, cô không thay đổi gì, đối nhân xử thế luôn liệu mà làm, bất luận gặp phải chuyện gì, cô luôn giữ được nội tâm lương thiện, chưa từng bị thói đời nhuộm đẫm.
Nhưng chỉ có một cô gái đơn giản vô cùng như vậy, khi gặp phải lúc khó sống, cô luôn có thể bộc phát ra năng lượng kinh người, kiêu hãnh đứng trước mặt mọi người, dũng cảm đối mặt với mọi nguy cơ!
Điểm này, Tần Tuệ cũng cảm nhận được, nhiều lần chị hoài nghi năng lực của Lăng Tuyết, thậm chí luôn có ý hơi khinh thường cô, nhưng lần nào Lăng Tuyết cũng dùng hành động chứng minh năng lực của mình, khiến chị không thể không phục.
Vả lại hiện tại, Cung Thiên Long qua đời, thân phận của Lăng Tuyết đã được chứng thực, cô chính là cô ba nhà họ Cung, Tần Tuệ biết, chị phải cố gắng phò tá Lăng Tuyết, như lời dặn trước khi chết của Cung Thiên Long, chị phải đối xử với Lăng Tuyết giống hệt như đối đãi với mình, không được sơ suất chút nào.
Cho nên, giờ khắc này, ánh mắt Tần Tuệ nhìn Lăng Tuyết tràn ngập cung kính, cũng khiến chị rất vui, vì cô ba nhà họ Cung quả nhiên không khiến mọi người thất vọng.
Cả đám người, bao gồm truyền thông phóng viên, Bạch Tấn Sinh đứng trên lầu nhìn xuống quan sát, Hà Vũ Thần, ai nấy đều đang bần thần vì khí thế bình tĩnh ung dung, gặp nguy không sợ của Lăng Tuyết.
Vừa lúc bắt đầu biết được Lăng Tuyết phải thay thế Cung Thiên Long, tất cả đều ôm thái độ bàng quan, nhưng bây giờ, cách nói chuyện dõng dạc của cô kèm theo thân phận bạn gái của Thân Đồ Dạ, cũng khiến người ta kinh ngạc không nhỏ.
Chỉ bằng hai điểm này, không có người nào dám coi thường Lăng Tuyết, à không, là Cung Thiên Tuyết!
Tất cả mọi người dùng loại ánh ánh vừa kính vừa sợ dè dặt nhìn Lăng Tuyết, duy nhất một mình Lãnh Thanh Mặc, vẫn trầm tĩnh như bình thường, khóe môi anh hơi vểnh lên, rồi đưa mắt ủng hộ cô, tiếp cho cô thêm dũng khí!
Người phía sau ra hiệu, các phóng viên bắt đầu chụp ảnh, nhưng không ai dám đặt câu hỏi, Cố Huy đã sớm thông báo, cô Cung thích yên tĩnh, bất cứ ai cũng không được quấy rầy đến cô ấy.
Người phía sau đẩy xe lăn, từng chút từng chút, cách Cung Thiên Long càng lúc càng gần.
Lăng Tuyết nhìn vào cỗ quan tài thủy tinh trước mặt, trong lòng dâng lên thương cảm nồng đậm, Cung Thiên Long nằm trong quan tài gần ngay trước mắt, cô như đang nhìn thấy chính mình, chị ấy đã dùng chính sinh mạng của bản thân để đổi lấy sinh mạng của cô, mà cô sắp phải trở về cuộc đời vốn có của mình, tiếp tục sứ mạng chưa hoàn thành của Cung Thiên Long, sống cuộc sống giống chị ấy đã từng sống.
Vận mệnh luôn ly kỳ như thế, tra tấn con người như thế.
Nếu có thể lựa chọn, Lăng Tuyết tình nguyện người chết chính là cô, tránh phải ở lại trên đời này chịu đựng đủ mọi hành hạ, cả đời không thể thoát khỏi nỗi ám ánh nợ nần này…
Cảm giác mắc nợ ấy giống như gông xiềng, nặng tựa ngàn cân, quấn chặt lấy cổ cô, cuối cùng trói buộc cô cả đời.
Bỗng nhiên, mọi người phía trước cung kính xoay người cúi chào Lăng Tuyết, cô ngạc nhiên một chút, đang định lên tiếng, sau lưng cô liền truyền đến một giọng nói quen thuộc:
– Không cần đa lễ!
Lăng Tuyết giật mình, là Thân Đồ Dạ!
Cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hóa ra người ban nãy đẩy xe lăn cho cô là Thân Đồ Dạ, lúc cô nói chuyện, Cố Huy đã lùi xuống, Thân Đồ Dạ đứng sau lưng cô, hệt như gốc cổ thụ bảo vệ cô, vì cô che mưa chắn gió, rồi đẩy cô vào đội đưa tang.
Tần Tuệ có chút hồi hộp, Thân Đồ Dạ đích thân đến đưa tang, đám phóng viên lại đang chụp ảnh, anh ta chưa từng lộ diện trước mặt giới truyền thông, giờ là đang công khai à?
Chị quan sát sắc mặt của Thân Đồ Dạ, dáng vẻ tao nhã, dường như không đúng lắm, Cố Huy và Lôi Quân đứng sau sắc mặt rất nặng nề, mặc tang phục, là thành tâm đến dự tang lễ, không có phản ứng nào khác.
Tần Tuệ lại nhìn sang Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc có hơi bất ngờ, hiển nhiên không dự đoán được Thân Đồ Dạ sẽ làm như vậy.
– Tuột dây giày rồi- Thân Đồ Dạ bước lên ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Tuyết, buộc dây giày lại cho cô.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, cảnh tượng này được chụp lại, đã trở thành khoảnh khắc vĩnh hằng.
Lúc Thân Đồ Dạ ra mặt, hai hàng người đưa tang đều tránh sang một bên nhường đường, toàn thân anh tỏa ra khí khái áp đảo, bước ra từ trong đám đông, khí thế ấy như mang theo làn gió đế vương bẩm sinh!
Họ đã đoán được đại khái chắc vị này chính là ngài S trong lời đồn, ngài ấy chưa tưng lộ diện trước công chúng, lúc này đây lại lộ diện, còn ở trước mặt mọi người đẩy xe lăn, buột dây giày cho cô Cung.
Xem ra, tình cảm của ngài ấy với cô Cung này không ít đâu…
Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn Thân Đồ Dạ, trong lòng vô cùng cảm động, tối qua anh nói sẽ cùng cô đối mặt, cô nghĩ chỉ là cùng cô dự lễ tang, buổi sáng anh có việc sớm phải ra ngoài, cô còn cảm thấy mất mác, không ngờ anh lại trở về ngay lúc mấu chốt, đứng sau lưng cô, dọn đường cho cô, ủng hộ cô!
Sự chân thành này thực sự khiến cô cảm động…
– Xong rồi!
Thân Đồ Dạ đứng lên hôn nồng nàn vào trán cô, rồi trở lại sau lưng cô đẩy xe lăn.
– Nhìn cái gì?- Phát hiện ai cũng thất thần, anh nhướng mày- Làm chuyện nên làm đi.
– Dạ, dạ vâng- Lúc này Tần Tuệ mới hoàn hồn, giao bài vị cho Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết cầm bài vị của Cung Thiên Long, thật giống như đang cầm lấy gánh nặng ngàn cân, nhớ lại nụ cười của chị gái trước khi chết, cô không kìm được, rớt nước mắt.
Thân Đồ Dạ đẩy cô về trước, đội đưa tang tiếp tục di chuyển.
Các phóng viên bên ngoài rào chắn không ngừng chụp ảnh, nhưng ai cũng giữ im lặng, cố gắng nén xuống tạp âm, không dám đặt câu hỏi, không dám nói lời nào, càng không dám thảo luận với nhau.
Nhân viên của họ Cung đi ở hai bên, nửa số thuộc hạ của họ Thân Đồ đi trước mở đường, nửa còn lại đi phía sau bảo vệ.
Trận thế khá lớn, người qua lại ở ven đường sinh lòng kính sợ đối với người nằm trong cỗ quan tài kia.
Trong thang máy, Bạch Tấn Sinh cũng mặc tang phục thở dài, đành chịu nói:
– Rơi vào đường cùng không thể không cúi đầu, hy vọng nỗi nhục đầu tiên này, cũng sẽ là lần cuối cùng.
– Cậu, nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của Cung Thiên Long là cậu, cậu đưa tang cô ấy cũng là hợp tình hợp lý, sao lại nói là nhục nhã chứ?- Hàn Vũ Thần cũng mặc đồ đen, nghiêm túc nhíu mày.
– Luận tuổi tác luận thân phận luận tư cách, sao cậu lại phải đưa tang cô ta?- Bạch Tấn Sinh nổi giận nói- Nếu không phải Thân Đồ lên tiếng, cậu cũng chẳng muốn ăn cục tức này.
– Người chết lớn nhất, không liên quan đến tuổi tác, vai vế, tư cách- Hàn Vũ Thần không đồng ý cách nói của Bạch Tấn Sinh.
– Vũ Thần, con suy nghĩ quá đơn thuần, con không hiểu đâu- Ngực Bạch Tấn Sinh nghẹn ứ, không muốn nói nhiều- Bỏ đi, dù sao cũng đi rồi, giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta nhanh lên một chút, nếu không cản trở đội đưa tang, là đắc tội với Thân Đồ Dạ lần nữa, cậu sẽ tiêu đời.
Đang lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Bạch Tấn Sinh vội ra ngoài, sốt sắng đuổi theo đoàn đưa tang, còn thúc giục đám thuộc hạ sau lưng:
– Nhanh lên!
– Dạ!
Hàn Vũ Thần nhìn theo bóng lưng ông, trong lòng cảm thán, đối với nhiều người mà nói, luân thường đạo lý không thể khuất phục họ, quyền thế địa vị lại khiến họ trở nên dễ bảo hơn, cách cư xử của Thân Đồ Dạ tuy rằng phách lối, nhưng vẫn có thể xem là một lãnh đạo tốt!
***
Đoàn đưa tang của họ Cung vừa mới đến cổng bệnh viện liền dừng lại.
Bên đường, đoàn người của bốn nhà Hoắc, Nghiêm, Cố, Mục, dẫn theo gia quyến cùng với thuộc hạ, mặc tang phục chỉnh tề, vẻ mặt tang thương đứng hai bên đường, lặng lẽ chờ đợi.
Người của họ Cung mặt biến sắc, hoàn toàn không ngờ họ lại có thể đến đưa tiễn Cung Thiên Long như vậy.
Luận địa vị, tiền tài hay quyền lực, họ bỏ xa họ Cung đến mười con phố.
Hơn nữa, những người này bình thường không hề coi trọng họ Cung, hiện tại sao lại kính cẩn như thế???
– Nào, đến đây!
Bạch Tấn Sinh tức tốc chạy tới, dẫn theo thuộc hạ xếp hàng phía sau.
Người của năm gia tộc lớn đều xếp hàng ngay ngắn!
– Ngài Thân Đồ!
Họ cúi đầu, cung kính chào hỏi Thân Đồ Dạ đang đứng sau lưng Lăng Tuyết!
Nhưng Lăng Tuyết ngồi trên xe lăn, Thân Đồ Dạ lại đứng sau cô, cảnh tượng này hệt như Lăng Tuyết mới chính là nữ hoàng ở đây!
Thế nhưng, đối mặt với những người này, cô lại không chút khiếp sợ, ngược lại nghiêm túc lạnh lùng.
Những người này chính là kẻ đã hại chết chị cô, là kẻ thù của gia tộc cô, cô phải ghi nhớ hình dáng của họ, một ngày nào đó, nhất định sẽ báo thù cho Cung Thiên Long!!!
Cảnh tượng này cũng được phóng viên chụp lại, tượng trưng cho biểu tượng quyền lực của Thân Đồ Dạ, cũng đại diện cho địa vị của Lăng Tuyết.
Khi hai “shot” hình này được truyền bá ra ngoài, địa vị của họ Cung sẽ vững như núi, sự nghiệp sẽ không ngừng phát triển, còn cô ba nhà họ Cung có chỗ dựa lớn thế này, tương lai xử lý việc gì cũng sẽ vô cùng thuận lợi.
Đương nhiên, tất cả việc này, đều là Thân Đồ Dạ mang đến cho cô.
Anh đã sủng cô lên tận trời, khiến mọi người nhìn vào cô, liền không dám xem thường.
Anh đã để lại ký hiệu “người phụ nữ của Thân Đồ Dạ” lên người cô, tương lai bất luận cô đi đâu làm gì cũng sẽ mang theo vầng hào quang này, thứ hào quang sẽ khiến cô tung hoành khắp nơi mà không chút e dè, đương nhiên, cũng sẽ mang đến vài nguy cơ nhất định cho cô.
Hễ là có lợi thì chắc chắn có hại!
Nhưng với Lăng Tuyết và họ Cung mà nói, lợi ích vẫn nhiều hơn hại!!!
***
Mọi người lên xe, các phóng viên lui lại.
Đoàn xe từ từ lăn bánh về hướng nhà họ Cung, trên chiếc Rolls-Royce, Lăng Tuyết im lặng ôm lấy bài vị của Cung Thiên Long, tựa vào người Thân Đồ Dạ.
Thân Đồ Dạ ngồi bên cạnh cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lãnh Thanh Mặc nhìn ra ngoài cửa xe, ngẩn người.
Tần Tuệ cẩn thận hầu một bên, không dám thở mạnh, sợ làm ồn đến họ.
Hồi lâu, Thân Đồ Dạ bỗng nhớ tới chuyện gì, mở mắt, nhàn nhạt nói:
– Đợi sau khi tang lễ kết thúc, tôi muốn đưa Lăng Tuyết đến nước E, báo với các người một tiếng.
– Ơ, dạ vâng- Tần Tuệ vội đáp.
– Khi nào thì đi?- Lãnh Thanh Mặc quay đầu nhìn anh, mấp máy môi.
– Hai ngày sắp tới phải túc trực bên linh cữu, nên sáng ngày mốt sẽ khởi hành- Thân Đồ Dạ đáp.
– Có thể lùi lại một ngày không?- Lãnh Thanh Mặc khiêm tốn hỏi- Tôi muốn đưa cô ấy về cô nhi viện một chuyến, có vài chuyện về thân thế cần nói với cô ấy.
Thân Đồ Dạ nhướng mày, im lặng vài giây nhưng vẫn gật đầu đồng ý:
– OK!
– Cám ơn!
Nếu đã quyết định phải đi con đường này, cô sẽ tiếp tục bước tới, sẽ không để bất cứ kẻ nào dám chê cười họ Cung nữa!!!
Cố Huy đứng phía sau nhìn Lăng Tuyết, trong lòng hơi xúc động, anh đã nhìn thấy cô từ lúc còn là “cô nàng lang bạt” đến tận bây giờ, thực ra về mặt bản chất mà nói, cô không thay đổi gì, đối nhân xử thế luôn liệu mà làm, bất luận gặp phải chuyện gì, cô luôn giữ được nội tâm lương thiện, chưa từng bị thói đời nhuộm đẫm.
Nhưng chỉ có một cô gái đơn giản vô cùng như vậy, khi gặp phải lúc khó sống, cô luôn có thể bộc phát ra năng lượng kinh người, kiêu hãnh đứng trước mặt mọi người, dũng cảm đối mặt với mọi nguy cơ!
Điểm này, Tần Tuệ cũng cảm nhận được, nhiều lần chị hoài nghi năng lực của Lăng Tuyết, thậm chí luôn có ý hơi khinh thường cô, nhưng lần nào Lăng Tuyết cũng dùng hành động chứng minh năng lực của mình, khiến chị không thể không phục.
Vả lại hiện tại, Cung Thiên Long qua đời, thân phận của Lăng Tuyết đã được chứng thực, cô chính là cô ba nhà họ Cung, Tần Tuệ biết, chị phải cố gắng phò tá Lăng Tuyết, như lời dặn trước khi chết của Cung Thiên Long, chị phải đối xử với Lăng Tuyết giống hệt như đối đãi với mình, không được sơ suất chút nào.
Cho nên, giờ khắc này, ánh mắt Tần Tuệ nhìn Lăng Tuyết tràn ngập cung kính, cũng khiến chị rất vui, vì cô ba nhà họ Cung quả nhiên không khiến mọi người thất vọng.
Cả đám người, bao gồm truyền thông phóng viên, Bạch Tấn Sinh đứng trên lầu nhìn xuống quan sát, Hà Vũ Thần, ai nấy đều đang bần thần vì khí thế bình tĩnh ung dung, gặp nguy không sợ của Lăng Tuyết.
Vừa lúc bắt đầu biết được Lăng Tuyết phải thay thế Cung Thiên Long, tất cả đều ôm thái độ bàng quan, nhưng bây giờ, cách nói chuyện dõng dạc của cô kèm theo thân phận bạn gái của Thân Đồ Dạ, cũng khiến người ta kinh ngạc không nhỏ.
Chỉ bằng hai điểm này, không có người nào dám coi thường Lăng Tuyết, à không, là Cung Thiên Tuyết!
Tất cả mọi người dùng loại ánh ánh vừa kính vừa sợ dè dặt nhìn Lăng Tuyết, duy nhất một mình Lãnh Thanh Mặc, vẫn trầm tĩnh như bình thường, khóe môi anh hơi vểnh lên, rồi đưa mắt ủng hộ cô, tiếp cho cô thêm dũng khí!
Người phía sau ra hiệu, các phóng viên bắt đầu chụp ảnh, nhưng không ai dám đặt câu hỏi, Cố Huy đã sớm thông báo, cô Cung thích yên tĩnh, bất cứ ai cũng không được quấy rầy đến cô ấy.
Người phía sau đẩy xe lăn, từng chút từng chút, cách Cung Thiên Long càng lúc càng gần.
Lăng Tuyết nhìn vào cỗ quan tài thủy tinh trước mặt, trong lòng dâng lên thương cảm nồng đậm, Cung Thiên Long nằm trong quan tài gần ngay trước mắt, cô như đang nhìn thấy chính mình, chị ấy đã dùng chính sinh mạng của bản thân để đổi lấy sinh mạng của cô, mà cô sắp phải trở về cuộc đời vốn có của mình, tiếp tục sứ mạng chưa hoàn thành của Cung Thiên Long, sống cuộc sống giống chị ấy đã từng sống.
Vận mệnh luôn ly kỳ như thế, tra tấn con người như thế.
Nếu có thể lựa chọn, Lăng Tuyết tình nguyện người chết chính là cô, tránh phải ở lại trên đời này chịu đựng đủ mọi hành hạ, cả đời không thể thoát khỏi nỗi ám ánh nợ nần này…
Cảm giác mắc nợ ấy giống như gông xiềng, nặng tựa ngàn cân, quấn chặt lấy cổ cô, cuối cùng trói buộc cô cả đời.
Bỗng nhiên, mọi người phía trước cung kính xoay người cúi chào Lăng Tuyết, cô ngạc nhiên một chút, đang định lên tiếng, sau lưng cô liền truyền đến một giọng nói quen thuộc:
– Không cần đa lễ!
Lăng Tuyết giật mình, là Thân Đồ Dạ!
Cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hóa ra người ban nãy đẩy xe lăn cho cô là Thân Đồ Dạ, lúc cô nói chuyện, Cố Huy đã lùi xuống, Thân Đồ Dạ đứng sau lưng cô, hệt như gốc cổ thụ bảo vệ cô, vì cô che mưa chắn gió, rồi đẩy cô vào đội đưa tang.
Tần Tuệ có chút hồi hộp, Thân Đồ Dạ đích thân đến đưa tang, đám phóng viên lại đang chụp ảnh, anh ta chưa từng lộ diện trước mặt giới truyền thông, giờ là đang công khai à?
Chị quan sát sắc mặt của Thân Đồ Dạ, dáng vẻ tao nhã, dường như không đúng lắm, Cố Huy và Lôi Quân đứng sau sắc mặt rất nặng nề, mặc tang phục, là thành tâm đến dự tang lễ, không có phản ứng nào khác.
Tần Tuệ lại nhìn sang Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc có hơi bất ngờ, hiển nhiên không dự đoán được Thân Đồ Dạ sẽ làm như vậy.
– Tuột dây giày rồi- Thân Đồ Dạ bước lên ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Tuyết, buộc dây giày lại cho cô.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, cảnh tượng này được chụp lại, đã trở thành khoảnh khắc vĩnh hằng.
Lúc Thân Đồ Dạ ra mặt, hai hàng người đưa tang đều tránh sang một bên nhường đường, toàn thân anh tỏa ra khí khái áp đảo, bước ra từ trong đám đông, khí thế ấy như mang theo làn gió đế vương bẩm sinh!
Họ đã đoán được đại khái chắc vị này chính là ngài S trong lời đồn, ngài ấy chưa tưng lộ diện trước công chúng, lúc này đây lại lộ diện, còn ở trước mặt mọi người đẩy xe lăn, buột dây giày cho cô Cung.
Xem ra, tình cảm của ngài ấy với cô Cung này không ít đâu…
Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn Thân Đồ Dạ, trong lòng vô cùng cảm động, tối qua anh nói sẽ cùng cô đối mặt, cô nghĩ chỉ là cùng cô dự lễ tang, buổi sáng anh có việc sớm phải ra ngoài, cô còn cảm thấy mất mác, không ngờ anh lại trở về ngay lúc mấu chốt, đứng sau lưng cô, dọn đường cho cô, ủng hộ cô!
Sự chân thành này thực sự khiến cô cảm động…
– Xong rồi!
Thân Đồ Dạ đứng lên hôn nồng nàn vào trán cô, rồi trở lại sau lưng cô đẩy xe lăn.
– Nhìn cái gì?- Phát hiện ai cũng thất thần, anh nhướng mày- Làm chuyện nên làm đi.
– Dạ, dạ vâng- Lúc này Tần Tuệ mới hoàn hồn, giao bài vị cho Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết cầm bài vị của Cung Thiên Long, thật giống như đang cầm lấy gánh nặng ngàn cân, nhớ lại nụ cười của chị gái trước khi chết, cô không kìm được, rớt nước mắt.
Thân Đồ Dạ đẩy cô về trước, đội đưa tang tiếp tục di chuyển.
Các phóng viên bên ngoài rào chắn không ngừng chụp ảnh, nhưng ai cũng giữ im lặng, cố gắng nén xuống tạp âm, không dám đặt câu hỏi, không dám nói lời nào, càng không dám thảo luận với nhau.
Nhân viên của họ Cung đi ở hai bên, nửa số thuộc hạ của họ Thân Đồ đi trước mở đường, nửa còn lại đi phía sau bảo vệ.
Trận thế khá lớn, người qua lại ở ven đường sinh lòng kính sợ đối với người nằm trong cỗ quan tài kia.
Trong thang máy, Bạch Tấn Sinh cũng mặc tang phục thở dài, đành chịu nói:
– Rơi vào đường cùng không thể không cúi đầu, hy vọng nỗi nhục đầu tiên này, cũng sẽ là lần cuối cùng.
– Cậu, nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của Cung Thiên Long là cậu, cậu đưa tang cô ấy cũng là hợp tình hợp lý, sao lại nói là nhục nhã chứ?- Hàn Vũ Thần cũng mặc đồ đen, nghiêm túc nhíu mày.
– Luận tuổi tác luận thân phận luận tư cách, sao cậu lại phải đưa tang cô ta?- Bạch Tấn Sinh nổi giận nói- Nếu không phải Thân Đồ lên tiếng, cậu cũng chẳng muốn ăn cục tức này.
– Người chết lớn nhất, không liên quan đến tuổi tác, vai vế, tư cách- Hàn Vũ Thần không đồng ý cách nói của Bạch Tấn Sinh.
– Vũ Thần, con suy nghĩ quá đơn thuần, con không hiểu đâu- Ngực Bạch Tấn Sinh nghẹn ứ, không muốn nói nhiều- Bỏ đi, dù sao cũng đi rồi, giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta nhanh lên một chút, nếu không cản trở đội đưa tang, là đắc tội với Thân Đồ Dạ lần nữa, cậu sẽ tiêu đời.
Đang lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Bạch Tấn Sinh vội ra ngoài, sốt sắng đuổi theo đoàn đưa tang, còn thúc giục đám thuộc hạ sau lưng:
– Nhanh lên!
– Dạ!
Hàn Vũ Thần nhìn theo bóng lưng ông, trong lòng cảm thán, đối với nhiều người mà nói, luân thường đạo lý không thể khuất phục họ, quyền thế địa vị lại khiến họ trở nên dễ bảo hơn, cách cư xử của Thân Đồ Dạ tuy rằng phách lối, nhưng vẫn có thể xem là một lãnh đạo tốt!
***
Đoàn đưa tang của họ Cung vừa mới đến cổng bệnh viện liền dừng lại.
Bên đường, đoàn người của bốn nhà Hoắc, Nghiêm, Cố, Mục, dẫn theo gia quyến cùng với thuộc hạ, mặc tang phục chỉnh tề, vẻ mặt tang thương đứng hai bên đường, lặng lẽ chờ đợi.
Người của họ Cung mặt biến sắc, hoàn toàn không ngờ họ lại có thể đến đưa tiễn Cung Thiên Long như vậy.
Luận địa vị, tiền tài hay quyền lực, họ bỏ xa họ Cung đến mười con phố.
Hơn nữa, những người này bình thường không hề coi trọng họ Cung, hiện tại sao lại kính cẩn như thế???
– Nào, đến đây!
Bạch Tấn Sinh tức tốc chạy tới, dẫn theo thuộc hạ xếp hàng phía sau.
Người của năm gia tộc lớn đều xếp hàng ngay ngắn!
– Ngài Thân Đồ!
Họ cúi đầu, cung kính chào hỏi Thân Đồ Dạ đang đứng sau lưng Lăng Tuyết!
Nhưng Lăng Tuyết ngồi trên xe lăn, Thân Đồ Dạ lại đứng sau cô, cảnh tượng này hệt như Lăng Tuyết mới chính là nữ hoàng ở đây!
Thế nhưng, đối mặt với những người này, cô lại không chút khiếp sợ, ngược lại nghiêm túc lạnh lùng.
Những người này chính là kẻ đã hại chết chị cô, là kẻ thù của gia tộc cô, cô phải ghi nhớ hình dáng của họ, một ngày nào đó, nhất định sẽ báo thù cho Cung Thiên Long!!!
Cảnh tượng này cũng được phóng viên chụp lại, tượng trưng cho biểu tượng quyền lực của Thân Đồ Dạ, cũng đại diện cho địa vị của Lăng Tuyết.
Khi hai “shot” hình này được truyền bá ra ngoài, địa vị của họ Cung sẽ vững như núi, sự nghiệp sẽ không ngừng phát triển, còn cô ba nhà họ Cung có chỗ dựa lớn thế này, tương lai xử lý việc gì cũng sẽ vô cùng thuận lợi.
Đương nhiên, tất cả việc này, đều là Thân Đồ Dạ mang đến cho cô.
Anh đã sủng cô lên tận trời, khiến mọi người nhìn vào cô, liền không dám xem thường.
Anh đã để lại ký hiệu “người phụ nữ của Thân Đồ Dạ” lên người cô, tương lai bất luận cô đi đâu làm gì cũng sẽ mang theo vầng hào quang này, thứ hào quang sẽ khiến cô tung hoành khắp nơi mà không chút e dè, đương nhiên, cũng sẽ mang đến vài nguy cơ nhất định cho cô.
Hễ là có lợi thì chắc chắn có hại!
Nhưng với Lăng Tuyết và họ Cung mà nói, lợi ích vẫn nhiều hơn hại!!!
***
Mọi người lên xe, các phóng viên lui lại.
Đoàn xe từ từ lăn bánh về hướng nhà họ Cung, trên chiếc Rolls-Royce, Lăng Tuyết im lặng ôm lấy bài vị của Cung Thiên Long, tựa vào người Thân Đồ Dạ.
Thân Đồ Dạ ngồi bên cạnh cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lãnh Thanh Mặc nhìn ra ngoài cửa xe, ngẩn người.
Tần Tuệ cẩn thận hầu một bên, không dám thở mạnh, sợ làm ồn đến họ.
Hồi lâu, Thân Đồ Dạ bỗng nhớ tới chuyện gì, mở mắt, nhàn nhạt nói:
– Đợi sau khi tang lễ kết thúc, tôi muốn đưa Lăng Tuyết đến nước E, báo với các người một tiếng.
– Ơ, dạ vâng- Tần Tuệ vội đáp.
– Khi nào thì đi?- Lãnh Thanh Mặc quay đầu nhìn anh, mấp máy môi.
– Hai ngày sắp tới phải túc trực bên linh cữu, nên sáng ngày mốt sẽ khởi hành- Thân Đồ Dạ đáp.
– Có thể lùi lại một ngày không?- Lãnh Thanh Mặc khiêm tốn hỏi- Tôi muốn đưa cô ấy về cô nhi viện một chuyến, có vài chuyện về thân thế cần nói với cô ấy.
Thân Đồ Dạ nhướng mày, im lặng vài giây nhưng vẫn gật đầu đồng ý:
– OK!
– Cám ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.