Chương 206: Thực sự phải đi con đường này?
Dạ Thần Dực
18/01/2019
– Lăng Tuyết…- Thân Đồ Dạ thẹn quá thành giận- Ở trong lòng em Lãnh
Thanh Mặc chính là người đàn ông thiên sứ, còn anh là ma quỷ? Em thà tin tưởng anh ta cũng không tin anh?
– Anh muốn nghĩ thế nào thì tùy- Lăng Tuyết không muốn nói chuyện với anh nữa, quay đầu đi không nhìn anh.
– Em…- Thân Đồ Dạ rất muốn phát hỏa, nhưng mà anh cố chịu, chỉ nói một câu- Rồi em sẽ hối hận.
Sau đó anh bỏ ra ngoài…
Lúc này trong lòng anh đang rất giận dữ, nhưng hiện tại anh không muốn cãi nhau với Lăng Tuyết, cô bị thương thành như vậy, nói chuyện cũng phải cố hết sức, lúc kích động mặt đỏ tai hồng, nếu tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ sợ sẽ làm rách miệng vết thương.
Cho nên anh có tức giận cỡ nào, cũng chỉ có thể đem lửa giận đè xuống.
Mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh anh liền gặp Lãnh Thanh Mặc, anh ta đã thay quần áo, tiêu sái đi lại đây, nhưng mặt lại cúi xuống, bộ dáng có chút tâm sự.
– Lãnh Thanh Mặc!
Lửa giận trong lòng Thân Đồ Dạ không có chỗ phát, lúc này gặp được kẻ đầu sỏ gây ra, nhất thời có chỗ phát tác.
Lãnh Thanh Mặc dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Dạ, hơi gật đầu chào anh.
– Anh quả là lợi hại- Thân Đồ Dạ nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh- Cuối cùng anh cũng đạt được mục đích.
– Ngài Thân Đồ nói gì? Tôi không hiểu.
Vẻ mặt Lãnh Thanh Mặc mịt mờ, mấp máy môi nói, tuy rằng không có tiếng động, nhưng có vẻ vô tội.
Thân Đồ Dạ khí thế bức người đi đến bên cạnh Lãnh Thanh Mặc, thấp giọng hỏi:
– Với mưu trí của anh, khi biết được Lăng Tuyết gặp chuyện không may, căn bản không nên đích thân chạy đến bệnh viện giúp Bạch Mẫn Nhi trị liệu, bởi vì cô ta không quan trọng với anh, rõ ràng anh biết tình thế cấp bách, tại thời điểm mấu chốt hẳn là không nên một mình rời đi, đem đại cục giao cho Cung Thiên Long, mặc cô ấy mạo hiểm tính mệnh đi cứu Lăng Tuyết. Chuyện này nhất định có ẩn tình không muốn cho người khác biết…
Hai mắt Lãnh Thanh Mặc buông xuống, không phát ra lời nào, sắc mặt ảm đạm thương cảm.
– Vì sao không nói gì?- Thân Đồ Dạ lại hỏi- Có phải bị tôi nói trúng rồi không?
– Là tôi sơ suất…- Cuối cùng Lãnh Thanh Mặc cũng mở miệng, khóe môi cong lên nụ cười chua sót- Tôi nghĩ rằng thủ hạ Lôi Quân của ngài đã có thể cứu Lăng Tuyết, cho dù không được, anh ta cũng có thể điều động người khác, có thế nào đi chăng nữa cũng không cần đến Cung Thiên Long phải ra tay giúp.
Thân Đồ Dạ nhíu mày, sắc mặt lại âm trầm, Lãnh Thanh Mặc đúng là lợi hại, chỉ cần một câu đã chĩa mũi giáo về phía anh.
Nói như vậy, là do cấp dưới của anh làm việc sơ suất nên mới xảy ra sự tình như vậy.
Anh dựa vào cái gì chỉ trích người khác?
– Ngài Thân Đồ xem trọng tôi, tôi thật lấy làm vinh hạnh- Lãnh Thanh Mặc cười nhạt, tiếp tục nói- Nhưng tôi không có bản lĩnh như ngài tưởng tượng, ít nhất ltôi vẫn kém ngài.
– Anh không cần đóng kịch trước mặt tôi- Thân Đồ Dạ không chịu lép vế- Anh gạt được người khác nhưng không gạt được tôi đâu. Một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh.
Lãnh Thanh Mặc không nói lời nào, chỉ cúi đầu.
– Ngài Thân Đồ đúng là cố tình gây sự!
Một giọng nói khác truyền đến, là Hàn Vũ Thần.
– Anh còn chưa đi?- Thân Đồ Dạ quay đầu trợn mắt- Thăm xong thì mau về đi, xem ra cấp dưới của tôi vẫn còn quá khách khí với anh.
– Xin lỗi, tôi thăm Lăng Tuyết xong liền đi gặp bác sĩ xử lý vết thương trên chân- Hàn Vũ Thần lần nữa chỉ cái chân bị băng bó- Chỉ là không ngờ rằng vừa ra khỏi phòng đã gặp ngài ức hiếp anh Lãnh. Người phụ nữ của mình mà cũng không thể bảo vệ tốt, cuối cùng lại đổ trách nhiệm lên đầu người khác, không ngờ ngài là người như vậy.
– Anh thì biết gì hả?- Thân Đồ Dạ không có tâm tư tranh cãi với anh ta- Cút!
– Tôi sẽ đi ngay- Hàn Vũ Thần cười nhạt- Nhưng lại cảm thấy, ngài Thân Đồ xưa nay tao nhã, đầy mưu sâu kế hiểm cũng có lúc không kiểm soát được bản thân, xem ra cuộc phân tranh của Ngũ Đế không đơn giản chút nào.
– Tôi thấy anh chán sống rồi- Thân Đồ Dạ không có kiên nhẫn, ngữ khí nói chuyện sắc bén-Dám chống đối tôi, anh có mấy cái mạng?
– Tôi…- Hàn Vũ Thần đang định nói gì, Lãnh Thanh Mặc đã giơ tay ra hiệu, ý bảo anh đừng nói nữa.
Nhưng ánh mắt Thân Đồ Dạ cũng chuyển từ Hàn Vũ Thần sang phía sau anh ta, Hàn Vũ Thần quay đầu nhìn lại, Lăng Tuyết dựa vào cửa phòng bệnh, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Thân Đồ Dạ không biết phải nói gì, xem ra hiểu lầm của Lăng Tuyết với anh lại càng sâu sắc, anh không có giải thích gì cả, xoay người bước đi, vừa đi vừa phân phó y tá bên cạnh:
– Đỡ cô ấy về phòng.
– Vâng, thưa ngài.
***
Hàn Vũ Thần không muốn Lăng Tuyết khó xử, cũng không muốn tự tìm rắc rối cho mình, chỉ nói với Lăng Tuyết mấy câu:
– Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, em đừng nghĩ nhiều.
Sau đó anh vỗ vai Lãnh Thanh Mặc rời đi.
Lãnh Thanh Mặc cũng không có rời đi, mỉm cười đi về phía Lăng Tuyết, đỡ cô vào phòng, vẫn vô cùng săn sóc.
– Xin lỗi anh- Lăng Tuyết áy náy nói-Thay mặt Thân Đồ Dạ em xin lỗi anh.
Lãnh Thanh Mặc không có đáp lại, rót cho Lăng Tuyết một chén nước, ý bảo cô uống đi.
Lăng Tuyết thực sự khát, vừa rồi cãi nhau với Thân Đồ Dạ, choáng đầu hoa mắt, miệng khô lưỡi khô, sau đó Thân Đồ Dạ tức giận bỏ đi, cũng không có ai lấy nước cho cô, cô cố gắng chậm rãi đi đến cạnh cửa, muốn rót nước uống, không nghĩ là nghe thấy Thân Đồ Dạ và Hàn Vũ Thần cãi nhau.
Thân Đồ Dạ nói không có lý, nên hay dùng quyền thế áp người, Hàn Vũ Thần tất nhiên là không thể chọc vào anh, nhưng không có nghĩa là anh thua, bởi vì Lăng Tuyết đứng về phía Hàn Vũ Thần và Lãnh Thanh Mặc.
– Chuyện vừa rồi em không phải để trong lòng- Lãnh Thanh Mặc mấp máy môi nói- Ngài Thân Đồ chỉ hỏi anh những chuyện đã xảy ra, có thể thái độ có chút kích động, cho nên Hàn Vũ Thần hiểu lầm, ra mặt bênh vực anh.
– Anh không cần nói giúp cho anh ta- Lăng Tuyết nghĩ đến bộ dáng cả vú lấp miệng em của Thân Đồ Dạ lại tức sôi máu- Anh ta là người thế nào, em hiểu rõ nhất, ỷ vào quyền thế của bản thân, luôn tỏ ra hống hách, có chuyện gì là nghi này nghi kia, đúng là kẻ đa nghi.
– Em không nên nói ngài ấy như vậy- Lãnh Thanh Mặc cười- Là công việc của ngài ấy cần phải vậy.
Nghe thấy những lời này, lòng Lăng Tuyết lạnh xuống, kỳ thật cô nói Thân Đồ Dạ như vậy cũng là còn có giận dỗi, trong lòng cô luôn cảm thấy, hẳn là Thân Đồ Dạ đã hiểu lầm gì đó cho nên mới hoài nghi như vậy, cũng không thực sự là kẻ đa nghi.
Chính là hiện tại, nghe thấy Lãnh Thanh Mặc nói vậy, Lăng Tuyết liền cảm thấy mình đoán đúng.
Thì ra Thân Đồ Dạ thực sự là người mẫn cảm đa nghi, giống y như quân vương thời cổ đại, không thể vì một ai khác mà thay đổi bản thân, bằng không hậu họa khôn lường.
Người như vậy thực sự rất đáng sợ…
– Có phải anh nói sai gì rồi không?- Lãnh Thanh Mặc tựa hồ ý thức được mình lỡ lời- Em đừng hiểu lầm, ý anh không phải là vậy…
– Em biết- Lăng Tuyết ngắt lời Lãnh Thanh Mặc, nói sang chuyện khác- Chúng ta không nói chuyện đó nữa, nói chuyện chính đi.
– Ừ- Lãnh Thanh Mặc gật gật đầu-Tôi tới tìm em, cũng là có chuyện quan trọng muốn nói. Hiện tại năm đại gia tộc đều đã bị khống chế, tạm thời không có gì nguy hiểm, cho nên tôi dự tính sáng sớm mai sẽ đưa Thiên Long về nhà, làm…
Cánh mi anh khẽ run, bi thương tràn ngập:
– Hậu sự cho cô ấy!
– Cũng phải…- Khi nói đến chuyện này Lăng Tuyết có chút không khống chế được cảm xúc, giọng nói nghẹn ngào- Tôi và mọi người cùng đưa chị ấy về, tôi là em gái hẳn là nên tiễn chị ấy.
– Cô ấy ở dưới suối vàng biết được em đi tiễn cô ấy, nhất định cô ấy sẽ vui mừng.
Lãnh Thanh Mặc khẽ cong khóe môi, nhưng hai mắt đã mờ hơi nước, anh nhìn Lăng Tuyết, cũng giống như nhìn thấy Cung Thiên Long, chấn động này khiến lòng anh phập phồng không yên, có một thoáng, anh thậm chí suy nghĩ, có lẽ Cung Thiên Long chưa chết, cô ấy chỉ thay đổi phương thức khác ở lại bên anh thôi…
– Nghe nói tối nay đã công bố tin tức ra ngoài rồi đúng không?- Lăng Tuyết nghẹn ngào hỏi.
– Đúng vậy- Lãnh Thanh Mặc gật đầu, sắc mặt vô cùng ảm đạm- Giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm muộn đều phải công bố…
– Vậy…- Lăng Tuyết cắn cắn môi, thử hỏi- Cổ phiếu tập đoàn Cung Thị có bị ảnh hưởng không?
– Sao mà không bị ảnh hưởng được?- Lãnh Thanh Mặc chua sót cười- Lập tức đã tụt xuống chạm sàn, mấy nhà hợp tác vất vả tìm về được cũng đã điện thoại đến hủy hợp đồng, chuyện đầu tư cũng phải ngừng lại, điện thoại của phó tổng công ty tựa như muốn nổ, vừa rồi tìm đến bệnh viện hỏi tôi, may mà tôi tránh được.
– Vì sao?- Lăng Tuyết khó hiểu hỏi- Hiện tại chỉ có anh mới có thể làm chủ đại cuộc, sao anh không gặp, Cung Thị phải làm sao bây giờ?
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, giải thích:
– Khi bà lâm chung, trước mặt toàn thể nhà họ Cung tôi đã thề, vĩnh viễn sẽ không tham gia vào chuyện của Cung Thị, sẽ không có bất cứ liên quan gì tới sản nghiệp của Cung Thị, càng không mơ tưởng đến tài sản của Cung Thị!!!
Nghe như vậy, Lăng Tuyết ngây ngẩn cả người, khi cô giả làm Cung Thiên Long đã từng nghe Tần Tuệ nói chuyện này, lúc đó tuy có chút khiếp sợ, nhưng không có nghĩ nhiều, hiện tại xem ra, Lãnh Thanh Mặc đang thực hiện lời hứa, không dám chạm tới Cung gia.
Nhưng tình hình hiện giờ không khả quan lắm…
Nghĩ đến tình hình lúc này, Lăng Tuyết có chút sốt ruột:
– Nhưng lúc này là thời kỳ nhạy cảm, nếu anh để mặc kệ, Cung Thị liền xong rồi.
– Bất kể tôi quản hay không, Cung Thị đều phải trải qua kiếp này- Ngược lại Lãnh Thanh Mặc rất bình tĩnh,- Tôi không phải là cứu tinh của Cung Thị, mà là em!
– Tôi?- Lăng Tuyết run lên, cô sớm biết bản thân mình phải về nhà họ Cung chủ trì đại cuộc, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại nghe Lãnh Thanh Mặc nói, trong lòng cô vẫn có chút khủng hoảng.
Thực sự phải bước vào con đường này sao?
– Tuyết…- Lãnh Thanh Mặc khẽ nắm tay cô, dịu dàng như lần đầu tiên gặp mặt- Lúc này, em không cần phải giả mạo là Thiên Long, em chính là em, chỉ cần sáng mai trước mặt mọi người trong lễ tang, em thừa nhận em là em gái của Thiên Long, em sẽ trở lại nhà họ Cung thừa kế sản nghiệp, tất cả mọi chuyện đều sẽ có thể giải quyết dễ dàng!
– Anh muốn nghĩ thế nào thì tùy- Lăng Tuyết không muốn nói chuyện với anh nữa, quay đầu đi không nhìn anh.
– Em…- Thân Đồ Dạ rất muốn phát hỏa, nhưng mà anh cố chịu, chỉ nói một câu- Rồi em sẽ hối hận.
Sau đó anh bỏ ra ngoài…
Lúc này trong lòng anh đang rất giận dữ, nhưng hiện tại anh không muốn cãi nhau với Lăng Tuyết, cô bị thương thành như vậy, nói chuyện cũng phải cố hết sức, lúc kích động mặt đỏ tai hồng, nếu tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ sợ sẽ làm rách miệng vết thương.
Cho nên anh có tức giận cỡ nào, cũng chỉ có thể đem lửa giận đè xuống.
Mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh anh liền gặp Lãnh Thanh Mặc, anh ta đã thay quần áo, tiêu sái đi lại đây, nhưng mặt lại cúi xuống, bộ dáng có chút tâm sự.
– Lãnh Thanh Mặc!
Lửa giận trong lòng Thân Đồ Dạ không có chỗ phát, lúc này gặp được kẻ đầu sỏ gây ra, nhất thời có chỗ phát tác.
Lãnh Thanh Mặc dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Dạ, hơi gật đầu chào anh.
– Anh quả là lợi hại- Thân Đồ Dạ nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh- Cuối cùng anh cũng đạt được mục đích.
– Ngài Thân Đồ nói gì? Tôi không hiểu.
Vẻ mặt Lãnh Thanh Mặc mịt mờ, mấp máy môi nói, tuy rằng không có tiếng động, nhưng có vẻ vô tội.
Thân Đồ Dạ khí thế bức người đi đến bên cạnh Lãnh Thanh Mặc, thấp giọng hỏi:
– Với mưu trí của anh, khi biết được Lăng Tuyết gặp chuyện không may, căn bản không nên đích thân chạy đến bệnh viện giúp Bạch Mẫn Nhi trị liệu, bởi vì cô ta không quan trọng với anh, rõ ràng anh biết tình thế cấp bách, tại thời điểm mấu chốt hẳn là không nên một mình rời đi, đem đại cục giao cho Cung Thiên Long, mặc cô ấy mạo hiểm tính mệnh đi cứu Lăng Tuyết. Chuyện này nhất định có ẩn tình không muốn cho người khác biết…
Hai mắt Lãnh Thanh Mặc buông xuống, không phát ra lời nào, sắc mặt ảm đạm thương cảm.
– Vì sao không nói gì?- Thân Đồ Dạ lại hỏi- Có phải bị tôi nói trúng rồi không?
– Là tôi sơ suất…- Cuối cùng Lãnh Thanh Mặc cũng mở miệng, khóe môi cong lên nụ cười chua sót- Tôi nghĩ rằng thủ hạ Lôi Quân của ngài đã có thể cứu Lăng Tuyết, cho dù không được, anh ta cũng có thể điều động người khác, có thế nào đi chăng nữa cũng không cần đến Cung Thiên Long phải ra tay giúp.
Thân Đồ Dạ nhíu mày, sắc mặt lại âm trầm, Lãnh Thanh Mặc đúng là lợi hại, chỉ cần một câu đã chĩa mũi giáo về phía anh.
Nói như vậy, là do cấp dưới của anh làm việc sơ suất nên mới xảy ra sự tình như vậy.
Anh dựa vào cái gì chỉ trích người khác?
– Ngài Thân Đồ xem trọng tôi, tôi thật lấy làm vinh hạnh- Lãnh Thanh Mặc cười nhạt, tiếp tục nói- Nhưng tôi không có bản lĩnh như ngài tưởng tượng, ít nhất ltôi vẫn kém ngài.
– Anh không cần đóng kịch trước mặt tôi- Thân Đồ Dạ không chịu lép vế- Anh gạt được người khác nhưng không gạt được tôi đâu. Một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh.
Lãnh Thanh Mặc không nói lời nào, chỉ cúi đầu.
– Ngài Thân Đồ đúng là cố tình gây sự!
Một giọng nói khác truyền đến, là Hàn Vũ Thần.
– Anh còn chưa đi?- Thân Đồ Dạ quay đầu trợn mắt- Thăm xong thì mau về đi, xem ra cấp dưới của tôi vẫn còn quá khách khí với anh.
– Xin lỗi, tôi thăm Lăng Tuyết xong liền đi gặp bác sĩ xử lý vết thương trên chân- Hàn Vũ Thần lần nữa chỉ cái chân bị băng bó- Chỉ là không ngờ rằng vừa ra khỏi phòng đã gặp ngài ức hiếp anh Lãnh. Người phụ nữ của mình mà cũng không thể bảo vệ tốt, cuối cùng lại đổ trách nhiệm lên đầu người khác, không ngờ ngài là người như vậy.
– Anh thì biết gì hả?- Thân Đồ Dạ không có tâm tư tranh cãi với anh ta- Cút!
– Tôi sẽ đi ngay- Hàn Vũ Thần cười nhạt- Nhưng lại cảm thấy, ngài Thân Đồ xưa nay tao nhã, đầy mưu sâu kế hiểm cũng có lúc không kiểm soát được bản thân, xem ra cuộc phân tranh của Ngũ Đế không đơn giản chút nào.
– Tôi thấy anh chán sống rồi- Thân Đồ Dạ không có kiên nhẫn, ngữ khí nói chuyện sắc bén-Dám chống đối tôi, anh có mấy cái mạng?
– Tôi…- Hàn Vũ Thần đang định nói gì, Lãnh Thanh Mặc đã giơ tay ra hiệu, ý bảo anh đừng nói nữa.
Nhưng ánh mắt Thân Đồ Dạ cũng chuyển từ Hàn Vũ Thần sang phía sau anh ta, Hàn Vũ Thần quay đầu nhìn lại, Lăng Tuyết dựa vào cửa phòng bệnh, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Thân Đồ Dạ không biết phải nói gì, xem ra hiểu lầm của Lăng Tuyết với anh lại càng sâu sắc, anh không có giải thích gì cả, xoay người bước đi, vừa đi vừa phân phó y tá bên cạnh:
– Đỡ cô ấy về phòng.
– Vâng, thưa ngài.
***
Hàn Vũ Thần không muốn Lăng Tuyết khó xử, cũng không muốn tự tìm rắc rối cho mình, chỉ nói với Lăng Tuyết mấy câu:
– Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, em đừng nghĩ nhiều.
Sau đó anh vỗ vai Lãnh Thanh Mặc rời đi.
Lãnh Thanh Mặc cũng không có rời đi, mỉm cười đi về phía Lăng Tuyết, đỡ cô vào phòng, vẫn vô cùng săn sóc.
– Xin lỗi anh- Lăng Tuyết áy náy nói-Thay mặt Thân Đồ Dạ em xin lỗi anh.
Lãnh Thanh Mặc không có đáp lại, rót cho Lăng Tuyết một chén nước, ý bảo cô uống đi.
Lăng Tuyết thực sự khát, vừa rồi cãi nhau với Thân Đồ Dạ, choáng đầu hoa mắt, miệng khô lưỡi khô, sau đó Thân Đồ Dạ tức giận bỏ đi, cũng không có ai lấy nước cho cô, cô cố gắng chậm rãi đi đến cạnh cửa, muốn rót nước uống, không nghĩ là nghe thấy Thân Đồ Dạ và Hàn Vũ Thần cãi nhau.
Thân Đồ Dạ nói không có lý, nên hay dùng quyền thế áp người, Hàn Vũ Thần tất nhiên là không thể chọc vào anh, nhưng không có nghĩa là anh thua, bởi vì Lăng Tuyết đứng về phía Hàn Vũ Thần và Lãnh Thanh Mặc.
– Chuyện vừa rồi em không phải để trong lòng- Lãnh Thanh Mặc mấp máy môi nói- Ngài Thân Đồ chỉ hỏi anh những chuyện đã xảy ra, có thể thái độ có chút kích động, cho nên Hàn Vũ Thần hiểu lầm, ra mặt bênh vực anh.
– Anh không cần nói giúp cho anh ta- Lăng Tuyết nghĩ đến bộ dáng cả vú lấp miệng em của Thân Đồ Dạ lại tức sôi máu- Anh ta là người thế nào, em hiểu rõ nhất, ỷ vào quyền thế của bản thân, luôn tỏ ra hống hách, có chuyện gì là nghi này nghi kia, đúng là kẻ đa nghi.
– Em không nên nói ngài ấy như vậy- Lãnh Thanh Mặc cười- Là công việc của ngài ấy cần phải vậy.
Nghe thấy những lời này, lòng Lăng Tuyết lạnh xuống, kỳ thật cô nói Thân Đồ Dạ như vậy cũng là còn có giận dỗi, trong lòng cô luôn cảm thấy, hẳn là Thân Đồ Dạ đã hiểu lầm gì đó cho nên mới hoài nghi như vậy, cũng không thực sự là kẻ đa nghi.
Chính là hiện tại, nghe thấy Lãnh Thanh Mặc nói vậy, Lăng Tuyết liền cảm thấy mình đoán đúng.
Thì ra Thân Đồ Dạ thực sự là người mẫn cảm đa nghi, giống y như quân vương thời cổ đại, không thể vì một ai khác mà thay đổi bản thân, bằng không hậu họa khôn lường.
Người như vậy thực sự rất đáng sợ…
– Có phải anh nói sai gì rồi không?- Lãnh Thanh Mặc tựa hồ ý thức được mình lỡ lời- Em đừng hiểu lầm, ý anh không phải là vậy…
– Em biết- Lăng Tuyết ngắt lời Lãnh Thanh Mặc, nói sang chuyện khác- Chúng ta không nói chuyện đó nữa, nói chuyện chính đi.
– Ừ- Lãnh Thanh Mặc gật gật đầu-Tôi tới tìm em, cũng là có chuyện quan trọng muốn nói. Hiện tại năm đại gia tộc đều đã bị khống chế, tạm thời không có gì nguy hiểm, cho nên tôi dự tính sáng sớm mai sẽ đưa Thiên Long về nhà, làm…
Cánh mi anh khẽ run, bi thương tràn ngập:
– Hậu sự cho cô ấy!
– Cũng phải…- Khi nói đến chuyện này Lăng Tuyết có chút không khống chế được cảm xúc, giọng nói nghẹn ngào- Tôi và mọi người cùng đưa chị ấy về, tôi là em gái hẳn là nên tiễn chị ấy.
– Cô ấy ở dưới suối vàng biết được em đi tiễn cô ấy, nhất định cô ấy sẽ vui mừng.
Lãnh Thanh Mặc khẽ cong khóe môi, nhưng hai mắt đã mờ hơi nước, anh nhìn Lăng Tuyết, cũng giống như nhìn thấy Cung Thiên Long, chấn động này khiến lòng anh phập phồng không yên, có một thoáng, anh thậm chí suy nghĩ, có lẽ Cung Thiên Long chưa chết, cô ấy chỉ thay đổi phương thức khác ở lại bên anh thôi…
– Nghe nói tối nay đã công bố tin tức ra ngoài rồi đúng không?- Lăng Tuyết nghẹn ngào hỏi.
– Đúng vậy- Lãnh Thanh Mặc gật đầu, sắc mặt vô cùng ảm đạm- Giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm muộn đều phải công bố…
– Vậy…- Lăng Tuyết cắn cắn môi, thử hỏi- Cổ phiếu tập đoàn Cung Thị có bị ảnh hưởng không?
– Sao mà không bị ảnh hưởng được?- Lãnh Thanh Mặc chua sót cười- Lập tức đã tụt xuống chạm sàn, mấy nhà hợp tác vất vả tìm về được cũng đã điện thoại đến hủy hợp đồng, chuyện đầu tư cũng phải ngừng lại, điện thoại của phó tổng công ty tựa như muốn nổ, vừa rồi tìm đến bệnh viện hỏi tôi, may mà tôi tránh được.
– Vì sao?- Lăng Tuyết khó hiểu hỏi- Hiện tại chỉ có anh mới có thể làm chủ đại cuộc, sao anh không gặp, Cung Thị phải làm sao bây giờ?
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, giải thích:
– Khi bà lâm chung, trước mặt toàn thể nhà họ Cung tôi đã thề, vĩnh viễn sẽ không tham gia vào chuyện của Cung Thị, sẽ không có bất cứ liên quan gì tới sản nghiệp của Cung Thị, càng không mơ tưởng đến tài sản của Cung Thị!!!
Nghe như vậy, Lăng Tuyết ngây ngẩn cả người, khi cô giả làm Cung Thiên Long đã từng nghe Tần Tuệ nói chuyện này, lúc đó tuy có chút khiếp sợ, nhưng không có nghĩ nhiều, hiện tại xem ra, Lãnh Thanh Mặc đang thực hiện lời hứa, không dám chạm tới Cung gia.
Nhưng tình hình hiện giờ không khả quan lắm…
Nghĩ đến tình hình lúc này, Lăng Tuyết có chút sốt ruột:
– Nhưng lúc này là thời kỳ nhạy cảm, nếu anh để mặc kệ, Cung Thị liền xong rồi.
– Bất kể tôi quản hay không, Cung Thị đều phải trải qua kiếp này- Ngược lại Lãnh Thanh Mặc rất bình tĩnh,- Tôi không phải là cứu tinh của Cung Thị, mà là em!
– Tôi?- Lăng Tuyết run lên, cô sớm biết bản thân mình phải về nhà họ Cung chủ trì đại cuộc, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại nghe Lãnh Thanh Mặc nói, trong lòng cô vẫn có chút khủng hoảng.
Thực sự phải bước vào con đường này sao?
– Tuyết…- Lãnh Thanh Mặc khẽ nắm tay cô, dịu dàng như lần đầu tiên gặp mặt- Lúc này, em không cần phải giả mạo là Thiên Long, em chính là em, chỉ cần sáng mai trước mặt mọi người trong lễ tang, em thừa nhận em là em gái của Thiên Long, em sẽ trở lại nhà họ Cung thừa kế sản nghiệp, tất cả mọi chuyện đều sẽ có thể giải quyết dễ dàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.