Chương 335: Độ Súng
QuỷVươngĐấtTổ
26/08/2022
Trần Quốc Hưng hướng chủ phong bay đi, đến nơi thấy đám người đã tập chung đầy đủ chỉ còn mình hắn là đủ, chắp tay chào một vòng các trưởng lão tai to mặt lớn, sau đó hắn được đích thân trưởng giáo Tống Thành Sơn kéo qua một bên vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
“ Tiêu Hạo lần này đi vào Hoang Sơn Cổ Miếu hung hiểm vạn phần ngươi phải cẩn thận, hazz ta khuyên không được nha đầu Như Ngọc, an nguy của nó liền trông cậy vào ngươi.”
Trần Quốc Hưng không có sĩ diện họ hứa làm gì, ai biết trong đó có gì nguy hiểm hay không, bộ dạng khó coi nói.
“ Trưởng giáo Hoang Sơn Cổ Miếu hung hiểm vạn phần, đệ tử sợ bản thân đệ tử kém cỏi, liền sợ ngay cả tính mạng bản thân cũng khó giữ, chỉ sợ...”
Nói đến đó liền dừng lại, nếu Tống Như Ngọc đã quyết định đi hắn nhất định cũng sẽ chăm sóc tiểu muội muội nhặt được một cách chu đáo, bất quá hiện tại cũng phải chặt chém một ít đồ tốt từ chỗ Tống Thành Sơn mới được.
“ Hazzz ngươi không cần khiêm tốn, ngươi là người thứ ba đặt chân lên Vạn Thạch Sơn, không cần nói nhất định ngươi có chỗ bất phàm hơn người, chỉ sợ lần tiến vào Hoang Sơn Cổ Miếu này ngươi là đệ nhất trong tất cả đệ tử của các tông môn khác, việc bảo vệ một tiểu nữ với ngươi không khó, ta tin tưởng ngươi.”
Trần Quốc Hưng ánh mắt lóe lên, tin tưởng cái rắm chó, lằng nhằng mãi không đưa đồ tốt ra còn lắm chuyện, hắn liền ho khù khụ nói.
“ Trưởng giáo người cũng không thể chỉ nhờ vả xuông thôi chứ?”
Tống Thành Sơn cười hăng hắc lấy ra một cái túi trữ vật nhét vào tay Trần Quốc Hưng, vẻ mặt liền biến thành nghiêm nghị.
“ Tất cả nhờ ngươi, Như Ngọc an toàn trở về ngươi sẽ được ban thưởng riêng.”
Trần Quốc Hưng trong lòng cười thầm, đường đường là một trưởng giáo tông môn nhất lưu cũng phải cúi đầu, chuyện này liền chốt kèo cất túi trữ vật vào trong áo, Trần Quốc Hưng vỗ ngực bôm bốp giọng điệu chính nghĩa nói lớn.
“ Trưởng giáo yên tâm, Tống muội muội đã nhận người ca ca như ta thì dù có chết ta cũng bảo vệ muội muội đến hơi thở cuối cùng.”
Tống Thành Sơn híp mắt vỗ lên bả vai Trần Quốc Hưng mấy cái liên tục nói.
“ Tốt Tốt.”
Trần Quốc Hưng chắp tay rồi quay người rời đi, ánh mắt trong thoáng chốc của Tống Thành Sơn lóe lên, Trần Quốc Hưng ánh mắt cũng lóe lên một tia cảnh giác, nhất định Tống Thành Sơn đã bố trí lên người mình cái gì đó, đợi lát nữa liền nói với Cơ Như Uyên kiểm tra một chút xem lão cha của Tống Như Ngọc bố trí cái thứ gì, lòng người khó dò tuy hắn thật sự nhận người muội muội này còn về phần Tống Thành Sơn hai bên không thân không thích, âm mưu bên trong nhất định là có.
Hai người đi ra sau đó một trưởng lão tên Mạc Khoa có tu vi Nguyên Anh Đỉnh Phong cùng một vài người khác dẫn đoàn hai mươi người, Mạc Khoa trưởng lão tế ra một chiếc phi thuyền to lớn màu xanh ngọc, Trần Quốc Hưng cũng líu lưỡi vì độ to lớn của phi thuyền, nó phải bằng ba bốn chiếc máy bay lớn ở Địa Cầu cộng lại.
Các đệ tử bắt đầu bay lên phi thuyền, Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc bay lên cùng nhau, đáp xuống phi thuyền Tống Như Ngọc vẫy tay chào với Tống Thành Sơn.
“ Phụ thân người yên tâm, con nhất định sẽ trở về.”
Những người khác cũng vẫy tay chào những người ở bên dưới, sau đó chiếc phi thuyền màu xanh ở đầu thuyền có cắm lá cờ một con Cửu Đầu Xà lao đi bay vụt lên trời biến mất vào trong biển mây, khoảng các từ Cửu Đầu Giáo đến Hoang Sơn Cổ Miếu đi cũng phải mất mười ngày đường, đệ tử trên thuyền được phân mỗi người một gian để nghỉ ngơi, Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc chọn hai gian phòng sát nhau, dù sao cũng cần không gian yên tĩnh để chuẩn bị một số thứ.
Trần Quốc Hưng ngồi ở trên một cái giường đơn sơ làm từ một loại đá nằm lên rất mát, ở góc giữa phòng còn có một cái cửa số trong suốt có thể ngắm cảnh vật bên ngoài, gian phòng còn có thêm cả gian phòng nhỏ để luyện khí luyện đan, Trần Quốc Hưng chẳng biết làm gì liền nghĩ nghĩ một hồi, hắn quyết định độ mấy khẩu súng hắn mang từ Địa Cầu đến đây, nghe các trưởng lão nói qua bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu có địa phương nguyên lực sẽ bị áp chế không thể sử dụng, ngay cả linh khí cũng chẳng có mấy tác dụng, ở chỗ đó chính là phải dùng sức lực bản thân mà va chạm nhau chứ không thể đánh nhau bằng pháp thuật, linh kĩ.
Trần Quốc Hưng nghe xong liền sáng mắt, hắn chẳng sợ nhất chính là va chạm thân thể, đấu cận chiến hắn tự tin bản thân mình nắm chắc phần thắng trong tay, hành đạo mấy năm hắn chưa gặp người nào có thể trên cơ với hắn trong phương diện thân thể. Vào gian phòng luyện khí nổi lửa lên đốt cái lò như lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân trong phim Tây Du Kí, đây là một cái linh khí trung phẩm khí đỉnh chuyên dùng để luyện khí mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, còn một cái đan đỉnh chuyên luyện đan thì có chút khác, kết cấu của hai loại tương đối giống nhau chỉ khác phần trên một cái có chỗ để ngưng đan, còn khí đỉnh thì không có.
Trần Quốc Hưng lấy ra môt đống nguyên liệu bắt đầu ném vào lò, bất quá hắn không muốn luyện theo phương thức tinh thần mà dùng sức lực rèn theo kiểu truyền thống chính là dùng búa nặng gõ xuống nguyên liệu trong lúc nóng để loại bỏ tạp chất bên trong nguyên liệu, nung khối nguyên liệu đỏ hồng rồi lấy búa tạ ra bắt đầu lôi khối nguyên liệu ra đập như đập con liên tục nửa canh giờ rồi tách, tạo hình rồi đập nung rồi lại đập...một vòng liên tục, chi tiết nào quá nhỏ không muốn tốn thời gian hắn liền dùng tinh thần lực tạo hình.
Luyện khí sư có hai phương pháp luyện khí chính, một là chỉ dùng tinh thần hay thần thức để luyện khí, không cần đụng tay chân, phương pháp luyện này đòi hỏi tinh thần thần thức phải cực kì chuẩn xác, cũng như phải mạnh mẽ, tiêu hao tinh thần cùng thần thức rất nhanh, ưu điểm liền mang lại sự chuẩn xác của linh khí luyện ra một cách gần như hoàn hảo, còn phương pháp rèn tay thì đỡ tốn tinh thần thần thức hơn, tuy nhiên sản phẩm luyện ra cũng sẽ không được chính xác hoàn hảo, mỗi loại đều có một những ưu điểm nhược điểm của mình, rất nhiều luyện khí sư cao tay liền kết hợp cả hai phương thức luyện khí của cả hai phương thức với nhau, Trần Quốc Hưng cũng chẳng phải cao thủ luyện khí, chẳng qua hắn có truyền thừa kí ức biết được một số thủ đoạn mà thôi, bất quá để trở thành một luyện khí sư chân chính thì còn lâu, để trở thành một luyện khí cần phải có kinh nghiệm của riêng mình, không phải thứ lí thuyết trên giấy có thể miểu tả hết được, cảm nhận độ tinh của lửa hay khối nguyên liệu nung vừa đủ tầm lửa...vv
Muốn trở nên thạo một nghề nào đó thì cần phải có thời gian rèn luyện mới có thể xưng là thạo nghề, còn tuy vào khả năng của mỗi người là khác nhau, có người mất nửa tháng liền trở thành một luyện khí sư nhất phẩm, có người mất đến cả ba năm mới đặt chân lên nhất phẩm, có người cả đời cũng không thể, thiên tư khác nhau thì dù có cố gắng đi nữa cũng không bằng kẻ được ông trời ưu ái, không phải ai cũng có thể trở thành luyện khí sư, hay luyện đan sư...mà cần bản thân có thiên phú trên phương diện nhất định.
Trần Quốc Hưng đập đập khoét khoét liên tục ba ngày ba đêm, tạo thành một khẩu AWM màu đen sì sì, các chi tiết của súng đều giống y hệt với súng mẫu mà hắn đem ra, đầu đạn cùng thuốc nổ được hắn dùng một số nguyên liệu ở tu chân giới mà chế ra, sức sát thương hơn xa loại súng bình thường, bất quá cái ống ngắm hắn liền lấy của súng thường gắn vào, bởi vì hắn lười không muốn luyện, có khi mắt thường của hắn còn nhìn xa hơn cả cái ống ngắm ấy chứ.
“ Đặt tên mày là Đại Bàng Đen.”
Đại Bàng Đen này cũng không được tính là linh khí, nguyên liệu luyện chế thì có chút tốt thật, nhưng còn chẳng có trận pháp tụ linh hay bất cứ trận pháp gì nên nó cũng chỉ được xem như một kiện vũ khí bình thường, vác Đại Bàng Đen trên vai đi ra cửa sổ ở gian phòng chính đặt lên ngắm ngắm một lúc, cảm nhận hướng gió cùng tốc độ di chuyển của phi thuyền một lúc, nhắm vào một cái u trên một thân cây cách đó khoảng sáu km rồi bóp cò.
“ Pằng...”
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng tốc độ xé gió lao đi, Trần Quốc Hưng thu súng nheo nheo mắt nhìn, viên đạn lệch đến cả ba km nữa mới chúng mục tiêu hắn ngắm, khẽ gãi gãi mũi quả nhiên lý thuyết cũng chỉ là một phần, còn thực hành mới mang lại kinh nghiệm thực tế, sau đó vác Đại Bàng Đen vào gian phòng luyện khí tiếp tục cải tiến, cùng luyện thêm một số thứ khác cho đến khi phi thuyền rung lắc kịch liệt, Trần Quốc Hưng mới cau mày mở cửa phòng chạy lên trên xem có chuyện gì.
“ CMN là tai nạn giao thông sao!”
“ Tiêu Hạo lần này đi vào Hoang Sơn Cổ Miếu hung hiểm vạn phần ngươi phải cẩn thận, hazz ta khuyên không được nha đầu Như Ngọc, an nguy của nó liền trông cậy vào ngươi.”
Trần Quốc Hưng không có sĩ diện họ hứa làm gì, ai biết trong đó có gì nguy hiểm hay không, bộ dạng khó coi nói.
“ Trưởng giáo Hoang Sơn Cổ Miếu hung hiểm vạn phần, đệ tử sợ bản thân đệ tử kém cỏi, liền sợ ngay cả tính mạng bản thân cũng khó giữ, chỉ sợ...”
Nói đến đó liền dừng lại, nếu Tống Như Ngọc đã quyết định đi hắn nhất định cũng sẽ chăm sóc tiểu muội muội nhặt được một cách chu đáo, bất quá hiện tại cũng phải chặt chém một ít đồ tốt từ chỗ Tống Thành Sơn mới được.
“ Hazzz ngươi không cần khiêm tốn, ngươi là người thứ ba đặt chân lên Vạn Thạch Sơn, không cần nói nhất định ngươi có chỗ bất phàm hơn người, chỉ sợ lần tiến vào Hoang Sơn Cổ Miếu này ngươi là đệ nhất trong tất cả đệ tử của các tông môn khác, việc bảo vệ một tiểu nữ với ngươi không khó, ta tin tưởng ngươi.”
Trần Quốc Hưng ánh mắt lóe lên, tin tưởng cái rắm chó, lằng nhằng mãi không đưa đồ tốt ra còn lắm chuyện, hắn liền ho khù khụ nói.
“ Trưởng giáo người cũng không thể chỉ nhờ vả xuông thôi chứ?”
Tống Thành Sơn cười hăng hắc lấy ra một cái túi trữ vật nhét vào tay Trần Quốc Hưng, vẻ mặt liền biến thành nghiêm nghị.
“ Tất cả nhờ ngươi, Như Ngọc an toàn trở về ngươi sẽ được ban thưởng riêng.”
Trần Quốc Hưng trong lòng cười thầm, đường đường là một trưởng giáo tông môn nhất lưu cũng phải cúi đầu, chuyện này liền chốt kèo cất túi trữ vật vào trong áo, Trần Quốc Hưng vỗ ngực bôm bốp giọng điệu chính nghĩa nói lớn.
“ Trưởng giáo yên tâm, Tống muội muội đã nhận người ca ca như ta thì dù có chết ta cũng bảo vệ muội muội đến hơi thở cuối cùng.”
Tống Thành Sơn híp mắt vỗ lên bả vai Trần Quốc Hưng mấy cái liên tục nói.
“ Tốt Tốt.”
Trần Quốc Hưng chắp tay rồi quay người rời đi, ánh mắt trong thoáng chốc của Tống Thành Sơn lóe lên, Trần Quốc Hưng ánh mắt cũng lóe lên một tia cảnh giác, nhất định Tống Thành Sơn đã bố trí lên người mình cái gì đó, đợi lát nữa liền nói với Cơ Như Uyên kiểm tra một chút xem lão cha của Tống Như Ngọc bố trí cái thứ gì, lòng người khó dò tuy hắn thật sự nhận người muội muội này còn về phần Tống Thành Sơn hai bên không thân không thích, âm mưu bên trong nhất định là có.
Hai người đi ra sau đó một trưởng lão tên Mạc Khoa có tu vi Nguyên Anh Đỉnh Phong cùng một vài người khác dẫn đoàn hai mươi người, Mạc Khoa trưởng lão tế ra một chiếc phi thuyền to lớn màu xanh ngọc, Trần Quốc Hưng cũng líu lưỡi vì độ to lớn của phi thuyền, nó phải bằng ba bốn chiếc máy bay lớn ở Địa Cầu cộng lại.
Các đệ tử bắt đầu bay lên phi thuyền, Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc bay lên cùng nhau, đáp xuống phi thuyền Tống Như Ngọc vẫy tay chào với Tống Thành Sơn.
“ Phụ thân người yên tâm, con nhất định sẽ trở về.”
Những người khác cũng vẫy tay chào những người ở bên dưới, sau đó chiếc phi thuyền màu xanh ở đầu thuyền có cắm lá cờ một con Cửu Đầu Xà lao đi bay vụt lên trời biến mất vào trong biển mây, khoảng các từ Cửu Đầu Giáo đến Hoang Sơn Cổ Miếu đi cũng phải mất mười ngày đường, đệ tử trên thuyền được phân mỗi người một gian để nghỉ ngơi, Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc chọn hai gian phòng sát nhau, dù sao cũng cần không gian yên tĩnh để chuẩn bị một số thứ.
Trần Quốc Hưng ngồi ở trên một cái giường đơn sơ làm từ một loại đá nằm lên rất mát, ở góc giữa phòng còn có một cái cửa số trong suốt có thể ngắm cảnh vật bên ngoài, gian phòng còn có thêm cả gian phòng nhỏ để luyện khí luyện đan, Trần Quốc Hưng chẳng biết làm gì liền nghĩ nghĩ một hồi, hắn quyết định độ mấy khẩu súng hắn mang từ Địa Cầu đến đây, nghe các trưởng lão nói qua bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu có địa phương nguyên lực sẽ bị áp chế không thể sử dụng, ngay cả linh khí cũng chẳng có mấy tác dụng, ở chỗ đó chính là phải dùng sức lực bản thân mà va chạm nhau chứ không thể đánh nhau bằng pháp thuật, linh kĩ.
Trần Quốc Hưng nghe xong liền sáng mắt, hắn chẳng sợ nhất chính là va chạm thân thể, đấu cận chiến hắn tự tin bản thân mình nắm chắc phần thắng trong tay, hành đạo mấy năm hắn chưa gặp người nào có thể trên cơ với hắn trong phương diện thân thể. Vào gian phòng luyện khí nổi lửa lên đốt cái lò như lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân trong phim Tây Du Kí, đây là một cái linh khí trung phẩm khí đỉnh chuyên dùng để luyện khí mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, còn một cái đan đỉnh chuyên luyện đan thì có chút khác, kết cấu của hai loại tương đối giống nhau chỉ khác phần trên một cái có chỗ để ngưng đan, còn khí đỉnh thì không có.
Trần Quốc Hưng lấy ra môt đống nguyên liệu bắt đầu ném vào lò, bất quá hắn không muốn luyện theo phương thức tinh thần mà dùng sức lực rèn theo kiểu truyền thống chính là dùng búa nặng gõ xuống nguyên liệu trong lúc nóng để loại bỏ tạp chất bên trong nguyên liệu, nung khối nguyên liệu đỏ hồng rồi lấy búa tạ ra bắt đầu lôi khối nguyên liệu ra đập như đập con liên tục nửa canh giờ rồi tách, tạo hình rồi đập nung rồi lại đập...một vòng liên tục, chi tiết nào quá nhỏ không muốn tốn thời gian hắn liền dùng tinh thần lực tạo hình.
Luyện khí sư có hai phương pháp luyện khí chính, một là chỉ dùng tinh thần hay thần thức để luyện khí, không cần đụng tay chân, phương pháp luyện này đòi hỏi tinh thần thần thức phải cực kì chuẩn xác, cũng như phải mạnh mẽ, tiêu hao tinh thần cùng thần thức rất nhanh, ưu điểm liền mang lại sự chuẩn xác của linh khí luyện ra một cách gần như hoàn hảo, còn phương pháp rèn tay thì đỡ tốn tinh thần thần thức hơn, tuy nhiên sản phẩm luyện ra cũng sẽ không được chính xác hoàn hảo, mỗi loại đều có một những ưu điểm nhược điểm của mình, rất nhiều luyện khí sư cao tay liền kết hợp cả hai phương thức luyện khí của cả hai phương thức với nhau, Trần Quốc Hưng cũng chẳng phải cao thủ luyện khí, chẳng qua hắn có truyền thừa kí ức biết được một số thủ đoạn mà thôi, bất quá để trở thành một luyện khí sư chân chính thì còn lâu, để trở thành một luyện khí cần phải có kinh nghiệm của riêng mình, không phải thứ lí thuyết trên giấy có thể miểu tả hết được, cảm nhận độ tinh của lửa hay khối nguyên liệu nung vừa đủ tầm lửa...vv
Muốn trở nên thạo một nghề nào đó thì cần phải có thời gian rèn luyện mới có thể xưng là thạo nghề, còn tuy vào khả năng của mỗi người là khác nhau, có người mất nửa tháng liền trở thành một luyện khí sư nhất phẩm, có người mất đến cả ba năm mới đặt chân lên nhất phẩm, có người cả đời cũng không thể, thiên tư khác nhau thì dù có cố gắng đi nữa cũng không bằng kẻ được ông trời ưu ái, không phải ai cũng có thể trở thành luyện khí sư, hay luyện đan sư...mà cần bản thân có thiên phú trên phương diện nhất định.
Trần Quốc Hưng đập đập khoét khoét liên tục ba ngày ba đêm, tạo thành một khẩu AWM màu đen sì sì, các chi tiết của súng đều giống y hệt với súng mẫu mà hắn đem ra, đầu đạn cùng thuốc nổ được hắn dùng một số nguyên liệu ở tu chân giới mà chế ra, sức sát thương hơn xa loại súng bình thường, bất quá cái ống ngắm hắn liền lấy của súng thường gắn vào, bởi vì hắn lười không muốn luyện, có khi mắt thường của hắn còn nhìn xa hơn cả cái ống ngắm ấy chứ.
“ Đặt tên mày là Đại Bàng Đen.”
Đại Bàng Đen này cũng không được tính là linh khí, nguyên liệu luyện chế thì có chút tốt thật, nhưng còn chẳng có trận pháp tụ linh hay bất cứ trận pháp gì nên nó cũng chỉ được xem như một kiện vũ khí bình thường, vác Đại Bàng Đen trên vai đi ra cửa sổ ở gian phòng chính đặt lên ngắm ngắm một lúc, cảm nhận hướng gió cùng tốc độ di chuyển của phi thuyền một lúc, nhắm vào một cái u trên một thân cây cách đó khoảng sáu km rồi bóp cò.
“ Pằng...”
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng tốc độ xé gió lao đi, Trần Quốc Hưng thu súng nheo nheo mắt nhìn, viên đạn lệch đến cả ba km nữa mới chúng mục tiêu hắn ngắm, khẽ gãi gãi mũi quả nhiên lý thuyết cũng chỉ là một phần, còn thực hành mới mang lại kinh nghiệm thực tế, sau đó vác Đại Bàng Đen vào gian phòng luyện khí tiếp tục cải tiến, cùng luyện thêm một số thứ khác cho đến khi phi thuyền rung lắc kịch liệt, Trần Quốc Hưng mới cau mày mở cửa phòng chạy lên trên xem có chuyện gì.
“ CMN là tai nạn giao thông sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.