Chương 429: Đông Thắng Thành
QuỷVươngĐấtTổ
09/12/2022
Khi Lý Chiêu Hoàng mang tới một đống thiếp mời, Trần Quốc Hưng vung bút
kí từng cái một, bên trong chữ kí của hắn tràn ngập khí tức của Luyện Hư Đỉnh Phong, thập chí bên trong còn ẩn dấu sát khí nhàn nhạt, ý tứ chính là kẻ nào không đến thử xem ta có đến tận cửa làm thịt các ngươi hay
không.
Kí cái đống thiếp mời cũng mất nửa ngày của Trần Quốc Hưng, sau đó Trần Quốc Hưng mang theo Huyền Ma tới Hóa Hư Kim Động tìm lão bất tử Luyện Hư ở bên đó uống trà, Hóa Hư Kim Động cũng có bốn cường giả Luyện Hư mà thôi, chỉ có một người là Luyện Hư trung kỳ, Trần Quốc Hưng cũng không biết cái đám này may mắn kiều gì mà diệt kiếp nó còn không có đánh xuống mới may mắn đột phá, còn những kẻ xui xẻo bị diệt kiếp đánh xuống hầu như là ngỏm hết rồi.
Lão bất tử của Hóa Hư Kim Động tên Mộ Hoằng một thân khí chất tiêu sái, vẻ mặt như ngọc anh tuấn tiêu sái, Trần Quốc Hưng còn nghi ngờ cái lão già sống không biết bao nhiêu năm này suốt ngày chạy ra bên ngoài lừa gạt đám nữ nhi trẻ con mới lớn, nhìn ở góc độ nào Trần Quốc Hưng cũng có cảm giác như vậy, đàm đạo một lúc cuốic cùng Trần Quốc Hưng cũng đi vào vẫn đề chính, là chuyện hợp tác mở ra một truyền tống trận liên châu, những chuyện mà Trần Quốc Hưng nói khiến cho Mộ Hoằng lúc đầu cũng khiếp sợ vì thông tin về Ngũ Châu, Trần Quốc Hưng thấy biểu hiện của Mộ Hoằng cũng chẳng biết phải nghĩ như thế nào, chẳng biết tại sao thông tin Ngũ Châu lại biến mất trong các tông môn cường đại, chuyện này hẳn là có ẩn số.
Nói xong chuyện mở truyền tống trận với Mộ Hoằng, Trần Quốc Hưng nói tiếp tới chuyện phi thăng sự tình, chuyện phi thăng Trần Quốc Hưng vừa nói ra khiến cho Mộ Hoằng không nén được kích động nói.
“Đạo hữu ngươi nói thật, có cách phi thăng?”
“Ta có thể thề, đến Nam Châu rồi chờ thời cơ chín muồi, lúc đó nhất định có thể phi thăng thượng giới tiếp tục tu hành.”
“Chuyện này quá lớn đối với chúng ta, chuyện hợp tác chúng ta cần họp bàn lại với các vị trưởng lão khác rồi hướng tới đạo hữu nói câu trả lời.”
“Tùy các vị, ta ở Phiêu Miêu Tuyết Cung chờ tin, ta cũng nói trước ở Đông Thắng Thần Châu rất nhiều kẻ sẽ cùng làm chuyện này, Hóa Hư Kim Động nếu chậm tay thì cũng sẽ tụt lùi về phía sau, Mộ đạo hữu nên suy nghĩ thấu đáo, cáo từ.”
Thân thể Trần Quốc Hưng tan biết, Mộ Hoằng lông mày khẽ nhăn lại, kẻ này tu vi cao hơn bản thân khiến cho Mộ Hoằng cũng kinh hãi một hồi, từ bao giờ lại có cường giả bậc này xuất hiện.
Sau đó Trần Quốc Hưng cùng Huyền Ma tới Đông Thắng Thành, nơi này chính là do thần kiếm Nhậm Thiên Nam lập ra, có liên quan mật thiết tới Huyền Ma.
“Ồ chỉ có một tên Luyện Hư Kỳ, xem ra Đông Thắng Thành là thế lực yếu nhất trong tam đại thế lực.”
Huyền Ma cái đầu rùa già liếc mắt khinh thường nhìn Trần Quốc Hưng một cái.
“Thần kiếm Nhậm Thiên Nam cũng không phải hắn tự nhận, mà là do người đời ca tụng mà thành, một người một kiếm trảm khắp Đông Thắng Thần Châu không có địch thủ, hắn chính là vô địch ở thời điểm đó, Đông Thắng Thành do hắn lập ra có một kiếm trận cường đại do chính bản thân Nhậm Thiên Nam lĩnh ngộ ra, gọi là Thập Phương Kiếm Trận, mỗi một để tử của Đông Thắng Thành chính là một phần của Thập Phương Kiếm Trận, lập thành kiếm trận thì dù có tới nơi này ba cường giả Luyện Hư đi nữa cũng có thể đẩy lui.”
Trần Quốc Hưng nghe xong thì xoa xoa cằm, kiếm trận rất lợi hại thật đấy nhưng nếu thật sự muốn diệt Đông Thắng Thành thì Luyện Hư cường giả không thiếu thủ đoạn, giết từ từ cho tới khi chỉ còn mỗi một tên Luyện Hư Kỳ thì xem kiếm trận lập thành kiểu gì, thực lực của tập thể tuy là rất mạnh nhưng nếu bị chia rẽ thì chuyện bại là chắc chắn, không có thứ gì là hoàn mỹ cả, đây là quy tắc của trời đất.
“Vẫn là đường cùng, nếu trong tương lai Đông Thắng Thành không có kẻ nào nổi bật đột phá được Luyện Hư thì coi như xong, dòng sông lịch sử không có chỗ cho kẻ yếu.”
Huyền Ma cũng khẽ gật cái đầu rùa của mình rồi nói.
“Một đời lại kém hơn một đời, để tiểu tử Nhậm Thiên Nam biết chuyện con cháu của hắn càng ngày càng kém vẻ mặt nhất định sẽ rất đặc sắc ha ha.”
Khác với lần trước Trần Quốc Hưng và Huyền Ma đi vào trong Đông Thắng Thành, chưa vội tìm Luyện Hư Kỳ của Đông Thắng Thành, bố cục của Đông Thắng Thành này giống như một tòa thành kinh đô của một nước phàm nhân, có Đông Thắng Cung nơi mà đám trưởng lão cùng đệ tử chính tông của Đông Thắng Thành ở, còn ở bên ngoài hầu như là đệ tử ngoại môn, tạp dịch, người phàm, trên đường phố cũng tấp nập người buôn kẻ bán, nhưng thứ mà Trần Quốc Hưng thấy nhiều nhất chính là kiếm, kẻ thì đeo bên hông kẻ thì đeo trên lưng, nhiều tu sĩ có không gian trữ vật nhưng không để vào bên trong mà vẫn đeo trên người, Trần Quốc Hưng hỏi Huyền Ma.
“Này Huyền Ma tu sĩ của Đông Thắng Thành đeo kiếm trên người cho oai à?”
Huyền Ma khinh bỉ Trần Quốc Hưng bằng một ánh mắt rồi mới mở miệng.
“Kiếm trên người nhanh hơn hay lấy ra từ trong không giãn trữ vật nhanh hơn.”
Trần Quốc Hưng à lên một tiếng, thì kiếm trên người rút ra một cách nhanh hơn, lấy từ trong không gian trữ vật vẫn phải có một khoảng thời gian ngắn thì đồ vật mới có thể lấy ra, mà thời gian đó với một tu sĩ thì rút kiếm không được tám thì cũng được năm lần rồi, Trần Quốc Hưng như được khai sáng hắn mua một dây đeo rồi buộc thanh đại đao Âm Dương Đao của mình lên lưng, nhìn vừa ngầu vừa rút đao nhanh, cũng không tệ lắm, Trần Quốc Hưng tính treo Sát Phá Đao nhưng mà bị đánh hỏng rồi còn đâu, Trần Quốc Hưng nhớ tới nữ tử sáu cánh với đôi mắt hoàng kim, hắn tự nhiên muốn đè ngươi ta ra đánh cho sưng mông để trả thù, nhưng có lẽ hắn còn lâu mới có cơ hội đó.
Lượn phố một lúc Trần Quốc Hưng cuối cùng cũng tới trước cổng của Đông Thắng Cung, hai đệ tử canh cửa thấy Trần Quốc Hưng liền quát.
“Kẻ không phận sự thì tránh ra, muốn vào bên trong cần có lệnh bài thông hành.”
Hai tên gác cổng mà vẻ mặt như cường giả đỉnh thiên lập địa nhìn Trần Quốc Hưng bằng ánh mắt như nhìn một con kiến, giọng điệu cao vút như ca sĩ opera, Trần Quốc Hưng không có ngại khuyến mãi cho mỗi tên đệ tử một phát vả lật mặt khiến cho hai tên đệ tử sì máu mũi ngất xỉu, Huyền Ma lắc cái đầu rùa.
“Đúng là một đám ảo tưởng, đời sau lại kém hơn đời trước.”
Rồi một người một rùa nghêng ngang đi vào trong Đông Thắng Cung, đi tơi đâu có đệ tử xông ra chỉ một phát vả đã lăn cu đơ ra ngất xỉu.
“Người phương nào dám tới Đông Thắng Thành làm loạn.”
Tiếng quát lớn vang lên sau đó là ba thân ảnh xuất hiện, hai nam một nữ, hai nam vẻ mặt uy nghiêm, khí tức sắc bén tỏa ra, còn nữ thì xinh đẹp lạnh lùng, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, ở trong mắt Trần Quốc Hưng thì sát khí đỏ đen này bao phủ cả một mảng xung quanh, sát khí này còn như thực thể lao tới chỗ Trần Quốc Hưng, hắn nhếch miệng đưa bàn tay lên trước mặt ngón trỏ cùng ngón cái chụm đầu vào nhau, ba ngón còn lại dựng thẳng, Trần Quốc Hưng dơ lên miệng thổi một cái.
- Hỏa Độn.
Một luồng hỏa diễm màu đỏ lao ra nhanh chóng đánh tới ba người, sát khí của nữ tử lạnh lùng bị hỏa diễm của Trần Quốc Hưng đánh tan ra không thể tụ lại, sát khí là một loại khí tức từ giết chóc mà thành, kẻ giết càng nhiều thì sát khí càng kinh khủng, Trần Quốc Hưng cũng đang đau đầu vì cái đám sát khí của bản thân hơi nhiều, còn nhớ năm đó ở Đại Việt trận chiến thủy quân với Bắc Quốc, hắn một chiêu giết tới cả mấy chục vạn người, đây là phần sát nghiệp lớn nhất của Trần Quốc Hưng, nhưng hắn chưa từng hối hận, giết vì quê hương, giết vì đồng bào, giết vì cương thổ Đại Việt, cho dù có nhiều hơn nữa Trần Quốc Hưng cũng vẫn giết, giết cho tới khi dã tâm của kẻ thù tan tành mới thôi.
“Một đời ơn nước chả không đủ
Xương máu tổ tiên thấm đất hồng
Anh linh tiên tổ còn trên đó
Kẻ nào dám quên đi mối thù
Dâng máu của mình rửa non sông
Một đời không thẹn với ngày sau.”
Kí cái đống thiếp mời cũng mất nửa ngày của Trần Quốc Hưng, sau đó Trần Quốc Hưng mang theo Huyền Ma tới Hóa Hư Kim Động tìm lão bất tử Luyện Hư ở bên đó uống trà, Hóa Hư Kim Động cũng có bốn cường giả Luyện Hư mà thôi, chỉ có một người là Luyện Hư trung kỳ, Trần Quốc Hưng cũng không biết cái đám này may mắn kiều gì mà diệt kiếp nó còn không có đánh xuống mới may mắn đột phá, còn những kẻ xui xẻo bị diệt kiếp đánh xuống hầu như là ngỏm hết rồi.
Lão bất tử của Hóa Hư Kim Động tên Mộ Hoằng một thân khí chất tiêu sái, vẻ mặt như ngọc anh tuấn tiêu sái, Trần Quốc Hưng còn nghi ngờ cái lão già sống không biết bao nhiêu năm này suốt ngày chạy ra bên ngoài lừa gạt đám nữ nhi trẻ con mới lớn, nhìn ở góc độ nào Trần Quốc Hưng cũng có cảm giác như vậy, đàm đạo một lúc cuốic cùng Trần Quốc Hưng cũng đi vào vẫn đề chính, là chuyện hợp tác mở ra một truyền tống trận liên châu, những chuyện mà Trần Quốc Hưng nói khiến cho Mộ Hoằng lúc đầu cũng khiếp sợ vì thông tin về Ngũ Châu, Trần Quốc Hưng thấy biểu hiện của Mộ Hoằng cũng chẳng biết phải nghĩ như thế nào, chẳng biết tại sao thông tin Ngũ Châu lại biến mất trong các tông môn cường đại, chuyện này hẳn là có ẩn số.
Nói xong chuyện mở truyền tống trận với Mộ Hoằng, Trần Quốc Hưng nói tiếp tới chuyện phi thăng sự tình, chuyện phi thăng Trần Quốc Hưng vừa nói ra khiến cho Mộ Hoằng không nén được kích động nói.
“Đạo hữu ngươi nói thật, có cách phi thăng?”
“Ta có thể thề, đến Nam Châu rồi chờ thời cơ chín muồi, lúc đó nhất định có thể phi thăng thượng giới tiếp tục tu hành.”
“Chuyện này quá lớn đối với chúng ta, chuyện hợp tác chúng ta cần họp bàn lại với các vị trưởng lão khác rồi hướng tới đạo hữu nói câu trả lời.”
“Tùy các vị, ta ở Phiêu Miêu Tuyết Cung chờ tin, ta cũng nói trước ở Đông Thắng Thần Châu rất nhiều kẻ sẽ cùng làm chuyện này, Hóa Hư Kim Động nếu chậm tay thì cũng sẽ tụt lùi về phía sau, Mộ đạo hữu nên suy nghĩ thấu đáo, cáo từ.”
Thân thể Trần Quốc Hưng tan biết, Mộ Hoằng lông mày khẽ nhăn lại, kẻ này tu vi cao hơn bản thân khiến cho Mộ Hoằng cũng kinh hãi một hồi, từ bao giờ lại có cường giả bậc này xuất hiện.
Sau đó Trần Quốc Hưng cùng Huyền Ma tới Đông Thắng Thành, nơi này chính là do thần kiếm Nhậm Thiên Nam lập ra, có liên quan mật thiết tới Huyền Ma.
“Ồ chỉ có một tên Luyện Hư Kỳ, xem ra Đông Thắng Thành là thế lực yếu nhất trong tam đại thế lực.”
Huyền Ma cái đầu rùa già liếc mắt khinh thường nhìn Trần Quốc Hưng một cái.
“Thần kiếm Nhậm Thiên Nam cũng không phải hắn tự nhận, mà là do người đời ca tụng mà thành, một người một kiếm trảm khắp Đông Thắng Thần Châu không có địch thủ, hắn chính là vô địch ở thời điểm đó, Đông Thắng Thành do hắn lập ra có một kiếm trận cường đại do chính bản thân Nhậm Thiên Nam lĩnh ngộ ra, gọi là Thập Phương Kiếm Trận, mỗi một để tử của Đông Thắng Thành chính là một phần của Thập Phương Kiếm Trận, lập thành kiếm trận thì dù có tới nơi này ba cường giả Luyện Hư đi nữa cũng có thể đẩy lui.”
Trần Quốc Hưng nghe xong thì xoa xoa cằm, kiếm trận rất lợi hại thật đấy nhưng nếu thật sự muốn diệt Đông Thắng Thành thì Luyện Hư cường giả không thiếu thủ đoạn, giết từ từ cho tới khi chỉ còn mỗi một tên Luyện Hư Kỳ thì xem kiếm trận lập thành kiểu gì, thực lực của tập thể tuy là rất mạnh nhưng nếu bị chia rẽ thì chuyện bại là chắc chắn, không có thứ gì là hoàn mỹ cả, đây là quy tắc của trời đất.
“Vẫn là đường cùng, nếu trong tương lai Đông Thắng Thành không có kẻ nào nổi bật đột phá được Luyện Hư thì coi như xong, dòng sông lịch sử không có chỗ cho kẻ yếu.”
Huyền Ma cũng khẽ gật cái đầu rùa của mình rồi nói.
“Một đời lại kém hơn một đời, để tiểu tử Nhậm Thiên Nam biết chuyện con cháu của hắn càng ngày càng kém vẻ mặt nhất định sẽ rất đặc sắc ha ha.”
Khác với lần trước Trần Quốc Hưng và Huyền Ma đi vào trong Đông Thắng Thành, chưa vội tìm Luyện Hư Kỳ của Đông Thắng Thành, bố cục của Đông Thắng Thành này giống như một tòa thành kinh đô của một nước phàm nhân, có Đông Thắng Cung nơi mà đám trưởng lão cùng đệ tử chính tông của Đông Thắng Thành ở, còn ở bên ngoài hầu như là đệ tử ngoại môn, tạp dịch, người phàm, trên đường phố cũng tấp nập người buôn kẻ bán, nhưng thứ mà Trần Quốc Hưng thấy nhiều nhất chính là kiếm, kẻ thì đeo bên hông kẻ thì đeo trên lưng, nhiều tu sĩ có không gian trữ vật nhưng không để vào bên trong mà vẫn đeo trên người, Trần Quốc Hưng hỏi Huyền Ma.
“Này Huyền Ma tu sĩ của Đông Thắng Thành đeo kiếm trên người cho oai à?”
Huyền Ma khinh bỉ Trần Quốc Hưng bằng một ánh mắt rồi mới mở miệng.
“Kiếm trên người nhanh hơn hay lấy ra từ trong không giãn trữ vật nhanh hơn.”
Trần Quốc Hưng à lên một tiếng, thì kiếm trên người rút ra một cách nhanh hơn, lấy từ trong không gian trữ vật vẫn phải có một khoảng thời gian ngắn thì đồ vật mới có thể lấy ra, mà thời gian đó với một tu sĩ thì rút kiếm không được tám thì cũng được năm lần rồi, Trần Quốc Hưng như được khai sáng hắn mua một dây đeo rồi buộc thanh đại đao Âm Dương Đao của mình lên lưng, nhìn vừa ngầu vừa rút đao nhanh, cũng không tệ lắm, Trần Quốc Hưng tính treo Sát Phá Đao nhưng mà bị đánh hỏng rồi còn đâu, Trần Quốc Hưng nhớ tới nữ tử sáu cánh với đôi mắt hoàng kim, hắn tự nhiên muốn đè ngươi ta ra đánh cho sưng mông để trả thù, nhưng có lẽ hắn còn lâu mới có cơ hội đó.
Lượn phố một lúc Trần Quốc Hưng cuối cùng cũng tới trước cổng của Đông Thắng Cung, hai đệ tử canh cửa thấy Trần Quốc Hưng liền quát.
“Kẻ không phận sự thì tránh ra, muốn vào bên trong cần có lệnh bài thông hành.”
Hai tên gác cổng mà vẻ mặt như cường giả đỉnh thiên lập địa nhìn Trần Quốc Hưng bằng ánh mắt như nhìn một con kiến, giọng điệu cao vút như ca sĩ opera, Trần Quốc Hưng không có ngại khuyến mãi cho mỗi tên đệ tử một phát vả lật mặt khiến cho hai tên đệ tử sì máu mũi ngất xỉu, Huyền Ma lắc cái đầu rùa.
“Đúng là một đám ảo tưởng, đời sau lại kém hơn đời trước.”
Rồi một người một rùa nghêng ngang đi vào trong Đông Thắng Cung, đi tơi đâu có đệ tử xông ra chỉ một phát vả đã lăn cu đơ ra ngất xỉu.
“Người phương nào dám tới Đông Thắng Thành làm loạn.”
Tiếng quát lớn vang lên sau đó là ba thân ảnh xuất hiện, hai nam một nữ, hai nam vẻ mặt uy nghiêm, khí tức sắc bén tỏa ra, còn nữ thì xinh đẹp lạnh lùng, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, ở trong mắt Trần Quốc Hưng thì sát khí đỏ đen này bao phủ cả một mảng xung quanh, sát khí này còn như thực thể lao tới chỗ Trần Quốc Hưng, hắn nhếch miệng đưa bàn tay lên trước mặt ngón trỏ cùng ngón cái chụm đầu vào nhau, ba ngón còn lại dựng thẳng, Trần Quốc Hưng dơ lên miệng thổi một cái.
- Hỏa Độn.
Một luồng hỏa diễm màu đỏ lao ra nhanh chóng đánh tới ba người, sát khí của nữ tử lạnh lùng bị hỏa diễm của Trần Quốc Hưng đánh tan ra không thể tụ lại, sát khí là một loại khí tức từ giết chóc mà thành, kẻ giết càng nhiều thì sát khí càng kinh khủng, Trần Quốc Hưng cũng đang đau đầu vì cái đám sát khí của bản thân hơi nhiều, còn nhớ năm đó ở Đại Việt trận chiến thủy quân với Bắc Quốc, hắn một chiêu giết tới cả mấy chục vạn người, đây là phần sát nghiệp lớn nhất của Trần Quốc Hưng, nhưng hắn chưa từng hối hận, giết vì quê hương, giết vì đồng bào, giết vì cương thổ Đại Việt, cho dù có nhiều hơn nữa Trần Quốc Hưng cũng vẫn giết, giết cho tới khi dã tâm của kẻ thù tan tành mới thôi.
“Một đời ơn nước chả không đủ
Xương máu tổ tiên thấm đất hồng
Anh linh tiên tổ còn trên đó
Kẻ nào dám quên đi mối thù
Dâng máu của mình rửa non sông
Một đời không thẹn với ngày sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.