Chương 176: Em Hông Có Gồng Được
QuỷVươngĐấtTổ
16/03/2022
Sau một hồi lăng quăng con Đen mới chạy lại chỗ Trần Quốc Hưng quấn lấy chân nói.
“ Cảm ơn Đại Ca.”
Nhìn cái ánh mắt long lanh đẫm nước mắt của con Đen hắn bất giác nổi da gà nhảy lùi ra phía sau một đoạn.
“ Mày là một con đực đừng có làm cái vẻ mặt ánh mắt đó với tao, kinh tởm.”
Con Đen cúi đầu buồn bã nói.
“ Đại Ca em thấy trên Ti vi mấy con chó đáng yêu đều có bộ dạng vậy mà.”
“ Mợ nó.”
Không đúng vừa khai mở linh trí con Đen không thể nào lại quái dị như vậy được, xem ra từ giờ phải cấm nó xem Ti Vi mới được, cũng tại mẹ hắn chiều hư con Đen suốt ngày mở Ti Vi cho nó coi thành ra bây giờ nó ngáo ngơ biến thái.
“ Hừ, làm một con chó phải oai phong lẫm liệt biết chưa, đừng có làm bộ dạng đó ghê chết đi được.”
Con Đen ngẩng đầu gồng từng khối cơ bắp, cái đầu màu đen cơ thể lại màu trắng nhìn vẫn thấy quái dị.
“ Nhưng em hông có gồng được…”
Gồng cơ bắp được 3 giây con Đen lại ỉu xìu xuống nói. “Rầm” Trần Quốc Hưng cảm giác huyết áp mình đang tụt một cách không phanh, tụt còn nhanh hơn cả tụt quần, liền ngã lăn ra đất xoa xoa trái tim nhỏ bé của mình.
“ Cửa hang ở kia, mày đi đi.”
Con Đen sụt xùi cúi đầu buồn bã từng bước lê thê đi ra ngoài cửa hang, thỉnh thoảng cái ngoái đầu lại nhìn hắn một cái rồi lại buồn bã quay đi…
Trần Quốc Hưng vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình một cái sau đó ý thức chìm vào trong Thiên Địa Ấn kêu la.
“ Tiểu Hồng Hồng mau ra đây, máu huyết của ngươi có mang theo gen di truyền không vậy?”
Hồng Hồng xuất hiện trước mặt hắn đưa tay ngáp ngáp vài cái, ánh mắt buồn ngủ nghi hoặc nhìn hắn nói.
“ Gen di chuyền là thứ gì?”
“ Đại loại là giống cái của ngươi không di truyền theo tinh huyết chứ?”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói, Hồng Hồng ngáp dài một cái rồi ngắm mắt chìm vào ngủ say, hắn thở dài rồi ý thức trở ra ngoài.
“ Cho động vật xem Ti Vi chính là một thảm hoạ.”
Trần Quốc Hưng cảm thán, một lúc sau con Đen lăng quăng nhảy chân sáo chạy vào phía sau là hai con gà đi theo, Trần Quốc Hưng nghi hoặc nhìn một màn này, mà khoan nhìn hai con gà kia quen lắm, sau một hồi hắn mới nhận ra đây chính là cặp gà của bà hàng xóm nghe nói là cháu rể nhà đằng ngoại mang biếu (^__^).
“ Đại Ca, em đói rồi.”
Trần Quốc Hưng nhìn hai con gà rồi lại nhìn sang con Đen sững sờ nói.
“ Là mày ăn trộm cặp gà của nhà bà hàng xóm?”
Con Đen ngơ ngác lắc đầu phủ nhận.
“ Không không Đại Ca, trộm cắp là một việc mà Đen ta không bao giờ làm, là em gặp ở ngay cửa hang.”
Trần Quốc Hưng thở dài một hơi rồi cũng gật đầu, là hai con gà trốn nhà đi bây giờ bị chó ăn mất, mà đúng là chó ăn còn gì nữa.
“ Đi lấy củi đi.”
Con Đen vội quẫy đuôi chạy đi, mà không phải chạy bằng bốn chân mà là chồng cây chuối chạy đi bằng hai chân trước, Trần Quốc Hưng khoé miệng giật giật xem ra lần khai mở linh trí cho con Đen còn vượt xa do với dự kiến của hắn, lúc đầu hắn chỉ dự kiến nếu thành công linh trí của con Đen chỉ bằng một đứa trẻ nhưng mà bây giờ thì có khác gì một người trưởng thành đâu, vụ làm ăn này coi như lãi một chút.
Mổ sạch hai con gà rồi lấy gia vị ướp, một lúc sau con Đen ôm một bó củi trở về, hai chân sau đi như người hai chân trước ôm lấy mấy cây củi khô, Trần Quốc Hưng quái dị mà nhìn, hắn hình như cũng không dạy nó làm mấy thứ này cơ mà.
“ Mày đừng nói với tao là tất cả những hành động của mày là học tập trên Ti Vi đấy nhé!”
Con Đen gật gật đầu, hắn thì thở dài mặc kệ con chó ngáo ngơ này, liền bẻ củi nhóm lửa nướng gà. Khi hắn còn đang định dùng Trúc Cơ Hoả nhóm lửa thì con Đen há há cái mồm nói.
“ Đại Ca để em.”
Hồi chu mồm vào đống củi thổi phì phì, Trần Quốc Hưng nghi hoặc nhìn con Đen ngáo ngơ đang thổi phì phì.
“ Đại Ca để em làm lại.”
Rồi há mồm thổi một lần nữa, một luồng lửa vàng nhạt bắn ra từ trong miệng đốt cháy đống củi, rồi con Đen khẽ liếc mắt nhìn qua hắn còn đang há hốc mồm anh tuấn tiêu sái đưa một chân trước lên vuốt đầu.
Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, mẹ nó bây giờ con Đen lại nhân tính hoá như vậy sao, xem ra tinh huyết mà Hồng Hồng đưa cho con Đen không phải dạng tầm thường, Yêu Thú có cách truyền thừa từ trong máu huyết rất quỷ dị, có thể lưu truyền cả kí ức kinh nghiệm rất nhiều thứ linh tinh.
Nướng hai con gà lên Trần Quốc Hưng mới xoa đầu con Đen hỏi.
“ Mày biết cách thức tu luyện rồi chứ?”
Con Đen gật đầu nhe miệng toàn răng ra nói.
“ Trong đầu em có rất nhiều thứ kí ức hỗn tạp, có cả một giọt tinh huyết.”
Một lúc sau cả gà đã chín một người một chó gặm một con gà, Trần Quốc Hưng thì than thở đúng là số chó thật sướng mà, con Đen nói nếu mà luyện hoá xong giọt tinh huyết nó có thể đột phá đến Yêu Hoàng cũng không chừng làm hắn ghen tị không thôi…
Khi trở về nhà con Đen liền trở nên như cũ đây là hắn đã giao nhiệm vụ bảo vệ mẹ hắn cho con Đen.
Đến tối Thuỳ Linh chạy vào phòng hắn đóng cửa lại rồi lí nhí nói.
“ Anh Hai…em…”
Trần Quốc Hưng đang ngẩn ra suy nghĩ vài thứ linh tinh liền quay lại nhìn đứa em gái cười nói.
“ Có chuyện gì mà ấp a ấp úng?”
Con bé Thuỳ Linh hai tay xoắn xoắn áo nói.
“ Hôm nay ở trường em có lỡ tay đấm gãy răng một bạn.”
Trần Quốc Hưng ngẩn ra rồi cũng chỉ biết lắc đầu nói.
“ Nguyên nhân?”
“ Bạn ấy giằng dây áo của em, em đã nói nhiều lần mà bạn ấy vẫn giằng nên em mới đánh bạn ấy một cái nhẹ.”
Hồng Hồng cúi đầu nói, Trần Quốc Hưng mỉm cười Hồng Hồng sau mấy tháng được mẹ hắn chăm sóc đã có da thịt hơn không còn xanh xao như trước, đã có dáng vóc của một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Méo lấy hai cái má của con bé Thuỳ Linh nói.
“ Mai qua xin lỗi bạn ấy, lần sau có đứa nào dám làm bậy thì cứ đấm tiếp.”
Thuỳ Linh lè lưỡi, rồi hai anh em nói chuyện một hồi rồi con bé Thuỳ Linh cũng trở về phòng. Sáng hôm sau hắn lên đường lúc đầu định dẫn cả con Đen đi cùng nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại liền thôi, để nó ở nhà bảo vệ mẹ hắn.
Cưỡi phi kiếm bay vèo vèo hướng thẳng về phía Vịnh Hạ Long, hang động lần trước có linh khí phát ra nhất định ở bên dưới cũng có đồ tốt, hai tiếng sau hắn đã có mặt ở hang động, mùa Đông nên khách thăm quan cũng không nhiều lắm, hắn ẩn thân đi vào sâu bên trong hang động nhưng hắn lại không cảm thấy linh khí liền nhíu mày.
Chui rúc vào tận cùng không còn lối đi nữa hắn mới mở ra khí cảm kiểm tra, một lúc lâu sau liền độn thổ xuống bên dưới, tìm kiếm một hồi cũng không phát hiện thấy có gì bất thường Trần Quốc Hưng liền thở dài…
Buổi tối ngồi trong một quán cafe thưởng thức cảm giác Chill của mấy bài hát mà quán mở. Đang mơ cảm nhận bài hát thì quán mở ra một bài tiếng Trung rất hay mà giọng hát hắn lại nghe quen quen thì ngẩng đầu nhìn về phía màn hình Ti Vi thì khoé miệng hơi giật giật khi có sự xuất hiện của lão đạo sĩ mập đầu hói mặc trên người là một bộ véc đen, bộ dạng rất giống mấy tên dê xồm chính hiệu, trên sân khấu lớn là Huyên Huyên mặc trên người một bộ váy trắng tinh đang cầm mic hát.
“ Lão đạo sĩ này chuyển nghề làm bầu xô rồi cơ à!!!”
Rồi cũng thanh toán tiền đi ra ngoài, hắn quyết định qua thăm Huyên Huyên rồi lượn lờ một vòng Trung Quốc cướp sạch mọi thứ tốt.
“ Cảm ơn Đại Ca.”
Nhìn cái ánh mắt long lanh đẫm nước mắt của con Đen hắn bất giác nổi da gà nhảy lùi ra phía sau một đoạn.
“ Mày là một con đực đừng có làm cái vẻ mặt ánh mắt đó với tao, kinh tởm.”
Con Đen cúi đầu buồn bã nói.
“ Đại Ca em thấy trên Ti vi mấy con chó đáng yêu đều có bộ dạng vậy mà.”
“ Mợ nó.”
Không đúng vừa khai mở linh trí con Đen không thể nào lại quái dị như vậy được, xem ra từ giờ phải cấm nó xem Ti Vi mới được, cũng tại mẹ hắn chiều hư con Đen suốt ngày mở Ti Vi cho nó coi thành ra bây giờ nó ngáo ngơ biến thái.
“ Hừ, làm một con chó phải oai phong lẫm liệt biết chưa, đừng có làm bộ dạng đó ghê chết đi được.”
Con Đen ngẩng đầu gồng từng khối cơ bắp, cái đầu màu đen cơ thể lại màu trắng nhìn vẫn thấy quái dị.
“ Nhưng em hông có gồng được…”
Gồng cơ bắp được 3 giây con Đen lại ỉu xìu xuống nói. “Rầm” Trần Quốc Hưng cảm giác huyết áp mình đang tụt một cách không phanh, tụt còn nhanh hơn cả tụt quần, liền ngã lăn ra đất xoa xoa trái tim nhỏ bé của mình.
“ Cửa hang ở kia, mày đi đi.”
Con Đen sụt xùi cúi đầu buồn bã từng bước lê thê đi ra ngoài cửa hang, thỉnh thoảng cái ngoái đầu lại nhìn hắn một cái rồi lại buồn bã quay đi…
Trần Quốc Hưng vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình một cái sau đó ý thức chìm vào trong Thiên Địa Ấn kêu la.
“ Tiểu Hồng Hồng mau ra đây, máu huyết của ngươi có mang theo gen di truyền không vậy?”
Hồng Hồng xuất hiện trước mặt hắn đưa tay ngáp ngáp vài cái, ánh mắt buồn ngủ nghi hoặc nhìn hắn nói.
“ Gen di chuyền là thứ gì?”
“ Đại loại là giống cái của ngươi không di truyền theo tinh huyết chứ?”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói, Hồng Hồng ngáp dài một cái rồi ngắm mắt chìm vào ngủ say, hắn thở dài rồi ý thức trở ra ngoài.
“ Cho động vật xem Ti Vi chính là một thảm hoạ.”
Trần Quốc Hưng cảm thán, một lúc sau con Đen lăng quăng nhảy chân sáo chạy vào phía sau là hai con gà đi theo, Trần Quốc Hưng nghi hoặc nhìn một màn này, mà khoan nhìn hai con gà kia quen lắm, sau một hồi hắn mới nhận ra đây chính là cặp gà của bà hàng xóm nghe nói là cháu rể nhà đằng ngoại mang biếu (^__^).
“ Đại Ca, em đói rồi.”
Trần Quốc Hưng nhìn hai con gà rồi lại nhìn sang con Đen sững sờ nói.
“ Là mày ăn trộm cặp gà của nhà bà hàng xóm?”
Con Đen ngơ ngác lắc đầu phủ nhận.
“ Không không Đại Ca, trộm cắp là một việc mà Đen ta không bao giờ làm, là em gặp ở ngay cửa hang.”
Trần Quốc Hưng thở dài một hơi rồi cũng gật đầu, là hai con gà trốn nhà đi bây giờ bị chó ăn mất, mà đúng là chó ăn còn gì nữa.
“ Đi lấy củi đi.”
Con Đen vội quẫy đuôi chạy đi, mà không phải chạy bằng bốn chân mà là chồng cây chuối chạy đi bằng hai chân trước, Trần Quốc Hưng khoé miệng giật giật xem ra lần khai mở linh trí cho con Đen còn vượt xa do với dự kiến của hắn, lúc đầu hắn chỉ dự kiến nếu thành công linh trí của con Đen chỉ bằng một đứa trẻ nhưng mà bây giờ thì có khác gì một người trưởng thành đâu, vụ làm ăn này coi như lãi một chút.
Mổ sạch hai con gà rồi lấy gia vị ướp, một lúc sau con Đen ôm một bó củi trở về, hai chân sau đi như người hai chân trước ôm lấy mấy cây củi khô, Trần Quốc Hưng quái dị mà nhìn, hắn hình như cũng không dạy nó làm mấy thứ này cơ mà.
“ Mày đừng nói với tao là tất cả những hành động của mày là học tập trên Ti Vi đấy nhé!”
Con Đen gật gật đầu, hắn thì thở dài mặc kệ con chó ngáo ngơ này, liền bẻ củi nhóm lửa nướng gà. Khi hắn còn đang định dùng Trúc Cơ Hoả nhóm lửa thì con Đen há há cái mồm nói.
“ Đại Ca để em.”
Hồi chu mồm vào đống củi thổi phì phì, Trần Quốc Hưng nghi hoặc nhìn con Đen ngáo ngơ đang thổi phì phì.
“ Đại Ca để em làm lại.”
Rồi há mồm thổi một lần nữa, một luồng lửa vàng nhạt bắn ra từ trong miệng đốt cháy đống củi, rồi con Đen khẽ liếc mắt nhìn qua hắn còn đang há hốc mồm anh tuấn tiêu sái đưa một chân trước lên vuốt đầu.
Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, mẹ nó bây giờ con Đen lại nhân tính hoá như vậy sao, xem ra tinh huyết mà Hồng Hồng đưa cho con Đen không phải dạng tầm thường, Yêu Thú có cách truyền thừa từ trong máu huyết rất quỷ dị, có thể lưu truyền cả kí ức kinh nghiệm rất nhiều thứ linh tinh.
Nướng hai con gà lên Trần Quốc Hưng mới xoa đầu con Đen hỏi.
“ Mày biết cách thức tu luyện rồi chứ?”
Con Đen gật đầu nhe miệng toàn răng ra nói.
“ Trong đầu em có rất nhiều thứ kí ức hỗn tạp, có cả một giọt tinh huyết.”
Một lúc sau cả gà đã chín một người một chó gặm một con gà, Trần Quốc Hưng thì than thở đúng là số chó thật sướng mà, con Đen nói nếu mà luyện hoá xong giọt tinh huyết nó có thể đột phá đến Yêu Hoàng cũng không chừng làm hắn ghen tị không thôi…
Khi trở về nhà con Đen liền trở nên như cũ đây là hắn đã giao nhiệm vụ bảo vệ mẹ hắn cho con Đen.
Đến tối Thuỳ Linh chạy vào phòng hắn đóng cửa lại rồi lí nhí nói.
“ Anh Hai…em…”
Trần Quốc Hưng đang ngẩn ra suy nghĩ vài thứ linh tinh liền quay lại nhìn đứa em gái cười nói.
“ Có chuyện gì mà ấp a ấp úng?”
Con bé Thuỳ Linh hai tay xoắn xoắn áo nói.
“ Hôm nay ở trường em có lỡ tay đấm gãy răng một bạn.”
Trần Quốc Hưng ngẩn ra rồi cũng chỉ biết lắc đầu nói.
“ Nguyên nhân?”
“ Bạn ấy giằng dây áo của em, em đã nói nhiều lần mà bạn ấy vẫn giằng nên em mới đánh bạn ấy một cái nhẹ.”
Hồng Hồng cúi đầu nói, Trần Quốc Hưng mỉm cười Hồng Hồng sau mấy tháng được mẹ hắn chăm sóc đã có da thịt hơn không còn xanh xao như trước, đã có dáng vóc của một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Méo lấy hai cái má của con bé Thuỳ Linh nói.
“ Mai qua xin lỗi bạn ấy, lần sau có đứa nào dám làm bậy thì cứ đấm tiếp.”
Thuỳ Linh lè lưỡi, rồi hai anh em nói chuyện một hồi rồi con bé Thuỳ Linh cũng trở về phòng. Sáng hôm sau hắn lên đường lúc đầu định dẫn cả con Đen đi cùng nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại liền thôi, để nó ở nhà bảo vệ mẹ hắn.
Cưỡi phi kiếm bay vèo vèo hướng thẳng về phía Vịnh Hạ Long, hang động lần trước có linh khí phát ra nhất định ở bên dưới cũng có đồ tốt, hai tiếng sau hắn đã có mặt ở hang động, mùa Đông nên khách thăm quan cũng không nhiều lắm, hắn ẩn thân đi vào sâu bên trong hang động nhưng hắn lại không cảm thấy linh khí liền nhíu mày.
Chui rúc vào tận cùng không còn lối đi nữa hắn mới mở ra khí cảm kiểm tra, một lúc lâu sau liền độn thổ xuống bên dưới, tìm kiếm một hồi cũng không phát hiện thấy có gì bất thường Trần Quốc Hưng liền thở dài…
Buổi tối ngồi trong một quán cafe thưởng thức cảm giác Chill của mấy bài hát mà quán mở. Đang mơ cảm nhận bài hát thì quán mở ra một bài tiếng Trung rất hay mà giọng hát hắn lại nghe quen quen thì ngẩng đầu nhìn về phía màn hình Ti Vi thì khoé miệng hơi giật giật khi có sự xuất hiện của lão đạo sĩ mập đầu hói mặc trên người là một bộ véc đen, bộ dạng rất giống mấy tên dê xồm chính hiệu, trên sân khấu lớn là Huyên Huyên mặc trên người một bộ váy trắng tinh đang cầm mic hát.
“ Lão đạo sĩ này chuyển nghề làm bầu xô rồi cơ à!!!”
Rồi cũng thanh toán tiền đi ra ngoài, hắn quyết định qua thăm Huyên Huyên rồi lượn lờ một vòng Trung Quốc cướp sạch mọi thứ tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.