Chương 427: Phong Chủ Phù Phong
QuỷVươngĐấtTổ
05/12/2022
Lãng Nguyệt thành lại một lần nữa rơi vào bùng nổ, tin tức tiểu thư của
Minh gia phải tới chỗ cường giả thần bí đang ở nhà cha con Liễu Nhược
Nhan làm người hầu khiến tất cả Lãng Nguyệt thành thế gia nơm nơm lo sợ, suốt ngày day con cháu không thể ra bên ngoài làm bừa, chẳng may đụng
phải cường giả chính là rước họa vào thân.
Lúc này Trần Quốc Hưng đang nhiệt tình rùng roi đánh xưng đít hai tên đệ tử của mình, chẳng là hai tên này vậy mà lười tu luyện lại trốn đi chơi, đây chính là muốn chết, đánh hết mình cho đến khi hai thằng đệ tử la hét oai oái xin tha Trần Quốc Hưng mới vứt roi tha cho chúng.
“Tiểu Tuyệt, lấy muối sát vào mông chúng cho ta hừ hừ, để xem còn dám trốn đi chơi một lần nữa không.”
Minh Thư Tuyệt gật đầu rồi cười nhăn nhở mang muối sát vào mông đít đang toe toét của hai thằng nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu.
“Aaaaaa.”
Hai tiếng hét thảm thiết một lần nữa vang lên, Tiểu Chu nước mắt đầm đìa bắt đầu khai báo.
“Sư phụ là Hải Đăng rủ ta cùng trốn đi chơi.”
Trần Quốc Hưng nghe xong thì cười lớn.
“Giỏi giỏi lắm.”
Sau đó là những tiếng kêu thảm thiết của cả hai đứa nhóc, đến khi trời tốt mịt mù Trần Quốc Hưng nướng thịt ăn, đem cho hai thằng đệ tử mỗi đứa một xiên thịt lớn.
“Ăn đi.”
“Đa tạ sư tôn.”
Cả hai thằng nhóc nhận lấy xiên thịt cười toe toét ăn lấy ăn để, Trần Quốc Hưng hơi bĩu môi, đúng là hai thằng đệ tử đần này, ham chơi lười học, hắn hình như hồi nhỏ cũng vậy thì phải, hắn còn nhớ bị mẹ dùng roi hóp đánh cho không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không sợ, quả nhiên là nhóc con chưa vắt mũi sạch tưởng thế là giỏi.
Những buổi học những kiến thức trận pháp phù chú...Trần Quốc Hưng cũng vẫn để cho Minh Thư Tuyệt nghe, cuối cùng Trần Quốc Hưng phát hiện Minh Thư Tuyệt trên phương diện phù chú rất có thiên phú, cũng không keo kiệt truyền cho nàng một đống phù chú họa thuật, cùng phù văn cường đại, khiến cho Minh Thư Tuyệt vui tới cười suốt ngày cũng cố gắng luyện tập chăm chỉ, Minh Thư Tuyệt hằng ngày vẫn phải làm những việc mà Trần Quốc Hưng sai bảo, nhưng Minh Thư Tuyệt không thấy phiền phức chút nào, càng ngày Minh Thư Tuyệt càng cảm thấy đi theo vị tiền bối này chính là chuyện tốt nhất trong cuộc đời nàng gặp được.
Nếu cho Minh Thư Tuyệt chọn lựa giữa việc làm một nha hoàn người hầu cho vị tiền bối họ Trần này với làm đệ tử Vô Nguyên Tông, Minh Thư Tuyệt không do dự chọn lựa làm nha hoàn người hầu của vị tiền bối cường đại họ Trần, thứ mà nàng học được còn nhiều hơn ở Vô Nguyên Tông tràn ngập tranh đấu cùng thủ đoạn kia.
Thời gian nửa năm trôi qua một cách nhanh chóng, ở dưới sự chỉ bảo của Trần Quốc Hưng hai thằng nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng sáu, đây là Trần Quốc Hưng còn áp chế tiến độ đột phá của hai đứa nhóc, Liễu Nhược Nhan cũng đã tầng năm, dù sao tư chất của Liễu Nhược Nhan vẫn thấp hơn so với với hai thằng nhóc kia, Liễu Nhược Nhan cũng không có thân thể gì đặc biệt tốc độ tu luyện vẫn chậm hơn. Còn về phần Minh Thư Tuyệt trên phương diện tu vi cũng đột phá một cảnh giới nhỏ, còn phù đạo thì phải gọi là ngồi tên lửa phóng đi, Trần Quốc Hưng cũng phải rục rịch suy nghĩ thu nhận Minh Thư Tuyệt trở thành vị trưởng lão đầu tiên của Lạc Việt Tông, cho nàng cái chức danh phong chủ phù phong, Trần Quốc Hưng quyết định với duy nghĩ của mình.
Nửa đêm nửa hôm Trần Quốc Hưng kéo Minh Thư Tuyệt ra ngoài khiến cho trong lòng Minh Thư Tuyệt một trận bấn loạn, suy nghĩ rằng vị tiền bối muốn thân thể của nàng, nửa muốn không nửa muốn hưởng ứng khiến cho vẻ mặt của Minh Thư Tuyệt ửng đỏ.
Kéo Minh Thư Tuyệt tới bên bờ sông Trần Quốc Hưng khẽ ho một tiếng rồi nhìn chằm chằm Minh Thư Tuyệt khiến cho Minh Thư Tuyệt vẻ mặt càng ngày càng đỏ hiện lên vẻ mặt bối rối.
“Tiền bối người muốn gì cứ nói, ta ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Trần Quốc Hưng nghe vậy thì hơi thở nhẹ một cái rồi nói.
“Ta muốn ngươi ra nhập vào Lạc Việt Tông của ta, làm phong chủ của phù phong thế nào? Ta sẽ truyền cho ngươi Phù Văn Cổ Lục là một quyển phù lục siêu cấp vip bro.”
Trần Quốc Hưng nói tới quên luôn xen cả từ ngữ hiện đại ở Địa Cầu vào, nhưng hắn cũng chẳng để ý lắm, chỉ chăm chú nhìn Minh Thư Tuyệt.
Minh Thư Tuyệt hai mắt mở lớn, trong lòng trấn động, lúc đầu nàng ngỡ bản thân phải làm một người hầu khổ sở nhưng đến hiện tại lại được mời làm một phong chủ tông môn, mà tông môn của vị tiền bối họ Trần này cũng hẳn là không có đơn giản, Minh Thư Tuyệt không hề lưỡng lữ gật đầu.
“Tiền bối ta đồng ý.”
Trần Quốc Hưng vui vẻ cười lớn, rồi mở miệng nói.
“Tốt vậy từ giờ này trở đi, Minh Thư Tuyệt sẽ là trưởng lão của Lạc Việt Tông ta, là phong chủ phù phong.”
Trần Quốc Hưng đưa cho Minh Thư Tuyệt một tấm lệnh bài màu tím, phía sau tấm lệnh bài có ghi ba chữ Lạc Việt Tông, ở trước mặt tấm lệnh bài có ghi một chữ Phù, đây là lệnh bài mà Trần Quốc Hưng dùng nguyên liệu cực phẩm mà luyện thành, bên trong có trận pháp cùng chiêu thức đại pháp thuật Phong Giám mà Trần Quốc Hưng bố trí, dù sao trưởng lão của Lạc Việt Tông cũng không thể bị người khác giết được, vẫn phải bố chí bảo vệ một chút.
“Minh Thư Tuyệt ra mắt chưởng môn Trần Quốc Hưng.”
Minh Thư Tuyệt hành lễ, Trần Quốc Hưng hài lòng đưa thêm cho Minh Thư Tuyệt một cái ngọc giản bên trong ghi chép Phù Văn Cổ Lục, sau đó hai người đi bộ trở về nhà Liễu Nhược Nhan đã được người của Minh gia dựng lại một căn nhà mới.
“Vậy tông chủ, tôn môn của chúng ta có bao nhiêu người, thực lực ra sao?”
Đối với câu hỏi của vị trưởng lão đầu tiên mà Trần Quốc Hưng tự mời vào tông môn, Trần Quốc Hưng cũng phải biết đạo lý làm người, không thể bắt nạt quá mức được.
“Trước mắt có ta và hai tên đệ tử ngươi cũng đã biết, còn một đại đệ tử nhân yêu ở Nam Châu nữa, ngươi là người thứ năm, cũng là Phù phong trưởng lão, là trưởng lão đầu tiên.”
Nghe xong khiến cho Minh Thư Tuyệt hơi rơi vào trầm lặng, một lúc sau mới nói.
“Vậy đây chính là cơ hội cho ta, tông chủ đa tạ.”
Minh Thư Tuyệt vẻ mặt nghiêm túc nói, Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu.
“Cũng là do bản thân ngươi mà thôi, ở trên phương diện phù chú ngươi rất có thiên phú, cố gắng lên nhất định Đông Thắng Thần Châu không xa nữa sẽ có một đại tông sư phù chú Minh Thư Tuyệt.”
Minh Thư Tuyệt gật đầu biểu hiện nhất định sẽ cố gắng, hai người trở về gần đến nhà Liễu Nhược Nhan, không nén nổi tò mò Minh Thư Tuyệt cuối cùng cũng hỏi.
“Vậy Trần tông chủ, tu vi của tông chủ dốt cuộc là gì?”
“Cái này nói sao nhỉ? Hiện tại thì chỉ có thực lực Luyện Hư Đỉnh Phong, nhưng cảnh giới hình như là Độ Kiếp Kỳ.”
“Tông chủ ngươi không có nổ đó chứ?”
“Này ngươi dám nghi ngờ lời của tông chủ như ta, lừa ngươi ta được cái gì.”
“Oa chuyện này thật sự làm người ta không thể nào tin nổi.”
“Biết sao được, không tin cũng phải tin.”
Sau khi biêt tu vi của Trần Quốc Hưng, Minh Thư Tuyệt thật sự không biết phải nói gì, khiếp sợ hay kinh hãi đến ngay cả bản thân Minh Thư Tuyệt cũng không còn phân biệt nổi nữa, nói không ngoa một mình Trần trưởng môn có thể quét ngang cả Đông Thắng Thần Châu cũng được, Minh Thư Tuyệt đột nhiên lại tò mò sang vẫn đề khác.
“Trưởng môn, vậy người đã mấy nghìn tuổi.”
“Cái này? Để ta nhớ xem nào, à ừ cũng ngót gần năm trăm rồi thì phải.”
“Trưởng môn ta ngất người có đem ta về hay không?”
“Cái này thì được, nhưng ta nghĩ nếu kéo lê ngươi trên đất trở về cơ thể ngươi hẳn là không có nguyên vẹn được.”
Minh Thư Tuyệt vẻ mặt như ăn phải bọ nhìn vị trưởng môn ngưu bức đi phía trước, năm trăm tuổi đã là tu vi Độ Kiếp Kỳ chuyện này nói ra ai tin, đến ngay cả bản thân Minh Thư Tuyệt cũng không tin, thiên tài tuyệt thế chắc cũng chỉ như vậy, Minh Thư Tuyệt càng vui vẻ khi được làm một phong chủ của Lạc Việt Tông, lại là trưởng lão đầu tiên được đích thân tông chủ mời vào tông, chuyện này sau này chính là thứ kiêu hãnh nhất của Minh Thư Tuyệt.
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.
Lúc này Trần Quốc Hưng đang nhiệt tình rùng roi đánh xưng đít hai tên đệ tử của mình, chẳng là hai tên này vậy mà lười tu luyện lại trốn đi chơi, đây chính là muốn chết, đánh hết mình cho đến khi hai thằng đệ tử la hét oai oái xin tha Trần Quốc Hưng mới vứt roi tha cho chúng.
“Tiểu Tuyệt, lấy muối sát vào mông chúng cho ta hừ hừ, để xem còn dám trốn đi chơi một lần nữa không.”
Minh Thư Tuyệt gật đầu rồi cười nhăn nhở mang muối sát vào mông đít đang toe toét của hai thằng nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu.
“Aaaaaa.”
Hai tiếng hét thảm thiết một lần nữa vang lên, Tiểu Chu nước mắt đầm đìa bắt đầu khai báo.
“Sư phụ là Hải Đăng rủ ta cùng trốn đi chơi.”
Trần Quốc Hưng nghe xong thì cười lớn.
“Giỏi giỏi lắm.”
Sau đó là những tiếng kêu thảm thiết của cả hai đứa nhóc, đến khi trời tốt mịt mù Trần Quốc Hưng nướng thịt ăn, đem cho hai thằng đệ tử mỗi đứa một xiên thịt lớn.
“Ăn đi.”
“Đa tạ sư tôn.”
Cả hai thằng nhóc nhận lấy xiên thịt cười toe toét ăn lấy ăn để, Trần Quốc Hưng hơi bĩu môi, đúng là hai thằng đệ tử đần này, ham chơi lười học, hắn hình như hồi nhỏ cũng vậy thì phải, hắn còn nhớ bị mẹ dùng roi hóp đánh cho không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không sợ, quả nhiên là nhóc con chưa vắt mũi sạch tưởng thế là giỏi.
Những buổi học những kiến thức trận pháp phù chú...Trần Quốc Hưng cũng vẫn để cho Minh Thư Tuyệt nghe, cuối cùng Trần Quốc Hưng phát hiện Minh Thư Tuyệt trên phương diện phù chú rất có thiên phú, cũng không keo kiệt truyền cho nàng một đống phù chú họa thuật, cùng phù văn cường đại, khiến cho Minh Thư Tuyệt vui tới cười suốt ngày cũng cố gắng luyện tập chăm chỉ, Minh Thư Tuyệt hằng ngày vẫn phải làm những việc mà Trần Quốc Hưng sai bảo, nhưng Minh Thư Tuyệt không thấy phiền phức chút nào, càng ngày Minh Thư Tuyệt càng cảm thấy đi theo vị tiền bối này chính là chuyện tốt nhất trong cuộc đời nàng gặp được.
Nếu cho Minh Thư Tuyệt chọn lựa giữa việc làm một nha hoàn người hầu cho vị tiền bối họ Trần này với làm đệ tử Vô Nguyên Tông, Minh Thư Tuyệt không do dự chọn lựa làm nha hoàn người hầu của vị tiền bối cường đại họ Trần, thứ mà nàng học được còn nhiều hơn ở Vô Nguyên Tông tràn ngập tranh đấu cùng thủ đoạn kia.
Thời gian nửa năm trôi qua một cách nhanh chóng, ở dưới sự chỉ bảo của Trần Quốc Hưng hai thằng nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng sáu, đây là Trần Quốc Hưng còn áp chế tiến độ đột phá của hai đứa nhóc, Liễu Nhược Nhan cũng đã tầng năm, dù sao tư chất của Liễu Nhược Nhan vẫn thấp hơn so với với hai thằng nhóc kia, Liễu Nhược Nhan cũng không có thân thể gì đặc biệt tốc độ tu luyện vẫn chậm hơn. Còn về phần Minh Thư Tuyệt trên phương diện tu vi cũng đột phá một cảnh giới nhỏ, còn phù đạo thì phải gọi là ngồi tên lửa phóng đi, Trần Quốc Hưng cũng phải rục rịch suy nghĩ thu nhận Minh Thư Tuyệt trở thành vị trưởng lão đầu tiên của Lạc Việt Tông, cho nàng cái chức danh phong chủ phù phong, Trần Quốc Hưng quyết định với duy nghĩ của mình.
Nửa đêm nửa hôm Trần Quốc Hưng kéo Minh Thư Tuyệt ra ngoài khiến cho trong lòng Minh Thư Tuyệt một trận bấn loạn, suy nghĩ rằng vị tiền bối muốn thân thể của nàng, nửa muốn không nửa muốn hưởng ứng khiến cho vẻ mặt của Minh Thư Tuyệt ửng đỏ.
Kéo Minh Thư Tuyệt tới bên bờ sông Trần Quốc Hưng khẽ ho một tiếng rồi nhìn chằm chằm Minh Thư Tuyệt khiến cho Minh Thư Tuyệt vẻ mặt càng ngày càng đỏ hiện lên vẻ mặt bối rối.
“Tiền bối người muốn gì cứ nói, ta ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Trần Quốc Hưng nghe vậy thì hơi thở nhẹ một cái rồi nói.
“Ta muốn ngươi ra nhập vào Lạc Việt Tông của ta, làm phong chủ của phù phong thế nào? Ta sẽ truyền cho ngươi Phù Văn Cổ Lục là một quyển phù lục siêu cấp vip bro.”
Trần Quốc Hưng nói tới quên luôn xen cả từ ngữ hiện đại ở Địa Cầu vào, nhưng hắn cũng chẳng để ý lắm, chỉ chăm chú nhìn Minh Thư Tuyệt.
Minh Thư Tuyệt hai mắt mở lớn, trong lòng trấn động, lúc đầu nàng ngỡ bản thân phải làm một người hầu khổ sở nhưng đến hiện tại lại được mời làm một phong chủ tông môn, mà tông môn của vị tiền bối họ Trần này cũng hẳn là không có đơn giản, Minh Thư Tuyệt không hề lưỡng lữ gật đầu.
“Tiền bối ta đồng ý.”
Trần Quốc Hưng vui vẻ cười lớn, rồi mở miệng nói.
“Tốt vậy từ giờ này trở đi, Minh Thư Tuyệt sẽ là trưởng lão của Lạc Việt Tông ta, là phong chủ phù phong.”
Trần Quốc Hưng đưa cho Minh Thư Tuyệt một tấm lệnh bài màu tím, phía sau tấm lệnh bài có ghi ba chữ Lạc Việt Tông, ở trước mặt tấm lệnh bài có ghi một chữ Phù, đây là lệnh bài mà Trần Quốc Hưng dùng nguyên liệu cực phẩm mà luyện thành, bên trong có trận pháp cùng chiêu thức đại pháp thuật Phong Giám mà Trần Quốc Hưng bố trí, dù sao trưởng lão của Lạc Việt Tông cũng không thể bị người khác giết được, vẫn phải bố chí bảo vệ một chút.
“Minh Thư Tuyệt ra mắt chưởng môn Trần Quốc Hưng.”
Minh Thư Tuyệt hành lễ, Trần Quốc Hưng hài lòng đưa thêm cho Minh Thư Tuyệt một cái ngọc giản bên trong ghi chép Phù Văn Cổ Lục, sau đó hai người đi bộ trở về nhà Liễu Nhược Nhan đã được người của Minh gia dựng lại một căn nhà mới.
“Vậy tông chủ, tôn môn của chúng ta có bao nhiêu người, thực lực ra sao?”
Đối với câu hỏi của vị trưởng lão đầu tiên mà Trần Quốc Hưng tự mời vào tông môn, Trần Quốc Hưng cũng phải biết đạo lý làm người, không thể bắt nạt quá mức được.
“Trước mắt có ta và hai tên đệ tử ngươi cũng đã biết, còn một đại đệ tử nhân yêu ở Nam Châu nữa, ngươi là người thứ năm, cũng là Phù phong trưởng lão, là trưởng lão đầu tiên.”
Nghe xong khiến cho Minh Thư Tuyệt hơi rơi vào trầm lặng, một lúc sau mới nói.
“Vậy đây chính là cơ hội cho ta, tông chủ đa tạ.”
Minh Thư Tuyệt vẻ mặt nghiêm túc nói, Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu.
“Cũng là do bản thân ngươi mà thôi, ở trên phương diện phù chú ngươi rất có thiên phú, cố gắng lên nhất định Đông Thắng Thần Châu không xa nữa sẽ có một đại tông sư phù chú Minh Thư Tuyệt.”
Minh Thư Tuyệt gật đầu biểu hiện nhất định sẽ cố gắng, hai người trở về gần đến nhà Liễu Nhược Nhan, không nén nổi tò mò Minh Thư Tuyệt cuối cùng cũng hỏi.
“Vậy Trần tông chủ, tu vi của tông chủ dốt cuộc là gì?”
“Cái này nói sao nhỉ? Hiện tại thì chỉ có thực lực Luyện Hư Đỉnh Phong, nhưng cảnh giới hình như là Độ Kiếp Kỳ.”
“Tông chủ ngươi không có nổ đó chứ?”
“Này ngươi dám nghi ngờ lời của tông chủ như ta, lừa ngươi ta được cái gì.”
“Oa chuyện này thật sự làm người ta không thể nào tin nổi.”
“Biết sao được, không tin cũng phải tin.”
Sau khi biêt tu vi của Trần Quốc Hưng, Minh Thư Tuyệt thật sự không biết phải nói gì, khiếp sợ hay kinh hãi đến ngay cả bản thân Minh Thư Tuyệt cũng không còn phân biệt nổi nữa, nói không ngoa một mình Trần trưởng môn có thể quét ngang cả Đông Thắng Thần Châu cũng được, Minh Thư Tuyệt đột nhiên lại tò mò sang vẫn đề khác.
“Trưởng môn, vậy người đã mấy nghìn tuổi.”
“Cái này? Để ta nhớ xem nào, à ừ cũng ngót gần năm trăm rồi thì phải.”
“Trưởng môn ta ngất người có đem ta về hay không?”
“Cái này thì được, nhưng ta nghĩ nếu kéo lê ngươi trên đất trở về cơ thể ngươi hẳn là không có nguyên vẹn được.”
Minh Thư Tuyệt vẻ mặt như ăn phải bọ nhìn vị trưởng môn ngưu bức đi phía trước, năm trăm tuổi đã là tu vi Độ Kiếp Kỳ chuyện này nói ra ai tin, đến ngay cả bản thân Minh Thư Tuyệt cũng không tin, thiên tài tuyệt thế chắc cũng chỉ như vậy, Minh Thư Tuyệt càng vui vẻ khi được làm một phong chủ của Lạc Việt Tông, lại là trưởng lão đầu tiên được đích thân tông chủ mời vào tông, chuyện này sau này chính là thứ kiêu hãnh nhất của Minh Thư Tuyệt.
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.