Chương 36: Thiếu hụt nhân tài
QuỷVươngĐấtTổ
16/03/2022
Sáng hôm sau một mình cậu út đi qua chỗ phó cục trưởng cục công an thành phố bàn việc, còn hắn với mẹ thì ở lì trong phòng của khách sạn không đi ra ngoài, ngồi xoay xoay cái bút trong tay một lúc lại đưa lên miệng mà cắn cắn, ở góc phòng đã chất đống một món giấy rác, hắn thật không ngờ tài năng vẽ vời của hắn lại kém đến vậy vẫn không thể vẽ ra một bản vẽ hoàn thiện, lần trước hắn vẽ bản vẽ ngôi nhà đâu có khó như vậy chứ, chỉ biết lắc đầu thở dài xem ra hắn cần phải tìm kiếm nhân tài bổ sung.
Chiều tối cậu út đã về hợp đồng hai bên cũng đã kí kết, một tuần nữa sẽ bắt tay vào xây dựng, hắn cũng có chút đau đầu công nhân xây dựng cơ bản là cậu út đã tìm đủ người nhưng lại không có một ai có kĩ thuật cao cả, vẫn là phải cần người tài, hắn không biết đi đâu để bắt người bây giờ, suy nghĩ một lát trong đầu hắn loé lên không phải gần đây có trường đại học kiến trúc sao, ngày mai hắn chỉ cần qua nhìn một lượt sau đó dụ dỗ lấy vài người không phải là tốt rồi sao, còn mấy vấn đề vật liệu, an toàn...
Hắn cũng phải để cho người khác húp canh với chứ nên hắn quyết định đi thuê mấy công ty khác làm việc cho mình, sau này đội ngũ công ty của hắn lớn mạnh hắn đá qua một bên không phải là xong sao, vậy là hắn nói chuyện một hồi với mẹ, sau đó mẹ hắn nói cho cậu út hắn không muốn cậu út biết quá nhiều bí mật của hắn, càng ít người biết càng tốt đỡ nhiều chuyện phiền phức.
Sáng sớm hôm sau ba người xuất hiện ở cổng trường đại học kiến trúc rồi ngồi xuống một quán nước quan sát, cậu út khó hiểu nhìn mẹ hắn mà hỏi.
" Chị Hai chúng ta đến đây tuyển người nhưng làm sao biết những người nào có tài năng mà...."
Mẹ hắn cũng im lặng mà nhìn qua hắn đang đưa mắt nhìn xuống sách rồi lại ngẩng mặt mà nhìn sinh viên đi vào cổng trường, nghe cậu út hỏi mẹ, hắn liền dơ dơ quyển sách trong tay mà nói.
" Xem tướng đó cậu."
Cậu út nhìn qua quyển sách tướng số trong tay thằng cháu miệng ho khụ khụ làm phun cả nước ra bàn, hắn bĩu môi khinh thường cậu út lớn rồi mà ở bẩn phun hết vào người hắn.
" Thằng ranh con mày biết chữ không mà bày đặt đọc sách."
Hắn khinh bỉ nhìn về phía cậu út, có biết hay không hắn chính là một thiên tài đó, mấy chữ con con này ở trong bụng mẹ hắn đã biết hết rồi, hắn liền nói.
" Cháu là thần đồng đấy, mấy thứ đơn giản này sao làm khó được cháu."
Cậu út ngơ ngác đánh giá lại thằng cháu mình một lần nữa, trong lòng cứ có cảm giác nó là một thằng quỷ nào ấy chứ không phải cháu mình, sau đó dơ hai bàn tay ra mà hỏi.
" Vậy 1 + 1 bằng mấy???"
Hắn sì mũi coi thường sau đó hếch mặt mà trả lời.
" Dĩ nhiên là bằng 3 rồi." (T_T)
Cậu út đếm đếm sau đó cũng gật đầu tấm tắc khen ngợi hắn, còn mẹ hắn ở một bên nhìn hai cậu cháu làm trò cũng phì cười mà mắng.
" Cậu cháu nhà mày nghiêm túc đi, vớ va vớ vẩn."
Hắn với cậu út chỉ biết cười hề hề, sau đó lại tiếp tục nhìn ngắm trời đất, khi mẹ hắn đi vệ sinh hắn cười hắc hắc mà vỗ vỗ vai cậu út rồi chỉ chỉ.
" Cậu nhìn kìa ít nhất cũng phải cỡ D."
Hai mắt cậu út cũng toả sáng mắt đảo như ngan con, miệng chảy nhãi gật gật đầu sau đó hai cậu cháu nói chuyện nhân sinh nào là cô kia có độn không, nào là cái sân bay kia quá là thẳng đi, hai quả đồi kia sắp nứt rồi...
Cậu út không hề để ý rằng một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch ấy vậy mà bây giờ lại bàn chuyện nhân sinh trên đời với mình còn sành sỏi hơn, khi mẹ hắn quay lại hắn với cậu liền nghiêm túc mà quan sát không dám bậy bạ nếu không mẹ hắn táng cho hai cậu cháu ngu cái đầu luôn ấy chứ.
Ngồi ê đít từ sáng đến chưa mà vẫn trưa nhìn ra một nhân tài nào, chắc phải đợi đến lúc tan học mới tìm được, quyển sách nhân tướng học dày cộm trong tay cũng đã được hắn đọc hết, mà hắn cũng rất ngạc nhiên là cái đầu của hắn ấy vậy mà lại nhớ gần hết quyển sách dày cộp những kiến thức tướng học của các bậc tiền nhân nhiều đời nghiên cứu hắn xem như cũng tiếp thu được một cách kha khá, hắn liền áp dụng vào thực tế quan sát luôn khuô mặt mẹ, nào là sơn căn đứt dãy, lông mày thưa, má cao nốt ruồi xấu... Là tướng người lam lũ vất vả nghèo khổ cả đời, còn sát chồng... Kiếp trước hình như còn đúng nhưng kiếp này hắn đã trọng sinh sống lại làm đảo lộn rất nhiều thứ, nên cái gọi là Vận Mệnh ấy đã thay đổi.
Lại nhìn qua cậu út đang dùng ánh mắt ti tiện mà đảo khắp nơi, nhìn mặt cậu một cách tỉ mỉ đến cả sợi lông mi hắn cũng đếm chuẩn từng cái một và kết luận của hắn.
Số cậu chẳng giàu thì nghèo
Ngày 30 tết thịt treo trong nhà
Số cậu có mẹ, có cha
Mẹ cậu đàn bà, cha cậu đàn ông
Số cậu có vợ có chồng
Sinh con đầu lòng chẳng gái thì trai.
( Trích trong thơ lục bát Việt Nam.)
Hắn làm gì nhìn ra cái dạng gì đâu, hắn đã từng thử dùng thiên nhãn để nhìn người thân xung quanh nhưng lại không nhìn ra một thứ gì hắn đoán là người liên quan chặt chẽ với hắn thì số mệnh đã thay đổi và không thể biết trước được điều gì.
Khi cổng trường sinh viên bắt đầu tan học ra về, hắn cũng mở căng mắt ra mà nhìn tìm kiếm người có tài năng, trong đầu không ngừng đánh giá " người này mũi to, người này mắt đẹp, người kia mắt dâm đãng...không ăn thua...."
Ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu sinh viên gầy gò, ăn mặc bình thường trên mặt đeo một chiếc kính cũng là khá dày, các cụ xưa có câu " mấy thằng đeo kính thường rất nguy hiểm."
Cậu sinh viên kia đeo cặp kính dày chắc là cũng nguy hiểm, hắn liền chỉ cho cậu út cậu sinh viên kia, cậu út liền chạy qua chỗ đó nói ý ới một hồi sau đó dẫn cậu sinh viên qua đây, hắn thì vẫn tiếp tục với công việc nhìn tướng mạo đoán tài năng sau một hồi cũng tìm thấy đối tượng tiếp theo là một cô gái khá xinh đẹp nhưng lại không hề trang điểm cùng cách ăn mặc cũng khá là..
Mẹ hắn liền tiến tới nói chuyện một lúc cũng kéo nữ sinh đó qua đây, hắn vẫn căng mắt ra nhìn nhưng lại không tìm thấy một người nào nữa điều đó khiến hắn rất thất vọng, hắn vận dụng thiên nhãn nhìn vào luồng ý chí bên trong linh hồn của mỗi con người nhưng chỉ có hai người này ý chí kiên định mạnh mẽ phù hợp tiêu chuẩn của hắn, trong những kiến thức truyền thừa hắn biết được con người chia làm hai phần à không đúng mọi vật thể có sinh mệnh đều được chia làm hai phần, một là thể xác cái còn lại gọi là linh hồn, thể xác là nơi chứa đựng linh hồn nếu một khi thể xác gặp thương tổn nặng nề thì linh hồn cũng sẽ bị đẩy ra bên ngoài rồi dần dần sẽ tiêu tán trong thiên địa, nhưng nếu là người tu luyện cường đại một khi mất đi thể xác thì linh hồn cũng không lập tức chết đi, mà còn tồn tại với ý thức nguyên vẹn linh hồn sẽ tìm một nơi thích hợp mà cư ngụ, nếu có cơ hội sẽ tiến hành đoạt xá chiếm lấy cơ thể của kẻ khác mà sống lại tiếp tục tu luyện, nhưng đoạt xá cũng bị quy tắc thiên địa hạn chế chỉ có thể đoạt xá một lần không thể có lần thứ 2.
Người có ý chí mạnh mẽ linh hồn cũng cường đại hơn với người thường, hai người trước mặt này là hai người có ý chí mạnh mẽ nhất trong số mấy nghìn người học ở nơi này nhất định là tài năng cũng sẽ không kém, hắn phải dụ dỗ một phen mới được công ty còn đang thiếu hụt nhân tài nếu dụ dỗ thành công hai người này, lúc đó hắn sẽ rảnh rỗi mà ném tất cả mọi chuyện cho mấy người lo còn hắn chỉ việc ngồi chơi xơi nước, và lại hắn còn đang tuổi ăn tuổi chơi mấy việc nhỏ này hắn không muốn nhúng tay quá nhiều vào, việc của hắn là ăn rồi chơi ( lười biếng).
Chiều tối cậu út đã về hợp đồng hai bên cũng đã kí kết, một tuần nữa sẽ bắt tay vào xây dựng, hắn cũng có chút đau đầu công nhân xây dựng cơ bản là cậu út đã tìm đủ người nhưng lại không có một ai có kĩ thuật cao cả, vẫn là phải cần người tài, hắn không biết đi đâu để bắt người bây giờ, suy nghĩ một lát trong đầu hắn loé lên không phải gần đây có trường đại học kiến trúc sao, ngày mai hắn chỉ cần qua nhìn một lượt sau đó dụ dỗ lấy vài người không phải là tốt rồi sao, còn mấy vấn đề vật liệu, an toàn...
Hắn cũng phải để cho người khác húp canh với chứ nên hắn quyết định đi thuê mấy công ty khác làm việc cho mình, sau này đội ngũ công ty của hắn lớn mạnh hắn đá qua một bên không phải là xong sao, vậy là hắn nói chuyện một hồi với mẹ, sau đó mẹ hắn nói cho cậu út hắn không muốn cậu út biết quá nhiều bí mật của hắn, càng ít người biết càng tốt đỡ nhiều chuyện phiền phức.
Sáng sớm hôm sau ba người xuất hiện ở cổng trường đại học kiến trúc rồi ngồi xuống một quán nước quan sát, cậu út khó hiểu nhìn mẹ hắn mà hỏi.
" Chị Hai chúng ta đến đây tuyển người nhưng làm sao biết những người nào có tài năng mà...."
Mẹ hắn cũng im lặng mà nhìn qua hắn đang đưa mắt nhìn xuống sách rồi lại ngẩng mặt mà nhìn sinh viên đi vào cổng trường, nghe cậu út hỏi mẹ, hắn liền dơ dơ quyển sách trong tay mà nói.
" Xem tướng đó cậu."
Cậu út nhìn qua quyển sách tướng số trong tay thằng cháu miệng ho khụ khụ làm phun cả nước ra bàn, hắn bĩu môi khinh thường cậu út lớn rồi mà ở bẩn phun hết vào người hắn.
" Thằng ranh con mày biết chữ không mà bày đặt đọc sách."
Hắn khinh bỉ nhìn về phía cậu út, có biết hay không hắn chính là một thiên tài đó, mấy chữ con con này ở trong bụng mẹ hắn đã biết hết rồi, hắn liền nói.
" Cháu là thần đồng đấy, mấy thứ đơn giản này sao làm khó được cháu."
Cậu út ngơ ngác đánh giá lại thằng cháu mình một lần nữa, trong lòng cứ có cảm giác nó là một thằng quỷ nào ấy chứ không phải cháu mình, sau đó dơ hai bàn tay ra mà hỏi.
" Vậy 1 + 1 bằng mấy???"
Hắn sì mũi coi thường sau đó hếch mặt mà trả lời.
" Dĩ nhiên là bằng 3 rồi." (T_T)
Cậu út đếm đếm sau đó cũng gật đầu tấm tắc khen ngợi hắn, còn mẹ hắn ở một bên nhìn hai cậu cháu làm trò cũng phì cười mà mắng.
" Cậu cháu nhà mày nghiêm túc đi, vớ va vớ vẩn."
Hắn với cậu út chỉ biết cười hề hề, sau đó lại tiếp tục nhìn ngắm trời đất, khi mẹ hắn đi vệ sinh hắn cười hắc hắc mà vỗ vỗ vai cậu út rồi chỉ chỉ.
" Cậu nhìn kìa ít nhất cũng phải cỡ D."
Hai mắt cậu út cũng toả sáng mắt đảo như ngan con, miệng chảy nhãi gật gật đầu sau đó hai cậu cháu nói chuyện nhân sinh nào là cô kia có độn không, nào là cái sân bay kia quá là thẳng đi, hai quả đồi kia sắp nứt rồi...
Cậu út không hề để ý rằng một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch ấy vậy mà bây giờ lại bàn chuyện nhân sinh trên đời với mình còn sành sỏi hơn, khi mẹ hắn quay lại hắn với cậu liền nghiêm túc mà quan sát không dám bậy bạ nếu không mẹ hắn táng cho hai cậu cháu ngu cái đầu luôn ấy chứ.
Ngồi ê đít từ sáng đến chưa mà vẫn trưa nhìn ra một nhân tài nào, chắc phải đợi đến lúc tan học mới tìm được, quyển sách nhân tướng học dày cộm trong tay cũng đã được hắn đọc hết, mà hắn cũng rất ngạc nhiên là cái đầu của hắn ấy vậy mà lại nhớ gần hết quyển sách dày cộp những kiến thức tướng học của các bậc tiền nhân nhiều đời nghiên cứu hắn xem như cũng tiếp thu được một cách kha khá, hắn liền áp dụng vào thực tế quan sát luôn khuô mặt mẹ, nào là sơn căn đứt dãy, lông mày thưa, má cao nốt ruồi xấu... Là tướng người lam lũ vất vả nghèo khổ cả đời, còn sát chồng... Kiếp trước hình như còn đúng nhưng kiếp này hắn đã trọng sinh sống lại làm đảo lộn rất nhiều thứ, nên cái gọi là Vận Mệnh ấy đã thay đổi.
Lại nhìn qua cậu út đang dùng ánh mắt ti tiện mà đảo khắp nơi, nhìn mặt cậu một cách tỉ mỉ đến cả sợi lông mi hắn cũng đếm chuẩn từng cái một và kết luận của hắn.
Số cậu chẳng giàu thì nghèo
Ngày 30 tết thịt treo trong nhà
Số cậu có mẹ, có cha
Mẹ cậu đàn bà, cha cậu đàn ông
Số cậu có vợ có chồng
Sinh con đầu lòng chẳng gái thì trai.
( Trích trong thơ lục bát Việt Nam.)
Hắn làm gì nhìn ra cái dạng gì đâu, hắn đã từng thử dùng thiên nhãn để nhìn người thân xung quanh nhưng lại không nhìn ra một thứ gì hắn đoán là người liên quan chặt chẽ với hắn thì số mệnh đã thay đổi và không thể biết trước được điều gì.
Khi cổng trường sinh viên bắt đầu tan học ra về, hắn cũng mở căng mắt ra mà nhìn tìm kiếm người có tài năng, trong đầu không ngừng đánh giá " người này mũi to, người này mắt đẹp, người kia mắt dâm đãng...không ăn thua...."
Ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu sinh viên gầy gò, ăn mặc bình thường trên mặt đeo một chiếc kính cũng là khá dày, các cụ xưa có câu " mấy thằng đeo kính thường rất nguy hiểm."
Cậu sinh viên kia đeo cặp kính dày chắc là cũng nguy hiểm, hắn liền chỉ cho cậu út cậu sinh viên kia, cậu út liền chạy qua chỗ đó nói ý ới một hồi sau đó dẫn cậu sinh viên qua đây, hắn thì vẫn tiếp tục với công việc nhìn tướng mạo đoán tài năng sau một hồi cũng tìm thấy đối tượng tiếp theo là một cô gái khá xinh đẹp nhưng lại không hề trang điểm cùng cách ăn mặc cũng khá là..
Mẹ hắn liền tiến tới nói chuyện một lúc cũng kéo nữ sinh đó qua đây, hắn vẫn căng mắt ra nhìn nhưng lại không tìm thấy một người nào nữa điều đó khiến hắn rất thất vọng, hắn vận dụng thiên nhãn nhìn vào luồng ý chí bên trong linh hồn của mỗi con người nhưng chỉ có hai người này ý chí kiên định mạnh mẽ phù hợp tiêu chuẩn của hắn, trong những kiến thức truyền thừa hắn biết được con người chia làm hai phần à không đúng mọi vật thể có sinh mệnh đều được chia làm hai phần, một là thể xác cái còn lại gọi là linh hồn, thể xác là nơi chứa đựng linh hồn nếu một khi thể xác gặp thương tổn nặng nề thì linh hồn cũng sẽ bị đẩy ra bên ngoài rồi dần dần sẽ tiêu tán trong thiên địa, nhưng nếu là người tu luyện cường đại một khi mất đi thể xác thì linh hồn cũng không lập tức chết đi, mà còn tồn tại với ý thức nguyên vẹn linh hồn sẽ tìm một nơi thích hợp mà cư ngụ, nếu có cơ hội sẽ tiến hành đoạt xá chiếm lấy cơ thể của kẻ khác mà sống lại tiếp tục tu luyện, nhưng đoạt xá cũng bị quy tắc thiên địa hạn chế chỉ có thể đoạt xá một lần không thể có lần thứ 2.
Người có ý chí mạnh mẽ linh hồn cũng cường đại hơn với người thường, hai người trước mặt này là hai người có ý chí mạnh mẽ nhất trong số mấy nghìn người học ở nơi này nhất định là tài năng cũng sẽ không kém, hắn phải dụ dỗ một phen mới được công ty còn đang thiếu hụt nhân tài nếu dụ dỗ thành công hai người này, lúc đó hắn sẽ rảnh rỗi mà ném tất cả mọi chuyện cho mấy người lo còn hắn chỉ việc ngồi chơi xơi nước, và lại hắn còn đang tuổi ăn tuổi chơi mấy việc nhỏ này hắn không muốn nhúng tay quá nhiều vào, việc của hắn là ăn rồi chơi ( lười biếng).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.