Chương 267: Tiêu Hạo
QuỷVươngĐấtTổ
15/07/2022
Sau khi ý thức tỉnh lại Trần Quốc Hưng sợ hết hồn, hắn vẫn còn ở bên
trong không gian hoàng kim, những chữ Vạn kia vẫn không ngừng xoay tròn
tròn, ý thức của hắn cũng bắt đầu xoay tròn theo, thân thể ý thức của
Trần Quốc Hưng vội ngồi xuống, nhắm mắt lại bất quá hắn chán chẳng buồn
nói, nhắm mắt hay không nhắm mắt cũng chẳng khác gì nhau, đây là ý thức
nên có nhắm mắt hắn vẫn nhìn thấy vô số chữ Vạn quay tròn, nhưng sau đó
Trần Quốc Hưng như bắt được điểm mấu chốt.
“ Thì ra là như thế!”
Trần Quốc Hưng ý thức tự nói một mình, hắn nhìn chằm chằm vào một chữ Vạn lĩnh ngộ sự huyền ảo trong đó, thời gian chậm rãi trôi đi cho đến khi ý thức của Trần Quốc Hưng đứng bật dậy, vung tay đánh ra một chưởng ấn.
“ Vạn Tự Trấn Yêu Tà.”
Một chữ Vạn từ lòng bàn tay Trần Quốc Hưng xuất hiện, rồi hóa lớn thành một chữ Vạn khổng lồ đang quay tròn đánh lên không gian chữ Vạn xunh quanh, lập tức không gian chữ Vạn hoàng kim xunh quanh chia năm xẻ bảy.
Ý thức của hắn trở về tử phủ thần cung, liếc nhìn chữ Vạn đã bay về phía những chữ hoàng kim khác, ý thức của Trần Quốc Hưng nghi hoặc, thứ hắn vừa lĩnh ngộ không phải linh kĩ hay công pháp công kích, mà là thần thông, một dạng kĩ năng chỉ có thể ngộ không thể học, nói cho dễ hiểu là ngươi đột nhiên lại thấu hiểu một vật gì đó, còn về độ hiểu sâu của ngươi đến đâu còn phải xem ngộ tính của ngươi, việc này không thể học mà tạo thành được, chẳng hạn như Thiên Nhãn của hắn là một dạng thiên phú thần thông tự sinh, mặc dù có tác động từ Thiên Địa Ấn nhưng cũng vẫn tính là thiên phú tự sinh ra, thần thông là kĩ năng thuộc dạng cao cấp, nó hơn xa những loại kĩ năng khác, rất thần kì và khó nói ra vì vậy thần thông không thể truyền dạy, mặc dù ngươi có thần thông nhưng lại không thể dạy cho người khác, ngươi cũng rất hiểu về nó nhưng lại không biết nói kiểu gì, nói ngươi hiểu, đúng là ngươi rất hiểu, nói ngươi không hiểu thì cũng đúng bởi vì ngươi rõ ràng không hiểu, vì vậy thần thông mới chính là thứ khiến tu sĩ thèm muốn, nhưng có mấy kẻ lại thức tỉnh ngộ được thần thông đâu, trong trăm vạn người được một, cũng có kẻ biến thái tới mức độ lĩnh ngộ được cả đống thần thông, mấy kẻ này là quái vật trong đám quái vật rồi.
Trần Quốc Hưng khiếp sợ bởi vì hình như bản thân hắn là học được chứ không phải lĩnh ngộ, hắn có chút rối rắm không biết thực chất bản thân là lĩnh ngộ hay học được nữa, trầm ngâm một chút cuối cùng hắn liệt kê mình vào danh sách chính là học được, bởi vì thần thông kia là từ chữ Vạn mà ra, mà mấy cái chữ vàng đó là hắn đạt được ở một mảnh xương, là của người khác khắc xuống, càng nghĩ hắn càng sợ, người trâu bò tới mức nào mới có thể khắc xuống phương thức học tập thần thông, càng nghĩ Trần Quốc Hưng càng sợ, bảo sao trong lời nói của Tử Y lại nói tới đám chữ vàng này là thứ quỷ dị, sau một phen khiếp sợ Trần Quốc Hưng trở ra bên ngoài, bàn tay đưa lên xoa xoa ngực trái của mình, lẩm bẩm.
“Mình cảm thấy tim mạch nhất định có vấn đề rồi, hazzzz...”
Đi ra bên ngoài Cơ Như Uyên đang đứng ở đầu phi thuyền, Trần Quốc Hưng liền hỏi.
“ Ta tu luyện thời gian bao lâu rồi?”
Cơ Như Uyên nhìn qua khẽ nói.
“ Nửa canh giờ.”
“ Cái gì?”
Trần Quốc Hưng ngơ ngác, mới nửa canh giờ trôi qua, bị nhốt trong không gian chữ Vạn kia hắn tưởng bên ngoài đã là mấy ngày trôi qua cơ chứ, may mà chưa lỡ việc, khẽ gật gù cái đầu một cái.
“ Bao nhiêu lâu mới trở lại được Cửu Đầu Giáo?”
“ Nửa ngày thời gian.”
Với tốc độ của Cơ Như Uyên đuổi kịp đám người lâu la mà hắn tha ở mỏ linh thạch là chuyện đơn giản, Cơ Như Uyên xác định một hồi liền điều khiển phi thuyền bay về một hướng, hai người dừng lại ở một khu rừng sau đó Trần Quốc Hưng nói Cơ Như Uyên bố trí một ít trận pháp, ở cách đó không xa có năm bóng người đang nghỉ ngơi tu luyện.
“ Không biết kẻ nào lại dám đụng đến Cửu Đầu Giáo chúng ta?”
Một người lên tiếng, bốn người khác cũng trầm mặc, người có tu vi cao nhất là một nam tử trung niên là Kim Đan Tầng Hai nghe vậy cũng nhăn mày.
“ Ngay cả Thái Thượng Trưởng Lão trấn thủ cũng không có tung tích, chắc chắn cũng đã gặp chuyện không may, chúng ta giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, lần này trở về chuyện nên nói thì nói, đừng nói linh tinh kẻo ngay cả tính mạng cũng không còn đâu.”
Nghe lời giáo huấn bốn người khác im bặt, sau đó năm người lại lên đường, trong số đó có một thanh niên độ hơn hai mươi tuổi, tu vi là Trúc Cơ Hậu Kỳ bộ dạng bình thường không có chút gì nổi bật bay sau cùng, đột nhiên người thanh niên biến sắc cả người cứng đờ rơi xuống đất bị kéo vào trong lòng đất, sau đó mặt đất liền lại không một dấu vết, ngay cả những người khác cũng không phát hiện điểm bất thường, nơi này Cơ Như Uyên đã bố trí một trận pháp giam cầm, liền nhốt tên Trúc Cơ Hậu Kỳ lại, đảm bảo tên này có vào mà không có ra, Trần Quốc Hưng cũng không có ki bo mà bố trí ở bên trong một ít đồ tốt đảm bảo tên này không có bị chết khô, ai bảo hắn là người tốt cơ chứ.
“ Tiêu Hạo ngươi làm gì mà lại bay chậm lại?”
Người trung niên Kim Đan cất tiếng hỏi, Tiêu Hạo cười cười dơ lên một gốc linh thảo cấp hai nói.
“ Sư huynh là ta nhìn thấy một gốc linh thảo liền dừng lại hái lấy.”
Nam tử trung niên chỉ khẽ gật đầu rồi bay tiếp, một gốc linh thảo cấp hai hắn không để vào trong mắt, nếu là một gốc linh thảo cấp ba hắn cũng không ngại mà nói Tiêu Hạo hiếu kính cho mình, cả năm người mất thêm một ngày thời gian mới trở về được tông môn thông báo tin tức cho cao tầng tông môn chuyện mỏ linh thạch bị người ta cướp đoạt, túi trữ vật của đám người đề đã bị người ta cướp lấy không thể chuyền tin tức về trước, phi kiếm mà năm người đang bay cũng là đánh cướp được của một tông môn tam lưu, chỉ riêng một Kim Đan Kỳ đã đủ trấn áp cả tông môn tam lưu kia, sau đó cũng có những nhóm người khác trở về báo lên cao tầng.
Tiêu Hạo liếc mắt nhìn lên bầu trời ánh mắt co lại, mấy chục đạo khí tức cường hãn không hề áp chế bay trên bầu trời, hắn lẩm bẩm trong lòng “ quả nhiên tông môn nhất lưu, Hóa Thần nhiều như chó.” Tiêu Hạo lúc này chính là do Trần Quốc Hưng giả mạo, hắn định để Cơ Như Uyên phong ấn kí ức lại, rèn luyện một chút nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có phong ấn, như vậy rách việc, hắn cũng đã phân phó Cơ Như Uyên chỉ khi nào hắn chỉ còn một tia sinh cơ mới được ra tay, bình thường Cơ Như Uyên đều là ẩn nấp tu luyện, hắn cũng đã đưa cho Cơ Như Uyên Vô Ảnh, đảm bảo ngay cả đám Luyện Hư của Cửu Đầu Giáo cũng không thể phát hiện ra khí tức của Cơ Như Uyên trừ phi nàng ra tay, còn hắn có Vô Diện là đủ, khả năng thay đổi khí tức khuôn mặt tu vi của Vô Diện gần như hoàn hoản, hắn cũng không sợ người khác nhìn ra điểm bất thường.
Sau đó Trần Quốc Hưng được phân phó cấp lại lệnh bài thân phận, tung tung tấm lệnh bài nhỏ bằng ba ngón tay màu trắng nhạt tinh xảo, bên trên có khắc hai chữ Tiêu Hạo, Trần Quốc Hưng cười tà tà lẩm bẩm.
“ Để ta làm dạng danh dòng họ mười tám đời tổ tiên nhà ngươi, hắc hắc...”
“ Thì ra là như thế!”
Trần Quốc Hưng ý thức tự nói một mình, hắn nhìn chằm chằm vào một chữ Vạn lĩnh ngộ sự huyền ảo trong đó, thời gian chậm rãi trôi đi cho đến khi ý thức của Trần Quốc Hưng đứng bật dậy, vung tay đánh ra một chưởng ấn.
“ Vạn Tự Trấn Yêu Tà.”
Một chữ Vạn từ lòng bàn tay Trần Quốc Hưng xuất hiện, rồi hóa lớn thành một chữ Vạn khổng lồ đang quay tròn đánh lên không gian chữ Vạn xunh quanh, lập tức không gian chữ Vạn hoàng kim xunh quanh chia năm xẻ bảy.
Ý thức của hắn trở về tử phủ thần cung, liếc nhìn chữ Vạn đã bay về phía những chữ hoàng kim khác, ý thức của Trần Quốc Hưng nghi hoặc, thứ hắn vừa lĩnh ngộ không phải linh kĩ hay công pháp công kích, mà là thần thông, một dạng kĩ năng chỉ có thể ngộ không thể học, nói cho dễ hiểu là ngươi đột nhiên lại thấu hiểu một vật gì đó, còn về độ hiểu sâu của ngươi đến đâu còn phải xem ngộ tính của ngươi, việc này không thể học mà tạo thành được, chẳng hạn như Thiên Nhãn của hắn là một dạng thiên phú thần thông tự sinh, mặc dù có tác động từ Thiên Địa Ấn nhưng cũng vẫn tính là thiên phú tự sinh ra, thần thông là kĩ năng thuộc dạng cao cấp, nó hơn xa những loại kĩ năng khác, rất thần kì và khó nói ra vì vậy thần thông không thể truyền dạy, mặc dù ngươi có thần thông nhưng lại không thể dạy cho người khác, ngươi cũng rất hiểu về nó nhưng lại không biết nói kiểu gì, nói ngươi hiểu, đúng là ngươi rất hiểu, nói ngươi không hiểu thì cũng đúng bởi vì ngươi rõ ràng không hiểu, vì vậy thần thông mới chính là thứ khiến tu sĩ thèm muốn, nhưng có mấy kẻ lại thức tỉnh ngộ được thần thông đâu, trong trăm vạn người được một, cũng có kẻ biến thái tới mức độ lĩnh ngộ được cả đống thần thông, mấy kẻ này là quái vật trong đám quái vật rồi.
Trần Quốc Hưng khiếp sợ bởi vì hình như bản thân hắn là học được chứ không phải lĩnh ngộ, hắn có chút rối rắm không biết thực chất bản thân là lĩnh ngộ hay học được nữa, trầm ngâm một chút cuối cùng hắn liệt kê mình vào danh sách chính là học được, bởi vì thần thông kia là từ chữ Vạn mà ra, mà mấy cái chữ vàng đó là hắn đạt được ở một mảnh xương, là của người khác khắc xuống, càng nghĩ hắn càng sợ, người trâu bò tới mức nào mới có thể khắc xuống phương thức học tập thần thông, càng nghĩ Trần Quốc Hưng càng sợ, bảo sao trong lời nói của Tử Y lại nói tới đám chữ vàng này là thứ quỷ dị, sau một phen khiếp sợ Trần Quốc Hưng trở ra bên ngoài, bàn tay đưa lên xoa xoa ngực trái của mình, lẩm bẩm.
“Mình cảm thấy tim mạch nhất định có vấn đề rồi, hazzzz...”
Đi ra bên ngoài Cơ Như Uyên đang đứng ở đầu phi thuyền, Trần Quốc Hưng liền hỏi.
“ Ta tu luyện thời gian bao lâu rồi?”
Cơ Như Uyên nhìn qua khẽ nói.
“ Nửa canh giờ.”
“ Cái gì?”
Trần Quốc Hưng ngơ ngác, mới nửa canh giờ trôi qua, bị nhốt trong không gian chữ Vạn kia hắn tưởng bên ngoài đã là mấy ngày trôi qua cơ chứ, may mà chưa lỡ việc, khẽ gật gù cái đầu một cái.
“ Bao nhiêu lâu mới trở lại được Cửu Đầu Giáo?”
“ Nửa ngày thời gian.”
Với tốc độ của Cơ Như Uyên đuổi kịp đám người lâu la mà hắn tha ở mỏ linh thạch là chuyện đơn giản, Cơ Như Uyên xác định một hồi liền điều khiển phi thuyền bay về một hướng, hai người dừng lại ở một khu rừng sau đó Trần Quốc Hưng nói Cơ Như Uyên bố trí một ít trận pháp, ở cách đó không xa có năm bóng người đang nghỉ ngơi tu luyện.
“ Không biết kẻ nào lại dám đụng đến Cửu Đầu Giáo chúng ta?”
Một người lên tiếng, bốn người khác cũng trầm mặc, người có tu vi cao nhất là một nam tử trung niên là Kim Đan Tầng Hai nghe vậy cũng nhăn mày.
“ Ngay cả Thái Thượng Trưởng Lão trấn thủ cũng không có tung tích, chắc chắn cũng đã gặp chuyện không may, chúng ta giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, lần này trở về chuyện nên nói thì nói, đừng nói linh tinh kẻo ngay cả tính mạng cũng không còn đâu.”
Nghe lời giáo huấn bốn người khác im bặt, sau đó năm người lại lên đường, trong số đó có một thanh niên độ hơn hai mươi tuổi, tu vi là Trúc Cơ Hậu Kỳ bộ dạng bình thường không có chút gì nổi bật bay sau cùng, đột nhiên người thanh niên biến sắc cả người cứng đờ rơi xuống đất bị kéo vào trong lòng đất, sau đó mặt đất liền lại không một dấu vết, ngay cả những người khác cũng không phát hiện điểm bất thường, nơi này Cơ Như Uyên đã bố trí một trận pháp giam cầm, liền nhốt tên Trúc Cơ Hậu Kỳ lại, đảm bảo tên này có vào mà không có ra, Trần Quốc Hưng cũng không có ki bo mà bố trí ở bên trong một ít đồ tốt đảm bảo tên này không có bị chết khô, ai bảo hắn là người tốt cơ chứ.
“ Tiêu Hạo ngươi làm gì mà lại bay chậm lại?”
Người trung niên Kim Đan cất tiếng hỏi, Tiêu Hạo cười cười dơ lên một gốc linh thảo cấp hai nói.
“ Sư huynh là ta nhìn thấy một gốc linh thảo liền dừng lại hái lấy.”
Nam tử trung niên chỉ khẽ gật đầu rồi bay tiếp, một gốc linh thảo cấp hai hắn không để vào trong mắt, nếu là một gốc linh thảo cấp ba hắn cũng không ngại mà nói Tiêu Hạo hiếu kính cho mình, cả năm người mất thêm một ngày thời gian mới trở về được tông môn thông báo tin tức cho cao tầng tông môn chuyện mỏ linh thạch bị người ta cướp đoạt, túi trữ vật của đám người đề đã bị người ta cướp lấy không thể chuyền tin tức về trước, phi kiếm mà năm người đang bay cũng là đánh cướp được của một tông môn tam lưu, chỉ riêng một Kim Đan Kỳ đã đủ trấn áp cả tông môn tam lưu kia, sau đó cũng có những nhóm người khác trở về báo lên cao tầng.
Tiêu Hạo liếc mắt nhìn lên bầu trời ánh mắt co lại, mấy chục đạo khí tức cường hãn không hề áp chế bay trên bầu trời, hắn lẩm bẩm trong lòng “ quả nhiên tông môn nhất lưu, Hóa Thần nhiều như chó.” Tiêu Hạo lúc này chính là do Trần Quốc Hưng giả mạo, hắn định để Cơ Như Uyên phong ấn kí ức lại, rèn luyện một chút nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có phong ấn, như vậy rách việc, hắn cũng đã phân phó Cơ Như Uyên chỉ khi nào hắn chỉ còn một tia sinh cơ mới được ra tay, bình thường Cơ Như Uyên đều là ẩn nấp tu luyện, hắn cũng đã đưa cho Cơ Như Uyên Vô Ảnh, đảm bảo ngay cả đám Luyện Hư của Cửu Đầu Giáo cũng không thể phát hiện ra khí tức của Cơ Như Uyên trừ phi nàng ra tay, còn hắn có Vô Diện là đủ, khả năng thay đổi khí tức khuôn mặt tu vi của Vô Diện gần như hoàn hoản, hắn cũng không sợ người khác nhìn ra điểm bất thường.
Sau đó Trần Quốc Hưng được phân phó cấp lại lệnh bài thân phận, tung tung tấm lệnh bài nhỏ bằng ba ngón tay màu trắng nhạt tinh xảo, bên trên có khắc hai chữ Tiêu Hạo, Trần Quốc Hưng cười tà tà lẩm bẩm.
“ Để ta làm dạng danh dòng họ mười tám đời tổ tiên nhà ngươi, hắc hắc...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.