Chương 292: Uống Bia Tâm Sự
QuỷVươngĐấtTổ
28/07/2022
Khi hai người Tô Tuyết Hiểu Như tỉnh lại, cả hai thấy bản thân đang ở trong một hang động, cả người bị treo lên vách đá bằng một sợi dây linh khí.
“ Hiểu Như muội không sao chứ?”
Tô Tuyết quay sang hỏi, Hiểu Như lắc lắc đầu vẻ mặt khó coi nói.
“ Muội không thể vận chuyển được nguyên lực, bị thương cũng không nặng, còn tỷ?”
“ Ta cũng như muội.”
Tô Tuyết cũng thở dài, trong lòng thì chán nản, rơi vào tay ma tu kết cục của hai người nhất định chẳng thể nào tốt đẹp.
“ Y, hai người các ngươi tỉnh rồi?”
Trần Quốc Hưng xách hai thanh kiếm một đỏ một xanh đi vào, đây là Thủy Hỏa Song Kiếm của Tô Tuyết nhưng bây giờ đã bị Trần Quốc Hưng trấn lột rồi.
“ Ma đạo khốn kiếp...”
Hai người không ngừng chửi mắng, Trần Quốc Hưng ngoáy ngoáy tai, thở dài một cái, đúng là hai thiết nữ không biết điều, hắn hừ mũi liền vung kiếm.
“ Xoạt...xoạt...”
Hai mảnh y phục bị hắn chém rách tả tơi rơi xuống trên mặt hang động, cả hai thiếu nữ liền im bặt vẻ mặt khó coi, từ đùi trở xuống đã bị Trần Quốc Hưng chém sạch y phục để lộ ra hai cặp đùi trắng muốt, hắn thấy hai đôi giày hơi làm mất mỹ quan cũng liền vung kiếm chém sạch, hai người thiếu nữ mặt mũi lúc này đỏ bừng lên không biết là do xấu hổ hay tức giận mà tạo thành.
“ Còn nói linh tinh ta lột sạch các ngươi, mà khi đó ta cũng không ngại thượng cả hai người các ngươi đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn nếu y phục của các ngươi bị ta tức giận chém sạch, thì lúc đó ta không có kiềm chế nổi bản thân nữa đâu.”
Trần Quốc Hưng cười ti tiện xoa xoa cằm nói, ánh mắt còn không ngừng quét trên hai cặp đùi trắng nõn, trong lòng thì phải thừa nhận tu sĩ bất cứ là thân thể hay khí chất đều hơn xa người thường rất nhiều, dù hai người thiếu nữ này không phải tuyệt thế mỹ nhân nhưng cũng được xếp vào hàng xinh đẹp, xuất hiện ở một chỗ đông người cũng trở thành tiêu điểm của mấy tên háo sắc.
“ E hèm, ngươi tên gì?”
Trần Quốc Hưng vung vung một thanh kiếm chỉ vào thiếu nữ xinh đẹp lên tiếng hỏi han.
“ Tô Tuyết.”
Thiêu nữ xinh đẹp ánh mắt như muốn giết người nhìn Trần Quốc Hưng một lúc mới lên tiếng.
“ Ừ cái tên rất đẹp, bán ngươi vào thanh lâu nhất định sẽ trở thành một cô nương đắt khách.”
Lời khen ngợi của Trần Quốc Hưng làm Tô Tuyết trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng, cơ thể đã bị phong bế nêu không lúc này Tô Tuyết đã tự bạo, thà chết còn hơn rơi vào nơi thanh lâu bẩn thỉu kia.
“ Còn ngươi tên gì?”
Trần Quốc Hưng hất mặt qua chỗ thiếu nữ mặt tròn trợn mắt hỏi, thiếu nữ mặt tròn hừ lạnh nhắm mắt lại bộ dạng rất cứng đầu, Trần Quốc Hưng cười lạnh nói.
“ Ư ừ, tốt rất có khí chất của một cô nương xinh đẹp.”
“ Xoạt”
Trần Quốc Hưng vung kiếm chém tơi tả y phục của thiếu nữ mặt tròn, lúc này trên người thiếu nữ mặt tròn chỉ còn một cái áo trong màu đỏ, nhìn có chút tương tự với áo yếm ở Địa Cầu vậy, bên dưới thì vẫn còn một chiếc quần bị chém tới đùi, nếu mà chém tiếp cái quần hắn cũng đã biết thứ bên trong nó giống với một chiếc quần đùi cực ngắn mà thôi, coi như là quần trong phổ biến ở tu chân giới.
“ Còn không thành thật ta chém nốt y phục của ngươi rồi thượng ngươi một trận, hừ.”
Thiếu nữ mặt tròn dưới dâm uy của Trần Quốc Hưng cuối cùng vẫn phải mở miệng.
“ Cẩu tặc ta tên Hiểu Như, nếu mà hôm nay ta thoát được khỏi đây nhất định sẽ có ngày ta đạp nát cái đầu của ngươi.”
Trần Quốc Hưng cười ha ha, đúng là thể loại không biết trời cao đất dày là gì, hắn quyết định phải bổ sung kiến thức về thế giới khốc liệt cho đối phương, Trần Quốc Hưng đi vòng vòng quanh Hiểu Như đột nhiên hai mắt sáng lên khi thấy một đôi cánh nhỏ mờ ảo như hình xăm ở sau cái lưng trắng nõn của thiếu nữ, hắn cũng chưa có kiểm tra kĩ thiếu nữ này, lúc trước chỉ nhìn không sót một điểm nào của Tô Tuyết mà thôi, bây giờ mới để ý tới thiếu nữ mặt tròn Hiểu Như này, không ngờ vẫn còn đồ tốt ở trên người.
“ Cánh yêu thú?”
Trần Quốc Hưng nghi ngờ tự hỏi, Hiểu Như biến sắc khi bàn tay của Trần Quốc Hưng đặt lên lưng mình.
“ Tên cẩu ma đạo, ta giết chết ngươi...”
Trần Quốc Hưng hừ mũi, hàn khí vận chuyển lập tức đóng băng luôn cả cái mồm của thiếu nữ, bàn tay cảm nhận được sự chân thật của đôi cánh liền nắm chặt dùng sức thử nhổ ra, không tốt mấy phần sức lực hắn liền lấy được đôi cánh, nheo mắt nhìn đôi cánh mờ ảo như cánh bướm Trần Quốc Hưng có chút không hài lòng, trong đầu tưởng tượng ra bản thân một nam tử oai phong lẫm liệt mà phía sau lưng lại có một đôi cánh có chút nữ tính, bộ dạng ấy nhìn rất đau mắt, giả sử là một đôi cánh chim chẳng hạn thì lúc đó độ đẹp trai lại x2 luôn.
“ Thôi có còn hơn không.”
Trần Quốc Hưng tạm thời thu lại đôi cánh, sau đó lượn vòng vòng quanh hai người kiểm tra một vòng không thấy có gì liền đi tới một góc động nhóm lửa nướng thịt ăn.
“ Hiểu Như.”
Tô Tuyết nãy giờ im lặng liền lên tiếng, Hiểu Như lúc này không thể nói chỉ lắc lắc đầu.
“ Này im lặng tí coi, nói nữa là ta làm thịt hai ngươi luôn bây giờ.”
Trần Quốc Hưng khẽ liếc qua Tô Tuyết khẽ trợn mắt làm Tô Tuyết im bặt không dám nói thêm, hắn hài lòng bắt đầu xiên mấy cục thịt rắn Xà Hoa Tinh vào xiên sắt rồi bắt đầu đặt lên bếp lửa bắt đầu nướng.
“ Quên ướp gia vị rồi, hazzz...”
Trần Quốc Hưng khẽ vỗ đầu thở dài, chí nhớ tu sĩ càng lên cao càng tốt mà Trần Quốc Hưng lại thấy bản thân tu vi càng lên cao lại càng giống mấy ông lão đáng trí vậy, hắn còn đang nghi ngờ có phải bản thân đang thoái hóa lùi lại hay không nữa. Vừa nướng thịt vừa rắc thêm gia vị trong quá trình nướng, nửa canh giờ sau thịt rắn cũng đã chín hắn liền nhổ xiên thịt nướng ra rồi bỏ thịt vào mấy cái đĩa mà hắn đã chuẩn bị, trải chiếu xuống mặt đất rồi bày đĩa thịt rắn nướng ra chiếu, sau đó lại xoa xoa cằm nhìn hai người thiếu nữ khẽ phất tay, sợi dây linh khí liền buông lỏng cả hai người thiếu nữ liền rơi xuống mặt đất.
“ Đây là y phục, các ngươi tự mình phân chia đi, mặc xong thì quay lại đây, chạy ra khỏi cửa động một bước thôi cẩn thận cái mạng nhỏ của mình, ta bố trí sát trận đấy, tu vi của các ngươi bị phong bế rồi đừng cố bỏ chạy, ta không làm gì các ngươi đâu yên tâm đi, nếu muốn ta đã giở trò lúc các ngươi ngất xỉu rồi, đừng ảo tưởng về sự xinh đẹp của các ngươi, ta tuy là ma tu nhưng hai người các ngươi trong mắt ta cũng chỉ là hai bộ da xấu xí.”
Nghe Trần Quốc Hưng xổ một tràng dài cả hai người thiếu nữ ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn là nhận lấy hai bộ váy một đen một trắng kiểu dáng giống hệt nhau, chạy đi.
“ Bản thân mình quá vĩ đại đi thôi.”
Trần Quốc Hưng ảo tưởng một chút về bản thân rồi cũng lấy cả két bia Hà Nội mang ra ướp lạnh rồi ngồi chờ đợi, cho đến khi hắn gật gà gật gù vì buồn ngủ hai người kia mới trở lại, Hiểu Như mặc bộ váy đen còn Tô Tuyết mặc bộ váy màu trắng, cả hai lúc này đều đi chân trần trên đất, Trần Quốc Hưng phải khẽ liếc nhìn qua, hắn phải công nhận là chân của nữ nhân nào cũng đều rất đẹp, thỏa mãn một chút thú tính trong lòng Trần Quốc Hưng cười thân thiện vẫy vẫy tay.
“ Hai người các ngươi vẫn là lựa chọn thông minh, nào nào lại đây ăn đi.”
Hai người thiếu nữ nhìn nhau rồi cũng đi tới chỗ Trần Quốc Hưng, hai người ngồi xuống cạnh nhau.
“ Ma đạo nhà ngươi dốt cuộc có ý đồ gì với chúng ta?”
Hiểu Như đã được giải khai hàn khí ở miệng nên lúc này mở miện nói chuyện, điệu bộ cũng không có chút kiêng dè gì cả, Trần Quốc Hưng trợn mắt sau đó xoa xoa cằm nói.
“ Là các ngươi hãm hại ta trước, hiện tại chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với các ngươi mà thôi, ta cũng chẳng có ý đồ gì với hai người các ngươi, đừng có ảo tưởng về cái thân thể xấu xí của các ngươi, ta nói rồi ta không có hứng thú với hai người các ngươi.”
Cả hai người thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi mặt mũi đỏ bừng hiển nhiên là tức giận với câu chê bai họ xấu trong lời nói của Trần Quốc Hưng, phụ nữ họ rất kì lạ khi được nhiều ánh mắt nhìn dán lên người thì họ bảo đám người nhìn là dâm dục, người ta không nhìn lại còn chê bai thì họ lại nghĩ người đó không có ánh mắt.
“ Nào nào ăn uống đi, sáng mai ta sẽ thả các ngươi, yên tâm chuyện các ngươi hãm hại ta coi như đến đây là chấm dứt, ai mà không ăn uống ta làm thịt kẻ đó.”
Trần Quốc Hưng bật bia đưa cho hai người thiếu nữ, cả hai lưỡng lự một chút cuối cùng vẫn là nhận lấy.
“ Đây là Bia là một thứ đồ uống đặc biệt ở quê hương của ta, yên tâm ta không bỏ độc vào đâu, các ngươi không có giá trị gì với ta nữa rồi, đồ tốt của các ngươi ta đã lấy sạch, ngoài cái cơ thể xấu xí của các ngươi, ta đây cũng không thèm động đến đâu cứ yên tâm.”
Trần Quốc Hưng vừa nhai một miếng thịt rắn vừa cười cười nói chuyện, ý tứ chê bai rõ ràng từ trong lời nói lẫn ánh mắt.
“ Hừ, ma tu ngươi thật sự quái dị, Hiểu Như ta dù có chết cũng phải ăn no trước.”
“ Tốt, hảo nữ trung hào kiệt, chúng ta cùng cạn nào, Zô...”
Ba người lúc đầu còn có khoảng cách nhưng chỉ sau nửa két bia hai người Tô Tuyết Hiểu Như mặt đã phớt hồng, Bia đã ngấm vào người cộng thêm nguyên lực đã bị phong bế cơ thể cũng không kịp đào thải, các cụ nói không sai “ rượu vào thi lời ra” uống thêm một két bia nữa cả ba cười cười nói nói như kiểu bạn lâu ngày mới gặp, cho đến khi chai Bia vương vãi khắp nơi hai người Tô Tuyết Hiểu Như mới lăn quay tại chỗ nhắm mắt ngủ khò khò không còn biết trời đất là gì, Trần Quốc Hưng thì vẫn tỉnh bơ hắn lẩm bẩm.
“ Thân thể tốt cũng đâu phải hay ho gì, đôi khi muốn say cũng chẳng say nổi.”
Nhìn hai người thiếu nữ nằm trên đất, Trần Quốc Hưng khóe miệng khẽ nhếch nhếch.
“ Liễu Hạ Huệ trong truyện tàu không khéo cũng chẳng khác mình là mấy, hazzzz.”
Rồi Trần Quốc Hưng lấy ra một cái giường lớn ném vào một góc sau đó nhảy lên đắp chăn đi ngủ, nửa đêm có hai bóng đen như ma quỷ từ từ mò tới chỗ Trần Quốc Hưng, hắn khẽ nhăn mày rồi mặc kệ hai bóng đen thích làm gì thì làm.
“ Hiểu Như muội không sao chứ?”
Tô Tuyết quay sang hỏi, Hiểu Như lắc lắc đầu vẻ mặt khó coi nói.
“ Muội không thể vận chuyển được nguyên lực, bị thương cũng không nặng, còn tỷ?”
“ Ta cũng như muội.”
Tô Tuyết cũng thở dài, trong lòng thì chán nản, rơi vào tay ma tu kết cục của hai người nhất định chẳng thể nào tốt đẹp.
“ Y, hai người các ngươi tỉnh rồi?”
Trần Quốc Hưng xách hai thanh kiếm một đỏ một xanh đi vào, đây là Thủy Hỏa Song Kiếm của Tô Tuyết nhưng bây giờ đã bị Trần Quốc Hưng trấn lột rồi.
“ Ma đạo khốn kiếp...”
Hai người không ngừng chửi mắng, Trần Quốc Hưng ngoáy ngoáy tai, thở dài một cái, đúng là hai thiết nữ không biết điều, hắn hừ mũi liền vung kiếm.
“ Xoạt...xoạt...”
Hai mảnh y phục bị hắn chém rách tả tơi rơi xuống trên mặt hang động, cả hai thiếu nữ liền im bặt vẻ mặt khó coi, từ đùi trở xuống đã bị Trần Quốc Hưng chém sạch y phục để lộ ra hai cặp đùi trắng muốt, hắn thấy hai đôi giày hơi làm mất mỹ quan cũng liền vung kiếm chém sạch, hai người thiếu nữ mặt mũi lúc này đỏ bừng lên không biết là do xấu hổ hay tức giận mà tạo thành.
“ Còn nói linh tinh ta lột sạch các ngươi, mà khi đó ta cũng không ngại thượng cả hai người các ngươi đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn nếu y phục của các ngươi bị ta tức giận chém sạch, thì lúc đó ta không có kiềm chế nổi bản thân nữa đâu.”
Trần Quốc Hưng cười ti tiện xoa xoa cằm nói, ánh mắt còn không ngừng quét trên hai cặp đùi trắng nõn, trong lòng thì phải thừa nhận tu sĩ bất cứ là thân thể hay khí chất đều hơn xa người thường rất nhiều, dù hai người thiếu nữ này không phải tuyệt thế mỹ nhân nhưng cũng được xếp vào hàng xinh đẹp, xuất hiện ở một chỗ đông người cũng trở thành tiêu điểm của mấy tên háo sắc.
“ E hèm, ngươi tên gì?”
Trần Quốc Hưng vung vung một thanh kiếm chỉ vào thiếu nữ xinh đẹp lên tiếng hỏi han.
“ Tô Tuyết.”
Thiêu nữ xinh đẹp ánh mắt như muốn giết người nhìn Trần Quốc Hưng một lúc mới lên tiếng.
“ Ừ cái tên rất đẹp, bán ngươi vào thanh lâu nhất định sẽ trở thành một cô nương đắt khách.”
Lời khen ngợi của Trần Quốc Hưng làm Tô Tuyết trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng, cơ thể đã bị phong bế nêu không lúc này Tô Tuyết đã tự bạo, thà chết còn hơn rơi vào nơi thanh lâu bẩn thỉu kia.
“ Còn ngươi tên gì?”
Trần Quốc Hưng hất mặt qua chỗ thiếu nữ mặt tròn trợn mắt hỏi, thiếu nữ mặt tròn hừ lạnh nhắm mắt lại bộ dạng rất cứng đầu, Trần Quốc Hưng cười lạnh nói.
“ Ư ừ, tốt rất có khí chất của một cô nương xinh đẹp.”
“ Xoạt”
Trần Quốc Hưng vung kiếm chém tơi tả y phục của thiếu nữ mặt tròn, lúc này trên người thiếu nữ mặt tròn chỉ còn một cái áo trong màu đỏ, nhìn có chút tương tự với áo yếm ở Địa Cầu vậy, bên dưới thì vẫn còn một chiếc quần bị chém tới đùi, nếu mà chém tiếp cái quần hắn cũng đã biết thứ bên trong nó giống với một chiếc quần đùi cực ngắn mà thôi, coi như là quần trong phổ biến ở tu chân giới.
“ Còn không thành thật ta chém nốt y phục của ngươi rồi thượng ngươi một trận, hừ.”
Thiếu nữ mặt tròn dưới dâm uy của Trần Quốc Hưng cuối cùng vẫn phải mở miệng.
“ Cẩu tặc ta tên Hiểu Như, nếu mà hôm nay ta thoát được khỏi đây nhất định sẽ có ngày ta đạp nát cái đầu của ngươi.”
Trần Quốc Hưng cười ha ha, đúng là thể loại không biết trời cao đất dày là gì, hắn quyết định phải bổ sung kiến thức về thế giới khốc liệt cho đối phương, Trần Quốc Hưng đi vòng vòng quanh Hiểu Như đột nhiên hai mắt sáng lên khi thấy một đôi cánh nhỏ mờ ảo như hình xăm ở sau cái lưng trắng nõn của thiếu nữ, hắn cũng chưa có kiểm tra kĩ thiếu nữ này, lúc trước chỉ nhìn không sót một điểm nào của Tô Tuyết mà thôi, bây giờ mới để ý tới thiếu nữ mặt tròn Hiểu Như này, không ngờ vẫn còn đồ tốt ở trên người.
“ Cánh yêu thú?”
Trần Quốc Hưng nghi ngờ tự hỏi, Hiểu Như biến sắc khi bàn tay của Trần Quốc Hưng đặt lên lưng mình.
“ Tên cẩu ma đạo, ta giết chết ngươi...”
Trần Quốc Hưng hừ mũi, hàn khí vận chuyển lập tức đóng băng luôn cả cái mồm của thiếu nữ, bàn tay cảm nhận được sự chân thật của đôi cánh liền nắm chặt dùng sức thử nhổ ra, không tốt mấy phần sức lực hắn liền lấy được đôi cánh, nheo mắt nhìn đôi cánh mờ ảo như cánh bướm Trần Quốc Hưng có chút không hài lòng, trong đầu tưởng tượng ra bản thân một nam tử oai phong lẫm liệt mà phía sau lưng lại có một đôi cánh có chút nữ tính, bộ dạng ấy nhìn rất đau mắt, giả sử là một đôi cánh chim chẳng hạn thì lúc đó độ đẹp trai lại x2 luôn.
“ Thôi có còn hơn không.”
Trần Quốc Hưng tạm thời thu lại đôi cánh, sau đó lượn vòng vòng quanh hai người kiểm tra một vòng không thấy có gì liền đi tới một góc động nhóm lửa nướng thịt ăn.
“ Hiểu Như.”
Tô Tuyết nãy giờ im lặng liền lên tiếng, Hiểu Như lúc này không thể nói chỉ lắc lắc đầu.
“ Này im lặng tí coi, nói nữa là ta làm thịt hai ngươi luôn bây giờ.”
Trần Quốc Hưng khẽ liếc qua Tô Tuyết khẽ trợn mắt làm Tô Tuyết im bặt không dám nói thêm, hắn hài lòng bắt đầu xiên mấy cục thịt rắn Xà Hoa Tinh vào xiên sắt rồi bắt đầu đặt lên bếp lửa bắt đầu nướng.
“ Quên ướp gia vị rồi, hazzz...”
Trần Quốc Hưng khẽ vỗ đầu thở dài, chí nhớ tu sĩ càng lên cao càng tốt mà Trần Quốc Hưng lại thấy bản thân tu vi càng lên cao lại càng giống mấy ông lão đáng trí vậy, hắn còn đang nghi ngờ có phải bản thân đang thoái hóa lùi lại hay không nữa. Vừa nướng thịt vừa rắc thêm gia vị trong quá trình nướng, nửa canh giờ sau thịt rắn cũng đã chín hắn liền nhổ xiên thịt nướng ra rồi bỏ thịt vào mấy cái đĩa mà hắn đã chuẩn bị, trải chiếu xuống mặt đất rồi bày đĩa thịt rắn nướng ra chiếu, sau đó lại xoa xoa cằm nhìn hai người thiếu nữ khẽ phất tay, sợi dây linh khí liền buông lỏng cả hai người thiếu nữ liền rơi xuống mặt đất.
“ Đây là y phục, các ngươi tự mình phân chia đi, mặc xong thì quay lại đây, chạy ra khỏi cửa động một bước thôi cẩn thận cái mạng nhỏ của mình, ta bố trí sát trận đấy, tu vi của các ngươi bị phong bế rồi đừng cố bỏ chạy, ta không làm gì các ngươi đâu yên tâm đi, nếu muốn ta đã giở trò lúc các ngươi ngất xỉu rồi, đừng ảo tưởng về sự xinh đẹp của các ngươi, ta tuy là ma tu nhưng hai người các ngươi trong mắt ta cũng chỉ là hai bộ da xấu xí.”
Nghe Trần Quốc Hưng xổ một tràng dài cả hai người thiếu nữ ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn là nhận lấy hai bộ váy một đen một trắng kiểu dáng giống hệt nhau, chạy đi.
“ Bản thân mình quá vĩ đại đi thôi.”
Trần Quốc Hưng ảo tưởng một chút về bản thân rồi cũng lấy cả két bia Hà Nội mang ra ướp lạnh rồi ngồi chờ đợi, cho đến khi hắn gật gà gật gù vì buồn ngủ hai người kia mới trở lại, Hiểu Như mặc bộ váy đen còn Tô Tuyết mặc bộ váy màu trắng, cả hai lúc này đều đi chân trần trên đất, Trần Quốc Hưng phải khẽ liếc nhìn qua, hắn phải công nhận là chân của nữ nhân nào cũng đều rất đẹp, thỏa mãn một chút thú tính trong lòng Trần Quốc Hưng cười thân thiện vẫy vẫy tay.
“ Hai người các ngươi vẫn là lựa chọn thông minh, nào nào lại đây ăn đi.”
Hai người thiếu nữ nhìn nhau rồi cũng đi tới chỗ Trần Quốc Hưng, hai người ngồi xuống cạnh nhau.
“ Ma đạo nhà ngươi dốt cuộc có ý đồ gì với chúng ta?”
Hiểu Như đã được giải khai hàn khí ở miệng nên lúc này mở miện nói chuyện, điệu bộ cũng không có chút kiêng dè gì cả, Trần Quốc Hưng trợn mắt sau đó xoa xoa cằm nói.
“ Là các ngươi hãm hại ta trước, hiện tại chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với các ngươi mà thôi, ta cũng chẳng có ý đồ gì với hai người các ngươi, đừng có ảo tưởng về cái thân thể xấu xí của các ngươi, ta nói rồi ta không có hứng thú với hai người các ngươi.”
Cả hai người thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi mặt mũi đỏ bừng hiển nhiên là tức giận với câu chê bai họ xấu trong lời nói của Trần Quốc Hưng, phụ nữ họ rất kì lạ khi được nhiều ánh mắt nhìn dán lên người thì họ bảo đám người nhìn là dâm dục, người ta không nhìn lại còn chê bai thì họ lại nghĩ người đó không có ánh mắt.
“ Nào nào ăn uống đi, sáng mai ta sẽ thả các ngươi, yên tâm chuyện các ngươi hãm hại ta coi như đến đây là chấm dứt, ai mà không ăn uống ta làm thịt kẻ đó.”
Trần Quốc Hưng bật bia đưa cho hai người thiếu nữ, cả hai lưỡng lự một chút cuối cùng vẫn là nhận lấy.
“ Đây là Bia là một thứ đồ uống đặc biệt ở quê hương của ta, yên tâm ta không bỏ độc vào đâu, các ngươi không có giá trị gì với ta nữa rồi, đồ tốt của các ngươi ta đã lấy sạch, ngoài cái cơ thể xấu xí của các ngươi, ta đây cũng không thèm động đến đâu cứ yên tâm.”
Trần Quốc Hưng vừa nhai một miếng thịt rắn vừa cười cười nói chuyện, ý tứ chê bai rõ ràng từ trong lời nói lẫn ánh mắt.
“ Hừ, ma tu ngươi thật sự quái dị, Hiểu Như ta dù có chết cũng phải ăn no trước.”
“ Tốt, hảo nữ trung hào kiệt, chúng ta cùng cạn nào, Zô...”
Ba người lúc đầu còn có khoảng cách nhưng chỉ sau nửa két bia hai người Tô Tuyết Hiểu Như mặt đã phớt hồng, Bia đã ngấm vào người cộng thêm nguyên lực đã bị phong bế cơ thể cũng không kịp đào thải, các cụ nói không sai “ rượu vào thi lời ra” uống thêm một két bia nữa cả ba cười cười nói nói như kiểu bạn lâu ngày mới gặp, cho đến khi chai Bia vương vãi khắp nơi hai người Tô Tuyết Hiểu Như mới lăn quay tại chỗ nhắm mắt ngủ khò khò không còn biết trời đất là gì, Trần Quốc Hưng thì vẫn tỉnh bơ hắn lẩm bẩm.
“ Thân thể tốt cũng đâu phải hay ho gì, đôi khi muốn say cũng chẳng say nổi.”
Nhìn hai người thiếu nữ nằm trên đất, Trần Quốc Hưng khóe miệng khẽ nhếch nhếch.
“ Liễu Hạ Huệ trong truyện tàu không khéo cũng chẳng khác mình là mấy, hazzzz.”
Rồi Trần Quốc Hưng lấy ra một cái giường lớn ném vào một góc sau đó nhảy lên đắp chăn đi ngủ, nửa đêm có hai bóng đen như ma quỷ từ từ mò tới chỗ Trần Quốc Hưng, hắn khẽ nhăn mày rồi mặc kệ hai bóng đen thích làm gì thì làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.