Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 38: Cậu muốn vào đại học A?

Đào Ôn Chi

31/07/2024

Editor: Toả Toả

Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng trên đường đi học Giang Hành Thâm đã mua bữa sáng cho Phó Chu, lần này cậu không ăn sáng ở nhà, nhưng cũng không đói lắm, nên chỉ mua cho mình một ly sữa đậu nành.

Đến lớp, chỉ có vài bạn học mới đến, cậu đặt bữa sáng lên bàn của Phó Chu, sau đó mở sách đề thi tiếng Anh ra, định làm bài để chờ sữa đậu nành nguội bớt mới uống.

Sau khi viết một hồi rồi lật trang cậu mới nhận ra đã qua một lúc lâu, cửa lớp dồn dập người tiến vào, môi trường dần dần trở nên ồn ào.

Giang Hành Thâm đặt bút xuống, vừa mở ống hút sữa đậu nành ra thì cửa sau lớp vang lên âm thanh ầm ĩ, toàn là những giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn quả nhiên là nhóm của Phó Chu, ngay cả Ngô Tưởng cũng ở đó.

Phó Chu vừa thấy Giang Hành Thâm liền bước nhanh về phía cậu, kéo ghế ngồi xuống, thấy bánh bao trên bàn mình và ly sữa đậu nành trong tay Giang Hành Thâm.

"Cảm ơn." Đối với việc được mang bữa sáng hắn quen rất nhanh, thành thạo kéo túi nhựa ra, hai ngụm đã ăn xong một cái bánh bao, lúng búng hỏi: "Cậu ăn gì?"

Giang Hành Thâm chọc ống hút vào ly sữa đậu nành, uống một ngụm: "Không có ăn, chỉ một ly sữa đậu nành thôi."

Phó Chu sửng sốt, vừa định mở miệng nói thì bốn người kia đã đến.

Trình Kiệt Văn nhìn thấy bánh bao trong tay hắn, hiểu ra nói: "Hèn chi anh Phó không mua bữa sáng cùng tụi này, hoá ra là đã có người mang cho rồi."

Lê Bình tiến lại gần: "Học sinh giỏi mang bữa sáng cho anh Phó hả? Lần sau có thể mang thêm cho tụi này nữa được không?"

"Biến biến biến." Phó Chu đẩy cậu ta ra: "Sao mày có thể nghĩ đẹp như vậy được chứ?"

Ngược lại, Giang Hành Thâm lại gật đầu: "Có thể."

"Đừng đừng đừng, tôi chỉ đùa thôi." Lê Bình vội vàng nhận lỗi.

"Đừng đừng đừng, ta nói giỡn." Lê Bình chạy nhanh nhận sai.

"Đó là do khung xương, với lại cậu cao hơn tôi, không thể so sánh được."

"Đối với người khác thì đúng, nhưng với cậu thì không."

"Vậy là chỉ nói với mình tôi thôi á?"

"Ừm."

"Ừm, như vậy cũng tốt."

"Ừm, hiện tại thì nghĩ vậy." Giang Hành Thâm hỏi: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi có xem ghi chú của cậu."

"Tôi?" Phó Chu lúng túng gãi đầu, dường như không ngờ cậu sẽ hỏi mình như vậy: "Tôi không chắc mình có đậu đại học không nữa, nếu đủ điểm thì đi đâu cũng được."

"Như vậy mà còn không ốm?" Phó Chu lẩm bẩm, chìa cánh tay mình ra so với cậu: "Cậu nhìn cổ tay cậu đi, còn nhỏ hơn tôi một vòng."

"Như vậy, sau khi khai giảng lớp 12, cậu có thể theo kịp."

"Ngươi liền biết một cái A đại đi." Phó Chu cảm thấy hôm nay Lê Bình thật là nào nào xem đều không vừa mắt, "Làm Giang Hành Thâm chính mình nói được chưa?"

"Nè học sinh giỏi." Trình Kiệt Văn đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Học kỳ sau là bắt đầu lớp 12 rồi, cậu định thi vào trường đại học nào?"

"Mày chỉ biết mỗi đại học A thôi à?" Phó Chu cảm thấy hôm nay Lê Bình thật là thấy ghét: "Để Giang Hành Thâm tự nói được không?"

"Liền ngươi quá trận không phải muốn đi tham gia cái toán học thi đua sao, ta nghe có người nói cái này thi đua là tỉnh, giáo dục cục rất coi trọng, nếu là khảo tiền tam là có thể cấp thi đại học thêm phân."

"Lăn lăn lăn." Phó Chu đem hắn đẩy ra, "Ngươi như thế nào có thể đem sự nghĩ đến như vậy mỹ đâu?"

"Không phải cậu sắp đi tham gia một cuộc thi toán học sao? Tôi nghe nói cuộc thi này là của tỉnh, sở giáo dục rất coi trọng, nếu thi được trong top ba thì có thể được cộng điểm vào kỳ thi đại học."

"Không có." Giang Hành Thâm trả lời dứt khoát, Ngô Tưởng bình thường rất chú trọng đến việc học, thành tích cũng tốt, thi đậu vào một trường đại học tốt hoàn toàn không thành vấn đề.

"Không ăn sáng không tốt cho dạ dày, với lại còn phải học cả buổi sáng nữa." Phó Chu không nhịn được nói: "Không thích ăn sáng, thảo nào cậu ốm như vậy."

"Khẳng định là A đại bái." Lê Bình giành trước đáp, "Rời nhà gần lại là cái đứng đầu đại học."

"Khai giảng gì chứ?" Giang Hành Thâm quay đầu nhìn hắn, điềm tĩnh nói: "Chẳng phải còn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ đông sao?"



"Haizz." Ngô Tưởng cắn một miếng bánh bao: "Thầy Tiền là vậy đó, sợ tạo áp lực cho cậu nên không nói gì cả."

"Hại." Ngô tưởng gặm một ngụm bánh bao, "Lão Tiền người này cứ như vậy, sợ cho ngươi gia tăng áp lực, liền cái gì đều không nói."

"Giải tán giải tán." Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng trở lại chỗ ngồi của mình.

"Có thể cái gì mà có thể." Phó Chu không vui chút nào: "Vậy thì lần sau cậu cũng đừng mang cho tôi nữa, vừa phiền phức lại tốn công, còn lãng phí thời gian của cậu."

"Có thể cái gì có thể." Phó Chu một chút không vui, "Kia như vậy ngươi lần sau cũng đừng cho ta mang theo, nhiều phiền toái lại lao lực, còn lãng phí ngươi thời gian."

"Có thể." Giang Hành Thâm tính toán trong đầu, phác thảo ra một bảng kế hoạch: "Hai tháng là đủ để học xong kiến thức cơ bản, tôi sẽ phụ đạo cho cậu."

"Chẳng phải trước đây tôi đã làm ghi chú cho cậu rồi sao?"

"Chắc chắn là đại học A rồi." Lê Bình trả lời trước: "Gần nhà lại còn là trường đại học hàng đầu."

"Cậu phải học chăm chỉ." Chuông vào lớp vang lên, Giang Hành Thâm vừa mở sách ra vừa nói: "Đến lúc đó thi vào trường gần tôi."

"Cảm ơn." Hắn đối mang cơm sáng hành động thói quen thực mau, thành thạo lay khai bao nilon, hai khẩu tắc xong một cái xíu mại, hàm hồ hỏi: "Ngươi ăn cái gì?"

"Cái này mặc dù nguội nhưng tôi chưa hề động vào."

"Cái gì? Nghỉ đông!" Phó Chu lập tức ngồi thẳng dậy: "Nghỉ không phải dùng để chơi và thư giãn sao?"

"Ân, như vậy khá tốt."

"Ai học bá." Trình Kiệt Văn bởi vậy đột nhiên nhớ tới hỏi: "Học kỳ sau bắt đầu cũng liền cao tam, ngươi thi đại học tưởng khảo cái nào đại học a?"

Đây là lần đầu tiên Giang Hành Thâm nói nhiều như vậy trước mặt Phó Chu, cậu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Học kỳ này còn gần hai tháng nữa, học kỳ sau lên lớp 12, chương trình học sẽ còn căng hơn, cho nên cậu phải xem xong ghi chú sớm, sau đó tôi sẽ bổ sung những nội dung mới cho cậu, hai tháng là đủ rồi."

Đại học A rất tốt, nghỉ lễ cũng không cần chạy ngược chạy xuôi, về nhà tiện lợi lại không mệt.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Giang Hành Thâm uống một ngụm sữa đậu nành rồi không nói gì nữa.

Viết viết hắn phiên trang lúc sau mới ý thức được đã qua thật lâu, lớp cửa cũng sôi nổi có người tiến vào, hoàn cảnh dần dần ầm ĩ lên.

Trong một lúc hắn không lên tiếng, trong lòng rối bời, điều này có nghĩa là gì, Giang Hành Thâm muốn hắn thi vào trường đại học gần mình, có phải là muốn hai người vẫn có thể ở cùng nhau khi học đại học không?

Trình Kiệt Văn nhìn đến trong tay hắn xíu mại, hiểu rõ nói: "Trách không được Phó ca ngươi cùng chúng ta cùng nhau mua cơm sáng đâu, nguyên lai có người mang theo a."

Tới rồi lớp, học sinh mới đến ít ỏi mấy cái, hắn đem cơm sáng đặt ở Phó Chu trên bàn, sau đó mở ra tiếng Anh bài thi sách, tưởng viết sẽ đề chờ sữa đậu nành lạnh điểm lại uống.

Thật ra, Giang Hành Thâm chưa từng nói với Ngô Tưởng về việc cậu sẽ tham gia cuộc thi toán học, nhưng Ngô Tưởng nghĩ rằng trong lớp của bọn họ, Giang Hành Thâm có thành tích tốt nhất mọi mặt, nên chắc chắn thầy Tiền sẽ chọn cậu.

Tai Phó Chu lập tức vểnh lên.

Phụ đạo cho hắn? Phó Chu nhướng mày, thành thật gật đầu: "Vậy sau khi học xong kiến thức cơ bản, đến lúc khai giảng liệu có theo kịp không?"

Phó Chu vừa thấy đến Giang Hành Thâm, liền hai bước cũng làm một bước đã đi tới, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nhìn đến chính mình trên bàn xíu mại cùng Giang Hành Thâm trong tay sữa đậu nành.

Phó Chu sửng sốt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, mặt khác bốn người liền tới đây.

Phó Chu nín một hồi lâu, mãi cho đến khi giáo viên bắt đầu giảng bài, mới khẽ hỏi: "Cậu có nói câu này với Ngô Tưởng không?"

Phó Chu lỗ tai một chút dựng lên.

Phó Chu ỉu xìu, với thành tích và trình độ hiện tại của hắn, dù có học chăm chỉ thì vẫn còn chênh lệch lớn với Giang Hành Thâm: "Tôi coi như đã bỏ lỡ một năm rưỡi chương trình học cấp ba, liệu hai tháng có thể học xong không?"

Phó Chu cảm thấy mất hứng, chỉ có thể tự nhỏ giọng nói: "Vậy lần sau cậu nhớ ăn sáng."

Những quyển sách được sắp xếp gọn gàng nhất trên bàn học của Phó Chu chính là mấy quyển sổ ghi chú của Giang Hành Thâm, bởi vì các lời giải thích và chú thích ở bên trong hắn đều có thể xem hiểu, nên đôi khi trong giờ học không có ai để nói chuyện và không được sử dụng điện thoại, hắn sẽ xem những quyển ghi chú đó.

Nhưng Phó Chu chắc chắn không thể yên tĩnh, hắn còn hai cái bánh bao chưa ăn, bởi vì để lâu nên đã nguội gần hết, trên túi nhựa cũng đọng những giọt nước lạnh.

Ngược lại là Giang Hành Thâm gật đầu: "Có thể."

Mặc dù là bạn bè có suy nghĩ như vậy rất bình thường, thế nhưng, thế nhưng người kia chính là Giang Hành Thâm.

Lúc này Ngô tưởng lưu phùng từ trước mặt Lê Bình cùng Trình Kiệt Văn trung gian chen vào đi, rốt cuộc thấy được Giang Hành Thâm, "Hai ngươi hướng bên cạnh nhường một chút, ta muốn cùng Giang ca nói chính sự nhi đâu."



Lúc này chuông đi học vang lên, còn lại ba người nhìn mắt trên tường đồng hồ thời gian, Ngô thầm nghĩ: "Đi học, đệ nhất tiết lão Tiền, ta đi về trước."

Lúc này chuông vào lớp vang lên, ba người còn lại nhìn đồng hồ treo trên tường, Ngô Tưởng nói: "Vào học rồi, tiết đầu tiên là của thầy Tiền, tôi về chỗ trước đây."

Lúc này, Ngô Tưởng lách qua giữa Lê Bình và Trình Kiệt Văn để chen vào, cuối cùng cũng nhìn thấy Giang Hành Thâm: "Hai cậu nhích sang bên cạnh một chút, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh Giang."

Lê Bình thò qua tới: "Học bá cấp Phó ca mang cơm đi? Lần tới có thể hay không cấp ta mấy cái cũng nhân tiện mang một chút."

Kỳ thật Giang Hành Thâm không cùng Ngô tưởng nói qua chính mình muốn đi tham gia toán học thi đua sự, nhưng Ngô tưởng suy nghĩ bọn họ trong ban Giang Hành Thâm các phương diện thành tích đều là tốt nhất, lão Tiền khẳng định sẽ tìm hắn.

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến hết tiết, Phó Chu vẫn nhớ đến chủ đề thi vào trường đại học trước giờ lên lớp, hắn tò mò nói: "Cậu thật sự muốn thi vào đại học A à?"

Khoé miệng Phó Chu lại không kìm được mà nhếch lên.

Khoé miệng Phó Chu không giấu được nụ cười: "Ò."

Khoé mắt Giang Hành Thâm liếc nhìn hắn một cái, vẫn đáp lại: "Tôi biết rồi."

Khi nói câu này cậu chỉ dùng đại học A và các trường đại học gần đó làm ví dụ, chứ không phải thật sự muốn Phó Chu đăng ký vào những trường gần mình, tuy nhiên, khi Phó Chu nghe xong, vẻ mặt vốn đang không tin trở nên kỳ lạ và bối rối.

Hơn nữa, Giang Hành Thâm còn vì chuyện này mà nói nhiều hơn bình thường, chắc chắn là rất quan tâm đến việc hắn có thể đậu đại học hay không.

Hôm nay là thứ sáu, Giang Hành Thâm buổi sáng đi trường học trên đường cấp Phó Chu lấy lòng cơm sáng, hắn lần này không ở nhà ăn cơm, nhưng không phải quá đói, chỉ cho chính mình mua một ly sữa đậu nành.

Hiển nhiên hắn cho rằng mình đã không theo kịp: "Nhưng tôi đã tụt lại quá nhiều rồi."

Hắn đưa bánh bao ra phía trước từ dưới bàn học: "Không phải buổi sáng cậu chỉ uống vài ngụm sữa đậu nành thôi sao?"

Hắn ở cổng trường đụng tới này mấy người, liền vừa vặn cùng nhau đi rồi, kết quả hiện tại tưởng cùng Giang Hành Thâm giảng câu nói, đều hai người tả một câu hữu một câu đổ không thể nói.

Hắn lúc thì gãi đầu, lúc lại lấy ghi chú ra xem, thỉnh thoảng còn tháo nắp bút ra rồi lại đậy vào, trước đây hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Giang Hành Thâm đem ống hút chọc tiến sữa đậu nành, uống một ngụm: "Không có, liền một ly sữa đậu nành."

Giang Hành Thâm thấy cảnh này có chút thú vị, cậu cười nhẹ rồi nói: "Ừm, tôi muốn thi vào đại học A."

Giang Hành Thâm nói một lúc rồi cảm thấy chủ đề này quá trẻ con, không biết mình đang tranh luận điều gì với hắn, bèn ngậm miệng không muốn lý luận với hắn nữa.

Giang Hành Thâm nhẹ nhàng lắc đầu: "Vậy thì cậu cần phải xem nhanh hơn, bây giờ thầy cô dạy rất nhanh, nếu cậu xem xong sớm thì có thể theo kịp."

Giang Hành Thâm nghe được Ngô tưởng thanh âm, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Chuyện gì."

Giang Hành Thâm nghe thấy giọng của Ngô Tưởng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Chuyện gì vậy?"

Giang Hành Thâm không nói nên lời: "Tôi không ốm."

Giang Hành Thâm không nhịn được nhìn về phía hắn, ánh mắt kỳ lạ, không hiểu ai đã chọc vào huyệt cười và thần kinh của Phó Chu.

Giang Hành Thâm khó hiểu nhìn hắn: "Tôi không đói, nếu đói tôi sẽ tự mua đồ ăn."

Giang Hành Thâm dường như không hài lòng với câu trả lời của hắn: "Cậu không học nghiêm túc thì sao biết mình thi không đậu?"

Giang Hành Thâm cũng không hỏi sao cậu ta biết mình tham gia cuộc thi toán học, có thể đoán được đại khái suy nghĩ của cậu ta: "Lúc đó thầy Tiền không nói gì với tôi, chỉ nói là tham gia cuộc thi, bảo tôi nghiêm túc thi."

Giang Hành Thâm cũng không hỏi hắn là như thế nào biết chính mình tham gia toán học thi đua, đại khái có thể đoán được hắn ý tưởng, "Lão Tiền lúc ấy không cùng ta nói, liền nói tham gia cái thi đấu, làm ta nghiêm túc khảo"

Giang Hành Thâm cảm thấy một màn này có điểm hảo chơi, thực nhẹ mà cười một chút, sau đó nói: "Ân, tưởng khảo A đại."

Giang Hành Thâm buông bút, mới vừa mở ra sữa đậu nành ống hút, cửa sau liền một trận nói to làm ồn ào, tất cả đều là quen thuộc thanh âm, quay đầu vừa thấy quả nhiên là Phó Chu bọn họ mấy cái, liền Ngô tưởng cũng ở.

Chỉ còn hơn một năm nữa là thi đại học, khách quan mà nói Phó Chu rất khó để thi đậu vào đại học A, nhưng các trường đại học gần đại học A cũng rất tốt, đầu óc Phó Chu cũng không ngốc, nếu cố gắng một chút biết đâu có thể thi đậu.

Cậu ta gặp mấy người này ở cổng trường nên đi cùng luôn, kết quả là giờ muốn nói chuyện với Giang Hành Thâm cũng bị hai người trái một câu phải một câu chặn không nói được.

Cậu hơi nhẹ cân so với chiều cao, nhưng thường xuyên rèn luyện nên thể lực cũng không tệ, hơn nữa không phải ngày nào cậu cũng không ăn sáng.

A rất tốt a, nghỉ cũng không cần hai nơi bôn ba, về nhà phương tiện còn không mệt.

Ads by tpmds

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook